Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Giờ tý đêm đó, Thanh Huyền dẫn theo Chu Ngưng – kẻ mặt dày nhằng nhẵng bám đuôi hắn, hai người dùng thuyền nhỏ Triệu Thịnh đã chuẩn bị đến sông An Trữ.
Đêm lạnh như dòng nước, tầng tầng lớp lớp mây mù che lấp vầng trăng cuối thu, không có một con thuyền nào trên sông An Trữ. Một lớp sương lạnh giăng trên mặt nước, giống như một lớp màn sa hay như một làn sương khói lững lờ trôi mang theo hơi lạnh khiến người ta run rẩy. Một giai điệu xa vắng chẳng biết truyền tới từ đâu, nó giật dờ trôi như gốc lục bình không rễ, đứt quãng, lúc có lúc không, giai điệu đó cực nhẹ cực xa xăm văng vẳng trên mặt sông An Trữ.
Nếu là năm năm trước, có lẽ Thanh Huyền sẽ bị không khí quái dị ở đây dọa cho tay chân run lẩy bẩy, tóc gáy dựng đứng, thần hồn nát thần tính. Nhưng hiện nay, hắn bình tĩnh kiệm lời, nắm chặt thanh kiếm Càn Khôn, trầm lắng yên tĩnh.
Theo sư phụ năm năm, hắn học được không ít bản lĩnh. Mỗi lần xuống Đông Cực mua thêm lương thực, hắn đều mượn cơ hội đó đi thu phục một vài thụ yêu thành tinh hoặc yêu quái, oán quỷ. Thứ nhất là để mở mang kiến thức, thứ hai là để rèn luyện thêm.
Nói thật, vào lần đầu hắn trừ ma vệ đạo, hắn đã đối đầu với một con sói xám tinh vừa hóa thành hình người, tuy chỉ mới được ba trăm năm đạo hạnh nhưng vẫn khiến hắn lo lắng không thôi. Con sói xám tinh kia biết mình ăn thịt quá nhiều người, sẽ không thể tránh khỏi trừng phạt, cho nên rất hung tợn, nó làm liều muốn giãy giụa đến cùng. Với tu vi của Thanh Huyền lúc đó, nếu muốn đối phó với sói xám tinh quả thật hơi khó khăn, nhưng cuối cùng chỉ dựa vào sự hung hăng không sợ chết, rốt cuộc hắn đã thu phục được con sói xám tinh đó.
Giờ ngẫm lại, chẳng qua lúc đó hắn nhớ tới bộ dạng sợ hãi, hèn nhát của mình đang núp sau lưng sư phụ ngày trước.
Đúng vậy, hắn không thể mãi là một đứa trẻ trốn sau lưng sư phụ, được người bảo vệ. Một ngày nào đó, hắn muốn dùng đôi tay mình bảo vệ sư phụ, một ngày nào đó hắn sẽ dùng khí phách nghiền mây, đội trời đạp đất bảo vệ sư phụ, không để người chịu bất kỳ uất ức nào!
Nghĩ tới sư phụ, Thanh Huyền lại tập trung tinh thần. Hắn liếc nhìn Chu Ngưng đang ngồi ghé vào một bên mép thuyền, liên tục tìm kiếm xung quanh, hết nhìn đông rồi ngó tây, dường như nàng rất hưng phấn. Đừng nói tới là ánh mắt hay biểu cảm khuôn mặt đều giống như đang chờ xem trò hay xuất hiện, dường như nàng chỉ ước gì giây tiếp theo một con quỷ sẽ đột ngột nhảy bật ra.
Nàng chưa gặp quỷ bao giờ sao, soi gương một cái là thấy liền mà? Dù sao, yêu ma quỷ quái chẳng phải đều là thân thích, họ hàng với nhau, chẳng lẽ nàng thật sự xem mình là người tu tiên?
Quan sát cảnh vật, có lẽ lời đồn ma quỷ đó hơn phân nửa là tin vịt, không phải sự thật rồi. Thanh Huyền đang định gọi người chèo thuyền quay đầu thuyền trở về Ninh An Vương phủ, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy có một bóng người đang đứng dưới tàng liễu gần bờ sông.
Đó là một nữ tử mặc giá y đỏ thẫm cầm hai chuỗi nguyên bảo bằng giấy thiếc, nàng đờ đẫn đứng đó, ngơ ngác nhìn mặt nước, tựa như một bức tượng điêu khắc, nhưng từng sợi tóc phất phơ trong làn gió đêm, khiến người ta sởn gai ốc.
Rốt cuộc đó là người hay là quỷ?
Thanh Huyền vừa nghĩ vừa định thăm dò thực hư, thật không ngờ, nàng ta đột ngột ngẩng đầu trông thấy chiếc thuyền nhỏ họ đang ngồi. Dường như nàng ta giật mình, hoảng hồn mở trừng mắt, thét thất thanh như người bệnh tâm thần: “Á! Có quỷ! Có quỷ!”
Hơn nửa đêm, nàng ta thét lanh lảnh như vậy, hiệu quả thật là rung động lòng người, ngược lại khiến Thanh Huyền ngơ ngác.
Chu Ngưng hùa theo làm rộn, khiến người chèo thuyền hoảng sợ vội vã đưa thuyền cập vào bờ, vứt luôn mái chèo rồi nhảy phắt lên bờ.
“Có quỷ!” Ngón tay nữ tử kia lẩy bẩy chỉ vào đuôi thuyền, nàng ta nuốt nước miếng, giọng nói cũng run run: “Mới vừa nãy, ở đó đó!”
Thanh Huyền nhìn theo hướng nàng ta chỉ thì trông thấy một ngọn đèn đặt ở đuôi thuyền, dòng nước bên cạnh đang êm đềm trôi, đừng nói là quỷ đến cả một vòng xoáy nước cũng không có. “Có quỷ thật ư?” Hắn âm thầm quan sát nữ tử quái dị trước mặt, hắn cảm thấy nàng ta có ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, đôi mày hơi nhăn đã dần dần nhíu chặt lại, nét mặt càng ngày càng nghiêm trọng. Trầm ngâm một lát, hắn lặng lẽ giãn đôi mày ra, thấp giọng truy hỏi: “Con quỷ kia trông như thế nào?”
” Là… là một nữ tử… mặc áo đỏ… tóc… tóc tai bù xù… không có mặt… chỉ… chỉ còn nửa cơ thể… lơ lửng đi theo sau… sau chiếc thuyền của… của các người.” Nàng ta hơi co rúm lại, rồi ngồi xuống nhặt lấy nguyên bảo, đèn cầy và nhang đã rơi tán loạn trên mặt đất, dường như nàng ta rất hoảng loạn, lời nói không đầu không đuôi: “Sau đó, bỗng biến mất tăm.”
Chẳng lẽ, có quỷ thật ư? Thanh Huyền hơi nghi hoặc, hắn tự thấy mình từng gặp không ít oán quỷ, nếu nữ tử này không nói dối, vậy tại sao lúc nãy hắn không hề ngửi thấy mùi gì kỳ dị?
Chu Ngưng tinh mắt nhận ra nghi ngờ của Thanh Huyền, lập tức quan sát nữ tử đang ngồi nhặt đồ trên mặt đất một lượt. Cuối cùng, Chu Ngưng ngồi xổm xuống, hòa nhã giúp nàng nhặt lại tiền giấy, nhang đèn rơi vãi, giả vờ như lơ đãng hỏi: “Hơn nửa đêm, sao cô nương lại mặc đồ này, một thân một mình đứng ở đây?”
Nàng không trả lời, cúi đầu càng thấp. Một lát lâu sau, dường như nàng đã trấn tĩnh lại, giật lấy tiền giấy, nhang đèn trong tay Chu Ngưng, tựa như dầu muối đều không ưa, cũng không hề cảm kích lòng tốt của Chu Ngưng.
“Đó không phải là Tố Bạch sao?” Lúc này, người lái thuyền đã nhận ra nữ tử này, ông ta nói rõ thân thế lai lịch của nàng: “Nàng là con gái của ông chủ tiệm đậu rang ở phía Đông thành… Đúng rồi, hôm nay hình như là ngày giỗ của mẹ nàng, có lẽ nàng đến bờ sông đốt giấy tiền và nguyên bảo để bái tế mẹ.”
Bái tế vong linh?
Đơn giản vậy sao?
