Editor: thấy với tư tưởng của bé này thì chuyển đại từ thành bé hay nhóc hay jj đều quá nhí nhảnh nên thôi cứ 'hắn'. Ai thấy khó chịu đề nghị bỏ qua pn này luôn, đừng thắc mắc, đừng bắt sửa.
Dumas từ nhỏ đã thông minh, lúc còn nằm trong tã lót cũng đã hiểu được rất nhiều việc.
Dumas nghe nói mình là người đầu tiên trên đế quốc Tinh Tế được sinh ra từ ống nghiệm, nhờ công nghệ cao mà thụ tinh cho trứng bên ngoài cơ thể omega. Đối với chuyện này, hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Dumas còn nghe nói cha mình chính là hoàng đế, đối với chuyện này, hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt, bởi vì cha hắn rất ít khi để ý tới hắn, thậm chí rất hiếm khi ở trong cung, có vẻ là đang du lịch khắp thế giới.
Từ khi được sinh ra đến nay, mỗi này Dumas đều cảm thấy rất phiền, bị đủ loại người làm phiền, người hầu tôi tớ có rất nhiều, khiến cho hắn ngay cả tả cũng không muốn thay. Nhất là một dì kia rất kỳ quái, mỗi lần nhìn thấy hắn đều là hai mắt đẫm lệ, còn luôn muốn hôn hắn. Bất quá, mặc dù Dumas cảm thấy phiền, nhưng cũng không chán ghét gặp nàng, bởi vì, bên cạnh dì kỳ quái luôn có một nhóc con đi theo, đúng hơn là, một nhóc con omega.
Mỗi này Dumas nằm trong giường nhỏ của mình, nhìn thấy nhiều người như vậy, lại duy độc cảm thấy, riêng nhóc con kia là không tồi.
Về phần vì sao không tồi, Dumas vẫn chưa nghỉ ra. Có lẽ là...là da rất trắng? Hoặc là ngửi có vẻ rất ngon miệng?
Vào lúc Dumas một tuổi, người khác nói cho hắn biết, cha của hắn có lẽ đã chết, vì vậy trong mắt mọi người, Dumas trở thành một hoàng tử cơ khổ. Trong toàn hoàng cung Klappa không một ai có sắc mặt tốt, mọi người đều nơm nớp lo sợ, tử nghe được nhiều nhất trong những lời nói của bọn họ là 'lỗ trùng'.
'Lỗ trùng' là cái gì...Dumas tỏ vẻ không liên quan gì đến mình. Cho dù lỗ trùng có lợi hại hơn đi chăng nữa, có thể đẹp mắt được như Andy không?
A, đúng rồi, Andy chính là nhi tử của cái gì kỳ quái hay tới thăm hắn, chính là nhóc con mềm mềm kia.
Mỗi lần Andy đến đều ghé vào bên giường nhìn hắn, Dumas cảm thấy bàn tay Andy nắm lên thành giường rất non nớt, rốt cuộc, có một ngày hắn tìm được cơ hội, một hơi cắn lên bàn tay trắng nõn, cắn cho Andy phát khóc.
Dumas lại híp đôi mắt đen, nhìn Andy cười.
Những gì hắn đã coi trọng, đương nhiên phải để lại dấu hiệu, đỡ cho sau này không tìm thấy.
Lúc Dumas ba tuổi, nghe nói cha mình trở lại, người hầu trong hoàng cung mang hắn đi gặp cha hắn, Dumas nghiêm túc tự hỏi một chút, cảm thấy lãng phí thời gian lên người người cha không đáng tin kia của hắn, còn không bằng đi ngủ trưa một giấc. Đáng tiếc, giấc ngủ trưa này hắn ngủ không được lâu, đã bị người xách khỏi giường.
"Dumas, đây là mẫu..." Người cha không đáng tin đưa một nam nhân xinh đẹp đến trước mặt hắn, giới thiệu với hắn, kết quả, mới vừa nói được một nửa đã bị nam nhân xinh đẹp kia trừng mắt, người cha không đáng tin lập tức sửa miệng, "Gọi phụ thân!"
Dumas: "..."
Dumas là một người có sức quan sát sắc bén, từ đó về sau, hắn liền biết vào những lúc ý kiến phụ thân và người cha hoàng đế kia khác nhau thì nên nghe theo ai.
So sánh với người cha hoàng đế, phụ thân tổng thống kia cũng không khác biệt mấy, nhưng Dumas vẫn rất thích ở cùng với hắn, học kiếm thuật với hắn. Nhưng hoàng đế cha rất rảnh, tổng thống phụ thân lại rất bận, cho nên đại đa số thời gian, Dumas không thể không cùng trải qua với hoàng đế cha, bị y giáo huấn các loại âm mưu quỷ kế, thuật cân bằng này nọ.
Dumas cảm thấy hoàng đế cha thật khó đối phó, nói một không hai, lúc tối sầm mặt ai cũng không dám lên tiếng, nhưng khi ở trước mặt tổng thống phụ thân, hoàng đế cha liền trở thành chân chó, điều này làm cho Dumas cảm thấy trơ trẽn. Nhất là có một lần luyện kiếm mệt, hiếm khi tổng thống phụ thân lại ôn hòa dùng khăn tay lau mổ hôi cho hắn, lại bị hoàng đế cha cũng rớt mồ hôi đi đến bên cạnh phá đám, hắn liền càng chướng mắt y.
Vào năm bảy tuổi kia, Dumas đang đọc sách dưới tàng cây trong hoa viên, vô tình nhìn thấy hoàng đế cha và tổng thống phụ thân cùng đi đến, Dumas không lên tiếng, yên lặng leo lên cây, sau đó thấy được hoàng đế cha không biết xấu hổ mà từ sau lưng ôm lấy tổng thống phụ thân.
"Lezar, vì sao ngươi vẫn luôn không hỏi ta chuyện kia?" Tổng thống phụ thân đột nhiên mở miệng.
"Ân? Ngươi muốn nói chuyện gì?" Hoàng đế cha ôm thắt lưng tổng thống phụ thân, cắn tai hắn nhẹ giọng hỏi.
"Một kiếm kia..."
Dumas không biết hai người kia đang nói chuyện gì, nhưng lại cảm thấy, thân thể hoàng đế cha có vẻ có chút cứng ngắc.
"Tu Vân..." Hoàng đế cha yên lặng xoa tay lên bụng tổng thống phụ thân.
"Ngươi có oán ta không?"
"Sẽ không, năm đó là lỗi của ta. Hơn nữa chúng ta đã có Dumas, ta cảm thấy rất mãn nguyện."
"Rất xin lỗi."
Với đoạn đối thoại này của hai người, Dumas có vẻ không hiểu lắm, bất quá, chuyện xảy ra sau đó, hắn lại cảm thấy...Rất thú vị.
Hình ảnh đó hắn vẫn luôn nhớ rõ trong suốt nhiều năm, từ lúc còn ngây thơ không biết gì, mãi cho đến khi mười bốn tuổi, liền đem Andy lớn hơn hắn hai tuổi áp lên thân cây trong hậu viện làm thử một lần.
Mười lăm tuổi, người cha hoàng đế không đáng tin kia ném vương miệng nặng trịch mệt mỏi trên đầu cho hắn, trực tiếp cùng tổng thống phụ thân song túc song phi, trong hoàng cung to lớn này liền chỉ còn lại một mình hắn.
Dưới ánh mắt đồng tình thương tiếc của mọi người, nội tâm của Dumas kỳ thật là: quá sướng, cuối cùng thì thế giới cũng yên tĩnh.
Song thân ôm tình cảm chân thành rời đi, nhưng Dumas lại không biết cô độc là gì, vì lúc này, bên cạnh hắn đã có một người, nguyện ý vĩnh viễn làm bạn bên hắn trong thời gian còn lại của cuộc đời.
"Andy, ngươi nguyện ý cùng sống với ta sao?" Dumas hỏi.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Andy tươi cười sáng lạn hỏi.
"Không cần học theo phụ thân ta, ngươi học không giống."
"Xì, không phải ngươi cũng thích học theo hoàng đế bệ hạ?"
"Nhưng mà ta học giống."
"Giống chỗ nào?"
"Chỗ nào? Ngươi lại đây...ta cho ngươi biết."
End.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: câu chuyện bánh bao nhỏ, lại không có bánh bao mềm mềm manh manh, chỉ có một bánh bao phúc hắc, không biết mọi người có thích không →_→.