PN Lance x Evan
Lance đang ngồi trên bãi cỏ bên cạnh nhà xưởng Omega, nhìn về sân huấn luyện ở đối diện, ánh mắt dán chặt vào thân ảnh của một người. Y không hiểu, một omega vì sao lại cứ phải liều mạng như vậy, mỗi ngày đều chạy bộ, luyện kiếm, cận chiến, gió mặc gió mưa kệ mưa, ngoài huấn luyện vẫn là huấn luyện, tựa như ngoại trừ huấn luyện thì không còn chuyện gì nữa. Cuộc sống không thú vị như vậy chính là thứ mà y chán ghét, nhưng, lục hoàng tử điện hạ yêu thích theo đuổi tự do và lãng mạn lại không thể khống chế mà bị người nọ hấp dẫn thật sâu.
"Này, người đẹp! Kết bạn nha!" Rốt cuộc Lance cũng tìm được cơ hội đến gần omega kia. Y mặc một bộ trang phục chuyên dùng khi chế tạo cơ giáp, tấm kính che mặt được kéo lên trên đầu, rất đẹp trai, mắt xanh tóc vàng, tựa hờ vào rào chắn trước bãi cỏ, toàn thân toát ra hương vị anh tuấn chói lóa, đủ chói để hấp dẫn bất cứ một omega nào mà y muốn quyến rũ.
'Người đẹp' mới vừa bước xuống khỏi sàn huấn luyện, trên người mặc một bộ trang phục thể thao rộng thùng thình, một chiếc khăn lông trắng vắt ngang trên cổ, bước về phía ký túc xá, nghe tiếng Lance, dừng bước, nhìn qua.
Khi đôi mắt tăm tối liếc nhìn qua, Lance cảm thấy mình sắp hít thở không thông, không khỏi đứng thẳng lên. Sau đó, y nhìn thấy omega xinh đẹp đang đi về phía mình!
"Này người đẹp... ta... oooh!"
Một câu giới thiệu được tự đánh giá là phong lưu tiêu sái chưa kịp nói ra, Lance đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đã chổng mông quỳ trên mặt đất.
Evan bình sinh ghét nhất bị người đùa giỡn, vừa bước tới đã đá một cước quá vai khiến y ngã nhào, đá thêm mấy đá, vẫn chưa hết giận, lật người lại ngồi lên đánh y một trận, cuối cùng niết cằm vị cơ giáp sư đã bị đánh thành đầu heo, cười lạnh nói:
"Nhóc, nhìn cho rõ nơi mình đang ở, che dấu cho tốt hương vị alpha buồn nôn của ngươi, lo mà làm việc, đừng tự chuốc lấy phiền toái, ok?"
Lance: "..."
Tựa như cảm thấy bàn tay niết cằm Lance bị dính bẩn, hắn nhíu mày ghét bỏ, cọ tay lên áo mình, sau đó còn đá y thêm một cước mới đứng dậy rời đi.
Thân là lục hoàng tử, vang danh 'đệ nhất cơ giáp sư' trên khắp đế quốc, Lance chưa từng bị người đối xử thô bạo như thế! Vì vậy, ngay lúc tên bạo hành đứng dậy rời đi, trong một nháy mắt đó, kẻ bị bạo hành phát hiện mình đã yêu người này sâu đậm!
Omega tính biết bao nhiêu a! Thật sự rất sexy! (omega tính: giống kiểu nam tính nữ tính nha)
Vì thế, đối diện với ải tình khó vượt qua này, lục hoàng tử áp dụng chiến thuật kiên trì đeo bám ăn vạ, tranh thủ tất cả mọi cơ hội có thể xuất hiện trước mặt Evan tạo ấn tượng tốt. Vẫn luôn luôn bị đánh, chưa bao giờ được buông tha.
Càng về sau, Evan ngay cả đánh cũng lười đánh y, hắn từng vô số lần đề nghị với Joshua, muốn đuổi tên tâm thần này ra khỏi tinh cầu Omega, mà còn dùng 'rất có thể y chính là lục hoàng tử' ám chỉ đủ thứ với Joshua, có điều Joshua vẫn luôn giả bộ hồ đồ, trong lòng Evan thầm mắng Joshua này một con cáo già, kỳ thật hắn đã sớm biết thân phận chân thật của người nọ, nhưng lại muốn lợi dụng kỹ thuật cơ giáp cao siêu của y, nên vẫn không vạch trần mà thôi.
"Evan xinh đẹp ~~~"
"Cút!"
"Ngươi nhìn xem đây là món quà đặc biệt mà ta mua tặng ngươi, ngươi thích hay không?"
"Đánh cho giờ!"
"Nhìn chút đi!"
"Ngươi có bệnh hay sao hả?"
"Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà..."
"CMN ngươi bước thêm một bước xem!"
"Thích không?"
"CÚT!"
Đoạn đối thoại như vậy, cơ hồ mỗi ngày đều lặp lại. Đến cuối cùng Evan chết lặng, thấy Lance lại đến tặng quà, cũng lười đôi co vô nghĩa với y, trực tiếp nhận đấy, sau đó lại ném xuống ngay trước mặt y.
Trái tim vương tử của Lance bị thương đến vụn vỡ, cả ngày đứng trước cửa nhà xưởng cầm một đóa hoa nhỏ bói cánh hoa, thì thầm 'hắn yêu ta hắn không yêu ta hắn yêu ta', đến cuối cùng toàn thể căn cứ Omega đều biết Lance đang theo đuổi Evan, đồn thổi khắp cả thành. Evan khó thở, cuối cùng cầm theo dao nhỏ vọt vào xưởng cơ giáp, đệ nhất cơ giáp sư đế quốc suýt chút nữa thì vì tình mà bỏ mình.
"Rốt cuộc ngươi thích Evan ở điểm nào?" Có người lặng lẽ hỏi Lance.
Lance nâng cằm nghĩ nghĩ, đưa ra câu trả lời: "Hắn đẹp!"
"..."
Lời này không hiểu sao lại lọt vào tai Evan, từ đó càng hận Lance thấu xương, cơ hồ đến level như nước với lửa. Tất cả mọi người đều toát mồ hôi thay cho Lance, cố tình làm sao, bản thân thiên tài cơ giáp còn không biết sống chết, một đầu tóc vàng như trung khuyển lẽo đẽo theo người trước mặt.
Đã là người ai không sợ mấy tên điên, Evan cũng không ngoại lệ, đối với loại lưu manh cứng mềm đều không chịu này, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể né tránh, không dám dây dưa.
Tối hôm đó, Evan vừa tắm xong sau khi huấn luyện, đang muốn đi ngủ đột nhiên nghe thấy vài tiếng vang đing đing đang đang nhỏ phát ra từ cửa sổ. Evan vờ như không nghe thấy, chụp gối che hết cả đầu, nhưng âm thanh kia lại vẫn cứ bám riết không tha, Evan không thể nhịn được nữa, lôi súng lục ra khỏi ngăn kéo, vọt tới trước cửa sổ, mở cửa, trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai, đẩy ngã cơ giáp sư đứng dưới mặt đất đang liên tục dùng mấy viên đá nhỏ bắng lên cửa sổ phòng hắn.
"Mẹ, có thôi đi không! Có tin ông đây một súng tiễn ngươi luôn không? Hả? Tin hay không!" Cặp mắt Evan long lên, họng súng để ngay vào huyệt thái dương của Lance, thấp giọng nói.
"Ta, ta có món quà muốn tặng ngươi..." Lance lí nhí.
"Câm! Chết đi!"
Lí trí Evan sắp bị ép đến hỏng mất, hắn cỡ nào mong muốn một viên đạn kết liễu luôn cái tai họa này a! Chỉ cần một động tác nhẹ nhàng của ngón trỏ, từ nay về sau thế giới liền an tĩnh. Tốt đẹp biết bao nhiêu! Bóp cò đi, bóp cò đi, nội tâm hắn không ngừng không ngừng kêu gào.
Trong lúc Evan đang đấu tranh dữ dội giữa ý muốn có giết không giết tên đáng ghét này, Lance lại vươn tay ra, một chiếc điếu trụy kim loại đang nằm yên ổn trong lòng bàn tay y.
"Đây là..." trong lòng Evan nhảy dựng, không thể tin vào hai mắt của mình. "Cơ giáp thông minh?"
Lance gật đầu, cười hở nguyên hàm răng trắng bóng.
"Ngươi kiếm được ở đâu?" Evan nghi ngờ.
"Ta làm đó nha!"
"Ngươi làm?"
"Ừ ừ."
Evan buông Lance ra, cầm lấy điếu trụy cơ giáp thông minh, nhìn kỹ, "Cái này khởi động thế nào?"
"Đây, để ta làm mẫu cho ngươi xem." Lance phát hiện lần này 'người đẹp' không cho y một cước, vui vẻ đến nỗi đôi mắt cong thành trăng lưỡi liềm, bước đến trước mặt hắn ân cần giảng giải.
Không thể không nói, lần này Lance cuối cùng cũng dùng đúng cách, tìm được thứ Evan yêu thích. Nhưng không phải ai cũng có thể khống chế tốt cơ giáp thông minh, đặc biệt là những omega vốn dĩ thể chất từ khi sinh ra đã không được mạnh mẽ. Lance như tìm được cọng rơm cứu mạng, dựa vào cơ giáp thông minh bắt đầu tiếp cận Evan, vì để làm cho Evan vui, cơ giáp sư thiên tài bắt đầu vì người trong lòng mà ngày đêm cải tạo cơ giáp.
Chiến sĩ cơ giáp dù có ưu tú thế nào thì hiểu biết về cơ giáp cũng không thể hơn được cơ giáp sư, có sự chỉ đạo chuyên nghiệp, kỹ thuật điều khiến cơ giáp của Evan đột nhiên tăng mạnh, nhanh chóng trở thành người thứ hai có thể khống chế cơ giáp trên tinh cầu Omega, ngoại trừ Thẩm Tu Vân, dần dần không có đối thủ, vì thế lúc này Lance xung phong nhận việc, muốn đích thân huấn luyện cho Evan.
"Ngươi sao?"
Trả lời Lance chính là một ánh mắt khinh miệt.
"Thử xem sao, ta rất biết khống chế cơ giáp đó!" Lance mặt dày mày dạn nói.
Đại khái là do dạo gần đây biểu hiện của Lance không tồi, Evan mang tâm trạng tốt liền đồng ý. Hai người bước vào phòng huấn luyện, từng người khởi động cơ giáp, ban đầu Evan còn hạ thủ lưu tình, sợ không cẩn thật đánh tàn phế tên vô dụng này, nhưng hắn không tưởng tượng được, Lance điều khiển cơ giáp dễ như đi chơi, vừa vào liền liên tục xuất chiêu, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, đánh hắn đến nỗi không thể phản công.
Vào lúc không biết đã bị cơ giáp đối phương đánh nằm bất động trên sàn nhà bao nhiêu lần, Evan nheo mắt lại, sắc mặt âm trầm mở cửa khoang điều khiển, bước ra, đến bên cơ giáp của Lance, đập cửa.
"Đi ra!"
Lance ngoan ngoãn bước ra, liền bị Evan túm cổ đè lên sàn nhà.
"Giả ngu thật sao? Đùa với ta hả?" Evan đặt đầu gối lên ngực Lance, hung dữ nói.
Lance vô tội chớp chớp đôi mắt xanh, "Sao vậy chứ?"
"Kiến thức cơ bản của chiến đấu cơ giáp cũng tựa như cận chiến, dùng cơ giáp trâu như vậy, ngươi lúc trước luôn bị đánh đều là giả vờ phải không, thật đoán không ra, giả còn rất thật, hơ? CMN ngươi đứng lên cho ta!"
Lance đã bị Evan đấm mấy cái, lại thủy chung không đánh lại, bị đánh như bánh bao, ôm đầu chạy loạn: "Sao có thể đánh lại omega được chứ, rất không có phong độ, không phù hợp với một người có giáo dưỡng! Ui da!"
Evan cảm thấy, đời này không còn ai có thể khiến cho hắn tức đến như vậy, nghiến răng trèo trẹo, cuối cùng vươn tay chỉ vào Lance, gằn từng chữ: "So chiêu với ta, thắng một trận thì cho ngươi hôn một chút."
Lance: "?!!!
