Trong quầy bar ồn ào huyên náo, hỗn hợp khói thuốc và mùi rượu gay mũi. Ánh đèn bảy màu lấp lánh xẹt qua sàn nhảy nhỏ hẹp, nếu chưa từng lêu lổng ở những nơi như thế này, nhất định sẽ bị thứ ánh sáng nơi đây làm cho chói mắt.

Tân Lai thần sắc mỏi mệt, chu toàn với đám khách nhân cả một đêm, muốn ra ngoài hít thở không khí, lúc đi ngang qua hành lang dẫn đến cửa chính còn bị không ít binh sĩ đang đứng hai bên sàm sỡ, người này sờ lên lưng một chút, người kia bóp mông một tẹo.

"Này, Tiểu Lam Điểu, muốn trốn đi đâu vậy! Có phải không có ai theo sao?"

"Xuống địa ngục đi! Lo uống rượu của ngươi!" Tân Lai cười mắng, tài tình xoay eo tránh thoát khỏi một bàn tay đang muốn sờ mặt mình, sau đó lại vỗ vào một bàn tay khác đang muốn len vào trong đùi mình, bàn tay kia bị đánh rụt về. Tân Lai cũng không nói gì thêm, chỉ trừng mắt liếc chủ nhân bàn tay một cái rồi thôi. Thật vất vả mới thoát ra khỏi quán bar, gió lạnh phất vào mặt, thổi tan khí vị trong quán, lúc này Tân Lai mới nhẹ thở ra, đi đến cửa sau quán bar, leo thang thoát hiểm lên sân thượng.

Ngày qua ngày, năm lại năm. Mỗi một ngày đều trôi qua tẻ nhạt như vậy, đến tột cùng khi nào mới là khởi đầu mới chứ? Tân Lai nằm ra sàn, ngẩng đầu nhìn không trung. Trời đêm không sao, chỉ có những ngọn đèn của phố thị.

Gần đây mọi người luôn bàn luận về một omega, nghe nói hắn trốn trới từ căn cứ Mai Tả. Hiện giờ hắn đang ở đâu nhỉ, có bị bắt về hay không? Tân Lai biết những chuyện này đều không liên quan gì đến mình, nhưng tình cờ nghe người khác nhắc đến, vẫn hy vọng omega kia không bị bắt về. Trước đây hắn từng gặp không ít omega bỏ trốn, ngay mới mấy ngày trước đây thôi, còn thuận tay yểm trợ cho một người...

Haiz, đều không dễ dàng gì...

Sống, không dễ.

Tân Lai cứ như vậy nằm trên sân thượng quán bar, mơ mơ màng màng ngủ quên mất.

*

Tinh cầu Moshu quanh năm chìm trong đêm dài, toàn bộ bao phủ bởi một biển cát trắng xóa. Đêm nay, một vị quan quân trẻ tuổi đi đến tháp nhỏ biên phòng, binh lính gác đêm nhìn thấy hắn liền sôi nổi hành lễ, gương mặt quan quân mang đường nét kiên cường, màu da ngăm ngăm, mái tóc bạc cắt ngắn tăng thêm khí chất lạnh lùng, mang theo lời cảnh cáo 'chớ có lại gần'

"Hasusan điện hạ." Quan quân đi đến đỉnh tháp quả nhiên nhìn thấy một người đang đứng nhìn xa xăm.

"Monton." Hasusan quay lại, nở nụ cười khen ngợi với Monton, "Ngươi quản lý nơi này rất tốt, ta rất hài lòng."

"Đa tạ điện hạ." Monton bất cẩu ngôn tiếu, mặt dù đối diện với công chúa alpha tôn quý, trên mặt vẫn như cũ, không có bất cứ biểu tình gì.

"Ngươi cũng nên tìm một người làm bạn."

"Hàng năm đều đóng tại nơi này, cần gì phải liên lụy người khác."

Hasusan cười ha ha: "Ngươi đang trách ta vẫn luôn bắt ngươi đóng lại đây sao?"

"Không có."

"Nói thật, lần này ta đến, là muốn mang ngươi cùng quay về đế đô." Hasusan vỗ vỗ bả vai Monton, "Trở về đi, đế quốc cần ngươi, ngươi cũng nên về thăm nhà xem."

Khi bước lên phi thuyền rời khỏi tinh cầu Moshu, Monton đứng bên cửa sổ nhìn biển cát trắng bao la vô bờ, trong đôi mắt sâu không chứa một tia lưu luyến. Nơi cất chứa ký ức bao năm, rời đi, nhưng không chút nào luyến tiếc.

Hắn chính là một người như vậy, tựa hồ vĩnh viễn không đặt tình cảm vào bất cứ chuyện gì. Vinh quang của quân nhân, quyền uy của hoàng thất, và sự an ổn của đế quốc, ngoại trừ mấy thứ này, tựa hồ không còn gì có thể đi vào nội tâm hắn, hệt như một cỗ máy không biết tình cảm là gì, ngày ngày lặp lại những việc đã được lập trình từ trước, không người yêu hắn, mà hắn cũng sẽ không yêu ai cả.

*

Bởi vì hành động vô tâm lần trước, Tân Lai thế nhưng lại kết bạn với Thẩm Tu Vân, sau khi trốn đến tinh cầu Omega liền sống một cuộc sống thoải mái an nhàn. Nhưng Tân Lai rất sợ người khác biết được quá khứ của mình, hắn đối mỗi người đều vô cùng thân mật, ở trước mặt người khác có thể không kiêng kị gì mà cất tiếng cười to sảng khoái, có vẻ thần kinh thô, nhưng trong lòng lại tự ti mẫn cảm. Omega nơi này đều rất tài hoa, bọn họ dựa vào đôi tay mình nuôi sống chính mình, cố gắng làm việc, liều mạng học tập, nhưng mà, Tân Lai hắn lại không biết chính mình nên làm cái gì. Cái gì hắn cũng không biết, cũng không hiểu.

"Tân Lai, những người đến được nơi này đều có một đoạn quá khứ không vui, không cần quá để ý. Ngươi nhìn thấy mặt tươi sáng của chúng ta, chỉ là bởi vì ngươi chưa từng nhìn thấy lúc tồi tệ nhất của bọn ta. Chưa đến thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, ai cũng không có quyền phán xét ngươi, kể cả chính ngươi." Brandy, một trong những omega quản lý cao cấp trên tinh cầu, đã nói với Tân Lai như vậy.

Dần dà, mỗi ngày Tân Lai cũng không còn ở lì trong phòng làm việc nữa, mà trở thành người bạn cùng trò chuyện và lắng nghe của mọi người. Hắn bắt đầu đi quanh nhà xưởng, cái gì cũng học, cái gì cũng nhìn, cuối cùng lại đến phân xưởng hỗ trợ sản xuất cơ giáp.

"Tân Lai, ngươi đúng là một thiên tài! Đôi tay ngươi tồn tại là để tạo thành những linh kiện cơ giáp!" Cơ giáp sư Lance dùng một ngữ khí tán thưởng lộ liễu như vậy để khen ngợi hắn.

"Tân Lai, ngươi là kỳ tích của chúng ta!"

"Tân Lai, sau này ngươi sẽ trở thành cơ giáp sư omega đầu tiên của đế quốc sao?"

Mỗi người đều là thiên tài trong một lĩnh vực nào đó, nếu vẫn còn đang bị vây giữa những thứ vô vị, không phải vì không đủ ưu tú, mà chỉ là vì chưa chân chính tìm thấy bản thân mình. Trước kia, Tân Lai không tin những lời này, hiện giờ đã trở thành tín đồ trung thành của nó. Hắn cảm thấy cuối cùng hắn cũng tìm được việc mà mình thích làm, nghênh đón một cuộc đời mới.

Nhưng, đến cả khi đã lột xác thế này, hắn cũng chưa từng mong cầu ái tình, bởi vì hắn biết, hắn đã không còn xứng đáng.

*

Monton nhận mệnh lệnh của Hasusan gia nhập quân đoàn của Thẩm Tu Vân, đi đến trùng động tiêu diệt cơ thể mẹ, nhân tiện giám thị hoạt động của thất hoàng tử Lezar. Cơ thể mẹ của trùng tộc là ai, điều này từ lâu đã có tin đồn trong cung đình, Hasusan điện hạ sợ rằng vào lúc mấu chốt thất hoàng tử Lezar sẽ bị tình thân tác động, làm ra lựa chọn bất lợi cho đế quốc, nên mới để hắn tòng quân.

Vào lúc quân đội bị sóng trùng bao vây, ngoại trừ Thẩm Tu Vân, Lezar và Joseph, Monton là người thứ tư nhảy vào trong hang động của cơ thể mẹ, cũng chính mắt nhìn thấy cơ thể mẹ tiêu vong. Sau đó hắn khẳng định một suy đoán – Thẩm Tu Vân tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, chính là cơ thể mẹ thứ hai của trùng tộc.

Monton trợ giúp ba người Thẩm Tu Vân chạy ra khỏi hang động của cơ thể mẹ, đối với những việc đã nghe thấy nhìn thấy lại không đề cập tới. Trùng tộc phản công, người trùng hỗn chiến, không biết vì sao huyết thanh miễn nhiễm với trùng tộc vốn có trên người binh sĩ alpha lại mất tác dụng. Sĩ binh alpha không ngừng bị trùng tộc ăn mòn cơ thể, cấp trên ra lệnh để bọn họ tìm omega cho nhau dấu hiệu, nhưng không một sĩ binh omega nào nguyện ý hợp tác. Đại đa số quan quân alpha đều cao ngạo, sẽ không cường bách đối phương.

Tình hình chiến đấu càng thêm kịch liệt, khi Monton xông lên chiến hạm hoàng gia, nhìn thấy một omega nhỏ gầy trong khoang thuyền đang bị sĩ binh trùng tộc tấn công, hắn tiến lên tương trợ, chém đứt đầu hai tên trùng tộc, hóa chất trên người lại bị dùng hết, lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm bị sóng trùng bao vậy.

"Bên này! Sau cửa!" Omega kia mở khóa đồng tử trên một cánh cửa, vẻ mặt lo lắng ngoắc tay với hắn.

Monton nhanh chóng chạy đến, cùng omega kia trốn vào trong một gian phòng chật hẹp, trong nháy mắt, cánh cửa hợp kim nặng nề đóng lại ngăn cản sóng trùng bên ngoài.

Hai người kề sát cùng một chỗ, trái tim kinh hoàng, omega kia vì sợ hãi và e ngại mà thở hổn hển.

"Ta nghe nói, nếu alpha và omega cho nhau dấu hiệu thì trùng sẽ không chui vào trong người nữa..." Omega vừa nói vừa tự tay cởi bỏ cổ áo trên chế phục của mình, để lộ sau cổ trắng ngần, giọng nói có chút run rẩy, cũng không dám nhìn vào ánh mắt hắn, "Ta, ta trước đây bị, từng bị rất nhiều người dấu hiệu, nếu, nếu ngài không chê thì..."

Monton không biết vì sao, ngay vào giờ khắc này, một cảm giác tâm động chưa bao giờ có ập đến, tay hắn ôm lấy thắt lưng omega, ôm thật chặt, không nói một lời, trực tiếp cắn xuống nơi yết ớt nhất phía sau cổ omega kia.

Chóp mũi tràn đầy hương thơm ngọt ngào của omega, tin tức tố của mình lại chậm rãi chảy vào trong tuyến thể đối phương, hắn có thể cảm nhận được người trong ngực run rẩy.

"Ai chưa từng có chứ? Ta cũng không phải là lần đầu tiên, hy vọng ngươi bỏ qua cho." Hắn nghe thấy chính mình nói như vậy, trong giọng nói thậm chí còn có một tia dịu dàng mà chính hắn cũng cảm thấy xa lạ. Nói xong, Monton cởi nút áo trên quân trang mình, để lộ lồng ngực rắn chắc, đưa bả vai mình ra, mời omega đối diện phản dấu hiệu.

Trong nháy mắt khi bả vai bị cắn, khí tức omega xa lạ xuyên thẳng vào tim, theo máu, chậm rãi chảy khắp cơ thể.

"Ta tên Tân Lai, ngươi tên gì?" giữa không gian nhỏ hẹp u tối, omega nâng đôi mắt ẩn hơi nước, nhẹ giọng hỏi.

Monton cúi đầu, nghiêm túc nhìn đối phương: "Monton, Edward Monton."

*

Cùng một người hoàn toàn xa lạ cho nhau dấu hiệu, từ nay về sau đồng sinh cộng tử. Thoạt nghe là một chuyện hoang đường cỡ nào, nhưng trong một trận chiến như thế này, dưới tình huống bất đắc dĩ, trở thành lựa chọn của rất nhiều người. Vốn dĩ cho rằng cứ như lời mà Ssard nói vậy, bọn họ có thể giải trừ khế ước nhờ một thủ thuật đặc biệt nào đó, không ngờ lại bị vị hoàng tử này gạt, cho nhau dấu hiệu là không thể thay đổi.

Trong lòng Tân Lai thấp thỏm, sau khi quyết chiến với trùng tộc liền trở về tinh cầu Omega, không còn gặp lại vị tướng quân Monton đã cùng hắn cho nhau dấu hiệu.

Người kia sẽ tức giận sao? Có hối hận vì đã cùng một người như hắn cho nhau dấu hiệu hay không? Tân Lai không dám nghĩ tới, chỉ cần hắn nhớ tới gương mặt cương nghị lạnh như băng của vị tướng quân kia, tim liền nhịn không được mà đập nhanh hơn, theo bản năng vươn tay sờ ra sau cổ. Nơi đó không chỉ bị một người cắn qua, mỗi lần nghĩ tới đây, Tân Lai đã cảm thấy bản thân thật bẩn, không xứng với người ta.

Sau khi Thẩm Tu Vân được chọn làm tư lệnh đế quốc, thế nhưng lại truyền ra tin tức mang thai, bị hoàng đế Lezar giam lỏng, tinh cầu Omega bắt đầu bí mật chuyển vào trạng thái chiến tranh, Tân Lai dùng toàn bộ tinh lực của mình vùi đầu vào công việc, tận lực không nghĩ đến người kia nữa, nhưng không ngờ có một buổi tối nọ, tinh cầu Omega mưa to, từng tiếng sấm vang dội, từng ánh chớp rạch ngang trời đêm, Tân Lai cảm thấy tim mình đập thật nhanh, tựa như có thứ gì đó dẫn dắt hắn, khiến cho hắn rời khỏi chủ thành Omega giữa trời mưa to, chạy hơn trăm km đến vùng hoang vu bên ngoài.

Sau đó, hắn liền thấy được thân ảnh chỉ gặp mặt một lần nhưng lại quanh quẩn vô số lần trong những giấc mơ của hắn, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

"Tướng... tướng quân? Sao ngài lại đến đây?" Tân Lai có chút lắp bắp.

Áo choàng nam nhân alpha thấm đẫm nước mưa, vành nón nhỏ nước, từng bước bước đến, đột nhiên ôm lấy hắn.

"Ta không biết." Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai, "Chỉ là, rất muốn gặp ngươi."

Sự hấp dẫn của khế ước.

Đây là suy nghĩ đầu tiên vang lên trong đầu Tân Lai.

Vòng tay ôm lấy thắt lưng nam nhân theo bản năng, Tân Lai cảm thụ một cái ôm ấp áp vững chãi, mặc cho mưa to xối xả, chỉ nhẳm mắt lại, mỉm cười: "Ta cũng vậy, rốt cuộc cũng gặp lại ngươi, Monton tướng quân."

*

Monton cho rằng, trên thế giới này, với hắn mà nói không có thứ gì quan trọng hơn quân lệnh. Hắn là quân nhân đế quốc, từ nhỏ chỉ vì giữ gìn an nguy đế quốc và uy nghiêm hoàng gia mà tồn tại, hắn sẽ không bì bất kỳ ai mà phản bội đế quốc. Nhưng khi tinh cầu Lama bị Minh Quân Omega vây công, một khắc khi nhìn thấy thân ảnh nhỏ gầy kia trong doanh trận địch, ý nghĩ muốn gần người kia, bảo hộ người kia, không bao giờ chia cách khỏi người kia nữa, ý nghĩ đó tra tấn hắn, rốt cuộc, Monton lựa chọn làm một tên phản đồ.

Sau đó chính quyền thay đổi, tình thế đảo ngược, trùng tộc mai một, tựa như rất nhiều chuyện đều xảy ra liên tiếp, nhưng dưới mắt Monton, mọi chuyện đều như cùng trôi qua mà không để lại chút dấu vết. Vì ánh mắt hắn, tâm hắn, trước sau đều chỉ dừng trên người một người.

Chính phủ cộng hòa được thảnh lập, chiến tranh rốt cuộc cũng trôi qua, trong trạm không gian chật chội trên tinh cầu Lama, Monton chờ được người kia. Xuyên qua dòng người chen kín như thủy triều, một cái liếc mắt liền thấy được hắn.

"Thật tốt quá! Cuối cùng cũng không còn cần phải tới đế đô trong lén lút nữa! Ta cũng thành công dân hợp pháp rồi! Ha ha!" Tân Lai cười rất vui vẻ, chạy bổ vào trong lồng ngực hắn, mà hắn ngay từ nhỏ đã là một người không biết biểu lộ tình cảm, có chút chất phác, sẽ không bày tỏ.

"Ta dẫn ngươi đi ăn chút gì." Monton nói.

"Được, ta sắp đói chết rồi."

Hai người nắm tay đi trên đường, vài năm này tinh cầu Lama trải qua mấy trận chiến, đang không ngừng sửa chữa lại, rất nhiều nơi đã không còn dáng vẻ ban đầu vốn có, Tân Lai nói rất nhiều, trước mặt hắn, Monton vĩnh viễn sắm vai một người lắng nghe, cũng rất ít khi cười, nhưng trong lòng lại tràn ngập vui sướng.

Buổi tối, Monton lấy ra nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ lâu, cầu hôn Tân Lai. Tuy rằng trước khi chính phủ cộng hòa được thành lập, giữa alpha và omega cũng có mối quan hệ hôn nhân, nhưng không phải là bắt buộc, bởi vậy rất nhiều alpha không muốn kết hôn cùng omega, chỉ duy trì mối quan hệ bạn tình. Nhưng đối với Monton mà nói, hắn khát vọng thành lập mối quan hệ thần thánh này với Tân Lai, hắn muốn hai người bọn họ được gắn kết từ thể xác cho tới linh hồn, vĩnh viễn làm bạn lữ, không phải chỉ bị hạn chế trong việc cho nhau dấu hiệu, mà còn muốn được thế tục công nhận.

Tân Lai vô cùng kinh ngạc, đôi mắt nhanh chóng trào ra nước mắt, nghẹn ngào gật đầu, nhận lời cầu hôn của Monton. Hai người dùng xong bữa tối còn ngọt ngào nắm tay đi dạo.

Trời đột nhiên hạ cơn mưa nhỏ, hai người liền tránh vào trong cửa hàng bên đường, quay lại nhìn mới phát hiện, đây là một quán bar.

Ngay lúc đó sắc mặt Tân Lai liền thay đổi.

Monton hỏi: "Sao vậy, mệt sao?"

Tân Lai vội vàng thay đổi nét mặt, thản nhiên cười với Monton: "Không sao."

"Ta đi mua chút rượu làm ấm."

"Được."

*

Đây là lần đầu tiên Tân Lai ra mắt gia đình Monton, trang viên cổ xưa mộc mạc, hoàn toàn xứng với dòng họ Monton cao quý. Gia tộc Monton cũng từng có một thời kỳ lẫy lừng, tuy rằng dần suy sụp, nhưng dù sao vẫn là danh môn vọng tộc, dù chỉ là một chi họ của Karls Monton, trên thực lực chỉ được tính là một gia tộc nhỏ, nhưng cũng vẫn có ánh sáng thế gia, khác hẳn với quý tộc nông thôn. Sau khi chính phủ mới được thành lập, gia tộc Monton lại có cơ hội quật khởi, với sự dẫn đầu của Karls và Monton, trở thành lực lượng tiên phong của nền chính trị mới.

Tân Lai xuất thân bình dân, chưa bao giờ bước vào những nơi như thế này, bản thân rất hồi hộp, nhưng không ngờ tới, người nhà Monton đều rất thân mật với hắn, gia gia Monton thậm chí còn tự mình dẫn hắn đến phòng truyền thống của gia tộc, kể những câu chuyện của tổ tiên cho hắn nghe.

"Huy hiệu này là của đại hoàng đế ban cho gia tộc Monton. Bức họa kia là gia gia của ta, ông đã từng làm giảng sư cho hoàng đế. A, còn có cái này..." Lão gia gia lôi kéo Tân Lai liên miên kể, miệng ngậm một tẩu thuốc, có thể thấy được, ông vô cùng tự hào về gia tộc của mình, đối với đứa cháu là Monton, cũng có kỳ vọng rất cao.

"Tân Lai, đây là gia huy của gia tộc Monton ta, để gia gia đeo cho ngươi." Lão nhân chậm rãi lấy chiếc hộp da đen trên giá đỡ xuống, lấy ra một chiếc huy hiệu ánh kim của gia tộc, đeo lên vạt áo Tân Lai, "Sau này Edward liền nhờ ngươi rồi."

Tân Lai đưa tay, nhẹ vuốt lên tấm gia huy, dưới ánh mắt hiền lành của lão nhân, hắn chỉ nghĩ đến chuyện xảy ra trong quán bar đêm hôm đó:

Sau khi Monton đi mua rượu, Tân Lai tìm một chỗ trống ngồi xuống, trong lòng có chút bất an. Cũng không biết vì sao lại trùng hợp như vậy, quán bar này vừa khéo chính là nơi mà hắn từng đứng đầu bảng năm nào, trải qua mấy lần chiến loạn, lại vẫn như cũ sừng sững không ngã, sinh ý náo nhiệt, trước sau như một.

"Ê! Nhìn một cái xem ai kia! Sao quen mắt như vậy ta!" Một thanh âm vang lên, khiến cho Tân Lai nhảy dựng trong lòng.

"Không phải là Tiểu Lam Điểu của chúng ta đây sao, woah, trang phục không tệ nha, leo lên một tên giàu có nào rồi sao?"

"Tiểu mỹ nhân đang chờ ai hay sao?"

Sắc mặt Tân Lai trở nên trắng bệch, nếu như là trước kia, trường hợp này hắn có thể ứng phó dễ dàng, nhưng hiện giờ không được, hôm nay hắn đã không còn là hồng bài quán bar khi xưa.

"Xin lỗi, ta nghĩ các ngươi nhận lầm người..." Tân Lai đứng lên muốn chạy, lại bị người này ngăn lại.

"Chậc chậc, nhận lầm người? Không thể nào?"

"Tân Lai." Lúc này Monton mua rượu xong quay về, những người kia nghe tiếng nhìn qua, thấy một người mặc quân trang, quân hàm còn không thấp, mới thức thời giải tán, từ xa xa dùng một loại ánh mắt ái muội đánh giá.

"Bọn họ là ai vậy? Quen ngươi sao?"

"Nhận lầm người." Tân Lai cười cười, nhận ly rượu Monton đưa tới, cúi đầu uống, cũng không nói gì nữa, chiếc nhẫn trên ngón tay yên lặng phát sáng dưới ngọn đèn trong bar.

....

Suy nghĩ tán đi, Tân Lai nhìn bản thân trong gương đang đeo chiếc gia huy của gia tộc Monton, chiếc gia huy mang theo rất nhiều vinh quang huy hoàng, không chấp nhận để bất cứ kẻ nào bôi nhọ. Tân Lai kinh ngạc nhìn, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, đầu ngón tay run rẩy, cảm thấy một người như mình vậy, căn bản không xứng với chiếc gia huy này.

*

Tân Lai đi rồi, chỉ để lại một lá thơ ngắn gọn, bên trên viết: Tạm biệt, người bạn của ta, ta nghĩ ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để trở thành bạn lữ của ngươi. Bên trên bức thư là chiếc gia huy ánh kim, bên cạnh còn có một chiếc nhẫn kim cương.

Monton cơ hồ nổi điên rồi, làm cách nào cũng không tìm được Tân Lai, hắn nhờ rất nhiều người, nhưng thủy chung vẫn không tìm được chút manh mối nào. Monton mơ hồ cảm thấy, những người đó không phải thật sự không biết Tân Lai ở đâu, mà là cũng nhận sự nhờ vả của Tân Lai, cho nên che dấu tin tức với hắn.

Vì sao, rốt cuộc là sai ở đâu? Bọn họ rõ ràng đã nói rõ ràng, vì sao lại không từ mà biệt?

Monton có chút suy sút, một người khắc kỷ tự chế như hắn cũng bắt đầu tìm đến rượu.

"Ca ca Edward thân mến, rốt cuộc là ngươi làm sao, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ không còn nhận ra ngươi nữa." Karls thật sự nhìn không nổi nữa, một ngày kia mời Monton về nhà dùng cơm.

Monton không nói lời nào, chỉ lặng lẽ uống rượu một mình, Andy mới một tuổi chập chững bước đến, đôi mắt trong veo mở to nhìn hắn.

"Miffy, honey rất thân với người trên tinh cầu Omega đúng không, biến Tân Lai ở đâu không?"

Miffy bế Andy vào lòng, bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Ta thực sự không biết, có điền, Edward, ngươi xác định giữa hai người các ngươi không xảy ra chuyện gì sao?"

"Ta chỉ dẫn hắn về nhà gặp gia gia."

"Gia gia không thích hắn?"

Monton lắc đầu, "Rất thích."

"Vậy thì vì sao?" Karls không hiểu.

Miffy cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Trước khi về nhà các ngươi có đến nơi nào khác không?"

"Hôm hắn đến tinh cầu Lama chúng ta cùng ăn cơm, sau đó lại tới một quán bar..."

"Quán bar? Bar nào?"

Monton nhớ lại vị trí quán bar, vậy nhưng Miffy dần dần hiểu ra chuyện gì, trầm mặc một khắc, mới nói: "Edward, ngươi có từng thử... tìm hiểu về quá khứ của Tân Lai một chút?"

*

Ba năm sau, trên tinh cầu mậu dịch mới của đế quốc, một công ty chuyên chế tạo cơ giáp đang giới thiệu sản phẩm mới nhất

Cơ giáp thông minh cảm ứng toàn phần, có trình tự triển khai cấp 5, có hình thức nhận chủ, trí năng có thể được huấn luyện, theo thời gian sử dụng trí năng còn được nâng cao thêm, mà còn thành lập mối quan hệ tương quan với người sử dụng, độ trung thành cực cao.

Cơ giáp sư thiết kế cơ giáp này tự mình lên đài trình bày, hắn thật thanh tú, trên nét mặt mang theo một vẻ phong tình khó nói rõ được, quan khách dưới đài đều không tự chủ được mà bị cơ giáp sư này hấp dẫn thật sâu.

Cơ giáp sư này được người trong ngành gọi là M, tên thật vẫn luôn được giữ bí mật, còn được đồn thổi là cơ giáp sư chủ tịch của Minh Quân Omega, học trò chân truyền của lục hoàng tử Lance. Nhưng, mặc dù vị cơ giáp sư này có tên tuổi vang dội, lại chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng, tuyệt đại đa số mọi người hôm nay là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy M.

Cơ giáp có thể nói là hoàn mỹ đang xoay tròn trên đài trưng bày, hoa văn chìm lưu động quanh thân. Vị trí khuất sau lưng cơ giáp, có thể thấy một logo màu lam, là tổ hợp của một chữ cái M và một cánh chim đang bay. Đây chính là logo của vị cơ giáp sư này, có logo này chính là sự đảm bảo cho chất lượng và trình độ kỹ thuật tuyệt hảo của cơ giáp.

Lễ giới thiệu được tổ chức rất thành công, Tân Lai nhận lời cùng chụp ảnh lưu niệm với các khách mời, sau đó tham gia bữa tiệc đêm, cho đến tận khuya mới lái xe đến khách sạn đặt trước.

Từ khi Thẩm Tu Vân và Lezar trở về, đế quốc Tinh Tế giao thương với thế giới song song bên kia lỗ trùng, tinh cầu mậu dịch mới này càng thêm nổi danh, tuy rằng đã khuya, nhưng trên đường phố vẫn là ngựa xe như nước, thậm chí còn có thể kẹt xe.

Khách sạn mà Tân Lai đặt trước cách nơi kẹt xe không xa, hắn đơn giản dừng xe vào một bãi đỗ, tính đi bộ về khách sạn.

Ánh đèn đô thị chiếu sáng ngã tư đường như ban ngày, ngược lại mất đi hương vị của ban đêm, Tân Lai cho tay vào túi áo đi bộ trên phố, cảm thấy có chút lạnh, kéo cao khăn quàng cổ che đi nửa gương mặt

Rốt cuộc khi hắn rẽ vào một ngõ tắt nhỏ, dưới ánh sáng mờ, Tân Lai đột nhiên có chút khẩn trương, như dự cảm đến chuyện sắp xảy ra, hắn thả chậm cước bộ, cho đến khi dừng hẳn lại.

Một ngọn đèn đơn độc, con hẻm dài, ánh sáng mờ ảo, hai dãy nhà cao hai bên ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài.

Trái tim Tân Lai bắt đầu kinh hoàng, chầm chậm xoay người, nhìn thấy một nam nhân đang đứng xa xa. So với hình ảnh trong trí nhớ, nam nhân có chút thay đổi, thoạt nhìn càng thêm ổn trọng, khuôn mặt hơi gầy đi, khí chất trên người cũng không còn lãnh ngạnh như ba năm về trước, cũng không biết có phải do ánh sáng hay không, cả người đều có vẻ nhu hòa rất nhiều.

"Ngươi..." Tân Lai há há miệng, lại không nói thêm được một chữ.

Nam nhân đi tới, vẫn quân trang phẳng phiu như cũ, nhìn hắn không rời, cho đến khi tới trước mặt hắn mới dừng lại.

"Ngươi, sao ngươi lại đến?" Thanh âm Tân Lai khàn khàn.

Ba năm, nếu người này thật sự muốn tìm đến hắn, sẽ không chờ đến hôm nay, hắn cho rằng người này đã sớm từ bỏ.

Nam nhân không nói gì, chỉ lấy một gia huy từ trong túi, đặt vào lòng bàn tay hắn.

"Ta vẫn luôn chờ ngươi, chờ ngươi nguyện ý đeo nó."

Nam nhân cũng không chất vấn hắn ba năm trước vì sao không từ mà biệt, chỉ lẳng lặng cầm chiếc gia huy, ánh mắt nhìn hắn mang theo một tia chấp nhất.

"Ta..."

"Đây là vinh quang của gia tộc Monton." Nam nhân nhẹ giọng nói, "Ngươi nguyện ý dùng vinh quang và kiêu ngạo của ngươi, ban cho nó sao? Là cơ giáp sư omega tài hoa nhất đế quốc, ngươi nguyện ý dùng vinh quang và thành tựu của ngươi, gia nhập vào gia tộc bình thường này sao?"

Giờ khắc này Tân Lai hiểu được, hắn không cần phải giải thích thêm bất cứ điều gì nữa, người này đã sớm hiểu được nguyên nhân khiến hắn rời đi năm đó. Người kia nói vẫn luôn chờ đợi hắn, là muốn chờ đến khi hắn cảm thấy bản thân mình chân chính có thể xứng với chiếc gia huy này. Mà hiện giờ, rốt cuộc, hắn làm được.

Ngón tay thô ráp của nam nhân đeo chiếc gia huy lên ngực Tân Lai, hơi thở vững vàng phất qua mặt hắn, Tân Lai nắm lấy cổ tay người kia.

"Thật xin lỗi." Tân Lai nghẹn ngào, nước mắt ngập đầy hốc mắt, "Ta không có cố ý biến mất..."

"Không, là lỗi của ta..." Nam nhân lấy ra chiếc nhẫn kim cương từng cầu hôn năm đó, quỳ một gối, "Ta yêu ngươi, cũng yêu quá khứ của ngươi. Như vậy, ngươi có nguyện ý cho ta một cơ hội, để ta yêu hiện tại và tương lại của ngươi không?"

Nhìn gương mặt nghiêm trang chững chạc của nam nhân, Tân Lai nín khóc mỉm cười, "Quá khứ của ta có gì đáng để yêu."

"Càng hiểu rõ, càng tâm động."

Tân Lai đỏ mặt vươn tay, nhìn nam nhân đeo chiếc nhẫn vào tay mình. Không ngờ lúc này không trung vang lên một tiếng, pháo hoa nở rộ giữa màn đêm, từng đóa từng đóa nối tiếp nhau chiếu sáng bầu trời. Tân Lai không hiểu vì sao, cảm thấy hoảng sợ, lúc này mới thấy đám đông vừa mới chen chúc ngoài đường lớn, thế nhưng tất cả đều tràn vào trong hẻm nhỏ này, mọi người bước xuống khỏi phi hành khí, bước ra khỏi xe huyền phù, vỗ tay chúc mừng bọn họ, Tân Lai nhìn kỹ, phát hiện thế nhưng đều là những gương mặt quen thuộc!

"Thật không dễ dàng, cuối cùng Edward cũng theo đuổi được ngươi, ba năm a." Joseph cầm đầu đi tới, buông lời cảm thán.

"Còn hên, Tiểu Lam Điểu là thiên tài cơ giáp sư, nếu không Monton tội nghiệp không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào vợ hắn mới công thành danh toại mà gả cho hắn đâu." Lục hoàng tử Lance cười hì hì mà trêu ghẹo.

"Tân Lai, ngươi cũng thật là, là nguyên lão của tinh cầu Omega, mà vẫn để ý tới như vậy! Cho dù có tự ti cũng nên là Edward tự ti, có được không?" Miffy nói.

"Được rổi được rồi, kết thúc công việc! Đêm nay Monton tướng quân mời khách nha, chúng ta đi bar uống đến hừng đông thôi!" Karls la lên.

Đám người tán đi, Tân Lai vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền bị nam nhân bế lên khiên lên vai.

Tân Lai: "Này! Ngươi làm gì vậy!"

Monton: "Đi ngủ."

Tân Lai: "Ba năm cũng đã chờ, không phải vội nhất thời a! Này, đặt ta xuống!"

Monton không nói chuyện, vác Tân Lai vào thẳng khách sạn.

Có một số việc có thể chờ, cho dù qua bao nhiêu ngày, tháng, năm, vì bọn họ có thởi gian cả đời dành cho nhau.

Nhưng mà có một số việc... không thể nhịn được nữa, sao còn nhịn nổi nữa chứ?

Trước khi Tân Lai bị khiêng qua cổng khách sạn, hắn liếc mắt nhìn lên sao trời lấp lánh, nên biết rằng, đến khi hắn ra khỏi khách sạn, đã là nửa tháng sau đó rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play