Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Có lẽ là chưa từng có ai dám đề cập đến tình yêu cõi hồng trần phàm tục trước mặt Hạo Thiên, cũng có lẽ vì khiếp sợ trước dũng khí của tên tiểu tử người phàm trước mặt, không hề e dè mà thừa nhận mục đích tu tiên không thể tưởng tượng được của hắn. Tóm lại, toàn bộ yến hội lặng ngắt như tờ, các vị tôn thần, tiên tôn khắp tứ hải bát hoang đều lặng im, chẳng biết vì kinh ngạc sửng sờ hay là mất tiếng hết cả rồi.
Không thể không nói rằng, sự yên tĩnh này rất kỳ dị, tựa như sự bình yên trước cơn bão táp, và đằng sau sự bình yên đó là tai họa ngầm không thể lường được.
Một lúc rất lâu sau, xung quanh bắt đầu vang lên tiếng thì thầm, các vị tôn thần tiên tôn dường như đã hoàn hồn lại sau nỗi kinh ngạc tột cùng, họ châu đầu ghé tai, hết sức hứng thú nhìn chằm chằm Thanh Huyền. Có người tò mò muốn biết tiếp sau đó Thanh Huyền còn có thể nói những lời kinh thế hải tục nào nữa, có người lại chỉ thờ ơ sống chết mặc bây chăm chú nhìn Hạo Thiên, chờ Hạo Thiên phẫn nợ. Mục đích khác biệt, thần sắc cũng khác xa nhau.
Lúc mọi người nghĩ rằng Hạo Thiên sẽ giận không thể tả vỗ bàn đứng dậy, thế nhưng thái độ Hạo Thiên lại rất khác thường, không những không giận ngược lại chợt cất tiếng cười khiến Thiên Sắc đứng một bên rợn gai óc, thầm lo lắng cho Thanh Huyền.
Một lúc lâu sau, tiếng cười mới dừng lại, Hạo Thiên nhìn Thanh Huyền tỏ vẻ khen ngợi. Y bưng chiếc chén có họa tiết tường vân trên bàn lên, nhâm nhi một ngụm “Côn Luân tuyết nha”, thần sắc hơi lơ đãng, tựa như đang bàn bạc chuyện trong nhà, ngay cả ngữ khí cũng thản nhiên, hờ hững. Đôi con ngươi sáng tỏ khiến lòng người hoảng hốt: “Trong gần một vạn năm qua, lần đầu tiên bản đế tôn gặp một người thẳng thắn như ngươi, quả thật thú vị hơn những kẻ miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo ở đây nhiều.”
Không hiểu vì sao, Thanh Huyền cảm thấy chữ “thú vị” mà Hạo Thiên nói cực kỳ thiếu tôn trọng, giống như trong mắt Hạo Thiên hắn chỉ là một con kiến, một món đồ chơi. Thanh huyền lập tức nhíu mày, thái độ hắn dù vẫn chưa thay đổi nhưng suy nghĩ cũng đã đi rất xa.
Thanh Huyền không đáp. Hạo Thiên hơi nheo mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch, nở nụ cười hiền lành. Thái độ thoải mái ấm áp, tựa như núi Thái Sơn có sụp xuống ngay trước mắt cũng không thể làm suy suyễn nụ cười kia: “Trường Sinh quân thượng, ngài có nghe thấy chưa, mục đích thật của tiểu đồ tôn của ngài khi nóng lòng tu thành tiên thân kìa? Quả thật khó mà đoán được.”
Ngữ điệu của Hạo Thiên là lạ, thoáng như đang trêu ghẹo, không hề đứng đắn, thế nên Trường Sinh Đại đế cũng âm thầm nhíu mày. Nhưng Hạo Thiên vẫn không thèm quan tâm, cuồi cùng còn nghiêm túc nhìn Thanh Huyền như muốn đào gốc trốc rễ nguyên nhân: “Chẳng hay ngươi có thể cho bản đế tôn biết, người ngươi quý trọng rốt cuộc là thần thánh phương nào không?”
Câu hỏi vừa thốt ra, dường như tất cả mọi người đều thầm thấu hiểu, chỉ là không một ai nhiều chuyện đáp lời. Họ đang đợi, đợi câu trả lời nằm trong dự kiến vang lên, họ chỉ muốn xem xem việc này cuối cùng sẽ kết thúc thế nào.
Trong khoảnh khắc đó, Thiên Sắc như bị sét đánh, đứng sững sờ tại chỗ, toàn cơ thể đến cả tận đầu ngón tay đều cứng ngắc như đá, đến máu huyết toàn thân cũng đông đặc lại. Dưới hàng mi dày thoáng lóe lên tia sáng nhàn nhạt. Nàng rũ mắt xuống rồi lại nâng lên.
“Thanh Huyền!” Nàng quát lớn… sự bình tĩnh hoàn toàn biến mất, cảm xúc bị nỗi hoảng sợ cùng cực chi phối. Cuối cùng nàng cất bước tiến lên phía trước, ngữ điệu mang theo sự khiển trách nhưng càng nhiều hơn là ý muốn bảo vệ, nàng cất cao giọng cảnh cáo: “Không được nói bậy ở đây.”
Khoảnh khắc đó, Thanh Huyền phát hiện Thiên Sắc đã mất đi vẻ bình tĩnh của mình, cũng phát hiện ánh mắt Hạo Thiên dù đang cười nhưng ánh nhìn đó lại không hề có ý tốt. Nơi tầm mắt Hạo Thiên dừng lại chính là chỗ U Minh Diêm quân Bạch Liêm đang ngồi.
Trong tích tắc, Thanh Huyền đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng hắn không hề tỏ ra bối rối, lẳng lặng nhếch môi cười lạnh: “Đế tôn, Thanh Huyền không thể làm trái mệnh lệnh của sư phụ.” Hắn phối hợp với lời quát của Thiên Sắc, bề ngoài trông như hắn vì lệnh của bề trên mà từ chối trả lời, nhưng trong lòng hắn lại sáng rõ như gương. Hắn chờ… chờ Hạo Thiên cố truy cứu tận gốc, bám mãi không buông, lúc đó sẽ rơi vào cái bẫy hắn đã giăng sẵn ra.
“Thiên Sắc, ngươi thu được một đệ tử thẳng thắn, thành tâm không giấu diếm bất cứ thứ gì thật là hiếm có, cần gì phải dùng mệnh lệnh bề trên mà làm khó, bóp chết sự thẳng thắn của nó?” Hạo Thiên thật không tài nào ngờ được thằng nhóc trông như ngây thơ nhiệt huyết thế này ấy vậy mà lại tìm được cách lợi dụng cơ hội đối phó y. Quả nhiên, Hạo Thiên đã mắc mưu, hơi ngừng cười, bày ra nét mặt nghiêm trang khiển trách, giọng nói hiền hậu không giận mà uy nghiêm: “Cho dù nói bậy cũng không sao, bản đế tôn thật tò mò, người trẻ tuổi thẳng thắn như thế, chẳng biết nó có thể nói những lời bậy bạ khác người thế nào?”
Cuối cùng, Hạo Thiên dùng nét mặt ôn hòa nhìn Thanh Huyền, không có ý tốt mà dẫn dắt từng bước: “Ngươi không cần quan tâm sự khiển trách của sư phụ, ngươi muốn nói gì thì cứ can đảm nói thật hết đi.”
Thanh Huyền gục đầu xuống, khiến người ta chỉ trông thấy thái độ giả dối rằng hắn đang ngượng ngùng khôn tả, mà không để bất cứ kẻ nào trông thấy biểu cảm thật của hắn lúc này, giọng nói trầm ổn không thể tìm ra manh mối. Hắn cố kiềm chế không để lộ cảm xúc của bản thân, hắn giấu thật kỹ mục đích của mình, khiến cho mọi người nghĩ rằng tâm tư của hắn dần phát triển theo tình huống câu chuyện xảy ra.
“Người đệ tử quý mến chính là sư phụ!”
Hắn vừa dứt lời, cả sảnh đường đều ồ hết lên!
Thoáng nhìn Thanh Huyền đang đứng cách mình mấy bước, nghe từng lời hắn thẳng thắn, chân thành bày tỏ nỗi lòng trước mặt bao người. Đồng tử Thiên Sắc co rụt lại, toàn thân chấn động, trái tim đang căng thẳng dần dần rung lên mạnh mẽ. Giờ phút này, ngực nàng phập phồng liên tục, dường như nàng đang cố gắng tiếp nhận sức chấn động của sự thật diễn ra trước mắt, không khí tràn vào căng cứng lồng ngực, làm nàng khó có thể hít thở bình thường.
Hạo Thiên liếc nhìn Bạch Liêm sắc mặt rất khó coi đang ngồi một bên nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng, Hạo Thiên biết y giờ khắc này không thể không nhẫn nhịn, nhưng Hạo Thiên lại cố tỏ ra vẻ nghi ngờ, tiếp tục lặp lại một lần nữa thật chậm rãi, tựa như muốn Thanh Huyền xác nhận chắc chắn, Hạo Thiên nhấn mạnh từng chữ từng chữ một: “Ngươi yêu mến sư phụ ngươi thật sao?”
“Đúng vậy.” Thanh Huyền không hề ngẩng đầu, ngữ điệu bình tĩnh thẳng thắn đáp.
Dường như rốt cuộc đã tìm được đáp án mình vừa lòng, Hạo Thiên khẽ mím môi, vẻ trêu tức và chọc ghẹo bỗng biến mất sạch sẽ, Hạo Thiên nở nụ cười lạ lùng khó hiểu: “Nhưng mà, ngươi và nàng ta là thầy trò, không chỉ là thân phận khác biệt mà bối phận cách nhau rất xa…”
Không đợi Hạo Thiên dứt lời, Thanh Huyền đã ngẩng đầu, cắt ngang lời Hạo Thiên. Hắn nở một nụ cười rạng rỡ, trong nét cười thoáng qua sự sắc bén còn kỳ dị hơn cả nụ cười của Hạo Thiên.
“Những lời của đế tôn thật nhầm lẫn rồi, nắm tay đến lúc bạc đầu, chẳng phải chỉ cần đôi bên tâm đầu ý hợp là được hay sao? Đệ tử vốn tưởng rằng, chỉ có người phàm tầm thường hay ngụy biện lệch lạc mới quan tâm tới cái gọi là khác biệt thân phận, vai vế, tôn ti sang hèn, nhưng thật không ngờ…” Hắn cố tình dừng một lát, như đã trông thấy con mồi của mình rơi vào cạm bẫy khó có thể thoát ra, cuối cùng Thanh Huyền cũng xoay chuyển tình thế, giành thế thượng phong: “Các vị tôn thần, tiên tôn tiêu dao tự tại, luôn thuận theo tự nhiên, thật không ngờ các ngài lại để ý đến lề lối cổ hũ này sao?”
Không thể không nói rằng, lời phản bác này của Thanh Huyền vô cùng tuyệt diệu.
Nếu Hạo Thiên tiếp tục lằng nhằng tranh cãi vấn đề thân phận tôn tin, chẳng nghi ngờ gì Hạo Thiên sẽ biến mình trở nên tầm thường, sẽ ngang hàng với đám người phàm hay ngụy biện lệch lạc kia. Với một người có thân phận cao quý như Hạo Thiên mà nói quả thật không thích hợp tiếp tục vấn đề này. Như thế, Ngọc đế chí tôn bị người ta chèn ép, lùi không được tiến không xong, rơi vào tình thế khó xử. Không thể không nén đau thương, bỏ qua con đường kỳ diệu có thể kích phát vô số biến cố mà đành tìm lối khác.
Hạo Thiên khẽ hừ lạnh lùng, lần đầu tiên nghiêm nghiêm túc quan sát Thanh Huyền một lượt. Y bỗng cảm thấy tên nhóc người phàm trước mặt, ấy thế mà có thể phản đòn trong âm thầm lặng lẽ, chỉ tích tắc mà đã chiếm bằng sạch thế thượng phong của mình. Dường như hắn còn khó đối phó hơn cả U Minh Diêm quân Bạch Liêm.
“Nhưng, dù bản đế tôn có tư tưởng tiến bộ thế nào, cũng không thể xem như không thấy việc xúc phạm thiên quy.” Khẽ nhíu mày, Hạo Thiên bày ra nét mặt nghiêm trang, rốt cuộc cũng trưng ra được tư thế của người thống lĩnh Cửu Trọng Thiên: “Trước đây bản đế tôn đã từng nghe kể rằng, hai thầy trò các ngươi lánh ở Yên Sơn, quan hệ không tầm thường. Bây giờ, ngươi không những không biết sợ mà còn dám to gan càn rỡ trước mặt bản đế quân thế ư?”
Khi nói câu cuối cùng, Hạo Thiên cất cao giọng, muốn dùng vẻ hờ hững để che giấu cảm xúc thật của mình. Tuy có hơi mất tự nhiên nhưng mà những tia sáng lấp lóe sâu trong con ngươi đen thẳm đã toát ra sự uy nghiêm khiến người ta không dám đến gần.
Dường như cuối cùng đã thấy Hạo Thiên hơi tức giận, những lời thì thầm cực nhỏ của mọi người lập tức ngừng lại. Bầu không khí xung quanh tức thì đông cứng giống như kết thành thể rắn, ngoại trừ tiếng gió lướt qua khẽ khàng như có như không thì không còn một âm thanh dư thừa nào khác.
Những sợi tơ lòng run lên, Thiên Sắc không có cách nào áp chế được cảm xúc của mình. Đôi tay siết chặt lại thành đấm, đôi môi vì kinh hoàng mà trắng bệch ra, nàng không thể khống chế cơ thể hơi run rẩy. “Tiểu đồ không biết cách cư xử, tính cách thẳng thắn, đơn thuần. Nếu có gì đắc tội, xin đế quân đừng so đo với nó!” Chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng giờ phút này Thiên Sắc biết rõ, không thể để tình thế không khống chế được tiếp tục diễn ra. Lần đầu tiên chịu nhục, quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên, Thiên Sắc nét mặt buồn bã thấp giọng cầu xin thứ tội.
Mặc kệ Hạo Thế muốn mượn nàng chọc giận Bạch Liêm cũng được, hay là cố tình làm khó nàng cũng vậy, những chuyện này không nên kéo Thanh Huyền vào. Việc tu hành ngộ đạo, nàng có thể không màng đến, nhưng Thanh Huyền vẫn chưa tu thành tiên thân, nếu Hạo Thiên cố tình kiếm chuyện cản trở con đường tu tiên của Thanh Huyền, vậy phải làm thế nào mới được đây?
Nàng không thể lại trơ mắt nhìn hắn sa vào vận mệnh đời đời kiếp kiếp chết yểu, gánh chịu tất cả lăng nhục và đày dọa của người đời!
“Thiên Sắc, sau tám nghìn năm kể từ khi ngươi phi thăng, hôm nay là lần đầu tiên ngươi quỳ gối xin tội với bản đế tôn trước mặt tất cả mọi người. Tuy nhiên ngươi không vì bản thân mà lại vì người khác, đủ thấy rằng ngươi quả thật rất trân trọng tiểu đồ đệ này.” Từ trên cao nhìn xuống chứng kiến nữ tử dùng yêu thân đắc đạo phi thăng lần đầu tiên quỳ gối cúi đầu trước mặt mình, Hạo Thiên lành lạnh cười, nhưng lại không hề thấy hài lòng thỏa mãn.
Nữ tử này quả thật là kẻ có tài năng hiếm thấy, nhưng tính tình quá bướng bỉnh, quá cương trực, không xem ai ra gì, không chịu cúi đầu khuất phục. Hạo Thiên vốn muốn trọng dụng nàng nhưng trong lòng vẫn luôn kiêng dè, chỉ hy vọng có thể thừa cơ lúc nàng suy sụp, dần dần mài giũa góc cạnh của nàng, khiến nàng trở thành một viên minh châu tròn trịa sáng chói.
Đáng tiếc, đã qua ba ngàn năm, nàng thủy chung vẫn là một cục đá lỳ lợm góc cạnh rõ ràng, không thể mài, chẳng thể giũa, cũng không thể trở thành một viên minh châu như y mong muốn!
Thấy Thiên Sắc quỳ xuống xin tội cho mình, Thanh Huyền nheo mắt. Hắn tiến lên trước một bước, vòng tay ôm lấy Thiên Sắc, nửa lôi nửa ôm kéo nàng lên khỏi mặt đất, hành động đó lập tức khiến màn xin tội vừa rồi càng mang thêm mờ ám trong mắt người khác.
“Đế tôn cho rằng, đệ tử và sư phụ ở trên Yên Sơn tu hành cầu đạo là mối quan hệ không tầm thường ra sao?” Kéo Thiên Sắc lên khỏi mặt đất, rồi lại kéo nàng ra sau lưng, bảo vệ nàng. Thanh Huyền không hề sợ hãi nhìn thẳng Hạo Thiên, nét mặt lạnh nhạt mà ung dung, cất tiếng hỏi lại Hạo Thiên một câu tưởng như tầm thường mà cực kỳ sắc bén.
“Thanh Huyền, đừng nói nữa!”
Thiên Sắc quả rất lo lắng, trong thời gian ngắn không biết nên làm sao cho phải, chỉ có thể hơi ngẩng đầu nhìn bóng dáng chàng trai đã cao hơn nàng không ít, đôi mắt thoáng chút mơ màng.
Xưa nay đều là nàng bảo vệ hắn tựa như gà mẹ bảo vệ gà con, chẳng biết tự lúc nào, hắn lại bắt đầu có tư thế của một người bảo vệ, che chở nàng sau tấm lưng vững chải của mình?
“Sư phụ, người đi thẳng, ngồi ngay vì sao lại không nói?” Xoay người, đôi môi mỏng của Thanh Huyền khẽ nhếch, nhìn Thiên Sắc bằng ánh mắt mỉm cười, hắn hơi nheo mắt tựa như đang suy ngẫm điều gì đó. Khoảnh khắc đó hắn không hề hoang mang, ánh mắt đó nồng nàn như lửa bỏng, dường như nét đăm chiêu đó đang thiêu đốt từng tấc từng tấc cơ thể nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới xoay người sang hướng khác, lẳng lặng quét ánh mắt khắp xung quanh một lượt, trong đôi con ngươi đen u ám bùng cháy hai ngọn lửa đỏ rực: “Nếu đến cả đế tôn cũng quan tâm chuyện này, vậy hôm nay, dù thế nào đi nữa Thanh Huyền cũng phải nói rõ tất cả mọi chuyện trước mặt chư vị tôn thần, tiên tôn!”
Dứt lời, hắn không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội phản ứng, hắn hít sâu một hơi, gằn từng tiếng, không chút do dự, giọng nói vang vang lanh lảng tựa như tiếng vàng rơi ngọc vỡ.
“Đúng vậy, đệ tử yêu quý sư phụ đã lâu, hận không thể cùng sư phụ kết mộng uyên ương, nắm tay trọn kiếp. Nhưng, đây chẳng qua chỉ là ước vọng của riêng đệ tử mà thôi. Trên Yên Sơn, sư phụ vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nghĩa thầy trò, giữ mình trong sạch, trong sáng ngay thẳng, không hề có một lời nói cử chỉ nào lệch lạc, trong lòng người chỉ có thiện tâm muốn độ người ngộ đạo. Nhưng thật không ngờ lại gặp phải một số kẻ bụng dạ khó lường bôi nhọ người bằng những lời lẽ không thể chấp nhận được!”
Sở dĩ ngay từ đầu Thanh Huyền đã liều lĩnh đứng ra, cố ý tập trung tất cả ánh mắt của mọi người vào mình, không phải vì muốn khoe mẽ, mà hắn muốn mượn cơ hội này, nương nhờ quyền uy của Hạo Thiên thực hiện việc từ xưa tới nay hắn vẫn muốn làm cho sư phụ!
Khoảnh khắc đó, Thiên Sắc mới hoảng hốt nhận ra, từng câu từng chữ, từng hành động của Thanh Huyền đều không phải kích động nhất thời. Trong hoàn cảnh trang trọng thế này hắn lại có gan đấu trí đấu mưu với người đứng đầu Cửu Trọng Thiên. Vừa thận trọng vừa không hề sợ hãi chậm rãi bày tỏ lời bản thân muốn nói, tất cả đều là vì muốn rửa sạch oan ức, trả lại trong sạch cho nàng!
Quả thật, không thể có dịp nào dùng sự ngay thẳng và thản nhiên để chứng minh sự trong sạch của nàng tốt hơn ngày hôm nay.
Thanh Huyền nói như vậy là muốn vạch trần rõ, tất cả mọi chuyện đều là lời đồn, mặc dù không phải là lời đôn vô căn cứ, nhưng tình cảm đó chỉ là lòng yêu quý của riêng hắn, tuyệt đối không liên quan gì đến Thiên Sắc.
Quả thật, hắn đang bảo vệ nàng!
Phút giây ấy, Thiên Sắc bỗng cảm thấy miệng vết thương bị người phản bội hằn sâu trong trái tim mình, vốn tưởng rằng nó sâu đến mức có thể thấu đến tận xương, nhưng lúc này đây bỗng nhiên có một thứ gì đó ấm áp, mềm mại bao bọc lại, đến cả nỗi đau khắc cốt ghi tâm cũng dần dần biến thành nỗi rung động dịu êm.
Nhưng mà, ở phía Phong Cẩm, những lời này chẳng khác gì một cái bạt tai vang dội tát vào mặt y, khiến khuôn mặt xưa nay vẫn luôn lạnh nhạt giờ đây lúc xanh lúc trắng, thật lâu sau vẫn không thể hồi phục như cũ!
“Thật không?” Hạo Thiên cất tiếng, dường như đã hiểu ra ý đồ của Thanh Huyền. Vốn rằng Hạo Thiên định biến Thanh Huyền thành con dao của mình, nhưng bây giờ ngược lại bị thằng nhóc đó lợi dụng một phen, thì làm sao y cam lòng cho được?” Nếu thật sự giữ mình trong sạch, tuân thủ nghiêm ngặt nghĩa thầy trò, vậy tại sao bản đế tôn vừa đến Ngọc Hư Cung đã nghe thấy lời ra tiếng vào rằng ngươi và sư phụ ngươi ngang nhiên ở cùng một phòng chứ?”
“Cái đó thì có gì lạ lùng?” Thanh Huyền sớm biết Hạo Thiên chắc chắn sẽ tung chiêu này, hắn không thẹn với lòng bình tĩnh đáp, liếc thấy Phong Cẩm đang im lặng áp chế cảm xúc, hắn không định buông tha y dễ dàng như vậy. Thanh Huyền cười lạnh, gọn gàng tung dây, kéo luôn cái kẻ bạc bẽo phụ lòng giỏi ra vẻ đạo mạo trang nghiêm kia xuống nước: “Sư phụ vì thương xót đệ tử chỉ là người phàm, sợ đệ tử bị người ta bắt nạt, mới bất đắc dĩ dùng hạ sách này, chẳng qua là trân trọng tính mạng của đệ tử thôi. Nhưng mà, có kẻ lại tự nhận mình là kẻ chí sĩ chính nghĩa, kẻ đó vừa nói xấu bôi nhọ danh dự sư phụ, vừa xuống tay tàn nhẫn muốn đẩy đệ tử vào chỗ chết.”
Thanh Huyền vừa dứt, Phong Cẩm đã thầm thấy không ổn. Y biết những lời Thanh Huyền vừa nói là nhắm vào đệ tử Tử Tô của mình!
Phong Cẩm quả thật không ngờ thằng nhóc Thanh Huyền này lại lợi hại đến vậy, cứ âm thầm lặng lẽ mà kéo hắn xuống giữa vũng nước đục này.
Hạo Thiên cũng không biết khúc mắt giữa Tử Tô và Thanh Huyền, vì vướng phải tình cảnh thấy mọi người xung quanh đều tỏ vẻ tò mò ngạc nhiên, Hạo Thiên cũng không thể không lên tiếng chiếu lệ: “Thật có chuyện này sao?”
“Xem ra đế tôn chỉ biết một mà không biết hai, nếu người đã có hứng nghe chuyện, vậy xin người cứ hỏi Chưởng giáo sư bá của đệ tử.” Thanh Huyền mềm nắn rắn buông, lập tức chộp lấy cơ hội mở rộng chiến trường, phân tán tất cả những ánh mắt vốn đang tập trung vào mình và Thiên Sắc sang người khác: “Đồ đệ yêu quý của người không hề niệm tình đồng môn, hùng hổ dọa nạt người khác, suýt chút nữa đã phế luôn tay phải của đệ tử.”
Mục tiêu của hắn, đương nhiên là cái gã Phong Cẩm vừa nhìn là đã thấy ngứa mắt từ lâu.
“Phong Cẩm!” Hạo Thiên thấy sự chú ý của mọi người bị tên nhóc người phàm này lặng lẽ dời đi, bèn đánh mắt ra hiệu cho Phong Cẩm, Hạo Thiên giả vờ giả vịt trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Phong Cẩm hơi ảm đạm, y dùng khóe mắt liếc Thanh Huyền rồi cung kính đứng dậy chắp tay, cất tiếng ôn hòa bình tĩnh như xưa nay, không hề có chút dấu vết nào của sự đối địch: “Trong lục giới vốn có rất nhiều lời đồn, đám tiểu bối tu hành còn nông cạn, khó tránh khỏi hấp tấp nóng nảy, quả thật đã phạm sai lầm.” Phong Cẩm lấp liếm quả thật rất đúng mực, không hề nói rõ tên họ của kẻ chí sĩ tự nhận mình chính nghĩa, chỉ đành ba phải gọi chung chung là “tiểu bối”, y chỉ mong chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến thành chẳng có chuyện gì.
Đáng tiếc, Thanh Huyền sao có thể cho y cơ hội lấp liếm qua chuyện, thấy y chỉ trả lời lấy lệ trước mặt mọi người, Thanh Huyền bèn đơn giản chỉ thẳng tên Tử Tô: “Việc này thật ra cũng khó trách, đến cả đế tôn cũng không phân biệt được lời đồn này là thật hay giả thì đệ tử làm sao dám trách sư muội Tử Tô ra tay đánh người chứ?”
Dứt lời, hắn khẽ cười, cố ý kéo người xuống nước!
“Tử Tô?” Nữ thần Thừa Thiên Hiệu Pháp Hậu Thổ Hoàng Địa – một trong “Tứ phụ” vẫn ngồi im lặng nãy giờ bỗng cất tiếng, bà tỏ vẻ không vui. Tử Tô là con gái độc nhất của bà, trong tình cảnh này lại bị người ta gọi là “kẻ chí sĩ tự nhận mình chính nghĩa”, lại còn gánh thêm cái tội “ra tay đánh người, không niệm tình đồng môn”, đó cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì. Tức thời bà hơi buồn bực vặn hỏi: “Phong Cẩm, vết thương trên tay hắn quả thật do Tử Tô gây ra ư?”
Câu hỏi này chẳng khác gì một lời quở trách…
‘Rốt cuộc ngươi làm sư phụ kiểu gì vậy?’
Phong Cẩm có nỗi khổ mà chẳng thể thốt nên lời, y nghẹn lời, mà lúc này Thanh Huyền còn cố tình châm thêm dầu vào lửa…
“May nhờ sư phụ thương xót, độ cho đệ tử một ngàn năm tu vi, nếu không với cơ thể người phàm của đệ tử thì muốn phi thăng thành tiên giống Chưởng giáo sư bá, e rằng đã khó càng thêm khó!”
Những lời này vốn muốn châm chọc Phong Cẩm dùng thủ đoạn đê tiện, lợi dụng người mình yêu thương mà trèo cao, nhưng những lời này lọt vào tai Lam Không, quả thật đã khiến y ngậm bồ hòn làm ngọt.
Này, cái thằng nhóc khốn kiếp, một ngàn năm tu vi đó rõ ràng là ngươi vừa dụ dỗ vừa đe dọa mới cướp được của ta, tại sao ngươi có thể trợn to mắt mà nói dối như vậy chứ?!
Lam Không rất chi là phẫn uất, cực kỳ muốn chạy ra đính chính một phen, nhưng y lại không dám tùy tiện nhảy vào cuộc chiến, y chỉ đành đứng lặng trong xó mà âm thầm hờn dỗi.
Vốn muốn thừa dịp Trường Sinh yến lần này để giải tỏa khúc mắc giữa Cửu Trọng Ngục và Cửu Trọng Thiên, nhưng tình cảnh hôm nay thật giống như một trò hề.
“Nếu lần này đế tôn đến Ngọc Hư Cưng, thứ nhất không vì truyền pháp giảng đạo, thứ hai không phải vì giải thích rõ ràng mọi chuyện, mà chỉ vì muốn nghiệm chứng lời đồn nhảm đó, vậy xin thứ Bạch Liêm không rảnh hầu ngài.”
Rốt cuộc, Bạch Liêm đã đứng dậy cất tiếng, đôi mắt hẹp dài khẽ đảo, đôi con ngươi hấp háy tia sáng, từng lời bình thản lại ngấm ngầm cất chứa bão táp rung trời chuyển đất, từng câu từng chữ lạnh lẽo bay ra khỏi môi rồi kết lại thành từng hạt ngọc băng giá. Ngữ điệu mạnh mẽ hùng hồn, thần thái ngông cuồng, ngôn từ không hề khách sáo, dường như chẳng coi ai ra gì.
“U Minh Diêm quân sao lại đi vội vậy chứ?” Hạo Thiên cũng đứng dậy, từng câu nói tựa như một thanh kiếm sắc chỉa thẳng vào Bạch Liêm: “Chẳng lẽ là thấy khó chịu vì người mình yêu có người yêu mới ư?”
“Đương nhiên là… khó chịu.” Bạch Liêm dừng bước, xoay người lại, lẳng lặng cười khẩy: “Chính là vì, nói chuyện tình ái với kẻ chẳng hiểu ái tình thì khác gì đàn gảy tai trâu!”
Hết chương 36
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT