Thích Khách

Chương 116 117


1 năm

trướctiếp

Chương 116

Giữa lúc lựa chọn sinh tử, Thẩm Tu Vân đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình bị nắm chặt, bàn tay bị người nhẹ nhàng cầm lên, nhấn mở chốt triển khai cơ giáp.

Lezar đã hồi phục thần trí ôm lấy đầu Thẩm Tu Vân, kề sát vào đầu mình, nón bảo hộ đụng vào nhau, nhờ mặt nạ phòng hộ dẫn âm, Thẩm Tu Vân nghe được thanh âm của đối phương truyền tới:

"Tu Vân, ngươi có thể chần chờ một khắc này, ta đã thỏa mãn... Chuyện này không phải chứng minh cho..."

Chứng minh cái gì?

Thẩm Tu Vân không kịp nghe câu nói kế tiếp của Lezar, cơ giáp thông minh tầng tầng triển khai đem hắn bọc lại, hợp kim nặng nề ngăn cách hai người bọn họ, cường quang phát ra từ nơi nào đó ở phía sau, chiếu sáng thế giới u tối, nhìn xuyên qua ô kính, Thẩm Tu Vân thấy sương đen bao vây Lezar đột nhiên bốc lên như vòi rồng, bao lấy y, cho đến khi che lấp hoàn toàn, hệt như một thao thiết đen tuyền, há to miệng nuốt người vào bụng. (thao thiết: 1 trong  9 đứa con của rồng)

Giữa cường quang, hình ảnh rúng động đánh vào thị giác của Thẩm Tu Vân, in sâu vào đáy mắt, bên trong cơ giáp lạnh băng không hoạt động, Thẩm Tu Vân chỉ có thể nghe thấy hô hấp và tiếng tim đập của bản thân. Hắn vẫn luôn nhìn về phía mà Lezar biến mất, thật lâu, thật chăm chú, tựa hồ chờ đợi giây tiếp theo y sẽ lại xuất hiện trong tầm nhìn, rất nhanh, hắn liền bị lực hút lớn kéo tuột về phía sau.

Nhìn qua ô kính phía sau, Thẩm Tu Vân thấy được một thiên thể khổng lồ hình phễu vắt ngang qua vũ trụ, quanh vùng miệng lớn của 'cái phễu' là ánh sáng xanh lam và tím cùng pha trộn, chậm rãi xoay tròn, tựa như ảo mộng...

Là lỗ trùng. (worm hole: lỗ trùng, lỗ sâu)

Cho dù Thẩm Tu Vân ở trong cơ giáp cũng có thể cảm nhận được áp lực cực lớn bên ngoài, không cần nghĩ cũng biết, không có gì bảo hộ, thân thể Lezar ở bên ngoài sẽ có kết cục như thế nào. Nhìn y cách đó không xa, Thất hoàng tử đã bị hắc vụ bao vây không còn nhìn thấy thân ảnh cũng bị lôi vào trong lỗ trùng. Trong lòng Thẩm Tu Vân đột nhiên sinh ra một tia hy vọng, phỏng đoán sương mù màu đen kia có thể thay cho cơ giáp, bảo hộ Lezar chu toàn dưới áp lực thế này?

Khi Thẩm Tu Vân kịp nhận ra suy nghĩ này của hắn, mới rốt cuộc ý thức được, hắn là cỡ nào không muốn Lezar chết.

"Thất hoàng tử Lezar..."

Thẩm Tu Vân khẽ động khẩu hình, không tiếng động lặng lẽ gọi ra một cái tên.

Bên tai tựa như lại xuất hiện câu nói cuối cùng mà Lezar vừa nói với hắn, có lẽ do cường quang chói mắt, Thẩm Tu Vân cảm thấy hốc mắt khô khốc nhức mỏi, không thể không quay đầu đi, nhíu nhíu mày.

Cơ giáp hình người màu xám bạc, sương mù dày đặc màu đen, cùng với mọi vật chất hữu hình hay vô hình xung quanh đều bị xoay tròn vào trong cái phễu lớn này, dưới áp lực mạnh mẽ mà vặn vẹo, biến hình, vỡ vụn, hôi phi yên diệt... khắp trời đất bị cuốn nhập động.

Phòng trong cơ giáp đã bị đè ép đến biến hình, Thẩm Tu Vân càng lúc càng khó chịu áp lực, đột nhiên lồng ngực tê rần, trong miệng cũng dâng lên mùi máu tanh, sau đó ngất đi...

Cũng không biết qua bao lâu, khi Thẩm Tu Vân mở mắt ra, phát hiện sức hút kia đã biết mất không thấy, chung quanh an tĩnh không tiếng động, dưỡng khí trong lớp áo phòng hộ đã sắp cạn kiệt, hô hấp càng ngày càng khó khăn, hắn chờ trong chốc lát, đi ra khỏi cơ giáp, thế nhưng phát hiện chân mình dẫm lên mặt đất.

Thẩm Tu Vân cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó đột nhiên làm một hành động lớn mật - -mở mặt nạ bảo hộ!

Đây kỳ thực là một quyết định sinh tử, nếu áp lực và độ ẩm bên ngoài không phù hợp với sự sống của nhân loại, Thẩm Tu Vân sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Lúc không khí mát mẻ đập vào mặt, dưỡng khí tràn vào phế phổi, Thẩm Tu Vân biết, cuối cùng mình cũng nhặt về một cái mạng.

Biết được tánh mạng đã không còn lo lắng, Thẩm Tu Vân mới bắt đầu đánh giá bốn phía, nơi này là một hang động lớn, vách hang có một loại đá đặc biệt, phát ra ánh sáng mỏng manh, có xanh, tím, vàng, ba màu khác nhau, vách động được chiếu sáng trông như hổ phách. Không gian nơi này vô cùng rộng lớn, thậm chí không thấy điểm cuối, một bên nối liền với một đường hầm nhỏ, chậc hẹp sâu thẳm, không biết dẫn đi đâu.

Nơi này ngoại trừ mình Thẩm Tu Vân thì không còn vật sống nào khác, ánh mắt hắn tìm kiếm xung quanh, nhưng không nhìn thấy thứ mình muốn tìm. Quay lại bên cạnh cơ giáp, cơ giáp đã hư hỏng đến nỗi không thể khôi phục trạng thái ban đầu, Thẩm Tu Vân đành phải tìm bên trong ra mấy công cụ có thể sử dụng, mang theo bên người, nhẹ tay vuốt ve cơ giáp xám bạc, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Đúng lúc này, trong không khí lướt qua một thứ, Thẩm Tu Vân cảnh giác mà nhìn qua, phát hiện lại chính là sương đen lúc trước nhìn thấy. Ánh sáng nơi này tốt hơn trước rất nhiều, Thẩm Tu Vân lại lấy thấu kính ra, quan sát sương đen, lúc trước hắn từng xem qua bản vẻ về mảnh gen trùng tộc trong phòng thí nghiệm của Baccho, giờ phút này nhìn hình thái vi mô của sương đen, càng thêm tin tưởng, thứ này chính là mảnh gen trùng tộc, gặp máu của omega, có thể tạo thành thể sống sơ cấp của trùng tộc.

Trái tim Thẩm Tu Vân kinh hoàng nhảy lên hai nhịp, hắn quan sát đám sương đen này cũng không phải là vì trùng tộc quật khởi gì đó, kỳ thật đối với chuyện này hắn không mấy hứng thú, có thể làm cho trái tim hắn phập phồng, nguyên nhân chỉ có một, đó là nếu lần theo đám sương đen này, có thể tìm được nam nhân tên Lezar kia.

Thẩm Tu Vân đứng lên, ném súng laser và kiếm laser đã trở nên vô dụng đi, lấy những vũ khí mà hắn kiếm được trong cơ giáp của Lezar mang theo bên người, còn thêm thanh trường kiếm kia nữa, tổng cộng ba kiếm một đao, chia ra mang hai bên hông và sau lưng, sau đó bắt đầu đi vào đường hầm nhỏ hẹp.

Trong nham động trống rỗng vang lên tiếng bước chân, mỗi một bước về phía trước đều phảng phất như có người theo sau.

Thẩm Tu Vân vẫn luôn giữ cảnh giác, đi vào đường hầm, sau đó tiếp tục tiến về phía trước, theo sự xâm nhập của hắn, sương đen dần dần càng thêm dày đặc, cũng không biết đã đi bao lâu, bỗng nhiên, Thẩm Tu Vân ngửi được hương vị tin tức tố alpha.

Bước chân thoáng ngập ngừng, sau đó tiếp tục tiến tới. Nhanh chóng nhìn thấy một người nằm cách đó không xa, cũng không phải Lezar, mà là một người mặc quân trang đế quốc, bên cạnh còn có một chiếc áo choàng đen rách nát, hùng ưng bên trên đã mất đi uy phong ngày xưa, đúng là một quan quân binh đoàn Vinh Quang. Mà binh đoàn Vinh Quang, chính là do Joseph suất lĩnh đến tiền tuyến.

Đại khái là nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Tu Vân, sĩ binh kia giãy dụa một chút, vừa gian nan vừa thong thả quay đầu về phía Thẩm Tu Vân.

"Là... là ai..." Sĩ binh rên rỉ hỏi, giọng nói khàn khàn, "Là... là người bên mình sao?"

"Ta là Thẩm Tu Vân." Thẩm Tu Vân nói xong, từng bước tới gần binh sĩ này, cẩn thận đánh giá hắn.

"Là tướng quân Thẩm Tu Vân! Thật tốt quá... chúng ta rốt cuộc cũng chờ được cứu binh..." Sĩ binh thoạt nhìn thực kích động.

"Bọn ta vẫn luôn không liên lạc được với các ngươi, đã xảy ra chuyện gì?"

Sĩ binh ho khan vài tiếng, chống người ngồi dậy, Thẩm Tu Vân nhìn thấy đôi mắt hắn bị thương, cho nên không mở ra được.

"Bọn ta bị trùng tộc đánh lén nên đi vào một khu vực ít người biết, sau đó, sau đó liền bị hút vào nơi quỷ quái này, rất nhiều người đã chết, chỉ một số may mắn còn sống sót, nhưng bọn ta bị vây ở đây, đồ ăn nước uống đều đã hết, nhưng không có cách nào đi ra ngoài, bởi các loại phi thuyền phi hành khí đều không hoạt động... khụ khụ, ngài, ngài có nước không?"

"Không thoát được? Ngươi là nói, không thoát khỏi chỗ này được sao?" Thẩm Tu Vân hỏi, cũng không để ý tới việc binh sĩ xin nước.

"Vâng... cuối đường hầm là một lỗ trùng, không ai dám tới gần, bọn ta chỉ có thể ngây ngốc trong hang động."

Thẩm Tu Vân đi lên phía trước nhìn thoáng qua, hang động quanh co, nhìn không tới cuối.

"Có bao nhiêu người còn sống sót? Họ ở đâu?"

"Ở bên trong... có khoảng mấy ngàn người... nước, tướng quân, có nước không?" Sắc mặt binh sĩ trắng bệch, đôi môi khô nứt thoạt nhìn đúng là thiếu nước.

Thẩm Tu Vân nhìn nhìn binh sĩ kia, lấy ra một bình nước nhỏ ném về phía hắn, binh sĩ không thể chờ đợi được mà vặn nắp bình, uống một hơi cạn sạch, Thẩm Tu Vân thản nhiên nhìn hắn một cái, không nói chuyện.

"Tướng quân Joseph vẫn tốt chứ?" Thẩm Tu Vân lại hỏi.

"Vâng, Joseph tướng quân còn sống, nhưng thụ thương rất nặng, ở ngay trong một nhánh rẽ trong hang... ta dẫn ngài đi." Binh sĩ nói xong nghiêng ngả lảo đảo đứng lên.

Thẩm Tu Vân bất động thanh sắc đi theo sau hắn, "Đôi mắt ngươi thế nào?"

"Khi vào nơi này, cơ giáp của ta bị hỏng nặng, mảnh cơ giáp đâm vào mắt ta."

"Áp lực lớn như vậy, mà cách ly trang trên người của ngươi không hỏng, cũng thật kỳ lạ." Thẩm Tu Vân nói.

Bước chân binh sĩ có một chút ngập ngừng khó phát hiện được, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bình thường, thuận miệng lên tiếng: "Đúng vậy."

Thần sắc Thẩm Tu Vân đột nhiên biến đổi, xuất kỳ bất ý rút ra bội kiếm bên hông, đạp ngã binh lính phía trước ra mặt đất, nhân lúc hắn không kịp trở tay liền đá mấy đá, chiêu chiêu nhắm vào nơi yếu hại, sau đó nhào lên người hắn chế trụ, kiếm kề lên cổ hắn.

"Tướng quân! Ngài, ngài làm cái gì vậy!" Sĩnh binh kinh hoảng.

Thẩm Tu Vân nhìn mặt binh sĩ, cười lạnh nói: "Đã tiến hóa thành trí lực cao như vậy rồi, chẳng lẽ không nghe nói trong nhân loại có một người, có thể nhận ra tin tức tố của trùng tộc sao? Hương vị trên người ngươi ta đã nghe thấy từ xa, còn nói mình đã mặc cách ly trang? Nói, bọn ngươi rốt cuộc giấu cái gì ở đây? Nếu không thành thật, ta liền chém đầu ngươi."

Lúc này binh sĩ kia cũng không tỏ vẻ gì là sợ hãi, mãnh liệt mở mắt ra, bày ra một đôi mắt cơ hồ không có đồng tử, trừng nhìn Thẩm Tu Vân, sau đó khóe môi câu lên một nụ cười quỷ dị.

Lúc này Thẩm Tu Vân nhận thấy trong không khí xuất hiện càng nhiều tin tức tố alpha, dưới ánh sáng nhạt, nhìn thấy càng thêm nhiều người mặc quân trang đế quốc xuất hiện ở hai đầu hang động, từ từ tiến gần về phía hắn.

"Xem ra, ta đã không còn cần đến ngươi nữa." Thẩm Tu Vân lạnh lùng câu lên khóe môi, tay dùng chút lực, một kiếm chém bay đầu binh sĩ trùng tộc này, hắc trùng lao ra từ trong thân thể hắn, cùng lúc đó, mười mấy binh sĩ trùng tộc trước sau đều tấn công về phía Thẩm Tu Vân.

Chương 117

Thẩm Tu Vân nhanh chóng lắc mình, tránh thoát công kích của hắc trùng, chạy nhanh về phía trước, tay trái cầm đao tay phải cầm kiếm, cùng chém về hai binh sĩ trùng tộc ở phía trước. Hai tên kia nghiêng người né tránh, không ngờ vừa rồi Thẩm Tu Vân chỉ là làm hai cái hư chiêu, đao kiếm nửa đường quay ngược lại, xuất kỳ bất ý trực tiếp chém đứt cổ hai trùng tộc kia, máu đen văng ra, thủ cấp bay ra ngoài, thân thể vẫn theo quán tính tiếp tục di chuyển về phía trước.

Vật ký sinh chết đi, thể sống cao cấp của trùng tộc khống chế bộ não cũng sẽ chết, chỉ có thể sống sơ cấp rời đi vật ký sinh. Sau khi hai trùng tộc bị Thẩm Tu Vân chém bay đầu, lập tức có hắc trùng bay ra khỏi cơ thể bọn họ, tụ tập với hắc trùng vừa rồi, tiếp tục bay về phía Thẩm Tu Vân.

Theo lý thuyết, dưới tình huống bình thường, thể sống sơ cấp sẽ không tấn công omega, nhưng bọn chúng tựa như rất có hứng thú với Thẩm Tu Vân, quả thực giống như đang đói, cho dù là alpha có tố chất thân thể tốt chỉ sợ là cũng không được 'ưu đãi' như vậy.

Thẩm Tu Vân không quan tâm tới đám hắc trùng này, cũng không quan tâm đến binh sĩ trùng tộc ở phía sau, tiếp tục cúi người chạy về phía trước, đao kiếm trong tay vung lên, nhanh đến nỗi mắt người chỉ có thể nhìn thấy quang ảnh, muốn biết chiêu thức cụ thể là không có khả năng, một thân kiếm thuật cần tu khổ luyện ngày ngày đêm đêm suốt cả hai kiếp, dưới thời đại vũ trụ này có thể là không chút đáng kể, nhưng mà, một khi vũ khí cao cấp của nhân loại không sử dụng được, ưu thế của Thẩm Tu Vân liền thể hiện rõ ràng.

Liên tục chém giết bốn năm người, Thẩm Tu Vân đã giết sạch trùng tộc cản trở phía trước, sở dĩ có thể không tốn sức như vậy, ngoại trừ kiếm thuật cao minh của hắn, Thẩm Tu Vân cũng nắm được một thông tin quan trọng, không biết vì lý do gì, mặc dù trùng tộc dồn ép hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không hạ sát chiêu với hắn, sau khi xác nhận điều này, Thẩm Tu Vân càng thêm không chút cố kỵ, chỉ công không thủ, xuất kiếm càng lúc càng nhanh.

Thể sống sơ cấp tụ lại thành đàn, tập hợp thành sóng trùng ngày càng dày đậm, vây quanh Thẩm Tu Vân, khiến hắn không có chỗ trốn, mà sau đàn sóng trùng này còn có bảy binh sĩ trùng tộc. Lúc này Thẩm Tu Vân cũng không vội vàng chạy lên phía trước, mà nghỉ chân tại chỗ, nheo mắt, cắm thẳng trường kiếm trong tay xuống đất, vung đao chém vào lưỡi kiếm, một tiếng 'đinh đương' vang dội, đao kiếm cùng rung lên, Thẩm Tu Vân dùng sức ma sát lưỡi đao, kim loại ma sát phát ra âm thanh kéo xé chói tai, bởi vì dùng sức lớn, thậm chí còn có tia lửa bắn ra, lúc này, Thẩm Tu Vân sờ tay lên ngực, lấy ra một ống nghiệm thủy tinh, ném lên mặt đất, tia lửa vừa vặn rơi lên trên chất lỏng đang từ từ tràn ra từ ống nghiệm, một tiếng nổ lớn vang lên, dẫn theo lửa lớn hừng hực, đốt sạch trùng tộc trong khoảng cách gần thành tro tàn!

Nơi này có một loại từ trường đặc biệt, tất cả các loại từ trường và năng lượng khác đều không hoạt động được, nhưng hóa học lại không bị ảnh hưởng, loại hóa chất này của Thẩm Tu Vân chẳng qua là chất dễ bắt cháy thông thường, chỉ cần có dưỡng khí, một tia lửa nhỏ cũng có thể dẫn lên đại hỏa.

Sóng trùng màu đen bị đại hỏa ngăn chặn, dừng lại tại chỗ, bảy binh sĩ trùng tộc liếc mắt nhìn nhau, có bốn tên đã tiến hóa thành trí lực cấp cao, cũng không tiến lên nữa, mà ba tên thoạt nhìn như là con rối, vẫn như cũ không quan tâm mà tiến lên xuyên qua tường lửa, hướng về phía Thẩm Tu Vân, y phục trên người bị đốt cháy, nghiễm nhiên trở thành ba người lửa.

Thẩm Tu Vân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không dừng lại đối phó, chỉ xoay người tiếp tục chạy về phía trước, một trong ba người lửa sau lưng chưa đuổi kịp Thẩm Tu Vân đã bị thiêu cháy đến tận xương, từng chút ngã quỵ, còn lại hai tên vẫn đang đuổi theo, một lại vươn bàn tay lửa muốn chụp bả vai Thẩm Tu Vân, đầu vai Thẩm Tu Vân hơi nghiêng qua một bên, dùng kiếm đẩy nhẹ ra sau, thân thể tên này liền đứt đôi thành hai nửa. Còn người lửa cuối cùng vẫn kiên trì, giương nanh múa vuốt muốn dùng thân thể đánh về phía Thẩm Tu Vân, bị Thẩm Tu Vân nhấc chân đá bay ra xa.

Chiến trường tạm thời khôi phục an tĩnh, đại hỏa hừng hực sau lưng Thẩm Tu Vân càng cháy càng vượng, Thẩm Tu Vân vỗ vỗ vài chỗ bị bén lửa trên quân phục xanh lục, xoay người tiếp tục đi sâu vào trong hang động, đến một chỗ rẽ, hắn dừng lại, yên lặng cảm nhận, sau đó đi vào bên có hương vị tin tức tố.

Có thể nhận thấy được tin tức tố của trùng tộc thể hiện rõ ưu thế không gì sánh được trong cuộc chiến này, sở dĩ nhân loại phải chịu thiệt trong chiến tranh với trùng tộc chính là do bị bất lợi trong vấn đề tin tức tố. Trước khi tiến vào khu vực chưa rõ, nếu không nhờ có Thẩm Tu Vân, thật khó tưởng tượng tổn thất của nhân loại sẽ thảm trọng cỡ nào, mà một khi phi thuyền hư hỏng, lại bị hút vào lỗ trùng, khả năng sống sót của binh sĩ cũng sẽ hạ thấp, Thẩm Tu Vân không biết binh đoàn mà Joseph suất lĩnh có bao nhiêu người may mắn còn sống, có phải toàn bộ đều bị trùng tộc ăn mòn không, nhưng đi dọc theo hang động tiến lên trước, là lựa chọn duy nhất của hắn lúc này.

Như vậy, vì sao chỉ có mình hắn là có thể nhận ra hương vị tin tức tố của trùng tộc?

Mọi chuyện tuyệt đối sẽ không phải là do trùng hợp.

Hang động âm u được loại đá đặc biệt trên vách hang chiếu sáng lên tựa như hổ phách, nếu không phải vì lũ trùng đáng ghét, cảnh sắc nơi này quả thực rất đẹp, ít ra trên các tinh cầu của nhân loại thống trị đều không có cảnh sắc huyền ảo như vậy. Thẩm Tu Vân đụng thêm mấy lần sóng trùng tập kích dọc theo đường đi, đều miễn cưỡng ứng phó, nhưng việc khiến cho tâm hắn thêm trầm xuống chính là những binh sĩ trùng tộc này, nhìn trang phục thì đều là người mà Joseph mang đến, chẳng lẽ bọn họ thật sự bị diệt toàn quân?

Hang động càng đi càng sâu, sương đen cũng càng ngày càng đậm, Thẩm Tu Vân cảm thấy vô cùng kỳ quái, lúc trước hắn ở trong đám sương đen bên ngoài liền có một loại cảm giác vô cùng thân thiết với những mảnh gen này, hắn chán ghét trùng như vậy, nhưng đối với cội nguồn sự sống của trùng tộc, mảnh gen, hắn lại không chán ghét, hơn nữa sương đen này cũng cứ như có như không mà quẩn quanh bên cạnh hắn, tựa hồ tràn ngập tò mò đối với hắn.

Thẩm Tu Vân lại rẽ vào một lối rẽ, lúc này hắn cảm nhận hương vị tin tức tố tăng lên thấy rõ, lập tức đề cao cảnh giác, chậm rãi đặt tay lên chuôi kiếm.

Rẽ qua một vách động, không gian trở nên trống trãi, dựa vào ánh sáng trong hang động, Thẩm Tu Vân nhìn thấy một tảng sương đen lớn cách đó không xa, trên phình ra dưới thu nhỏ lại, như một lốc xoáy nổi giữa không trung, xoay tròn thong thả, mà dưới tảng sương đen này, nằm một người, hôn mê bất tỉnh, chính là Thất hoàng tử Lezar.

Thẩm Tu Vân biết, trong khoảng không gian này không chỉ có một mình Lezar, nếu không tin tức tố không thể nồng đến vậy, cho nên hắn quan sát bốn phía, cũng không tiếp tục bước tới.

"Phạm Tư Đức, ta biết ngươi ở đây, xuất hiện đi." Sau một lúc lâu, Thẩm Tu Vân rốt cuộc mở miệng, thanh âm vang vọng quanh quẩn trong hang động, có vẻ càng thêm thanh lãnh.

Một chuỗi tiếng vỗ tay vang lên, một nam nhân mặc quân trang đi ra sau một cột măng đá lớn, vẻ mặt tươi cười, đôi mắt không có đồng tử.

"Không hổ là Thẩm Tu Vân đại danh đỉnh đỉnh, tướng quân omega có thể khiến cho thế giới đương quyền của alpha đảo điên đến nghiên trời lệch đất, tại hạ thập phần kính nể, thật sự thập phần kính nể ngài, cho dù là dũng khí, trí lực hay là sức chiến đấu."

"Ngươi đã làm gì Thất hoàng tử?" Thẩm Tu Vân hỏi.

Phạm Tư Đức quay đầu lại liếc nhìn Lezar một cái, nhíu mày, "Ta làm gì Thất điện hạ? Ha ha, Tu Vân tướng quân, ngài không thấy hỏi chuyện này là không cần thiết sao? Ta có thể làm gì y? Thất điện hạ rất khỏe, ta tin rằng sẽ nhanh chóng tỉnh lại." Nói tới đây, ngữ khí Phạm Tư Đức đột nhiên tăng lên, mang thêm vài phần ý vị sâu xa, "Mặc dù dưới tình huống không có bất kỳ thiết bị gì che chở, xuyên qua lỗ trùng dưới áp lực lớn, y vẫn là lông tóc vô thương như vậy thôi."

Ánh mắt Thẩm Tu Vân tối sầm lại, "Ngươi tiêm thể sống sơ cấp vào cho y? Y đã bị ăn mòn?"

"Việc này, chẳng lẽ ngài quên sao, máu của Thất điện hạ miễn dịch với trùng tộc. Dựa vào bản lãnh và cấp bậc của ta, làm sao có thể khiến y bị trùng tộc ăn mòn được?" Phạm Tư Đức mỉm cười, chớp mắt nhìn Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân không nói gì, chỉ lưu ý xung quanh, hương bị tin tức tố alpha nơi này quá nồng đậm, ngoại trừ Lezar và Phạm Tư Đức, khẳng định còn có những kẻ khác, chín phần là đã bị trùng tộc ăn mòn, đương nhiên, cũng có thể là binh lính may mắn còn sống sót, có điều, Thẩm Tu Vân đã không còn ôm hy vọng đối với chuyện này.

"Sao? Ngài đang nhìn cái gì?" Phạm Tư Đức nhìn ra ánh mắt tìm kiếm của Thẩm Tu Vân, không khỏi cười khẽ, "Ngài nhận thấy được hương vị tin tức tố ở nơi này, đúng không?"

Phạm Tư Đức chậm rãi đi tới gần Thẩm Tu Vân, thoạt nhìn có vẻ vô cùng hưng phấn.

"Tu Vân thân mến, chẳng lẽ ngươi lại không cảm thấy kỳ lạ sao? Vì sao chỉ có mình ngươi có thể nhận ra hương vị tin tức tố của trùng tộc bọn ta? Cho dù khoa học kỹ thuật của nhân loại cao cấp thế nào cũng không dò xét được tin tức tố của trùng tộc, vì sao chỉ mình ngươi cảm nhận được? Lẽ nào ngươi chưa từng hiếu kỳ về mối quan hệ vi diệu này sao?"

"Ngươi muốn cái gì cứ việc nói thẳng, đừng ở đây thừa nước đục thả câu."

"Ha ha, cho dù dưới tình huống này cũng không sợ hãi, mặt không đổi sắc, thật sự là làm cho trùng tộc bọn ta cảm thấy kiêu ngạo tự hào. Vừa nghĩ tới thủ lĩnh vĩ đại tương lai chính là một người như ngài, thân là tướng quân của trùng tộc, ta thật không khống chế được nỗi vui sướng trong lòng."

Thẩm Tu Vân nhìn Phạm Tư Đức mang một mặt tươi cười tiến lại gần, trong lòng nhất thời rùng mình, nghe ra ám chỉ trong lời nói của hắn.

"Thủ lĩnh? Phạm Tư Đức, không phải ngươi hồ đồ rồi chứ, thấy rõ ta là ai sao?"

"Tu Vân, nhìn thấy đám sương đen kia, có phải cảm thấy vài phần thân thiết không?" Phạm Tư Đức cũng không phản bác, chỉ chỉ sương đen bốn phía xung quanh Thẩm Tu Vân, hệt như một thầy giáo kiên nhẫn giảng bài, "Từ sâu trong xương thịt ngươi, có phải cảm thấy rõ ràng? Muốn xông ra khỏi nhà giam thân thể?

"Đó là mảnh gen của trùng tộc?"

"Không sai!" Phạm Tư Đức tựa hồ vô cùng vui vẻ, tràn ngập cảm khái mà nhìn đám sương đen kia, nét mặt có vài phần si mê, "Đây chính là nguyên nhân quật khởi của trùng tộc ta, mang theo ký ức từ xa xưa của chủng tộc ta và mã đặc thù của sự sống, được sinh ra từ cơ thể mẹ, cùng kết hợp với máu của omega, sẽ tạo nên kỳ tích của sự sống."

"Cơ thể mẹ? Cơ thể mẹ của các ngươi ở đâu?" Thẩm Tu Vân hỏi.

Phạm Tư Đức thu hồi ánh mắt, tươi cười quỷ dị mà nhìn Thẩm Tu Vân. "Cơ thể mẹ đời thứ nhất sắp suy vong, cội nguồn sự sống của chúng ta sẽ khô kiệt, cho nên chúng ta cần cơ thể mẹ thứ hai, Tu Vân, ngươi cảm thấy đó chính là ai?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp