Nhìn sắc mặt không tốt và ánh mắt nghiêm nghị của Thiên Sắc, Lam Không chỉ dám nở nụ cười miễn cưỡng, lúc này không biết nên giấu bình rượu sau người hay là tránh ra xa để chứng tỏ nó chẳng liên quan đến mình. Nhưng lúc y vô tình nhìn Thanh Huyền đứng bên cạnh, nụ cười trên môi chợt cứng ngắc lại, mắt suýt rớt ra ngoài!
Sao Thanh Huyền lại dắt theo một đứa bé mập mạp thế kia? Nhìn thằng bé đó khoác áo ngắn, tay mũm mỉm như củ sen, cười ngây ngô, đương nhiên là nếu không nói đến nước miếng nhiễu xuống đầy cằm thì chỉ sợ Lam Không nhịn không nổi, nhào lên nựng nịu hai má phúng phính của thằng bé.
Ôi, sao sư muội làm việc nhanh quá vậy?
Chớp mắt đã ăn sạch sẽ, còn sinh con xong luôn rồi ư?!
“Thanh Huyền, sư muội, hai người —” thằng bé đột ngột xuất hiện, không giấu giếm cũng không né tránh. Ngón tay Lam Không chỉ về phía hai thầy trò vẫn thản nhiên như không kia run lên theo giọng nói, làm rơi bình rượu xuống đất. May mắn là năm dài tháng rộng, lá cây ngô đồng đã phủ kín nơi này, bình rượu kia rơi xuống đất chỉ vang lên tiếng chạm khẽ chứ không vỡ toang.
Nhìn bộ dạng và vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Lam Không cùng với giọng điệu ngập ngừng, Thiên Sắc hiểu ngay y đang nghĩ gì. Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, chầm chậm phất tay, mắt rũ xuống, nét mặt lạnh như sương giá cuối năm, thốt lên bốn chữ: “Thanh Huyền, tiễn khách!”
Sau đó, nàng liếc nhìn Lam Không và Mộc Phỉ đang ngây ra như phỗng, ung dung nhíu mày và xoay người bước đi. Dù bước chân trên lớp lá ngô đồng khô nhưng không hề gây ra tiếng động, phút chốc đã biến mất trong rừng ngô đồng.
Vừa rồi, Thanh Huyền nghe giọng Thiên Sắc chẳng chút nể mặt cũng biết sư phụ rất tức giận, nhưng hôm nay nhìn Lam Không và Mộc Phỉ vẫn đang ngây ra, cậu cũng ngại không dám đuổi thẳng: “Sư thúc, sư bá, con nghĩ là sư phụ tạm thời không muốn nhìn thấy hai người trên Yên sơn.” Cậu nói rất điềm tĩnh và ngắn gọn, không còn sự sợ sệt và dè dặt như trước: “Trước hết chờ người bớt giận đã.”
Thấy hai người kia vẫn nhìn chằm chằm đứa bé với ánh mắt đầy tò mò và nghi ngờ, Thanh Huyền cúi xuống nhìn đứa bé thiểu năng Phó Vân Xuyên giao lại cho mình. Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, dù đã trải qua một số chuyện bất thường nhưng lúc này cũng không đoán được suy nghĩ loạn xạ của hai lão thúc bá lõi đời ra vẻ đạo mạo kia! Về chuyện đặt tên cho đứa bé, hình như không có ai nhắc đến, nghĩ kỹ lại không thể để họ Triệu, cũng không để được họ Phó, cậu bèn đặt một biệt danh đơn giản: “Nhục Nhục.”
* Thịt thịt, ý nói đứa bé tròn trịa như một cục thịt.
“Thanh Huyền, đứa trẻ này —” Cuối cùng, Lam Không chẳng nhịn nổi, tay run run chỉ Nhục Nhục hỏi: “Nó từ đâu đến?”
Tuy rằng Nhục Nhục đã chạy nhảy được, nhìn không giống trẻ mới sinh, nhưng trong tiên cảnh xưa nay đâu thiếu chuyện lạ. Nhớ năm đó, đệ tử của Thái Ất thiên tôn – Tam Đàn Hải Hội đại thần, mang thai ba năm, sinh vào giờ Sửu, vừa ra sinh ra đã biết chạy nhảy, gọi cha gọi mẹ. Cho nên trong nhận thức của Lam Không và Mộc Phỉ – Thiên Sắc vốn là yêu tu hành đắc đạo – thì một đêm có thai, hôm sau sinh được đứa bé mập mạp thế kia cũng hoàn toàn bình thường!
“Đây là con của người quen, nhờ con chăm sóc giùm.” Thanh Huyền suy nghĩ kỹ nếu nói thật thì mấy vị sư bá sư thúc này nhất định sẽ truy hỏi đến cùng, nên chỉ đáp một câu mơ hồ, sau đó cậu nghi ngờ hỏi lại: “Sao vậy ạ?”
“May quá, may quá!” Lam Không thở phào nhẹ nhõm, Mộc Phỉ cũng như được yên lòng vỗ vỗ ngực, hai người liếc nhìn nhau, xáp vào thì thầm to nhỏ —
“Ta nói rồi, sao có thể nhanh như vậy được, cả con cũng có luôn…”
“Ta thấy không chừng còn chưa đụng đến nhau nữa là…”
“Rốt cuộc Thanh Huyền vẫn một người phàm, một miếng thịt béo ngậy thế kia, chậc chậc…”
“Sư muội sẽ không đành lòng ăn mất đâu…”
Đúng là bọ hung gặp tiêu chảy, hai người bọn họ thì thầm to nhỏ rất tâm đầu ý hợp, còn hiểu nhau qua từng ánh mắt.
Vì hai người đó cố tình nói nhỏ lại dè dặt nên Thanh Huyền không nghe rõ lắm, nhưng với vài từ ngữ mẫn cảm cậu cũng đoán được vài chuyện. Tuy nhiên, bây giờ cậu rất nóng lòng muốn nhân cơ hội này tìm hiểu quan hệ giữa người kia và Thiên Sắc.
“Sư bá, sư thúc, Phong Cẩm là người như thế nào?” Xác định sư phụ không ở gần nên cậu cũng không lo lắng phạm vào điều kiêng kị, cứ thế hỏi thẳng hai người kia.
Dường như bị cái tên kia làm giật mình, Lam Không và Mộc Phỉ lập tức im lặng, chấm dứt câu chuyện phiếm chẳng mấy trong sáng kia, cũng cứng họng không nói được gì. Trong lòng chấn động, nhìn chằm chằm Thanh Huyền, đầu như nổ tung vì chưa kịp chuẩn bị tinh thần.
“Thanh Huyền, sao con biết Phong Cẩm?” Một lúc sau, hai người lại nhìn nhau, trao đổi ánh mắt. Mộc Phỉ cầm đàn gảy những thanh âm trầm chậm, cố ý che giấu sự ngạc nhiên vừa rồi để bản thân nhìn có vẻ nhàn nhã, ung dung như thường ngày.
Chắc chắc là Thiên Sắc căm thù cái tên Phong Cẩm đến tận xương tuỷ, với tính tình lạnh lùng, kiêu ngạo của nàng tuyệt đối không thể nhắc tới kẻ này với Thanh Huyền. Còn khúc mắc giữa Thanh Huyền và Phong Cẩm năm đó, bọn họ cũng biết một số chuyện từ Bạch Liêm. Bởi vậy hai người càng phân vân, vì nếu Thanh Huyền nhắc tới Phong Cẩm thì đã biết hết chuyện mười kiếp trước hay là biết được bao nhiêu?
Thanh Huyền không phải đồ ngốc, sao nhìn không ra Lam Không và Mộc Phỉ cố tình giấu diếm?
Chẳng qua, lúc vừa lên núi, cậu và sư phụ từ xa đã nghe thấy giọng nát rượu nhắc tới gì mà “Phong Cẩm”, “Thân mật”, lại còn “Sắc mặt khó coi”, cậu cũng đoán được các sư thúc sư bá cũng không thèm nhìn mặt người này. Có điều, nếu đúng như tiểu sư thúc nói thì gã Phong Cẩm kia vì chức chưởng giáo Thần Tiêu phái đã phụ lòng sư phụ, vậy sao bây giờ lại để ý đến chuyện của sư phụ?
Cậu không tin con người tâm địa độc ác kia biết thế nào là áy náy.
Nhưng nếu Phong Cẩm thật sự có tình với sư phụ thì nên làm thế nào cho phải?
Mọi người đều nói trái tim phái nữ rất yếu đuối, tuy vẻ ngoài sư phụ lạnh lùng cao ngạo, nhưng cậu biết trái tim sư phụ cũng yếu đuối như vậy.
Dù nói cậu lòng dạ hẹp hòi, ghi hận mười kiếp trước cũng được, cậu tuyệt đối không muốn sư phụ và kẻ phụ tình kia nối lại tình xưa!
“Bạch Liêm tiểu sư thúc nói cho con biết.” Nghĩ đến Phong Cẩm chưa từng gặp mặt kia, nét mặt Thanh Huyền chợt lạnh lùng, lòng nặng trĩu như bị một tảng đá va mạnh vào, dù không hề tạo ra âm thanh kinh người nhưng cũng không thể bỏ qua được.
Mộc Phỉ và Lam Không lại nhìn nhau, sau đó Lam Không lượm bình rượu trống không lên gõ gõ.
“Con muốn gặp Phong Cẩm?” Dừng một chút, y kéo dài giọng, quay đầu cười như có như không với Thanh Huyền, cuối cùng mới thốt ra điều quan trọng nhất: “Năm năm sau, Trường Sinh sư tôn xuất quan, sư phụ con nhất định sẽ lên Ngọc Hư Cung trên Tây Côn Luân. Nếu con có năng lực khiến sư muội đưa con đi cùng thì sẽ biết Phong Cẩm là người như thế nào.”
*****
Vì Thiên Sắc ra lệnh đuổi khách, Mộc Phỉ và Lam Không mặt dày cỡ nào cũng không dám trêu chọc nàng. Thanh Huyền hứa sẽ nói giúp cho hai người, bọn họ mới hậm hực rời đi. Lúc bỏ đi, Lam Không không quên lấy một vò nữ nhi hồng ít ỏi trong hầm.
Nghe nói, nữ nhi hồng này là do Thiên Sắc và Phong Cẩm ủ lúc trước, dùng để đãi khách trong ngày gả con gái theo tập tục của người phàm. Phong Cẩm là người phàm tu tiên đắc đạo nên đương nhiên cũng nhắc đến những tập tục này, còn Thiên Sắc vốn có tình cảm với Phong Cẩm do đó nhớ rất kỹ. Sau khi hai người bày tỏ nỗi lòng, Phong Cẩm tự tay ủ rượu, còn Thiên Sắc tìm thiên tàm ti dệt thành gấm đỏ. Hai người đổ rượu vào bình, đậy nắp, phủ gấm đỏ.
Lúc ấy, trong các đệ tử của Trường Sinh đại đế, ngoại trừ Bạch Liêm cố gắng vô vọng với Thiên Sắc thì tất cả đều nghĩ không có gì bất ngờ xảy ra, còn chen chúc đến chúc mừng, vui vẻ nói đợi đến lúc hai người nước chảy thành sông sẽ thành thần tiên quyến lữ, nhất định phải đem những bình rượu này lên núi Côn Luân để uống chúc mừng cho sảng khoái.
Đáng tiếc, vợ chồng còn chưa thành đã mỗi người một ngã, tình lang biến thành kẻ xa lạ, để lại người con gái mặc áo cưới đỏ rực với vết thương lòng sâu sắc cùng bình nữ nhi hồng không người uống chung.
Trước kia, Thanh Huyền không biết lai lịch hầm rượu này, cũng từng uống trộm với Lam Không, mùi vị đúng là không tệ chút nào. Nhưng hôm nay biết được lai lịch của nó, cậu chẳng vui chút nào, chỉ muốn Lam Không mau mau uống hết cho đỡ chướng mắt phiền lòng.
Đêm đó, chuẩn bị cho Nhục Nhục xong, cậu trở về phòng ngủ nhưng lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Nằm nghĩ mãi, cuối cùng cậu mặc áo đến tẩm phòng của Thiên Sắc.
Quả nhiên, Thiên Sắc còn thức chép kinh!
Thanh Huyền cảm thấy hơi kỳ lạ. Trước đó cậu và sư phụ ở chung một phòng chưa bao giờ thấy sư phụ ngủ, ngay cả nhắm mắt dưỡng thần cũng không có, chỉ chép kinh Phật không ngừng, hệt như vĩnh viễn không biết mệt mỏi!
“Sư phụ.” Cậu khẽ kêu một tiếng, vì che giấu tâm trạng mất tự nhiên từ đáy lòng nên cố ý đến trước bàn, cung kính cúi đầu, vô tình phát hiện hôm nay Thiên Sắc chép kinh không dùng mực mà là thứ gì đó đỏ sẫm, nhìn kỹ là là Hòa Thủy Son!
Vết mực đỏ trên giấy Tuyên Thành trắng muốt giống như khắc từng vết thương khiến Thanh Huyền cảm thấy đau đớn. Đến giờ khắc này cậu mới nhận ra, trong trí nhớ của cậu sư phụ chưa bao giờ trang điểm, ngay cả cây trâm cài đầu cũng là trâm gỗ.
Không biết vì sao, nhìn y phục màu đỏ trên người Thiên Sắc, rồi nhìn vết mực son đỏ thẫm và nghĩ tới rượu nữ nhi hồng trong hầm, Thanh Huyền cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu. Cậu biết, không phải sư phụ không muốn bỏ bộ y phục đỏ này, mà chỉ vì trong lòng chưa quên được người kia. Sư phụ cũng biết nữ nhi hồng trong hầm đã bị uống trộm không còn bao nhiêu, chỉ là đã không còn lý do mở tiệc chiêu đãi người khác nên rượu này cũng giống như lỗ hổng trong trái tim, dần tan biến theo thời gian?
Thanh Huyền càng nhìn Thiên Sắc càng thấy bản thân xúc động. Có thể cảm nhận được nỗi đau đớn và thất vọng ngày đó khi sư phụ bị phụ lòng, nhưng lúc này cậu lại không biết phải an ủi như thế nào, đành kiếm chuyện nói: “Sư phụ đồng ý cho Nhục Nhục đến Đông Cực, Thanh Huyền không biết phải làm thế nào để cảm tạ ơn của sư phụ… Hay là, sư phụ cũng nhận nó làm đồ đệ đi…”
“Bái sư nhận đồ đệ phải có cơ duyên, nó và vi sư không có duyên, nên không thể nhận được.” Thiên Sắc không phát hiện ra sắc mặt của Thanh Huyền, hơi ngừng cây bút lông sói trong tay, cũng không ngẩng đầu chỉ bình thản từ chối quyết định của cậu. Tuy rằng xưa nay nàng rất lạnh nhạt, nhưng đối với Thanh Huyền vẫn kiên nhẫn hơn bình thường: “Đứa bé này ở Yên sơn được bao lâu tùy thuộc vào vận mệnh của nó, chắc chắn sẽ có một ngày nó rời đi.”
Thiên Sắc vốn không nghĩ nhiều, nhưng Thanh Huyền lại cảm thấy hơi đặc biệt.
Nếu bái sư nhận đồ đệ là cơ duyên thì điều này chứng minh cậu khác hẳn trong mắt sư phụ đúng không?
Vì suy nghĩ này, cuối cùng cậu đã dũng cảm hỏi vấn đề vướng mắc trong lòng.
“Sư phụ, người vẫn còn nhớ người đó sao?”
Thiên Sắc không nghĩ cậu sẽ hỏi như thế, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, biết rõ cậu nói đến Phong Cẩm nhưng vẫn là hỏi ngược lại theo bản năng: “Nhớ ai?”
“Chẳng phải là —” Thanh Huyền cắn chặt răng, không quản đến lệnh cấm trước đây sư phụ từng nói ‘Ai nhắc đến tên này, lập tức rời khỏi Yên sơn’, thốt ra cái tên đó: “Chẳng phải là Phong Cẩm đó sao!’
Hết chương 19
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT