Chương 142

Một khắc khi Thẩm Tu Vân nhìn thấy sóng trùng, bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kỳ dị. Tuy rằng hiện giờ mục tiêu của đám trùng này là cơ thể mẹ đang suy vong, nhưng vẫn có một phần hướng về phía hắn. Đây cũng không phải là lần đầu tiên đương đầu với sóng trùng, nhưng lại chưa từng như thế này, khiến cho hắn cảm thấy sống lưng run lên. Bởi vì hình như hắn... có thể cảm nhận được suy nghĩ của trùng tộc.

Đây đúng là một suy nghĩ kỳ quái, trên thực tế đám hắc trùng đối với hắn cũng không chút nào thủ hạ lưu tình, tấm áo choàng thấm máu của Lezar vẫn còn trên người hắn, tác dụng đã bắt đầu giảm xuống. Vết thương trên mu bàn tay Thẩm Tu Vân cũng đã sớm khép lại, lúc này trên vết sẹo nhợt nhạt lại bắt đầu nóng lên, cả cơ thể cũng bị quấy đến nóng nảy bất an. Miệng vết thương nóng bỏng như đang mở ra phong ấn, vết sẹo vốn mờ nhạt nay lại trở nên đỏ, chậm rãi chảy ra máu tươi. Trong lòng Thẩm Tu Vân cả kinh, động tác chậm đi mấy phần, hắc trùng liền muốn nhân cơ hội mà vào, tựa như tham lam hút máu tranh nhau lao vào vết thương của hắn, làm cho hắn không cách nào tránh né.

Nhưng đúng lúc này, Thẩm Tu Vân lại nghe thấy tận sâu trong óc một giọng nói lạnh như băng vang lên:

"Cút."

Chỉ một chữ đơn giản như vậy, đám hắc trùng lại thực sự ngừng lại, bắt đầu bay lơ lửng xung quanh Thẩm Tu Vân, tựa như đang chờ thời cơ hành động.

"Chưa cho phép, không được đến gần."

Thẩm Tu Vân lại nghe thấy giọng nói trong đầu, lần này hắn nghe thấy rõ ràng, đó là thanh âm của chính hắn.

Hắc trùng chậm rãi lui ra một chút, Thẩm Tu Vân cầm kiếm bước tới phía trước, đám hắc trùng thế nhưng cũng bay sau hắn, có lẽ do khí thế bức bách trên người hắn nên bọn chúng ngập ngừng một chút, sau đó đổi hướng rời đi. Thẩm Tu Vân cuối cùng cũng thoát khỏi sóng trùng, cúi đầu nhìn vết sẹo trên tay mình, không khỏi nhíu mày.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt nóng rực dừng trên người mình, Thẩm Tu Vân mãnh liệt ngẩng đầu nhìn, thấy Lezar bị sóng trùng bao vây, đang ra sức phản kháng. Thẩm Tu Vân lập tức cướp đường đến bên cạnh y, muốn làm giống như vừa rồi, bắt sóng trùng rời đi, nhưng lại không thể nào làm được.

"Thẩm Tu Vân tướng quân, bên này." Lúc này một giọng nam trầm ấm vang lên, một sĩ binh alpha không biết đã đuổi tới từ lúc nào.

Thẩm Tu Vân nhận ra người này, là Edward Monton, là người được Hasusan đề cử, coi như là một 'cái đinh'. Có điều Thẩm Tu Vân vẫn luôn có ấn tượng rất tốt đối với công chúa Hasusan, hơn nữa người này đích xác có thực lực, cho nên hắn cũng không đá đến quân đoàn của Mike. Lúc này, toàn bộ hang động đều nhồi đầy hắc trùng rậm rạp, người này còn có thể đơn thương độc mã xông tới viện trợ bọn họ, có thể thấy được bản lĩnh không nhỏ.

"Lezar, ngươi không sao chứ?" Có Monton tương trợ, Thẩm Tu Vân nhanh chóng vọt vào trong sóng trùng cứu Lezar ra.

Sắc mặt Lezar có vẻ không được tốt, giọng nói khàn khàn: "Ta không sao."

Thẩm Tu Vân cảm thấy Lezar có chút kỳ lạ, cảm thấy động tác của y tựa hồ không nhanh như trước kia, quả thực ngay cả một phần mười cũng không phát huy được.

"Không có việc gì thì tốt rồi, nơi này sắp sập, chúng ta mau ra ngoài."

"Được, ta đi giúp Joseph." Lezar nói.

Thẩm Tu Vân thoáng nhìn về hướng mẫu thân Lezar, nữ nhân xinh đẹp đã hương tiêu ngọc vẫn. Vì cơ thể mẹ tử vong mà sóng trùng trở nên điên cuồng hỗn loạn. Một nam nhân cao lớn đang chiến đấu giữa đàn hắc trùng, kỳ lạ là, đám hắc trùng có tấn công hắn, nhưng lại không muốn chui vào trong cơ thể hắn.

Thẩm Tu Vân chú ý tới chi tiết này, không khỏi nheo mắt lại.

"Joseph, lui lại!" Thẩm Tu Vân la lên, sau đó liền vung kiếm, cùng lao đến với Lezar và Monton.

Joseph thương tích đầy mình, khóe môi lại mỉm cười vui vẻ. Thông qua cảm ứng của khế ước giữa alpha và omega, hắn biết Ssard đã bình an vô sự, thanh gươm một khắc trước vẫn luôn treo trên đầu rốt cuộc cũng được giải trừ, hắn tựa như hồi sinh, sức chiến đấu mãnh liệt gia tăng. Có vẻ hắn cũng nhận ra đám hắc trùng không dám ăn mòn mình, càng không chút sợ hãi, dùng một thanh trường đao chém đến nổi gió soàn soạt.

Ba người nhanh chóng đi qua khỏi vách động đã sụp đổ, trên đường Joseph báo cáo quân tình với Thẩm Tu Vân và Lezar. Vốn là, sau khi Thẩm Tu Vân và Lezar bị cơ thể mẹ đưa tới nơi này, quân đội bên ngoài liền bị trùng tộc vây công, không chỉ có thể sống sơ cấp tạo thành sóng trùng, còn có mấy ngàn thể sống cao cấp của trùng tộc. Joseph vì lo lắng cho Ssard, bức thiết phải tìm thấy cơ thể mẹ, mới dẫn đầu tiến lên, có điều, vốn dĩ hắn dẫn theo một đội, nhưng lại không một ai đuổi kịp hắn.

Sau khi chuyện của Ssard được giải quyết xong, lúc này Joseph mới bắt đầu lo lắng đến những người khác, lần này trùng tộc thế tới rào rạt, nhìn thế này, là muốn đưa bọn họ vào chỗ chết. Thế nhưng, Joseph lại có một vấn đề không thể nghĩ ra, hắn hỏi: "Nếu cơ thể mẹ đã chết, thì đám thể sống cao cấp đó sẽ nghe lệnh của ai?"

"Cần phải có cơ thể mẹ để điều khiển thể sống sơ cấp của trùng tộc, một khi thể sống cao cấp tiến hóa thành có trí lực của riêng mình, thì sẽ không còn dễ dàng can thiệp vào hành động của bọn chúng nữa." Thẩm Tu Vân nói.

Joseph nghe vậy sửng sốt, nhìn nhìn Thẩm Tu Vân, tựa hồ lấy làm kỳ lạ tại sao hắn lại biết rõ như vậy.

Lezar cũng trầm mặc.

Đúng như Thẩm Tu Vân cảm thấy, trong lúc nguy cấp này, y lại không thể phát huy thực lực, trên thực tế, trong tim y đang là một hồi trời sụp đất nứt, căn bản không cách nào tập trung chú ý vào chiến đấu.

Từ khi biết một chuyện, Lezar lập tức hoài nghi Thẩm Tu Vân là cơ thể mẹ thứ hai, như cho dù là cơ thể mẹ thì sao? Chỉ cần không có gen của trùng tộc nhập vào máu, hắn sẽ vẫn như người thường. Chỉ cần triệt để tiêu diệt trùng tộc, hắn sẽ vĩnh viễn là một tướng quân omega thuần huyết nhất. Y vẫn luôn cẩn thận bảo vệ hắn, cũng thay hắn che dấu, không để cho người khác điều tra hắn, mang theo một kiểu tâm lý bịt tai trộm chuông. Hơn nữa không phải mới vừa rồi mẫu thân y cũng đã nói sao, chỉ có 'tự nguyện' mới có thể trở thành cơ thể mẹ, Lezar không tin Thẩm Tu Vân sẽ trở thành dị tộc.

Nhưng mà, vừa rồi y đã nhìn thấy gì? Thẩm Tu Vân xua tan hắc trùng bên cạnh hắn, đám thể sống sơ cấp kia thế nhưng lại... nghe lời hắn!

Lezar vô cùng hối hận, cho tới nay y chỉ nghĩ tới việc phải làm sao để tăng địa vị chính trị của Thẩm Tu Vân, lần này suất binh tham chiến chính là để hắn nhanh chóng thu hoạch quyền lực và uy vọng, nhưng y lại quên mất một vấn đề quan trọng nhất – Có thể nào Thẩm Tu Vân lại thật sự trở thành cơ thể mẹ hay không? Nếu hắn thật sự trở thành cơ thể mẹ vậy phải làm sao đây?

Nghĩ tới đây, hơn nữa vừa rồi mới chứng kiến mẫu thân của mình bị trùng tộc phản phệ, trong lòng Lezar đau khổ không thể chịu nổi..

Tu Vân, Tu Vân...

Trong lòng Lezar gọi tên Thẩm Tu Vân một lần lại một lần, đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, tựa như có thứ gì chạy trong cơ thể, làm cho y huyết khí dâng trào, cảm xúc càng lúc càng không ổn định, tay nắm càng lúc càng chặt, nổi lên gân xanh.

Đều do y sai, do y tự cho là đúng...

Suy nghĩ này tra tấn Lezar, y cầm đao đi sau lưng Thẩm Tu Vân, đột nhiên tăng tốc vọt lên, che chắn trước mặt Thẩm Tu Vân, liên tục ném ống hóa chất không ngừng nghỉ, ánh lửa từ phản ứng hóa học đốt từng đám trùng tộc thành bột mịn, nhanh chóng làm ra một thông lộ, nối thẳng đến vách động bị sụp đổ kia.

Thẩm Tu Vân nhìn Lezar gần như đánh bạc mệnh mà ở phía trước mở đường, không khỏi nắm chặt kiếm, dùng lực khinh thân nhảy lên, đuổi kịp Lezar, giúp y thanh lý một đám trùng gần đó.

"Hiện giờ ngươi đã không còn sự bảo hộ của cơ thể mẹ, còn muốn làm anh hùng cái gì." Thẩm Tu Vân thản nhiên nói.

Động tác Lezar cứng đờ, sát khí trên người quá nặng, tốc độ diệt trùng cũng mất một chút. Joseph và Monton đi theo sau cũng tốn không ít khí lực.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Monton đều không rời khỏi Lezar, nhận thấy tốc độ và thể lực của y đã vượt ra khỏi phạm vi của một người thường, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, không khỏi nhếch môi.

Bốn người cùng xuyên qua vách hang lung lay sắp đổ, bên ngoài là một sườn dốc rất dài, nơi đỉnh dốc đụng vào trần hang động có một khe hở có thể nhìn thấy ánh sáng di động. Ra khỏi nơi này sẽ quay trở về nơi mà ban đầu bọn họ bị cuốn vào. Bốn người nắm vào vách động bò lên, nhưng cảnh tượng trước mặt, lại làm cho bọn họ như rớt thẳng vào địa ngục tu la.

Bởi vì mẫu thân của Lezar đã chết, cho nên trên người y cũng không còn gen bảo hộ, đồng thời những sĩ binh alpha đã từng tiêm vào huyết thanh từ máu của Lezar cũng không còn lực miễn dịch đối với trùng tộc. Nói cách khác, hiện giờ trước mặt trùng tộc, bọn họ đã không khác gì những alpha bình thường khác, có thể bị trùng tộc dễ dàng xâm nhập thân thể, biến thành con rối.

Mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí, tiếng hét bi thảm liên tiếp vang lên, làm cho người nghe bủn rủn tay chân. Binh lính alpha đã nhận ra việc mình bị mất lực miễn dịch, lúc chiến đấu càng thêm chùng tay, sợ bị trùng ăn mòn cơ thể. Thỉnh thoảng lại có sĩ binh của nhân loại ngã xuống, giây tiếp theo, sẽ bị hắc trùng ngập trời chui vào trong cơ thể, sau đó lại lắc lắc lắc đứng lên, gia nhập vào hàng ngũ trùng tộc, đôi mắt trắng dã, biến thành zombie.

Triền đấu một lúc lâu, người sống sót càng lúc càng ít, hơn nữa thể lực cũng cạn kiệt, nhưng con rối trùng tộc lại không biết mệt mỏi, sức chiến đấu không giảm, chém chết một, lại có thêm một đứng lên, lại là kẻ vừa rồi vẫn còn là chiến hữu.

Trường hợp huyết tinh tàn nhẫn như vậy có thể làm người khác sợ đến ngất, rất nhiều binh lính lần đầu ra chiến trường giao chiến cùng trùng tộc thậm chí bị dọa đến thét chói tai.

Đại quân hơn mười vạn người, chỉ trong một thời gian ngắn đã tổn thất hơn nửa, Thẩm Tu Vân biết, không bao lâu nữa, những người này đều sẽ phải chết ở chỗ này, thành chất dinh dưỡng cho trùng. Tuy rằng hắn từng nói, muốn bọn họ xem bản thân mình như một người chết, tuyệt địa cầu sinh, nhưng hiện giờ tình huống thế này, chỉ sợ tuyệt địa thật sự sẽ trở thành mộ địa.

Joseph nhìn thi hài đầy đất, trong lòng vừa phẫn nộ vừa bi thương, muốn gia nhập chiến trường, Thẩm Tu Vân lại đột nhiên mở miệng hỏi hắn:

"Joseph tướng quân, vì sao ngươi lại không sao cả?"

"A?" Joseph không hiểu ý Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân nói: "Đã không còn sự bảo hộ của cơ thể mẹ, những người từng tiêm huyết thanh từ máu của Lezar cũng không còn miễn dịch với trùng tộc, vì sao chúng lại không xâm nhập cơ thể ngươi?"

Lúc trước Joseph vẫn không chú ý tới điều này, Thẩm Tu Vân vừa nói, hắn mới cảm thấy không thích hợp, cau mày nói: "Ta... hình như từ trước khi tiêm vào huyết thanh ta đã có miễn dịch với trùng tộc rồi."

"Vậy lúc trước có chuyện gì đặc biệt từng xảy đến với ngươi không?"

Joseph cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: "Lúc đó ta bị người của Carsen bắt lại, bọn chúng muốn ta tự nguyện đồng ý tiêm vào, còn dùng Ssard để áp chế ta. Sau đó ta và Ssard cho nhau dấu hiệu, hắn nói với ta, nói ta có thể đồng ý tiêm vào, không sao cả. Chẳng lẽ... nguyên nhân là Ssard?"

Thẩm Tu Vân lắc đầu, "Nếu như là Ssard, sau khi cơ thể mẹ tử vong thì gen bảo hộ của hắn cũng mất, sao có thể bảo vệ ngươi được?"

"Còn nhớ câu nói cuối cùng của nàng không?" Lúc này Lezar mới mở miệng.

Những lời nói kỳ lạ của mẫu thân Lezar trước khi chết, câu đầu tiên là: đừng quên khế ước cuối cùng...

Thẩm Tu Vân trầm ngâm, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.

"Lezar, yếm trợ ta." Thẩm Tu Vân nói với Lezar, "Chúng ta mở đường, chỉ cần có thể tập hợp với người bên ngoài, sẽ có đường sống!"

Lezar tỏ vẻ vi diệu, hoành đao trước ngực, nói với Thẩm Tu Vân: "Thanh đao này, bắt đầu từ nay, được sinh ra vì ngươi."

Lúc này Thẩm Tu Vân cũng không chú ý tới sự khác thường của Lezar, tỷ như hơi thở ngày càng dồn dập của y, còn có cánh tay y run lên nhè nhẹ. Nhận được lời hứa của y, hắn không do dự thêm, nghĩa vô phản cố lao nhanh xuống vùng giao chiến.

Binh sĩ đế quốc bị vây trong tuyệt vọng đã muốn xem nơi này là nơi an nghỉ của chính mình, chợt thấy hai hình bóng dùng tốc độ cực nhanh lao tới chỗ bọn họ, giữa hai bọn họ có thủ có công, phối hợp đến thiên y vô phùng, một người cầm kiếm, một người cầm đao, đâm chém, quăng hóa chất, theo một tiếng nổ ầm vang, ngọn lửa nở rộ bên cạnh bọn họ, lay động, ánh lên hình bóng hai người, khiến cho bọn họ thoạt nhìn không còn giống nhân loại, càng giống như tử thần bước ra từ địa ngục.

Đó chính là Tướng quân và Thất hoàng tử điện hạ của bọn họ, Thẩm Tu Vân và Lezar!

"Ta là Thẩm Tu Vân! Không muốn chết thì đuổi theo ta!" Thẩm Tu Vân la lên, áo choàng đen tung bay sau lưng, nhưng một ngọn cờ lướt qua.

Trong nháy mắt, như nến tàn lại một lần nữa cháy sáng, nội tâm binh sĩ kích động, như nhìn thấy được hy vọng sống, hăng hái nắm chặt chuôi kiếm, thân thể tựa như quên đi sự mệt mỏi vô lực, đỏ mắt tiếp tục chém giết đám sĩ binh của trùng tộc. Thẩm Tu Vân dẫn đầu chém giết thành một con đường, đế quốc quân đi theo sau hắn.

"Joseph! Lúc trước các ngươi làm sao tìm được bọn ta?" Sau khi Thẩm Tu Vân xuất hiện, đám thể sống cao cấp liền chọn hắn làm mục tiêu công kích, nếu như chỉ một mình hắn đối phó, khẳng định có chút quá sức, chẳng qua vẫn còn có Lezar, tựa như một vòng bảo hộ, khiến cho đám trùng tộc kia không thể tới gần, cho nên hắn mới bớt chút thời giờ nói chuyện với Joseph.

"Lúc đó cũng không biết xảy ra chuyện gì, đám hắc trùng tự nhiên tựa như phát điên mà lao về một chỗ, bọn ta liền đi theo, nhìn thấy chúng đều tập trung trên một vách hang, làm cho vách hang kia nổ tung. Vách hang ở đây đều vô cùng cứng, phỏng chừng nếu không có đám hắc trùng bu lên phệ cắn, chỉ dựa vào hóa chất của chúng ta, cũng khó làm nổ vách động."

"Cho nên nói, chúng ta cần dựa sức bọn trùng sao?" Thẩm Tu Vân nheo mắt, thì thầm tự nhủ.

Sau khi bọn họ tiến vào nơi này, hang động lúc trước cũng bị phong kín, ở nơi tối tăm này, căn bản không phân biệt được phương hướng, lại không có sương đen chỉ đường, Thẩm Tu Vân có thể mang bọn họ về lại nơi xuất phát ban đầu đã là chuyện không thể, lúc này đối mặt với hang động dài vô tận lạnh lẽo, bọn họ lại cảm thấy tuyệt vọng.

Đến tột cùng là ở đâu? Làm sao có thể ra ngoài?

Trong đầu không ngừng lặp lại câu hỏi, ở đâu, làm sao ra ngoài, nói đi, ở đâu...

Sóng trùng phía sau vẫn như cũ, đuổi sát không tha, đám sĩ binh trùng tộc với sức chiến đấu kinh người càng là bám riết, Thẩm Tu Vân biết, người của hắn không chống cự được bao lâu nữa, thật sự nếu như không tìm được lối ra, chờ tới khi chút hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan biến, sẽ thật sự không còn đường sống...

Đáng chết, vì sao nơi này không thể liên lạc! Không cách nào liên lạc với bên ngoài! Không cách nào dùng rada dò xét!

Thẩm Tu Vân ngày càng bực tức, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, hắn tức giận chém ra một kiếm, thế nhưng chặt đôi một sĩ binh trùng tộc đang đánh về phía hắn!

"Nói! Lệnh cho các ngươi chỉ đường!"

Lúc này, giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc lại vang lên trong đầu, cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng là giọng Thẩm Tu Vân, nhưng chính hắn lại đâu có nói gì.

Vừa dứt lời, một phần hắc trùng đột nhiên tách ra, xoay xoay giữa không trung, sau đó tạo thành một mũi tên bay về một phía trên vách hang động.

Thẩm Tu Vân chăm chú nhìn rõ nơi đó, đôi mắt tối sầm lại, vung kiếm cắt lên cánh tay, máu tươi lập tức phun ra, bắn tung tóe lên tường, hương vị tanh ngọt nồng đậm tràn ngập, hắc trùng vốn đang chiến đấu đột nhiên không còn tấn công, tất cả đền như quỷ hút máu đói khát, lập tức đánh về phía vách hang động, nhanh chóng dán kín vách động.

Thẩm Tu Vân không ngừng lại, kéo áo choàng trên người mình xuống, buộc lên miệng vết thương, nhưng không phải để cầm máu, ngược lại hoạt động hai cánh tay, làm cho máu chảy càng nhiều, chờ đến khi áo choàng bị thấm máu ướt sũng, Thẩm Tu Vân mới lấy áo choàng ra, quăng lên không trung. Đinh đinh hai tiếng! Hai thanh chủy thủ bay ra, ghi chiếc áo choàng đẫm máu lên vách hang, làm cho sóng trùng bay tới càng lúc càng nhiều.

Cảnh tượng này làm cho mọi người chấn kinh rồi, tất cả đều sửng sốt, ngơ ngác không biết làm sao.

"Ba đoàn tiên phong, dùng toàn lực giết thể sống cao cấp của trùng tộc, hai bên trái phải hai đội, chuẩn bị hóa chất, oanh tạc vào nơi trùng tụ tập." Lezar hạ lệnh, sau đó liền vọt tới bên cạnh Thẩm Tu Vân, ôm lấy hắn.

Thẩm Tu Vân mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, nhưng so với nỗi đau đớn do mất máu, cảm xúc xao động trong thân thể càng làm cho hắn khó kiềm chế, cùng với giọng hát mơ hồ trong đầu như muốn bức điên hắn.

Báo thù, trả thù... Lại là thanh âm này...

Rốt cuộc là hắn muốn báo cái thù nào? Còn nữa, phải trả thủ ai?

Thẩm Tu Vân có chút thần trí không rõ, chỉ cảm thấy mình rơi vào một cái ôm ấm áp mà rắn chắc. Hắn cố gắng mở mắt, liền thấy được một gương mặt, lại giống như ảo giác, thấy được đôi mắt đen trước kia.

Thế nhưng trước đây lại không ý thức được, đôi mắt đen đã từng nhìn mình suốt hai kiếp, sẽ làm hắn nhớ nhung đến thế... Đáng tiếc, chỉ còn có thể tồn tại trong ảo giác.

"Tu Vân!" Lezar luống cuống tay chân giúp Thẩm Tu Vân cầm máu, ôm chặt hắn, ghìm lại thống khổ trong thân thể hắn, một lần nữa tự cảnh cáo chính mình, không thể ngã xuống, không thể mất đi ý thức và tư tưởng.

"Lezar..." Thẩm Tu Vân nhíu nhíu mày, sau đó nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Hôn ta."

Lúc này, bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn, ánh lửa bốc lên ngút trời, vách hang bị thủng một lỗ lớn, lộ ra ánh sáng xanh tím nhu hòa, chính là hang động đầu tiên dẫn bọn họ vào đây.

"Ra đi! Ta nhìn thấy chiến hạm hoàng gia!" Có binh sĩ reo mừng.

"Joseph!"

Joseph nghe được một thanh âm, rút đao ra khỏi thi thể một binh sĩ trùng tộc, ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt từ từ trở nên phiến hồng. Có điều, lúc này hắn không kịp chạy về phía người mình yêu, hắn vẫn chưa quên chức trách của một vị tướng quân.

"Tất cả binh sĩ may mắn sống sót nghe lệnh!" Joseph cao giọng nói, "Alpha và binh lính omega bên ngoài, kết thành tổ hai người, cho nhau dấu hiệu, lập tức!"


Chương 143

Alpha và omega cùng cho nhau dấu hiệu là có thể sinh ra lực miễn dịch dối với trùng tộc, không để chúng ăn mòn cơ thể, nghe qua có vẻ vô lý, nhưng sự thật ở trước mắt, không còn gì để nghi ngờ. Sau khi Lezar mất đi sự che chở của cơ thể mẹ, Joseph vẫn có sức miễn dịch với trùng tộc như cũ, mà cơ thể mẹ trước khi chết đi cũng nhắc tới khế ước, liên hệ với trường hợp của mình, nếu như Joseph còn không nghĩ ra huyền cơ, đây cũng quá phụ danh tiếng quân đoàn trưởng quân đoàn mười chín của hắn.

Cho nên hắn mới có thể hạ một mệnh lệnh như vậy, để cho binh sĩ alpha và binh sĩ omega cho nhau dấu hiệu, dựa vào khế ước mà cùng hợp sức đối kháng với sự ăn mòn của trùng tộc. Nhưng mà lúc này mọi người không thể hiểu được dụng ý của Joseph, thậm chí giữa huyên náo, bọn họ còn hoài nghi mình nghe lầm, nên cũng không một ai vâng theo.

Joseph lại không có thời gian giải thích tỉ mỉ kỹ càng, lại thêm một đợt nổ mạnh, sóng trùng chỉ bị áp chế một khắc, liền nhanh chóng khôi phục thế công, chúng nó dày đặc rậm rạp như một bức tường thành màu đen, tiếng đập cánh cơ hồ cùng một tầng số khiến người run cả da đầu, tựa như trái tim cũng bị âm thanh này chấn vỡ, chỉ trong chốc lát đã bao vây bọn họ.

Mấy vạn người muốn lui cũng cần thời gian, tất cả bọn họ chưa kịp chạy thoát, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu tại chỗ với trùng tộc. Hiện giờ bọn họ không chỉ đối mặt với thể sống sơ cấp không suy nghĩ, còn có hơn một ngàn sĩ binh trùng tộc, đám sĩ binh trùng tộc kia không một ai là có cảm giác đau đớn mệt mỏi, trừ khi chém đầu bọn họ, nếu không, cho dù là vết thương trí mạng như thế nào cũng không ảnh hưởng.

Binh sĩ alpha bị vây hãm trong một vòng vây ngày càng siết chặt, ngăn cản sự tấn công của đám binh sĩ trùng tộc, Thẩm Tu Vân và Lezar được bọn họ bảo vệ ở giữa. Nếu như trước kia họ phục tùng Thẩm Tu Vân chỉ vì thân phận tướng quân của hắn, sau khi trải qua một màn vừa rồi kia, những sĩ binh alpha đối với vị tướng quân omega này đã thay đổi cảm tình ban đầu. Bọn họ tình nguyện đi theo hắn, bảo vệ hắn, chiến đấu vì hắn. Hắn làm tấm gương cho binh sĩ, không sợ sinh tử, bọn họ cũng nguyện ý xem hắn là chủ, máu chảy đầu rơi!

Mắt thấy vòng vây càng lúc càng nhỏ, lúc này lại có thêm một tiếng nổ mạnh truyền đến, nguyên lai là Evan ở bên trong sai người tiếp tục oanh tạc mở rộng lỗ thủng trên vách động, đá vụn nện xuống rầm rầm.

"Đm, cái mệnh lệnh ngu xuẩn gì vậy, muốn chôn sống hết bọn ta sao?"

Những người đứng gần cửa động nghe tiếng nhìn lại, đã thấy một omega xa lạ cầm đao trong tay, đang nhảy vào trong động. Dáng vẻ hắn thật anh tuấn, khí thế trên người lại thập phần lạnh lùng, nhưng, điểm thu hút nhất không phải là ở diện mạo của hắn hay thân thủ của hắn, mà là... nam nhân tuấn mỹ một đầu tóc đỏ đi theo bên cạnh hắn –

Nhị hoàng tử đế quốc, người giàu có nhất trên đời, phẩm vị cao nhã, Manuss điện hạ.

Manuss: "..."

Từ nhỏ Nhị hoàng tử điện hạ đã tỏ rõ thiên phú kinh người trên thương trường, nhưng đối với những chuyện chém giết trên chiến trường, thì thật là không có kinh nghiệm gì cả. Nếu vậy vì sao hắn lại xuất hiện ở nơi này? Đương nhiên nguyên nhân chỉ có một: bị ép.

Sau khi Vệ Á nhảy xuống liền kéo Manuss qua, đạp lên mông hắn một cái, hệt như đá bao tải mà đạp Manuss cao quý tao nhã vào giữa đàn trùng.

Manuss: "!!!"

Nhị hoàng tử điện hạ thiếu chút nữa bị dọa tiểu, nhưng Vệ Á lại làm như không thấy gì cả, thuận tay vung đao giải quyết một binh sĩ trùng tộc đang đánh về phía hắn, hay thanh đoản đao xoay tròn lưu loát trong tay hắn, sáng như tuyết như hoa, sau đó hắn ném ra, như phi tiêu bắn trúng một binh sĩ trùng tộc cách đó không xa, phi đao cắt qua cổ con rối kia, sau đó xoay tròn trở lại trong tay hắn, toàn bộ quá trình thông thuận như nước chảy mây trôi, tựa như thanh đao kia chính là một phần thân thể của hắn, bị hắn khống chế.

"Thấy không?" Vệ Á hất cằm về phía Manuss, nói với sĩ binh alpha xung quanh, "Đám trùng không thể chui vào trong cơ thể của hắn, chính là bởi vì hắn tìm một omega cùng cho nhau dấu hiệu. Cho nhau dấu hiệu, có hiểu không? Nếu không muốn chết, liền nhanh chóng tìm một omega đi, nắm lấy vận may!"

Nói xong, Vệ Á liền mang theo Manuss tiếp tục chiến đấu. Hắn đã hôn mê thật lâu, về lý sau khi thức tỉnh thể lực không thể khôi phục nhanh như vậy, đi đứng còn có thể phải khó khăn, nhưng bởi vì hắn và Manuss đã cho nhau dấu hiệu, thân thể alpha và omega dùng một cách thức kỳ diệu kết hợp với nhau, bổ sung hỗ trợ, tựa như bọn họ là một chỉnh thể được trời đất tạo thành, khuyết điểm thân thể họ cũng cùng gánh, mà ưu điểm họ cũng cùng sở hữu. Lúc này thân thể của Vệ Á chẳng những không hề cảm thấy khó chịu mà còn có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt.

Manuss mạc danh kỳ diệu bị bắt làm ví dụ sống, tâm tình khó chịu, sắc mặt âm trầm, mang theo một thanh đao tượng trưng mà đi bên cạnh Vệ Á xem trò vui.

Vệ Á châm lửa đốt cháy đám hắc trùng gần nhất, quay đầu lại liếc nhìn Manuss một cái, mỉm cười: "Sao vậy? Tức giận?"

Nhin hoàng tử sửa sang quần áo, vừa nâng cằm muốn nói chuyện gì, lại bị người sáp lại hôn lên môi một cái.

Vệ Á: "Không tức giận?"

Manuss: "..."

Được rồi, hắn thật sự không có tức giận.

Binh sĩ alpha xung quanh nhìn hai người ở giữa sóng trùng mà còn có công phu liếc mắt đưa tình, cũng bắt đầu nổi lên tâm tư.

Nếu như bọn hắn cũng có một omega cùng sóng vai chiến đấu, trùng sẽ không cắn bọn họ thật là tốt biết bao nha, thật tốt quá tốt...

Nhưng mà, cho nhau dấu hiệu là cái gì? Rất nhiều người đều chưa từng nghe nói, khế ước xa xưa này đã bị lãng quên từ rất lâu, cho nên hiện giờ mọi người đều quên mất một trăm năm trước từng có một thời đại mà alpha và omega dựa dẫm bao bọc nhau.

Cái gọi là sự thật chiến thắng hùng biện, không gì có thể so với một ví dụ sống minh họa lời nói của Joseph, mắt thấy sĩ binh alpha càng lúc chết càng nhiều, Joseph lại hạ lệnh, để omega và alpha kết thành tổ hai người, cho nhau dấu hiệu. Binh lính alpha đã bị bức đến tuyệt lộ, lúc này rốt cuộc liếc nhìn về phía binh sĩ omega, bắt đầu rục rịch.

Evan suất lĩnh một đội omega tiên phong tiến sát đến vòng vây của trùng tộc, mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là cứu Thẩm Tu Vân ra. Thể sống sơ cấp của trùng tộc sẽ không tấn công omega, có được ưu thế này, bọn họ thuận lợi tới gần Thẩm Tu Vân, dọc đường chỉ cần để ý tới đám con rối trùng tộc mà thôi, đi vào sóng trùng như vào chỗ không người.

"Tu Vân!"

Rốt cuộc Evan cũng tìm được Thẩm Tu Vân, Lezar đứng bên cạnh hắn. Một tay y đỡ Thẩm Tu Vân, một tay cầm đao, không để cho con rối trùng tộc tổn thương đến hắn một mảy may.

"Nhanh! Thẩm Tu Vân mất máu quá nhiều, nghĩ cách mang hắn về chiến hạm hoàng gia." Lezar vội la lên.

Evan cũng không nhiều lời, xoay lại, dẫn những người khác mở đường cho Thẩm Tu Vân và Lezar, hộ tống hắn xuyên qua hang động, trở lại chiến hạm hoàng gia.

Lúc này Joseph vẫn đang ở giữa chiến trường, sắc mặt lại không dễ nhìn. Hắn đã hạ lệnh hai lần, binh sĩ alpha hiểu được, nhưng binh sĩ omega lại ra vẻ không nghe thấy, đã không chịu chủ động tiếp cận với nhóm alpha, ngược lại còn dùng ánh mắt uy hiếp, tựa như đang nói: "Ha ha, các ngươi dám tới gần thử xem?"

Binh lính omega được Thẩm Tu Vân mang đến lần này đều là tinh binh ở tinh cầu Omega, không một ai không bưu hãn từ thân thể tới linh hồn. Hiện giờ đối mặt với chiến trường khủng bố như địa ngục, tất cả omega đều nghĩa vô phản cố mà gia nhập. Giết trùng – có thể, chiến đấu – có thể, thậm chí viện trợ binh sĩ alpha cũng có thể, nhưng muốn bọn họ đưa ra phía sau cổ cho những alpha kia cắn? Hai chữ thôi: nằm mơ!

Rốt cuộc, cũng có alpha chịu không nổi nỗi sợ bị hắc trùng xâm nhập, vào lúc đồng bạn bên cạnh bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, ngã xuống bên cạnh rồi biến thành con rối, bọn họ không còn quan tâm đến gì khác nữa, đánh về phía omega bên cạnh, muốn dấu hiệu bọn họ, kết quả cũng không có gì bất ngờ, tất cả rơi vào phản kích. Bởi vì phân tâm, alpha không thể toàn lực đối phó với trùng tộc, nhanh chóng bị trùng tìm được đường vào cơ thể, mất mạng.

Chuyện này bị binh sĩ alpha nhìn thấy, tâm sinh bất mãn, ánh mắt nhìn về phía omega càng lúc càng bất thiện, tiếng oán hận càng lúc càng lan tràn, trong lòng Joseph sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ trở thành mâu thuẫn gay gắt trong đội ngũ. Đến lúc đó trùng tộc chưa sao cả thì bọn họ đã tự tiêu diệt lẫn nhau rồi.

Nhưng tình thế nhanh chóng xoay chuyển.

Bởi vì cửa động bị Evan hạ lệnh nổ mở rộng, rất nhiều người trong bọn họ đã có thể trở lại hang động ban đầu, cũng đồng thời mang theo rất nhiều trùng bay ra, hơn mười chiếc quân hạm đứng trước hang động, Evan chỉ huy người canh giữ cửa động, tận lực để cho nhiều người đăng hạm, đồng thời phòng ngừa trùng theo sau.

Cứ như vậy, chiến trường càng lúc càng dời gần về phía quân hạm, trong hỗn loạn, không một ai chú ý tới, có hai binh sĩ trùng tộc lặng yên tiến vào khoang cơ giáp của chiến hạm hoàng gia. Lúc này toàn bộ binh lực đang chiến đấu bên ngoài, trong khoang cơ giáp chỉ còn lại một cơ giáp sư tay trói gà không chặc.

Tiểu Lam Điểu Tân Lai thật sự sợ hãi, hắn không phải quân nhân, càng chưa bao giờ tiếp thu khóa huấn luyện gì cả, kỳ thật hắn hoàn toàn có thể tránh trong chủ hạm, ít ra nơi đó còn có hộ vệ. Nhưng là cơ giáp sư tùy quân, hắn biết rõ chức trách của mình, tất cả cơ giáp tham gia lần này đều là cơ giáp được cải tạo, cũng được cải tiến dùng năng lượng sinh hóa, dễ xuất hiện trục trặc, cho nên hắn cần phải thủ ở đây, để phòng khi các chiến sĩ cơ giáp cần tới khởi động cơ giáp hoặc thay năng lượng khác sẽ không gặp phải vấn đề.

Nhưng hắn không ngờ rằng, người đầu tiên bước vào khoang cơ giáp lại là binh sĩ của trùng tộc. Sức chiến đấu hắn không có, khả năng chạy trốn cũng không thể, ngay vào lúc chuẩn bị chấp nhận số mệnh, Tân Lai chợt thấy ngân quang lóe lên trước mặt, một thanh loan đao lướt qua cổ hai tên trùng tộc, chém rớt đầu. Hắc trùng từ trong thi thể bay ra, tấn công người mới đến kia.

Lúc này Tân Lai mới thấy rõ, người vừa cứu mình là một quan quân alpha, dáng người cao lớn khôi ngô, gương mặt lạnh lùng, đối diện với sóng trùng, hắn chỉ nhếch môi, mò vào túi áo lấy ra hóa chất, muốn châm lửa, nào ngờ lại không còn sót lại gì, thì ra hắn đã dùng hết hóa chất.

"Bên này! Sau cửa!" Tân Lai gọi quan quân kia, vọt tới một bên, dùng tròng đen mở khóa đồng tử trên cánh cửa, ý bảo quan quân kia chạy về bên này, nhìn thấy quân phục rách nát của hắn, cùng với sóng trùng đuổi theo phía sau, trong đầu Tân Lai đột nhiên nghĩ ra một ý.

Trong phòng chứa đồ nhỏ hẹp, Tân Lai đứng cùng với quan quân alpha vừa mới cứu mình, hai người dính sát vào nhau, cánh cửa hợp kim nặng nề ngăn đám trùng ở bên ngoài. Trái tim hai người đều đập rất nhanh, Tân Lai bởi vì khẩn trương và xấu hổ mà thở gấp.

"Ta nghe nói, nếu, nếu alpha và omega cho nhau dấu hiệu, thì trùng sẽ không chui vào trong cơ thể nữa..." Tân Lai nói xong, vươn tay cởi bỏ cổ áo của mình, để lộ phần sau cổ trắng nõn, giọng nói có chút run rẩy, "Ta... ta lúc trước từng bị... bị rất nhiều người dấu hiệu, nếu... ngài không chê vậy..."

Quan quân alpha vẫn luôn im lặng không lên tiếng rốt cuộc động đậy, câu trả lời của hắn đơn giản đến trắng ra, trực tiếp cúi người, kề môi vào cổ Tân Lai, dùng sức cắn hắn.

Tân Lai nhắm mắt lại, chuyện này hắn đã từng trải qua rất nhiều lần, không biết bao nhiêu, không có gì khác nhau, nhưng mà lúc này, hắn nghe một giọng nói trầm ổn ghé vào bên tai, nói: "Ai mà chưa từng có? Ta cũng không phải lần đầu tiên, hy vọng ngươi có thể bỏ qua cho."

Nói xong, nam nhân alpha cởi áo, lộ ra lồng ngực vững chãi, đưa bở vai trần của mình đến.

Đôi mắt Tân Lai ửng đỏ, hơi nhón chân, cắn lên bả vai nam nhân, đưa khí tức omega của mình vào trái tim đối phương, theo máu, chảy kháp mỗi một ngõ ngách trong thân thể hắn.

Dấu hiệu và phản dấu hiệu, khế ước liên hợp thần thánh nhất giữa alpha và omega, cứ như vậy được tiến hành giữa hai người xa lạ.

"Ta tên là Tân Lai, ngươi tên gì?" Khi Tiểu Lam Điểu ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn trong suốt sáng ngời.

Nam nhân cúi đầu nhìn hắn, nghiêm túc trả lời: "Monton, Edward Monton."



Hôm nay ngày 3.11, tự nhiên phát hiện ra chương 144 còn ở chế độ draff, chỉnh mãi mà k pulish được, các bạn nếu không đọc được chương 144 thì cmt nha ^^, cơ mà lâu nay vẫn không thấy ai thắc mắc gì cả nhỉ, chương này quan trọng mà, nên mới tách riêng đó chứ ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play