Biết rõ rằng sau khi kết hôn, những việc thân mật như thế nhất định sẽ có, nhưng cô bây giờ lại đang hoảng sợ.

Hơn nữa cô cũng biết, Lạc Tư không phải là nam nhân biết kiềm chế, trời sinh anh ra đã cuồng ngạo, có lẽ đó là nguyên nhân khiến anh trên mọi người, chỉ cần anh muốn có, cho tới giờ không gì không có được.

Nhớ rõ hai năm về trước, cô ồn ào muốn ngồi ở nơi cao nhất, anh rõ ràng rất chán ghét không tình nguyện, nhưng cũng không cự tuyệt lái xe đưa cô đi. Có lẽ bầu không khí chính là nguyên nhân khiến hai người hôn nhau. Nhưng ai biết nụ hôn này ngày càng không thể vãn hồi, cả người cô bị đẩy ngã đập vào lớp kính thủy tinh bị anh hung hăng hôn.

Xe du lịch dừng lại ở nơi cao nhất trên mặt đất, ánh đèn rực rỡ, bầu trời đầy sao hòa lẫn vào nhau. Thời điểm đó cô đã bị mê hoặc. Trong ánh mắt cô là hình ảnh đều gợi cảm cùng gương mặt mị hoặc của nam nhân, cô tin rằng cả đời này sẽ không ai có được đôi mắt đẹp hơn anh. Pháo hoa màu tím bắn lên cao rồi biến mất, khoảnh khắc đẹp đẽ ấy luôn giữ lại vĩnh viễn trong lòng cô.

Quần áo bị cởi ra một nửa, anh cực kì hưng phấn, cô thật sự nghĩ anh sẽ ở trên vây hãm cô. Nhưng ai ngờ, anh thật sự đem cô đẩy ra.

Anh thở gấp gáo, giả bộ hung tợn nhìn cô, cắn răng nhẫn nhịn. "Hôm nay tạm tha em, đợi em trưởng thành, thì cái gì đến sẽ đến"

Nói câu cuối cùng xong, anh hình như không cam lòng, cắn vào vành tai cô. Bỗng dưng môi trên nhói đau, Uyển Uyển lấy lại tinh thần, Lạc Tư ở ngay trước mặt, chóp mũi khẽ run, cô thậm chí còn cảm thấy hơi thở nóng rực của anh.

"Thật không chuyên tâm, phải chăng năng lực của tôi quá kém?"

Giọng nói khàn khàn, miệng mang theo sự châm chọc. Đôi mắt màu tím kia vẫn như trước sâu thẳm, say lòng, có chút ánh sáng lóe lên, nhưng không còn như trước. So với hai năm về trước, hai người hôm nay tuy ở rất gần nhưng cô vẫn cảm thấy có khoảng cách, cho dù có vượt ngàn sơn vạn thủy cũng không cách nào tiến gần vào lòng anh.

Anh không còn là nam nhân ngây ngô đầy kiềm chế như trước.

Lạc Tư nhìn chằm chằm biểu tình của Uyển Uyển, trong mắt cô xuất hiện bất cứ thứ gì cũng bị đôi mắt sắc sảo của anh bắt lấy.

Gương mặt không còn huyết sắc, chỉ có vài giây thân mật ngắn ngủi mà đã khiến cô choáng váng, hai má đỏ bừng, cặp môi kia sưng đỏ, anh nhớ lúc chạm vào cô, trong chớp mắt hương vị mềm mại ngọt ngào của cô khiến anh không khống chế nổi.

Rõ ràng khinh thường không muốn chạm vào cô, nhưng động tác lại đi trước phản bội lí trí của anh. Không thể phủ nhận cô rất đẹp, loại cảm giác nơn nớt ngây thơ sẽ làm nam nhân hận không thể nóng lòng chà đạp sau đó che chở bảo vệ nét đẹp tinh tế đó. Năm đó, anh là bị dáng vẻ bên ngoài của cô lừa gạt sao?

Giờ phút này, hai người hai tâm tư. Phòng nghỉ trở nên trầm mặc, tận đến khi có tiếng đập cửa kéo dài.

"Boss, có điện thoại bên Italy gọi tới" – Ngoài cửa Vincent cung kính thông báo.

Uyển Uyển tính đẩy Lạc Tư đang áp trên người mình ra, nhưng chưa kịp duỗi tay, nam nhân đã nới lỏng kiềm chế, từ bên cạnh cô rút ra.

Bộ âu phục màu đen cắt may thủ công, cùng với ghim áo màu vàng mang biểu tượng gia tộc Fiji Siqi dưới ánh đèn càng chói sáng, sắc mặt của Lạc Tư lại băng lãnh, tất cả hợp nhất tạo nên khí thế uy hiếp người.

Nếu không có đôi mắt màu tím sâu hoắm cùng đôi môi sáng rực kia, cô thật sự tưởng rằng mình đang ở ngay đầu súng. Anh duỗi tay đem tóc hất ra sau, động tác liên tục mê người.

Rời khỏi phòng nghỉ, anh lạnh lùng nói: "Đừng quên lời cô nói với tôi"

Anh kéo dài thời hạn kí bản chuyển nhượng đất kia. Lúc anh đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn một người. Biết anh không nghe thấy nhưng cô vẫn dịu dàng nói: "Cảm ơn anh".

Công ty bên Italy gặp chút sự cố, sau khi phân phó giải quyết ra sao, Lạc Tư đột nhiên muốn quyết định đích thân đi.

Kì thật, đây chẳng qua là chuyện nhỏ, không cần Lạc Tư giải quyết. Nhưng Lạc Tư nói về, làm cả cấp dưới cũng chỉ biết nơm nớp lo sợ nghênh đón đại Boss đích thân tới.

Đóng cửa hội nghị lại, anh theo quán tính rút ra điếu thuốc trong ngắn kéo, vừa tính châm lửa đã có một bóng người rất nhanh châm thuốc cho anh.

Nhướng mắt muốn nói lại thôi. Là Vincent.

Ánh lửa cùng mùi thuốc lá, màu trắng của tàn thuốc bị đốt thành tro, anh hút một ngụm, sau đó kẹp giữ hai đầu ngón tay thon dài.

Trong thư phòng ánh đèn mờ tới mông lung một màu vàng càng khiến cho gương mặt góc cạnh của nam nhân thêm rõ, làm tăng sự huyền bí. Vincent đi theo bên Lạc Tư đã lâu vẫn không thể sinh ra kháng thể chống lại mị lực từ anh.

Mọi người đều nói lúc nữ nhân hút thuốc là quyến rũ nhất, nhưng Vincent lại cảm thấy, Lạc Tư hút thuốc còn mê người hơn, thậm chí còn giống như bức tranh tao nhã được tạo ra dưới tay nghệ nhân.

"Vincent cậu có chuyện gì sao?" – Lạc Tư chậm rãi hỏi.

Vincent cuống quít thu hồi tầm mắt, cúi đầu, sau khi nghe thấy những điều Lạc Tư nói qua điện thoại: "Boss, công việc bên Italy cũng không nghiêm trọng, nếu ngài lo lắng có thể phái tôi đi. Dù sao, hôm nay ngài cũng vừa kết hôn với Hách Liên tiểu thư".

Gương mặt Lạc Tư không thay đổi, cắt ngang nói: "Tôi nghĩ lúc cô ta kết hôn, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí. Cho nên Vincent, cậu không cần vì cô ta mà lo lắng, nữ nhân kia thông minh hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu"

Giọng nói của Boss không chút gợn sóng, biểu tình quen thuộc của anh Vincent đã rõ, đề tài về phu nhân Fiji Siqi không nên nhắc lại nữa. Cho nên anh khẩn trương chuyển đề tài: "Boss, về phần giấy chuyển nhượng đất, tôi vừa gặp luật sư, hy vọng chúng ta trong vòng 3 ngày giải quyêt ổn thỏa, thì sẽ đạt được lợi lớn nhất".

Thật lâu sau vẫn không nói gì, Vincent cẩn thận nhấc tầm mắt lên, thấy Lạc Tư nhắm mắt tựa vào ghế da, ngón tay thon dài vẫn giữ lấy điếu thuốc đang tỏa khói, làn khói trắng lượn lờ tựa sương mù, làm cho gương mặt tuyệt mỹ của anh càng hư ảo.

Tuy rằng Boss quyết định để anh báo cáo, nhưng anh thật sự không có gan quấy nhiễu Lạc Tư, nhưng đành lặng im đứng ngay tại chỗ chờ xử lí.

Từ sâu thẳm Lạc Tư phá vỡ sự im lặng: "Chuyện đất đai tôi có cách an bài, trước khi tôi trở về từ Italy cậu không cần đi tìm Hách Liên".

"Nhưng, Boss, cứ mỗi ngày, Fiji Siqi chúng ta lại tổn thất, hơn nữa sẽ làm chậm lại ngày tuyên bố ngài nhậm chức".

Lần này, Lạc Tư mở mắt. Đôi mắt màu tím như chim ưng xuyên thấu bắn về phía Vincent, giọng nói nham hiểm: "Vincent, cậu vượt quá giới hạn rồi!"

Vincent vừa lui ra không lâu, cửa phòng Lạc Tư lại bị ai đó mở ra, thậm chí chưa kịp gõ. Lạc Tư không cần hao tâm tổn trí nhìn cũng biết nam nhân dám ngạo mạn trước mặt anh là ai.

Đứng trước cửa sổ, ánh trăng kéo dài bóng anh. Đầu ngón tay vẫn kẹp lấy điếu thuốc mới, nhàn nhạt mỉa mai: "Chẳng lẽ ở bên Pháp bá tước không được dạy lễ nghi cơ bản khi vào phòng sao?"

Joy nhíu mày, đôi mắt màu lam sáng như tinh, khóe môi tựa như vô hình, anh một tay cầm túi một mặt cùng Lạc Tư nói chuyện: "Ngươi chẳng lẽ không biết ở bên Pháp, ngay cả với người thân cũng phải hành lễ sao?"

Lạc Tư hừ lạnh không muốn cùng anh nói chuyện. Joy cũng theo thói quen, tự bản thân đi đến quầy bar trong phòng, mở một chai rượu vang quý của Lạc Tư, không chút khách khí rót vào ly.

"Lạc Tư, hôn lễ của ngươi cũng giản dị quá đấy" – Joy uống một ngụm rượu vang, cảm giác dễ chịu khiến anh nheo mắt hưởng thụ.

Lạc Tư chậm rãi quay lại, liếc mắt tên nam nhân cao ráo khí thế cũng chẳng khác mình mấy, bước chân dài dập tắt điếu thuốc, đi đến bên quầy bar đón lấy ly rượu vang.

Nhấp một ngụm, Lạc Tư thích thú hỏi: "Đơn giản? Không phải bảo cậu đừng tới sao?"

Joy cười xòa một tiếng: "Hôn lễ của dòng họ Fiji Siqi sao tôi lại dễ dàng bỏ qua như thế, huống chi lại là bạn gái tình đầu của cậu. Diễn tốt như thế, dù dùng súng chỉa vào đầu tôi, tôi cũng tới cổ vũ".

"Bạn gái, mối tình đầu? Cậu không phải quá đề cao cô ta chứ?" – Lạc Tư lắc lắc ly rượu trong tay, dưới ánh đèn mờ nhạt, làm cho chất lỏng thêm phần đẹp đẽ, như máu tươi của người.

Joy nhíu mày: "Tôi thấy cô ta cũng không phải xấu xa như cậu nghĩ? Ít nhất tôi chưa bao giờ thấy cậu xao động".

Lạc Tư lạnh lùng liếc mắt nhìn Joy, đối với lời bình luận của anh có chút không tin.

Joy nhìn Lạc Tư sau đó lắc đầu: "Chậc chậc, một đôi mắt xinh đẹp như thế mà lại để trên khối băng như cậu đúng là lãng phí".

Đối với "lời khen" của Joy, Lạc Tư chỉ nghiêng đầu môi cong lên thành hình cung, gương mặt tuấn dật không hề thua kém Joy.

Ngay lập tức Joy cho rằng, nếu Lạc Tư cười nhiều hơn sẽ mê luyến toàn bộ nữ nhân trên thế giới. Trong lúc còn suy nghĩ, anh đột nhiên nghe thấy tiếng Lạc Tư: "Cậu cứ như vậy để mặc Tiểu Dã Miêu sao?"

Joy lấy lại tinh thần, bĩu môi, nét cười trên mặt thu lại. "Đã có lá gan cùng người khác uống rượu, cô ấy phải tự mình gánh lấy hậu quả. Tôi không phải đi làm từ thiện, không biết giúp đỡ người khác sửa sai".

"A, như vậy sao?" – Lạc Tư cười tà, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Dù có người đưa cô ấy vào khách sạn, cậu cũng không quản sao?"

Joy bưng chén rượu lên tay, sau đó nhíu mày: "Shit! Sao cậu không nói sớm"

Hung hăng liếc nhìn Lạc Tư, đem chất lỏng màu đỏ trong ly uống cạn, rồi như trận gió xoáy nhanh chóng rời khỏi thư phòng.

Lạc Tư châm chọc cười một tiếng, đem chất rượu đỏ đổ vào cổ, sau đó ánh mắt nham hiểm lạnh lùng nhìn về cửa sổ.

Hôn lễ đơn giản này đối với Uyển Uyển cũng không thu hoạch được gì, nhưng cũng cứu được mấy tên nam nhân tránh khỏi bị nét đẹp của cô đầu độc. Cảm giác thỏa mãn bù lại cho đêm tân hôn chua xót vắng bóng vị hôn phu. Bất quá, ngày hôm sau cô mới biết đêm đó Lạc Tư đi Italy. Có cần khẩn trương tránh khỏi cô như thế không?

Uyển Uyển nở nụ cười, trong lòng không chút cảm xúc, ngay cả chút cảm giác đều không có. May mà cô có nhiều việc phải làm, ít nhất sau khi kết hôn, cô không thể cùng Lạc Tư tới ở khách sạn.

Cô không cách nào liên lạc với Lạc Tư, chỉ thông qua Vincent chuyển lời, có thể thấy được cô mong gặp anh ra sao. Chẳng qua cô muốn mua một căn nhà để sống. Lạc Tư không dị nghị, lập tức đưa người chuyển cô tờ chi phiếu trống, mặc cô tiêu xài.

Ngày hôm sau, Vincent đưa cố vấn tài sản của tập đoàn Fiji Siqi tới khiến Uyển Uyển dở khóc dở cười. Có lẽ Lạc Tư muốn bỏ tiền mua nhà nhanh nhất, nhưng cô chỉ muốn vì hai người tạo ra một gia đình ấm áp. Đối với nữ nhân mà nói, gia đình quan trọng hơn tiền. Cô vất vả lắm mới bảo được Vincent nói cố vấn tài vụ đi về, Uyển Uyển tự mình tìm kiếm phòng ở, tự mình trả giá. Cả người bận rộn.

Bận cũng tốt, ít nhất khiến cô quên đi sự không thoải mái, không có thời gian suy nghĩ miên man.

Cuối cùng, Uyển Uyển lựa một căn biệt thự cách nội thành không xa. Cô biết Lạc Tư đối với chuyện tình yêu hay thứ gì khác cũng có yêu cầu hà khắc, cho nên việc trang hoàng cô tự mình chọn lựa.

Tự mình bố trí nhà của anh, vừa bận vừa mệt nhưng lòng phấn khích, bất luận thế nào cũng không đánh đổ được cô. Nhưng, có lẽ cô đã quên mất tất cả, quên mất rằng hôn nhân giữa cô và Lạc Tư chỉ là giao dịch, chuyện mua nhà mới còn chưa công bố thì đã có nữ nhân không ngừng tìm tới cửa, cô lấy đâu ra quyền chỉ trích anh, một chút quyền lực cũng không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play