Chương 140
Tinh cầu Lama bị tập kích bất ngờ, trùng tộc nhanh chóng đến gần, điên cuồng dũng mãnh phát động tổng tấn công toàn bộ những hành tinh của nhân loại, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, đột nhiên bùng nổ, khiến cho nhân loại hoàn toàn trở tay không kịp.
Ở một nơi gần biên giới của trùng tộc và nhân loại, trong trùng động thần bí, lại tựa như không hề bị ảnh hưởng bởi chiến hỏa ngập trời bên ngoài, vẫn là một mảnh an bình đến quỷ dị.
Thẩm Tu Vân và Lezar dẫn binh tiến vào hắc động, trong động không một chút ánh sáng, an tĩnh đến nỗi lạnh sống lưng. Nhưng mà, an tĩnh này cũng chỉ dành cho những người khác, không dành cho Thẩm Tu Vân. Thẩm Tu Vân dừng lại trước cửa động, có chút chần chờ mà thấp giọng hỏi Lezar: "Ngươi... ngươi có nghe thấy tiếng hát không?"
"Tiếng hát?" Lezar khẽ nhíu mày, ngưng thần yên lặng lắng nghe trong chốc lát, lắt đầu, "Không, tiếng hát nào?"
Trong lòng Thẩm Tu Vân trầm xuống, trên mặt cũng không lộ ra điều gì, quay đầu lệnh cho binh sĩ lấy vũ khí hóa học ra, những thứ này được nghiên cứu riêng cho lần suất chinh này, dùng để đối phó với tính chất ngăn trở lực điện từ ở đây.
Binh sĩ đồng loạt giơ lên ống nghiệm đựng hóa chất, lần lượt đi vào trong động, tất cả đều đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, không bao lâu, đội ngũ mấy vạn người đã tiến vào trong động, hóa chất trong ống nghiệm phát ra ánh sáng màu sắc khác nhau, lóe lên trong đội ngũ hình thành một dãy ánh sáng nhiều màu, uốn lượn lan tràn trong hang động, chiếu sáng bốn phía.
"Trời ạ, nơi này rốt cuộc là chỗ quái quỷ gì vậy?" Khi đủ sáng, Joseph từ từ quan sát bốn phía, không khỏi biến sắc, khẽ cảm thán.
Nơi này không nhỏ hẹp như hang động bên ngoài mà vô cùng rộng lớn, về chuyện rộng như thế nào... Mấy vạn người cùng mang theo ánh sáng đứng chung một chỗ, thế nhưng cũng không thể soi rọi tới cuối. Bọn họ giống như là giọt nước, rơi xuống thảo nguyên bao la trong đêm tối, có vẻ vô cùng nhỏ bé.
"Làm thế nào đây, tướng quân, chúng ta, chúng ta nên đi về phía nào?" Quan quân cẩn thận hỏi.
Không có gì có thể làm cho người ta sợ hãi bằng những điều không biết đến, lúc này bọn họ dừng ở cửa động, nhìn về phía nào cũng đều bao la không điểm cuối, càng không biết được trong bóng đêm chứa đựng những gì.
Thẩm Tu Vân nheo mắt lại, chậm rãi giơ lên hóa chất phát sáng trong tay, nói: "Nên đi về đâu, không phải bọn chúng đã nói cho chúng ta biết sao?"
Mọi người nhìn theo ánh mắt Thẩm Tu Vân, chỉ thấy một đoàn sương đen nổi lơ lửng giữa không trung, sương đen uốn lượn như một dải lụa mỏng nhẹ, bay về một hướng, hệt như đang chỉ đường cho bọn họ.
"Tướng quân, đây là mảnh gen của trùng tộc?"
"Cho nên?"
"Trùng tộc rõ ràng là muốn dẫn chúng ta đến nơi đó, vì sao chúng ta lại nhất định phải chui vào bẫy của bọn chúng?" Có quan quân alpha nghi ngờ, tỏ vẽ bất mãn rõ ràng.
Thẩm Tu Vân lại nói: "Chơi trốn tìm đã lâu như vậy, chẳng lẽ các ngươi không muốn đánh một trận thống khoái sao?"
"Thẩm Tu Vân tướng quân, trận chiến này quan hệ trọng đại, thân là thống lĩnh tối cao của quân đội, sao ngài có thể khinh suất như vậy?" Vấn đề này được không ít người hùa theo, nhất thời khiến cho toàn đội ngũ xôn xao. Ngoại trừ những sĩ binh đã từng chân chính kề vai chiến đấu với Thẩm Tu Vân, không ít người còn lại đều cảm thấy không tín nhiệm vị tướng quân omega này.
Đúng như Lezar đã từng nói trước đây, trong những trường hợp này không thiếu kẻ khuấy đục nước, nhìn thấy tiếng bàn tán dần dần phóng đại, cục diện sắp không thể khống chế, Lezar đang muốn lên tiếng, không ngờ lúc này Thẩm Tu Vân lại cười lạnh.
"Khinh suất? Các ngươi đang sợ nếu theo ta, sẽ bị diệt toàn quân, chết hết ở chỗ này, phải không?"
Một câu này thật ngoan tuyệt, tiếng bàn tán dần được bình ổn, Lezar hơi nhướng mày, khóe môi chậm rãi cong lên.
Thẩm Tu Vân bưới tới vài bước, xoay lại đối diện với mấy vạn sĩ binh, một thân sát khí, thanh âm quanh quẩn giữa không trung: "Các vị cũng biết, từ khi chiến tranh người trùng bắt đầu, đã tổn hao rất nhiều binh lực, mấy lần giao chiến gần đây đều là toàn quân bị diệt. Ta cho rằng..." Nói tới đây, Thẩm Tu Vân ngừng một chút, "Lần này các ngươi rời khỏi tinh cầu Lama, cũng đã chuẩn bị tốt việc bản thân sẽ chết."
Mọi người nghe thấy Thẩm Tu Vân lại nói ra lời nói làm người thất kinh như vậy, tất cả đều ngẩn ra, hai mặt nhìn nhau. Người khác trước khi khai chiến đều là ủng hộ khí thế quân sĩ, nói mấy lời khích lệ nhân tâm, omega này sao lại nói ra lời nói ủ rũ như vậy? Chuẩn bị chết? Tướng sĩ xuất chinh, ai lại không mang theo hy vọng chiến thắng trở về? Ai sẽ cam nguyện nhận lấy cái chết?
"Nếu như nói đây là cái bẫy của trùng tộc, như vậy từ lúc chúng ta đi vào trùng động, cũng đã rơi vào bẫy rồi, ngoại trừ tiếp tục đi lên, chúng ta không có lựa chọn khác, cũng không còn đường lui nào cả." Thẩm Tu Vân nói xong xoay người, một mình giơ lên ống nghiệm phát sáng, đi theo hướng của sương đen, giọng nói lạnh băng rớt lại sau lưng: "Xem mình như là người đã chết đi, cứ nghĩ rằng hiện giờ đã không còn đường sống nữa rồi, các ngươi sẽ không còn cảm thấy sợ nữa."
Có lẽ vì để phối hợp với Thẩm Tu Vân, cửa động mà bọn họ vừa mới đi vào, đã biến mất hoàn toàn! Đội ngũ bị bao vây phát ra tiếng kinh hô, xoay người muốn chạy trở về cửa động, lại chỉ đụng vào vách động cứng ngắt lạnh băng.
Thẩm Tu Vân nghe tiếng quay đầu lại nhìn thoáng qua, tuy rằng biểu tình không thay đổi, nhưng cặp mắt đen sâu lại thêm thâm trầm mấy phần, cao giọng nói: "Nếu còn muốn sống, cầm chắc kiếm, đi theo ta!"
Lezar đứng bên cạnh nghe Thẩm Tu Vân nói như vậy cũng bước ra, đi theo hắn, lớn tiếng quát những người còn trù trừ không bước: "Còn thất thần làm gì? Muốn trái quân lệnh sao?"
Cấp dưới đều xem trọng quân uy, quân tâm bối rối rốt cuộc cũng được khống chế, đội ngũ bắt đầu tiến lên. Đám sương mù màu đen vẫn lặng lẽ trôi nổi giữa không trung, kỳ thật dưới ánh sáng đủ mảu soi rọi, dải lụa tạo thành từ sương đen cũng như thêm vài phần thần bí xinh đẹp, tựa như áo choàng lụa mỏng trên thân vũ nữ. Chẳng qua, dưới mắt đại đa số người ở đây, nó lại không mang đến chút mỹ cảm nào, chỉ làm người liên tưởng đến tử vong và địa ngục.
Đội ngũ bước đi không tiếng động, thần kinh mỗi người đều căng thẳng, bọn họ đi không ngừng nghỉ khoảng bốn năm giờ, lại không xảy ra một chuyện gì, dải lụa bằng sương đen tựa như không có điểm cuối, thậm chí có người hoài nghi, hắc động này thậm chí rộng vô biên, bọn họ sẽ phải đi đằng đẳng trong này, sẽ đói chết mệt chết.
"Tu Vân."
Từ đầu đến cuối, Lezar vẫn im lặng đi bên cạnh Thẩm Tu Vân, kỳ thật y cũng không biết vì sao Thẩm Tu Vân lại cứ chấp nhất phải đi theo hướng của sương đen như vậy, nhưng y chọn tin tưởng, y tin vào trực giác của hắn, nên cũng vẫn không hỏi gì, hơn nữa, giữa những cảm xúc hắc ám và khẩn trương này, y có thể trộm mở mắt, dưới ánh sáng nhạt nhòa thoảng qua, y có thể nhìn ngắm góc nghiêng trên gương mặt hắn, cho đến lúc này, y phát hiện sắc mặt Thẩm Tu Vân càng lúc càng không thích hợp nên mới nhịn không được mà mở miệng.
Thẩm Tu Vân ngừng lại một chút, mới nghiêng đầu nhìn Lezar, "Sao vậy?"
"Ngươi... không sao chứ?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?"
"Ta thấy ngươi luôn không nói gì, nên có chút lo lắng."
"Ta không sao." Thẩm Tu Vân lập tức nói, nhưng trán hắn lại toát ra một lớp mồ hôi, tiếp tục bước đi trong chốc lát, hắn lại hỏi Lezar câu hỏi kia: "Lezar, ngươi có nghe thấy tiếng hát không?"
Lezar: "Không."
"Thật sự?"
Lezar gật gật đầu, có chút khẩn trương: "Tu Vân, rốt cuộc ngươi nghe thấy cái gì?"
Thẩm Tu Vân nghĩ nghĩ, quyết định nói cho Lezar: "Tiếng hát, tiếng hát của nữ nhân. Ta nghĩ, có thể đó chính là mẫu thân của ngươi."
Vừa dứt lời, đột nhiên thần sắc Thẩm Tu Vân thay đổi, vào lúc hắn muốn lên tiếng cảnh báo, phát hiện đã không còn kịp, âm thanh đàn trùng chấn động bốn phía, giữa không gian đen tối có thứ gì bắt đầu khởi động, chính là sóng trùng màu đen rập rạm như cuồng phong đang hướng về phía bọn họ!
Thẩm Tu Vân lập tức lấy ra một ống nghiệm trong bao đem theo, đang định châm lửa, không ngờ trong đầu lại vang lên tiếng la hét bén nhọn, toàn bộ đều tụ thành một chữ: báo thù, cảm giác đau đầu ập tới, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra vì sao hắn lại ngất xỉu trên chiến hạm, nhưng hắn không có cách nào khống chế cơ thể của chính mình, hai tay ôm đầu ngã ra mặt đất, cuộn tròn thành một đoàn.
Lezar lập tức vọt tới bên người Thẩm Tu Vân, cởi áo choàng của mình bao bọc Thẩm Tu Vân lại. Thực nhanh, y phát hiện đám trùng chưa bao giờ chủ động tấn công omega thế nhưng toàn bộ phát động công kích về phía Thẩm Tu Vân. Làn da Thẩm Tu Vân đối với đám thể sống sơ cấp này mà nói, tựa như còn thu hút hơn cả máu của alpha thuần huyết nhất, trước trước sau sau tiếp nhau muốn chui vào trong cơ thể hắn.
Những sĩ binh khác cũng đã bị sóng trùng màu đen bao vây xung quanh, ốc không mang nổi mình ốc, căn bản không có khả năng đến trợ giúp bọn họ, mà sức lực của một mình Lezar lại có hạn, không cách nào đảm bảo Thẩm Tu Vân không bị hắc trùng cắn, y nhíu mày, không chút do dự rút ra bội đao, dùng sức trực tiếp cắt ngang một đường trên cánh tay mình! Máu tươi nhanh chóng chảy thành dòng trên miệng vết thương, thấm vào áo choàng của Lezar đang phủ trên người Thẩm Tu Vân, nhanh chóng thấm đẫm một mảng, hương vị tanh ngọt lan tràn, hệt như chất độc đối với sóng trùng màu đen, lập tức làm cho bọn chúng lui ra.
"Tu Vân! Tu Vân ngươi không sao chứ?" Áp lực được giảm bớt, Lezar đưa tay mò đến Thẩm Tu Vân, ôm hắn vào ngực mình.
Thẩm Tu Vân đầu đau đến muốn nổ tung, cảm thấy có vô số ký ức xa lạ chui vào trong óc hắn, nhất là một hận ý khó hiểu, mãnh liệt như muốn đục luôn một cái lỗ trên người hắn.
"Ngươi... cách xa ta ra..." Thẩm Tu Vân gian nan nói, ánh mắt thống khổ nhìn Lezar: "Ngươi... tránh ra..."
Nhưng không đợi hắn nói xong, sương đen phiêu lãng trên không trung đột nhiên biến đổi, như một cái đuôi rắn đong đưa bao lấy Thẩm Tu Vân vào giữa.
"Tu Vân..." Lezar nghe trong miệng Thẩm Tu Vân vẫn luôn bảo mình tránh ra, trong lòng không rõ tư vị, lại không ngờ lại đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy.
Tốc độ của đám sương đen càng lúc càng nhanh, đến khi tách hai người ra xa khỏi chiến trường.
Mà lúc này, cơn đau đầu của Thẩm Tu Vân lại đột ngột dịu xuống, hắn nhìn sương đen đột nhiên cuồn cuộn bên cạnh, lại nhìn Lezar nửa quỳ sát bên, chậm rãi ngồi dậy, tấm áo choàng đẫm máu của Lezar trượt xuống, Thẩm Tu Vân cúi đầu nhìn, trong lòng như bị ngắt nhéo, không khỏi thu tay nắm chặt một góc áo choàng.
Vừa rồi hắn vô cùng đau đầu, thậm chí có một loại cảm giác kỳ diệu, tựa như có thể hiểu rõ suy nghĩ của trùng tộc, cho nên hắn biết trận đánh bất ngờ này cũng không phải có ý đồ tiêu diệt bọn họ, mà chỉ là muốn bao lấy quân đội, dương đông kích tây, để một người là hắn tiến vào cơ quan này. Bao xung quanh bọn họ và sương đen lúc này chính là cơ quan đó, nhưng Lezar lại cố tình phải cùng một chỗ với hắn, cho nên cũng bị liên lụy vào đây.
Sương đen nhanh chóng tan đi, như tấm lụa tan ra thành từng sợi tơ mỏng, từ từ mở ra.
Tầm mắt không còn bị che khuất, nhưng khi Thẩm Tu Vân nhìn quanh bốn phía, lại không thể nào còn nhìn thấy chiến trường chém giết vừa rồi nữa! Bọn họ tựa như bị dịch chuyển đến một không gian khác chỉ trong một nháy mắt, nơi này không còn là hắc động vô biên, trên vách hang động lại xuất hiện loại đá phát ra ánh sáng xanh tím, mà dưới chân cũng có một hồ nước bàn bạc, phản xạ trần hang động sáng bóng, bốn phía trừ hắn và Lezar ra, không một bóng người.
Khi Thẩm Tu Vân nhìn thấy rõ tình cảnh xung quanh, trong lòng chợt rùng mình.
Đây không phải là... cảnh trong mơ của hắn sao!
"Tu Vân?" Lúc này Lezar cũng đứng lên, y đã sớm nhìn thấy cảnh tượng xung quanh thay đổi, nơi này hiện giờ chỉ có hai người là y và Thẩm Tu Vân, y liền không dám mở mắt nữa, đành phải nhắm mắt lại hỏi: "Sao vậy? Vì sao nơi này lại không có tiếng động gì?"
"Chúng ta bị dời đến không gian khác." Thẩm Tu Vân nói, ngữ khí thản nhiên, "Bảo ngươi tránh xa ta ra một chút, ngươi lại không đi, vậy thì cũng chỉ có thể cùng sinh cùng tử với ta thôi." Nói xong, Thẩm Tu Vân liếc mắt nhìn miệng vết thương trên cánh tay Lezar, lấy kiếm cắt một miếng vải trên áo mình, đi đến băng vết thương cho y.
Lúc này Lezar mới hiểu, thì ra vừa rồi Thẩm Tu Vân bảo y tránh ra là vì không muốn liên lụy y, vì vậy mà chút buồn bực trong lòng cũng nhanh chóng tan thành mây khói. Y cảm thấy Thẩm Tu Vân đang tới gần, hắn cúi đầu xuống, vì cao hơn Thẩm Tu Vân nên đôi môi y vừa vặn như có như không mà lướt qua những lọn tóc của hắn.
Thẩm Tu Vân giúp Lezar xử lý miệng vết thương, không nói thêm lời nào, thậm chí cũng không một lời cảm kích, vì giờ khắc này, giữa hai người bọn họ, ngôn từ gì cũng có vẻ dư thừa.
"Lần sau đừng xuống tay nặng như vậy, không phải chỉ cần chút máu thôi sao, cắt ở đây." Thẩm Tu Vân chỉ điểm.
Lezar cong môi, rốt cuộc nhịn không được, nghiêng đầu nhẹ nhàng cọ lên tai Thẩm Tu Vân, "Được." Một tiếng tỉnh bơ đáp lại.
Mà đúng lúc này, hai người đột nhiên nghe thấy một giọng nữ từ xa truyền đến—
"Là ai? Lezar... con ta, là ngươi sao?"
Chương 141
Giọng nói nữ nhân làm hai người lập tức trở nên cảnh giác, nhất là Lezar, hai hàng chân mày nhíu chặt, một khắc tai nghe được giọng nói kia, sống lưng y cũng tựa như trở nên đông cứng lại.
Bởi vì không cảm nhận được hướng mà âm thanh truyền tới, hai người phi thường ăn ý mà đồng thời dựa lưng vào nhau, một người cầm đao, một người cầm kiếm, giao sau lưng cho đối phương, bảo đảm phòng ngự không góc chết.
"Lezar... con ta..." giọng nói thật dịu dàng, mơ hồ bất định, tưạ như ngay bên tai, lại tựa như thập phần xa xôi.
Thẩm Tu Vân nhìn khắp bốn phía, phát hiện căn bản không có một bóng người, mà đám sương đen mang họ đến đây lại đột nhiên tụ về một hướng, trên mặt nước bàn bạc đang phản xạ ánh sáng trong động, chúng nó chậm rãi ngưng kết thành hình một bông hoa hồng, cánh hoa di động, nở rộ, xoay tròn giãn ra giữa mặt hồ, nở rộ hoa lệ không tiếng động.
"Lezar..." Giọng nói càng lúc càng lớn, tràn ngập trong không khí. Thẩm Tu Vân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lezar, nhận thấy tay nắm đao của y càng siết chặt, xương ngón tay trắng bệch.
Mà đúng lúc này, sâu trong đầu Thẩm Tu Vân, tiếng ca như có như không cũng càng ngày càng rõ ràng:
Báo thù, báo thủ, muốn trả thù, phải trả thù bọn họ, muốn bọn họ phải trả đại giới...
Trong lòng Thẩm Tu Vân bỗng nhiên dâng lên cảm xúc tuyệt vọng mà phẫn nộ, trước mắt hiện ra hình ảnh bi thảm của omega, các omega bị người 'điều giáo', bị quyển cấm, bị cướp quyền lao động, bị xem là hàng hóa, chuyển tặng, mua bán... Hắn như nhìn thấy năm đó quỳ ở đấu trường van xin hắn thu lưu – Brandy, nhìn thấy bị quan quân nhu đùa giỡn đến chỉ còn một hơi – Evan, nhìn thấy ở quân y viện đế quốc liên tục bị rút máu làm thí nghiệm – Baccho, còn nhìn thấy vô số ánh mắt dâm loạn tham lam của đám sĩ binh alpha hướng về phía Tiểu Lam Điểu trong quán bar... cảnh tượng lung tung, tràn ngập những ánh mắt tuyệt vọng của omega, hắn quen biết, hắn không quen, hắn trải qua, hắn chưa từng trải qua, hình ảnh cuối cùng dừng ở pho tượng ngọc thạch trên quảng trường trước hoàng cung Klappa, alpha uy vũ, beta kính cẩn, nam nhân omega biết vâng lời cúi nhìn phần bụng hơi nhô lên của mình, hết sức chói mắt, chói mắt đến nỗi muốn một đao đập vỡ!
Lửa giận tràn đến một cách khó hiểu khơi lên cảm xúc nóng nảy sâu dưới đáy lòng Thẩm Tu Vân, trở nên hết sức căng thẳng, hắn nhìn sương đen được hình thành từ vô vàn mảnh gen của trùng tộc, cảm giác như có thứ gì sắp thức tỉnh từ trong thân thể.
"Tu Vân."
Thanh âm của Lezar làm cho hắn bừng tỉnh, đầu lại trở nên đau nhức.
"Ngươi không sao chứ?" Lezar nắm lấy tay Thẩm Tu Vân, tin tức tố alpha trên người y tựa hồ có thể bình phục cảm giác khô nóng kia trong người Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân cúi đầu nhìn tay Lezar, ánh mắt dọc theo xương ngón tay chậm rãi chạy dọc lên trên, hắn đột nhiên nghĩ đến cơ ngực rắn chắc dấu sau quân phục của y, những vết sẹo khác nhau trên làn da màu đồng nóng bỏng, đặc biệt là nơi trước ngực đã từng chịu một kiếm, vết sẹo dữ tợn khiến người kinh hãi, dòng máu ấm áp tượng trưng cho sự sống chảy dưới làn da kia, còn có trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực, cường kiện trầm ổn, từng nhịp từng nhịp... như một tiết tấu mê hoặc... Vô cùng quyến rũ.
"Không sao." Thẩm Tu Vân nắm lại tay Lezar, lòng bàn tay nóng ấm, trái tim kinh hoàng, cảm giác máu trong cơ thể điên cuồng tán loạn.
Vì sao cố tình vào lúc như thế này lại có thể sinh ra ý tưởng như vậy? Thẩm Tu Vân dùng sức cắn môi, gạt tay Lezar ra. Trên ngón tay còn lưu lại xúc cảm từ làn da của Lezar, đôi mắt Thẩm Tu Vân trở nên thâm trầm, nâng tay lên, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm lên lòng bàn tay của Lezar, ánh mắt vô ý toát ra dấu vết tình dục.
Cách đó không xa, trên mặt nước u tĩnh, đóa hoa hồng tạo thành từ sương đen giãn nở càng lúc càng nhanh, vào lúc nó nở rộ đến tận cùng, liền bắt đầu điêu linh, từng cánh từng cánh rụng xuống, lại tan thành sương mù màu đen, khi những cánh hoa rụng hết, nơi đó lại hình thành lốc xoáy như vòi rồng. Lốc xoáy xoay tròn, hút dòng khí xung quanh vào, thổi áo choàng của Thẩm Tu Vân và Lezar bay phất phới. Đến cuối cùng, thế nhưng ngay cả mặt nước cũng bị bốc lên, phát ra âm thanh ầm ầm.
"Cẩn thận!" Lezar hô một tiếng, kéo Thẩm Tu Vân nhanh chóng lui về phía sau.
Lốc xoáy ngày càng bành trướng, đột nhiên, thể tích mãnh liệt trướng lớn, kéo theo cột nước cao mười met, bọt nước lạnh lẽo bắn lên người Thẩm Tu Vân, mang theo hàn ý thấu xương, làm cho hắn thanh tỉnh đi vài phần, cảm xúc loạn thất bát tao trong lòng cũng tạm thời bị đuổi đi.
Nhưng mà, ngay vào lúc sương đen và vòi rồng sắp chụp đến bọn họ với một khí thế phô thiên cái địa, hang động như đang rung lắc cũng trở nên an tĩnh trở lại, vòi rồng bị hút lên cũng quay trở về trong hồ, chỉ còn lại mấy vòng sóng tàn dư.
Vạt áo Thẩm Tu Vân và Lezar đều ướt sũng, giày cũng như mới vừa vớt dưới hồ lên, thần kinh căng thẳng, nhìn không chớp mắt vào nơi mà sương đen đang bắt đầu tan đi.
Nơi đó, giữa an tĩnh, có một nữ nhân đang đứng, một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
Mái tóc đen xoăn từng lọn, như suối như mây, đôi môi đỏ mọng, như châu như ngọc, làn da mịn màng trắng nõn, dáng người cao gầy thướt tha, nhìn kỹ lại, tựa hồ không mặc quần áo, sương đen lượn lờ xung quanh thân thể của nàng như lụa đen tạo thành quần dài, di động, phất phơ, như khói như mực.
Vị nữ omega đã từng được ca ngợi là vũ trụ côi thạch, từ được vô số vương công quý tộc khát vọng si mê mà theo đuổi, nữ omega độ thuần huyết gần như 100%, năm tháng tựa hồ không trôi qua trên người nàng, nàng vẫn cực kì xinh đẹp như thế, cho dù chỉ lặng yên đứng thẳng cũng có thể làm mọi vật thất sắc. Chỉ một ánh mắt, khiến cho người nhìn mất hồn, người nghe xao động.
"Lezar, con ta, là ngươi sao?" Nữ nhân bước chân trần trên mặt nước, tiến về phía bọn họ. Đóa ngọc khẽ mở, ánh mắt nhìn về phía Lezar, đôi mắt đen sâu như hàm chứa bi thương.
Lezar không trả lời, vẫn gồng cứng cơ thể, đao trong tay cũng không buông xuống.
Nữ nhân mỉm cười với Lezar, cực đẹp, cũng cực đau thương, nàng vươn ra một bàn tay, sương đen tạo thành tay áo phiêu đãng theo động tác của nàng, chi tiết này lại làm cho Thẩm Tu Vân nhớ tới cảnh tượng hắn nhìn thấy trong mơ, tựa như cũng bị sương đen bao vây như vậy, giống như trường bào khoác trên người.
"Là ta... con ta. Đôi mắt ngươi làm sao vậy? Vì sao không mở mắt nhìn mụ mụ?" Nữ nhân tựa như muốn vuốt lên trán Lezar, lại bị Lezar huy đao đến chắn.
"Ngươi, là người hay là trùng?" Giọng nói lạnh băng của Lezar vang lên.
Cánh tay nữ nhân khựng lại, lập tức tao nhã thong thả rút tay về, nhìn đến thần sắc lạnh lùng của Lezar, nàng như càng thêm bi thương, nhưng nàng cũng không trả lời câu hỏi của Lezar, chỉ nhẹ giọng nói: "Hai mươi mấy năm, không ngờ rằng trước khi chết còn có thể nhìn thấy ngươi, con ta, có thể gặp được ngươi... Ta đã thỏa mãn."
"Ngươi, hiện giờ rốt cuộc ngươi là người, hay là trùng?" Lezar có chút không để ý tới nữ nhân, lại tiếp tục hỏi, thanh âm tăng cao, có chút ý gây sự.
Nữ nhân rốt cuộc nước mắt tràn mi, tuôn ra gương mặt, nhưng những hạt châu rơi xuống.
"Ngươi rốt cuộc là người, hay là trùng?" Lezar cắn răng, đột nhiên vung đao lên, đặt lên cổ nữ nhân.
Nhưng tốc độ phản ứng của nữ nhân cực nhanh, tựa như chỉ trong nháy mắt, đã tránh xa bọn họ, ánh mắt nhìn Lezar tràn ngập bi ai.
"Lezar, ngươi muốn giết ta sao, giết mẫu thân thân sinh của ngươi sao?"
"Mẫu thân của ta đã nhảy lầu tự sát vào năm ta bốn tuổi." Lezar cười lạnh, "Nàng nhảy xuống từ tòa tháp cao nhất hoàng cung Klappa, mang theo thế nhân bêu danh, vứt bỏ ta và ca ca omega ốm yếu, hiện giờ chỉ sợ đã hóa thành tro bụi, còn có mẫu thân nào nữa?"
Tuy rằng Lezar nhớ ra chuyện kiếp trước, nhưng không có nghĩa là quên đi chuyện kiếp này, hoàn toàn ngược lại, chính bởi vì kiếp trước hay đời này y đều vượt qua thời niên thiếu tương tự nhau mà cảm thấy càng thêm thống khổ. Cùng là tang mẫu khi còn nhỏ, cùng là huynh đệ chèn ép, cùng là phụ hoàng lạnh lùng vô tình, cùng là tranh quyền trục lợi, lục đục với nhau... Mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, y lại cảm thấy tuyệt vọng trong lòng, ký ức hai thế thường xuyên chồng lẫn lên nhau, bức bách y sử tâm cơ, thủ đoạn, y không thể không trở nên mạnh hơn, một lần lại một lần trở thành chính bản thân mà y căm ghét. Đặc biệt là những khi đối diện với Thẩm Tu Vân, y càng sinh ra một loại cảm giác vận mệnh không ngừng lặp lại, hệt như y trọng sinh một đời, nhưng cái gì cũng không thay đổi.
Đêm hôm đó, canh giữ trước mộ phần mẫu thân trong nghĩa trang hoàng gia, khi rốt cuộc y cũng xác nhận được sự thật, biết trước vận mệnh sau này của mình, chút hoài niệm và đồng tình còn sót lại đối với vị mẫu thân này, tất cả đều bị oán niệm bao phủ.
Cũng chính là đêm hôm đó, Lezar hiểu được, cho dù y có yêu một người, cũng không cách nào bảo hộ bên cạnh hắn. Cho dù y quyền thế ngập trời, hô phong hoán vũ, cũng không thể thay đổi vận mệnh đã định. Y muốn để hắn ở nơi mà ánh mắt y có thể nhìn tới, đạt được tự do và hạnh phúc của hắn, nhưng có lẽ ngay cả khi hắn có thể một mình đứng vững sừng sững gió mưa không ngã, y cũng không thể sống sót trong thế giới đó của hắn... Suy nghĩ này khiến cho Lezar thống khổ bất kham, nhưng y cũng chỉ có thể tiếp tục cố sức, lấy thiết huyết chi tư, thay người kia vượt mọi chông gai, gặp thần giết thần, ngộ phật sát phật, chỉ vì muốn mở ra một con đường máu, đưa hắn lên đỉnh điên phong.
Có lẽ, nếu không vì có một mẫu thân như vậy, y sẽ không thay đổi thành dáng vẻ hiện giờ, y và hắn, có lẽ cũng sẽ không có kết cục như vậy, nhưng hiện giờ tất cả chỉ là uổng công.
"Lezar, ngươi đang... oán hận ta sao?"
"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi hiện giờ có còn là nhân loại sao?"
Sắc mặt nữ nhân tái nhợt, lòng bàn tay tựa như toát ra một dải sương đen mỏng nhẹ như khói. Sợi khói đen vừa được sinh ra nhanh chóng gia nhập vào đám sương mù đang bao phủ lấy cơ thể nữ nhân, kỳ thật cũng không dễ phát hiện, nhưng Thẩm Tu Vân xác định, sương đen kia chính là được sinh ra từ cơ thể nữ nhân này.
Mảnh gen trùng tộc, nguyên nhân quật khởi của trùng tộc, quả nhiên được sinh ra từ cơ thể mẹ.
Chiến tranh người trùng, huyết tẩy biên cương, ngàn vạn người bị ăn mòn đầu óc... Tất cả đều có liên quan đến nữ nhân này, một nữ omega đã từng nhu nhược trói gà không chặc.
Thẩm Tu Vân nhíu mày, chỉ cần nghĩ tới thể sống sơ cấp tựa như sóng đen làm người ghê tởm, cùng với những sĩ binh bị trùng tộc ăn mòn thành con rối mang cặp mắt không đồng tử, hắn liền không còn chút hảo cảm nào đối với nữ nhân này. Sự tình cũng thật kỳ quái, khi cảm xúc chán ghét đối với trùng tộc gia tăng trong lòng hắn, thì sự phẫn nộ khó hiểu kia cũng giảm đi một chút, tiếng hát quanh quẩn trong đầu cũng chậm rãi bay xa, không còn làm cho hắn đau đầu khó chịu nữa.
"Là người hay là trùng?" Giọng nói nữ nhân cực kì mềm nhẹ, như tiếng thì thầm, nàng nâng hai bàn tay lên, lòng bàn tay lại tràn ra làn khói đen mỏng, nàng nhìn chúng, nhìn sương đen chậm rãi bay lên, dung nhập vào đóa hoa hồng đang không ngừng xoay tròn trên đầu, cánh hoa đã rụng đi gần hết, nữ nhân bi ai nhìn nó, tựa hồ muốn dùng sương đen mới tạo thành thêm vào tu bổ, nhưng cũng không thể triệt tiêu tốc độ suy tàn của đóa hoa kia.
"Ta cũng không biết." Nữ nhân thở dài, "Có lẽ không còn là nhân loại."
"Ngươi là cơ thể mẹ của trùng tộc?" Thẩm Tu Vân hỏi.
Nữ nhân không nhìn đến Thẩm Tu Vân, vẫn nhìn lên đóa hoa hồng bên trên như cũ.
Hoa hồng trắng, sinh thời mẫu thân Lezar thích nhất là hoa hồng trắng, ngày xưa khắp hạ cung của hoàng thất Zethanon đều trồng hoa hồng trắng, sương sớm long lanh trên đóa hoa, phản xạ ánh sáng đủ màu, hương hoa thơm nồng lan tỏa nơi nơi, công khai biểu thị sự sủng ái của một vị hoàng đế dành cho sủng phi omega độc nhất vô nhị.
"Cơ thể mẹ sao? Đây là cách mà các ngươi gọi ta?" Nữ nhân thản nhiên cười cười.
"Vì sao ngươi lại trở thành như thế này?" Sau khi Lezar trầm mặc thật lâu, rốt cuộc lại lên tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, "Ta đã luôn cho rằng, ngươi là bị trùng tộc tước đoạt thân thể, ta cho rằng, ngươi đã sớm không còn có ý thức của nhân loại."
Nữ nhân nhẹ mỉm cười, "Bị ép buộc? Bị ép buộc... là không cách nào trở thành cơ thể mẹ a, Lezar, ta là tự nguyện, năm đó mụ mụ là tự nguyện. Rơi xuống từ tòa tháp, đầu rơi máu chảy, tạng phủ nứt toát... kỳ thật ngươi nói đúng, có lẽ vào ngay lúc đó, ta đã chết rồi."
Đúng lúc này, bên trên bọn họ truyền đến một tiếng vang thật lớn, toàn bộ hang động rung lắc dữ dội, vô số đá vụn rơi xuống, Thẩm Tu Vân và Lezar thần sắc đại biến, nhưng nữ nhân vẫn bình tĩnh tựa như không phát hiện chuyện gì bất thường, vẫn như cũ nhìn vào làn khói đen phát ra từ lòng bàn tay ngày càng thưa thớt dung nhập vào đóa hoa trên đầu, lúc này đóa hoa đã không còn cánh hoa, đài hoa và nhụy hoa cũng đang bắt đầu héo rũ.
"Chỉ là một con sâu bình thường, trốn trong đám cây cảnh dưới mấy tòa tháp trong hoàng cung, hệt như một con côn trùng bình thường nào khác, ai nào ngờ đó lại là thể sống sơ cấp được trùng tộc lưu lại từ hơn hai trăm năm trước chứ?" Nữ nhân bắt đầu thì thầm, chuyên chú nhìn đài hoa đang úa tàn, trong lòng bàn tay rốt cuộc cũng không còn tỏa ra sương đen để bổ khuyết.
"Ngủ đông bên dưới đám thực vật, ẩn nhẫn cả trăm năm, tựa như omega chúng ta vậy... Khi nó nổ lực chờ được cơ thể mẹ, dung nhập vào máu cơ thể mẹ, mới chính thức quật khởi. Mảnh gen có chứa một phần gen của nhân loại, gặp máu của omega sẽ sinh ra thể sống sơ cấp, vào máu alpha sẽ ăn mòn thân thể, khiến cho bọn họ tự giết lẫn nhau, rất thông minh, không phải sao? Kỳ thật ý tưởng của chúng ta cũng có phần giống nhau đi, nếu không vì sao cơ thể mẹ lại là omega chứ? Có lẽ trên đời này không nên tồn tại chủng tộc alpha, không, hay là ngay cả beta và omega cũng không nên tồn tại a, trở lại thế giới trước khi nhân loại tiến hóa không tốt sao? Lúc đó, thế giới không dơ bẩn vặn vẹo như vậy, cũng không tuyệt vọng như vậy... Mọi người đều thật đáng thương... đều thật đáng thương, vì sao phải có alpha và omega chứ? Chi bằng tất cả đều chết hết... Chết rồi sẽ không còn đau khổ nữa..."
Động tĩnh bên trên hang động càng lúc càng lớn, vách hang chấn động đến đáng sợ, tựa hồ lúc nào cũng có thể sụp xuống, sau đó, một âm thanh vang dội làm cho lòng người cũng muốn vỡ nát, vách hang phía sau lưng mẫu thân của Lezar đột nhiên nứt ra một khe hở thật lớn, hắc trùng tràn ra từ trong khe.
"Cho nên ngươi tự nguyện? Tự nguyện gây giống đời sau cho đám trùng ghê tởm đó?" Trong giọng nói của Lezar mang theo ý bất khả tư nghị.
"Ghê tởm? Kỳ thật đó chỉ là một dạng sống đơn thuần nhất trên đời, ít ra, thiện lương hơn nhân loại."
Một trùng đen nhỏ bay ngang qua nữ nhân, nữ nhân vươn tay, hắc trùng đậu lên tay nàng, đúng lúc này, đóa hoa hồng phía trên nữ nhân, cuối cùng cũng rụng sạch.
Thình thịch!
Vách hang phía sau lưng nữ nhân đột nhiên vỡ nát, sóng trùng màu đen bay ra tứ phía, bao vây lấy nàng.
Thẩm Tu Vân nhìn thấy cảnh này, liên tưởng đến đóa hoa hồng từ sương đen đã biến mất kia, đồng tử mãnh liệt co rút lại!
Cơ thể mẹ suy vong, trùng tộc phản phệ!
"Không tốt! Lezar! Nàng đang bị trùng tộc phản phệ! Thẩm Tu Vân hô lên.
Lezar nhanh chóng hiểu ý Thẩm Tu Vân.
Ssard và Vệ Á! Rất có thể quá trình lọc máu của bọn họ chưa hoàn thành, một khi cơ thể mẹ tử vong, mất đi gen bảo hộ của cơ thể mẹ, cho dù chỉ còn một thể sống sơ cấp lưu lại trong cơ thể của bọn họ, cũng sẽ khó bảo đảm tính mạng!
"Vệ Á!" Lezar hét lớn một tiếng, chạy về phía nữ nhân, "Vệ Á còn sống! Cho dù ngươi không yêu phụ hoàng, không quan tâm đến tính mạng ta và Ssard, chẳng lẽ ngươi không quan tâm đến nhi tử kia của ngươi sao? Hiện giờ trong cơ thể của hắn có thể sống sơ cấp, là do sự bảo hộ của ngươi nên mới chưa chết, nếu như ngươi chết đi, hắn cũng không sống được!"
Vỗn dĩ đã muốn buông xuôi, bình yên nhắm mắt, đôi mắt nữ nhân rốt cuộc cũng mở choàng.
"Ngươi nói cái gì? Vệ Á... hắn còn sống?"
Về gút mắc tình cảm giữa phụ hoàng và mẫu thân, vẫn luôn là cung đình bí sử, nhưng từ khi Lezar biết đến thân phận của Vệ Á, dựa vào vài dấu vết còn lại, cũng làm cho y tăng thêm vài hiểu biết đại khái về ân oán xưa kia. Mẫu thân mang theo dấu hiệu của một alpha khác, đó là người mà nàng yêu sâu đậm, mà Vệ Á là nhi tử của nàng và người này, kết tinh của tình yêu chân chính. Không như Ssard và y, chỉ là kết quả cưỡng bách.
"Phải! Cho nên ngươi không thể chết được! Biết không!" Lezar bước vào giữa sóng trùng, nhưng sóng trùng quá mức dày đặc, hơn nữa sức miễn dịch trên người y tựa như đang mất đi hiệu lực, thế sống sơ cấp vốn không dám tới gần y, hiện giờ thế nhưng cũng dễ dàng tấn công y, nhưng sóng trùng vẫn hứng thú với cơ thể mẹ hơn là Lezar, chỉ cần Lezar không tiếp tục đi lên trước nữa, chúng cũng sẽ không đuổi theo y không bỏ.
Lezar không có cách nào tới gần, đồng thời vì lo lắng cho Ssard và Vệ Á, tia hy vọng cuối cùng nơi đáy lòng y cũng dần dần mai một.
Chuyện gì cũng không thay đổi, chung quy y vẫn vô pháp thay đổi vận mệnh của mình...
Ánh mắt vốn dĩ đã thất thần của nữ nhân lại một lần nữa tràn ngập nước mắt, giờ phút này thân thể nàng đã hoàn toàn bị hắc trùng vây quanh, mà sóng trùng vô cùng vô tận vẫn cuồn cuộn không ngừng kéo đến từ vách hang sụp đổ, bao bọc nàng chỉ còn lộ ra gương mặt bi ai.
"Ta đã không còn cách nào, dẫn cơ thể mẹ đời thứ hai đi vào nơi này đã làm hao hết sức lực của ta." Nữ nhân nhìn nhi tử đang liều mạng muốn đến gần mình, lệ rơi đầy mặt, "Lezar, nếu mụ mụ không yêu ngươi và Ssard, làm sao trong thân thể các ngươi lại có sự bảo hộ của ta được? Rất xin lỗi, xin lỗi... Nhưng đây chính là kết thúc của nhân loại, ai cũng không chạy thoát... nhân dịp bảo hộ vẫn chưa mất hẳn, ngươi nhanh đi đi."
Lezar ngơ ngẩn, cơ thể mẹ đời thứ hai! Y mãnh liệt mở mắt ra quay đầu lại nhìn Thẩm Tu Vân đang chém giết giữa sóng trùng, tim cũng như ngừng đập.
...Cơ thể mẹ thứ hai?
Đúng lúc này, sau vách hang vừa sụp xuống đột nhiên có một người xông vào, người nọ đỏ mắt, quân phục rách nát, sau khi nhìn thấy mẫu thân của Lezar liền không còn quan tâm tới gì nữa, trực tiếp xông lên, tay trái vung đao, tay phải còn cầm một ống nghiệm, không ai khác, chính là Joseph.
"Không thể chết được, không thể chết được, Ssard vẫn chưa tỉnh lại, cơ thể mẹ không thể chết được..." Joseph tựa như phát điên, không ngừng lặp lại những lời này, hắn không để ý đến sóng trùng dày đặc sắp nhồi kín không gian, lao thẳng đến trước mặt mẫu thân Lezar, không ngừng chém loạn, hỏa dược đã dùng hết, hắn không cách nào châm lửa, chỉ có thể vung đao lung tung loạn xạ, tiêu diệt hắc trùng vây quanh cơ thể mẹ với một hiệu suất thấp chả ra sao.
"Đến a! Cắn ta a! Các ngươi tới cắn ta a..." Joseph điên cuồng hét lên, hệt như đã hoàn toàn phát điên, "Ssard vẫn chưa tỉnh, ta sẽ không để cho cơ thể mẹ chết! Tuyệt không để cho cơ thể mẹ chết!"
Mẫu thân Lezar đang hấp hối trong nước mắt giữa một mảnh tối đen, đột nhiên nhìn thấy một bóng người lao về phía mình, nàng lấy làm lạ, vì sao những thể sống sơ cấp này thế nhưng lại không cắn hắn.
"Ssard, ngươi nhanh tỉnh lại đi, ta không cảm nhận được ngươi, làm sao đây... Ta sắp không kiên trì nổi nữa..." Tướng quân alpha thiết cốt boong boong thế nhưng gào khóc lên, gương mặt anh tuấn râu ria lỉa chỉa, quần áo rách nát, trên người tràn đầy vết thương, máu tươi giàn giụa, nhưng đám trùng lại không xâm nhập vào cơ thể hắn giống như với những alpha khác.
Vì sao... vì sao hắn lại không bị trùng tộc công kích...
Mẫu thân Lezar nhìn nam nhân đáng thương này, miệng hắn đang không ngừng gọi tên một người, đó là tên con trai nàng, một omega thể yếu nhiều bệnh, từ lúc hắn được sinh ra, nàng đã đoán được vận mệnh bi thảm của hắn, nhưng hiện giờ lại có một người, cam nguyện dùng tính mạng của mình tranh thủ cơ hội sống sót cho hắn. Tình cảm của alpha này mãnh liệt như vậy, ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được nội tâm lo lắng của hắn lúc này, giống như hắn và Ssard tính mạng tương liên, đồng sinh cộng tử, một người chết đi một người khác cũng sẽ không sống nổi...
Nữ nhân dần dần cạn kiệt sinh mạng mãnh liệt mở to mắt, trong đầu chợt hiện lên hai chữ: Khế ước!
Một ánh sáng kì dị nở rộng trong đôi mắt nàng, chính là thứ được gọi là hy vọng.
"Đừng quên khế ước cuối cùng! Lúc vừa mới thành cơ thể mẹ sẽ mất đi ý thức của nhân loại, đừng trở nên giống như ta!"
Nữ nhân dùng tẫn tia sinh mệnh cuối cùng của mình, cao giọng nói lên những lời này, cũng không biết là nói với ai. Nhưng nàng cũng chỉ kip nói lên một câu như vậy, thân thể đã sụp đổ dưới sự phản phệ của trùng tộc.
Thứ cuối cùng mà nàng lưu lại trên đời này, là khóe mắng tích lệ.
Đó là nước mắt vui mừng.
Mà vào đúng ngay lúc này, trong khoang chữa bệnh bí mật trên chiến hạm hoàng gia xa tít bên ngoài, Ssard đang nằm trên giường bệnh mãnh liệt tỉnh lại, hắn mở hai mắt, thẳng tắp nhìn lên trần.
"Ssard, ngươi tỉnh?" Laurent vẫn luôn canh giữ bên cạnh đứng lên, tiến sĩ beta luôn luôn lãnh tĩnh, thế nhưng lại kích động đến mức phát run: "Cảm giác thế nào?"
Lồng ngực Ssard phập phồng, dồn dập thở dốc, tựa như vừa chạy bộ mấy chục cây số, ánh mắt lại phá lệ sáng ngời.
"Laurent, rốt cuộc ta cũng tìm được..." Đại khái bởi vì quá lâu không nói chuyện, giọng nói của Ssard có chút tắc, "Không cần mang thai, nếu omega không cần mang thai cũng có thể sinh được thế hệ sau, có phải liền có thể được làm việc? Có phải cũng có thể như alpha và beta?"
Bên kia tấm bình phong trong phòng, nam nhân omega đã từng là đấu sĩ đẳng cấp cao nhất của đấu trường Solomon cũng mở mắt.
Đó là một đôi mắt cũng giống như Lezar và Thẩm Tu Vân vậy, đôi mắt đen, lạnh lùng, như hồ sâu, sâu đến không thấy đáy, trong suốt lạnh thấu xương.
Manuss vốn đang ghé vào bên giường của Vệ Á ngủ, mái tóc dài đỏ sẫm rũ xuống bên má, vừa mới bị tiếng nói của Laurent làm tỉnh, đang có chút bần thần, nhìn thấy người trên giường bệnh đang yên lặng nhìn hắn, hắn mờ mịt chớp mắt thêm mấy cái.
"Vệ Á! Vệ Á!Vệ Á! Vệ Á!" Rốt cuộc Manuss cũng hoàn hồn, nước mắt chảy đầy.
Nam nhân trên giường bệnh xuỵt một tiếng, "Câm miệng! Ồn chết!"
Manuss lập tức im lặng, kích động nắm lấy tay Vệ Á.
"Ngươi lại đây."
Manuss : "?"
Vệ Á: "Dấu hiệu ta."
Manuss: "..."
Vệ Á chậm rãi ngồi dậy, tựa hồ đầu còn choáng váng, đỡ trán, mái tóc ngắn màu trà rũ xuống, sau đó sửa lại áo, để lộ sau cổ, nhận thấy hoàng tử alpha bên cạnh vẫn đang ngốc lăng không phản ứng, mất kiên nhẫn mà liếc nhìn hắn.
"Còn thất thần làm gì? Nếu không muốn chết thì nhanh lên. Ngươi xong việc ta mới có thể phản dấu hiệu ngươi, tranh thủ đi."
Manuss sẽ rất nhanh chóng biết được, lời nói 'nếu không muốn chết này' không giống ý tứ uy hiếp ngoài miệng mà Vệ Á thường dùng, đây chính là ý như lời ...