Uyển Uyển nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên giường, phát giác bản thân càng lúc càng không hiểu anh. Nhưng rất nhanh, cô khôi phục bình tĩnh nhìn anh nói: "Cho dù giữa chúng ta còn tồn tại quan hệ đi nữa, nhưng chẳng qua chỉ trên danh nghĩa. Hơn nữa, tôi có tự do, anh không có quyền nhốt tôi ở đây!"

Lạc Tư kéo môi, cúi người chậm rãi áp sát cô, thân thiết dùng chóp mũi của anh chạm vào đầu mũi của cô, hơi thở ma mị mãnh liệt đều phả ra trên mặt cô: "Hách Liên, em nói say rồi. Anh không nhốt em. Chẳng qua là hiện tại em không khỏe anh muốn chăm sóc em mà thôi. Không sao, nếu em có thể tự mình rời khỏi đây, anh tuyệt đối không ngăn cản".

Uyển Uyển vuốt tóc, né tránh hành động thân mật của anh: "Anh nói thật sao?"

Anh đứng dậy, đôi mắt nheo lại: "Thật không thể thật hơn được nữa".

Trước đây Uyển Uyển rất hận đời, cũng là người bướng bỉnh sau sự kiện chiếc bút ghi âm, cho rằng anh rất ghét cô. Cô bắt đầu vứt bỏ mọi thứ, từ từ thay đổi bản thân, trở thành một cô gái tốt.

Tính cách ôn hòa, chưa từng tức giận với ai, luôn dùng gương mặt tươi cười để tiếp xúc với mọi người. Nhưng lúc này, tính cách quật cường bướng bỉnh bắt đầu lộ ra.

Cô rất ghét bị ép buộc, ghét cảm giác bị anh nắm trong tay. Nhất là lúc này cô không còn hy vọng nào với người đàn ông này.

Cô ra sức xê dịch chân bị thương, khó khăn rời khỏi giường. Nhưng chân vừa chạm xuống thảm liền lực bất tòng tâm. Mồ hôi lạnh từ trán cô rớt xuống, ý tưởng duy nhất của cô lúc là thoát khỏi người đàn ông nguy hiểm này. Một người đã từng tan nát cả cõi lòng đã vốn dĩ không đứng dậy nổi. Bây giờ dù là một vết thương nhỏ nhoi nhất cũng có thể khiến cô khổ sở lâm vào cảnh khốn cùng.

Cho nên cô nhất định phải rời đi.

Cho nên cô phải rời khỏi đây.

Lạc Tư lạnh lùng quan sát cô, không hề ngăn cản, nhưng ánh mắt rõ ràng lại lạnh thấu xương. Nếu cấp dưới của anh nhìn thấy, nhất định sẽ bị vẻ mặt của anh dọa đến tè ra quần.

Nếu trên thế giới này chỉ có một người không sợ anh, chỉ sợ đó là người con gái nhỏ nhắn trước mắt. Chẳng lẽ ở lại bên cạnh anh, cô khó chịu đến thế sao?

Nhìn cô từng bước từng bước lảo đảo, mấy lần suýt nữa té xuống, nhưng vẫn như cũ kiên trì không bỏ. Trên gương mặt quật cường đầy vẻ kiên định, ánh mắt của cô không khác gì so với bốn năm trước lúc cô dùng hôn nhân làm giao dịch ra điều kiện với anh.

Dáng người nhỏ gầy dưới ánh đèn mờ ảo, cố gắng hết sức vẫn đi tới. Tựa vào bức tường lạnh lẽo, khẽ thở dốc, nhìn cánh cửa trước mắt vẫn còn một khoảng xa, cô biết với cơ thể này rất khó đi khỏi trong đêm nhưng cô tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.

Lau đi mồ hôi trên trán, cô cắn môi, khó khăn di chuyển cơ thể. Mắt nhìn thấy cửa phòng ngày càng gần. Uyển Uyển nóng vội. Dưới chân đột nhiên mềm nhũn, thân thể ngã về trước, cách mặt đất ngày càng gần.

Đột nhiên, một cánh tay cường tráng vòng qua eo cô, sau đó uốn cong người, đem cô ẵm lên. Động tác của anh thật nhanh, Uyển Uyển theo phản xạ dùng tay ôm lấy cổ anh.

Trái tim đập mạnh, âm thanh như sấm. Tầm mắt không thể hướng về trước, chỉ có thể nhìn thấy nơi yết hầu của anh.

"Anh, anh không thể đổi ý!! Anh không thể nói không giữ lời!" – Cô quật cường nói.

Bởi vì bệnh tim mà cô vẫn như tiểu cô nương năm xưa.

Nhìn chăm chú gương mặt ủy khuất nhỏ nhắn của cô, lửa giận trong lòng Lạc Tư sớm đã nhen nhóm nay là vì giận mà bùng lên. Anh ôm cô, hướng vào chiếc giường lớn nơi giữa phòng.

"Nếu không đổi ý chắc chắn em sẽ té gãy cổ, anh tình nguyện thu hồi những điều mình hứa lúc nãy".

Anh đặt cô lên giường thật mạnh, tóc đen xõa tung cực kỳ đẹp.

"Ngô" Chân bị bó bột bị ném lên giường, thình lình xảy ra đau đớn, Uyển Uyển đau bật ra tiếng. Sau đó, dáng người cao lớn của Lạc Tư liền áp sát cô.

"Em nói xem, anh nên làm gì với em đây?"

Giọng nói của anh ẩn chứa sự mệt mỏi, hòa với nỗi phức tạp. Uyển Uyển nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mắt.

Vẻ nhu nhược vừa xuất hiện trên mặt anh nhanh chóng biến mất, đập vào mắt cô là ánh mắt yêu thương, giọng nói ôn nhu khiến người khác kinh ngạc.

"Lạc Tư, anh..."

Không để cô nói hết, anh cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi nóng như lửa tiến quân thần tốc.

Trong đầu Uyển Uyển lúc này trống rỗng, bị động chịu đựng hành vị bá đạo điên cuồng của anh. Đầu lưỡi của anh tiến nhập vào trong khiến mùi đàn hương tràn vào miệng, tùy ý cướp đoạt mật ngọt, lấy đi tất cả hương vị trên môi cô. Lúc này Lạc Tư lại như dã thú vừa được thả ra, hai mắt đỏ tươi, muốn đem người con gái này hòa vào máu xương của mình.

Không có nhục nhã và ủy khuất như trước, Uyển Uyển nhắm mắt lại, hé mở môi anh đào, chủ động thừa nhận hành động thô bạo chiếm đoạt của anh. Vươn đôi tay ngọc ôm lấy cổ Lạc Tư, sự chủ động đó khiến Lạc Tư kinh ngạc.

Ngay sau đó, động tác của anh không hề thô bạo, ngược lại còn thương hoa tiếc ngọc, tinh tế hôn cô như muốn chạm sâu vào cõi lòng cô. Nụ hôn trở nên nhẹ nhàng, bờ môi của anh áp lên môi cô, giống như đang cầm trên tay bảo vật, mọi hành động đều cẩn thận.

Dần dần, những ngón tay khéo léo của anh cởi bỏ nút áo của cô, làn da trắng nõn tựa tuyết lộ ra. Nụ hôn của anh như mưa vòng quanh nơi cổ, xương quai xanh, trước ngực mang theo vô hạn yêu thương.

Lúc đó, một giọng nói rõ ràng mang tính cự tuyệt chưa bị nhuốm màu tình dục vang lên phía trên đỉnh đầu anh.

"Nếu anh muốn thân thể này, được, tôi cho anh. Nhưng hy vọng anh có thể ly hôn".

Bỗng dưng mọi động tác của Lạc Tư đều cứng đờ, câu nói như một gáo nước lạnh đổ lên đầu anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play