Nghe thấy thế, trên mặt luật sư xuất hiện sự kinh ngạc, khó xử nhìn về phía nam nhân đang đứng bên cửa sổ,

Lạc Tư chậm rãi xoay người, ánh mắt sắc bén như dao nhìn Uyển Uyển, mang theo chút không vui. Không đợi luật sư hỏi anh đã mở miệng: "Sao? Muốn đổi ý?".

Uyển Uyển lắc đầu, nhìn thẳng anh: "Em muốn cùng anh nói chuyện được không Lạc Tư?"

"Tôi nghĩ tiểu thư nên ký tên vào đây trước, Hách Liên Tiểu thư, đây là..."

Uyển Uyển cắt ngang lời luật sư đang lải nhải: "Phu nhân Fiji Siqi"

Thấy vẻ mặt ngạc nhiên cô lại kiên nhẫn giải thích: "Bắt đầu từ hôm nay, khi xưng hô cũng nên gọi tôi là phu nhân Fiji Siqi".

Luật sư không biết nên nói gì, nhìn hai lúm đông tiền cực kì thoải mái của Uyển Uyển, giống như mơ hồ nhìn thấy một loại cảm xúc bất thường. Anh nhìn về phía Lạc Tư hỏi ý, chỉ thấy anh không kiên nhẫn phất tay, lập tức rời đi.

Lúc cửa phòng bị đóng lại, cằm của cô liền bị tay Lạc Tư giữ lấy, đôi mắt màu tím gần ngay trước mắt, mang theo ánh mắt sắc bén nhìn thấu nhân tâm dò xét cô.

Cơ thể anh đến gần cô, khiến cô không thể thối lui, vòng eo tựa thẳng bàn trang điểm bên cạnh, lớp gỗ ép áp sau lưng cô, nam nhân ở trước lại mang theo sự xâm lược. Một mùi xạ hương dễ ngửi từ trên người nam nhân bay ra, giống như có thể khiến người khác say.

"Vì sao không kí? Cô cuối cùng đang nghĩ gì?" – Anh lạnh lùng mở miệng, giọng nói trầm thấp như một viên băng châu rơi ra từ cổ họng trơn nhẵn.

Cằm không ngừng nhói đau, anh dùng sức không nhỏ, bàn tay nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô, để dưới cằm cô.

"Không phải không kí, chẳng qua em không muốn ngay trong ngày kết hôn lại bị nhắc rằng đây chẳng qua chỉ là cuộc giao dịch, chẳng lẽ anh không thể cho em một chút ảo tưởng sao" – Ảo tưởng rằng hôn nhân là do hai người yêu nhau, ảo tưởng rằng hôn nhân là do anh cam tâm tình nguyện.

Giọng nói Uyển Uyển mềm mại, trên mặt còn mang theo nét cười. Nhưng giọng nói vang lên bên tai Lạc Tư lại rõ ràng mang theo sự chua xót.

Đôi mắt anh khẽ lóe lên, một loại cảm xúc không tên nhanh chóng lướt qua. Trong chốc lát, anh tới gần cô, đôi môi lạnh lẽo khéo léo chạm vào vành tai cô. Thân thể mềm mại ngay lập tức cứng ngắc, anh còn nghe thấy âm thanh khẩn trương của cô. Khẽ động giống như đang hôn nhưng thực tế anh chỉ cong môi mỉm cười thành hình vòng cung.

Anh mở miệng, hơi thở nóng hổi trượt vào mạn tai cô: "Cô tự mình hiểu lấy, hôn nhân giữa hai ta chỉ là giao dịch. Đó không gọi là ảo tưởng, chẳng qua chỉ là tự dối mình."

Lừa dối bản thân còn bi ai hơn? Cô cười khổ khẽ nhướng mắt. "Cho dù là vậy, anh cũng nên cho em thời gian vài ngày. Hơn nữa, anh sẽ không cho phép em đổi ý đúng không? Anh có rất nhiều thủ đoạn đối phó với em, em hiểu được."

Lạc Tư đứng thẳng dậy, tuy cô đã lớn nhưng thân thể lại mềm mại như trẻ sơ sinh, trên người còn mang theo mùi hương nhàn nhạt. Anh nhìn gương mặt cô, nhỏ mà tái nhợt, nhưng vì trang điểm mà trở nên vô cùng hồng hào. Ngũ quan xinh xắn, mang theo chút non nớt của thiếu nữ mới lớn cùng sự thuấn khiết giống như búp bê trong tủ kính.

Tuy đã ở trên thương trường nhiều năm như vậy, tuy có vô số kẻ e ngại anh, nhưng có đôi khi anh không nhìn thấu được người trước mắt, dù đó chỉ là một tiểu nữ sinh mới lớn.. Anh buông ra lời chế nhạo: "Được, tôi đáp ứng cô. Nhưng... trong khoảng thời gian này, cô cũng có nghĩa vụ cần phải thực hiện."

Đột nhiên Uyển Uyển cảm thấy môi mình bị anh sát nhập lại, hai tay bị anh giữ phía sau, cả cơ thể bị đè ép về phía bàn trang điểm, cong lên dính sát vào người anh. Bộ tây trang lạnh lẽo của anh cọ xát trên người cô có chút đau.

Bị môi lưỡi ấm áp chiếm cứ, vây hãm, đòi hỏi. Nam nhân trước mắt lại như một khối băng không thể dựa vào, cứ như dã thú đối xử với cô. Cô thất kinh lồng ngực phập phồng, lại như cũ không thể đẩy nổi anh ra.

Môi sưng lên, đau đớn càng rõ hơn, phía sau tay anh bắt đầu vuốt ve nơi cổ mảnh khảnh của cô. Nghĩ đến chuyện xảy ra kế tiếp cô bắt đầu luống cuống....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play