Chương 25

Mười lăm phút sau, Thẩm Tu Vân bị áp giải đến bãi đáp phi thuyền quân dụng tại phụ cận hoàng cung.

Trong bãi có hơn 10 phi thuyền đang đậu, Thẩm Tu Vân bị đưa đến trước một phi thuyền, Carsen đúng lời đưa cho hắn một túi tinh thạch.

Thẩm Tu Vân mở túi nhìn thoáng qua, xem như nghiệm hàng.

Carsen trầm giọng nói: "Hiện giờ thứ ngươi muốn đều cho ngươi, giải dược đâu?"

Thẩm Tu Vân nói: "Không vội, chờ ta lên phi thuyền sẽ đem cách phối giải dược đưa cho thất điện hạ."

Lezar đứng bên cạnh Carsen, một đường từ hoàng cung đến chỗ này đều không nói chuyện, nhưng ánh mắt y vẫn không thể dời khỏi dáng hình Thẩm Tu Vân, đến giờ phút này, y mới mở miệng: "Độc của ngươi trong hai giờ sẽ phát tác, hiện giờ chỉ đưa ta phối phương, kịp sao?"

Thẩm Tu Vân nhìn Lezar, bốn mắt chạm nhau.

Thẩm Tu Vân : "Yên tâm, nhất định đảm bảo tính mạng cho ngài."

Lezar nhếch môi: "Tốt, hy vọng ngươi không để ta thất vọng."

Thẩm Tu Vân bước lên phi thuyền, kiểm tra từ đầu tới cuối một lần, xác định không có giấu người, vì vậy trở lại cửa khoang. Lúc này phi thuyền đã tiến vào quá trình khởi động, đuôi thuyền mở động lực đẩy, tỏa ra ánh sáng năng lượng màu lam nhạt. Cánh quạt đầu phi thuyền chuyển động nhanh, tạo thành từng luồng không khí.

Thẩm Tu Vân đứng ở cửa khoang thuyền, theo phi thuyền dần dần bay lên, cúi đầu nhìn nhóm binh lính trên mặt đất, đột nhiên giơ tay lên, ném xuống một hộp thuốc kim loại.

Lezar vươn tay bắt được.

Hộp thuốc này đúng là trước kia Thẩm Tu Vân dùng để chứa thuốc mô phỏng động dục kỳ.

Lezar mở  hộp thuốc ra, chỉ thấy bên trong có một tờ giấy.

Cùng lúc đó, sức gió bỗng nhiên bị đẩy mạnh, phi thuyền tại chỗ xoay tròn bay lên trời, từng trận gió mạnh thổi áo choàng Lezar và Carsen bay phấp phới. Lưới phòng hộ lam sắc được khởi động, bao bọc bên ngoài phi thuyền hình giọt nước, phát ra ánh sáng chói mắt, cơ hồ nhìn không nổi.

Cửa phi thuyền từ từ đóng lại, dần che đi thân ảnh áo đen.

Giữa những rặng mây đỏ ánh hoàng hôn, ánh sáng xanh hòa lẫn cùng ánh mặt trời vàng rực rỡ.

Carsen nhìn phi thuyền từ từ rời xa mặt đất, ánh mắt tối sầm lại, hừ lạnh, dặn dò người bên cạnh: "Báo phân đội 5 và 6, lập tức hành động, cần phải bắt hắn lại trước khi hắn tiến hành kích động không gian cho ta."

Lezar lúc này cũng liếc mắt nhìn Joseph, Joseph gật đầu với y, còn ra dấu ok.

Thất hoàng tử lúc này mới đọc tờ giấy trong hộp thuốc.

Bên trên viết mấy chữ:

Thất điện hạ, sau này không gặp lại.

Ba phút sau, điện thoại Carsen vang lên.

Carsen mở máy, nhìn thấy gương mặt bất an hoảng loạn của đội trưởng phân đội.

"Báo... báo cáo điện hạ, chúng ta đã chặn lại phi thuyền kia, nhưng trên phi thuyền... không có người..."

"Cái gì?" Carsen mở to hai mắt nhìn, "Ngươi lặp lại lần nữa!?"

"Trên... trên phi thuyền không có người, đang mở chế độ bay tự động."

Mà lúc này, xa xa đứng ở phía sau hai vị hoàng tử, Joshep cũng lấy tay che một bên tai, nghiêng người, cúi đầu, trầm mặc một lúc, mày nhíu chặt. Khi Joseph nhìn thấy ánh mắt của Lezar, hắn lắc đầu, mang trên mặt biểu tình không thể tin.

Làm sao có thể không có người? Chuyện này sao có thể? Bọn họ rõ ràng tận mắt nhìn thấy tên kia lên phi thuyền, cũng tận mắt nhìn thấy cửa phi thuyền đóng lại!

Điện hạ Carsen nghẹn một bụng lửa giận, lúc này cuối cùng cũng bạo phát, hắn thẳng mặt chửi rủa vị đội trưởng trên điện thoại. Thuộc hạ xung quanh không ai dám lên tiếng, e sợ bị giận cá chém thớt.

"Đại ca, ta đi tìm người chế giải dược, đi trước một bước." Lezar nói.

Carsen lúc này mới nhớ tới, bên cạnh còn một thân đệ đệ tính mạng đang lâm nguy.

"Phương thuốc kia không có vấn đề?"

"Ừm, hẳn là không có vấn đề."

"Vậy tốt rồi, nhanh đi, hiện tại việc cấp bách chính là an nguy của ngươi." Carsen tỏ vẻ quan tâm, vỗ vỗ vai Lezar.

Lezar gật đầu với hắn, lặp tức mang người của mình rời đi.

Joseph đi bên cạnh Lezar, vẻ mặt nghiêm túc, "Vốn là cho rằng có thể ngăn người lại, cũng không ngờ phi thuyền không có người, mẹ, hắn rốt cuộc làm như thế nào? Đúng rồi, phương thuốc có vấn đề không..." Joseph nói được một nửa, bỗng hồ nghi mà đánh giá người bên cạnh.

"Không đúng, ngươi đây là biểu tình gì? Vì sao có vẻ như không hề vội vàng."

Lezar liếc nhìn Joseph, mỉm cười không nói.

"Này, trong hộp thuốc của omega kia không phải là thư tình chứ? Hay là ngươi bị độc phát rồi? Đây là điềm báo sẽ chết sao?"

"Trên thân kiếm người kia căn bản là không có độc."

"Hả? Cái gì?" Joseph sửng sốt, sau đó nhảy lên bổ nhào vào người Lezar, kẹp cổ y, "Ngươi thật hay, cmn nó dám đùa ta! Cmn ngươi làm ta sợ chết biết không! Nói! Có phải ngay từ đầu đã biết?"

Trên người Lezar có vết thương, lại bị Joseph không nặng không nhẹ đè lên, miệng vết thương nhất thời vỡ ra, y đau đến nhướng mày, thừa dịp Joseph không phòng bị, không lưu tình mà hất vai đẩy hắn ra, cúi đầu nhìn vết thương trên tay, đã lại chảy máu.

"Hắn lúc vừa mới đến đúng là động sát tâm với ta, một kiếm đã làm ta bị thương, nếu trên thân kiếm thật có độc, hắn vì sao không bỏ chạy ngay khi đắc thủ, trái lại còn dây dưa cùng ta không ngớt?"

Joseph đứng lên, nhổ nước bọt, "Hay quá ha, hai ta đều lớn như vậy rồi, thất hoàng tử khi nào sẽ đãi tiệc rượu. Sao hả, thật coi trọng omega đó?"

"Ngươi cảm thấy ta hiện tại có tâm tư cho việc này sao?"

"Chậc chậc, ta cũng không biết, ai không có thời điểm động dục đâu, ngươi cũng không thể cả đời chỉ dựa vào tay trái." Joshep biết tính mạng bạn tốt đã không sao, tâm tình khẩn trương cũng bình tĩnh lại, châm một điếu thuốc, đưa lên miệng, khóe mắt cười rộ lên: "Có điều, biểu tình vừa rồi của Carsen thật là xinh đẹp, quả thực chính là một bức tranh. Bên cạnh bãi đỗ phi thuyền không biết có bao nhiêu phóng viên rình mò, tưởng tượng đến tin tức ngày mai, chậc chậc, tiêu đề ta cũng có thể đoán trước,... Thật tội hắn quá."

"Đúng vậy, vào hoàng cung ám sát hoàng tử, vậy mà còn bình yên vô sự chạy thoát. Người kia phỏng chừng sẽ nhanh chóng nổi tiếng toàn quốc."

Buổi tối trở lại hoàng cung Klappa, thư phòng đã sớm được quét dọn như mới.

Lezar một mình ngồi trước bàn, trong phòng chỉ mở một ngọn đèn bàn thủy tinh. Y lại lấy ra hộp thuốc, xuất thần nhìn ngắm một lúc, sau đó lấy mảnh giấy ra, chữ viết bên trên tuấn tú đơn giản, không một chút dư thừa hoa hòe, cũng như chủ nhân của nó, phong như lợi kiếm.

Thất điện hạ, sau này không gặp lại.

Lezar nở nụ cười, trong một thoáng, trước mắt dường như xuất hiện bóng dáng người kia, một chiếc áo choàng màu đen, trong tay cầm thanh kiếm, ánh mắt không một tia độ ấm, vô dục vô cầu, vô kinh vô giận, giống như một con sói cô độc trên thảo nguyên, lẻ loi một mình, vũ khí duy nhất, chỉ là răng nhọn có thể xé đứt da thịt.

Y chậm rãi gấp tờ giấy lại, một lần nữa bỏ vào trong hộp thuốc, cất vào túi áo.

Chuyển động ghế xoay, quay về cửa sổ lớn chấm đất phía sau, bức màn tơ màu đỏ sậm còn chưa kéo hết, thất hoàng tử nhìn sao trời ngoài cửa sổ, không khỏi rơi vào trầm tư.

Cho dù chạy trốn thì lại có năng lực thế nào?

Thế giới này trừ bỏ sinh dục sinh sản, không cho omega làm việc, một túi tinh thạch mà thôi, có năng lực chống đỡ cuộc sống bao lâu?

Cùng vào lúc này, Thẩm Tu Vân trên mặt dịch dung, trên người mặc áo khoác màu xám cũ nát, trốn ở khoang chứa hàng phi thuyền vận chuyển hành khách số F-342, chen chúc giữa một đống hành lý to nhỏ, nhìn qua cửa sổ hẹp dài bên mạn tàu, đồng thời ngắm nhìn mờ mịt tinh vân bên ngoài vũ trụ.

Không thể không thừa nhận, hôm nay nếu không nhờ vị điện hạ Lezar kia, hắn đã không thể thoát thân thuận lợi như vậy. Cho dù là hắn lợi dụng việc tranh đấu cùng mâu thuẫn thượng lưu quý tộc giữa bọn họ, nhưng cũng phải nói ngược lại, hắn chỉ là một thích khách nho nhỏ, có thể thấu triệt tầng tâm lý phức tạp trong giới quý tộc, cũng là nhờ công vị thất hoàng tử trong kiếp trước kia 'chỉ dạy'.

Lezar thật sự không phải vị thất hoàng tử trong kiếp trước sao? Thẩm Tu Vân không biết chắc. Bởi vì không xác định, cho nên không thể lạm sát.

Tóm lại, tốt nhất không bao giờ cần gặp lại vị hoàng tử này, bởi vì nếu lại nhìn thấy hắn, nhất định sẽ chỉ vì hai lý do: hoặc là điểu tra rõ ràng y và thất hoàng tử kiếp trước là một người, hoặc là có người hướng hắn mua mạng của y.

Phi thuyền rời khỏi hành tinh Lama, lần thứ hai kích động không gian, bay về một tinh cầu xa xôi trong đế quốc.

Qua tối nay, hắn lại trở thành thích khách Thẩm Tu Vân nổi danh khắp thiên hạ.

Hết thảy đều là như cũ, lấy thân phận của hắn, sống ở thế đạo thế này, nếu không muốn thư phục dưới thân người khác, hắn chỉ có thể lần nữa quay về nghề cũ. Tuy rằng chán ghét, chán ghét cuộc sống đẫm máu, nhưng ít nhất, hắn được tự do.

Hắn hận alpha, nhưng cũng sẽ không phá vỡ quy tắc của chính mình.

Cho nên hắn chờ đợi, chờ đợi những người vì tư dục mộ danh mà tìm đến hắn, chờ đợi đơn hàng đầu tiên.

Giữa vũ trụ cuồn cuộn, mênh mông cô độc, không ai biết điểm cuối ở nơi nào. Yên tĩnh, có lẽ là lễ vật đẹp nhất mà nó có thể ban cho.

Từ khi Thẩm Tu Vân từ căn cứ Mai Tả trốn đi tới nay, rốt cuộc có cơ hội an tĩnh nghỉ ngơi, thật nhanh đã ngủ.

Trong giấc mơ, Thẩm Tu Vân tựa như quay về kiếp trước, lúc nửa đêm ngồi trước nhà gỗ của mình uống rượu, còn có một nam nhân ngồi cạnh, nâng chén rượu đầy, cùng hắn chuyện trò vui vẻ.

Nam nhân nói: "Tu Vân, có muốn đổi cuộc sống khác không, ta có vị bằng hữu, có thể nhờ kiếm cho ngươi một chức vụ trong quân, cho ngươi một thân phận mới."

Thẩm Tu Vân không chút suy nghĩ, cự tuyệt: "Không muốn."

Nam nhân thật bất ngờ: "Vì sao?"

Thẩm Tu Vân uống cạn chén rượu, mắt say mông lung, không thèm để ý mà cười: "Chịu sự quản thúc của người khác, không được tự nhiên."

Đêm hôm đó bọn họ uống rất nhiều rượu, cuối cùng Thẩm Tu Vân say, cho nên căn bản không nhớ rõ nam nhân kia nói thêm những gì, giữa sương mù mông lung, chỉ nghe được bốn chữ trong lời nói của người kia...

Độc lang khó sống.

Chẳng qua, hôm sau tỉnh lại, hắn đã hoàn toàn không còn nhớ gì. Mà nam nhân, cũng đã sớm rời đi.

Chương 26

Tin tức thất hoàng tử gặp chuyện trong tẩm cung nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung, cơ hồ mọi thành viên hoàng thất, mặc kệ là chân tình hay giả ý, đều là phái người tới hỏi thăm hoặc là tự bản thân tới vấn an, tóm lại đều tỏ vẻ quan tâm Lezar, y cũng lễ phép chu toàn tiếp đãi.

Nhưng, giữa mấy người này, ai đến nán lại lâu nhất, ai không xem mình là người ngoài, phải kể đến nhị hoàng tử Manuss.

"A, thất đệ thân mến, không sao chứ? Nghe đồn ngươi thiếu chút bị một omega giết?" Manuss mang theo hai người hầu hai người máy, cầm đến bao lớn bao nhỏ thuốc bổ cho Lezar.

"Đa tạ nhị ca quan tâm, chỉ bị thương trên tay mà thôi, không việc gì."

Manuss vô cùng chú trọng phẩm chất sinh hoạt, từ cơm áo đến ngủ nghỉ, hắn luôn muốn thứ tốt nhất, cho nên đối với dụng cụ sinh hoạt bài trí trong tẩm cung Lezar, khó tránh khỏi nhìn không vào mắt, tỷ như giờ phút này, hắn soi mói đánh giá ghế sofa trong phòng khách, tuy rằng không phải da rồng thuần chủng nhập khẩu từ Ba Tư, gỗ cũng không phải gỗ mun ngàn năm từ Mộc tinh, nhưng hắn vẫn cực kỳ miễn cưỡng, hạ mình chịu thiệt mà đặt cặp mông tao nhã ngồi lên.

"Đây là đặc biệt mang đến cho ngươi đó, Vân cáp phấn, nghe nói có ích trong việc khép miệng vết thương. Thời chiến, loại này thiên kim khó cầu."

"Đa tạ nhị ca." Lezar biết, hôm nay Manuss đến không phải chỉ vì chuyện của mình, hắn là muốn một thái độ. Vì thế Lezar dùng ánh mắt ra hiệu, Manuss cực kì ăn ý mà cho lui hết người hầu.

"Nhị ca, chỉ còn hai người chúng ta, ta muốn hỏi ngươi một chuyện."

"A? Chuyện gì?"

"Ngươi... có phải đắc tội đại ca hay không?"

"Oh, đủ thẳn thắng nha." Manuss hơi nhướn mày.

"Hay ta nói cách khác?"

"Ừ, ngươi nói!"

"Đấu trường Solomon, là sản nghiệp của đại ca?"

Ánh mắt hẹp dài của Manuss mang theo ý cười, tà tà nhìn Lezar, "Thất đệ, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, không ngờ ngươi nhanh như vậy đã điều tra được nhiều việc thế."

"Nếu không ta thật sự nghĩ không ra, với tính cách cẩn thận không đắc tội người khác của nhị ca, vì sao sẽ có mâu thuẫn với đại ca, hơn nữa còn mâu thuẫn thành một cục diện không thể điều hòa."

"Ngươi đã đoán ra được, ta cũng không giấu nữa, không sai, chính là chuyện này mà ta mâu thuẫn với Carsen. Hắn muốn ngôi vị hoàng đế, hừ, ta ngược lại muốn xem, không có Manuss ta gật đầu, hắn còn có thể đạt được mong muốn hay không."

Manuss không có xu hướng để ý tới chính trị, chuyện này đã nổi danh trong giới quý tộc. Trong hoàng tộc hắn luôn là người trung lập, không nghiêng về bên nào, cũng không đối lập với ai cả, ngàn năm người hiền, vạn năm cáo già. Từ nhỏ ấn tượng của Lezar về vị ca ca này chính là, hắn luôn cười tủm tỉm, chưa bao giờ nói thật, nói ra cũng vĩnh viễn là lời hay. Tình huống của hắn tốt hơn so với Lezar một chút, sinh mẫu sau khi bị thất sủng vẫn luôn ẩn cư trong cung, tính tình mờ nhạt, rất ít ra ngoài gặp người, ngay cả Manuss cũng khó gặp mặt nàng. Nhưng dù không thông thường, dù là cùng sống, cũng không giống Lezar, đã sớm cách xa một trời.

Chính vì như vậy, biểu tình âm trầm lúc này của Manuss, làm cho Lezar thật bất ngờ.

"Như vậy, ta có thể hỏi lại một chút, hai năm trước, ngài trong một đêm đem đi mười năm tiền cược ở đấu trường Solomon, là vì chuyện gì? Ta biết nhị ca không thích bài bạc, đi đấu trường Solomon chắc hẳn không phải vì tiền chứ?"

Ánh mắt Manuss biến đổi, nhưng thật nhanh liền khôi phục tươi cười tao nhã, "Chuyện này, ta không tiện tiết lộ. Dù sao, ai cũng có bí mật của chính mình, không phải sao? Ngươi chỉ cần biết rằng, ta nguyện ý đứng về phía ngươi là được."

"Vậy sao không chọn ngũ ca?" Lezar hỏi.

"Bởi vì ta chỉ thích hợp tác với người cùng chỉ số thông minh." Manuss nâng lên chén trà tinh xảo, nhìn nhìn, cuối cùng đại khái ghét bỏ đồ sứ không hợp phẩm vị, cuối cùng không uống trà bên trong, đặt xuống lại. "Hơn nữa, so với Lemain, ngươi cần ta hơn."

"Nói cũng đúng, "Lezar nghĩ nghĩ, cười trả lời, "Cho nên, nhị ca muốn ta làm thế nào?"

"Thất đệ, nếu chúng ta đã biểu lộ lập trường với nhau, cũng không nhất thiết nói chuyện lòng vòng. Ta biết ngươi muốn báo thù, cũng muốn ngôi vị hoàng đế, đều có thể, ta duy trì ngươi. Chỉ cần có thể hạ bệ Carsen, đem khối u ác tính Solomon triệt để nhổ khỏi đế quốc, Manuss ta không tiếc tán gia bại sản. Nói vậy, ngươi đã hiểu?"

"Ừm, hiểu." Rất ít thấy Manuss sảng khoái trực tiếp như vậy, Lezar cũng không nhiều lời.

"Thật tốt, như vậy, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." Manuss nhếch miệng, lấy chén trà trong tay cụng chén với Lezar, "Có điều, ta nhắc nhở ngươi một câu, đấu trường Solomon kia, có vấn đề, nếu ngươi muốn nhúng tay, phải cẩn thận."

"Có vấn đề... Là loại vấn đề gì?"

Manuss hạ giọng, "Một ít đấu sĩ bên trong, mạnh phi thường, loại sức mạnh này đã sớm vượt khỏi phạm vi nhân loại, cho dù là alpha thuần huyết nhất, cũng so không nổi."

Lezar khẽ nhíu mày.

"Được rồi, thất đệ cũng mệt rồi, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, có chuyện gì chúng ta bàn sau." Manuss vỗ vỗ vai Lezar, muốn cáo lui.

Lezar cũng không giữ hắn, trước lúc chia tay thuận tiện cảm ơn chuyện mấy ngày trước: "À, đúng rồi, nhị ca, lúc trước nhờ ngươi xử lý chuyện mấy tòa soạn kia, đa tạ."

Manuss cười cười, đắc ý nói: "Vào những lúc này, tiền sẽ phát huy tác dụng trên nhiều khía cạnh. Ngoại trừ nhật báo đế quốc do quân đội quản lý, ta không cách nào nhúng tay, những hãng truyền thông khác, chỉ cần còn muốn trụ lại trên bản đồ đế quốc, cũng không dám không nghe lời ta. Nhưng ta ngược lại rất ngạc nhiên, ngươi trước kia dốc sức mang việc omega chạy trốn ra ánh sáng, rốt cuộc là muốn nhằm vào Carsen, hay là coi trọng omega kia?"

"Chuyện này, ta không tiện tiết lộ. Dù sao ai cũng có bí mật của mình, không phải sao? Ngài chỉ cần biết rằng, ta đứng về phía ngài là được." Lezar mỉm cười, lặp lại nguyên văn Manuss.

Manuss không hề gì mà nhún vai, "Ta không có quyền can thiệp chuyện của ngươi, nhưng thân là huynh trưởng, ta muốn nhắc, đối với chuyện tình cảm, không nên quá nghiêm túc. Về sau thế nào cũng bị phân phối omega sống qua ngày, loại người như ta và ngươi, không cần buồn vì những chuyện như vậy, nếu không chỉ có thêm phiền não, hiểu không?"

Lezar giương mắt nhìn Manuss, phát hiện vào lúc hắn nói những lời này, trong mắt có một tia cô đơn cùng thương cảm, tuy rằng che giấu thật tốt, chỉ một thoáng lóe lên, vẫn không tránh khỏi ánh mắt của y.

Từ nhỏ chịu cảnh bị xa lánh, ăn nhờ ở đậu, làm cho khả năng sát ngôn quan sắc của thất hoàng tử đạt được phong phú tâm đắc.

"Ta hiểu rồi." Lezar gật đầu.

Sau khi Manuss rời khỏi, Lezar còn đang suy nghĩ câu chuyện vừa rồi của hai người, người hầu ngoài cửa tiến vào bẩm báo, nói Ssard điện hạ tới.

Vừa nghe đến tên Ssard, thần sắc Lezar lập tức thay đổi, trong mắt toát ra ôn hòa khó có được, thái độ với lần tiếp khách trước hoàn toàn bất đồng, y thậm chí không thể chờ được mà tự thân ra đón.

Lúc nhìn đến nam tử trẻ tuổi ngồi xe lăn thản nhiên cười với y, đáy mắt Lezar có chút chua xót, chạy nhanh tới.

"Ca." Lezar quỳ gối cạnh xe lăn, ngẩng mặt nhìn nam nhân tuấn mỹ gầy yếu tái nhợt có vẻ mang bệnh, tựa như không chân thực, giống như người kia là hư ảo, động vào sẽ tan mất.

"Lezar, cuối cùng trở lại."

Thanh âm nam tử vô cùng êm tai, có lẽ dùng êm tai để hình dung thanh âm một nam tử thật không thỏa đáng, nhưng, phóng nhãn toàn đế quốc, alpha, beta, omega đều không thấy giọng nói mềm mại động lòng người như vậy.

Ngón tay thon dài tái nhợt đặt lên đầu Lezar, đế quốc thất hoàng tử, ở trước mặt người nam nhân này, giống như có chút biến thành hài tử.

Tứ hoàng tử Ssard, hoàng tử omega duy nhất của đế quốc, khi sinh ra thân thể đã không tốt, không thể sinh dục như những omega bình thường. Một omega không có khẳ năng sinh dục, tựa hồ một sự tồn tại không hề có giá trị, nếu không phải hắn sinh trong hoàng gia, chỉ sợ cũng khó sống sót. Hắn là ca ca cùng một mẹ với Lezar, cũng là nhi tử mà Kelmis bệ hạ không ưa thích nhất.

Phế vật không ai thích, không có giá trị lợi dụng, nhưng trong mắt Lezar, đây chính là thân nhân duy nhất của y.

Chương 27

Lezar giúp đẩy xe lăn của Ssard vào phòng khách, sau đó bế hắn lên, đặt trên sofa, thuận tay chỉnh lý quần áo cho hắn, phủ thêm mền lên chân.

"Ca, thực xin lỗi, sau khi trở về gặp nhiều chuyện như vậy, vẫn chưa gặp ngươi."

"Không sao, biết ngươi bận. Nếu không nghe tin ngươi bị ám sát, ta cũng sẽ không tới quấy rầy ngươi." Ssard cười ôn hòa, khi nhìn đến tay Lezar, ánh mắt lại trở nên lo lắng. "Lại đây, để ta xem vết thương cho ngươi."

"Sao lại nói là quấy rầy, đã nhiều năm không gặp, ta nhớ ngươi muốn chết." Lezar nửa quỳ trước sofa, để mặc điện hạ Ssard xem xét cánh tay của y, phong thái kiệt ngạo mạnh mẽ trên người một chút cũng không thấy, hệt như dã thú bị thuần hóa, thu hết móng vuốt sắc nhọn, chỉ còn tay chân mềm mềm.

Ssard kéo tay Lezar, mở ra băng vải băng bó vết thương, cúi đầu cẩn thận xem xét.

"Ngươi bị thương do kiếm kim loại sao?" Ssard khẽ nhíu mày.

"Phải, làm sao vậy?"

"Sao lại dùng loại thuốc này, loại này tuy rằng tốt với việc khép miệng vết thương, nhưng đối với vết thương do kiếm kim loại sẽ để lại sẹo."

"Là ta bảo bọn họ làm, như vậy sẽ nhanh lành."

Ssard không đồng ý mà liếc nhìn Lezar, sau đó quay đầu ý bảo, người máy thông minh mang theo bên cạnh chậm rãi đi tới, chủ động mở tráp ra, bên trong là bộ thiết bị chữa thương đơn giản. Lezar thấy trong lòng ấm áp, biết đây là ca ca y đặc biệt mang tới chữa vết thương cho mình. Ssard mang vào bao tay sát trùng, lấy ra vài bình thuốc nhỏ trong hộp, một lần nữa bôi thuốc lại cho Lezar, sau đó băng bó cẩn thận.

Lezar cười nói, "Nhớ rõ khi còn bé mỗi lần bị thương đều là ngươi băng bó cho ta, nói thật, ta thấy thuốc do ngươi phối còn hiệu quả hơn quân y viện nhiều. Đúng rồi, ca ca, vài năm này... ngươi vẫn tự học sao?"

"Ừ, kỳ thật chỉ là đọc sách thôi, nếu không cả ngày trong hoàng cung cũng không có gì làm."

Lezar nhìn chân Ssard, nụ cười trên mặt không khỏi nhạt đi vài phần.

"Ca, ta tìm người an bài một chút, nếu như ngươi thích, liền đến binh đoàn quang vinh làm quân y đi."

Ssard đang nghiêm túc xử lý miệng vết thương, nghe Lezar nói như vậy, hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh chóng lại rủ mắt xuống băng bó, "Không cần."

Lezar nắm chặt tay Ssard, ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ca, thành bác sĩ là giấc mộng từ nhỏ của ngươi, hiện giờ ta có năng lực giúp ngươi thực hiện, ngươi hãy làm chuyện ngươi muốn đi."

Nhưng Ssard tựa hồ không nghe thấy lời Lezar nói, sờ sờ vết thương trên bàn tay y, nói: "Vết thương trên tay rất cạn, không cần bôi thuốc." Sau đó liền cởi bao tay, vùi đầu sửa soạn hòm thuốc, tựa hồ cố ý không muốn tiếp tục đề tài này.

Lezar nhíu mày, lần nữa nắm chặt tay Ssard: "Ca!"

Ssard lúc này mới ngưng mắt nhìn Lezar, nhận thấy ánh mắt nghiêm túc quật cường của y, không khỏi khẽ thở dài.

"Ngươi mới tiếp quản binh đoàn Vinh Quang một năm, căn cơ chưa đủ, ta không muốn mang phiền toái cho ngươi, omega làm sao có thể đi ra ngoài làm việc, đây không phải là chê cười hay sao?"

"Có ta ở đây, không ai dám nói gì."

"Không được tùy hứng như trẻ con."

Lezar đứng lên, trên thân lại phát ra cỗ khí thế lăng người, "Ca, ta đã sớm không còn là trẻ con. Hiện giờ ta có năng lực cho ngươi cuộc sống tốt, cho ngươi làm việc ngươi muốn làm, không cần phải sống mà nhìn mặt người khác. Ngươi có thiên phú y học như vậy, chẳng lẽ muốn vĩnh viễn ở lại trong hoàng cung này hay sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn thử một lần?"

"Lezar, có đôi khi được càng nhiều, càng không thể hành động theo cảm tính." Vóc dáng của Ssard rất đẹp, cho người khác cảm giác một loại sắc đẹp nhu nhược ốm yếu, nhưng mà, lúc hắn chân chính nghiêm túc, thanh âm nói chuyện không cao, đã làm người khác có cảm giác không thể xem nhẹ. "Trên đời này không phải ngươi muốn làm gì liền có thể làm như vậy, thời cơ không thỏa đáng, kiên trì làm chuyện không thỏa đáng, chính là tự tìm đường chết."

Lezar lại không thể gật bừa với luận điệu tiêu cực này của Ssard, hỏi ngược lại: "Ca, ngươi có biết người đến ám sát ta là loại người gì không.?"

"Nghe nói là omega trốn tới từ tinh cầu Mai Tả, hiện giờ khắp nơi đều là tin tức về hắn."

"Không sai, đến cả một thường dân không có gì cả, cũng dám vì chuyện mình muốn mà đặc cược cả tánh mạng, ngươi xuất thân tại hoàng thất, vì sao ngay cả chút can đảm cũng không có? Ngươi cam tâm làm một phế vật cả đời sao?"

"Lezar!" sắc mặt của Ssard vốn đã tái nhợt, lúc này càng trắng như giấy, hắn không thể chịu được hai chữ 'phế vật' này phát ra từ chính miệng đệ đệ mà mình yêu quý nhất.

Lezar cũng biết mình lỡ lời, hối hận trong lòng, "Thực xin lỗi, ca, ta chỉ là muốn nói, một kẻ với hai bàn tay trắng cũng muốn tranh đấu vì bản thân, ngươi..."

"Lezar, đôi khi, hai bàn tay trắng cũng là một loại tài sản. Thân phận của chúng ta đã quyết định chúng ta không được tự do bay lượn." Ssard nhìn về cửa sổ ở đối diện, thản nhiên nói, "Chúng ta thân là hoàng tử, kỳ thật đã nhận đủ may mắn, bởi vậy cũng phải chấp nhận gông xiềng mà thân phận này mang đến. Chớ nên tham lam, rất nhiều người muốn thay đổi thế giới, nhưng cuối cùng, điều học được, chính là thích ứng."

Ssard nói xong liền lấy ra điện thoại, gọi người hầu. Lezar ngẩn người, muốn ôm hắn trở lại xe lăn, lại bị Ssard cự tuyệt.

Lezar nhìn Ssard đươc người hầu giúp đỡ rời đi, thất thần một lúc, bỗng nhiên nắm chặt tay, ánh mắt trầm xuống.

Không nên tham lam sao?

Nhưng y lại cố tình tham lam thật sự, thì sao chứ?

Y cũng không muốn sống một cuộc sống như vậy, thì lại làm sao?

Nếu như phải thích ứng với thế giới này, có nghĩa là phải buông bỏ thù hận của mẫu thân, có nghĩa là phải nhắm mắt làm ngơ với chuyện ca ca sắp phải sống cả một đời đau khổ, vậy y tình nguyện vĩnh viễn không thích ứng.

Thay đổi thế giới thật khó sao? Có lẽ.

Nhưng nếu trời cao đã để y sinh ra trong hoàng gia, để y có quyền quý mà người thường không thể có được, vậy có phải có nghĩa là, y có thể làm nhiều hơn một chút?

Lezar đi đến thư phòng, nhìn chiếc áo choàng thuộc binh đoàn Vinh Quang vắt trên lưng ghế, trên mặt có đại bàng muốn giương cánh bay, đầu ngẩng lên, móng vuốt sắc bén tựa hồ có thể xé rách hết thảy da thịt mãnh thú to lớn, nó bay qua, lao xuống từ trời cao, bắt được con mồi to lớn hơn bản thân vài lần, giống như một thanh lợi kiếm, mũi kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén quyết liệt.

Có lẽ thói cũ không thể thay đổi, nếu vậy, liền triệt để hủy bỏ đi, thành lập một  thế giới mới, để y đến đặt ra quy tắc.

Lúc Joseph đi vào tẩm cung Lezar, xa xa nhìn thấy Ssard rời đi.

"Lezar, người vừa mới rời đi kia là ai vậy?"

Bởi vì là một hoàng tử omega, chân lại tàn tật, hoàng gia cho tới nay vô ý cố ý đều có mà che dấu sự hiện hữu của Ssard, cho nên mặc dù đại đa số người đều biết Kelmis hoàng đế có bảy vị hoàng tử, nhưng hiểu biết đối với vị điện hạ Ssard này cũng chỉ có một cái tên.

"Ca của ta." Lezar trả lời.

"Ca? Ca Ca ruột?"

"Ừm."

"Ssard điện hạ? Nhưng mà hắn... sao lại ngồi trong xe lăn?"

"Ca của ta từ khi sinh ra thân thể đã không tốt, hiện tại liệt nửa người dưới."

Không hiểu vì sao, ánh mắt Joseph có chút phức tạp, hắn chần chờ hỏi: "Điện hạ Ssard... vẫn luôn ở trong hoàng cung sao?"

"Không, trước khi mẫu thân của ta qua đời, hắn vẫn luôn an dưỡng ở Hạ cung." Lezar nói xong bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Joseph, "Ngươi vì sao đột nhiên hứng thú với ca ta như vậy?"

"À, không có gì, thuận miệng hỏi một chút." Joseph che giấu cảm xúc trong mắt, đổi lại cười nói.

Lezar không hỏi thêm, Joseph liền lấy ra một tờ báo quăng lên bàn.

"Đây là cái gì?" Lezar cầm tờ báo, liếc mắt xem tiêu đề "Không phải Nhật báo Đế Quốc dưới áp lực của của Carsen, đã không còn dám đưa tin về Thẩm Tu Vân sao?"

"Lần này không phải tin tức về hắn, nhưng lại càng làm cho Carsen trở thành trò hề khắp đế quốc. Ngươi xem chỗ này, ta thật sự bội phục omega kia."

Lezar nhanh chóng xem bản tin Joseph chỉ cho y, cũng không khỏi cười ra tiếng.

Thì ra, sau khi Thẩm Tu Vân đào thoát dưới mắt Carsen, Carsen lập tức ban bố Huyền thưởng lệnh trên phạm vi toàn đế quốc, chỉ cần có thể cung cấp manh mối về omega kia, tất có trọng thưởng. Theo Carsen phỏng đoán, omega kia làm việc luôn luôn nổi bật, căn bản không hiểu làm sao che dấu tung tích của mình, tin chắc rằng sẽ nhanh chóng lại xuất hiện trước công chúng. Bởi vậy, chỉ cần thưởng tiền nhiều, nhất định sẽ bắt được hắn.

Thực nhanh, giống như cố ý phối hợp với phỏng đoán của Carsen, khắp nơi trên đế quốc xuất hiện hình ảnh áo choàng đen trong Huyền thưởng lệnh, nhưng trong lúc binh đoàn Sứ Mệnh truy đuổi theo manh mối, mới phát hiện những người mặc áo choàng đen kia đều là người ăn xin giả dạng, bọn họ có người còn không hiểu vì sao mình lại bị bắt, chỉ nói là, có người cho bọn họ tiền để bọn họ khoát áo này đi trên đường. Mà dựa theo khẩu cung của mấy 'hắc y nhân' này, người mà bọn họ mô tả là cho bọn họ tiền kia, cũng không giống nhau.

Binh đoàn Sứ Mệnh cứ như vậy bị lường gạt rất nhiều lần, sau cùng, có tin như vậy đến, cũng lười tin tưởng. Nhưng mấy lần hành động trước, cũng đã khiến truyền thông cười nhạo đến nhấc mặt lên không nổi. Mà cùng lúc, một câu chuyện khác cũng lặng lẽ lan truyền trong dân gian, nói omega kia là một sát thủ chuyên nghiêp, công bố chỉ cần bỏ tiền ra, là có thể mua mạng của bất cứ alpha quý tộc nào.

Tin tức này phát sốt trong giới quý tộc, có điều đại đa số quý tộc alpha cũng đều xem đây là truyền thông bịa ra mà thôi, nghe xong chỉ cười trừ.

"Trước ta cũng không hiểu, với bản lĩnh của hắn, cũng có thể im hơi lặng tiếng mà trốn khỏi căn cứ Mai Tả, vì sao lại phải làm náo động như vậy, thì ra là muốn đánh bóng tên tuổi, dựa vào sức ảnh hưởng này mà thoát thân." Joseph nói, "Không thể không nói, người này lá gan không nhỏ, bản lĩnh cũng không nhỏ. Nhờ phúc Carsen, hiện giờ mọi người chỉ nhận biết omega này gắn liền với áo choàng đen, hình tượng nhập tâm. Hắn nếu đổi một bộ dáng khác, trốn đến một tinh cầu khác, cho dù binh đoàn Sứ Mệnh đào ba thước cũng không tìm thấy hắn."

Lezar buông tờ báo xuống, nhớ lại lời nói người kia từng nói với mình ngày nọ.

"Ta ngược lại cảm thấy, hắn làm như vậy cũng không hoàn toàn chỉ vì muốn thoát thân."

"Hả? Có ý gì?"

"Có lẽ hắn chỉ muốn cho mình thêm giá trị con người". Lezar nói, "Có thể đơn thương độc mã tiến vào hoàng cung ám sát hoàng tử, cuối cùng còn toàn thân trở ra, mà còn ầm ĩ đến nỗi thiên hạ đều biết, hoàng thất muốn áp chế tin tức cũng không được... Hiện nay không biết có bao nhiêu tổ chức hắc đạo muốn trưng dụng hắn."

Joseph nhíu mày cân nhắc một lúc, "Ngươi có ý gì? Không phải tin vào những lời đồn hoang đường kia chứ? Sát thủ chuyên nghiệp? Đừng đùa, một omega vị thành niên thôi, hắn thật sự từng giết người?"

Thấy Lezar không trả lời, chỉ im lặng nhìn hắn, Joseph cũng trở nên nghiêm túc, "Thật sao? Hắn rốt cuộc có thân thế ra sao?"

"Ta lúc trước muốn ngươi điều tra mọi tư liệu liên quan đến hắn, đã chuẩn bị tốt hết chưa? Kể cả trước khi hắn vào căn cứ Mai Tả."

"Hừ, đây." Joseph lấy một ổ cứng di động đưa cho Lezar, "Đều ở trong này, ta cũng chưa xem."

Lezar nhận ổ cứng, nghĩ nghĩ, nói với Joseph: "Đúng rồi, sắp tới ta sẽ rời Lama một thời gian, nơi này tạm thời liền nhờ ngươi."

"Rời đi? Đi đâu?"

"Đấu trường Solomon."

Trong lúc Lezar còn đang nói chuyện với Joseph, Ssard đã về đến tẩm cung của mình. Tẩm cung của hắn đơn sơ hơn nhiều so với các hoàng tử alpha khác.

Sau khi trở về, Ssard liền ở lì trong thư phòng. Đối với hắn mà nói, thư phòng chất đầy sách cổ này chính là chốn thiên đường giúp hắn quên đi tất cả những đau khổ phiền não.

Ánh nắng chiều tà nghiêng nghiêng xuyên qua kính cửa sổ chiếu vào phòng, cho người một loại ảo giác nhu hòa. Bản thảo luận văn của Ssard chất như núi trên bàn, biết bao đêm dài trăn trở, hắn đều ở chỗ này viết xuống từng tập từng tập luận văn y học tâm huyết, nhưng đại đa số đều chỉ có thể nằm phủ bụi trong này, không được công bố, vài cái may mắn được phát biểu, cũng phải lấy tên một người bạn beta.

Kỳ thật như vậy cũng đủ thỏa mãn, không phải sao.

Ssard cầm lấy hai tập luận văn chưa hoàn thành: <Luận về khả năng thanh trừ dấu hiệu đối với omega> và <Thuốc ức chế tin tức tố>, có chút chua xót mà cười cười, sau đó trực tiếp quăng vào máy hủy.

Tâm huyết gần 10 năm, tận mắt nhìn tận tay hủy, gương mặt vốn đã tái nhợt càng thêm trắng bệch. Hắn chuyển động xe lăn đi đến bên cửa sổ, bên ngoài là một bồn hoa hồng trắng thật lớn, đây là loài hoa mẫu thân thích nhất.

Ssard còn nhớ rõ, khi còn nhỏ, khắp nơi trong Hạ cung đều là hoa hồng trắng, mỗi kỳ hoa nở, mẫu thân đều rất vui vẻ. Hắn thật sự muốn khắc ghi nụ cười khi đó của mẫu thân, nhưng mỗi lần nhắm mắt cẩn thận nhớ lại, đều chỉ nhớ được nàng nhận hết tra tấn khóc lóc rên rỉ.

Là âm thanh điện thoại vang lên đem Ssard quay về từ trong hồi ức, đưa mắt nhìn người gọi đến, đúng là người bạn beta, tiến sĩ Laurent, hiện đang giữ chức vụ y sư chủ trì phòng cấp cứu tại viện quân y đế quốc.

"Ssard?"

"Chào, Laurent, là ta."

Nam tử trẻ tuổi áo trắng xuất hiện trên hình chiếu, mắt đeo kính, mũi cao, môi mỏng, mang cảm giác thanh cao chẳng hiểu sự đời.

"À, ta muốn báo cho ngươi biết, omega lúc trước đưa tới từ căn cứ Mai Tả kia, đã không còn nguy hiểm tánh mạng." Laurent nói, "Phương án trị liệu của ngươi rất hiệu quả."

"Vậy là tốt rồi." Ssard cười thản nhiên, "Hắn tỉnh chưa?"

"Kế tiếp chính là tin xấu." Laurent đẩy đẩy kính, ngữ khí vẫn như cũ không chút phập phồng, "Căn cứ trên chỉ số đo lường, tình trạng thân thể hắn hiện nay bình thường, nhưng hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, bọn ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp, đều không có cách nào kích thích sóng não phản ứng."

"Là tâm lý bài xích sao?" Ssard hơi nhíu mày.

"Ta cũng nghĩ vậy."

"Thái độ của quân đội thế nào? Là chỉ cần hắn tỉnh lại liền đưa về căn cứ Mai Tả sao?"

"Ừ, nghe nói vậy"

Ssard im lặng một lúc, mới nói: "Được rồi, ta đã biết, sẽ nghĩ cách giúp ngươi."

Bên kia màn hình, Laurent gật gật đầu, cẩn thận nhìn Ssard một lúc lại nói: "Gần đây ngươi trông có vẻ không được khỏe, nghỉ ngơi nhiều một chút đi."

"Ừ".

"Nói thật, ta nghĩ lần sau đi ngang qua hoàng cung Klappa, thật sự nên mời ngươi bữa cơm."

"Hả? Vì sao?"

"Ta thăng chức, nhờ vào hai cái luận văn kia của ngươi."

"Chúc mừng!" Ssard cười.

Tiến sĩ Laurent còn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng không nói. "Vậy thôi, nghỉ ngơi cho tốt đi, bye bye."

Màn hình toàn tức tắt theo cuộc trò chuyện, Ssard ngơ ngác ngồi trong xe lăn, vẫn còn nhìn về hướng màn hình vừa tắt. Trong đó, cùng biến mất với tiến sĩ Laurent, còn có phòng thí nghiệm sau lưng hắn, cùng với, cánh cửa sổ mở ra bên ngoài.

Ánh mặt trời vẫn rực sáng ngoài cửa, chỉ tiếc khi chiếu vào trong thư phòng này, phủ kín một tầng bụi bặm lâu năm, lau không xuể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play