C
hristopher nhún vai không thoải mái, háo hức cởi giáp sau ngày dài
mặc
nó.
Một ngày khá thành công mãi đến tận chiều muộn. Lần đầu tiên trong suốt
hai
tuần qua hắn trở lại đấu thương và không bị hất ngã. Dĩ nhiên, chẳng có kẻ
nào
khác ngoài các binh sĩ ở đó, họ sẽ cảm thấy quái lạ khi Jason và Colin cứ
liên
tục la hét chuyện hắn cưỡi ngựa, nhưng kỳ thực cả hai đang ra hiệu cảnh
báo
hắn chú ý đối thủ của mình. Đã đôi lúc lời cảnh báo không mấy hiệu quả và
Christopher
phải tiếp đất bằng lưng hết lần này đến lần khác. Nhưng hôm nay
quá
thành công. Hắn không bị vết bầm tím nào và cảm thấy khá tự hào.
“Đi
gọi phu nhân của ta”, hắn giục Jason.
Jason
lon ton chạy đi khi Christopher tiếp tục bước tới bên chiếc bàn cao.
Hắn
ngồi xuống, chịu đựng cái vỗ thô bạo của Colin vào lưng mình khi gã anh
vợ
chọn lấy chỗ ngồi bên cạnh.
“Một
màn trình diễn tốt”, Colin làu bàu. “Ngươi gần như gây ấn tượng với
ta.”
“May
cho ngươi là ta bị mù. Đây là lý do duy nhất ngươi còn thấy mình
được
ngồi vững trên lưng ngựa.”
“Đúng
là gã khốn tự mãn.”
Christopher
cười ngoác miệng. “Sự thật làm ngươi tổn thương à, bạn ta?”
“Điều
khiến ta khốn khổ chính là chuyện ngươi làm bẽ mặt ta trong các
chuyến
du hành trước đây, Blackmour. Ta sẽ bắt ngươi trả giá.”
“Do
ngươi thách thức ta trước. Ta còn biết làm sao hơn? Để ngươi ung dung
thắng,
rồi sau đó ta vác mặt về đối diện với cơn thịnh nộ của Lãnh chúa Robin
ư?
Ngài ấy huấn luyện ta để giành chiến thắng, không phải thua đến tàn phế, thứ
đần
độn vụng...”
Colin
gầm gừ và Christopher nhanh chóng cảm thấy bị vật ngửa xuống sàn
cùng
hơi thở bị Colin bóp nghẹt.
“Các
ngài!”, Jason hét lên. “Xin hãy cư xử đúng mực!”
“Sao
phải thế, đồ xấc láo, tên vô lại đáng khinh”, Colin đứng dậy hằn học.
Christopher
nắm lấy cổ chân Colin và giật mạnh ra sau. Colin ngã dập mặt,
phun
ra tiếng chửi rủa. Christopher lật mình lại, hướng tới chỗ Jason đang thở
hổn
hển.
“Gillian
đâu?”
“Cô ấy
đang chờ trong phòng, thưa ngài.”
Christopher
sững sờ. Cô đang chờ hắn sao? Hắn không cần phải đếm ngón
tay để nhận ra đã tới ngày đó, nhưng hắn không ngờ Gillian vẫn nhớ. Cô
rõ ràng
vẫn
nhớ. Nếu hành động đó là dấu hiệu, cô có vẻ giống với bất cứ phụ nữ nào
trên
thế giới, đang lên kế hoạch chờ đón chồng lên giường với mình đêm nay.
“Sao
vậy, Chris”, Colin túc tắc như gà, “ngươi đỏ mặt hả, cậu bé”.
Christopher
vung nắm đấm, không quan tâm trúng ai. Thú vị thay nó đã
trúng
ngay giữa mặt Colin.
Colin
chỉ dấm dẳng, “Ngươi sẽ phải nếm mùi sau, chỉ bởi hôm nay ta không
muốn
phá vỡ thời điểm quan trọng. Jason, lấy cho chủ nhân ngươi thứ gì đó
giúp
hắn mạnh mẽ hơn. Hắn sẽ cần để lao động ngay bây giờ đó”.
“Colin,
im đi”, Christopher gắt lời.
“Và
tắm rửa cho hắn nữa. Nếu không muốn Gill bé nhỏ chết ngất vì tên bốc
mùi
này.”
“Colin,
chết tiệt ngươi im ngay được không!”
Colin
bật cười.
“À,
Chris, có một điều ngươi nên biết.” Rồi gã đột ngột ngưng cười. “Tất
nhiên,
chỉ là vô tình”, gã nói, giọng điệu nghe khá đề phòng. “Ta không có thói
quen
nghe lén, đặc biệt là những thứ liên quan đến phụ nữ...”, hắn ho khục khặc.
“Ờ,
ta đi theo để xem... ừm... thôi, ta về. Chúc ngươi may mắn.”
Và cứ
như thế, tiếng giầy của Colin đã bay nhanh ra cửa.
“Tôi
sẽ đem chậu nước đến cho ngài, thưa lãnh chúa”, Jason nói, giọng nghe
không
mấy bình thường.
Christopher
cau có, “Dừng ngay kiểu cười nhếch mép ấy đi, cậu nhóc!”
“Tôi
sao?”, Jason ngây ngô hỏi. “Nhếch mép à? Thưa ngài không bao giờ.
Ngài
không bao giờ cười khẩy và tôi đã học được tất cả thói quen tốt từ ngài.”
Christopher
tính túm tên cận vệ nhưng chàng thiếu niên quá lanh lẹ.
Christopher
buông người xuống ghế và lấy lại vẻ mặt cáu kỉnh thường xuyên
của
mình. Không ai làm phiền hắn, vì hắn cần nhiều thời gian để suy nghĩ. Hắn
có
nên nghĩ ngợi nhiều về hành động của Gillian không? Còn điều gì có thể
khiến
cô ấy làm vậy? Cô ấy đang rất nghiêm túc.
Hắn
giật mình khi một bàn tay đột ngột vỗ vào vai hắn.
“Nước
của ngài đã sẵn sàng, thưa lãnh chúa.”
Christopher
kéo Jason quỳ xuống và phát một cú thật mạnh vào gáy. Hắn đè
cậu
nhóc xuống dưới chân và đứng lên nhìn cậu trừng trừng.
“Để
trêu chọc ta hả?”
“Cũng
đáng mà”, Jason nói, ý cười đùa hiện rõ trong giọng nói.
“Ngươi
chờ đó, nhóc con. Ta sẽ có mặt trong hôn lễ của ngươi và rồi ngươi
sẽ ước
mình đã không trêu ta khi ngươi còn trẻ.” Hắn xách tai Jason lôi vào bếp.
“Và để đền tội, ngươi phải dành cả đêm để kiểm tra bộ giáp cho ta.”
“Trong
phòng của ngài sao, thưa lãnh chúa?”
Christopher
kéo mạnh hơn làm Jason la oai oái.
“Trong
sảnh”, Jason hổn hển. “Tôi xin thề.”
Christopher
lẩm bẩm mắng mỏ rồi cho phép Jason giúp hắn cởi giáp. Hắn
lau
rửa, sai Jason đặt thức ăn và một chai rượu vào mâm gỗ mang đi, sau đó tiến
thẳng
tới cầu thang. Hắn biết mặt mình đang đỏ và cảm giác như mọi người
trong
thành đều rõ rành rành rằng hắn đang lên lầu, mà chí ít sẽ là hôn vợ. Ngủ
với
cô có lẽ phải chờ một hoặc hai đêm nữa, và cả thành dường như đều biết
chuyện.
Hắn
đứng ngoài cửa, hít sâu, sau đó quay sang Jason.
“Không
nói gì à, tiểu yêu tinh.”
“Tôi
sẽ không lên tiếng, thưa ngài. Không thể làm vậy trước mặt Phu nhân
Gillian.”
Christopher
cảm thấy khóe miệng mình đang vẽ ra nụ cười. “Có lẽ ta sẽ giữ
ngươi
thêm vài năm nữa thay vì xích lại rồi gửi về chỗ cha ngươi.”
“Hết
sức biết ơn, thưa lãnh chúa.”
Christopher
gõ cửa nhẹ nhàng, rồi thò đầu vào phòng.
“Gillian?”
“Vâng,
thưa ngài.”
“Em
có phiền để ta vào không?”, hắn gằn giọng hỏi.
Hắn
cảm thấy cô đang mở cửa. “Vào đi, Christopher.”
“Jason”,
Christopher quát, “đặt bữa ăn xuống rồi biến đi. Đêm nay bọn ta
không
cần ngươi phục vụ”.
“Tất
nhiên, thưa lãnh chúa”, Jason trịnh trọng. Cậu nhóc đặt khay xuống rồi
vỗ
nhẹ lên vai Christopher trên đường quay ra.
Christopher
tựa lưng vào cánh cửa và chốt lại càng kín càng tốt. Hắn cảm
thấy
hồi hộp hệt như một chàng thiếu niên sắp lên giường với cô nàng đầu tiên
trong
đời. Không, còn hơn cả hồi hộp. Đó là Gillian, không phải một ả phục vụ
nào
đó. Và hắn chẳng nhìn thấy gì. Cô có thể sẽ lặng lẽ khóc và hắn thì không
biết
để trở nên khéo léo hơn.
“Em
có đói không?”, hắn đột ngột hỏi thăm.
“Một
chút”, cô trả lời.
“Hãy
lại đây uống ít rượu. Chúng ta sẽ ăn tối bên cạnh lò sưởi.”
Bằng
cách nào hắn đặt được mâm thức ăn xuống bàn trước lò sưởi hắn cũng
không
biết. Hắn thích thú thưởng thức cứ như người đang tận hưởng bữa ăn
cuối cùng của mình.
“Em
dùng tất cả chỗ thức ăn này chứ?”, hắn khua tay quanh ổ bánh mì và
hỏi.
“Em
xin một ít nhé.”
Christopher
nhận thấy mình thật màu mè, “Bỏ qua cho ta. Hôm nay ta luyện
tập
hơi căng thẳng”.
“Em
biết.”
“Làm
sao em biết?”
“Em
đã quan sát ngài.”
Christopher
hơi ngay người một chút. “Thật hả?”
“Vâng”,
cô đáp. “Ngài cực kỳ thiện chiến, thưa ngài.”
“Đối
với một kẻ mù.”
“Đối
với một người đàn ông bình thường”, cô chỉnh lại.
Christopher
thở phập phồng. “Đúng.”
“Christopher,
ngài làm em ngạc nhiên”, cô dịu dàng nói. Hắn cảm nhận bàn
tay
cô đặt trên tay hắn. “Mọi lời William từng kể về kỹ năng của ngài đều là sự
thật.
Nó vẫn luôn đúng, dù ngài có mất đi đôi mắt. Ngài là một chiến binh giỏi,
không,
thậm chí hiện tại còn giỏi hơn so với thời gian ngài đến lâu đài của cha
em
sáu năm trước. Em biết không người nào có thể chống lại ngài.”
Christopher
không nhớ nổi lần cuối cùng mình nhận lời tán dương đặc sắc
như
vậy là khi nào. Hắn thốt ra mấy tiếng cộc cằn, nhưng kỳ thực cơ hồ lồng
ngực
mình sắp nổ tung vì niềm tự hào. Lời nói đơn giản từ Gillian làm hắn vui
hơn
bất cứ lời nịnh hót nào của Lina. Hắn nâng bàn tay cô lên và đặt vào đấy
những
nụ hôn.
“Cảm
ơn em, phu nhân của ta. Lời khen của em khiến ta rất vui, ta nghĩ mình
sẽ để
em thoải mái thưởng thức bữa ăn trong chốc lát. Hãy ăn no vào.”
Christopher
hoàn toàn thư giãn đến khi bữa tối kết thúc. Tuy nhận ra thời
khắc
thực sự đã đến nhưng hắn chẳng biết phải tiến hành thế nào. Nếu nhìn
thấy,
hắn có thể đoán ra suy nghĩ của cô từ nét mặt. Giờ hắn chỉ dò dẫm trong
bóng
tối.
Thời
điểm lên giường với vợ hắn thật sự đến chưa? Hắn đã có được vài nụ
hôn
trong sáng của cô trong những đêm qua, chỉ sau khi nỗ lực dỗ dành. Hắn
muốn
cô hoàn toàn tin tưởng hắn và khả năng là điều đó sẽ đòi hỏi nhiều hơn
một
đêm với những nụ hôn âu yếm, thân mật.
Hắn
đặt chỗ thức ăn còn lại lên bàn, đứng lên đi lại. Trước khi kịp ý thức,
hắn
đã đâm sầm vào cô dâu của mình. Bả vai hắn hất trúng cô nên phải kéo cô
đứng
dậy.
“Em đang làm gì vậy?”
“Đi
bộ”, cô trả lời.
Christopher
chau mày, tiếp tục bước, gắng không đâm sầm vào Gillian khi
ngang
qua cô giữa căn phòng. Nghe thấy tiếng bước chân vợ mình ngừng lại,
hắn
xoay người đối diện cô.
“Gillian...”
“Christopher...”
Hắn
ngập ngừng. “Em nói tiếp đi.”
“Không,
ngài trước.”
“Ta
yêu cầu em nói trước.”
“Em
không dám.”
Hắn
khoanh tay trước ngực. “Nói đi, cô gái.”
Gillian
im lặng hồi lâu. Rồi cô hắng giọng không mấy thoải mái.
“Về…
về cuộc hôn nhân của chúng ta”, cô bắt đầu.
Lồng
ngực Christopher thắt lại đau đớn. Ôi, Chúa ơi, xin đừng...
“Em
nghĩ... nó, ngài có cho rằng... ý em muốn nói, có lẽ đây là lúc để chúng
ta...”
Christopher
chờ đợi. Sau đó lại chờ thêm một lúc nữa. Hắn cảm giác tim
mình
văng khỏi lồng ngực, rơi xuống sàn.
“Thế
nào?”, hắn khàn giọng hỏi.
Gillian
lẩm bẩm điều gì đó.
“Nói
đi!”
“Hoàn
thiện!”, cô kêu lên.
Christopher
thở phào nhẹ nhõm. “Ta sợ là em muốn nói bãi bỏ”, hắn đáp trả.
“Bãi
bỏ”, cô gấp gáp. “Ý ngài là... ngài muốn hôn nhân...”
“…
trọn vẹn”, hắn kết thúc.
Vậy,
thế đó. Chính ngay lúc này. Nói ra hết. Những ý tứ không còn giữ lại
nổi
nữa.
Gillian
không đáp tiếng nào. Christopher hắng giọng.
“Gillian?”
“Vâng,
thưa ngài?” Giọng cô nghe như bị bóp nghẹt.
“Em
có ý như vậy phải không?”, hắn hỏi một cách thô lỗ.
Đáp
án của cô, nếu có, đã lạc hẳn trong tiếng sấm chết tiệt nổ ầm ầm bên tai.
Hắn bước qua chỗ vợ, dang tay, mò thấy cô và đặt tay lên đôi vai.
“Gillian?
Em nói gì?”
Cô
run rẩy tới nỗi khiến hắn nghĩ cô sắp khuỵu hẳn xuống sàn.
“Vâng”,
cô thỏ thẻ đáp.
Christopher
vòng cánh tay ôm cô vào lòng.
“Quý
cô dịu dàng của ta”, hắn thì thầm, khổ sở. “Đừng run chứ. Ta sẽ không
làm
em đau.”
“N...
ngài k... không...?” Hàm răng Gillian đánh lập cập.
“Ta
hứa”, hắn nói, hy vọng cô không phiền nếu hắn thừa nhận sự thật sau
kinh
nghiệm thực tế.
“Nhưng
em từng ng... nghe những người h... hầu”, cô run run. “Em nghĩ họ
đ...
đau.”
Christopher
mỉm cười hôn mái tóc cô. “Tình yêu à, đó là tiếng rên rỉ hân
hoan.”
“Ồ,
em thật lòng không ngh... nghĩ vậy.”
“Tin
ta đi.”
Hắn
tiếp tục ôm vợ cho đến khi cánh tay cô ngập ngừng vòng quanh thắt
lưng
hắn. Hắn chầm chậm đung đưa, nhẹ nhàng, vuốt dọc mái tóc dài rủ dày
trên
lưng cô. Hắn mỉm cười dùng ngón tay cuộn tròn một lọn.
“Ta
yêu mái tóc của em”, hắn thì thào. “Nó thật mềm mượt.”
“Nó
rất bướng bỉnh. Không bao giờ chịu ở yên trong tấm mạng.”
“Vậy
thì đừng buộc nó vào mạng nữa. Để nó được tự do.”
“Nếu
ngài thích như thế.”
Hắn
khựng lại. “Em biết ta thích điều gì không?”
“Gì
vậy, lãnh chúa?”
“Được
nhìn thấy em”, hắn nói khẽ.
Cô
nghẹn ngào. “Ngài cứ việc, lãnh chúa.”
Hắn
nắm tay dẫn cô đến bên lò sưởi, ngồi xuống chiếc ghế và đặt cô vào
lòng
mình.
“Có
thoải mái không?”
Hắn
biết cô gật đầu bởi vì tay hắn đang đặt lên những lọn tóc sau gáy cô.
“Hãy
xoay về phía ta một chút”, hắn khẽ nhắc. “Ta cần dùng cả hai tay.”
Cô
vâng lời, áp một bàn tay trên ngực hắn. Christopher nhấc đôi tay, nhẹ
nhàng
khám phá gương mặt cô. Hắn cảm nhận vầng trán mịn màng và đôi chân
mày mềm như lụa. Hắn trượt dọc sống mũi thanh mảnh và mỉm cười khi phát
hiện
một nếp gấp nhỏ ở đó. Lông mi của cô như mạng nhện mắc vào ngón tay
hắn,
hầu như rất khó phân biệt. Hắn vuốt đầu ngón tay trên gò má, hàm và cằm
của
cô, ghi nhớ hình dạng chớp mũi và đường cong tinh tế trên đôi môi. Hắn
trượt
bàn tay ra sau, bắt đầu từ vành tai, biết được cảm giác khi chôn bàn tay
trong
mớ tóc dày và nhận thấy chúng đan trong những ngón tay mình.
“Gillian”,
hắn thốt lên, lắc đầu kinh ngạc, “làm sao em có thể nói mình
không
xinh đẹp vậy?”. Hắn hơi chúi người áp má vào cô. “Làn da em không tì
vết.”
Hắn chuyển nụ hôn lên rèm mi, trên chân mày, xuống chiếc mũi. “Hình
dáng
của em hoàn hảo. Chiếc mũi ngộ nghĩnh, giống như đang nhìn vào ta. Gò
má đỏ
hồng, chân mày mượt mà. Ta biết màu mắt của em, một sắc lá cây xanh
thẳm
với đốm nâu vàng. Và mái tóc em”, hắn nắm trong lòng tay rồi chôn mặt
vào
đó. Tuyệt diệu. Ta thề sẽ chẳng bao giờ chán nó.”
Gillian
bất động. Christopher hơi lui lại và cẩn thận chạm vào mặt vợ mình,
gắng
tìm hiểu cảm xúc của cô. Đầu ngón tay hắn cảm giác được sự ẩm ướt của
nước
mắt.
“Sao
em khóc?”, hắn hỏi với vẻ khó nhọc. “Nàng Gill thuần khiết, ta đã nói
gì
làm em buồn sao?”
“Không
phải”, cô nghẹn ngào.
Christopher
bất ngờ khi cô choàng tay qua cổ mình, nhưng hắn sớm lấy lại
thần
trí. Hắn ôm cô sát vào lòng và vuốt ve sau lưng, cố xoa dịu.
“Tình
yêu của ta”, hắn dịu dàng, “đừng khóc, ta xin em. Tim ta vỡ mất mỗi
khi
em như thế”.
“Em
cảm giác mình như đang nằm mơ”, cô khốn khổ thú nhận. “Và em
chẳng
bao giờ muốn tỉnh dậy.”
Hắn
cười buồn. “Không phải em cảm thấy ta chưa đủ tốt với em à?”
Khá
lâu cô mới đáp lại. “Ngài sẽ thay đổi.”
“Cái
gì, chăm sóc em nhiều hơn ta đã làm bây giờ hả?”
Christopher
sững sờ ý thức những gì mình vừa nói. Gillian cố né ra nhưng
hắn
siết vòng tay khá chặt quanh người cô.
“Thấy
chưa?”, cô thỏ thẻ. “Ngài đã hối tiếc rồi đó.”
Hắn
lắc đầu. “Ta chẳng hối tiếc điều gì.”
Cô
chậm chạp lãng người đi và hắn dần buông lỏng cái ôm, giơ tay kiểm tra
biểu
cảm của cô.
“Cười
với ta nào”, hắn ra lệnh.
Một
nỗ lực yếu ớt, đôi môi cô run rẩy khi chúng cố gắng hết sức để nở một
nụ cười.
“Em
có hối tiếc vì đã trở thành vợ ta không? Giờ em biết ta không có sừng
rồi
chứ?”
Cô
cười, một nụ cười đúng nghĩa. “Em không hối hận, thậm chí nếu ngài có
mọc
sừng.”
“Vậy
là em hài lòng.”
“Vâng.”
“Bởi
vì em đã thuần hóa được Rồng xứ Blackmour chăng?”
Cô lắc
đầu. “Bởi vì em yêu Rồng xứ Blackmour.”
“Tất
nhiên em đã yêu hắn”, Christopher khô khan đáp lại, mặc dù, lời thú
nhận
của cô làm tim hắn thắt lại. Hỡi Đức Thánh bề trên, ngôn từ của người phụ
nữ
này có thể làm hắn mất trí.
“Vâng”,
cô nhấn mạnh.
“Em
yêu ta ở điểm nào, cô nàng bé nhỏ, là tính khí khủng bố hay đôi mắt
xanh
quyến rũ của ta.”
“Christopher,
không phải thế!”
Hắn
chớp mắt. “Vậy ra em không yêu đôi mắt ta? Tính khí ta? Hay vài
khuyết
điểm khác sao?”
Cô
thì thào, choàng cánh tay quanh người hắn. “Em yêu tất cả khuyết điểm
của
ngài.”
“Không,
chẳng gì khác ngoài nụ hôn của ta đã chiếm được trái tim em.”
Hắn
vui thú lắng nghe tiếng cười rộ của cô vì những lời nói đùa trao nhau đã
trở
nên nghiêm túc hơn. Hắn sợ ý nghĩ yêu thương người phụ nữ đang ngồi
trong
vòng tay mình. Thậm chí lúc này đây cô cũng có khả năng tổn thương hắn
rất
nhiều nếu đột nhiên cô lẩn tránh hắn.
Không,
cô sẽ không làm vậy. Hắn chỉ việc giữ cô ở gần mình, trói chặt cô
với
hắn nếu điều đó là cần thiết. Phải, đây là nơi Gillian sẽ ở lại. Và theo thời
gian
cô sẽ cho phép hắn yêu cô, hắn sẽ cố gắng hết sức để chiều lòng người phụ
nữ
bé nhỏ này. Hắn nhoài tới hôn cô nhưng chợt dừng lại khi cảm thấy những
ngón
tay chạm vào mặt mình. Hắn kiềm chế một cách hoàn hảo khi cô tả lại
dung
mạo hắn, khám phá đường nét cảm xúc của hắn đầy đủ hệt như cách hắn
phiêu
du trên mặt cô ban nãy.
“Em
đang nhắm mắt à?”, hắn hỏi.
“Vâng.”
Hắn
để cô cảm nhận đầy đủ và mỉm cười khi cô viền ngón tay quanh vành
môi
hắn.
“Ngài
đã thay đổi”, cô thì thầm.
“Thay đổi như thế nào?”
“Ngài
dịu dàng hơn so với trước đây.”
“Ta
phải trách em đấy.”
“Đó
là thay đổi tốt, christopher”, cô dịu dàng đáp. “Ngài đã dọa em chết
khiếp
vào lần gặp đầu tiên.”
“Còn
giờ thế nào, Gill?”
“Em
chẳng thấy nơi nào an toàn ngoài vòng tay ngài.”
Bây
giờ, đó là điều khiến hắn không thể không đòi tưởng thưởng. Hắn vét
nốt
chút dịu dàng cuối cùng trong tâm hồn để trút vào nụ hôn, ôm chặt cô bằng
vòng
tay mình và mặc cho đôi môi nói lên những điều không thể bày tỏ bằng
ngôn
ngữ. Hắn hôn cô thật ngọt ngào, cầu mong Gillian biết lời nói của cô đã
tác
động đến hắn sâu sắc như thế nào, phải, cả niềm hạnh phúc cô tạo ra cho
hắn.
Thật bất ngờ, niềm vui cô mang lại cho hắn khiến mọi thứ càng quý báu
hơn.
“Hãy
tin ta”, hắn thì thầm ngay trên miệng cô.
Cô gật
đầu. Christopher dời vợ khỏi đùi mình, giật tấm thảm lông khởi ghế,
ném
ra sàn. Hắn kéo cô xuống với mình, đặt cô nằm trên đó và nhoài người
theo,
nằm bên cạnh cô.
Hắn
nhâm nhi đôi môi cô, thoạt đầu chẳng làm gì ngoài nếm trọn vẹn nó, sau
đó
nhẹ nhàng tách ra để hôn sâu hơn. Cô không kháng cự, không lảng tránh.
Được
khuyến khích, hắn bao lấy miệng cô và từ tốn chạm vào khóe môi bằng
lưỡi
hắn.
Cô
giật lại, bật cười.
“Ngài
làm gì vậy?”, cô thở dốc. “Nhột quá.”
“Nhột?
Nó nhột sao? Cô gái, chuyện đó sẽ khiến em ngất đi đấy, đừng có
cười!”
“Em
biết rồi”, cô nói. “Vậy thì tốt, thưa ngài, em sẽ cố gắng ngất lần này để
chiều
ý ngài.”
“Cô
nàng láu lỉnh”, hắn lầm bầm, thề sẽ làm cô kích động thật sự. Hắn hoàn
toàn
bỏ qua đôi môi và nhanh chóng khám phá ra phần cổ của Gillian rất nhạy
cảm,
hay khi chạm vào tai sẽ làm cô vặn vẹo. Hắn hôn đôi mắt đang nhắm, sau
đó dần
lướt tới khắp những vùng ít mẫn cảm trên gương mặt cô. Cô thở ra nhẹ
nhàng
khi hắn chuyển đến xương quai hàm và khi nghiêng đầu chạm vào vùng
miệng,
phát hiện đôi môi mềm đang hé mở. Hắn hoàn toàn chẳng có ý định làm
gì
ngoài việc khiến cô bật cười lần nữa.
Hắn
để cảm giác từ đôi bàn tay cô đặt trên vai hướng dẫn mình. Ban đầu hắn
tóm
lấy miệng cô và hôn ngấu nghiến, khi tay cô đẩy vai hắn ra, hắn dịu dàng
lại.
Hắn liên tục trêu người vợ mãi đến lúc cô oằn người vô thức phản ứng,
những ngón tay bấu vào vai hắn và ghì sát hơn. Hắn hôn đôi môi mềm hé mở
cho
đến khi cô bắt đầu phát ra những âm thanh nho nhỏ nghe như tiếng rên. Hắn
sẽ
ghi nhớ để trêu cô về sau lúc họ không bận rộn với những vấn đề quan trọng.
Và tới
thời điểm hắn nghĩ cô đã tiếp nhận hoàn toàn, hắn hôn sâu hơn.
Gillian
bị nghẹn tới nỗi hắn phải dựng cô ngồi lên và vỗ vào lưng để giúp cô
ngừng
ho.
“Đức
Thánh nhân từ!”, cô thở gấp. “Đừng gấp quá!”
Christopher
xoa lưng vợ mong lấy lại nhịp thở đều đặn; hắn chiến đấu với
ham
muốn quằn quại trong đầu và cười trong nỗi thất vọng. Tựa trán trên vai cô,
hắn
tự cười bản thân. Khi Gillian đã trở lại bình thường, hắn ngẩng đầu hôn lên
má
cô.
“Giờ
ổn hơn chưa?”
“Rồi”,
cô gượng nói.
“Sẵn
sàng thử lần nữa nhé?”
Cô
rùng mình. “Vâng.”
Giọng
Gillian khản đặc. Christopher đặt cô nằm xuống và chồm lên người
vợ.
Hắn nhoẻn miệng cười đặt ngón tay trên gương mặt cô để chắc rằng cô
không
phải đang khóc.
“Ta
không làm em sợ chứ?”
“Christopher”,
cô rên rỉ, quay mặt hướng vào cánh tay hắn, rõ ràng đang cố
che
giấu.
Christopher
nhẹ nhàng xoay cô lại đối diện. Gillian cứng người trong tay
hắn,
hắn biết cô đang đợi chờ lần xâm nhập tiếp theo.
“Tin
ta”, hắn nói. “Phần còn lại sẽ dễ dàng, Gill. Ta sẽ không làm đau em.”
“Làm
sao em biết trước khi ngài thực hiện lần nữa?”
“Em
sẽ biết thôi”, hắn hứa.
Như
đã hứa. Hắn hôn nhẹ nhàng hơn, rồi từ từ nồng nhiệt dần tới khi cô đáp
trả.
Và sau đó rất chậm chạp, rất cố ý, hắn hôn thật sâu, cảm giác nỗi hân hoan
lan
tỏa đến tận ngón chân. Gillian rên khẽ, nhưng cô không chống cự. Ngon
lành
hơn, cô bắt đầu run rẩy. Christopher dò tìm tấm chăn trên chiếc ghế sau
lưng,
tung lên trùm kín cả hai bằng một tay trong khi tay kia kéo cô ghì sát mình
hơn.
“Em
không lạnh”, cô thở gấp.
“Em
đang sợ.”
“Cũng
không.”
Christopher
cười. “Ta biết rồi.”
“Không, em không nghĩ ngài biết...”
Hắn
nuốt lấy môi cô, chặn ngang lời nói. Gillian không nghĩ hắn hiểu, nhưng
thực
sự hắn hiểu. Hắn thể hiện tình yêu với Gillian bằng đôi môi, đặt thật nhiều
đam
mê vào những nụ hôn. Hắn ngạc nhiên nhận lại sự đền đáp. Gillian nồng
nhiệt
hưởng ứng mọi đòi hỏi nơi đầu lưỡi cuồng si của chồng. Lúc Christopher
ngẩng
đầu lên để thở, cô giữ chặt tay níu hắn trở lại. Hắn cười với cách cô túm
lấy
mớ tóc dài của hắn.
Christopher
cảm giác mình giống một gã trai mới lớn, bị cuốn vào dục vọng
trong
nỗi e ngại bản thân không kiểm soát nổi.
Nhưng
đó là sự vui thlch. Hắn bật cười khi dời miệng ra hớp lấy không khí,
và lại
cười khi Gillian phàn nàn.
“Em
thật tham lam. Làm sao ta còn chút sức lực nào để luyện kiếm khi em
hoàn
toàn rút cạn nó?”
“Ngài
chẳng thể đổ lỗi cho ai ngoài bản than ngài”, cô nói.
“Vậy
là em thích.”
Một
cơn rùng mình chạy xuyên qua người Gillian, cô choàng cả hai tay vào
cổ hắn.
“Liệu
em có nên hổ thẹn nếu thừa nhận không?”
Hắn
lắc đầu. “Không, Gill. Ta rất tán thưởng sự thành thật của em.”
“Vậy
thì em rất thích.”
Hắn
vùi mặt vào cổ cô thư giãn, siết chặt vòng tay quanh eo cô, rên khe khẽ
lúc
cô bắt đầu mân mê lưng hắn. Ý nghĩ chợt đến, hắn ngồi dậy, xé toạc áo, sau
đó lại
nằm sát vào người phụ nữ của mình. Bàn tay cô ngập ngừng đặt trên lớp
da
trần rắn rỏi, những tiếng rên khẽ như khuyến khích cô.
Gillian
im lặng rất lâu, Christopher gần như suýt hỏi vợ hắn có điều chi bất
ổn.
Rồi cô lên tiếng.
“Bây
giờ chúng ta sẽ có một đứa trẻ phải không?”
Hắn
cười. “Chẳng lâu nữa, ta bảo đảm.”
Cô gật
đầu và tiếp tục xoa. “Em lấy làm ngạc nhiên, dù chúng ta còn mặc tất
cả
quần áo.”
Christopher
sửng sốt, hắn ngẩng đầu dậy.
“Gì?”
“Chuyện
gì?”, cô hỏi lại.
Christopher
nuốt nước bọt, thận trọng nói, “Gillian...”, hắn ho hắng và cố nói
lần
nữa, “Gill, hôn thì vô ích”.
“Lãnh
chúa?”
Thánh
nhân từ ơi, cô gái này thật ngây ngô.
“Gillian, phải làm nhiều thứ hơn là hôn nhau.”
“Vâng,
em biết.”
Hắn
nghi ngờ.
“Em
biết chuyện gì?”
Cô
rúc rích một tiếng nhỏ, nhưng hắn kiên nhẫn chờ nghe. Điều tốt nhất hắn
biết
lúc này là lấp đầy kiến thức thiếu hụt của cô.
“Để
bắt đầu”, cô nói, giọng nghe có vẻ rất xấu hổ, “em tin chúng ta phải mặc
rất
ít quần áo”.
“Rồi
sao nữa?”
“Rồi”,
cô chậm rãi, “nhiều tiếng rên rỉ hơn phát ra từ cả hai”.
“Đúng
vậy.”
“Phải.
Chắc chắn chúng ta đã hôn rất nhiều rồi, nhưng em khẳng định còn
thiếu
điều gì đó, một điều tối quan trọng.”
“Ta
phải nói đồng ý.” Hắn gắng gượng ngăn tiếng cười của mình. “Vậy giờ,
nói
ta nghe xem em học được những điều này ở đâu.”
“Từ
chỗ bà Berengaria.”
Christopher
rên khẽ.
“Bà
Magda chẳng biết gì. Em nghĩ bà Nemain tỏ tường nhiều hơn bất cứ ai,
nhưng
bà ấy khá kín tiếng trong mọi chuyện.”
“Ta
dám nói bà ấy là thế.”
“Họ
bảo em cứ mạnh dạn và ngài sẽ lo liệu phần còn lại. Và ngài phải... tinh
tế nữa.”
Thánh
thần ơi, từ nay làm sao hắn chịu đựng nổi cuộc sống thiếu vắng người
phụ
nữ này? Hắn mỉm cười, cúi xuống hôn cô nhẹ nhàng.
“Tình
yêu của ta”, hắn thì thào, “một đứa trẻ được hình thành khi hạt giống
của
người đàn ông tìm đường gieo vào bên trong một người phụ nữ”.
“Ồ.”
“Và
chuyện đó được thực hiện theo một cách khác.”
“À,
em hiểu.”
Cô
chẳng hiểu chuyện gì; hắn rõ thực tế là vậy. Để chắc rằng cô biết, hắn
cầm
tay vợ áp vào cơ thể mình. Cái chạm nhẹ như không, nhưng rồi những
ngón
tay cô dần tìm thấy nơi mà hắn muốn chúng chạm tới. Trong nỗi bất ngờ,
chúng
dè dặt giữ lấy thứ vừa khám phá được. Christopher nhăn mặt. Có lẽ một
minh
chứng bằng xúc giác thật không khôn ngoan.
Gillian
im lặng khá lâu, hắn nghĩ cô hẳn phải e thẹn lắm. Mãi lúc sau cô
hắng giọng.
“À,
em thấy rồi”, cô nói bằng giọng nấc cục.
Christopher
nghi ngờ điều đó, nhưng vợ hắn sẽ sớm hiểu thôi. Hắn mỉm cười
quấn
lấy người phụ nữ nhỏ bé trước mặt. Cô đã sẵn sàng, chỉ hơi chững lại khi
hông
mình chạm vào hắn. Hắn xoa bàn tay nhẹ nhàng trên lưng cô.
“Gillian?”
“Vâng?”,
câu trả lời nghẹn lại trong cổ họng.
“Nụ
hôn vừa rồi có làm e hài lòng không?”
“Có.”
“Vậy
thì hãy tin ta. Niềm vui lớn hơn sẽ đến từ hành động thực tế. Ta sẽ dịu
dàng
và chậm rãi. Em tin ta, phải không?”
Cô gật
đầu.
“Trong
vài ngày tới ta sẽ chiều lòng em và cho phép em chiếm hữu ta.
Nhưng
chỉ sau khi em mù quáng với ham muốn và thúc ta vào phòng ngủ bằng
đầu
lưỡi bén ngót của em.”
Tiếng
cười của cô gióng thẳng vào ngực hắn.
“Ngài
là kẻ ngốc kém hào hiệp.”
Hắn
nằm ngửa ra, kéo cô vào lòng.
“Kẻ
ngốc kém hào hiệp? Đối với sự xúc phạm đó, ta yêu cầu vài nụ hôn để
khôi
phục lại tâm trạng vui vẻ của mình.”
Hắn
giữ tay quanh eo cô. “Hãy thực hiện bổn phận đi cô gái, trước khi ta nổi
giận.
Em biết tính khí đáng sợ của ta sẽ gieo rắc tai họa này mà.”
Gillian
chiều ý hắn, y như hắn đã dự đoán. Hắn thỏa mãn với nụ hôn của cô
và
chịu vắng mặt nhiều giờ liền ở thao trường trong những ngày tới để giải tỏa
ham
muốn đang chạy rần rần trong huyết quản bởi cái chạm môi nhút nhát của
vợ.
Bất
chấp bản thân, giờ đây ý nghĩ duy nhất của Christopher là không muốn
chờ đợi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT