PN Carsen x Shia (Có trứng màu)

Shia từ lúc tiến cung vẫn luôn được đại hoàng tử Carsen sủng hạnh, nhưng hắn chưa bao giờ bởi vì vậy mà ngu xuẩn đắc ý. Nhìn thấy rất nhiều người đã từng được sủng ái, cuối cùng cũng đều bị Carsen ban cho người khác, cho nên Shia chưa bao giờ chủ động lấy lòng Carsen, bất quá vào những lúc thị tẩm vẫn thức thời mà nghĩ cách khiến cho y vui vẻ.

Có lẽ chính bởi vì thái độ ôn hòa này lại khiến cho hoàng tử Carsen ngày càng cảm thấy hứng thú đối với hắn, về sau thậm chí rất ít tìm đến omega khác. Carsen vẫn luôn vì hắn không thể hoài thai mà không vui, bất quá cũng không vì vậy mà vắng vẻ hắn, ngược lại càng ngày càng gây sức ép thậm tệ hơn.

Kỳ thật, đôi khi, Carsen cũng sẽ rất dịu dàng với Shia, sẽ ôm hắn ngủ khi trời lạnh, ngày sinh nhật cũng sẽ đặc biệt trở về chúc mừng hắn, tự tay cắt bánh ngọt, lau vết kem bơ dính bên khóe môi. Đối với những việc này, Shia thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, hắn đối với y mà nói, chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi giải sầu, gọi thì đến, đuổi thì đi. Hắn là omega mà y dấu hiệu, không có thân phận địa vị, chỉ là một vật phẩm sở hữu cá nhân mà thôi.

Shia căm hận thế giới này, đã từng vô số lần nghĩ, nếu có thể tiêu diệt Carsen thì thật tốt, như vậy hắn sẽ được tự do, không cần lo sợ, không cần phải sống như một cái xác không hồn. Nhưng vào đêm hôm đó, khi thích khách omega trong truyền thuyết kia hỏi hắn có muốn cùng rời đi hay không, Shia lại có chút ngẩn ngơ. Hắn nói hắn không muốn liên lụy khiến cho Thẩm Tu Vân bị phát hiện, nhưng trên thực tế suy nghĩ chân thật của hắn là như thế nào chứ?

Shia biết, hắn chính là sợ hãi, sợ quyền thế của Carsen, sợ hoàng gia truy nã...Mà trong mọi hậu quả có thể xảy ra, hắn sợ hãi nhất, kỳ thật chính là phải thay đổi cuộc sống bây giờ.

Thống hận hiện trạng, cũng không dám thay đổi hiện trạng, hốt hoảng, không biết phải làm sao. Người khác sống vì nhân sinh, mà Shia sống, chỉ đơn giản vì sống thôi. Cho nên, hắn lựa chọn thỏa hiệp cùng trốn tránh.

Dần dần Carsen không còn tìm omega thị tẩm, không để cho bất cứ ai tiếp xúc thân mật, như y sẽ ngẫu nhiên tìm đến hắn. Ban đầu Shia cũng không rõ ràng lắm, không hiểu Carsen là đang giở trò gì, lần đầu tiên y đến, Shia tiến lên hầu hạ y như lúc trước kia, giúp y cởi quần áo, nhưng Carsen lại thô bạo khác thường mà đẩy hắn ra, Shia không dám có nửa câu oán hận, cho rằng rốt cuộc Carsen cũng chán ghét mình rồi, nhưng mà sau khi Carsen đẩy hắn ra lại không bỏ về, vẫn ngồi lại, Shia liền dựa vào góc tường xa xa mà ngồi xuống.

Về sau mỗi lần Carsen đến đều là như vậy, không nói một lời mà ở lại trong phòng hắn thật lâu, sau đó cũng im lặng rời đi. Liên tục một hai tháng, cuối cùng Carsen cơ hồ ngày ngày đều đến, khi đến cứ trầm mặc đối diện với Shia như vậy, có đôi khi sẽ nhìn Shia, đôi khi chỉ rũ đầu suy nghĩ, cũng không biết đang nghĩ những chuyện gì. Mà ở bên ngoài, đại hoàng tử Carsen làm việc càng thêm tàn nhẫn ương ngạnh, biến một đế quốc đang tốt đẹp trở nên chướng khí mù mịt.

Rốt cuộc có một lần, Shia nhịn không được mở miệng hỏi Carsen: "Điện hạ vì sao từ sáng tới tối đều ở lại chỗ này?"

Không biết có phải là ảo giác của Shia hay không, hắn cảm thấy Carsen có chút cứng ngắt trì độn, y tựa như phải dùng một lực rất mạnh mới có thể quay đầu về phía hắn, yên lặng nhìn hắn, thật lâu sau mới khàn khàn mà nói: "Ta...còn nhận ra ngươi."

Shia ngẩn người, nghe không hiểu Carsen đang nói gì.

"Ta...nhớ rõ ngươi..."

Carsen nhìn Shia, Shia đột nhiên phát hiện màu mắt của y nhạt hơn trước kia một ít, là do ánh sáng sao? Trong lòng Shia mờ mịt, cho tới nay giữa hắn và Carsen chưa từng có tình cảm, hắn biết rõ điều này. Nhưng không hiểu tại sao, trong cuộc sống tương đối trầm mặc này, Shia lại cảm thấy một loại thanh thản thư thái mà hắn chưa từng cảm nhận được những khi bọn họ cùng ở chung lúc trước kia. Hắn có thể không cần phải kiêng dè gì cả, biết Carsen đang ngồi kia, lại không cần phải để ý đến y, có thể xem như y không tồn tại, nhưng lại không cảm thấy cô độc hư không như khi chỉ có một mình mình.

Đại khái bởi vì tâm tình chuyển biến như thế, cho nên lần này khi Carsen nhìn về phía hắn, Shia thế như to gan lớn mật mà bình tĩnh đối diện với y.

"Nhớ rõ ta sao? Vậy ta đây là ai?" Shia không biết vì sao mình lại hỏi như vậy.

Carsen xòe bàn tay của mình, cúi đầu nhìn, "...Ta là ai?"

Đầu tiên Shia chỉ cảm thấy Carsen có chỗ nào đó là lạ, nhưng khi hắn bắt đầu thăm dò những người bên cạnh, đáp án mà hắn nhận được lại không như hắn từng nghĩ. Trong mắt những người khác, Carsen trở nên ngày càng tàn bạo, lẽ nào y lại đối với hắn dịu dàng như vậy? Shia còn chưa đến mức tự mình đa tình như vậy, hắn bắt đầu âm thầm quan sát Carsen, kết quả phát hiện đúng là ban ngày tính tình y rất kém, đến đêm sẽ tốt lên một chút, hơn nữa còn có một hiện tượng kỳ lạ, chính là buổi sáng khi y đến chỗ mình đều sẽ lên giường nằm trong chốc lát, hệt như một người mộng du, ngủ dậy mới bắt đầu hoạt động.

Đây là có chuyện gì?

Sau khi tin tức trùng tộc ngóc đầu trở lại được truyền ra, các lời đồn lớn nhỏ xâm nhập vào hoàng cung, Shia mới rốt cuộc hiểu được chuyện gì đang xảy ra: Carsen, bị trùng tộc ăn mòn, y đã mất đi ý thức của nhân loại, hoặc là nói cơ hồ đã mất ý thức.

Về sau Hasusan và Lezar bao vây tiêu diệt Carsen, bên ngoài đều nói Carsen chiến bại bị đạn pháo bắn chết, nhưng Shia lại không tin, hắn là omega đã bị Carsen dấu hiệu, trên người còn lưu lại ấn kỷ riêng biệt của Carsen, bọn họ không cho nhau dấu hiệu, như nếu alpha dấu hiệu tử vong, tin tức tố lưu lại trên người omega bị dấu hiệu sẽ dần phai nhạt, loại quan hệ thế này càng thân cận sẽ càng rõ ràng. Những ngày cuối Carsen đều ở bên cạnh Shia, cho nên đối với chuyện này Shia cảm ứng rõ ràng nhất.

Có lẽ Carsen không chết thật, trực giác này càng lúc càng mãnh liệt, Shia không biết đến tột cùng tâm tình của mình như thế nào, nhưng hắn sẽ bừng tỉnh lúc nửa đêm, mơ thấy Carsen đến tìm hắn, mở to đôi mắt đã trở nên trắng dã, nhìn hắn mà nói: "Ta chỉ nhở rõ ngươi."

Shia, ta chỉ nhớ rõ ngươi...Cứu ta...Shia...

Trong bóng đêm, bàn tay tái nhợt chộp về phía hắn, Shia bừng tỉnh, ra một thân mồ hôi lạnh.

Nếu như mê luyến thân thể của một người, có xem như là yêu không?

Y nói y nhớ rõ hắn, đây là do bọn họ đã thường xuyên phát sinh quan hệ xác thịt, hay là vì...lý do khác?

Shia không dám nghĩ tiếp, lên phi thuyền chạy nạn, lưu lạc khắp nơi. Sau khi chiến tranh bùng nổ hắn không đến tinh cầu Omega tìm Thẩm Tu Vân nương dựa, Carsen tựa như một cơn ác mộng, tuy rằng người đã biến mất, nhưng lại vẫn bám theo hắn như bóng với hình, hắn không muốn để cho những omega bằng hữu khác nhìn thấy dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này của mình.

Trong quãng thời gian kế tiếp, Shia luôn âm thầm tìm hiểu thông tin về Carsen, không vì bất cứ điều gì khác, cho dù có thể tận mắt nhìn thấy thi thể của y, cũng có thể giải quyết ma chướng trong lòng hắn. Hắn không biết mình đối với Carsen là cảm giác như thế nào, chỉ là muốn tìm được y, chỉ là...muốn tìm được y, cho dù sống hay chết.

Shia không tìm được Carsen, nhưng Carsen lại tìm đến hắn.

Đó là trong một khách sạn cũ nát ven đường, Shia lại mơ thấy Carsen, lúc bừng tỉnh vào nửa đêm, thế nhưng phát hiện bên giường có một người đang ngồi, vậy mà Shia lại bình tĩnh một cách thần kỳ.

"Ngươi...không chết?" thanh âm Shia run rẩy.

Carsen yên lặng nghiêng đầu, đường cong thân thể cường tráng, gương mặt nhìn nghiêng dưới ánh sáng mờ ảo lại không có vẻ tàn nhẫn, mà còn mang vài phần dịu dàng.

"Shia...nói cho bọn họ biết, Carsen còn sống, ngăn cản...ngăn cản...y"

"Cái gì?"

Thanh âm Carsen đứt quãng, tựa như đang phải chịu đựng đau đớn cực hạn, sau đó đột nhiên đứng dậy lao ra cửa, chờ đến khi Shia đuổi tới, đã không còn tăm hơi.

Trước kia, đối với chuyện Carsen có còn sống hay không, Shia chỉ có thể suy đoán, hiện giờ lại thật sự nhìn thấy y, biết việc này không phải chuyện nhỏ, lập tức suốt đêm đi tìm Thẩm Tu Vân.

Vào lúc đó, Shia còn chưa ý thức được, hắn vội vàng như vậy, đến tột cùng là vì đại cục của nhân loại, hay là...Hay là trong lòng mang theo một tia hy vọng, hy vọng người kia vẫn còn có ý thức của nhân loại, có thể cứu chữa được.

Trùng tộc bị diệt, Lezar đăng đế, Thẩm Tu Vân vì quân công được trao tặng chức vị Tổng tư lệnh Đế Quốc, lại bởi vì mang thai mà rớt từ đỉnh cao xuống, bị cầm tù, rồi phản kháng, đến nội chiến, âm mưu của trùng tộc bị vạch trần...Một loạt sự kiên nối gót nhau mà đến, Shia lại giống như một người dưng thờ ơ lạnh nhạt, từ đầu tới cuối cũng chưa từng tham gia chiến đấu, không một ai chú ý tới sự trầm mặt của hắn, lại càng không ai nghĩ đến, vào trận truy kích Carsen cuối cùng, Shia sẽ chủ động tìm Evan thỉnh cầu được tùy quân tham chiến.

Lúc Shia tìm được Carsen, y đã chịu trọng thương, bất quá bởi vì cơ thể đã được gen của trùng tộc cải tạo, sức chiến đấu vẫn như cũ không giảm.

Hai người đối mặt giữa hoang vu, Carsen nhìn thấy Shia, bỗng nhiên tươi cười, ánh mắt vừa khinh miệt vừa trào phúng. Shia có thể cảm nhận được, trên người hắn, nơi bị Carsen dấu hiệu, hương vị tin tức tố của y vẫn nồng đậm không hề phai nhạt, hắn nhìn Carsen thật lâu, rốt cuộc mở miệng: "Y đã chết rồi, đúng không?"

"Ai? À, ngươi đang nói chủ nhân của thân thể này sao, hoàng tử alpha phế vật kia?"

"Nói dối." Shia nói xong, chầm chậm bước đến gần Carsen, "Nếu như y thật đã chết, vậy, vì sao ngươi còn chưa giết ta ngay đi?"

Ánh mắt Carsen u ám mờ mịt, "A? Ngươi cảm thấy y yêu ngươi sâu sắc sao, cho nên mới khống chế ta không để ta giết ngươi? Ha ha, thật buồn cười! Ngươi..." Carsen nói xong lời cuối đột nhiên nhướn mày, tựa như phải chịu đựng một nỗi thống khổ nào đó, nửa quỳ trên mặt đất.

"Ta có thể cảm giác được, ấn ký của y lưu lại trên người ta vẫn không phai nhạt, y còn có ý thức của nhân loại." Lúc này Shia đã đến trước mặt Carsen, đôi môi tái nhợt, "Carsen, ngươi đã nói chỉ nhớ rõ ta. Nếu như ngươi thật sự nhớ rõ ta, vậy đừng để lũ trùng ghê tởm thao túng ngươi!"

"Câm miệng!" Carsen ôm đầu rống lên, khuôn mặt vặn vẹo, sau đó đột nhiên toàn thân bắt đầu run rẩy, "Ngươi...Shia..."

"Ta đây."

"Shia..."

"Ừm."

"Cứu ta..."

"Được, ta tới cứu ngươi."

"Giúp ta trốn đi, đừng để bọn họ phát hiện, nếu phát hiện ra...bọn họ sẽ...sẽ giết ta..."

"Được."

Ánh sáng lưỡi kiếm sắc bén, đột nhiên xẹt qua giữa bóng đêm.

Cùng với âm thanh của da thịt bị cắt đứt, đầu của Carsen văng ra thành một đường cong trong màn đêm, trong nháy mắt, hắc trùng trào ra khỏi cần cổ bị chém đứt của y, máu màu đen văng đầy người Shia.

An tĩnh, hoang vu an tĩnh, tựa như âm thanh của chiến trường lửa đạn bị thứ gì đó ngăn cách bên ngoài, giờ khắc này, thời gian cũng ngưng đọng, Shia vẫn duy trì động tác chém kiếm, máu trên mũi kiếm từng giọt từng giọt rơi, hắn nhìn cơ thể không đầu của Carsen từ từ ngã xuống, cặp mắt trống rỗng, sắc mặt trắng bệch, trong miệng vẫn cư thì thào: "Ta tới cứu ngươi..."

Sau đó viện binh đuổi tới lôi Shia ra khỏi sóng trùng màu đen, lúc đó, trên mặt hắn vẫn như cũ, không có một biểu tình gì, cho đến tận khi có người mạnh mẽ gỡ thanh kiếm vẫn vẫn luôn nắm chặt trên tay hắn, hắn vẫn còn ngơ ngác trợn tròn mắt, trên mặt đều là máu đen của Carsen.

Đều là giả...

Tất cả đều là giả.

Kỳ thật, chân chính Carsen đã sớm chết, sỡ dĩ ấn ký vẫn không phai nhạt, chỉ là vì thân thể y vẫn còn sống dưới sự khống chế của trùng tộc. Mà đủ loại ôn nhu trước kia, cũng chằng qua là âm mưu của trùng tộc, muốn làm cho hắn tự mình đa tình mà cho rằng Carsen đối với hắn đặc biệt, động tình với hắn, sau đó lợi dụng hắn làm quân cờ trong lúc quan trọng. Đều do hắn không biết lượng sức, thế nhưng còn thật sự tin, chạy tới mật báo với Thẩm Tu Vân. Thứ mà chúng nó thật sự mong muốn, chính là làm cho Thẩm Tu Vân lấy được toàn thắng, sau đó từ đỉnh cao té xuống, bởi vậy sinh ra oán hận, cam tâm tình nguyện trở thành cơ thể mẹ đời thứ hai.

Mọi chuyện đều đã được mưu tính từ trước.

Đều do hắn, thế nhưng lại cho rằng người nọ thật sự có một chút tình cảm dành cho mình. Ha ha, cho dù thật còn có ý thức, lại như thế nào sẽ để một món đồ chơi như hắn ở trong lòng?

Đã từng vô số lần muốn thuê người giết quách cái kẻ giam cầm tự do của hắn này đi, mà hiện giờ, kết quả rốt cuộc hắn tự tay giết chết y.

Kết thúc rồi, rốt cuộc hắn cũng thoát khỏi ác mộng mà người kia mang đến.

"Shia, cho dù đại hoàng tử có còn ý thức của nhân loại, cũng không thể cứu được y." Bác sĩ tâm lý nhìn Shia.

"Ân, ta biết mà, sao lại nói với ta chuyện này?" Shia bình tĩnh mỉm cười.

"Shia...nếu không nhờ có ngươi, Carsen sẽ không thể được giải quyết dễ dàng như vậy. Ngươi là anh hùng của chúng ta, đừng nên tự tạo áp lực quá lớn, nên phối hợp với bác sĩ để trị liệu, được không? Ngươi cần phải thả lỏng."

"Trùng tộc có thể lợi dụng ta, ta cũng có thể tương kế tựu kế, ta cảm thấy rất tốt. Ân? Vì sao lại muốn ta trị liệu?"

Shia không biết vì sao, mọi người xung quanh luôn nhìn hắn bằng một ánh mắt cẩn thật dè dặt, tựa như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần đang phỉa chịu một loại kích thích nào đó vậy. Rõ ràng là hắn rất khỏe, còn lập được quân công, dùng kỹ thuật mới loại bỏ dấu hiệu trên người, hắn rất vui nha, vì sao mọi người lại cho rằng hắn không khỏe?

"Bác sĩ, đêm qua Shia lại dùng dao nhỏ cắt lên cánh tay, còn lầm bầm lầu bầu nói cái gì mà nhớ rõ không nhớ rõ, có phải Carsen hay không." Hộ sĩ báo cáo với bác sĩ trưởng.

Bác sĩ thở dài: "Trước khi ngủ tiêm cho hắn chút thuốc an thần đi."

Tối hôm đó, Carsen lại xuất hiện trong giấc mộng của Shia.

"Shia..." Nam nhân mỉm cười với hắn, vươn tay đến.

Shia nắm chặt lấy tay y như giữ một cọng rơm cứu mạng, tựa như một người đang lún sâu vào bùn lầy khát vọng được cứu vớt, "Ngươi, lúc đó...rốt cuộc là có phải...Carsen, ngươi nói ngươi chỉ nhớ rõ ta, kỳ thật đều là do trùng điều khiển đúng không! Ngươi nói cho ta biết, đúng hay không! Trong mắt ngươi, ta chỉ là, chỉ là một món đồ chơi mà thôi, đúng không?"

"Shia." Nam nhân sờ sờ lên mặt Shia, lau nước mắt cho hắn, "Ta không phải là một người tốt, kết thúc rồi, để cho mọi chuyện bắt đầu lại lần nữa đi, nhìn về tương lai, quên quá khứ đi."

"Carsen!"

Cuối cùng, nam nhân cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi Shia, sau đó dần dần trở nên trong suốt, sau cùng liền biến mất.

Shia mở mắt ra, khi tỉnh mộng, trời đã sáng, trong phòng được tia nắng ban mai chiếu rọi sáng tỏ, áo gối hắn bị nước mắt thấm ướt một mảng.

Rốt cuộc Carsen có từng yêu hắn hay không, những hành động kỳ quái kia rốt cuộc có phải là xuất phát từ chân tâm hay không, Shia vĩnh viễn cũng không biết, nhưng hắn hiểu, ác mộng đã chấm dứt, ngày mai, sẽ là một khởi đầu mới.

...

...

...

...

...

Rạp chiếu phim bắt đầu vang lên tín hiệu kết thúc bộ phim, Shia đưa mắt nhìn Carsen bên cạnh đã ngủ như lợn chết, dùng sức lấy cùi chỏ thúc y. Carsen bừng tỉnh, nhìn xung quanh, lúc này đèn trong rạp sáng lên, mọi người đứng dậy vỗ tay, ai ai cũng đều ăn vận lộng lẫy trang trọng.

"Phục anh luôn, phim của mình công chiếu lần đầu mà cũng có thể ngủ được." Shia cạn lời.

Carsen lấy kính mát ra đeo lên, hất hất cằm: "Mấy cái phim tầm thường như này, một năm ông đây không biết diễn mấy bộ. Hơn nữa, nội dung còn vừa thối vừa dài vừa hố tùm lum, tình cảm thì còn máu tró như vậy, nếu không phải là cát xê cao nha, ông đây cũng lười nhận."

Phim điện ảnh được chuyển thể từ tác phẩm mạng <Thích khách>, buổi công chiếu đầu tiên kết thúc, hai người ra khỏi rạp chiếu phim, vẫy chào đám fan bên ngoài, lúc ngồi vào xe, Shia còn không quên nói móc Carsen.

"Biết không, chính là mấy lời chê bai này của anh lọt vào tai biên kịch, cho nên mới viết cho anh chết đó! Còn không biết suy nghĩ chút hả?"

"Anh không phải là nhân vật phản diện hay sao, anh không chết thì ai chết đây? Hơn nữa, không phải Hasusan cũng bị viết cho chết hay sao, đó còn là nữ thần nha."

"Anh thì biết cái gì!" Máu tám tám tám của Shia nổi lên, "Em nghe nói biên kịch thích thầm Hasusan đó, lúc quay phim còn chạy tới phim trường thổ lộ với cổ mà, bị từ chối, dưới cơn thịnh nộ mới sửa lại kịch bản, làm cho cổ K.O, nếu không kết thúc không phải như vậy đâu."

"Biên kịch?! Ủa hông phải bên kịch là nữ sao! Chẳng lẽ...biên kịch là les?!" Carsen nhất thời bị gió thổi hỗn độn.

"Dù sao thì biên kịch cũng là một tên đào hố!"

Carsen gật đầu, "Đúng đúng, quá trời chuyện không giải thích, ví dụ như Lezar lấy cơ giáp thông minh ở đâu ra...Em xem, hiện giờ trên mạng đã có bình luận tỏ ý nghi ngờ."

"Đối chọi với loại biên kịch này chính là tự tìm ngược thôi, trước đây từng có người bực bội nói Thẩm Tu Vân ra khỏi vỏ đạn đúng là nghịch thiên nữa. Đúng rồi, còn nghe nói năm đó khi biên kịch mới đăng lên mạng còn muốn viết một phiên ngoại về góc nhìn của thất hoàng tử, sau này lại làm biếng không viết, quá nhiều chuyện chưa tròn đã đóng văn."

"Đúng là không có tiết tháo!"

"Đúng vậy, không tiết tháo! Không chỉ đào hố mà còn đổ nước."

"Biên kịch đúng là hố tặc."

"Đúng rồi, anh gọi điện cho Hasusan đi, coi cổ về nhà hay chưa."

"Làm gì?"

"Dưới khu nhà mới mở quán nướng đó, tối nay gọi cổ tới ăn chung."

Carsen: "..."

Shia: "Nhìn cái gì, tiệc chiêu đãi toàn là nghệ sĩ đạo diễn rồi không, mẹ, tới xã giao thôi, sắp chết đói rồi!"

Carsen: "Đừng nói nữa, anh cũng đói, chả ăn được gì hết."

Shia: "Cho nên mới nói cùng đi ăn đồ nướng đi."

Carsen: "Ân, ăn."

TOÀN VĂN HOÀN.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play