Lệ Nhiên Hi cúi đầu, chăm chú nhìn cô, ngũ quan xinh xắn, làn da
trong sáng giống như khối ngọc được nghệ nhân điêu khắc, khiến bất cứ ai nhìn vào cũng mờ mắt.
Anh gật đầu, giọng nói chậm rãi như sợ làm cô giật mình: "Thân thể
của em không khỏe, anh sợ em một mình ở đây không tốt. Tạm thời ở bên
cạnh anh, như thế anh sẽ yên tâm hơn".
Nhìn anh thật lâu, Uyển Uyển cười xòa. Vô số luồng sáng bùng lên
trong phút chốc khi hai lúm đồng tiền của cô xuất hiện, hai lúm đồng
tiền vẫn xinh xắn như trước tựa như đóa hoa thủy tiên nở rộ, không vướng chút bụi trần thanh khiết như giọt sương.
"Cười gì vậy?" – Anh nhíu mày, đáy mắt mang theo sự dung túng.
"Anh Nhiên Hi, nghe giọng của anh thật sự so với ba năm trước cũng
chẳng khác nhau" – Lúc nào cũng coi cô như thủy tinh dễ vỡ gìn giữ cẩn
thận.
Uyển Uyển thu hồi nụ cười: "Anh Nhiên Hi, anh vẫn xem em là một đứa
trẻ sao. Em đã 21 tuổi rồi, biết tự chăm sóc mình. Em đã sống độc lập
suốt ba năm qua, cũng không xảy ra chuyện gì cả. Với lại có Ngải Đức bên cạnh, anh không cần lo".
"21 tuổi. Em xem em có giống nữ nhân hai mươi mốt tuổi không?" – Giọng nói của anh rõ ràng khinh thường.
Yêu thương nhẹ nhàng bóp nơi đầu mũi của cô: "Em xem đi, gương mặt
như búp bê chẳng khác gì trẻ vị thành niên. Còn nữa, làm gì có ai 21
tuổi rồi mà lại ngốc đến mức té từ trên khấu xuống để xương cốt gãy thế
này?"
"Tại em không cẩn thận" – Thấy ánh mắt trêu chọc của Lệ Nhiên Hi, giọng nói Uyển Uyển ngày càng nhỏ.
Lệ Nhiên Hi vỗ vỗ mặt cô: "Đừng nghĩ nhiều vậy, giao cho anh. Sau
này, anh sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho cả hai ta lâm vào tuyệt cảnh. Ba
năm đau đớn đó, anh sẽ bồi thường cho em".
Hốc mắt Uyển Uyển ửng đỏ, dần dần mọng nước. Cô biết Lệ Nhiên Hi mấy
năm qua cũng không tốt, một mặt lo lắng cho cô, một mặt cố gắng tranh
đấu thành công. Nhìn dáng vẻ của anh hôm nay, cô cảm thấy một năm trong
tù cũng rất đáng.
Cô gật đầu, không hề cự tuyệt hảo ý Lệ Nhiên Hi. Anh đẩy nhẹ cô nằm
xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Sau đó đứng dậy nói: "Anh đi nói chuyện với bác sĩ của em để Ngải Đức không cần lo lắng. Sau khi sắp xếp xong, ngày mai anh sẽ đón em được không?"
Cô thuận theo đáp: "Được".
Lệ Nhiên Hi hài lòng cười, như ba năm trước, cúi thấp người hôn lên trán cô: "Nghỉ ngơi cho tốt, tiểu gia hỏa".
Ban đêm, ánh trăng tỏa sáng rực rỡ, Uyển Uyển từ trong cơn mở tỉnh
dậy. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua tấm màn che theo gió chiếu vào, làm
cho mặt thảm màu vàng loang lổ những vệt đen, gió mát từ ngoài thổi vào, khiến cho tóc bên tai cô lay động.
Ánh đèn trong phòng mờ ảo không thể nhìn rõ. Nhưng cô biết rõ nơi này không phải bệnh viện, vì trong phòng này không hề có mùi thuốc sát
trùng. Ngược lại còn mùi theo mùi xạ hương.
Đôi mắt xinh đẹp đảo quanh căn phòng. Cảm giác thật quen thuộc nhưng không rõ đây là đâu, tại sao lại quen.
Nhớ đến lúc sáng gặp Lệ Nhiên Hi, liệu có phải Lệ Nhiên Hi lợi dụng lúc cô ngủ đã đem cô rời khỏi bệnh viện.
Lúc Uyển Uyển còn đang suy nghĩ, thì cửa phòng bị đẩy ra. Ánh sáng từ đèn hành lang hắt vào, bóng người cao lớn đứng cạnh lại, tựa như bóng
ma khiến cô không thể nhìn rõ.
Người đàn ông đứng mãi ngay cửa, Uyển Uyển cố gắng nâng người dậy, nhíu mắt, nhẹ giọng hỏi: "Anh Nhiên Hi, là anh sao?"
Cô thấy anh bước ra khỏi góc khuất, tựa như u linh, đáy mắt đen như
mực, môi nhếch lên, nửa mặt vẫn tối đen, không thể nhìn ra thần sắc.
Anh đi đến bên giường, đôi mắt như chim ưng không che đi ánh sáng.
Uyển Uyển chấn động, kinh ngạc đến nỗi quên cả khép miệng lại: "Anh.. anh sao lại ở đây?!"
Loại cảm giác khiến cho người khác hít thở không, ngoại trừ Lạc Tư còn ai?
Lạc Tư nâng môi, nở nụ cười: "Anh không ở nhà còn có thể ở đâu? Sao vậy? Thấy anh không phải Lệ Nhiên Hi, em rất thất vọng sao?"
Nhà của anh?
Uyển Uyển cuống quít xoay đầu, theo ánh đèn từ hành lang đổ xuống
quan sát bài trí xung quanh lần nữa. Quả thật là phòng ngủ Lạc Tư.
Cô biết rõ nó, bởi vì căn phòng này do cô tự tay trang hoàng thiết kế. Nhưng mà –
Cô sao lại ở đây?
"Anh Nhiên Hi đâu? Anh đã làm gì anh ấy?" – Trải qua sự kiện ba năm trước, cô không thể tin anh nữa.
Nghe Uyển Uyển nói, sắc mặt Lạc Tư trầm xuống, đáy mắt phát ra tia
lạnh lẽo: "Em quả nhiên vẫn quan tâm anh ta. Yên tâm, ba năm trước, anh
hứa với em không động vào anh ta, nhất định nói sẽ giữ lời. Nhưng lúc
này, người em nên lo lắng không phải anh ta mà là em".
Uyển Uyển nhíu mày, ánh mắt phòng bị nhìn anh: "Anh có ý gì?"
Lạc Tư từ trên cao nhìn xuống, dưới ánh trăng gương mặt cô thật thanh tú, ánh mắt không hề chớp động.
"Anh không quan tâm em đồng ý hay không, em vẫn là vợ của anh. Em có
nghĩa vụ phải ở đây, ở bên cạnh chồng của em. Em đã không tự chủ động
vậy thì anh đành phải tự thân mang em về. Trong khoảng thời gian em
không thể làm được gì này, hảo hảo cùng nhau bồi dưỡng tình cảm".
Uyển Uyển bị lời nói của anh làm cho thất kinh, gương mặt trở nên nhợt nhạt: "Anh muốn đem tôi nhốt ở đây sao?"
Lạc Tư khẽ kéo môi: "Nếu em cảm thấy nó là như thế thì tùy em. Tóm lại, anh sẽ không để em rời khỏi đây lần thứ hai!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT