Mười mấy tên vệ sĩ dọn sạch cửa bệnh viện, đem đám phóng viên chia ra làm hai đứng phía sau đám vệ sĩ không cho tiếp cận Lệ Nhiên Hi. Vừa
nhìn thấy Lệ Nhiên Hi muốn bước vào trong. Hàng loạt phóng viên duỗi tay đưa micro.
"Xin hỏi Lệ tiên sinh là đến thăm hách Liên tiểu thư sao?"
"Xin hỏi Lệ tiên sinh cùng Hách Liên tiểu thư có quan hệ gì? Là người yêu sao?"
"Lệ tiên sinh có biết Hách liên tiểu thư và tổng tài tập đoàn Fiji Siqi là vợ chồng không? Lệ tiên sinh có cảm tưởng gì?"
Quả nhiên đám phóng viên cho rằng Uyển Uyển ngoại tình với Lệ Nhiên
Hi. Nhìn thấy tin giật gân cả đám phóng viên như bầy chó sói ùa lên hỏi
hàng loạt vấn đề, hoàn cảnh thật hỗn loạn. Chỉ cần Lệ Nhiên Hi không
biết bước vào bệnh viện thì những chuyện này cũng chẳng có gì.
Mãi đến khi –
Một câu hỏi được đặt ra khiến mọi người xung quanh đều im bặt: "Lệ
tiên sinh, nghe nói Hách Liên tiểu thư từng vì buôn lậu thuốc phiện mà
bị giam, theo tiên sinh, Hách liên tiểu thư có thể cùng lúc quen nhiều
người tiếng tăm như thế cũng chứng tỏ quan hệ và bối cảnh của tiểu thư
rất phức tạp?"
Nghe thấy vậy mọi người đều hít phải luồng khí lạnh. Người không sáng suốt cũng có thể nghe ra tên phóng viên này muốn khai thác chuyện Uyển
Uyển là con riêng.
Lệ Nhiên Hi đột ngột dừng bước.
Dáng người cao ngất dưới ánh mặt trời không nóng không lạnh từ từ
xoay lại, vẻ mặt đăm chiêu. Ánh mắt lạnh tựa băng nhìn vị phóng viên,
đám phóng viên bu quanh tự động tách ra sợ bị liên lụy.
Phải biết rõ, đắc tội với lão đại hắc đạo cũng không tốt. Ai biết
được hôm nào đó bị thương hoặc sẽ chết không toàn thây. Tên phóng diên
vừa nhìn thấyy ánh mắt Lệ Nhiiên Hi cả người liền run lên. Mồ hôi từ
trên trán rớt xuống, cảm giác đại họa sắp rớt xuống.
"Tôi.. tôi..."
Lệ Nhiên Hi đảo mắt nhìn, mở miệng: "Bắt đầu từ ngày mai, đừng để cho tôi nhìn thấy bất cứ ai trong các người đưa tin liên quan đến Uyển
Uyển. Nếu không..."
Câu kế tiếp anh không nói, nhưng mọi người cũng có thể đoán được. Tin giật gân như vậy bọn họ vất vả lắm mới tìm được, lực lượng truyền thông lại mạnh như thế, làm sao có thể nói không đưa tin là không đưa?
Nhưng không ai mở miệng dị nghị.
Lệ Nhiên Hi tỏ vẻ hài lòng, gọi vệ sĩ bên cạnh hạ lệnh: "Đem bọn họ giải tán đi".
"Dạ!"
Sau đó Lệ Nhiên Hi đi vào bệnh viện.
Cửa phòng bệnh mở ra, luồng sáng đập vào mắt Lệ Nhiên Hi. Từ từ đóng cửa lại, anh nhẹ nhàng đi vào.
Trên giường bệnh, Uyển Uyển vẫn ngủ say sắc mặt nhợt nhạt. Trên chân
phải đang bó bột và bị băng lại. Chỉ có trên mặt không có vết thương
nào, làn da trắng nõn trong suốt như tuyết trắng cảm giác trơi nhẵn
Cô im lặng ngủ say, mọi sự hỗn loạn bên ngoài đều không ảnh hưởng tới cô.
Lệ Nhiên Hi phát hiện tay chân không thể di chuyển, chỉ có ánh mắt là vẫn nhìn cô đang ngủ say, giống như không thể rời khỏi.
Ba năm, anh chưa từng thôi nhớ cô. Không quên, lúc ở tù, gương mặt
nhỏ nhắn đầy tuyệt vọng của cô lại hiện lên. Anh tự nói với bản thân,
nếu không thành công, sẽ không xuất hiện trước mặt cô. Khi gặp cô sẽ
không để cô thất vọng. Suốt ba năm qua, anh vào sinh ra tử, vài lần cận
kề cái chết, cuối cùng cũng đã được vị trí mà ai cũng muốn.
Mọi người hâm mộ anh may mắn, sùng bái anh thành công, ghen tị với
thành tựu của anh. Nhưng mọi người đều không biết anh làm tất cả vì một
người con gái.
Không biết qua bao lâu, Lệ Nhiên Hi áp chế đi tiếng tim đập. Nâng
cánh tay đầy vết thương nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Uyển Uyển. Anh lúc
này mới nhận ra, ngay cả tay cũng run rẩy.
Năm này qua năm kia anh đều dùng súng, ngón tay đã chai sạn nên chỉ
dám chạm nhẹ, lướt qua hàng lông mi mắt mũi, bờ môi nhợt nhạt của cô.
Sau đó cười khẩy, khóe môi hàm chứa nhu tình.
"n"
Lệ Nhiên Hi đụng vào liền làm Uyển Uyển thức giấc.
Chỉ nghe cô ưm một tiếng, lông mi dài như cánh bướm, từ từ mở ra. Lúc nhìn thấy bóng người đàn ông bên giường, Uyển Uyển cảm thấy thật mơ hồ. Trừng mắt nhìn mọi thứ liền rõ ràng. Người đàn ông với dáng vẻ tuấn mỹ, nụ cười quen thuộc đó...
Khoảnh khắc, cô như vừa thoát khỏi cơn mơ.
"Anh Nhiên Hi" – Cô không thể tin được, mở miệng.
Lệ Nhiên Hi ôm lấy cô, quan sát nét mặt đáng yêu của cô.
Anh phái người đi điều tra mọi thứ về Uyển Uyển, biết được cô gái nhỏ năm xưa đã thành một cô gái xinh đẹp duyên dáng, lúc này lại thêm chút
tinh tế đoan trang, cảm giác rung động từ tận đáy lòng dấy lên trong
anh.
Tiểu cô nương của anh thật đẹp.
Uyển Uyển vội vàng từ trên giường đứng dậy, nhưng lực bất tòng tâm.
Vừa dùng tay chống đỡ, tiếp theo sau đó đã yếu ớt nằm dài xuống giường.
May mắn Lệ Nhiên Hi đã đỡ lấy cô, thuận thế để cô ngồi trên giường, đem Uyển Uyển áp vào gần mình.
"Anh Nhiên Hi, em không phải đang mơ..." – Cô tựa người vào ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, cô tựa như muốn bật khóc.
Lệ Nhiên Hi lắc đầu, vuốt nhẹ mái tóc dài nơi thắt lưng của cô: "Đương nhiên không phải mơ, là thật. Anh tới đón em".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT