Tinh cầu Solomon.
Nửa đêm, mưa to.
Manuss vì đi tìm Lezar mà vẫn luôn đuổi theo sau Thẩm Tu Vân và Phạm Tư Đức đến trạm không gian, từ xa xa hắn nhìn thấy có bóng người trong trạm không gian, đang muốn cho người tiến vào xem xét, không ngờ lúc này có một người xuyên màn mưa mà đến, người nọ đơn thương độc mã, trong tay cầm kiếm, áo choàng dài có nón ướt đẫm dưới cơn mưa, chiếc nón rũ xuống, che khuất hơn nửa gương mặt, chỉ lộ ra một phần của chiếc mũi cao cùng với đường cong xương mặt xinh đẹp, đôi môi tái nhợt cơ hồ không còn huyết sắc.
Manuss híp mắt nhìn người đang đi tới, thân thể chợt cứng ngắt, hô hấp không kìm được mà trở nên dồn dập.
"Manuss điện hạ, tên kia nhìn rất giống bọn quái nhân đó, sợ rằng cận chiến có chút khó đối phó, làm không tốt sâu trong người sẽ bay ra, không bằng hiện giờ liền dùng súng?" Hộ vệ đề nghị.
"Không! Ai cũng không được động vào hắn! Manuss hệt như phát điên rồi, hét lớn lên một tiếng, khiến cho hộ vệ xung quanh giật nảy mình, ngay sau đó, hắn cũng không để ý bất cứ ngăn trở nào, trực tiếp nhảy xuống khỏi phi hành khí, chạy về hướng người nọ.
Là y sao...
Manuss chạy dưới trận mưa, hệt như quên đi hết thảy, hai mắt chỉ đăm đăm nhìn nam nhân bước trong màn mưa, thần kinh hắn cũng căng thẳng theo khoảng cách dần được rút ngắn giữa hai người bọn họ. Hắn gần như mê muội, hoàn toàn không để ý tới thanh kiếm sắc bén trong tay đối phương đang vung lên.
Là y sao, là y sao!
"Điện hạ! Cẩn thận!"
Phía sau truyền đến một tiếng quát lớn, Manuss như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hành động đến trước nhận thức, rút bội kiếm chắn ngang trước người, ngay sau liền nghe được một tiếng 'đinh' vang dội, cánh tay cầm kiếm bị chấn đến phát run, người đối diện đã ra tay, ánh sáng bạc lạnh lẽo phản xạ trên thân kiếm đang chém về phía hắn, lực đạo cực lớn, ngay cả một alpha thuần huyết như Manuss cũng suýt chút không đỡ được, lảo đảo lui về sau mấy bước, mới khó khăn dừng lại.
Mười mấy hộ vệ lập tức xông lên hộ giá, lôi Manuss đang có chút sững sờ ra, sôi nổi rút vũ khí đối chiến với người nọ. Manuss đứng bên ngoài chiến trường, mặc cho nước mưa xối ướt, bàn tay tái nhợt đông cứng nắm chặt thanh kiếm, chết lặng vô cảm, hắn không thể tin được hai mắt của mình, mấy chiêu giáp lá cà vừa rồi, trong một nháy mắt kia khi tia chớp rạch ngang bầu trời, chiếu sáng cả bốn phía như ban ngày, hắn nhìn thấy rõ gương mặt người kia, gương mặt hắn nhớ thương, tương tư thành cuồng.
Vệ Á...
Là y.
Nam nhân mặc áo choàng có dáng người cao ngất, tinh tế linh hoạt, thoạt nhìn có vẻ bất đồng với đám thị vệ alpha đang vây công, nhưng giá trị vũ lực tuyệt đối không thua gì bọn họ, né tránh linh động, xuất chiêu tàn nhẫn, chỉ trong nháy mắt, ba mươi hộ vệ gần nhất đã ngã xuống dưới kiếm của y. Máu tươi đỏ sẫm vẩy ra, nhanh chóng hòa tan vào nước mưa, lưỡi kiếm dài sắc bén lại được cọ rửa sáng như tuyết.
Từng thị vệ lần lượt ngã xuống, một người lại một người. Hai mắt Manuss đỏ lên, đột nhiên hét lớn một tiếng: "Cút hết cho ta!"
"Điện hạ..."
"Ai cho phép các ngươi bước xuống! Đều cút về phi hành khí cho ta!"
"Nhưng mà...điện hạ..."
"Muốn tất cả cùng chết ở đây sao hả?!"
Đám hộ vệ nhìn nhìn đồng bọ té trong vũng máu, biết bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của người nọ, nếu cứ tiếp tục như vậy rất có thể sẽ bị giết sạch.
"Y là người của ta, để một mình ta xử lý, các ngươi tránh đi."
Đám hộ vệ có chút chần chờ mà thu tay, đỡ đồng đội bị thương quay về phi hành khí, không ngờ, đúng lúc này, súng tầm xa trên phi hành khí đã nhắm chuẩn nam nhân kia, đột nhiên bắn ra, mà người kia lại dùng một tốc độ nhân loại tuyệt đối không thể có được, tránh thoát.
Manuss mãnh liệt quay đầu lại, sắc mặt khó coi tới cực điểm, quát vào bộ đàm: "Ta đã nói, không có lệnh của ta không được nổ súng! Nghe không hiểu sao!"
Vào lúc hắn còn đang nói, nam nhân kia lại lại ra đòn tấn công trí mạng ngay sau lưng hắn, Manuss vội vàng quay lại đón đỡ, nhưng đối phương quá mạnh, đẩy ngã hắn ra mặt đất.
"Vệ Á...Vệ Á, ngươi làm sao vậy, ngươi nhìn cho rõ xem ta là ai!" Manuss dốc hết toàn lực cản lại thanh kiếm đang hướng về cổ mình, lại tựa như vô pháp ngăn cản lưỡi kiếm từ từ đến gần.
Nam nhân không chút phản ứng với lời nói của Manuss, mũ áo choàng chảy xuống trong cuộc quyết đấu, rốt cuộc để lộ gương mặt y. Đó là một gương mặt vô cùng anh tuấn, ánh mắt lại trống rỗng khô khan, không chút tình cảm.
"Giết...giết.." thanh âm khàn khàn phát ra từ miệng y, thế nhưng hoàn toàn không giống thanh âm của nhân loại.
"Giết? Giết ai? Giết ta sao? Vệ Á, ngươi muốn giết ta?" Đôi mắt Manuss lộ ra vẻ thống khổ, trực tiếp dùng tay nắm lưỡi kiếm của đối phương, máy chảy xuống từ lòng bàn tay, từng giọt từng giọt xuôi theo thân kiếm, thấm vào áo choàng của nam nhân, "Vệ Á, kẻ nào biến ngươi thành như vậy? Thế nhưng ngay cả ta mà cũng không nhớ?"
"Giết..." Ban tay nắm chặt lưỡi kiếm của Manuss trượt lên trên dọc theo thân kiếm, mặc cho nó sắp bị cắt nát, vẫn từng chút một hướng lên trên, cho đến khi bắt được bàn tay cầm kiếm của Vệ Á, máu tươi ấm nóng nhiễm đỏ bàn tay tái nhợt của y.
Lông mi Vệ Á đột nhiên run rẩy, đôi mắt vô thần như không có tiêu cự, lại tựa như đang nhìn Manuss đang bị hắn áp trên mặt đất.
Cảm nhận được đối phương có chút buông lòng lực đạo, Manuss đột nhiên nghiêng người, rút ngắn khoảng cách giữa hai bọn họ, giữ chặt Vệ Á, sau đó không đợi cho y kịp phản ứng, liền trực tiếp hung hăng hôn lên môi y. Vệ Á sửng sốt một khắc, mới bắt đầu phản kháng, thậm chí hung hăng cắn Manuss. Manuss cũng mặc kệ y, dù bị y cắn đến chảy máu cũng không buông, từ từ nhắm chặt hai mắt, nước mắt hòa cùng nước mưa.
Vệ Á, ngươi không nhớ ra ta...
Mùi máu tươi dày đặc lan tràn trong khoang miệng cả hai người, đột nhiên toàn thân Vệ Á run rẩy kịch liệt, trong lòng Manuss cả kinh, cứ sửng sốt như vậy, lại bị Vệ Á áp trở về, đồng thời rút chủy thủ trong giày ra, trực tiếp hung hăng chém về phía yết hầu hắn!
Manuss nhắm mắt lại, biết mình sẽ phải chết trong tay ái nhân. Nhưng, hắn đợi thật lâu cũng không nhận được đòn lấy mạng kia, khi mở mắt ra, phát hiện mũi chủy thủ đang để ngay trên yết hầu của mình, mà Vệ Á mang nét mặt thống khổ, tay cầm chủy thủ nhưng đang bị hai thế lực nào đó giằng co, tiến thối lưỡng nan.
"Vệ Á..." Manuss khẽ gọi, ngưng mắt nhìn vào đôi mắt y.
"Ma..nuss..."
Một tiếng leng keng, thanh chủy thủ rơi trên mặt đất.
"Vệ Á!"
Cơ thể Vệ Á càng thêm run rẩy lợi hại, cuối cùng tựa như không thể chịu đựng được, ngất đi. Manuss ôm lấy y, vội vàng lắng nghe nhịp tim y, đến khi xác định trái tim y vẫn đập bình ổn như cũ, mới nhẹ nhàng thở ra, khẽ hôn lên gò má y.
Y vẫn nhận ra hắn, vào thời khắc cuối cùng, y vẫn là nhận ra được hắn!
Suy nghĩ này khiến cho Manuss mừng rỡ như điên, hắn không biết vì sao Vệ Á lại trở nên như vậy, bất quá chỉ cần tìm được người thì tốt rồi, hắn tin rằng hắn có thể nghĩ cách chữa khỏi cho y, vì người này, hắn nguyện trả giá hết thảy. Nếu vận mệnh đã cho họ gặp lại, như vậy, kết cục của bọn họ như thế nào, đã không phải do trời cao định đoạt nữa rồi!
Nhị hoàng tử Manuss mất tích, từ đêm mưa kia ở tinh cầu Solomon, không ai còn nhìn thấy hắn nữa, cùng bặt vô âm tính với hắn, còn có thất hoàng tử Lezar.
Trong hai năm, Manuss dùng toàn bộ nhân lực tài lực trong tay, từng bước giải đáp mỗi một câu đố, hắn thậm chí còn là người đầu tiên trên khắp đế quốc biết được sự quật khởi của trùng tộc. Về sau Lezar tìm được hắn, hai người cùng hợp tác, bắt đầu âm thầm đối phó Carsen.
Suốt thời gian này, Vệ Á vẫn luôn trong trạng thái hoạt tử nhân, không nói, không tư duy, cho y ăn y liền ăn, không ai để ý đến y, y liền ngồi cả ngày không động một chút.
Manuss trở thành bảo mẫu fulltime, mỗi ngày ngoài việc bôn ba tìm cách chữa trị cho Vệ Á, tất cả thời gian còn lại đều dán lên bên cạnh y. Có ba việc mà hắn thích làm nhất: một là giúp Vệ Á tắm rửa, hai là giúp Vệ Á ăn cơm, việc thứ ba chính là cả ngày ôm Vệ Á nằm trên giường, nhớ lại thời gian trước kia của hai người.
"Đấu sĩ tiên sinh của ta, không nghĩ ra có một ngày ngươi cũng sẽ mềm mại như vậy, thật sự là để cho ta 'ta cần ta cứ lấy' a. Trước kia ngươi luôn mồm nói muốn áp ta, giờ ngươi áp đi a! Ha ha, xem ngươi làm sao áp được ta!"
Tâm tình Manuss quả thực tốt đến bất bình thường, mỗi này đều vui vẻ cười nói cùng Vệ Á, cho dù tâm trạng đang không vui, bên ngoài còn việc phiền toái cần xử lý, chỉ cần vừa bước vào phòng Vệ Á, hắn đều sẽ tươi cười như hoa, còn thường hay mang 'lễ vật' đến cho Vệ Á. Lúc bọn họ vừa mới gặp, giá trị vũ lực của Vệ Á đã rõ như ban ngày, nhưng Manuss chẳng những không cho mọi người áp dụng những biện pháp đề phòng đối với Vệ Á, ngược lại còn mang ít vũ khí đao kiếm linh tinh này kia cho y chơi, vì hắn nói, Vệ Á sẽ thích.
Đám người hầu và thuộc hạ đều cho rằng, nhị điện hạ đây là điên rồi.
"Vệ Á, nếu ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện thì đừng chớp mắt. Nếu như ngươi thích nhị hoàng tử vừa nhiều tiền vừa đẹp trai thì đừng nói chuyện, còn nếu như ngươi muốn nhị hoàng tử nhiều tiền đẹp trai hôn ngươi thì đừng nhìn ta...Chậc chậc, ngươi xem ngươi xem, thật đúng là hết cách với ngươi mà, ngươi cứ chủ động như vậy, ngươi ta cũng ngại ngùng chứ..."
Cứ lầm bầm lầu bầu như vậy, nhị điện hạ giam mình và Vệ Á trong phòng có thể nói cả nửa ngày, không hề biết mệt. Hắn như người trồng hoa yêu hoa hồng trong truyền thuyết, cho đi mọi thứ, dùng tánh mạng vun đắp cho tình yêu, lại vĩnh viễn không được đáp lại.
Nhưng mà, mọi người hình như đã quên mất một việc, chính là nhị hoàng tử từ khi sinh ra đến nay chưa từng làm ăn thua lỗ, cho dù dùng việc làm ăn buôn bán để so sánh với tình cảm kiên trung thuẩn khiếtccủa vị hoàng tử này thì cũng có chút không thích hợp, nhưng sự thật đúng là như vậy. Ngày qua ngày, năm rồi lại năm, cây vạn tuế ra hoa, người trồng hoa bướng bỉnh cuối cùng cũng chờ được mùa xuân của riêng mình – mỹ nhân đã 'mê man' nhiều năm tỉnh lại.
Ánh mắt đưa tình cuối cùng cũng không còn phải chịu cảnh không được đáp lại, đấu sĩ tiên sinh của đấu trường Solomon xưa kia rốt cuộc cũng quay về.
"Này, phát ngốc cái gì, còn không mau lên?" Trong phòng ngủ xa hoa đến có thể làm mù mắt người nhìn, Vệ Á trần trụi 100% đang nằm trên giường không kiên nhẫn mà thúc giục.
"Đến rồi đây!" Manuss mang theo khăn nóng tẩm tinh dầu, tao nhã ghé vào bên cạnh Vệ Á, bắt đầu mát xa cho y, vừa hỏi nhiệt độ khăn có được không, lực đạo như vầy có thoải mái hay không, hầu hạ đến nỗi Vệ Á rên hừ hừ.
Manuss cảm thấy mình đường đường một vị hoàng tử, lăn lộn cho tới bây giờ có thể coi như là thảm, mặt ngoài tuy rằng vui vẻ làm một nhân viên matxa toàn thân cho đại nhân vợ, nội tâm lại nhịn không được mà nhớ đến đoạn thời gian u ám kia. Tuy rằng khi đó ngày qua quá lạnh lùng, nhưng Vệ Á ngoan bao nhiêu đáng yêu biết bao nhiêu a, muốn đùa nghịch thế nào thì làm thế đó, muốn sàm sỡ bao nhiêu liền sàm sỡ bấy nhiêu, nhưng nghĩ đến hiện tại...
"Ân? Nghĩ gì vậy?" Vệ Á đột nhiên nghiêng đầu hỏi.
"Đâu có nghĩ gì." Nhị hoàng tử điện hạ cười đến hoa xuân phơi phới.
Vệ Á đánh già Manuss, nhướng nhướng mày, cười như không cười mà nói:
"Ta biết ngươi nghĩ cái gì."
"Không có nghĩ gì mà, thật!" Manuss gia tăng lực đạo trên tay, kỹ thuật matxa được rèn luyện nhiều năm đã trở nên tuyệt hảo, nắn cho Vệ Á sướng như lên mây.
Nhưng Vệ Á lại không tính bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy, lại nói: "Đừng quên chúng ta có khế ước, có thể cảm ứng được."
Manuss rũ mắt kề sát vào đôi môi Vệ Á, bàn tay đang matxa cũng trở nên không thành thật, "A? Vậy ngươi nói, ngươi cảm ứng được chuyện gì? Nói ta nghe?"
Vệ Á và hắn bốn mắt nhìn nhau, khóe môi câu lên, đôn nhiên kéo Manuss qua, tà tà cười, "Chi bằng đơn giản ta làm cho ngươi xem, để ngươi cảm nhận một chút?"
Manuss bất đắc dĩ thở dài, lắc lắc mái tóc đỏ dài, "Ngươi nói xem, một omega muốn đem alpha đặt dưới thân để mà làm gì?"
Vệ Á cười lạnh, cỡi lên người Manuss, lấy dây lưng đen bóng cằm trên tay, vẻ mặt một bộ bá vương ngạnh thượng cung biểu tình lãnh khốc, " Hừ, hôm nay để cho ngươi thấy sự lợi hại của bản tướng quân."
Manuss duyên dáng kêu lên: "A, đại nhân tha mạng!"
"Hừ, lúc trước ngươi đối với ta thế nào, cho rằng ta không biết?"
Manuss đột nhiên an tĩnh lại, "Ngươi...lúc đó ngươi có ý thức?"
Vệ Á hừ một tiếng.
"Vậy, vậy những lời ta nói ngươi đều nghe được. Ngươi cũng biết, người vẫn luôn bên cạnh ngươi chính là ta?"
"Vô nghĩa! Nếu không ta đã sớm giết chết ngươi."
Manuss: "..."
"Bất quá," Vệ Á nghĩ nghĩ, nghĩ khí đã dịu đi rất nhiều, y cười, chăm chú nhìn Manuss, "Lúc đó lời mà ngươi thường nói với ta, sau khi ta khỏe lại ngươi cũng chưa nhắc tới."
"A? Lời nói gì?" ánh mắt Manuss sáng đến xinh đẹp quyến rũ.
"Ngươi nói xem?"
"A nha, đáng ghét, người ta không muốn nói mà, thôi được, ta nói." Manuss thì thầm vào tai Vệ Á, "Chính là...Ta yêu ngươi nha."
"Cút, ẻo lả chết."
Manuss: "QAQ"
Nếu vận mệnh đã cho bọn họ gặp lại, như vậy kết cục của bọn họ như thế nào, liền đã không phải do trời cao định đoạt nữa rồi. Tiền tài không phải là vạn năng, nhưng may mắn Manuss nửa đời trước tích cóp đủ số của cải phú khả địch quốc, khiến cho hắn có thể mang về lại sinh mệnh cho ái nhân vào thời điểm cần thiết. Cho nên mới nói tiền là thứ tốt nha, nhị hoàng tử điện hạ ngày càng chăm chỉ kiếm tiền, phát huy thiên phú trong thương nghiệp đến nỗi thế giới bên ngoài lỗ trùng cũng phải khiếp sợ, không thể không nói, cũng là có nguyên nhân hết cả.
Bất quá, kiếm thêm tiền nhiều nữa thì có ích lợi gì chứ?
Vệ Á tướng quân tỏ vẻ, người là của y, vậy tiền kiếm được là của ai, không nói cũng biết. Cho dù qua bao lâu, khi mọi người nhắc tới 'túi tiền đế quốc', đã không còn là chỉ riêng một mình Manuss, từ này về sau, cờ hiệu 'tham tiền phu phu' vang vọng khắp vũ trụ, nếu không phải nhờ thủ đoạn ngoại giao cứng rắn của Thẩm Tu Vân và Lezar, rất nhiều quốc gia sẽ không tình nguyện thông thương với bọn họ.
Giữ cho kỹ ví tiền của mình, cẩn thận đôi cẩu nam nam kia, chỉ cần thấy hai người họ nhìn nhau cười, lập tức phải chuẩn bị tâm lý lọt hố. Còn có bọn nhóc con, cùng với nhóc con của nhóc con...Tóm lại, hãy quý trọng sinh mệnh, tránh xa người nhà Manuss, từ từ trở thành châm ngôn răn dạy được nhiều thế hệ thương gia tương truyền.