Thanh Huyền quan sát Tố Bạch mặc giá y đỏ thắm, hắn càng thêm nghi ngờ. Mọi người đều biết, khi bái tế vong linh người ta thường mặc đồ trắng, nhưng nữ tử này lại mặc áo cưới đỏ rực, nhìn kiểu gì cũng vô cùng bất ổn!
“Muốn đốt vàng mã, nguyên bảo ở đâu chẳng được, tại sao lại đến bờ sông này?” Trao đổi bằng mắt với Thanh Huyền, Chu Ngưng suy đoán rồi đảo tròn con ngươi. Nàng cố ý cất cao giọng, hỏi thẳng thừng: “Đêm hôm khuya khoắt, cô nương mặc giá y đỏ thẫm lang thang ở đây, chẳng phải muốn hù dọa người ta sao? Vừa trông thấy, ta còn tưởng là quỷ đó!”
Dường như bị kích thích bởi lời của Chu Ngưng, Tố Bạch đứng dậy, sống lưng cứng đờ thẳng tắp, nàng ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc nhìn về phía trước, từng lời khô khan như muốn cách xa người ngàn dặm: “Mười năm trước, mẹ ta tự vẫn ở con sông này, đến giờ vẫn chưa tìm thấy thi thể. Giá y này là mẹ đã chuẩn bị cho ta từ trước, ta thích mặc nó đến bái tế người vào đêm hôm khuya khoắt, xin hỏi thế thì liên quan gì đến các vị?”
Dứt lời, nàng lùi lại mấy bước, ngồi xuống một chỗ khác, bắt đầu thắp đèn cầy rồi đốt giấy tiền và nguyên bảo, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Chu Ngưng phủi phủi tro bụi của tiền giấy bay lên bám trên quần áo, nàng chép chép môi liếc nhìn Thanh Huyền. Thấy Thanh Huyền đang lẳng lặng nhìn Tố Bạch, trong đôi mắt tối đen dường như lóe lên tia sáng, Chu Ngưng lập tức chạy qua, thấp giọng hỏi: “Sư phụ Thanh Huyền, nàng bảo nàng thấy quỷ đi theo sau thuyền của chúng ta, người có tin không?”
Áo cưới?
Nữ quỷ?
Tố Bạch?
Bái tế?
Sự trùng hợp cũng quá nhiều rồi?
Thanh Huyền chăm chú nhìn Tố Bạch đang trầm mặc một lúc lâu lâu, đôi mắt hắn càng sắc bén trong bóng đêm. Cuối cùng hắn rũ mắt xuống, hơi hơi nhíu lại, lông mi khẽ khàng rung động, dường như đang suy nghĩ điều gì. “Sự việc quá lạ lùng.” Khi mở mắt ra, hắn không nói gì chỉ như cười như không, rũ mắt xoay người quay về con thuyền nhỏ: “Chúng ta về Ninh An Vương phủ trước rồi bàn sau.”
******
Khi Thanh Huyền và Chu Ngưng về tới Ninh An vương phủ, Triệu Thịnh đang lo lắng bất an đi qua đi lại trong phòng. Vừa trông thấy Thanh Huyền quay lại, y vội vàng bước tới nghênh đón.
“Thanh Huyền huynh, thế nào rồi?” Triệu Thịnh nhíu chặt mày, một nếp nhăn hình chữ “Xuyên” hiện lên trên ấn đường, ngữ điệu có phần nôn nóng: “Chuyện ma quỷ đó là thật hay giả?”
“Đừng nói đến thật giả, Triệu huynh không nên quá lo lắng, sư bá lệnh cho ta đưa nửa mảnh ngọc quyết cho Triệu huynh. Như thế, thì dù thật có yêu ma quỷ quái cũng không thể tới gần Vương phủ được.” Thanh Huyền không định kể lại chuyện vừa rồi với y, hắn chỉ trả lời quanh co bốn lạng đẩy ngàn cân: “Nếu Triệu huynh vẫn lo lắng thì ta sẽ ở lại đây vài ngày, cho đến khi huynh bình an cưới được nương tử, có được không?”
“Ta mong mà còn không được ấy chứ.” Triệu Thịnh nặng nề gật đầu, dường như đã thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc y xoay người sang chỗ khác, ở một góc độ Thanh Huyền và Chu Ngưng không thể nhìn tới, đôi mắt âm u của y hơi khép lại, nét mặt lạnh nhạt không có chút cảm xúc, khóe môi biếng nhác khẽ cong cong sắc bén.
******
Đêm đó, thật bình yên vô sự.
Sáng hôm sau, Thanh Huyền một mình ra ngoài hỏi thăm, thế mới hiểu thêm một vài chuyện có liên quan.
Nghe nói, lời đồn ma quỷ này đã có từ lâu, nhưng không hiểu vì sao trong hai năm gần đây mới rầm rộ lên, hơn nữa có mấy nhà cưới tân nương về đã xảy ra chuyện bất trắc nên lời đồn này dần biến thành đề tài trò chuyện của dân chúng mỗi khi rảnh rỗi, câu chuyện “cổ tích” kia càng đồn càng thật. Dù nói thế nào đi nữa, dân chúng trong thành Ninh An cực kỳ tin lời đồn này, phàm là những người chuẩn bị đón dâu, dựa theo tâm lý chỉ sợ “lỡ như” đều chuẩn bị ba loại gia súc, trái cây, nguyên bảo, nhang đèn đến sông Ninh An hiến tế thủy quỷ.
Mà Tố Bạch cô nương bán đậu rang ở Đông Thành lại là một nhân vật truyền kỳ ở trong thành Ninh An.
Nghe đồn, bát tự của nàng rất xấu, vừa sinh ra đã khắc chết cha ruột. Sau đó, mẹ nàng dẫn theo nàng gả cho ông chủ tiệm đậu rang đã mất vợ, có một ông thầy tướng vừa lúc đi ngang qua cửa tiệm đậu rang quả quyết phán rằng, nàng được tám tuổi sẽ khắc chết mẹ ruột, mười lăm tuổi sẽ khắc chết cha dượng. Nếu lập gia đình, chắc chắn sẽ khắc chồng khắc con, gây chuyện với quan phủ, khó giữ được tài sản, cửa nát nhà tan, một trăm phần trăm là Thiên Sát cô tinh!
Việc này cũng ầm ĩ một chặp, mọi người chỉ chậc chậc than thở, bàn tán mấy ngày rồi thôi, không có mấy người tin là thật. Nhưng ai ngờ, lúc Tố Bạch được tám tuổi, vào nửa đêm mẹ nàng đột ngột nhảy sông tự vẫn một cách khó hiểu. Cha dượng nàng lập tức hoảng loạn, mắng mỏ nàng là tai họa, kiên quyết muốn đưa nàng tới am ni cô. Tuy sau đó được hàng xóm láng giềng khuyên can,nhưng bắt đầu từ ngày đó Tố Bạch sống rất khổ sở. Đến lúc nàng hơn mười lăm tuổi, cha dượng nàng do trời mưa đường trơn nên ngã vỡ đầu mà chết, mọi người càng xem nàng như một ngôi sao chổi xui xẻo.
Ngôi sao chổi này cũng đã sắp hai mươi mà vẫn không có một bà mối nào đến cầu hôn, ngày thường âu sầu, buồn bã, dù gặp ai cũng không có lấy một nụ cười. Hơn nữa, nữ tử mở tiệm buôn bán thì phải xuất đầu lộ diện, chẳng phải việc vẻ vang gì, mà nàng ngày ngày mặc áo trắng bán đậu rang, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta ngứa mắt. Nếu không phải Vương phi của Ninh An Vương phủ rất thích đồ ăn vặt trong tiệm của nàng, một tháng mua hơn phân nửa đậu rang của nàng, khen ngợi tài rang đậu của nàng với mọi người, chỉ e nàng muốn nuôi sống bản thân cũng là việc khó khăn!
Đương nhiên, ngoài việc lời đồn về bát tự xấu và Thiên Sát cô tinh, thì ngoài phố còn một lời đồn khác, ví như… nàng có mắt âm dương, có thể trông thấy ma quỷ. Cho nên nàng thường xuyên lẩm bẩm một mình, cử chỉ kỳ quặc, vân vân và mây mây…
Tóm lại một câu, đó là nữ tử không nên đến gần!
Nhưng nói như vậy, càng khiến Thanh Huyền có hứng thú với Tố Bạch.
Không hiểu vì sao, hắn vừa gặp nữ tử này, dù không biết nàng xinh đẹp thế nào, nhưng mà sự kiêu hãnh ẩn giữa đôi mày đó, trông cực kỳ giống sư phụ!
Sư phụ ơi sư phụ, quả thật là một ngày không gặp như cách ba thu….
Nghĩ thế, chân Thanh Huyền đã bước vào cửa hàng đậu rang.
Tiệm đậu rang không lớn, trong tiệm bày đầy hũ gốm chứa hoa quả khô, theo những gì trên nhãn ghi, có cái đã rang chín, có cái còn sống, trong đó có hạnh nhân, hạt điều, hồ đào, đậu phộng, hạt dưa, hạt dẻ, rực rỡ muôn màu, đầy đủ các loại. Mà phía trong cửa hàng còn đặt một cái nồi rất to, bên trong là những hạt cát màu đen bóng dầu, Tố Bạch đang cuốn ống tay áo, lặng lẽ rắc từng loại hương liệu vào, đảo rang liên tiếp, tay chân không ngừng.
“Cô chủ, hạt rang trong tiệm của cô nương thơm quá.” Thanh Huyền cúi thấp đầu, ngửi ngửi đống hạt dưa vừa mới rang xong, từng hạt từng hạt căng tròn, thơm giòn, quả thật rất thơm ngon. Tuy rằng còn cách xa một thước, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng còn lại sau khi rang.
“Ở đây có hạt hồ đào, hạt bí đỏ, hạt dưa hấu, hạt bí đao, hạt thông, ngọt mặn đều đủ cả, công tử muốn mua loại nào?” Tố Bạch vẫn cúi đầu, không hề liếc qua nhìn Thanh Huyền một cái, nàng dùng giọng điệu cứng ngắc giới thiệu: “Đây là món nổi tiếng nhất của tiệm, hạt hồ đào đảo ba lượt , sau đó trộn cam thảo, quế, hồi hương vào chưng lên rồi mới rang cho tới khi vỡ ra, hương vị độc đáo thơm ngon, sau khi ăn xong dư vị kéo dài. Còn món này có tên là nhất phẩm hương, đều là loại hạt dưa trắng hạng nhất ở Đông Bắc, được ngâm trà và hương liệu, sau đó dùng lửa nhỏ rang lên, khiến cho hương vị thấm vào vỏ hạt, lúc ăn ngọt mà không ngấy, dù ăn nhiều cũng không bị nhiệt. Còn đây là hạt dưa hấu rang xì dầu, bỏ thêm chút hồi hương và nhục quế…”
Nghe nàng giới thiệu thao thao bất tuyệt như niệm kinh văn, Thanh Huyền lấy một hạt dưa đặt vào lòng bàn tay ước lượng, hắn đột ngột lên tiếng, kéo đề tài ra xa vạn dặm: “Đêm qua cô nương trông thấy nữ quỷ thật sao?”
Tố Bạch lập tức im lặng, khôngcòn giả vờ như không biết Thanh Huyền, nàng chỉ ngẩng đầu, vẻ lo lắng hiện lên đôi mắt hơi đỏ hồng lạ lùng: “Nếu công tử không tin thì cứ xem như ta ăn nói bậy bạ, việc gì phải đến hỏi ta?” Dừng một lát, nàng lại cúi đầu xuống, ngữ điệu lạnh lùng hơn: “Nếu công tử không mua đồ, vậy xin mời công tử đi cho, đừng cản trở ta buôn bán.”
Thanh Huyền mỉm cười, ánh mắt bám chặt lấy Tố Bạch vẫn luôn lạnh nhạt, đôi mắt hắn sáng quắc quan sát kỹ từng biểu cảm trên khuôn mặt nàng.
Quả thật!
Nữ tử lạnh lùng, kiêu ngạo này trông rất giống sư phụ!
Nghĩ vậy, hắn lập tức thấy nhớ sư phụ da diết, quả thật như mắc bệnh tương tư!
“Ai bảo ta không mua?” Hắn cười rạng rỡ, chỉ vào đống hạt “Nhất phẩm hương” căng tròn: “Bán cho ta hai cân hạt này!”
******
Thiên Sắc đi theo Thanh Huyền đến thành Ninh An, đương nhiên nàng biết hắn đang ở trong Ninh An Vương phủ, đi theo hắn còn có tiểu hoa yêu Chu Ngưng.
Tuy nhiên, gần đây trong Ninh An Vương phủ đột ngột truyền tin ra, một vị khách của Tiểu vương gia Triệu Thịnh đột ngột mắc bệnh, thượng thổ hạ tả, thuốc thang không bớt. Ninh An Vương phủ đã mời không ít lương y trị liệu, nhưng uống bao nhiêu thuốc mà vẫn không khỏi!
Thiên Sắc đoán vị khách bị bệnh kia chắc chắn là Thanh Huyền, nàng cực kỳ nóng ruột.
Cơ thể của Thanh Huyền vốn đã không tốt, việc này nàng biết rõ, nàng bỏ rất nhiều công sức mới nuôi hắn lớn thế này, nàng tự thấy rất đáng mừng. Nhưng hôm nay, sao hắn lại đột ngột mắc bệnh vậy?
Do ăn phải thứ gì không sạch sẽ ư?
Hay là do cơ thể chưa kịp thích nghi với khí hậu nên mới mắc bệnh?
Cũng có lẽ là mới đến Ninh An, không hợp thủy thổ?
Cũng có khả năng mấy hôm nay liên tiếp ăn ngủ bên ngoài nên phủ tạng bị lạnh?
Thanh Huyền đi theo nàng từ nhỏ, toàn là ăn thánh phẩm như Hà Thủ Ô trăm năm, Tuyết Liên ngàn năm, những lang y tầm thường kê toa thì làm sao hữu hiệu cho được?
Trong tình thế cấp bách, Thiên Sắc bất chấp mọi thứ, nàng dùng thuật ẩn thân lẻn vào Ninh An Vương phủ, nàng bước thẳng vào phòng ngủ của Thanh Huyền.
Trong phòng ngủ, quả nhiên Thanh Huyền đang nằm trên giường xoay lưng ra ngoài cửa, hắn đang ngủ mê man, chiếc cằm ngày xưa đã nhọn giờ còn gầy đi một lượt, sao không khiến nàng đau lòng chứ?
Cầm cổ tay bắt mạch cho hắn, nàng phát hiện mạch tượng hắn vẫn bình thường. Thiên Sắc đoán chắc là gần đây hắn vội vã lên đường, mệt mỏi quá độ, nàng lập tức lấy một cái bình nhỏ bên hông, đổ một viên thuốc màu đen ra.
Trước khi đến Ly Sơn xin thần dược Ngưng Lộ, nàng tiện tay ngắt vài lá trà băng trên sườn dốc cách Ly Sơn ngàn thước. Mặc dù không trị được bách bệnh, nhưng cũng có hiệu quả bồi bổ thân thể.
Đặt viên trà băng vào môi Thanh Huyền, nàng muốn vươn tay gạt đi những sợi tóc hơi rối loạn của hắn. Nhưng không ngờ, Thanh Huyền đang mê man đã nuốt viên trà băng kia xuống, sau đó há miệng ngậm lấy ngón tay của nàng.
Giây tiếp theo, nàng thấy hắn mở mắt, ánh mắt ngập ý cười, dù nàng làm thế nào cũng không thể rút lại ngón hắn đang ngậm lấy, đầu lưỡi mềm mại bao bọc ngón tay nàng, mang đến cảm giúc ấm áp, tê tê và mờ ám. Nó tựa như một con gió nhẹ lướt qua trái tim nàng, trong phút chốc khiến cho ma chướng nàng vất vả đẩy lùi trong vài ngày gần đây đột ngột quay lại trong đầu. Mà giờ khắc này, hắn đã vươn tay ra ôm lấy thắt lưng nàng, không cho nàng giãy dụa.
Rốt cuộc, hắn cũng nhả ngón tay nàng ra, đôi môi mỏng như cười như không, câu hỏi ngập tràn sự bất mãn oán trách: “Sư phụ, người còn muốn tránh mặt Thanh Huyền đến khi nào?”
Hết chương 44
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT