Mấy mùa sương rụng nhớ thu sangLá cuốn xoay xoay nỗi nhớ trànLỗi điệu tơ loan sầu cách biệtChia bờ ân ái khóc ly tanUyên ương hồ điệp tình vương mộngMột khúc tơ duyên mấy đoạn tràng.Mười kiếp tang thương, ngàn năm duyên phận.Mười đời mười kiếp nhặt xác chôn thây, trong tâm niệm chỉ một lòng chuộc lại lỗi lầm, mà nào hay sợi tơ hồng đã kết.Nàng – vì nhân quả kiếp trước, đợi chờ chuộc lại ở kiếp này, mà nào biết sự sắp bày số mệnh.Hắn – vì một lần truy tìm ký ức, chẳng ngờ bóng dáng đỏ rực ấy đã trở thành duyên kiếp vĩnh hằng.Trăm năm trong Tháp khóa yêu, tâm nàng như tro tàn: tay đã buông nhưng trái tim không thể ngừng mong nhớ.Đến cuối cùng là cắt đứt mười kiếp dây dưa, kiếp sau ẩn mình như chưa từng quen biết hay cười trong nước mắt cố quên đi như một giấc mộng Nam Kha?Yêu, sân, si, hận… biết là bể khổ mà vẫn mãi đắm chìm.Muốn khóc, lệ chẳng thể rơiMuốn thân, không thể chạm ngườiMuốn yêu, chẳng thể cất lờiMuốn gần, muôn đời cách biệt.Gần trong gang tấc, xa tận chân mây,Muốn người bình an trọn vẹn, chỉ có thể dâng trọn trái tim này…Ngàn năm chờ đợi, dưới tàng hướng dương cùng đón nắng ngày xuân rực rỡ…Mười ngón đan nhau tay kết chặt, ngàn đời ngàn kiếp chẳng lìa xa.Quên một người, cần đến cả ngàn nămYêu một người, chỉ cần trong khoảnh khắc.