Thích Khách

Chương 114 115


1 năm

trướctiếp

Chương 114

"Tu Vân? Là ngươi?" Trong cơ giáp truyền đến giọng nói của Lezar.

Thẩm Tu Vân phát ra một tiếng giọng mũi, xem như là trả lời, sau đó điều khiển cơ giáp mạnh mẽ xoay người, vung kiếm bổ về phía một phi thuyền đang muốn đánh lén từ phía sau.

"Sao ngươi lại tới đây?" Lezar hỏi.

"Mang ngươi ra ngoài." Thẩm Tu Vân thản nhiên trả lời.

Cơ giáp của Lezar lúc này né qua một bên, tránh thoát bốn mảnh đạn ánh sáng đang bay tới, giữa vũ trụ tối đen đạn ánh sáng tạo thành bốn vệt sáng xanh hoa mỹ, lướt qua cơ giáp màu xám bạc, có vẻ ảo mộng mà tráng lệ.

Nghe được Thẩm Tu Vân trả lời, Thất hoàng tử bên trong cơ giáp không khỏi mỉm cười, sau đó cũng không nói thêm chuyện phiếm gì nữa, vừa phòng thủ vừa đi theo phương hướng của Thẩm Tu Vân, mà Thẩm Tu Vân cũng rất phối hợp mà từ từ hướng y đi theo mình, hai người nhanh chóng tụ lại một chỗ, hai cơ giáp hình người, một trắng một xám bạc dựa lưng mà đứng, bị phi thuyền rậm rạp vây vào giữa.

"Đôi mắt ngươi không nhìn được, không thành vấn đề sao?" Thẩm Tu Vân hỏi.

"Quanh thân cơ giáp thông minh này đều có máy cảm ứng, đối phó với bọn họ vẫn không thành vấn đề." Lezar nói.

"Hừ, vậy mà vẫn bị đánh đến thảm." Thẩm Tu Vân hừ lạnh một tiếng, từ sau kính quan sát liếc cơ giáp xám bạc, vai phải và đầu gối trái đều bị hư tổn, tuy rằng không đến mức ảnh hưởng đến hành động, nhưng khẳng định sẽ bị giảm độ nhạy.

"Tu Vân, ngươi đang quan tâm ta?" Cơ giáp màu xám bạc giơ cánh tay lên, bắn phá xung quanh, đồng thời mở rộng phạm vi bảo hộ, phủ lên cả cơ giáp màu trắng của Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân nhìn thấy một tầng phòng hộ tăng thêm trên thân cơ giáp xám bạc, khinh thường mà nói: "Làm điều thừa."

"Năng lượng của cơ giáp thông mình nhiều hơn cơ giáp thông thường nhiều lần, ngươi giữ lại năng lượng của mình đi, phòng ngừa vạn nhất."

Hai cơ giáp được bảo hộ trong một lưới năng lượng chung, không thể không cùng nương dựa lẫn nhau, tuy rằng tính linh hoạt bị hạn chế, nhưng khả năng tấn công lại được tăng lên.

Súng và pháo của Lezar dùng để chiến đấu tầm xa, kiếm của Thẩm Tu Vân dùng để cận chiến, trên một cánh tay khác còn trang bị bom khinh khí loại nhỏ, uy lực không lớn, nhưng phạm vi tấn công lại cực lớn, mỗi lần phóng ra một cái có thể oanh tạc một mảnh. Loại vũ khí không có lực sát thương trí mạng nhìn qua công năng vô cùng trâu bò này rõ ràng rất phù hợp với thẩm mỹ tình thú của Lance, dưới mắt hắn, cơ giáp như vậy kết hợp với Thẩm Tu Vân mới mang đến mỹ cảm tối đa. Theo lời hắn chính là: "Omega nhỏ nhỏ phóng ra pháo to to, nhìn rất bảnh rất đáng yêu nha ~~" đương nhiên, những lời này cho tới bây giờ hắn cũng không dám nói trước mặt Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân giao phía sau lưng cho Lezar, hai người cùng tựa lưng vào nhau, không ngừng xoay tròn theo quán tính trong không gian, đao kiếm và thương súng luân phiên tấn công, như con quay, đảo loạn trùng tộc vây quanh.

Có Thẩm Tu Vân gia nhập, áp lực của Lezar nhỏ đi nhiều, bọn họ phối hợp với nhau, dựa vào nhau, từng bước từng bước giành quyền chủ động giữa thế bị bao vây. Những phi thuyền của trùng tộc tựa như cố kỵ chuyện gì, cũng không dùng công kích mang tính sát thương đối với bọn họ, điều này tạo thành không ít cơ hội cho bọn họ.

"Chiến hạm hoàng gia sắp tiến vào khu vực kia, sao đám trùng này vẫn còn vây ở đây?" Thẩm Tu Vân điều khiển cơ giáp màu trắng một kiếm đánh ngã phi thuyền gần nhất, nói với Lezar.

Lúc này trong bộ đàm truyền đến giọng của Mike đang ở trên chiến hạm: "Thẩm Tu Vân tướng quân, cần chúng ta hỗ trợ không?"

"Quên mệnh lệnh của ta rồi sao? Toàn bộ tiếp tục đi tới!"

Giọng nói trong bộ đàm trầm mặc một khắc, mới lên tiếng "Vâng", lúc này bộ đàm lại bị một người khác tiếp nhận, là Thổ Lang.

"Tu Vân! Ta là Thổ Lang, nếu gặp nguy hiểm liền báo với chủ hạm, chúng ta nhất định quay lại hộ tống ngươi và Thất điện hạ bình an trở về! Đây không phải là hạ cấp xin chỉ thị của thượng cấp, đây là lời đề nghị của bằng hữu! Nói, ngươi còn xem chúng ta là bằng hữu không?"

Thẩm Tu Vân không khỏi cười cười, nâng cánh tay trái lên, phóng bom khinh khí nổ hai chiếc phi thuyển, nói vào bộ đàm: "Được! Khi nào không chống đỡ được nữa, chờ ngươi tới cứu ta!"

Thổ Lang vừa mới dùng là kênh công cộng, cho nên Lezar cũng có thể nghe thấy, chờ Thổ Lang rời đi, Lezar mới nói vào kênh riêng của mình và Thẩm Tu Vân, ngữ khí có vài phần vi diệu: "Người vừa rồi là đấu sĩ trong đấu trường Solomon?"

"Phải, sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là cảm thán hiện giờ cũng có bằng hữu nguyện ý sống chết với ngươi."

Thẩm Tu Vân trầm mặc, không sai, hắn hôm nay đã không còn là một thích khách độc lai độc vãng không thân cận với ai nữa. Đời này, có rất nhiều người đứng sau hắn, hắn không cần phải tự bức bản thân đến tuyệt cảnh, dùng toàn lực chỉ để bảo trụ một cái mạng. Mà trong vô số người đứng sau lưng hắn này, chiếm vị trí đặc biệt trong lòng hắn, chính là người lúc này đang ở trong cơ giáp màu xám bạc kia. Rõ ràng còn có điều nghi ngờ, rõ ràng là không nguyện ý tin tưởng, nhưng lại vẫn như cũ có thể sóng vai chiến đấu giữa sóng trùng vây quanh.

Rốt cuộc là vì sao? Đời trước tại sao lại tương giao với một người như vậy? Thẩm Tu Vân có khi cũng sẽ tự hỏi. Chỉ là vì Thất điện hạ tỏ vẻ ân cần tiếp cận? Hay là mưu chước cao siêu dưới khổ nhục kế? Hay chỉ là vì mấy hũ rượu ngon khó tìm kia? Thẩm Tu Vân chưa từng nghĩ về chuyện này, cho đến tận giờ phút này, tia laser đầy trời chiếu sáng vào đôi mắt hắn, khoái cảm chém giết làm tỉnh lại khát khao chinh phục trong từng tế bào trên cơ thể, Thẩm Tu Vân mới hiểu được, sở dĩ hắn lại đồng ý kết bạn với người kia, có lẽ là bởi vì y có thể cho mình mạo hiểm kích thích không thể nào đoán trước được.

Xuyên qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, Thẩm Tu Vân có thể nhìn thấy đạn lạc và tia laser lướt qua cơ giáp, ánh sáng chói loà như đồ đằng hoa lệ, như pháo hoa nở rộ giữa vũ trụ yên tĩnh.

Trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu Thẩm Tu Vân, nhưng hành động của hắn lại không chút nào bị ảnh hưởng, cự kiếm trong cánh tay cơ giáp xuất ra một đường cong duyên dáng, bổ về phía những phi thuyền bay về phía hắn, chém nát, mà nếu bọn chúng thoát khỏi phạm vi công kích của hắn, Lezar sẽ tuỳ thời mà dùng súng laser hoặc là bắn đạn pháo, tiễn địch nhân lên con đường không có lối về.

"Hiện giờ có phải chúng ta cách chủ hạm càng lúc càng xa không?" Lezar đột nhiên hỏi.

"Phải."

"Nghĩ biện pháp theo sau!"

"Ta cũng nghĩ vậy."

Nhìn vào màn hình rada trong cơ giáp, chiến hạm hoàng gia đã sắp tiếp cận khu vực màu đen kia. Đó chính là nơi mà Joseph mất tích, bởi vậy một khi chiến hạm hoàng gia tiến vào khu vực này thì cũng sẽ mất khả năng liên lạc. Cho dù Thẩm Tu Vân và Lezar có lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng quay về lại tinh cầu Lama chỉ dựa vào sức lực hai người bọn họ, bọn họ không thể mất đi liên lạc với đại đội, cho nên hai người đều dốc sức truy kích về hướng chiến hạm hoàng gia. Mà trùng tộc tựa hồ cũng nhìn thấy điều này, kiệt lực ngăn cản bọn họ, càng thêm điên cuồng tấn công, bắn ra toàn bộ hoả lực, bao vây chặt chẽ, Thẩm Tu Vân và Lezar dần cảm thấy kiệt sức.

"Không phải trùng tộc rất để ý tới khu vực kia sao? Lúc trước vì để ngăn cản chúng ta mà không tiếc trả giá lớn, vì sao hiện giờ thấy chiến hạm hoàng gia sắp đến nơi, lại vẫn ở đây vây chúng ta?" Thẩm Tu Vân hỏi.

Kỳ thật trước đó, Thẩm Tu Vân đã nhìn ra, trùng tộc rất quan tâm đến khu vực kia, cho nên hắn chắc chắn, chỉ cần chiến hạm hoàng gia tiếp tục đi về nơi đó, trùng tộc sẽ tận lực ngăn trở, mà lúc này hắn và Lezar ở bên ngoài, có thể chia sẻ một phần binh lực, hai phía cùng kiềm chế, bọn họ hẳn là có thể thoát thân. Nhưng thật không ngờ tình thế lại không phát triển theo phương hướng dự đoán của hắn. Trùng tộc chẳng những không chia binh đi đối phó quân hạm, ngược lại lại có thêm nhiều phi thuyền hướng về phía Lezar và hắn.

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với Phạm Tư Đức, ánh mắt Thẩm Tu Vân trầm xuống.

Có lẽ đáp án chỉ có một: ở chỗ này của hai người bọn họ, có thứ gì đó đối với trùng tộc còn quan trọng hơn. Hoặc là, Thất hoàng tử Lezar chết rồi mà có thể sống lại, máu còn có tác dụng miễn dịch đối với trùng tộc, hoặc là, omega thuần huyết có khả năng trở thành 'cơ thể mẹ' – Thẩm Tu Vân.

Đối với mấy từ 'cơ thể mẹ', Thẩm Tu Vân vẫn không có được một khái niệm chính xác, chẳng qua là trải qua phân tích của Baccho và Ssard, lại liên hệ với đặc tính đời đầu của trùng tộc hai trăm năm trước, bọn họ dự đoán 'cơ thể mẹ' là ngọn nguồn sinh sôi của trùng tộc, nói cách khác, nó là 'mẫu thân' của mọi trùng tộc.

Mảnh gen của trùng tộc sau khi gặp máu của omega sẽ sinh trưởng thành thể sống sơ cấp, mà alpha lại chính là vật ký sinh để thể sống sơ cấp này trưởng thành. Alpha có độ thuần huyết càng cao, lại nguyện ý tiếp thu thể sống sơ cấp, sác xuất tiến hoá càng lớn.

Cho tới nay cũng không ai biết trùng tộc bắt đầu quật khởi từ đâu, những thứ tạo nên mảnh gen của trùng tộc, đến tột cùng là xuất hiện từ nơi nào, nhóm thể sống đầu tiên được tạo thành ra sao, đây vẫn luôn là những bí ẩn phức tạp. Bọn họ chỉ biết là, hiện giờ cơ thể mẹ của trùng tộc đang suy kiệt, trùng tộc bức thiết tìm kiếm cơ thể mẹ mới để thay thế, mà làm cơ thể mẹ, yêu cầu phải là omega có độ thuần huyết vô cùng cao.

Mà nhắc tới omega có độ thuần huyết cao, khắp đế quốc Tinh Tế, không ai có thể so sánh với Thẩm Tu Vân.

"Cứ tiếp tục như vậy không được, Tu Vân, giữ chặt tay ta." Lúc này, Lezar đột nhiên nói.

Cũng không biết có phải đã thành chó cùng rứt giậu, những phi thuyền của trùng tộc lúc này đền bắn ra dây móc, như con nhện bện lưới, bện thành một chiếc võng cực lớn, tựa hồ muốn vây chết bọn họ ở bên trong.

Tình thế chỉ mành treo chuông. Chiến hạm hoàng gia lại truyền đến thông tin, đèn đỏ chớp nháy mang hàm ý báo động tối cao. Nhưng Thẩm Tu Vân căn bản không kịp tiếp nhận thông báo, bởi vì chỉ cần trì hoãn thêm một chút, bọn họ lập tức sẽ bị túm vào trong tấm lưới được làm từ những sợi dây tinh mịn đang không ngừng tăng lên.

"Tu Vân!" Lưới năng lượng phòng hộ trên cơ giáp của Lezar đã bắt đầu rạn nứt, có thể hỏng bất cứ lúc nào, tay trái cơ giáp đang tụ lại ánh sáng trắng lóa mắt, chậm rãi hình thành nên một quả cầu ánh sáng bao bọc bằng tia chớp điện.

Thẩm Tu Vân không hỏi nhiều, buông xuống cánh tay trái đang liên tục ném bom khinh khí, bắt lấy cánh tay của cơ giáp xám bạc.

Tay phải của cơ giáp xám bạc nắm chặt tay trái của cơ giáp màu trắng, đẩy cấp bậc phòng hộ của lưới năng lượng lên mức cao nhất, ánh sáng năng lượng vốn dĩ đã mờ nhạt đột nhiên trở nên sáng rực mạnh mẽ, ánh sáng xanh bao bọc kín kẽ lấy hai cơ giáp, hệt như một kết giới bằng từ trường màu xanh, bên ngoài ánh sáng xanh là lửa đạn, mà bên trong, lại là một thế giới chỉ của riêng hai người.

Quả cầu ánh sáng trên tay cơ giáp bạc trướng lớn đến nỗi đã cao ngang bằng một cơ giáp, ánh sáng điện nở rộ, năng lượng được tập hợp quá sức mãnh liệt sinh ra lực hấp dẫn lớn, khiến cho những thứ trôi nổi bên cạnh bắt đầu quay vòng tròn xung quanh nó, vũ trụ tựa như cũng rung động trong âm thanh tách tách của điện quang.

Năng lượng mà cơ giáp phát ra mặc dù được cung cấp bởi chính cơ giáp đó, nhưng cũng hao phí một phần lớn thể năng của chiến sĩ cơ giáp bên trong, công kích mãnh liệt như vậy, cơ thể bình thường của nhân loại là không có khả năng gánh vác.

Đáy lòng Thẩm Tu Vân bỗng nhiên sinh ra một nỗi bất an, nghiêng đầu nhìn về phía cơ giáp của Lezar, đúng lúc này, cơ giáp xám bạc ra sức nâng lên quả cầu năng lượng qua khỏi đỉnh đầu, ánh sáng quá chói lóa khiến hắn không thể không nhắm mắt lại, ngay sau đó đã cảm thấy một lực va chạm mãnh liệt, giống như một cơn lốc quét qua, toàn bộ thế giới đều điên đảo quay cuồng dưới cơn chấn động quá mạnh mẽ! Thẩm Tu Vân cảm thấy mình bị một lực đẩy đẩy ra ngoài, lọt vào giữa chuyển động của một đám mảnh vỡ phi hành khí, ánh sáng phòng hộ trên thân cơ giáp biến mất, tay nắm lấy tay Lezar bị một sức lực mạnh mẽ gỡ ra.

Cảnh tượng sau cùng lọt vào tầm nhìn, là cơ giáp xám bạc bị cuốn vào trong một mảnh ánh lửa đỏ sẫm, trong nháy mắt thiêu đốt tất cả, chỉ còn dư lại một mảnh tàn tro, như bông tuyết tứ tán khắp nơi trong vũ trụ.

Ngay sau đó, Thẩm Tu Vân liền rơi vào một mảnh tối đen vô tận. Những thiết bị bên trong cơ giáp đột nhiên ngừng hoạt động. Trong nháy mắt tất cả cũng trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Thẩm Tu Vân biết, hắn đã xông vào khu vực tựa như lỗ đen kia.

Giờ khắc này, vị thích khách luôn luôn bình tĩnh lại có chút hoảng hốt, cũng không phải bởi vì tình cảnh hiện tại của mình, mà vì cảnh tượng vừa mới nhìn thấy, Lezar bay về phía lửa đạn ngập trời.

Có lẽ cứ như vậy, người kia vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Suy nghĩ đó, làm cho hắn cảm thấy hoảng hốt.

Chương 115

Sương mù màu đen tràn ngập bốn phía, Thẩm Tu Vân không nhìn thấy gì cả, trong cơ giáp đã không còn hoạt động, hắn tựa như bị nhốt trong phòng kín, hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài.

Liên tục nhấn nút khởi động khẩn cấp đều không có phản ứng, Thẩm Tu Vân cởi bỏ thiết bị an toàn, mặc vào trang phục phòng hộ, trực tiếp mở khoang cơ giáp đi ra. Cũng không biết khu vực này rốt cuộc có cái gì, mọi thiết bị thông minh và thiết bị vũ khí đều không thể sử dụng được, tất cả súng laser kiếm laser trên người Thẩm Tu Vân lúc này đều trở thành sắc vụn, chỉ có chuôi kiếm kim loại vẫn luôn làm bạn với hắn là có thể phòng thân, trôi nổi trong không gian xa lạ, ngay cả phương hướng hành động và máy gia tốc cũng không hoạt động.

Trên không trời dưới không đất mang đến một loại cảm giác không tốt, không có máy gia tốc, Thẩm Tu Vân thậm chí không dám buông cơ giáp ra, sợ một khi rời khỏi cơ giáp sẽ không còn cách nào quay về. Hắn nắm lấy cánh tay máy, hơi nheo mắt, muốn thử nhìn xuyên qua đám sương đen này một chút. Nhưng hết thảy cũng chỉ là phí công, giữa thiên địa tựa như chỉ còn lại một mình hắn, như một cô hồn dã quỷ phiên đãng giữa vũ trụ hoang sơ.

Không biết trong khu vực này có thứ gì nguy hiểm hay không, thần kinh Thẩm Tu Vân căng thẳng, cẩn thận đề phòng trùng tộc đánh lén. Nhưng mà hắn đợi thật lâu, cũng không có chuyện gì xảy ra, lọt vào tầm mắt của hắn, chỉ là sương mù màu đen mênh mông không có điểm cuối.

Đám sương đen này rốt cuộc là cái gì? Không thể có sinh vật tồn tại trong môi trường chân không, vậy đó là vật chất? Thể khí? Hay là thể rắn?

Đang lúc Thẩm Tu Vân cảm thấy nghi hoặc khó hiểu, đám sương đen ở gần tựa như cảm nhận được sự tồn tại của hắn, thế nhưng lại giống như có sự sống vậy, chậm rãi tụ lại đây. Thẩm Tu Vân rút kiếm ra chém vào đám sương mù, sương mù nhất thời tan ra, nhưng chỉ sau một khắc lại tụ hợp lại, tiến về phía Thẩm Tu Vân.

Lúc này, Thẩm Tu Vân cũng không còn nghĩ cách ngăn chúng lại, trong khu vực này có rất nhiều sương đen, nếu chúng thật sự gây hại cho hắn, hắn cũng không thể thoát được, chết sớm chết muộn đều là chết, Thẩm Tu Vân cũng sẽ không phí công làm chuyện vô ích, huống chi hắn có một trực giác, cảm thấy sương đen này cũng sẽ không làm hại mình, không chỉ như thế, hắn thậm chí còn có một cảm giác quái lạ, cho rằng giữa đám sương đen này có chứa một chút gì thân thiết, hấp dẫn như tình thân.

Sương đen xoay tròn mềm nhẹ tuyệt đẹp tựa như một giọt mực rơi vào trong nước, chậm rãi tới gần Thẩm Tu Vân, quả nhiên cũng không làm gì hắn, chỉ yên lặng vờn quanh, có vẻ rất nhu thuận. Thẩm Tu Vân nhìn sương đen khi mỏng khi dày, đang muốn vươn tay chạm vào, lúc này lại bỗng nhiên cảm thấy không gian bị chấn động mãnh liệt, sương đen vốn dĩ trôi nổi nhẹ nhàng đột nhiên bốc lên như lốc xoáy, ngay sao đó, giữa không gian tối đen đột nhiên bị một đường ánh sáng xé mở, cường quang lấp lánh, một vật thể to lớn chen vào, quấy nhiễu ngăn cách an bình này.

Trong lòng Thẩm Tu Vân cả kinh như lâm đại địch, cho đến khi thấy rõ vật thể to lớn kia là gì, mới chậm rãi thả lõng thần kinh.

Vật thể kia chính là cơ giáp màu xám bạc của Lezar, sau trận cường quang ban đầu, cơ giáp cũng không thoát khỏi vận mệnh vô pháp chuyển động, toàn bộ đèn cảm ứng bên ngoài cơ giáp đều tắt, cơ giáp hình người như một khối thi thể lạnh băng, vô tri vô giác đông cứng trong không gian.

Thẩm Tu Vân không biết vì sao, một khắc nhìn thấy cơ giáp xám bạc kia, nỗi buồn bực trong lòng đột nhiên tiêu tán. Hắn chờ một lát, nhận thấy chủ nhân cơ giáp không đi ra, ngưng mi suy tư, rốt cuộc buông cơ giáp của mình ra, cắn răng dùng sức đẩy đi, dựa vào phản lực, chậm rãi di động về phía cơ giáp xám bạc, mà cùng lúc đó, chỗ dựa duy nhất của hắn trong không gian này, cơ giáp màu trắng cũng bay về hướng bóng đêm vô tận, từng chút rời xa hắn, nhanh chóng biến mất không còn vết tích.

Rốt cuộc cũng đến được cơ giáp của Lezar, Thẩm Tu Vân sờ soạng dọc theo cơ giáp tìn được cánh cửa. Mọi thiết bị du hành trong vũ trụ đều có tay cầm để mở khẩn cấp, ngừa khi hao hết năng lượng hoặc do trục trặc máy móc mà không mở ra được, cơ giáp của Lezar cũng như vậy.

Thẩm Tu Vân tìm được tay mở, dùng sức kéo, cửa cơ giáp chậm rãi bung ra.

"Lezar! Lezar!" Thẩm Tu Vân gọi hai tiếng.

Nhưng không có bất cứ dụng cụ khoa học kỹ thuật nào hỗ trợ, trong môi trường chân không hoàn toàn không dẫn âm, tiếng gọi của Thẩm Tu Vân, ngoài hắn ra không một ai nghe được, mà lúc này trả lời hắn, cũng chỉ có an tĩnh vô biên.

Sắc mặt Thẩm Tu Vân trở nên khó coi, chờ trong chốc lát, sau đó lại tiến vào cơ giáp.

Cấu tạo của cơ giáp thông mình không quá giống với cơ giáp thông thường, bên trong cơ giáp rất nhỏ hẹp, chỉ chứa được môt người, Thẩm Tu Vân vất vả len vào cơ giáp, thấy được nam nhân ngồi trên ghế điều khiển, hắn vỗ vỗ y, nhưng y không có phản ứng.

Thẩm Tu Vân ngẩn người, biểu tình lại không thay đổi, bình tĩnh vươn tay thử hô hấp của Lezar, hô hấp vẫn còn, nhưng mạch đập lại vô cùng mỏng manh, Thẩm Tu Vân lập tức cởi bỏ thiết bị an toàn trên người Lezar, hao hết khí lực lôi y ra khỏi cơ giáp.

Lezar vừa ra khỏi cơ giáp, cơ giáp trí năng lập tức tầng tầng thu nhỏ về trạng thái ban đầu, chỉ lớn bằng một điếu trụy.

Thẩm Tu Vân thu hồi cơ giáp điếu trụy, nắm chặt Lezar đang bất tỉnh nhân sự, mọi thứ lại trở nên an tĩnh, ngoại trừ hai người bọn họ, ngoại trừ sương đen vô tận kia, thế gian không còn bất cứ thứ gì khác. Ban đầu Thẩm Tu Vân còn lo lắng sẽ có trùng tộc ẩn nấp trong sương đen dày đặc kia, chờ thời đánh lén bọn họ, nhưng qua một lúc lâu, chung quanh cũng không có bất cứ một động tĩnh gì.

Hai người trôi nổi giữa hư không như vậy, Thẩm Tu Vân không ngừng xem xét bộ đàm trên tay, nhưng vẫn như cũ không có chút tín hiệu nào, không liên lạc được với những người khác, cũng không thế xác định được vị trí của bọn họ giữa vũ trụ, lơ lửng giữa một không gian bất tận như vậy làm người sinh ra một loại tuyệt vọng, cũng dễ dàng hao mòn ý chí. Từ đầu đến cuối Thẩm Tu Vân đều nắm chặt tay của Lezar, về sau tay bị tê cứng, thậm chí có một lần thả lỏng thần kinh, thiếu chút nữa đã buông tay Lezar ra, giữa tình huống ở giữa vũ trụ bị vây quanh bởi sương đen nồng đậm này, bọn họ một khi bị tách ra, rất có thể không còn cách nào gom lại được nữa, cuối cùng Thẩm Tu Vân không thể không kéo Lezar lại, ôm trước người, trói hai người lại chung một chỗ.

Nam nhân nhắm mắt như đang chìm trong mộng đẹp, thần sắc yên bình tựa vào người hắn, Thẩm Tu Vân rũ mắt nhìn Lezar, bởi vì lúc này không còn thứ gì khác để hắn nhìn, cho nên hắn chỉ có thể ngắm nhìn người này.

"Thất điện hạ à Thất điện hạ, ngươi ta đây là phải chết ở chỗ này sao?" Thẩm Tu Vân thì thầm tự nói, cúi đầu ngưng mắt nhìn vẻ mặt nam nhân đang ngủ, chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, đều lộ ra phong phạm đế vương không thể che dấu, nhưng bởi vì đôi mắt khép kín, đã che dấu đi bớt sắc bén vốn có.

Mỗi khi có một ngôi sao băng rơi xuống, có nghĩa là trên đời có một người chết.

Thẩm Tu Vân đột nhiên nhớ tới những lời mà người này từng nói với mình.

"Thật đúng là nghiệt duyên, chúng ta sắp chết ở một nơi quỷ quái mà ngay cả một ngôi sao cũng chẳng có." Thẩm Tu Vân tự giễu mà cười cười, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bọn họ dựa vào nhau cùng trôi nổi giữa vũ trụ, sương mù xoay xung quanh bọn họ, hơn nữa càng lúc càng dày, thế nhưng dần trở thành một bức tường, mà lúc này Thẩm Tu Vân vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không phản ứng gì. Hắn không biết bước tiếp theo nên làm thế nào, cũng không biết có thể thoát khỏi khốn cảnh này hay không, điều duy nhất hắn có thể làm chính là dùng mọi khả năng bảo tồn thể lực, nghỉ ngơi dưỡng sức, lấy bất biến ứng vạn biến, một khi tình thế thay đổi, lập tức có thể dùng trạng thái tốt nhất để ứng phó. Đây là triết lý của thích khách, cho dù Thái Sơn sập xuống, chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng, sẽ không hoảng không rối. Mà dưới sự bình tĩnh này, chính là bản tính không để ý tới sống chết của thích khách.

Kiếp trước Thẩm Tu Vân là một thích khách đủ tư cách, mạng của người khác không thành vấn đề với hắn, mạng của bản thân hắn cũng không mấy xem trọng, đơn giản vì hắn không có gì vướng bận trên đời. Nhưng kiếp này, hắn lại không muốn chết như vậy, Thẩm Tu Vân hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, không muốn chết sớm ở chỗ này.

Đại khái đúng là nhờ thả lỏng như vậy, khiến cho tư duy của Thẩm Tu Vân trở nên thanh minh, đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ từ mở mắt, nhìn về phía sương đen càng lúc càng dày tụ tập xung quanh.

Thẩm Tu Vân sờ soạng trong túi công cụ tùy thân, tìm được một cái thấu kính, là một kính hiển vi đa bội, chỉ dùng nguyên lý quang học bình thường, không có bất kì một tính năng điện tử nào, cho nên sử dụng ở chỗ này cũng không bị ảnh hưởng gì. Thẩm Tu Vân lấy thấu kính ra, đặt trước mắt, nheo mắt nhìn sương mù kia qua thấu kính. Hắn lại nhanh chóng làm xước một ngón tay, ép ra một giọt máu vẩy ra ngoài.

Trong nháy mắt mà huyết tích đỏ tươi xuất hiện giữa vũ trụ, sương đen xung quanh lập tức náo động, một phần huyết vụ tới gần giọt máu kia, huyết tích lập tức sinh ra biến hóa rõ ràng, hệt như bị sương đen hấp thu trong một tích tắc! Ngay sau đó, Thẩm Tu Vân nhìn thấy nơi mà giọt máu vừa biến mất kia, dần dần xuất hiện một tiểu trùng màu đen, lúc mới xuất hiện một hình thể bé nhỏ, trong hoàn cảnh không được bảo vệ bởi bất cứ trang bị nào, chớp mắt liền tan biến.

Tuy rằng chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng vừa rồi quả thật có một sinh mệnh chợt lóe rồi biến mất.

Máu omega, gặp phải thứ gì thì sẽ tạo thành một sinh mệnh?

Thẩm Tu Vân lại nhìn về phía sương mù kia, lúc này đã biết được đáp án.

Sương đen kia không là cái gì khác, chính là mảnh gen trong truyền thuyết của trùng tộc, bởi vì số lượng khổng lồ cùng tập trung vào một chỗ, cho nên mới có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhưng vì sao nơi này lại có nhiều mảnh gen của trùng tộc như vậy?

Vào lúc Thẩm Tu Vân đang tự hỏi, đột nhiên cảm thấy mạch đập của Lezar mạnh lên không ít, không còn mỏng manh như lúc nãy, sắc mặt cũng dần trở nên tốt hơn.

Đúng vào lúc này, Thẩm Tu Vân đột nhiên cảm thấy được một lực hấp dẫn mạnh mẽ, lôi hắn và Lezar đi! Trong lòng Thẩm Tu Vân kinh hãi, nhưng sương đen dày đặc xung quanh làm cho hắn không thấy được gì cả. Lực hút mạnh như vậy cũng không phải là hắn không biết chút gì, giữa vũ trụ, ngoại trừ hành tinh lớn, chỉ có lỗ đen hoặc lỗ trùng mới có thể có lực hút mạnh thế này, nếu bị chúng hút vào mà không có trang thiết bị gì bảo hộ, bọn họ nhất định sẽ bị nghiền áp thành mảnh nhỏ.

Thẩm Tu Vân cảm thấy áp lực bốn phía càng lúc càng lớn, khiến người hít thở không thông khiến cho da đầu của hắn run lên, mạch máu tựa hồ cũng sắp vỡ, Thẩm Tu Vân cuối cùng liều mạng lấy ra cơ giáp điếu trụy của Lezar, gắt gao nắm vào trong lòng bàn tay, chậm chạp không triển khai. Bởi vì hắn gặp được một nan đề:

Cơ giáp thông minh của Lezar chỉ có thể chứa được một người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp