“Ai! ?”

Thụ yêu kia dường như cũng biết nửa đường gặp Trình Giảo Kim (*), chẳng phải là người nên chọc vào, vừa quát lớn phô trương thanh thế, vừa ra tay trước chiếm lợi thế. Nó tung nhánh cây như xúc tua, thừa dịp Thanh Huyền không có kiếm trong tay lại đang sững sờ, cuốn lấy một chân cậu kéo ngã xuống đất ý đồ bắt làm con tin, không hề tỏ ra sợ hãi.

* Ý chỉ kẻ ngáng đường. Trình Giảo Kim là một vị tướng thời Đường (Lý Thế Dân), nổi tiếng với việc dùng búa ra trận. Thanh Huyền vừa bị thương lúc giao chiến, giờ lại vô ý bị yêu nghiệt này kéo ngã xuống đất, vết thương trên lưng đập lên hòn đá, đau thấu tim gan. Nhưng cậu không dám kêu đau chỉ lặng lẽ rên một tiếng, tay bấu chặt vào bùn đất. Không biết là cắn răng chịu đựng hay là tự ái trỗi dậy bởi không ngờ lại bị thụ yêu bắt làm con tin, tự dưng trở thành vật trói buộc.

Ngay lập tức, một luồng ánh sáng bạc vút qua, cắt đứt mấy nhánh cây quấn quanh chân Thanh Huyền!

“Lá gan của ngươi cũng lớn nhỉ, dám ngông cuồng đụng vào người của bổn tọa.” Giọng nói bình thản như có như không ẩn chứa sự cười nhạo lẫn khinh miệt, giọng điệu lạnh lẽo như mấy tầng băng giá. Cuối cùng, một bóng dáng nử tữ cao gầy dần hiện ra giữa màn sương mù dày đặc, trong tay chính là thanh kiếm phát ra ánh sáng bạc vừa rồi.

Nàng mảnh khảnh gầy yếu tựa một người bệnh, tưởng như gió thổi qua cũng có thể ngã. Khuôn mặt lạnh lùng gần như trắng bệch, che giấu nét buồn bã quạnh hiu. Mà bộ y phục trên người lại đỏ rực rỡ như ánh tà dương, màu đỏ kiêu ngạo bất tuân. Có lẽ vì hai thứ đối lập đặt cạnh nhau nên càng tôn lên sự nổi bật khiến cả người nàng mơ hồ giống như yêu ma.

Người con gái này xinh đẹp tuyệt trần, nhưng sự xinh đẹp này không phải đến từ dung mạo, mà khắp người nàng tản ra sắc khí bén nhọn khó có thể miêu tả, càng khó cất thành lời. Mỗi cử chỉ hành động, mỗi ánh nhìn bất chợt cũng đủ làm người khác chấn động tâm hồn không thể hít thở, đẹp một cách ma mị lại biến hoá kỳ lạ.

“Ngươi từ đâu đến?” Sát khí trên người nàng lạnh thấu xương làm thụ yêu kia khiếp sợ tự giác lui về phía sau mấy bước, ngay cả đài hoa vốn đang gào khóc thảm thiết cũng như bị hoảng sợ, im bặt kêu không thành tiếng. Có lẽ không muốn bị yếu thế quá mức, thụ yêu kìm nén lấy lại khí thế, không biết sống chết tiếp tục mở miệng, có phần phô trương khiêu khích: “Nơi này là địa bàn của ta!”

“Tu hành năm trăm năm, vì muốn đi ngang về tắt mà rút ngắn đường tu hành, lại chiếm đoạt và giam cầm hồn phách con người. Thứ yêu nghiệt như ngươi không sợ hồn phi phách tán thì chớ, lại còn ngang ngược phách lối thế sao?” Gương mặt tái nhợt lạnh lùng không chút cảm xúc, mỗi lời nói đều vạch rõ chân tướng. Ngón tay nàng vuốt nhẹ thanh kiếm, nét mặt thoáng hiện sự chua chát. Giọng nói mỉa mai đi cùng nụ cười lạnh, dường như có chút cao ngạo toát lên từ đôi mày nhướn cao xen lẫn chút xem thường: “Bổn tọa xưa nay không muốn xen vào việc của người khác. Chẳng qua Lục kiếm tiên này bị phong ấn mấy trăm năm, lâu rồi chưa dính máu yêu ma, có lẽ cũng hơi cô đơn lạnh lẽo. Hôm nay vừa đúng lúc, chi bằng mượn thứ yêu cây gây sóng gió không biết sống chết nhà ngươi để tế kiếm đi!”

Thụ yêu kia vừa nghe nữ tử áo đỏ nhắc tên Lục kiếm tiên, lại nghe nói nàng muốn tế kiếm thì bất chợt rùng mình, chỉ vào Thanh Huyền, lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ngươi — ta không làm hại hắn, là hắn tự chui đầu vào lưới. Nói cho cùng bất quá chỉ là một phàm nhân, ngươi muốn thì trả lại cho ngươi là được chứ gì,” dứt lời liền nhìn láo liên, nhánh và thân cây rút xuống dưới, hoảng sợ trốn chạy vào lòng đất.

“Hắn đương nhiên là của bổn tọa.” Thấy thụ yêu trốn xuống đất, ánh mắt và thần sắc của nữ tử kia vẫn bình thản, dường như cục diện này chẳng là gì, chẳng đáng để bận tâm. Nhưng lời nói tuyệt tình chợt thốt khỏi môi nàng ngập tràn sát khí sắc bén lại khiến người ta lạnh người: “Yêu hồn của ngươi, bổn tọa cũng không định buông tha!”

Vừa dứt lời, nàng đưa ngón trỏ trái lên môi, máu từ ngón tay dần thấm lên Lục kiếm tiên. Dưới ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy những giọt máu như lửa đỏ trong khoảnh khắc đã biến thanh kiếm lam thẫm thành đỏ rực đến chói mắt. Miệng nàng niệm ngự kiếm thuật, Lục kiếm tiên bay lên không trung đâm thẳng xuống chỗ thụ yêu đang độn thổ, vừa mạnh vừa chuẩn xác!

Một tiếng thét thảm thiết vang lên, toàn bộ cây khô trong rừng bị chặt đứt, gió lạnh âm u gào thét từng trận, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một cái hồ đỏ như máu.

Bên trong hồ, thụ yêu không ngừng giãy dụa nhưng vẫn bị vây chặt không thể động đậy, vô số yêu quái bị kéo thẳng xuống đáy hồ. Những đài hoa trên thân nó bị kéo xuống hồ máu sôi sục cùng cất tiếng gào thét ai oán, âm thanh càng lúc càng lớn, càng thê lương. Thụ yêu vươn nhánh cố gắng bấu víu thứ gì đó nhưng bất lực, chỉ có thể đau đớn tru lên: “Rốt cuộc ngươi là ai! ?”

Nét mặt nữ tử áo đỏ không chút thay đổi, đứng bên hồ máu nhếch môi chậm rãi nói một từ, ‘xoay’. Trong đôi mắt đen sâu thẳm thoáng hiện ánh lửa: “Muốn biết bổn tọa là ai, xuống chín tầng địa ngục hỏi Diêm Quân đi!”

Cuối cùng, toàn bộ yêu quái và thụ yêu kia đều bị dìm sâu xuống đáy hồ đỏ ối, tiếng kêu than thê lương cũng ngày càng nhẹ đến gần như không còn gì nữa, nhưng gió vẫn không ngừng gào thét, như một tràng tiếng ca ai oán không bao giờ dứt. Tiếng ca ai oán thê lương từ đáy nước vọng về, bất lực và đứt quãng, lại càng âm u như đâm thẳng vào màng nhĩ.

Thu Lục kiếm tiên lại, cái hồ đỏ như máu kia liền biến mất, tất cả khôi phục nguyên trạng. Nhưng ngay vùng đất xuất hiện hồ máu trước đó có vô vàn vong linh âm u của phàm nhân bay lên khỏi mặt đất, vẻ mặt mê man..

Đó chính là linh hồn bị thụ yêu giam cầm!

Nữ tử áo đỏ không hề hoang mang, nhắm mắt lại miệng niệm khẽ, lập tức có hai cái bóng một trắng một đen xuất hiện.

Đó là quỷ sai của Địa ngục chuyên dẫn quỷ hồn.

“Làm phiền nhị vị quỷ sai dẫn các oan hồn này đi đầu thai chuyển kiếp.” Nét mặt nghiêm nghị, biểu cảm lạnh lùng, giọng nói cũng hết sức lạnh nhạt: “Xin chuyển lời đến Diêm Quân, ân tình của ngài ấy với Thiên Sắc, sau này Thiên Sắc sẽ báo đáp!”

Hai quỷ sai nhìn nhau, dường như có quen biết nử tữ này nhưng nhất thời lại không biết nói gì cho phải, đành gật đầu rồi dẫn theo các oan hồn kia biến mất.

Thanh Huyền đã được các vị sư bá sư thúc nói cho nghe về bản lĩnh của sư phụ nhà mình, nay được thấy tận mắt vẫn bất ngờ không thôi.

Cậu không hề biết, sư phụ của cậu chẳng những hàng yêu phục ma giỏi mà còn mời được quỷ sai, thậm chí ngay cả Diêm Quân cũng muốn dùng ân tình lấy lòng người!

Xem ra, lời của sư bá và sư thúc cũng không phải toàn khoác lác!

Đông Cực là nơi tụ tập của Tán tiên (*) đắc đạo, trên dãy Yên sơn xưa nay rất vắng vẻ, ngoại trừ cậu và sư phụ cũng chỉ có mấy vị sư bá sư thúc thường đến trốn việc. Nghe sư bá nói cậu được sư phụ nhặt từ nhân giới về. Không biết lúc ấy sư phụ trải qua chuyện gì, sau khi mang cậu về thì bị thương khắp người suýt nữa tan hết tu vi, bế quan mấy năm cũng chưa khỏi hẳn.

* Tiên tự do, không theo một môn phái hay tổ chức nào nhất định. Bình thường sư phụ không quan tâm đến cậu, hàng ngày chỉ làm duy nhất một việc là nhốt mình trong phòng chép kinh Phật, ngày này qua năm khác rất ít khi ra khỏi phòng. Nghe sư bá nói, sư phụ chép kinh Phật để giảm bớt tội nghiệt, nhưng không biết rốt cuộc sư phụ phạm phải tội lớn không thể tha thứ gì mà cần thành kính như thế mới có thể chuộc lỗi. Cậu cũng từng tò mò hỏi vì sao sư phụ phải chép kinh Phật, sư phụ chỉ lạnh lùng nghiêm mặt, im lặng lâu thật lâu mới thốt ra một câu khiến cậu nghĩ kiểu gì cũng không ra nguyên nhân — trả nợ!

Là nợ nần gì mà phải như thế mới trả được?

Vấn đề này cậu đã hỏi sư thúc sư bá, nhưng mấy vị ấy đều nói năng dè dặt, không chịu tiết lộ. Dần dà cậu cũng không tò mò chuyện này nữa, nên cũng không hỏi han. Nói cho cùng thì đây là chuyện của tiên giới, người trần mắt thịt như cậu sao nghĩ thông được.

Cậu đã bái sư phụ làm thầy từ nhỏ, làm một đệ tử hết sức tận tâm mà đến tên sư phụ cũng chưa biết, bởi vì dù là nói sau lưng thì các sư bá sư thúc cũng không dám gọi thẳng tên sư phụ.

Mãi đến hôm nay cậu mới may mắn biết được, thì ra tên của sư phụ là Thiên Sắc —

“Thanh Huyền!”

Tiếng quát khẽ làm cậu bừng tỉnh giữa dòng suy nghĩ miên man không bờ bến, nhưng nhìn thấy nét mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của sư phụ nhà mình thì không khỏi hoảng sợ run lên. Không bận tâm đến vết thương đau đớn trên lưng, vội vàng chạy đến.

“Sư phụ!” Cậu cúi đầu đứng trước mặt sư phụ, lúng túng, ngập ngừng lại lắp bắp: “Không phải người đang bế quan sao?”

“Thân làm đệ tử, ngươi không vâng mệnh vi sư, một mình rời khỏi Yên sơn, càng lúc càng lớn gan!” Thiên Sắc hừ một tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy. Giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng không nhận ra cảm xúc, dường như không hề tức giận, nhưng ánh mắt lạnh lùng thản nhiên đó lại khiến người khác bị áp lực ghê gớm. Nhìn cậu từ trên xuống dưới một lúc, nàng đột nhiên nhíu chặt mày, vẫy tay nói một câu khiến Thanh Huyền đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: “Cởi quần áo ra ngay cho vi sư!”

“Hả?!” Trong kinh ngạc, Thanh Huyền chợt nhớ tới lời của các sư bá sư thúc, cũng không biết là trêu chọc cậu hay ám chỉ sâu xa —

“Thanh Huyền à, con đã mười sáu mà sư phụ còn không cho phép rời khỏi Yên sơn nửa bước, ta thấy là sư phụ con thật sự xem con là cây sinh mệnh rồi đấy!”

* Cây sinh mệnh: ý chỉ cái đó của đàn ông. Có thể hiểu theo nghĩa khác là bảo bối. Tuy nhiên với bối cảnh này thì hiểu theo nghĩa đầu. Lời của Mọt sách sư bá rất thâm thúy, nhưng Thanh Huyền nghe thế nào cũng cảm thấy “cây sinh mệnh” có ý nghĩa rất khác, khó nói thành lời!

“Ừ, đúng rồi, năm đó sư phụ con nhặt con về, quả là đôi mắt tinh tường có thể nhìn thấu báu vật. Nhìn khuôn mặt này, dáng người này, tư chất này, chậc chậc, đúng là tuyệt vời để song tu…”

Sư thúc mê đàn lúc nào nói chuyện cũng đấm ngực than thở như rất xúc động, nhưng lúc này mới là xúc động nhất. Thanh Huyền cảm thấy lưng mình toát mồ hôi lạnh. Tuy rằng cậu chưa bao giờ ra khỏi Yên sơn, nhưng được các sư bá sư thúc dạy dỗ nên cũng hiểu biết ít nhiều, “Song tu” chẳng phải là một cách nói khác về ‘phong lưu khoái lạc’ của người tu tiên sao?

“Đúng rồi, ta nghe nói lần đầu tiên của con trai mới lớn bổ hơn nhiều so với lão già ngàn năm đấy. Con đó, ai da, chẳng phải là thuốc bổ sống mà sư phụ con dốc hết tâm sức để nuôi dưỡng đấy sao?!”

Sư bá nát rượu mỗi lần uống say đều có nụ cười đáng khinh và bộ mặt giả tạo này, nói năng thô thiển không kiêng nể gì cả. Vì một câu phụ họa này, sư phụ vốn cao cả trong mắt Thanh Huyền liền trở nên đáng sợ.

“Nhìn sư phụ con đi, lúc nào cũng bế quan, nội thương bây giờ còn chưa khỏi hẳn, chắc là ngại mở miệng với con. Thanh Huyền à, hay là con thức thời chủ động hiến thân đi…”

Sư thúc mê đàn vốn hay cười nhất trong các sư thúc sư bá, nhưng mỗi khi nhắc tới sư phụ nụ cười liền trở nên xấu xa. Lời đề nghị này mới nghe cứ tưởng chỉ là trêu chọc không đứng đắn, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại cũng có lý. Nói thế nào thì cũng vì cậu nên sư phụ mới bị trọng thương. Nhưng mà, bảo cậu làm cái chuyện phong lưu của hai kẻ lưỡng tình tương duyệt kia với sư phụ ư?

Đánh chết cậu cũng không làm!

Cuối cùng, cậu càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, quyết định xuống núi đến Tây Côn Luân tìm cỏ tiên linh chi để trị nội thương cho sư phụ, cũng để vệ ‘sự trong trắng’ đang nguy cơ trùng trùng của mình.

Có điều không ngờ mới ra khỏi Đông cực chưa đến ba ngày đã bị sư phụ bắt được.

Có lẽ, chuyến này cậu khó thoát khỏi bàn tay sư phụ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play