Đại chiến mười trận, lục hoàng tử cảm thấy mỹ mãn, quẩy đuôi chạy quanh Evan, hận không thể chồm lên liếm liếm. Evan nhìn vẻ mặt đắc ý dào dạt của y, hệt như nhìn thấy trên gương mặt đê tiện của y viết chữ 'ngươi xem ngươi xem, bình thường đều là do ta nhường ngươi, kỳ thật kết quả chính là đè được ngươi', quả thực tức đến phát run.
Có điều, từ sau lần đó, Lance trở thành huấn luyện viên của Evan, cho dù là chiến đấu cơ giáp hay là cận chiến, hắn đều chọn Lance. Cùng lúc đó, mọi người trong căn cứ phát hiện Evan còn huấn luyện điên cuồng hơn cả trước kia, hệt như muốn phân cao thấp với chính bản thân. Vốn dĩ đã bưu hãn, hiện giờ liền làm cho người khác sợ đến không dám đến gần, tựa như cả người đều được bao bọc trong luồng áp suất thấp, ngay cả đám thủ hạ cũng trở nên ngoan như thỏ khi đứng trước mặt hắn.
"Sao lại phải vất vả như vậy, nghỉ một lát đi." Hôm nay Lance tan tầm sớm, vui vẻ chạy đi tìm Evan, thì đã thấy hắn đang luyện tập leo núi dưới ánh nắng chói chang, mồi hôi như mưa, cả người treo bên vách núi, trên người chỉ có một sợi dây bảo hộ, người xem hết cả hồn.
"Không phải ai ai cũng may mắn như vậy, từ khi sinh ra đã có tất cả." Sau khi Evan leo lên khỏi vách núi, liếc nhìn Lance, "Đối với những người như ta, mọi thứ đều phải liều mạng mà kiếm được."
"Nhưng mà có đôi khi, không có gì cả, cũng có thể vui vẻ mà sống nha." Lance nói.
Khóe môi Evan hiện lên một nét cười sâu xa, "Ngay cả tôn nghiêm cũng không có, thì không coi là sống, còn vui vẻ cái gì? Lance, chúng ta là người của hai thế giới khác biệt, ta muốn ngươi huấn luyện cho ta vì ta chỉ muốn mạnh thêm, ngươi là huấn luyện viên giỏi, nhưng chúng ta không thể nào được, từ bỏ đi."
Lance ngẩn người, cho đến khi Evan đã đi xa mới khôi phục tinh thần mà đuổi theo, nhưng chỉ đuổi vài bước, liền dừng lại.
"Cứng quá dễ gãy, đôi khi một mình mình cố chống đỡ không phải là sự lựa chọn sáng suốt đâu."
Bước chân Evan ngập ngừng, quay đầu liếc nhìn Lance một cái, tựa như bất ngờ vì y sẽ nói ra lời như vậy. Thanh niên tóc vàng anh tuấn đứng giữa ánh mặt trời, hoàn toàn chìm trong màu nắng vàng, trên người không một tia âm u.
Hắn biết người này chính là lục hoàng tử, lục hoàng tử của đế quốc trời sinh tính tình bất kham, dựa vào thiên phú dị bẩm trong việc chế tạo cơ giáp mà ngao du khắp thế gian, ngay cả hoàng đế cũng quản không được, thoạt nghe có vẻ như một vị thiếu gia tùy hứng không hiểu chuyện, nhưng hiện giờ xem ra, hình như cũng không phải là đơn giản như vậy.
Nhưng như vậy thì liên quan gì đến hắn đâu? Y là người như thế nào, y có thật thích hắn hay không, với hắn mà nói đều không có ý nghĩa nào cả. Hai người bọn họ, chung quy vẫn là người của hai thế giới khác biệt. Một là vương tử chưa hề trải qua khổ cực, một là thường dân bước ra từ trong bùn lầy.
"Đúng vậy, có lẽ đó không phải là một lựa chọn sáng suốt, nhưng Lance, cho dù lựa chọn của ta ra sao, cũng sẽ không phải là ngươi."
Nói xong Evan bước đi, để lại bóng dáng trầm mặc của Lance càng lúc càng xa dần phía sau. Lần này Lance lại không đuổi theo Evan, yên lặng đứng tại chỗ. Kỳ thật so với kiểu nói chuyện xa cách thế này, y tình nguyện bị Evan đánh, hoặc la hét mắng mỏ y.
Vì sao cho dù bị đánh thành đầu heo cũng muốn quấn lấy hắn không tha chứ? Vì sao lại có một cảm giác kiên trì cũng như tâm động chưa từng có đối với người này?
Có lẽ là bởi vì, chỉ có những lúc như vậy, mới có thể nhìn thấy một Evan chân chính? Cứng quá dễ gãy, y tình nguyện giúp hắn có được một giây một khắc tạm thời thả lỏng bản thân.
Trên hành tinh này, mỗi một omega đều mang theo một quá khứ nghĩ lại mà kinh, y cũng từng nghe nói chuyện về Evan, nhưng nhiều người như vậy, cho tới hiện tại lại không một ai giống như hắn, biểu hiện kiên cường rõ ràng như thế, liều mạng muốn dùng bề ngoài cường thế võ trang cho bản thân. Không biết rằng, người càng như vậy, nội tâm lại càng thêm yếu ớt.
Ban đầu chỉ đơn giản thích gương mặt đẹp của hắn, càng về sau càng chỉ muốn yên lặng đứng sau lưng hắn, khiến cho hắn bớt đi khổ cực, chính Lance cũng không biết, chuyển biến này bắt đầu có từ khi nào. Nếu không phải vì người này, y làm sao có thể nghe theo an bài của ca ca, bị vây trong hoàn cảnh tiến lùi đều không được như bây giờ? Haiz, cho nên mới nói, y vì hắn mà mất tự do, lại vẫn cứ cam tâm tình nguyện.
Lance đút hai tay vào túi áo, xoay người đi về hướng ngược lại, chiếc bóng đổ trên mặt đất, càng lúc càng kéo dài. Giờ này khắc này, trong đôi mắt lam kia tựa hồ cũng không trong suốt như thường ngày, mà trở nên sâu trầm, như ẩn chứa nhiều câu chuyện không thể nói nên lời, lại mang theo một vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Nhưng trong mắt hắn, chính mình hẳn chỉ là một tên hoàng tộc trác táng không biết thế sự đi? Lance không khỏi cười khổ, tự giễu mà lắc lắc đầu.
Người bước ra từ hoàng cung, có ai là thật sự không hề có tâm cơ, không nhiễm một hạt bụi?
Bắt đầu từ hôm nay, Lance không còn đi tìm Evan nữa, trong một đêm, tinh cầu Omega tựa như an tĩnh không ít.
"Ta cảm thấy hắn thật thích ngươi." Tiểu Lam Điểu Tân Lai nói.
"Hả? Sao ngươi biết?"
Tân Lai cười cười, "Kỳ thật ngươi cũng nhìn ra được đi, hắn đối với ngươi, đại khái cũng động tâm."
Lance ngậm một cọng cỏ nơi khóe môi, ngửa đầu nhìn bầu trời, khẽ thở dài, "Có lẽ vậy, nhưng chính hắn lại không biết."
"Vậy thì làm cho hắn biết." Tân Lai nói.
"Hả?"
"Ta giúp ngươi chuyện này vậy! Coi như là... ừm... trả ơn thầy!"
Lần này Evan cùng xuất chinh với Thẩm Tu Vân, trước khi đi, hắn theo bản năng mà tìm kiếm Lance trong đám người đưa tiễn, lại phát hiện y đang ôm chầm Tiểu Lam Điểu, hai người đều cười đến sáng lạn, thoạt nhìn rất xứng đôi.
"Evan? Không sao chứ?" Thẩm Tu Vân bước đến vỗ lên bả vai hắn.
"Không sao."
"Sắc mặt ngươi không tốt lắm, sau khi đăng hạm thì nghỉ ngơi cho tốt đi."
"...Ừ."
Sắc mặt không tốt sao? Tối hôm qua ngủ rất ngon, vì sao sắc mặt lại không tốt?
Khi quay đầu lại, đã không còn nhìn thấy Tân Lai, chắc là đăng hạm cùng đội cơ giáp rồi, mà Lance lại không dừng bước, lúc xoay người đi thậm chí không liếc nhìn đến hắn một lần.
Đúng vậy, lần trước đã nói rất rõ ràng, sau đó y cũng không đi tìm hắn nữa, có lẽ đã từ bỏ thật. Huống chi y còn là hoàng tử, là đệ đệ ruột của đại giáo chủ Demark vẫn luôn tìm cách đối phó với tinh cầu Omega, chắc hẳn sau khi trở về từ trận chiến này, y liền sẽ rời khỏi bọn họ, trở thành kẻ địch. Cho nên nói, cứ mỗi người một ngả như vậy, đại khái cũng chính là kết cục tốt nhất.
Lần xuất chinh này cực kỳ nguy hiểm, thời khắc mấu chốt tứ hoàng tử Ssard bảo omega và alpha cùng cho nhau dấu hiệu, kỳ thật chuyện này không chỉ là để bảo hộ sĩ binh alpha, mà cũng xem như là thêm an toàn đối với omega. Dù sao trên chiến trường khốc liệt thế này, hai người sóng vai mà chiến tỉ lệ sống sót sẽ tăng mạnh so với một người. Nhưng Evan lại không kết đôi với bất cứ kẻ nào, cho dù đầy mình thương tích, cũng quyết không cho phép bất cứ một alpha nào đến gần.
Cứng quá dễ gãy, đôi khi chính mình một người cố gắng chống đỡ không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Mỗi lần Evan cho là mình sắp phải chết, đều sẽ nhớ lại những lời này của Lance.
Có lẽ hiện giờ hắn cũng hy vọng có một người đứng bên cạnh, chỉ tiếc người nọ đã từng theo hắn rất lâu rất lâu rồi, đã mỏi mệt rồi, đến khi hắn quay đầu nhìn lại, nào còn ai nữa.
Cho nên nói, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể một mình, cố chống cũng phải chống.
Nội chiến diễn ra, rốt cuộc đến hôm nay.
Lúc chiến đấu kịch liệt, đồng đội từng sóng vai chiến đấu với trùng tộc nay thành kẻ địch. Mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều người chết đi, so với những binh lính đã cho nhau dấu hiệu trở thành bạn lữ, cho dù sức chiến đấu của Evan có mạnh hơn nữa cũng không thể bằng được bọn họ, khi đối địch liên tiếp bị thương, Evan nghĩ, giây tiếp theo, người sẽ giết hắn hoặc bị hắn giết, có thể nào lại là người kia hay không.
Minh Quân Omega thế như chẻ tre, quân đội của quý tộc alpha dựa vào địa điểm hiểm yếu mà thủ vệ đế đô, Carsen suất lĩnh tàn quân của trùng tộc phản công không thành chạy trốn, Evan làm phó tư lệnh của Minh Quân, tự mình dẫn binh truy kích, chính trong lần này, bị tàn quân của Carsen và quân của đại giáo chủ Demark giáp công, hai mặt thọ địch.
Khi phi thuyền của Evan bị bắn rơi, giữa không trung, Evan sờ lên cần cổ mình, không ngờ điếu trụy vẫn luôn đeo đã không còn thấy nữa!
Những lúc thế này, tất cả mọi người đều là ốc không mang nổi mình ốc, bộ đàm bị va đập hư mất, căn bản không ai chú ý tới hắn để mà cứu hắn, vật bảo mệnh duy nhất còn trên người chính là dù, nhưng giờ phút này đạn lạc tứ phía, nếu bung dù chằng khác nào trở thành bia sống.
Cho nên, sắp kết thúc sao?
Một đời bôn ba giãy dụa đến mệt mỏi, tới tận giây phút này mới thôi...
Evan thế nhưng cảm thấy nội tâm chưa bao giờ an tĩnh như thế, rơi xuống từ trời cao, giữa một không trung ngập từng tia sáng đạn laser lóe lên bốn phía, nhân sinh ngắn ngủi kéo qua trước mặt như đèn kéo quân, gia cảnh nghèo khó, cha mẹ mất sớm, tỷ tỷ bất hạnh... Đến cuối cùng, dừng lại ở hình ảnh một alpha anh tuấn tóc vàng mắt xanh.
Nếu như đời này có một chuyện đáng hối hận, Evan cảm thấy, đó chính là hắn đã bỏ lỡ người này, cho dù không là chân ái, cho dù sự theo đuổi của y chỉ là vui thích lúc ban đầu, thì cũng chính là từng được một người yêu thương, mối tình duy nhất trong đời. Nhưng hiện giờ hối hận còn kịp sao?
"Quà ta tặng mà ngươi cũng làm mất, đây cũng không phải là thói quen tốt đâu nha."
Lúc này một thanh âm như tiếng trời vang lên, Evan cho rằng mình xuất hiện ảo giác, ngay sau đó cảm thấy có vật gì giữ lại cơ thể đang rơi của mình, bị một cơ giáp ôm vào trong ngực, lại còn là tư thế bế công chúa.
Evan: "..."
Xuyên qua cửa sổ phòng điều khiển cơ giáp, Evan nhìn thấy mái tóc vàng quen thuộc. Vương tử mắt xanh bên trong, nhìn hắn cười sáng lạn.
Cứng quá dễ gãy, đôi khi một mình cố gắng chống chọi không phải là một lựa chọn sáng suốt, nếu vậy, ngay lúc thích hợp, chấp nhận người kia đi.
Tiêu đề của nhật báo đế đô, lục hoàng tử Lance chính thức tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế vương vị, cũng công khai ủng hộ chính phủ mới và Minh Quân Omega. Những lời đồn đã về việc lục hoàng tử lợi dụng nội chiến muốn cướp lấy vương vị cũng dần sụp đổ.
"Evan xinh đẹp!" Chiến tranh chấm dứt, Lance được một đám hồ bằng cẩu hữu vây quanh, ôm một bó hoa to đứng dưới cửa sổ phòng Evan thổ lộ, "Ta đã không còn liên quan gì đến ngôi vị hoàng đế, cũng không có tài sản, chỉ có thể làm cơ giáp cho ngươi cả đời, ngươi nguyện ý hẹn hò với ta không?" Nói xong, còn dùng hòn đá nhỏ trong tay ném lên cửa sổ phòng Evan, đinh đinh đang đang, người bên cạnh còn hò reo ồn ào.
"Ngu ngốc!" Evan núp sau bức màn, đứng bên cửa sổ nhìn qua khe màn xuống phía dưới, vừa liếc mắt đã nhìn thấy đầu tóc vàng chói mắt kia, tuy rằng ngoài miệng đang mắng nhưng khóe môi không khỏi từ tử cong lên, mắt cũng mang theo ý cười.
Thật sự là ngu ngốc mà, để cho nhiều người đến xem như vậy, hắn có bệnh mới thật sự bước xuống.
Evan không đáp lại, phía dưới càng thêm ồn ào, cuối cùng giũa những tiếng la hét thúc dục, lục hoàng tử Lance thế nhưng bắt đầu cởi áo vest, mở cổ áo chemise, giao bó hoa cho người bên cạnh, chỉ chọn một đóa cắn ngang trên miệng.
"Evan xinh đẹp! Ta đến đây!" Lance hô to một tiếng, sau đó giữa những tiếng hò reo cổ vũ, bắt đầu tay không leo lầu.
Evan thấy thế kinh hãi, trừng mắt không thể tin, cho đến khi nhìn thấy mái tóc vàng ngậm theo một đóa hoa, leo lên cửa sổ phòng mình, một tay cạy mở cánh cửa.
"Này này này ngươi, ai cho ngươi lên đây! Ngươi... ngươi... muốn chế. t.. a... a... ưm!"
Evan bị kẻ đột nhập đẩy ngã trên mặt đất, hung hăng hôn, mọi lời nói đều bị ngăn chặn bởi một nụ hôn thật dài thật dài mang theo hương hoa thơm. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng vỗ tay, còn có cả tiếng huýt sáo.
"Ngươi xem ngươi xem, ta lúc nào cũng nhường ngươi, kỳ thật kết quả cuối cùng chính là đè được ngươi nha", nhìn nụ cười quen thuộc của đối phương, Evan đột nhiên cảm thấy ngứa tay, tuy biết rằng không phải lúc thích hợp, nhưng mà thật sự rất muốn rất muốn đánh y, phải làm sao đây?
Người kia lại còn cố tình không biết sống chết mà hỏi một câu: "Người đẹp Evan ~~~ hiện giờ ngươi sẽ không còn muốn đánh ta nữa chứ?"
Evan: "..."