Bên trong văn phòng tổng tài, không khí trầm lắng, mười mấy người
trong hội nghị im lặng ngay cả tiếng thở cũng không nghe. Không khí xung quanh trở nên áp lực, có người liên tục lau mồ hôi. Riêng Lạc Tư vẻ mặt rất bình thản, ngồi trên ghế. Dù như vậy nhưng cũng khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy áp lực tỏa ra từ người anh.
Anh dùng ngón tay thon dài gõ trên mặt bàn rất có tiết tấu, xung
quanh lặng như tờ, loại âm thanh theo tiết tấu này lại làm cho người ta
cảm giác thật quỷ dị.
Bị một cú điện thoại buộc anh rời khỏi Uyển Uyển anh đã khó chịu,
đống văn kiện này càng khiến anh tức giận. Chẳng lẽ một tập đoàn lớn như Fiji Siqi không có anh thì không thể hoạt động được sao? Sao lại như
vậy, anh gọi tất cả các chủ quản tới đem toàn bộ văn kiện cho anh xem.
Một khi đã khiến anh khó chịu mọi người cũng không vui. Trong không
gian rộng lớn, truyền đến tiếng trang giấy lật qua lật lại, hơn nửa
tiếng đồng hồ sau, Lạc Tư mới coi xong tất cả bản báo cáo của các phòng.
Lúc này Lạc Tư buông văn kiện xuống, mọi người như trút được gánh nặng.
"Tôi đã kết hôn".
Đột nhiện Lạc Tư lại nói một câu như vậy khiến mọi người khó hiểu nhìn nhau.
Đôi mắt màu tím của Lạc Tư đảo qua cấp dưới, rồi nói: "Tôi đã kết
hôn, cho nên năm năm tới, hoặc lâu hơn nữa, những công việc quan trọng
làm ở công ty sẽ đưa về nhà làm".
Nghe vậy, mọi người không chỉ hiểu ra, ngược lại còn sợ nói không nên lời.
Lạc Tư là người cuồng công việc, ai ai cũng biết, mấy năm qua làm
việc không biết sống chết. Chẳng lẽ lần này lại muốn hạ hồng vũ sao? Một bộ máy công tác cũng có tình cảm nói với họ — Anh muốn quay về nhà,
công việc ở trong lòng anh không còn đứng nhất mà chỉ đứng thứ hai?!
Lạc Tư không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc mờ mịt của mọi người: "Cho
nên, tôi không thể giải quyết hết mọi việc, mọi người ở đây đều là nhân
tài nhận lương công ty gấp ba lần bình thường, mọi người tốt nhất nên
lập ra chút thành tích hay ít nhất cũng khiến tôi cảm thấy các vị có
ích, nếu không..."
Đột nhiên tiếng chuông di động cắt ngang lời Lạc Tư. Mọi người bị
tiếng chung là cho hồn vía lên mây, ai cũng nhẹ sờ vào điện thoại trong
túi, xem có phải là của mình hay không sao lại cắt ngang lời diễn thuyết của Boss như vậy.
May quá, không có.
Lạc Tư nhìn số điện thoại, lông mày nhíu lại. Là điện thoại nhà,
chẳng lẽ Uyển Uyển... Nhìn thoáng qua mọi người, anh đứng dậy rời khỏi
bàn, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống con đường dài nườm nượp xe, cả thân
hình được ánh mặt trời chiếu rực rỡ tạo thành một lớp màu vàng.
"Bác sĩ Dương, có phải Uyển Uyển..."
"Lạc Tư, là anh sao?"
Thân hình Lạc Tư chấn động, nói không nên lời. Giọng nói này, là do
anh nghe lầm, hay thật sự có một người bên đầu dây kia nói chuyện với
anh.
Rất lâu không nghe tiếng Lạc Tư, Uyển Uyển nhíu mày. Chẳng lẽ hôn lễ
diễn ra trước khi cô hôn mê là mơ sao? Vì thời gian hôn mê quá dài, tất
cả những điều cô tưởng thật đều là mộng, mọi ảo tưởng đẹp đẽ đến giờ
phút này cô vẫn không biết là thật hay giả.
Lạc Tư hít sâu, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ thấy bàn tay anh đang nắm chặt
điện thoại chứng tỏ trong lòng anh lúc này đang nổi sóng lớn.
"Uyển Uyển, chờ anh một lát" – Nói xong câu đó, anh xoay người nhìn
đám người đang nghe lén. "Mọi người ra ngoài đi, những lời tôi nói lúc
nãy không phải đùa, trong một tháng tôi không ở đây nếu thành tích không cải thiện, tôi sẽ cho mọi người về ăn cơm nhà".
Lần đầu tiên nghe đại boss dùng giọng nói ôn nhu như vậy nói chuyện,
đám chủ quản muốn tò mò thêm một chút, dù sao nhiều chuyện là thiên
tính, dù là đàn bà hay đàn ông. Nhưng khi nghe thấy giọng nói của Lạc Tư đối với bọn họ khác xa lúc nãy, mồ hôi rớt xuống, bất chấp sự hiếu kỳ
trong lòng, trong vòng nửa phút thu thập mọi thứ rời đi.
Đến khi văn phòng trở nên im lặng, Lạc Tư mới đặt điện thoại bên tai: "Uyển Uyển, em... em còn nghe không?"
Uyển Uyển cười cười nghe giọng nói cẩn thận của anh, cô biết không
phải mơ: "Em đây. Em vừa tỉnh lại không nhìn thấy ai, còn tưởng anh bỏ
em đi rồi. Sau đó chị tiểu Vy nói anh quay về công ty, em mới gọi cho
anh, muốn nghe giọng của anh".
"Đồ ngốc, em là vợ anh, làm sao chồng em có thể bỏ em chứ?" – Anh
trấn an cô, một bên thu dọn đồ, mở cửa văn phòng vội vàng rời đi.
"Cũng phải, chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật. Thời kỳ ngọt
ngào vẫn chưa trải qua, anh làm sao bỏ em chứ?" – Nói xong, bên đầu dây
kia còn truyền đến tiếng cười khúc khích.
m thanh đó...
Lần này, Lạc Tư cũng nhận ra Loa Ti lúc nào cũng quậy phá kia... lại có giọng cười ngọt ngào như thế.
Thấy Lạc Tư rời khỏi văn phòng, thư ký đứng dậy chờ Lạc Tư phân phó,
Lạc Tư lại để ngón tay lên môi, ra hiệu thư ký đừng lên tiếng, sau đó
nhanh chóng đi vào thang máy.
"Vợ yêu, em phải biết, tuần trăng mật của chúng ta không chỉ ngắn như vậy. Em quên rồi sao, chúng ta còn có 50 năm, thời gian 50 năm đó,
chúng ta sẽ hạnh phúc".
Lạc Tư không nhìn thấy khi nghe thấy những lời này hai má Uyển Uyển ửng đỏ.
"Đúng, đúng vậy. Nhưng mà, Lạc Tư anh tại sao lại đặt tên bảo bối của chúng ta là Loa Ti? Khó nghe quá đi, sau này làm sao nó làm sao đối
diện với nữ sinh chứ".
Lạc Tư không đáp, hừ lạnh một tiếng.
Cuộc điện thoại kéo dài cho đến khi Lạc Tư quay về biệt thự. Anh dùng xe tốc độ cực nhanh, có thể sánh ngang với xe đua. Anh không quan tâm
trên đường đi nhận bao nhiêu giấy phạt, anh chỉ quan tâm đến người con
gái vừa tỉnh dậy. Người đàn ông lúc nào cũng vững như núi thái sơn không hề biến sắc cuối cùng cũng có biểu hiện giống người thường, gương mặt
này lại thêm tuấn mỹ.
Két—
Xe thể thao cao cấp dừng lại trước cửa, vì tốc độ xe quá cao nên khi
thắng lại xe xoay một vòng tròn mới ngưng. Xe vừa dừng lại, một bóng
người màu đen bước ra khỏi xe, không kịp đóng cửa, đã chạy vào phòng
khách,
Mái tóc trên trán Lạc Tư có chút dài ra, suốt ngày chỉ chăm sóc Uyển
Uyển, một tấc không rời anh cũng quên mất bản thân. Mái tóc ngắn trước
đây nay lại dài ra, rũ xuống canh ngang hàng mi nhưng không dấu được đôi mắt màu tím.
"Uyển Uyển, nói cho anh biết em đang ở đâu?" – Ở trong phòng ngủ
không nhìn thấy cô, Lạc Tư có chút nóng nảy. Sợ tất cả chẳng qua là anh
tương tư mà thành ảo giác.
Uyển Uyển nói: "Em đang ở trong hoa viên".
Chớp mắt, hai chân thon dài liền đổi hướng đi về phía hoa viên. Ánh
mặt trời như thiêu cháy, chói rực như muốn khiến người ta không nhìn
thấy.
Lúc này người con gái xinh đẹp kia lại cười tươi dưới ánh mặt trời
khiến người khác thêm đắm mình. Mác tóc đen như mực tàu trơn bóng như
lụa xõa xuống, thoang thoảng trong gió mùi hương hoa, váy dài trắng phối hợp cùng làn tóc tung bay tạo thành đường cong, trong không trung tạo
thành một vệt sáng, tựa hoa lan, tựa bách hợp.
Trên gương mặt cô nở nụ cười thỏa mãn, giống như đã có được mọi thứ. Đôi mắt màu đen híp lại, vầng trán sáng rực lóa mắt.
Mỗi người đều biết anh rất lợi hại, rất cường đại. Nhưng ai đoán
được, một kẻ lạnh lùng như anh tới một ngày nào đó sẽ say mê nhìn một
người con gái mỉm cười?
Lúc anh tìm được Uyển Uyển, anh ngày nào cũng cảm ơn ông trời, đã tạo cơ hội cho hai người gặp nhau, giúp anh có cơ hội bù đắp mọi thứ. Hạnh
phúc sau này của Uyển Uyển, là trách nhiệm, là niềm vui ngọt ngào của
anh.
Lúc này, cô đang cùng con trai chơi đùa mới chú ý đến bóng người đứng đó không xa. Cô quay thẳng lại nhìn, hai lúm đồng tiền thêm sâu.
"Lạc Tư, anh về rồi" – Cô ôm lấy Loa Ti, Loa Ti như cũng biết đó là cha liền quơ quơ bàn tay nhỏ bé muốn anh ôm lấy.
Lạc Tư cố sức nắm chặt hai tay, kiềm chế xúc động muốn ôm cô vào lòng.
Lạc Tư mày không cần dọa cô ấy, không được dọa đến bảo bối. Cô ấy rất yếu, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ như thủy tinh. Mày phải cẩn thận, phải biết tự kiềm chế.
Nhưng –
TMD kiềm chế. Sự lạnh lùng cùng nỗi vui mừng không thống nhất, trong lòng cũng nói ra những lời thô tục.
Nếu một người đàn ông nhìn thấy người con gái mình yêu đến tận xương
tủy mà còn kiềm chế được, thì đó không phải Liễu Hạ Huệ, mà là không
yêu! Lạc Tư đi nhanh tới trước mặt cô, không để ý đến đứa trẻ đang vung
tay, một tay ôm lấy cô, ôm cả hai mẹ con vào lòng.
"Cảm ơn vì em đã tỉnh lại, cảm ơn vì em còn muốn gặp anh, vì em không bỏ rơi cha con anh. Cám ơn, cám ơn ông trời, trong lòng anh muốn nói
rất nhiều lời cảm ơn, ông trời biết anh đã hy vọng giây phút này bao
lâu. Uyển Uyển em cuối cũng đã không sao đứng trước mặt anh, hoàn chỉnh
thuộc về anh".
Hai tay anh run rẩy, giọng nói của anh càng thêm vang dội, tiếng tim đập nhảy loạn lên cũng truyền tới. Mỗi lần lại nhanh hơn.
Cô ôm lấy anh, tựa cằm lên vai anh: "Em cũng muốn cảm ơn anh Lạc Tư, cảm ơn vì đã yêu em như vậy".
Lúc cô hôn mê, lúc nào cũng nghe tiếng anh thì thầm bên tai, nói yêu cô. Cô biết, mùa xuân của cô đang tới, tình yêu đã gõ cửa.
Sự chờ đợi bao năm, chung thủy không thay đổi, đánh chết cũng không
từ bỏ tình yêu này. Một người con gái như thế còn không xứng đáng có
được hạnh phúc sao?
Cô hạnh phúc, rất hạnh phúc, thậm chí còn cảm giác mọi thứ chỉ là mơ. Anh thâm tình dịu dàng như thế, kiên định và chấp nhất.
Lúc này cô mới biết, yêu Lạc Tư, là mục tiêu hàng đầu. Nhưng cũng là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời cô.
Trong khung cảnh xúc động này lại bị tiếng trẻ con cười to phá vỡ.
tiểu Loa Ti bị hai người ép chặt, không hề cảm thấy khó chịu, còn tưởng
hai người này đang đùa cùng nó, liền cười khúc kha khúc khích.
Uyển Uyển cúi đầu nhìn con trai, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Lạc Tư, bật cười một tiếng.
"Tốt quá, có anh, có Loa Ti, hạnh phúc của em đều ở đây" – Cô cười nói.
Anh cười, trong khoảnh khắc tất cả các loài hoa đều vị vẻ đẹp này làm cho xấu hổ: "Từ giờ trở đi, hai cha con anh sẽ mang lại hạnh phúc cả
đời cho em".
Cả đời. Từ thật hay.
Cuối cùng cũng không phải đếm ngược xem mình sống bâu lâu, cũng không cần lo lắng liệu ngủ rồi không thể tỉnh lại.
Cả đời!!
Cô gật đầu, cười e lệ, chủ động ôm anh, anh cũng duỗi tay ôm lấy cô, giống như muốn hòa vào người cô.
"Lạc Tư em biết, em yêu anh là điều mạo hiểm nhất, nhưng cũng quyết định chính xác. Hiện tại em rất hạnh phúc".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT