Chương 28
Thẩm Tu Vân nhập cư trái phép đến tinh cầu Solomon, vừa lúc bắt gặp một trận tuyết rơi.
Bông tuyết phiêu lãng bay giữa bầu trời âm u, mang theo gió lạnh, thổi lên làn da, lạnh lẽo thấm sâu tận xương.
Áo choàng cách ly màu đen cất trong ba lô, trên người Thẩm Tu Vân, mặc một chiếc áo choàng cách ly màu xám second hand mới mua, tuy rằng tác dụng kém hơn chiếc áo kia rất nhiều, nhưng chỉ cần không dùng rada đặc biệt quét, người bình thường vẫn sẽ không cảm nhận được tin tức tố của hắn. Hơn nữa áo choàng xám cũ nát không nổi bật, trên tinh cầu khắp nơi đều là cát bụi này, có thể cải trang được.
Không giống với tinh cầu Lama là thủ đô, tinh cầu Solomon có thể xem như một hành tinh xa xôi hoang vắng trên bản đồ đế quốc. Nơi này không có lịch sử văn hóa, không có tài nguyên khoáng sản gì đáng giá khai thác, khí hậu ác liệt, quanh năm rét lạnh, là một tinh cầu cực kì cằn cỗi, cơ hồ không có dân định cư. Có điều khoảng mười năm trước nơi này xuất hiện một đấu trường lớn nhất đế quốc, nên tình huống cũng được cải thiện.
Tinh tế Đế quốc sùng bái vũ lực, các loại đấu trường trải dài khắp nơi, chỉ có duy nhất Solomon là yêu cầu đấu sĩ ký kết hợp đổng 'Đấu trường tử vong'. Chỉ cần ký xong hợp đồng tử vong, trong quá trình đấu, nếu bị đánh chết, cũng không thể oán trách. Chính bởi vì quy định như vậy, Solomon trổ hết tài năng giữa một đống các đấu trường khác, rất nhiều quý tộc mộ danh mà đến, tìm kiếm kích thích máu me bạo lực giữa cuộc sống tẻ nhạt.
Bởi vì có sự xuất hiện của đấu trường Solomon, rất nhiều sản nghiệp liên quan cũng từ từ phát triển, quán rượu, sòng bạc, kỹ viện đều có. Nơi này trở thành khu đô thị thương mại sầm uất nhất đế quốc, cũng là khu tập trung tội phạm, chênh lệch giàu nghèo cực lớn, bên cạnh khu giải trí xa hoa trụy lạc, là khu ổ chuột dơ bẩn. Rất nhiều người không thể sinh tồn ở những địa phương khác đều tụ tập đến đây, lưu lạc, tranh thủ cơ hội sinh tồn cuối cùng.
Cũng vởi vì vậy, tinh cầu Solomon còn có một cái tên -- hành tinh Trầm Luân.
Thẩm Tu Vân trực tiếp đến từ tinh cầu Lama ấm áp, trên người mặc y phục mỏng manh, đi một lúc đã thấy lạnh không chịu được, hắn chọn vào một quán bar, muốn uống ly rượu ấm người.
Quán bar này kích thước không lớn, bên trong cũng không có nhạc, nhưng lại ồn ào đến nỗi các quán bar nhỏ khác không thể so. Trên tường treo một màn hình toàn tức thật lớn, đang phát tin tức, lại không có ai chú ý. Mọi người trong quán đều bị sàn đấu giữa quán bar hấp dẫn. Lúc này trên lôi đài có hai hán tử say đang vật lộn tay không, một đám người vây kín xung quanh, ồn ào la hét.
Sau khi Thẩm Tu Vân vào quán bar, trực tiếp đến quầy gọi rượu, một hơi uống cạn, nhất thời cảm thấy hàn ý trong cơ thể bị đuổi đi quá nửa.
Nhân viên pha chế là một beta trẻ đẹp giao tiếp tốt, hắn liếc nhìn Thẩm Tu Vân, tuy rằng trong mắt hắn, Thẩm Tu Vân đã dịch dung này chỉ như một khách hàng bình thường quần áo mộc mạc, nhưng phải biết, đây là tinh cầu Solomon, ở chỗ này bất kể là ai cũng có thể che dấu thân phận của mình, hơn nữa trên người hắn mặc áo choàng cách ly, nhân viên càng không dám chậm trễ. Ai biết hắn liệu có phải là đại gia nào đi ra từ đấu trường Solomon hay không?
"Vị tiên sinh này mới đến tinh cầu của chúng ta sao? Ngài có chỗ ở chưa? Có cần ta giới thiệu cho ngài vài quán trọ tốt không?" nhân viên ân cần hỏi.
"Không cần." Thẩm Tu Vân từ chối, đặt ly rượu không lên quầy, "Thêm ly nữa."
Nhân viên pha chế cười tủm tỉm rót thêm rượu, thật biết ý mà không đề cập gì đến chuyện chỗ ở nữa.
Thẩm Tu Vân ngồi một mình trước quầy bar, vừa uống rượu vừa liếc nhìn màn hình trên tường, vô tình trên màn hình đang phát một tin tức liên quan đến hắn. Phóng viên đang phỏng vấn một người dân ở tinh cầu Lama, người này từng báo cáo với quân bộ, nói chính mình đã gặp omega chạy trốn kia, trước khi omega kia vào hoàng cung hành thích từng tìm đến hắn muốn hắn giúp đỡ.
Phóng viên hỏi: "Ngươi có biết hắn muốn vào hoàng cung ám sát hoàng tử không?"
Người kia chỉ tay lên trời thề: "Thề với Kelmis bệ hạ, ta tuyệt đối không biết! Người kia chỉ nói muốn ta tìm dùm một chỗ kín đáo, nói mới trốn ra muốn ta giúp hắn ẩn thân một đêm, cũng đồng ý cho ta một số tiền lớn. Nhưng mà, ta là con dân trung thực của bệ hạ Kelmis, sao có thể vì hắn mà bán đứng đế quốc chứ? Lúc đó ta bị omega kia uy hiếp, phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sau khi thoát khỏi nguy hiểm, lập tức báo cho quân bộ."
"Nhưng, theo ta được biết, binh đoàn Sứ Mệnh dựa theo lời khai của ngươi tìm đến chỗ bí mật kia, thì cũng không tìm thấy người."
Thường dân căm giận nói: "Rõ ràng lúc đó ta nhìn thấy có người đi vào, ai biết cuối cùng chỉ là một kẻ lang thang! Đều do omega xảo trá kia! Là hắn lừa ta! Ta không nói dối, ta tuyệt đối trung thành với đế quốc! Thật! Hãy tin ta! Ta chính là người ủng hộ kiên định của đảng Tiến Bộ! Kiên quyết phản đối ý đồ trốn tránh trách nhiệm sinh dục của omega, coi thường pháp luật, tự tiện thoát ly giám hộ."
Thẩm Tu Vân lạnh lùng nhìn nam nhân trung niên hói đầu trên màn ảnh, không khỏi gợi lên khóe miệng.
Trước khi hắn tiến vào hoàng cung Klappa, đúng là từng 'thu mua' rất nhiều người, bọn họ đều đồng ý giúp hắn, không có ngoại lệ, còn thề sẽ không tố giác hắn. Nhưng hắn vừa quay đi, bọn họ lập tức báo nguy, hoặc là chờ đợi một chặp, tới khi thấy được tiền thưởng lớn trên lệnh truy nã, mới lựa chọn bán đứng hắn.
Đương nhiên bọn họ đều không biết, nhờ có bọn họ phản bội bán đứng mà hắn mới thuận lợi rời khỏi tinh cầu Lama.
Thẩm Tu Vân cũng không tin tưởng bất kì kẻ nào, làm sao có thể đem tính mạng bản thân phó mặc vào tay người khác? Tin tức hắn đưa cho những người kia, tất nhiên không phải sự thật. Mà trên kinh nghiệm vô số lần không để cho hắn thất vọng càng làm hắn xác định, trừ chính bản thân mình ra, không ai có thể tin.
Thẩm Tu Vân uống hai chén rượu, ánh mắt lại dời về lôi đài náo nhiệt giữa quán, hai nam nhân trần trụi đang vật lộn bên trên, không hề có kỹ xảo, không có tư duy, đần độn vô vị.
Đặt ly rượu xuống, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, bên ngoài quán bar bỗng xông tới bốn năm nam nhân biểu tình hung hãn. Bọn họ tiến vào quán nhìn khắp một vòng, thực nhanh liền phát hiện chuyện gì, trực tiếp đi vào một góc quán bar, ngay lập tức bên đó liền truyền đến âm thanh giãy giụa, còn có tiếng quát to.
Nghe tiếng, mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy bốn năm người kia bắt lấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo choàng cách ly màu xanh lục, mạnh mẽ lôi hắn ra khỏi quán.
Tất cả mọi người trong quán rượu đều nhìn một màn này, biểu tình không giống nhau, nhưng đại đa số đều chỉ như là xem trò vui.
Thẩm Tu Vân yên lặng nhìn người nọ, áo choàng cách ly trên người hắn bị xé rách, tin tức tố omega nhất thời tràn ngập, ánh mắt những alpha đã thật lâu không được chạm vào omega lập tức thay đổi, bọn họ thẳng tắp nhìn chằm chằm omega da mềm thịt non này, hầu kết lên xuống, nhịn không được nuốt nước bọt.
Không ngờ, lúc tên kia bị lôi kéo qua chỗ Thẩm Tu Vân, gần ra cửa, omega kia đột nhiên giãy dụa điên loạn, hung hăng đánh người bắt hắn, người kia bị đau buông tay, omega tránh thoát, lảo đảo chạy đến quầy bar, chưa kịp tới đã bị một nam nhân khác vươn tay giữ chặt, kéo về.
Trong mắt omega hiện lên tuyệt vọng, hai tai quơ nắm lung lung, lại nắm trúng áo Thẩm Tu Vân.
Tất cả áo choàng cách ly, trên cài áo đều có cơ quan cảm ứng, chỉ cần dây cài được cài chặt, mặt trên áo choàng sẽ xuất hiện sóng nhiễu, do đó đạt được tác dụng cách ly tin tức tố của người mặc. Bởi vậy một khi dây cài bị kéo mở, áo choàng cách ly sẽ không còn tác dụng.
Vừa rồi không kịp đề phòng omega kia vô tình kéo, vậy nhưng kéo hở một chút dây cài trên áo choàng Thẩm Tu Vân. Ngay khi áo bị kéo mở, Thẩm Tu Vân lập tức cúi người, khép lại áo choàng trơn tuột, cũng cài lại dây cài. Vung lên áo choàng, che bên cạnh, không để omega kia thấy mặt mình.
Hết thảy chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng chỉ trong một nháy mắt đó, bởi vì áo choàng bị kéo mở, tin tức tố omega trên người Thẩm Tu Vân thoát ra, cũng lại vì biến mất quá nhanh, làm cho vài người kế bên cho rằng, vừa rồi chỉ là ảo giác, hoặc là thứ mà bọn họ cảm nhận được chỉ là tin tức tố trên người omega bị bắt này thôi.
Nhưng, người nắm lấy áo choàng Thẩm Tu Vân kia lại sững sờ nhìn hắn, ánh mắt không thể tin mà dần dần trở nên phức tạp, nhưng hắn không nói gì, thậm chí cũng không giãy giụa thêm, bàn tay gầy trắng nõn vẫn còn ở tư thế nắm. Cánh tay hắn duỗi thẳng tắp, đến khi bị lôi ra khỏi quán, vẫn hướng về Thẩm Tu Vân, ánh mắt vẫn nhìn Thẩm Tu Vân, trong mắt tựa hồ có rưng rưng trong suốt.
Từ đầu tới cuối Thẩm Tu Vân đều không có một hành động nào, chỉ thản nhiên nhìn omega kia bị bắt đi.
Đợi bọn họ đi hẳn, trong quán lại khôi phục huyên náo, bên cạnh có người tò mò hỏi nhân viên về lai lịch omega kia.
Nhân viên vừa cầm ly vừa nói: "À, ngươi hỏi người kia sao, là omega mới thu tới của Tinh Mộng Điện, nghe nói đã bị Carsen điện hạ dấu hiệu, sau đó lại về phủ một vị tướng quân, nhưng còn vì sao bị bán tới chỗ này, ta cũng không biết. Có thể là do đã từng ở trong hoàng thất, cho nên ánh mắt tương đối cao, đây đã là lần thứ hai hắn chạy đến. Chậc chậc, không biết lúc bị bắt trở về sẽ phải chịu tra tấn như thế nào..."
Trong giọng nói nhân viên không phải không có cảm khái, có vẻ cũng có chút đồng tình với omega kia, chậc chậc cảm thán, nhưng vài người bên cạnh lại không có hảo tâm như vậy, một alpha diện mạo lỗ mãng trong đó còn nói: "Thì ra là người của Tinh Mộng điện, vậy thì tốt, chờ ta có tiền thưởng sau trận đấu, sẽ mua hắn một đêm, vui sướng một lần."
Nghe giọng điệu của những người này, biểu tình Thẩm Tu Vân cũng không thay đổi, cầm balo lên muốn rời khỏi, nào ngờ ngay lúc này, lại bị người nắm cánh tay, hắn quay đầu lại, thấy một nam nhân mắt nhỏ mũi ngắn không có ý tốt mà nhìn mình, cười nói: "Này anh bạn, ta cảm thấy hôm nay rất có duyên, đừng vội đi a, chúng ta cùng uống thêm hai ly được không?"
Chương 29
Nhận thấy người kia sắp vươn tay chộp lấy mình, ánh mắt Thẩm Tu Vân tối sầm lại, hất vai ra sau, chỉ một biên độ nhỏ, liền trực tiếp thoát khỏi cánh tay người kia, làm hắn chộp vào khoảng không, Thẩm Tu Vân vội cầm kiếm và balo muốn đi ra khỏi quán bar, không lại dây dưa thêm nữa.
Người nọ không đoán được Thẩm Tu Vân cũng có chút thân thủ, bên cạnh hắn còn đám bạn cùng lêu lổng đang xem kịch vui, cứ như vậy hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, vì thế nổi giận, không chịu bỏ qua mà đuổi theo vài bước, chụp lấy vai Thẩm Tu Vân.
Ngay trong nháy mắt khi cánh tay kia chạm lên bả vai mình, Thẩm Tu Vân dùng sức chộp lên, chỉ nghe giòn vang tiếng các ngón tay bị trật khớp, alpha tự gây sự kia lập tức thảm hại, bốn ngón tay bị lệch. Sau đó Thẩm Tu Vân lại thuận thế mà kéo hắn lên phía trước, đem người phía sau toàn bộ đẩy ngửa trên mặt đất.
Vài vị bằng hữu của nam nhân kia thấy tình thế không ổn, sôi nổi tiến lên hỗ trợ, lấy tư thế chuẩn bị vây công Thẩm Tu Vân, mà nam nhân nằm trên sàn nhà kia cũng hung tợn trừng Thẩm Tu Vân, hét to: "Người này là một omega! Mau bắt lấy hắn!"
Hắn vừa hét lên như vậy, nguyên bản một đám người trong quán luôn tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình, cũng đều yên lặng, ngay cả hai hán tử đấu đá trên lôi đài cũng ngừng lại động tác, tất cả đều nhìn về phía Thẩm Tu Vân.
Đáy mắt nam nhân bị lệch khớp xuất hiện một tia ác độc, hắn thở hổn hển đứng lên, dùng tay không bị thương chỉ vào Thẩm Tu Vân : "Áo choàng cách ly trên người hắn vừa bị omega kia kéo mở, ta nghe được tin tức tố trên người hắn, hắn là omega, nếu mọi người không tin, bắt hắn cởi áo trước mặt mọi người để chúng ta cùng xem."
Thẩm Tu Vân đứng giữa vòng người mang theo ánh mắt tò mò hưng phấn, không kiêng nể gì nhìn hắn chằm chầm. Hắn biết chuyện tối nay khả năng giải quyết ổn thỏa là không nhiều, ngược lại không đi vội, từng bước đến gần nam nhân tố giác hắn kia, nheo mắt, nhếch môi, lạnh lùng cười nói: "Nói ta là omega? Được, muốn cởi áo choàng ta vậy tự ngươi đến cởi, thế nào?"
Thẩm Tu Vân tư thế bình tĩnh thong dong, còn hư hư thực thực nói chuyện không đứng đắn, người trong quán rượu đồng thời cười ha ha, lại đều hoài nghi mà nhìn người tố giác, kỳ thật ở tinh cầu Solomon này, gặp phải omega trốn từ phủ đệ quý tộc hoặc từ kỷ viện tới cũng không phải chuyện ngạc nhiên, nhưng làm gì có ai từng thấy một omega nào đẩy ngã alpha chưa hả?
Không sai, tin tức gần đây cho biết có một, nhưng mà mắt thấy mới là thực, lời đồn không đáng tin, ai biết được những tin tức kia có phải truyền thông bịa ra để nâng cao tỉ suất nghe đài hay không?
Người tố giác không ngờ Thẩm Tu Vân lại lớn miệng như thế, nhớ đến hai chiêu vừa rồi, không khỏi giận tái mặt, dầu gì hắn cũng là đấu sĩ trong đấu trường Solomon, nếu cứ bị người áp chế như vậy, sau này cũng không cần ra đường nữa rồi, bởi vậy chỉ có thể cắn răng nói: "Hừ, thân là đấu sĩ của Solomon, giao thủ với omega, thật là chuyện cười."
"Cho nên nói, ngươi ngay cả quần áo của một omega cũng không dám cởi?"
Thẩm Tu Vân châm biếm khiến mọi người xung quanh thêm một trận cười vang, liền có người la hét, muốn hai người bọn họ đánh một trận.
Lúc này, nhận thấy tình thế bắt đầu không ổn, chủ quá bar ra mặt điều đình, "Nếu hai vị có hứng thú như vậy, chi bằng lên lôi đài hoạt động gân cốt. Tối nay mọi người gặp mặt ở đây coi như duyên phận, tổn thương hòa khí sẽ không tốt. Như vậy, hai vị khách nhân, liền bán cho quán ta một ân tình đi, chúng ta ước định trước, nếu vị khách nhân này thua..." nói xong cười với Thẩm Tu Vân: "ngài cởi áo choàng xuống một chút, để mọi người đều được sáng tỏ. Nếu là vị khách nhân này thua..." nói xong hướng về đấu sĩ kia "ngài liền xin lỗi vị khách nhân này là được, một chút hiểu lầm mà thôi, thế nào?"
Có thể ở tinh cầu Solomon làm ăn, sau lưng ít nhiều đều có thế lực duy trì, bởi vậy chủ quán bar nhỏ này có lời nói khách khí, người nghe cũng hiểu, đây là người ta lấy thế lực bình ổn. Chỉ là, lời này nói nghe cũng công bằng, đi nước đôi không nghiêng về bên nào, nhưng nếu cân nhắc kỹ, vẫn có thể nhận thấy thiên vị tên alpha kia.
Người ta vui vẻ đến quán rượu của ngươi uống ly rượu, không trêu ai không chọc ai, dựa vào cái gì bắt người ta cởi áo choàng trước mặt mọi người? Nên biết, ở nơi khác, hiếm có người mặc áo cách ly, nhưng tại tinh cầu Solomon này pháp luật mất uy, chuyện này lại không hiếm lạ. Người ta nếu không nguyện ý công khai thân phận, tự nhiên đó là điều cố kỵ, là quyền riêng tư cá nhân, dựa vào cái gì phải nghe theo ngươi, đánh không lại phải cởi áo trước mặt mọi người.
Chẳng qua loại chuyện này cũng khó trách, nói thế nào alpha này cũng là đấu sĩ đấu trường Solomon, người kia nhìn sơ cũng thấy là người mới đến mà thôi, không bắt nạt hắn thì bắt nạt ai nha.
Chủ quán bar nói xong, mọi người đều nhìn phản ứng Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân biếu tình không đổi, chỉ gật đầu nói "Được, cách này không tệ."
Nếu Thẩm Tu Vân cũng đồng ý, đấu sĩ kia cũng không nói thêm gì. Vì thế, một đám người chỉ sợ thiên hạ không loạn vây lại xung quanh, hai người bị đẩy lên lôi đài. Có người thậm chí nhiệt tình đề nghị giữ dùm ba lô cho Thẩm Tu Vân, lại bị Thẩm Tu Vân tặng một ánh mắt lạnh lùng.
Hai người chiếm hai góc lôi đài, tên đấu sĩ sắc mặt âm trầm nhìn Thẩm Tu Vân, vì xương tay đau nhứt mà có chút trắng bệch, nói với mấy người dưới đài: "Mới nãy người này nhân lúc ta chưa chuẩn bị làm thương một bên tay của ta, chuyện này tính thế nào?"
"Đơn giản, ta không dùng tay kia là được." Thẩm Tu Vân nói xong, vòng một tay ra sau lưng.
Người kia còn muốn nói thêm chuyện gì, Thẩm Tu Vân nhướn mày: "Vậy ta hai tay đều không cần, nếu ta dùng dù chỉ một bàn tay, liền tính ta thua."
Đế quốc Tinh Tế luôn tôn sùng vũ lực, trăm năm trước vào thời chiến giữa nhân loại và trùng tộc, chiến sĩ cơ giáp dũng mãnh nhất có thể đạt được vinh quang vô hạn, đây cũng chính là nguyên do quý tộc Alpha có thể thống trị đế quốc trong thời gian dài như vậy, bởi vì chiến sĩ ưu tú nhất, đều là alpha có huyết thống và gen cực kì ưu tú, không có ngoại lệ. Tại một nơi có thực lực mới có tiếng nói như tinh cầu Solomon này, càng là như vậy. Nếu người khác đã nhượng bộ như thế, cho dù ngươi bị thương một bàn tay thì sao? Cũng không thể ẻo lả mà chít chít kêu 'ta rất đau' chứ?
Quả nhiên, những người quen biết đấu sĩ kia cũng trầm mặt quát, "Nhanh đi, Carl, đừng có lề mề nữa, chậm trễ thời gian bọn ta."
Đấu sĩ tên Carl này buộc phải thôi kiếm cớ, hắn nhìn ngưởi trẻ tuổi đối diện mình, giống như còn chưa đến 30 tuổi, cũng không đẹp, đúng là không chút nào giống omega, nhưng hắn vừa rồi cảm nhận được tin tức tố kia, sao có thể sai được?
Nghĩ đến đây, Carl vươn đầu lưỡi liếm môi, nheo lại đôi mắt hí, mà Thẩm Tu Vân chắp hai tay sau lưng, mặt không đổi sắc nhìn hắn.
Carl học lâu biết nhiều, biết rằng không thể sơ suất với người này được, mục đích của hắn hiện giờ chỉ có một, chính là cởi áo choàng cách ly của người này xuống, nếu như không phải là omega hắn sẽ thu tay lại, nghĩ cách hòa giải mâu thuẫn, nếu lại thật sự là omega, ha hả, đến lúc đó không cần hắn ra mặt, sẽ lập tức có người khác thu thập.
Giằng co ngắn ngủi trôi qua, Carl bất ngờ di động, bay lên một cước hướng Thẩm Tu Vân, ngay lúc Thẩm Tu Vân muốn chắn, trong mắt hắn tinh quang chợt lóe, chân vòng lại, biến hóa giữa đường, trực tiếp móc lấy dây cài trên áo Thẩm Tu Vân.
Từ lúc ánh mắt hắn dời đến trước ngực mình Thẩm Tu Vân đã biết hắn muốn làm chuyện gì, bởi vậy, đơn giản biết thời biết thế, phối hợp hắn, bày ra tư thế đón đỡ, khi hắn lộ ra nguyên ý, đột nhiên cúi xuống, tránh thoát một cước này.
Cước này của Cark không gắn sức, thân thế có chút không xong, đang muốn đá chân kia lấy thăng bằng, Thẩm Tu Vân lại không cho hắn cơ hội này, trực tiếp gạt chân qua khiến hắn vấp ngã trên mặt đất, không đợi hắn đứng dậy, lại đến một cước dẫm trước ngực, Carl hừ một tiếng, Thẩm Tu Vân trực tiếp đá tới mặt hắn. Carl vươn tay bắt lấy chân Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân thuận thế quỳ xuống, xương bánh chè đánh vào mũi đối phương. Carl đau đến rống lên, nước mắt nước mũi cùng chảy, bàn tay không bị thương vẫn không buông Thẩm Tu Vân, gắt gao vặn chân hắn, muốn ngồi dậy đẩy ngã Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân suýt bị Carl vặn chân té ngã, vội quỳ gối đè thấp trọng tâm, không cho đối phương thực hiện ý đồ. Trong mắt lướt qua một tia ác độc, một cước đạp xuống khuỷu tay đối phương, dùng sức, chỉ nghe một tiếng rắc ghê rợn vang lên, cánh tay đối phương bị đánh gãy.
"A!!!"
Carl rống như heo kêu, nhất thời buông tay ra, Thẩm Tu Vân nhảy lui lại, hai tay vẫn chắp phía sau, trực tiếp đá Carl một cước văng khỏi lôi đài.
Mọi người có mặt đều sửng sốt, lặng ngắt như tờ nhìn Thẩm Tu Vân thần tình lạnh nhạt đứng trên lôi đài, mà Carl thì té xuống khỏi lôi đài, ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất.
"Hiện giờ nếu thắng bại đã định, ta đi được chưa?" Thẩm Tu Vân nhảy xuống lôi đài, phía sau đeo mội túi một kiếm, hỏi chủ quán bar.
"Chuyện... chuyện này là đương nhiên." Chủ quán bar cười làm lành, ánh mắt nhìn Thẩm Tu Vân lúc này đã khác trước, "Để vị khách nhân kia xin lỗi ngài."
"Không cần." Thẩm Tu Vân nói xong, trực tiếp rời quán bar. Từ lôi đài ra đến cửa quán, người vây xem dạt ra hai bên nhường đường cho hắn, thanh âm xương cốt đứt đoạn mới nãy kia thật đủ hung tàn, đem người say cũng làm tỉnh. Tuy rằng đấu trường Solomon máu me gấp trăm lần, nhưng dù sao cũng đều là đấu sĩ đẳng cấp cao, không phải ai cũng thấy được.
Sau khi Thẩm Tu Vân rời khỏi quán bar, liền nghênh tiếp gió lạnh thấu xương đánh tới, hắn nắm chặt kiếm trong tay, ánh mắt nhìn nhìn về hướng phía sau, sau đó cố ý đi vào một đường mòn hẻo lánh.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, không đợi hắn đi vào sâu trong ngỏ nhỏ, tên Carl kia liền tập hợp năm sáu người đuổi theo hắn.
"Còn muốn chạy? Hừ, không dễ như vậy! Các huynh đệ lên cho ta! Ta hôm nay không lột da hắn không được, để hắn phải quỳ trên đất liếm giày cho chúng ta!" Carl đứng sau cùng, ánh mắt tối tăm mà nói.
Thẩm Tu Vân chậm rãi rút ra trường kiếm, nhìn đám người vây quanh, ánh mắt sáng rõ, không biết vì sao chợt nhớ tới lời nói của người kia từ trong kiếp trước.
"Tu Vân, ngươi có thể giết người, nhưng có vài người có thể giết, vài người không thể. Có vài người giết có thể để người khác biết, mà có vài người chỉ có thể âm thầm giết. Nếu không, nếu có một ngày chọc nhiều người tức giận, cho dù ngươi có bãn lĩnh thông thiên, cũng khó thoát khỏi cái chết."
Nhớ năm đó, thất hoàng tử kia không biết từng nói như vậy với hắn bao lần, Thẩm Tu Vân hoàn toàn cho là lời nói vớ vẩn, nhưng sống lại một lần, hắn lại giống như dần dần hiểu được thâm ý trong những lời nói này. Bởi vậy không phải vạn bất đắc dĩ, sẽ không lấy tính mạng người vô tội.
Nhưng những người này, vô luận chia theo cách nào, hình như đều có thể giết? Hơn nữa trên tinh cầu Solomon, loại địa phương như thế này, nếu như giết, hẳn là cũng không sợ bị người biết?
Nhìn trong mắt mỗi người trước mặt đều là tham lam cùng oán độc, Thẩm Tu Vân bỗng nhiên nở nụ cười. Từ khi hắn trọng sinh đến nay, chuyện vẫn luôn đè ép trong lòng bỗng như được phóng thích...
Gió lạnh thổi bừa bãi, đêm sâu khôn cùng...
Thẩm Tu Vân vung trường kiếm, ánh sáng lạnh nổi lên nhè nhẹ dưới ánh trăng, giờ khắc này, hắn biết, thời điểm để thanh kiếm này khai trai, đến.
Chương 30
Carl bỗng nhiên cảm thấy trên thân người đối diện tỏa ra khí phách xé trời, hàn khí bức người, gương mặt không cảm xúc, đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng, làm người khác cảm thấy ớn lạnh khó hiểu.
Thẩm Tu Vân đích thực động sát khí, trầm mặc nhìn sáu người đối diện, chờ bọn họ xếp hàng đi đến nhận cái chết, ngay lúc này, phía sau truyền tới một chuỗi tiếng bước chân, giữa hẻm nhỏ an tĩnh, từ xa xa đã nghe thấy rõ ràng.
Sắc mặt Thẩm Tu Vân khẽ biến, lập tức bước nhanh qua một bên, dựa lưng vào tường, nheo mắt nhìn về hướng âm thanh. Đầu ngõ ngược sáng mà đến ba người, rất rõ ràng, đang đi về phía bọn họ.
Dựa vào trực giác, Thẩm Tu Vân cảm thấy ba người này không có ý tốt, mà khi Carl thấy người đến, vui vẻ gọi: "Cách Lâm tiên sinh!"
Lúc này ba người kia đã đến gần, Thẩm Tu Vân rốt cuộc nhìn rõ người cầm đầu, trên người hắn mặc áo choàng cách ly tin tức tố, không đoán được thân phận, nhưng, dựa vào ngoại hình cao lớn cùng cơ bắp rắn chắc trên cánh tay, có thể đoán ra người nọ là alpha, hơn nữa độ thuần huyết không thấp. Làn da người này cực kì trắng, dường như trắng đến trong suốt, nổi bật dưới ánh sáng mờ ảo, có vẻ cực kì quỷ dị. Còn có tóc của hắn, vậy nhưng cũng là màu trắng, người nhát gan nửa đêm mà nhìn thấy diện mạo này, phỏng chừng bị dọa sợ không nhẹ.
Thẩm Tu Vân nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, hắn cũng nhìn ra người này khó đối phó, so ra Carl chỉ là loại hàng thấp kém.
Đám Carl vừa thấy vị Cách Lâm tiên sinh này, lập tức đến trước mặt hắn, thái độ vừa rồi còn kiêu ngạo với Thẩm Tu Vân lập tức đổi thành cung kính nịnh nọt, thậm chí còn mang theo một vẻ sợ hãi.
Đối mặt sự ân cần lấy lòng của bọn họ, nam nhân đầu bạc không để ý đến, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Tu Vân, sau đó bước tới.
Tựa hồ nhìn ra vẻ đề phòng của Thẩm Tu Vân, nam nhân đầu bạc đi vài bước liền dừng lại, cười nói với Thẩm Tu Vân: "Anh bạn, ta cũng không có ác ý, chỉ là vừa mới trong quán rượu thấy được thân thủ của ngươi, cảm thấy ngươi rất có tiềm lực, muốn kết giao với ngươi. A đúng rồi, quên giới thiệu, ta là người phụ trách đấu trường Solomon."
Nam nhân tươi cười tao nhã, đối lập với khí chất xâm lược cường đại trên người hắn. Thẩm Tu Vân nâng mắt cẩn thận đánh giá người này, đợi thấy rõ diện mạo, cho dù là Thẩm Tu Vân, trong lòng cũng nhảy dựng.
Nhìn vào hai mắt người này, màu sắc đồng tử vô cùng nhạt, bởi vậy dưới ánh sáng này, ánh mắt hắn dường như chỉ toàn tròng trắng, có vài phần làm người khác sợ hãi.
Thẩm Tu Vân không trả lời, Carl lại mở miệng trước, hắn híp mắt nhìn Thẩm Tu Vân, mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa, "Cách Lâm tiên sinh, chính là hắn, trong quán rượu làm phiền chúng ta, thân phận của hắn rất khả nghi, thoạt nhìn như là omega."
Nam nhân đầu bạc nhẹ nhàng "A" một tiếng, khó phân biệt là nghi vấn hay là cảm thán, một giây sau, liền lấy một khẩu súng từ trong ngực, trực tiếp bắn Carl.
Hết thảy diễn ra rất bất ngờ, Carl cho đến một khắc trước khi chết, biểu tình vẫn đang là tươi cười nịnh nọt, chỉ có trong mắt hiện lên khiếp sợ cùng không thể tin, đến cuối cùng đồng tử mất đi tiêu cự mở lớn, người xem mới chân chính hiểu được, hắn chết rồi.
Năm người đi theo Carl thấy vậy đều sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng, lại bị nam nhân đầu bạc bắn mấy phát, toàn bộ tiễn đến tây thiên.
Vừa rồi còn linh hoạt sống động, chỉ trong một nháy mắt, đã thành sáu bộ thi thể nằm dài trên đường.
Nam nhân tóc bạc mặt không đổi sắc, cất súng, một lần nữa nói với Thẩm Tu Vân, "Vô cùng xin lỗi, hôm nay mấy tên này chọc các hạ không vui, có điều hiện giờ vấn đề đã được giải quyết." Đôi môi mỏng nhợt nhạt của nam nhân mấp máy, lộ ra tươi cười, "A, vừa rồi còn chưa giới thiệu xong, ta là người phụ trách đấu trường Solomon, Phạm Tư Đức – Cách Lâm, ngươi gọi ta Phạm Tư Đức là được.
Xao sơn chấn hổ, giết gà dọa khỉ.
Rốt cuộc người này muốn làm cái gì?
Thẩm Tu Vân nghĩ đến tốc độ rút súng của người này khi nãy, không thể không thừa nhận, vũ khí như vậy, thân thủ như vậy, cho dù là hắn cũng vô pháp ứng phó, người này nếu muốn lấy tánh mạng của mình, quả thực là dễ như trở bàn tay. Thẩm Tu Vân hiểu được, thế đạo hiện giờ không thể so với kiếp trước, hắn có thể một đường từ căn cứ Mai Tả trốn tới đây, may mắn cùng bản lĩnh lúc trước chiếm 3 phần, phần còn lại kia hoàn toàn là do sự khinh thường của những người khác đối với omega.
Nhưng hiện giờ đối mặt với người này, trong nhất thời hắn thật nghĩ không ra cách thoát thân.
Thấy Thẩm Tu Vân cũng không bị cảnh tượng vừa rồi dọa đến, thậm chí biểu tình cũng không có một tia chấn động, người tên Phạm Tư Đức hết sức hài lòng, không khỏi trêu chọc: "Anh bạn, ta thực sự không có ác ý đối với ngươi, với tình huống vừa rồi, nếu ta muốn mạng ngươi, ngươi cảm thấy chính mình bây giừ còn có thể đứng ở chỗ này được sao?"
Thẩm Tu Vân cong lên khóe môi "Ngươi cảm thấy ta sợ chết?"
Phạm Tư Đức vội nói: "A, đương nhiên là không"
Thẩm Tu Vân hừ lạnh: "Đừng nói lời vô nghĩa, nói thẳng đi."
Ý cười trên mặt Phạm Tư Đức càng sâu, "Kỳ thật, ta đây là đặc biệt đến mời ngài gia nhập đấu trường Solomon bọn ta. Hơn nữa theo ta thấy, tình huống hiện nay của các hạ, rất thích hợp gia nhập chúng ta."
"Gia nhập các ngươi? Sau đó cũng sẽ giống như bọn họ sao? Đợi ngươi được chim quên ná, được cá quên nơm mà một súng bắn chết?" Thẩm Tu Vân hơi nhướn mi, "So với bỏ hết tôn nghiêm làm chó săn cho ngươi, không bằng chết nhanh gọn ngay bây giờ."
"A không không không, các hạ đã hiểu lầm." Phạm Tư Đức cười lấy lòng, nhìn lướt qua mấy cổ thi thể dưới đất, tỏ vẻ không quan tâm, "Ta mời các hạ đến đấu trường Solomon, đương nhiên là không giống những người này. Đấu trường Solomon luôn dùng kính ý đối xử với đấu sĩ chân chính, đám hạ đắng cậy mạnh kiếm ăn tại đấu trường sao so với ngài được chứ? Ngài yên tâm, chỉ cần ngài tới đấu trường làm đấu sĩ của chúng ta, chúng ta cam đoan sẽ chuẩn bị chỗ ở thoải mái cho ngài, ngoại trừ tiền thưởng sau mỗi trận đấu, mỗi tháng sẽ trả lương, tin tức cá nhân của ngài sẽ hoàn toàn được giữ bí mật, hơn nữa quan trọng nhất là..."
Nói đến đây, Thẩm Tư Đức bước gần tới Thẩm Tu Vân thêm 2 bước, đôi đồng tử nhạt màu cơ hồ hoàn toàn dung nhập vào tròng trắng, thẳng tắp nhìn Thẩm Tu Vân, "Ngài đến chỗ chúng ta, sẽ không ngừng mạnh lên."
"Mạnh lên?" Thẩm Tu Vân rốt cuộc cũng bị Thẩm Tư Đức gợi lên một tia hứng thú, "Có ý gì?"
Phạm Tư Đức mỉm cười hài lòng, "Chỉ cần thành tích của ngài đủ tốt, có thể không ngừng thăng cấp, liền sẽ không ngừng gặp được đối thủ càng mạnh, tôi luyện tu vi bản thân. Hơn nữa Solomon không giống các đấu trường khác, khi ngài trở thành đấu sĩ cao cấp, sẽ được trang bị vũ khí tiên tiến nhất đế quốc, thậm chí có thể có cơ giáp đối chiến."
Tại tinh tế đế quốc, người thường rất khó tiếp cận với vũ khí, ngay cả loại vũ khí lạnh như kiếm laser cũng bị quản chế nghiêm khắc, càng không nói tới những loại chiến giáp tinh tế. Ngay cả một thanh niên sinh trưởng ở địa phương cũng sùng thượng vũ lực như Thẩm Tu Vân, điều kiện như vậy quả thật là cực kì hấp dẫn, phải biết, một khi khống chế được cơ giáp, về sau có thể làm lính đánh thuê, đến lúc đó tiền kiếm được sẽ như nước chảy, muốn gì có đó. Chính vì nguyên nhân này, cho dù luôn bị lên án vì Hợp đồng tử vong nhưng đấu trường Solomon vẫn thịnh không suy, đấu sĩ đầu nhập hết lượt này đến lượt khác.
Nhưng Thẩm Tu Vân không phải người nơi này, không quan tâm đến cái gọi là tinh tế chiến sĩ. Nhưng hắn cũng bị điều kiện này hấp dẫn. Nguyên nhân đơn giản, ở thế giới này, hắn còn chưa đủ mạnh, có rất nhiều chuyện hắn không biết, đối với loại binh khí mới nhất, hiểu biết của hắn chỉ dừng lại ở tài liệu trên mạng.
Nhìn thấy Thẩm Tu Vân động lòng, Phạm Tư Đức lại nói: "Xin các hạ yên tâm, ta muốn hợp tác với ngài, cũng chỉ do coi trọng kỹ năng chiến đấu của ngài, nên nhớ, mục đích căn bản của đấu trường vẫn là kiếm tiền, ta cũng chỉ hy vọng ngài có thể mang đến cho chúng ta càng nhiều nhân khí cùng tiền tài. Về phần thân phận của ngài cũng như việc riêng, chúng ta không có hứng thú. Nếu ngài e ngại tới đấu trường sẽ phát hiện, người mặc áo choàng cách ly che dấu thân phận như ngài vậy, quả thực nhiều không đếm hết. Tin tưởng ta, ngài tới nơi này, sẽ như cá gặp nước."
Thẩm Tu Vân chán ghét những chuyện phát sinh ngoài kế hoạch, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không biết tùy cơ ứng biến. Tình thế trước mắt bất lợi, nếu chống chọi, kết quả như thế nào còn chưa biết, huống hồ điều kiện người này đưa ra cũng phù hợp với nhu cầu của hắn hiện nay, tạm thời đồng ý, sau đó thuận theo hoàn cảnh mà hành động, cũng không phải không thể.
Nghĩ thông suốt, Thẩm Tu Vân gật đầu, chỉ nói một chữ: "Được."
Phạm Tư Đức tựa hồ cũng ngạc nhiên vì Thẩm Tu Vân, sửng sờ một chốc, mới vươn tay đến bắt tay Thẩm Tu Vân, "Như vậy, chờ mong sự hợp tác của chúng ta."
"Không cần mong chờ, ngay đêm nay đi, đến đấu trường."
Đại danh đấu trường Solomon như sấm bên tai, Thẩm Tu Vân kỳ thật đối với nơi đó rất tò mò, nếu đã quyết định, sớm một ngày cũng không khác biệt gì, hơn nữa quan trọng hơn là, hắn không có tiền, tối nay có thể tìm được chỗ ngủ miễn phí, cũng không tồi.
"Tốt, ta dẫn đường cho các hạ." Phạm Tư Đức cười cười, duỗi tay làm tư thế mời, đồng thời quay lại nhìn hai thuộc hạ ra hiệu, hai người kia nâng lên mấy cỗ thi thể, sau đó lấy trong ngực ra một bình nhỏ, vặn nắp bình rắc cái gì đó lên.
Thẩm Tu Vân đảo mắt liếc qua, thấy thứ được đổ ra là một chất lỏng, khẽ cau mày, đi theo Phạm Tư Đức rời con hẻm nhỏ.
Đấu trường Solomon nằm giữa khu thương nghiệp trung tâm của tinh cầu, luôn luôn sáng đèn, xứng với danh xưng Bất Dạ Thành (thành phố không có ban đêm). Thẩm Tu Vân được Phạm Tư Đức đưa đến nơi, vừa vào cửa, chợt nghe thấy bên trong đấu trường truyền ra tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô điên cuồng. Trong không khí tràn ngập bạo lực và cảm xúc mạnh mẽ, nháy mắt có thể kích thích tế bào hiếu chiến của mọi người.
Cách một cánh cửa, giống như đường ranh giới giữa nhân gian và địa ngục, quý tộc từ khắp nơi trên đế quốc đổ xô đến, tụ tập ở đây, dùng các loại nước hoa sang quý che dấu mùi máu vương trong không khí, bọn họ không phải đếm xem anh hùng chiến đấu, mà là để xã hơi cho cuộc sống xa hoa trống rỗng đến mục nát, dùng rất nhiều tiền tài, mua lấy sự giải trí từ những trận đấu máu me bạo lực thậm chí cả sinh mạng của những kẻ cùng đường tuyệt vọng trong cuộc sống.
Phạm Tư Đức đưa Thẩm Tu Vân đến trước mặt một nhân viên lễ tân, rồi vội đi làm chuyện của mình. Lễ tân là một thiếu nữ beta xinh đẹp, còn nhỏ tuổi, hình như còn chưa thành niên, sau khi biết Thẩm Tu Vân là đấu sĩ mới đến, nàng đưa ra một bảng đăng ký, nở nụ cười nghề nghiệp: "Xin chào, vì bảo hộ quyền riêng tư của ngài, chúng tôi sẽ không hỏi tên thực của ngài, nhưng mỗi đấu sĩ đều cần có danh hiệu, chính là tên hành nghề tại đấu trường này, xin hỏi, ngài muốn dùng tên gì?"
Thẩm Tu Vân nghĩ nghĩ, trả lời: "Dã Quỷ."
Vốn là cô hồn dã quỷ, không vướng bận. Đến tột cùng có thể đi tới nơi nào, còn phải xem ý trời.