Thích Khách

Chương 92-93


1 năm

trướctiếp

Chương 92

Máu của Lezar tuy rằng có sức miễn dịch nhất định đối với trùng tộc, nhưng chỉ giới hạn ở thể sống sơ cấp, mà khi thể sống sơ cấp chịu sự điều khiển của thể sống cao cấp có trí tuệ, thì trùng tộc vẫn cứ tấn công y, cắn phá y, giống như lúc ở hành tinh đầy trùng kia.

Hasusan nhìn sóng trùng màu đen mênh mông vô bờ bên ngoài khung cửa sổ, lập tức hạ lệnh: "Toàn bộ tiến vào cơ giáp! Chuẩn bị nghênh chiến!" Sau đó lại quay đầu nói với Lezar: "Lezar, đôi mắt ngươi không dùng được, ta mang theo đội hộ vệ hoàng gia yểm trợ cho ngươi, các ngươi hộ tống phụ hoàng rời đi, sau đó dùng chiến hạm hoàng gia tới đón bọn ta."

Động tác Lezar dừng một chút, quay về phía Hasusan: "Đại tỷ, ngươi yên tâm giao phụ hoàng cho ta?"

Ánh mắt Hasusan chợt sáng lên: "Thất đệ, với tình huống hiện nay của ngươi, nếu ngươi còn muốn vương vị, thì cần một lý do danh chính ngôn thuận, mà nói đến danh chính ngôn thuận, có cái gì tốt hơn là phụ hoàng đích thân truyền ngôi? Đây là cơ hội tốt của ngươi."

Lezar vẫn nhắm mắt, khóe một lại giương lên: "Được, đại tỷ, chờ ta quay lại đón ngươi."

Hasusan không nói thêm nữa, kiếm laser trong tay sáng lên, mở ra cơ giáp thông minh trực tiếp chạy về phía Carsen đang đứng ở ban công, cơ giáp thông minh triển khai nhanh chóng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi khi nàng đang chạy, vây nàng vào bên trong, tạo thành một cơ giáp hình người cao chưa đến ba thước.

Carsen nhìn thấy cơ giáp của Hasusan chạy như điên về phía mình, cũng không chuẩn bị nghênh chiến, mà đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, thế nhưng trực tiếp nhảy xuống từ ban công cao hơn trăm met. Cơ giáp của Hasusan cũng không do dự, theo sát nhảy xuống khỏi ban công hoàng cung, nhanh chóng tiếp đất.

Đội hộ vệ hoàng gia theo sau Hasusan cũng nhanh chóng tiến vào cơ giáp, lần lượt nhảy xuống khỏi ban công, không chút chần chừ do dự mà lập tức lao về phía sóng trùng màu đen đang từ từ tới gần.

Sáu thị vệ mà lúc trước Carsen mang đến, hai trong đó đã bị đánh gục, bốn tên khác thì theo Carsen rời đi, tựa hồ không thể đợi được hội hợp cùng đại quân của trùng tộc.

Lezar mang theo bệ hạ Kelmis đang hôn mê, dưới sự hộ tống của thị vệ tùy thân, ra khỏi cửa tẩm cung. Vừa rồi khi bọn họ đi vào, binh lính trùng tộc cơ hồ đã bị thanh lý sạch, chỉ có một đám thể sống sơ cấp của trùng tộc thoát ra khỏi xác chết thi thoảng xoay quanh trong hành lang, bởi vậy Lezar bọn họ rời khỏi hoàng cung mà không tốn chút công sức. Nhưng khi bọn họ vừa ra khỏi hoàng cung Klappa, đứng trong đình viện đổ nát của hoàng gia, mới nhận ra hiện giờ quanh hoàng cung cũng đã bị sóng trùng màu đen bao vây, màu đen rậm rạp dày đặc, khiến cho người khác ngước nhìn đều cảm thấy da đầu run lên, hít thở không thông.

Lực lượng canh giữ bên ngoài cung điện chậm rãi tụ lại bên Lezar, mọi người phối hợp ăn ý, có người tiếp nhận Kelmis bệ hạ, thu xếp cho hắn lên phi thuyền nhỏ, có người tạo thành trận hình, bảo hộ Lezar, còn có người dùng điện thoại bắt liên lạc với các nơi khác.

Bởi vì trước đây Lezar đã từng tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế vương vị, huyết thống cũng đang bị nghi ngờ, cho nên y không thể điều động nhiều binh lực, nhưng có một chuyện, khiến cho Lezar chỉ dựa vào mấy ngàn người đi theo này mà có thể địch với mấy chục vạn nhân mã, đó chính là những người nguyện ý đi theo y đều đã tiêm văc xin làm từ máu của Lezar, cũng có thể vì loại liên hệ kì diệu này khiến cho bọn họ có thể phối hợp ăn ý hơn quân đội bình thường rất nhiều, hơn nữa cũng rất trung thành với Lezar.

"Lezar điện hạ, tinh cầu Lama hiện giờ đã luân hãm, chúng ta tốt nhất nên rút lui khỏi chỗ này ngay!" Một quan quân đề nghị.

Lezar như đinh đóng cột mà lắc đầu: "Không được, hiện giờ các tinh cầu lớn đều truyền đến tin chiến đấu bất lợi, tinh cầu Lama là thủ đô của chúng ta, là tính ngưỡng cuối cùng của đế quốc, quyết không thể thất thủ. Hiện giờ cho dù chết, chúng ta cũng phải chết ở chỗ này! Phải đoạt lại tinh cầu Lama từ tay trùng tộc!"

"Vâng!"

"Nghĩ cách liên hệ với tướng quân Joseph, báo hắn lập tức tập hợp những bại binh phân tán, chiêu mộ quân đội lâm thời, có thể quy tụ bao nhiêu người liền bấy nhiêu, tất cả mang tới tinh cầu Lama."

"Vâng!"

"Chiến trường mặt đất do Hasusan điện hạ phụ trách, nhiệm vụ của chúng ta chính là khởi động chiến hạm hoàng gia, sau đó quay về tiếp ứng cho Hasusan điện hạ, rõ chưa?"

"Đã rõ!" tướng sĩ đế quốc quân phát ra âm thanh vang dội, nét mặt không hề sợ hãi, tựa hồ không hề chú ý tới sóng trùng càng lúc càng đen đặc trên đầu.

Chiến hạm hoàng gia là phi thuyền quân dụng lớn nhất đế quốc hiện nay, công phòng đều tuyệt đối, chịu tải đến ba vạn người, năng lượng dự trữ có thể cung cấp cho phi thuyền chiến đấu liên tục trong hai tháng, cho nên nếu bọn họ có thể thuận lợi xuyên qua đại quân trùng tộc đã bao vây tầng tầng xung quanh tinh cầu Lama, đến được trạm không gian để khởi động chiến hạm hoàng gia, như vậy còn có hy vọng cho tinh cầu Lama phục chiến.

"Phi thuyền Vinh Quang quá lớn, phải ở lại mặt đất, mọi người lên phi thuyền nhỏ, làm thành hai cánh tả hữu, tấn công chính giữa, đội hình ba ba bốn ba, các phân đội sắp thành chữ A."

"Vâng!"

"Nhỡ kỹ lời ta rồi sao?"

"Cho dù chết, cũng phải bảo vệ tinh cầu Lama!"

"Tốt lắm! Hành động!"

Sau khi Lezar ra lệnh, tất cả mọi người lên phi thuyền, dựa theo bố trí đội hình mà sắp xếp, bay lên tầng mây, vọt vào giữa sóng trùng đen đặc. Phía dưới bọn họ, công chúa Hasusan xuất lĩnh bộ hạ dùng cơ giáp lấy công làm thủ, tiếp tục truy kích Carsen. Carsen chạy trốn với tốc độ kinh người, cho dù Hasusan bọn họ dùng cơ giáp cũng không đuổi kịp, khoảng cách ngày càng lớn.

"Báo cáo Lezar điện hạ, Hasusan điện hạ vẫn đang đuổi theo Carsen." Bởi vì đôi mắt Lezar không còn nhìn thấy cho nên cần có binh sĩ báo cáo tình hình chiến đấu cho y.

"Sao? Carsen vẫn đang chạy trốn? Không phản kích? Hắn chạy tới chỗ nào?" Lezar hỏi.

"Rada đang tiếp tục định vị... Báo cáo, Carsen đang chạy về phía nghĩa trang Windsor."

Nghĩa trang Windsor?

Nghe đến tên địa danh, Lezar căng thằng.

Bởi vì lúc trước mẫu thân y bị người lên án, dùng cách tự sát để kết thúc sinh mệnh của mình, cho nên cũng không được an táng trong nghĩa trang hoàng gia, cuối cùng là Lezar và vài người hầu cận bên cạnh nàng bỏ tiền, mua một phần mộ bình thương tại nghĩa trang Windsor, chôn cất nàng.

Carsen chạy về phía nghĩa trang Windsor, là trùng hợp hay là có ý đồ sâu xa?

Chấn động thình lình xảy ra lôi Lezar trở về từ giữa những trầm tư.

"Lezar điện hạ! Chúng ta bị rất nhiều hắc trùng ngăn trở!"

"Bọn chúng tấn công chúng ta!"

"Không được giảm tốc độ, toàn lực tiến quân! Nghĩ mọi biện pháp thoát ly lực hấp dẫn để đến được trạm không gian!"

"Vâng!"

"Lezar điện hạ! Dựa theo phân tích tình hình trên rada, một bộ phận chủ lực của trùng tộc đang bay về hướng phi thuyền của ngài!"

Lezar cười lạnh một tiếng, "Hừ, thật không? Tới rất đúng lúc!"

Nói xong, y liền mở cửa phi thuyền nhảy ra, trong nháy mắt y vừa nhảy ra khỏi lưới năng lượng bảo vệ của phi thuyền, cơ giáp thông minh tự động phóng xuất, thu y vào bên trong, ngón tay Lezar lướt nhanh trên phím điều khiển nhập vào một tập mệnh lệnh, quanh thân cơ giáp đều có rada và hệ thống cảm ứng tia hồng ngoại, cho nên trong cơ giáp, Lezar tương đương có thể thấy ánh sáng bên ngoài, hành động hoàn toàn không bị hạn chế.

Sau khi Lezar ra khỏi phi thuyền, sóng trùng lập tức xúm lại chỗ y, cơ hồ trong nháy mắt đã bao bọc toàn bộ cơ giáp của Lezar.

"Không cần lo cho ta, thoát khỏi lực hấp dẫn, đến trạm không gian khởi động chiến hạm hoàng gia!" Lezar cảm nhận được cơ giáp chấn động kịch liệt dưới đợt tấn công, một quả đạn sóng được bắn ra, xử lý một đám trùng, làm giảm áp lực đi một chút, ra lệnh từ trong cơ giáp.

Vào lúc Lezar phát ra mệnh lệnh này, tuyệt đối không nghĩ tới, bọn họ ở tinh cầu Lama chiến đấu mất hai tháng, mà trong hai tháng này, tinh cầu Omega cũng chiêng trống rùm beng chuẩn bị thu phục căn cứ Mai Tả.

"Công tác chiêu mộ thế nào?" Thẩm Tu Vân đứng trong phòng chỉ huy, hỏi.

"Còn thế nào nữa, rất nhiều omega mới đến tị nạn đều không chịu tòng quân." Joshua nói.

"Ha hả, đám người trong trại tị nạn đó, ngoài việc sinh con cho Alpha thì còn biết làm gì nữa?" Evan cười lạnh.

"Haiz, cũng không thể một gậy đánh chết hết." Brandy nói, "dù sao cũng có một nhóm người nguyện ý gia nhập chúng ta, việc này cần thời gian."

"Nhưng thứ mà chúng ta thiếu nhất bây giờ chính là thời gian đó."

Thẩm Tu Vân cau mày trầm ngâm một khắc, hỏi: "Hiện nay chiêu mộ được bao nhiêu tân binh?"

Joshua nói: "Ba trăm."

"Chưa được một phần mười số người tị nạn nữa."

"Đúng vậy, hiện giờ người tị nạn đến từ các tinh cầu đã luân hãm ngày càng nhiều, nếu còn tiếp tục, chúng ta ngay cả đồ ăn cũng không thể cung ứng nổi."

"Chưa nói gia nhập minh quân có thể được ưu tiên nhận thêm vật tư sao?"

"Nói rồi, nhưng rất nhiều người cho rằng chỉ cần ăn lửng dạ cũng được rồi, nên không nguyện ý tham gia huấn luyện quân đội." Evan nghiến răng nghiến lợi mà nói, "Đám sâu mọt trời sinh! Những người này nên bị đuổi về chỗ cũ đi, làm dinh dưỡng cho trùng tộc!"

"Lương thực của chúng ta còn duy trì được bao lâu?"

"Khoảng hơn một tháng, vấn đề là, hiện giờ mỗi ngày đều có rất nhiều người tới, vật tư hao tổn càng lúc càng nhanh." Joshua nói, "Ta vừa mới quy hoạch lại chế định nhân khẩu thêm một lần, để cho những người được nhận vào thành được cung cấp công việc và đồ dùng sinh hoạt, phân phối theo lao động, cũng sắp xếp cho một nhóm người đi trồng trọt để có thể gấp rút thu hoạch, nhưng nếu vẫn không chiêu mộ đủ binh lực, chúng ta không thể đi tấn công tinh cầu Mai Tả, dây xích vật tư cũng sẽ đứt, đến lúc đó hậu quả là không thể chịu nổi."

"Đều tại các ngươi, đừng có nói cái gì là tự nguyện nhập ngũ nữa!" Gương mặt tuấn tú của Evan nhuốm vẻ lạnh lùng, "Nếu là ta, trực tiếp chỉa súng vào đầu, không nghe lời thì bắn luôn, tiết kiệm lương thực, rất tốt."

Khóe miệng Joshua co rút, "Như vậy lợi bất cập hại, đến lúc đó, không sợ vừa lên chiến trường liền đào binh toàn bộ?"

"Baccho đang làm gì?" Thẩm Tu Vân hỏi.

"Ở trong phòng thí nghiệm với tứ hoàng tử Ssard đã vài ngày rồi vẫn chưa ra, nghe nói đang nghiên cứu loại thuốc mới để đối phó với trùng tộc. Năng lực tiến hóa của trùng tộc vô cùng mạnh mẽ, những loại thuốc hắn nghiên cứu ra lần trước, hiện giờ đã không còn tác dụng gì." Brandy nói.

"Chà chà, quả thực là giống y như gián." Joshua cảm thấy nổi da gà toàn thân.

"Gián sẽ không tiến hóa tới mức có trí lực đâu." Evan trêu chọc.

"Như vậy, vấn đề hiện nay là ở chỗ tân binh, đúng không?" Thẩm Tu Vân chậm rãi nói, khóe môi cười mà như không cười.

"Đúng vậy." Joshua cảm thấy Thẩm Tu Vân đột nhiên nheo mắt lại quả thực làm người lạnh cả sống lưng, cả người run rẩy.

"Hừ, nếu đã vì lương thực mà đến chỗ này của ta, vậy có tư cách chiến đấu giành lương thực và cơ hội sinh tồn hay không, không phải bọn họ có thể quyết định, ta qua bên đó một chuyến." Thẩm Tu Vân cười lạnh một tiếng, trực tiếp đứng lên, đi ra khỏi phòng chỉ huy, bước về phía doanh trại tị nạn.

Mấy người còn lại quay ra nhìn nhau, Brandy nói: "Các ngươi có cảm thấy... vừa rồi ánh mắt của Thẩm Tu Vân có chút đe dọa hay không?"

Evan nghiêm túc lắc đầu: "Không, ta cảm thấy không phải đe dọa, mà là uy hiếp."

Joshua nghĩ nghĩ, "Còn có... còn có chút hưng phấn?"

Thẩm Tu Vân đi vào doanh trại chuyên dùng để tiếp đón dân tị nạn, lúc này trong doanh trại đang phát cơm trưa, mọi người lĩnh suất của mình, cứ hai người hai người đứng chung với nhau, thần sắc đều có chút uể oải. Có điều, vào lúc Thẩm Tu Vân đi tới, vẫn có nhiều người lập tức nhận ra hắn, ánh mắt hơi thay đổi, trên mặt có tò mò, có sùng bái, cũng có sợ hãi. Mà Thẩm Tu Vân chỉ khoanh tay đứng yên một chỗ, mặt không đổi sắc mà quét mắt qua mọi gương mặt khác nhau trong doanh trại.

Dần dần, càng có nhiều người nhìn Thẩm Tu Vân, cho đến khi toàn doanh trại đều an tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người hắn, Thẩm Tu Vân mới bắt đầu bước đi, hướng đến trung tâm doanh trại.

Đám người tự động xúm lại đây, đều dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân đã quen với sự phân chia giới tính nam nữ của đời trước, vẫn chưa thật sự quen với cách phân chia ABO. Hắn vốn không thích kẻ yếu, bởi vậy nhìn thấy những kẻ nhu nhược chỉ biết núp sau người khác này liền không khỏi sinh ra khinh thường, nhất là những nam nhân omega, nhìn một đám gương mặt thanh tú, cả ngày trong đầu cũng chỉ nghĩ tới như thế nào hầu hạ alpha sanh con dưỡng cái cho bọn họ, trong lòng hắn liền phát giận đến run cả người.

Cho nên ánh mắt hắn nhìn đám người lúc này cũng không khỏi mang thêm vài phần lạnh lùng, sự lạnh lùng của một thích khách, cũng không phải ai cũng có thể chịu đựng được.

"Mọi người đều ăn no rồi sao?" Đây là câu nói đầu tiên của Thẩm Tu Vân.

Đám người lặng im, tựa hồ đang chờ Thẩm Tu Vân tiếp tục.

Mà Thẩm Tu Vân đúng là cũng tiếp tục, lại làm cho người nghe hết hồn.

"Ăn no thì tốt, ăn một bữa đánh một trận."

Lúc này đám người không còn lặng im, tất cả đều sửng sốt, luống cuống nhìn nhau, không hiểu Thẩm Tu Vân có ý gì, nhưng tất cả đều không dám lỗ mãng, chỉ đè thấp âm thanh châu đầu thì thầm.

Thẩm Tu Vân chờ bọn họ bàn tán xong, mới nói tiếp: "Vật tư ở tinh cầu Omega không nhiều lắm, ba ngày sau, chỉ những ai nhập ngũ mới có thể ăn no, về phần những người khác..." Câu kế Thẩm Tu Vân chưa nói xong, chỉ mỉm cười ý vị sâu xa, câu nói bỏ lửng tạo thành một khoảng trống khủng bố mơ hồ, còn khiến người hoảng sợ hơn bất kỳ lời uy hiếp nào.

Về phần những người khác rốt cuộc như thế nào!

"Nhớ đến nhóm omega lần trước rời khỏi thành chủ, sau này đều bị trùng tộc bắt đi nuôi trùng. Chúng ta cứu về được một ít, nhưng đến nay bọn họ vẫn nằm trong phòng thí nghiệm, không còn cảm giác, trong thân thể đều là thể sống của trùng tộc. Cho nên, tại hạ xin khuyên mọi người, nếu đã đến, thì đừng ra ngoài, nhất là khi các ngươi còn chưa học được cách phản kích."

Lại là những lời nói mơ hồ không rõ ràng. Đây là có ý gì? Là nói nếu không nhập ngũ sẽ đưa cho trùng tộc làm thức ăn sao? Hay là không cho ăn cơm để chết đói? Hoặc là cảnh cáo bọn họ đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn? Mọi người đem mấy câu nói của Thẩm Tu Vân, tưởng tượng đến ngày càng khủng bố, đều bị chính mình dọa sợ, mà trọng điểm của vấn đề là, loại khủng bố này lại không có trọng điểm, bởi vì Thẩm Tu Vân cũng không đưa ra đáp án chính xác, bắt bọn họ phải đoán mò.

Thẩm Tu Vân nói xong những lời này, cũng không nhìn phản ứng của mọi người, trực tiếp xoay người nhanh chóng rời đi, để lại một hình bóng lạnh băng vô tình.

Kỳ thật, hắn chỉ đơn giản nói hai câu, truyền đạt tin tức cũng đơn giản:

Thứ nhất, tinh cầu omega không nuôi người rảnh rỗi.

Thứ hai, tinh cầu omega cũng giống như những địa phương khác ở đế quốc, tôn sùng kẻ mạnh và vũ lực?

Thứ ba, tinh cầu omega không phải là nơi ẩn núp, muốn sống, phải dựa vào chính mình.

Mà một khắc khi Thẩm Tu Vân xoay người rời đi kia, đã nghỉ tới thời gian huấn luyện trên hoang đảo của mình trong kiếp trước. Ai cũng có quán tính, nhưng đều có tiềm lực lớn vô cùng, lúc nào cũng có thể bị kích thích bộc phát ra được, phải xem có bị bức tới tuyệt cảnh hay không, có xuất ra can đảm làm người khiếp sợ hay không.

Ngày hôm sau, Brandy phụ trách chiêu mộ tân binh, rốt cuộc thấy được tiến triển, nhân số báo danh nhập ngũ tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Joshua nhìn hàng dài xếp hàng ghi danh, không khỏi líu lưỡi, "Tu Vân, rốt cuộc hôm qua ngươi đã nói cái gì, dọa mọi người đều sợ như vậy? Sao ta nghe nói ngươi còn muốn đưa những người không tòng quân làm thí nghiệm nuôi trùng?"

"Đúng vậy, ta còn nghe người ta nói, ngươi muốn đem người không tòng quân làm lương thực cho người tòng quân ăn..." Evan đen mặt.

Thẩm Tu Vân không nói gì.

Kỳ thật mọi người lâm vào thỏa hiệp là vì dục vọng cầu sinh, bởi vì muốn tiếp tục sống, mới có thể tình nguyện mạo hiểm, báo danh nhập ngũ, về phần có thể huấn luyện những kẻ không tình nguyện này thành chiến sĩ chân chính hay không, thì phải xem thủ đoạn của hắn rồi!

Chương 93

Tinh cầu Omega thành lập được hai năm cho tới nay, nhân khẩu trên tinh cầu vẫn luôn tăng trưởng kịch liệt, lấy nhà xưởng omega làm sản nghiệp chủ đạo để phát triển, số lượng công việc được cung cấp cũng từ mấy ngàn lên mấy vạn, mà theo sự quật khởi của chủng tộc, danh vọng của Thẩm Tu Vân ngày càng cao, người tị nạn tiến đến tìm nơi nương tựa cũng ngày càng nhiều, tổng số nhân khẩu đã lên tới hai trăm ngàn, tương đương với một hành tinh nhỏ đông đúc.

Kỳ thực khu vực ban đầu được gọi là chủ thành Omega, đại khái chỉ có ba mươi ngàn km vuông, được bảo vệ bởi lưới năng lượng phòng hộ, những omega đầu tiên đến tinh cầu đều ở bên trong thành. Mà theo sự tăng trưởng của dân số, chủ thành đã không thể tiếp nhận nhiều người như vậy, càng ngày cảng nhiều người chỉ có thể thu xếp ở bên ngoài thành, vì thế liền có thêm một bức tường thành thứ hai, phân chia chủ thành thành nội thành và ngoại thành.

Có lẽ là một sự trùng hợp, cũng có thể là quy hoạch thành thị như vậy đích xác có lợi trong việc phòng thủ, bố cục của chủ thành Omega thế nhưng vô cùng giống với căn cứ Mai Tả. Cho nên nhiều omega tới đây tị nạn, nhìn thấy tường thành cao cao, lại sẽ cảm thấy một cảm giác quen thuộc và an tâm khó nén. Bọn họ khát vọng được bảo hộ, mong muốn được tránh né vào chỗ an toàn bên trong thành, thật giống như trở về căn cứ Mai Tả trong thời niên thiếu, thế giới bên ngoài tường thành có u ám thế nào thì bọn họ cũng không cần phải lo lắng, cho dù trời có sập xuống cũng đã có alpha chống đỡ, bọn họ chuyện gì cũng không cần lo nghĩ. Bọn họ trốn tránh nghĩa vụ và trách nhiệm, đồng thời cũng đánh mất quyền lợi và tôn nghiêm.

Nhưng mà, omega cũng không biết, ý nghĩ ban đầu của bọn họ quả thật rất ngây thơ. Tinh cầu Omega thuộc về omega, nhưng cũng không phải là nơi để omega sống an nhàn yên vui, mà là nơi rèn luyện cả thế xác và linh hồn.

Thẩm Tu Vân quyết định chọn một sa mạc gần vị trí xích đạo làm nơi huấn luyện tân binh, xa khỏi chủ thành, ngồi phi hành khí mất hai giờ mới đến nơi.

Ba mươi phi hành khí xếp hàng dài, bay ra khỏi chủ thành, xuyên qua ngoại thành còn đang xây dựng dang dở, người ở hai bên đường đều yên lặng nhìn về phía bọn họ, những người còn ở lại này, tuyệt đại đa số đều là những người già yếu, còn có một số ít thanh niên cho rằng thà đói chết cũng không muốn nhập ngũ.

Cổng thành chầm chậm mở ra, phi hành khí lần lượt bay đi, qua khỏi tường thành liền có nghĩa là mất đi sự bảo vệ của lưới năng lượng phòng hộ, là nơi mà trùng tộc có thể tùy ý hoành hành, bọn họ sẽ tùy thời bị công kích.

Lúc này không chỉ có những người bên đường nhìn theo bọn họ rời đi là mang tâm tình phức tạp, các tân binh ngồi trong phi hành khí càng có biểu tình ngưng trọng, bọn họ không biết huấn luyện cần phải rời khỏi chủ thành, nếu không thà rằng đói chết trong thành cũng sẽ không tòng quân, nhưng hiện giờ cũng đã lên thuyền giặc, Thẩm Tu Vân tự mình huấn luyện, ai cũng không dám đổi ý, hằng năm đều kiếm ăn nhờ vào việc nhìn sắc mặt alpha, chút ý tứ này, omega nào cũng có.

Hai giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng tiến vào sa mạc. Biển cát mờ mịt trãi dài, cát vàng bao vây, không có một ngọn cỏ, ánh sáng chói lòa đến không mở nổi mắt, nhiệt độ không khí cao đến thái quá, dưới mặt đất mơ hồ có thứ gì chạy nhanh qua, hiện ra một cái đuôi hoặc là râu ria gì đó, trơn bóng.

Hơn ba mươi phi hành khí đáp xuống, các tân binh từ bên trong đi ra, sóng nhiệt đập vào mặt nháy mắt nướng bọn bọ đến khô môi khô lưỡi. Dưới chân bị cát vàng nóng bỏng châm chích tựa hồ có thể xuyên qua cả đế giày, nhiệt lượng truyền trực tiếp vào lòng bàn chân, khiến cho mỗi bước chân đều như chân trần trên than đỏ. Từng bước từng bước đều hiện ra cồn cát liên miên nhấp nhô tạo thành từng ngọn đồi nhỏ, chỗ gấp ngang trước mặt, gió to thổi qua, truyền đến tiếng cát, tựa như hàng vạn người dùng móng tay cào lên mặt gỗ, người nghe bủn rủn chân tay.

Nơi tràn ngập áp bách như vậy, tuyệt vọng, lo âu, cuồng bạo, giống như dùng mỗi một hạt cát của nó nhẹ giọng kể với người tới: à, hoan nghênh ngươi bước vào địa ngục.

Thẩm Tu Vân dẫn đầu đi xuống phi hành khí, cũng không thúc giục, chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng bên ngoài, yên lặng ghi nhớ mỗi một người đầu tiên theo hắn bước xuống phi hành khí.

Tân binh chiêu mộ nhập ngũ lần này vào khoảng ba ngàn người, khoảng hai ngàn trong đó là omega, beta có chín trăm, alpha một trăm, Thẩm Tu Vân phụ trách huấn luyện omega, beta và alpha thì giao cho Evan, đi đến một doanh trại khác cách xa nơi này để huấn luyện.

Lúc này, hơn hai ngàn tân binh omega rốt cuộc cũng xuống hết khỏi phi thuyền, sau khi xuống liền xếp thành hàng ngũ rời rạc trước mặt Thẩm Tu Vân, không ngừng đổi chân trụ, để hóa giải nóng bức dưới lòng bàn chân, vừa thấp giọng oán giận, có người thậm chí không chịu được nóng bức như vậy mà thấp giọng khóc nức nở.

Trên người Thẩm Tu Vân mang theo loa khuếch thanh, đứng trước mặt đám tân binh, ánh mắt lạnh như băng cơ hồ có thể dập lửa, liếc tới chỗ nào, nơi đó liền an tĩnh, cho đến khi không còn ai dám phát ra âm thanh, hắn mới mở miệng nói: "Hôm nay, mọi người ở đây, trước khi nhập ngũ đều đã được đo lường kiểm tra thể năng, nói cách khác, các ngươi hoàn toàn có thể ứng đối với thời gian một tháng huấn luyện sắp tới. Nhưng, trong các ngươi, chỉ có một người không được."

Các tân binh vừa nghe lời này, không khỏi quay sang nhìn nhau, nhỏ giọng xì xào.

"Trong các ngươi có một người không đạt tiêu chuẩn, nhưng, vì sao vẫn tuyển hắn?" Thẩm Tu Vân hỏi.

Tiếng nghị luận phía dưới càng lớn.

Thẩm Tu Vân lạnh lùng cười cười, ánh mắt gần như tàn khốc, lớn tiếng nói: "Bởi vì chúng ta cần một người rửa chén cho cả đội, chúng ta, cần một người hầu hạ."

Tiếng xầm xì đột nhiên im bặt, các tân binh sững sờ nhìn Thẩm Tu Vân, rất nhiều người vừa rồi vẫn luôn tản mạn lúc ẩn lúc hiện giữa đội ngũ, lúc này cũng đều đứng thẳng thân thể.

Đội ngũ xảy ra biến hóa rõ ràng, ngay hàng thẳng lối nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống với khi vừa bước xuống phi hành khí.

Biểu tình Thẩm Tu Vân vẫn không đổi, chậm rãi đi vào giữa đội ngũ, mỗi khi ngang qua một người, người kia liền ngừng thở, sợ giây tiếp theo sẽ bị tuyên bố mình chính là kẻ duy nhất không đạt tiêu chuẩn kia, bị đá qua một bên nấu cơm giặt đồ cho mọi người.

Rốt cục, khi Thẩm Tu Vân bước đến trước mặt một omega diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, hắn dừng bước.

Nam nhân kia xém nữa khóc to lên, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Ngươi tên là Jonathan?"

"Ừ."

"Trả lời là vâng, trưởng quan."

"Vâng, trưởng quan."

"Vừa rồi, ngươi là người đầu tiên xuống khỏi phi hành khí?"

"Vâng, trưởng quan."

"Tốt, ta bổ nhiệm ngươi làm đội trưởng."

"Hả... Hả?" nam nhân omega giật mình, tưởng mình nghe nhầm.

Sắc mặt Thẩm Tu Vân trầm xuống, "Lời ta đã nói, đừng để ta phải lặp lại lần thứ hai."

"Vâng, trưởng quan."

Thẩm Tu Vân chậm rãi lướt qua nam nhân kia, tiếp tục bổ nhiệm thêm vài vị đội trưởng nữa, tất cả mọi người đểu hồi hộp, mỗi lần Thẩm Tu Vân dừng trước mặt ai, trong lòng người nọ đều trải qua tra tấn như trời đất nứt đôi bên băng bên lửa, không biết sẽ đề bạt mình hay sẽ là một cơn ác mộng.

Bổ nhiệm đội trưởng, phân chia tiểu đội, xong việc, Thẩm Tu Vân lại đứng trước mặt đội ngũ, chậm rãi nói: "Ta nguyện ý cho người duy nhất không đạt tiêu chuẩn này một cơ hội, nếu trong đợt huấn luyện này, có một người tụt lại phía sau, thì sẽ thay hắn đi giặt giày vớ cho mọi người. Còn thân phận của hắn, ta sẽ thay hắn giữ bí mật, lời vô nghĩa dừng ở đây, hiện giờ bắt đầu chạy bền, chỉ cần ta chưa nói dừng, thì cho dù là lết đi cũng không được ngừng lại, rõ chưa?"

"Rõ!"

Mỗi một tân binh ở đây đều cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, lại cảm thấy trái tim nhói lên, đến tột cùng ai mới là kẻ không đủ tiêu chuẩn kia vậy? Có một chuyện có thể khắng định, không ai muốn trở thành tàn thứ phẩm duy nhất kia, một vài người có thể năng mạnh thì tràn ngập lòng tin, lại thêm nhiệt tình, mà những người có thể lực không chênh lệch lắm so với nhau thì ai cũng cảm thấy bất an, trong lòng thấp thỏm không biết người kia có phải là mình hay không, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù là chính mình, không phải vẫn còn có cơ hội sao? Chỉ cần kiên trì đến khi có người ngã xuống trước mình, vậy coi như thoát.

Cứ như vậy, các tân binh omega mang theo tâm tình khác nhau mà bắt đầu chạy theo sau Thẩm Tu Vân, lúc này bọn họ còn chưa ý thức được một vấn đề, chính là, Thẩm Tu Vân không hề nhắc tới bọn họ phải chạy trong bao lâu, hoặc bao xa, hắn chỉ nói muốn bọn họ chạy.

Hàng ngàn người tạo thành đội ngũ, giữa sa mạc rộng lớn trông như côn trùng nhỏ bé, thong thả bò giữa cát vàng, thể năng của omega từ lúc sinh ra đã không được như alpha, huống chi đại đa số omega ở đây trước khi đến tinh cầu Omega đều là được nuôi dưỡng trong nhà, trừ bỏ nằm trên giường cho người thượng, mang thai sinh hài tử, có thể chuyện gì cũng không làm được.

Mới chưa đến hai mươi phút, đã có người thể lực không thể chống đỡ nổi, tốc độ dần chậm lại.

Thẩm Tu Vân yên lặng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, chỉ mang người chạy đến một cồn cát phía trước.

Người đầu tiên sắp té trên mặt đất, chỉ cần vừa nghĩ tới chính mình có thể trở thành người duy nhất bị đào thải, sau đó phải giặt vớ giặt quần lót cả tháng cho nguyên một đám hai ngàn người, liền sợ tới mức cắn răng đứng lên, vừa để ý xem người bên cạnh có tụt lại sau mình hay không, vừa tiếp tục chạy về phía trước.

Khi mọi người chạy tới trước cồn cát, tất cả đều mệt chết lăn ra đất, y phục trên người sớm đã ướt đẫm, cũng may không có ai bị tụt lại phía sau, vốn cho rằng lần chạy bền này xem như kết thúc, lại không ngờ rằng Thẩm Tu Vân lại trực tiếp dẫn đầu chạy vào một đường hầm giữa cồn cát.

"Có đường hầm? Có thể sao?" một người hoài nghi hỏi.

"Đúng vậy, đây chính là cồn cát mà."

Nhưng rất nhanh không còn ai hoài nghi nữa, bởi vì mấy người được Thẩm Tu Vân bổ nhiệm làm đội trưởng đã dẫn đầu chạy vào đường hầm, mà mỗi vị đội trưởng đều có thân tín của riêng mình, cũng đều cắn răng trở thành đợt thứ hai đi vào đường hầm, sau đó lại có thân nhân bạn bè tiếp tục chạy vào, cuối cùng, người bên ngoài càng lúc càng ít, rốt cuộc không còn ai muốn mất thêm thời gian nữa, đều lục tục chạy vào, sợ trở thành người tụt lại phía sau.

Mà ngay sau khi mọi người đều tiến vào đường hầm, Thẩm Tu Vân trước đó đã an bài thủ hạ ở hai đầu, đóng kín cửa hầm, cũng bắt đầu sử dụng thiết bị tạo ảo giác.

Một từ trường được thành lập giữa hai đầu đường hầm, toàn bộ mười dặm cồn cát liên miên được bao bọc trong ánh sáng xanh lam, lam quang chói mắt cơ hồ chiếu sáng cả sa mạc, tạo thành sắc thái ảo mộng lấp lánh. Mà lúc này người bên trong đường hầm lại không hề hay biết chuyện bên ngoài, không biết rằng lộ trình của bọn họ đã bị kéo dài mấy lần dưới tác dụng của thiết bị tạo ảo giác.

Sau khi tiến vào đường hầm, Thẩm Tu Vân từ từ đẩy nhanh tốc độ, kéo giãn khoảng cách với đội tân binh phía sau, quay đầu lại thản nhiên nhắc nhở một câu: "Tăng tốc một chút, ta chờ các ngươi ở lối ra." Nói xong, vào lúc mọi người chân quấn vào nhau, hận không thể cả bốn vó đều chấm đất, đang tăng tốc mãnh liệt, hắn nhanh chóng biến mất ở cuối đường hầm, không còn bóng dáng.

Vậy mà tốc độ lại còn nhanh hơn cả lúc bắt đầu! Hắn còn là người sao! Mấy lối đi này dẫn tới đâu đây? Người kia ở đâu chứ?

Lúc này, ngay cả mấy đội trưởng có biểu hiện xuất sắc đều chịu hết nổi, kéo chân lết đi trên đất, đại đội kéo dài trong đường hầm, tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng thậm chí có người bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ. Nơi này tuy rằng vừa thấp vừa nóng, nhưng so với việc bị ánh nắng chích nướng bên ngoài thì vẫn khá thoải mái. Trong đầu các tân binh đều nghĩ: chẳng trách ai được, hiện giờ mọi người không ai đứng dậy nổi, cho dù Thẩm Tu Vân nghiêm khắc, cũng không thể nào phán định tất cả mọi người đều không đạt tiêu chuẩn.

Nhưng mà bọn họ sẽ mau chóng rõ ràng, đối với Thẩm Tu Vân, một omega truyền kỳ, vởi vì dưới tuyệt đại đa số trường hợp, người bình thường không thể trở thành truyền kỳ, cho nên, hắn chính là không bình thường!

Nhàn hạ chưa được ba phút đồng hồ, trong toàn đường hầm xuất hiện tiếng vang ong ong, thanh âm này, người ở đây không ai là không quen thuộc, bởi vì đó là ác mộng của tất cả bọn họ, là sự sợ hãi từ trong xương.

"Các ngươi... nghe thấy tiếng gì không?" Có người hỏi, trên mặt dần lộ ra thần sắc kinh khủng.

"Ta cảm thấy... hình như ta nghe thấy..."

"Má ơi! Là trùng... là trùng! Chạy mau!" Người ở sau cùng kêu lên thảm thiết.

Sóng trùng màu đen dũng mãnh tiến vào từ cuối đường hầm, giống như lưỡi đao cắt thịt xoáy tròn màu đen, đánh úp về phía bọn họ! Tất cả mọi người đều điên rồi, lập tức nhảy lên khỏi mặt đất, chạy về phía trước! Lúc mới bắt đầu, người phía sau đều ngại người phía trước chạy chậm mà vừa đẩy vừa mắng, nhưng vấn đề này nhanh chóng biến mất, bởi vì mọi người trong đường hầm đều bắt đầu chạy như điên, cho dù chân không còn cảm giác, cho dù cơ thể bị đá nhọn trong lối đi chật hẹp cắt thương, bọn họ cũng không dám dừng lại một chút nào, không dám tụt lại nửa bước! Bởi vì đây không còn là vấn đề giặt giũ nữa đâu nha, đây là vấn đề còn hay không còn mạng nha!

Omega bị thể sống sơ cấp ăn mòn, kết quả chỉ có chết, hơn nữa còn chết rất đáng sợ, không ai muốn là chất dinh dưỡng nuôi trùng!

Có người bị dọa khóc, trong không gian bịt kín này, ngoại trừ tiếp tục chạy về phía trước, bọn họ không còn sự lựa chọn nào, chỉ có thể dẹp bỏ suy nghĩ, đột phá cực hạn thể năng chính mình, chạy như điên, chạy, chạy, chạy, trong đáy lòng thầm cầu nguyện. Nhưng lối ra có thể cũng có trùng hay không? Nếu trùng tộc giáp công từ hai phía thì bọn họ nên làm như thế nào? Mọi người không dám nghĩ tiếp, tuyệt vọng lao như diên, tạo thành kỳ tích, vốn dĩ đã mệt chết, giờ này tất cả đều dùng toàn lực, dùng tốc độ mà ngay cả alpha cũng khó có thể có được để chạy trốn.

Cứ chạy không biết mệt mỏi thật lâu như vậy trong đường hầm, lâu đến nỗi các tân binh đều cho rằng mình phải chết ở chỗ này thôi, trước mặt đột nhiên thấy ánh sáng, đến cuối đường hầm!

A!! Bọn họ có hy vọng!

Vào lúc người đầu tiên lao ra khỏi đường hầm, không khỏi giang hai tay ngửa mặt lên trời rống thật to, sau đó cũng không dám dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước, người phía sau cũng đều như thế, cho đến khi người cuối cùng ra khỏi đường hầm, toàn bộ đã không còn đội hình, như ruồi bọ mất đầu mà chạy trốn tứ phía, đúng lúc này, phía trước lộ tuyến chạy trốn của đám tân binh, bỗng nhiên có tiếng đấu súng, tất cả tân binh đều như chim sợ cành cong trừng mắt kinh hoàng đứng lại, không biết làm sao mà nhìn ngó xung quanh, lo lắng trùng tộc đuổi theo, lại không biết tiếng súng phát ra ở chỗ nào, chỉ có thể tụ thành một đống, không dám tiến, không dám lùi, đứng run rẩy tại chỗ.

"Lần tập huấn vừa rồi, mọi người đều không đạt." Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.

Các tân binh nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy Thẩm Tu Vân sắc mặt âm trầm, ánh mắt cũng nhìn về phía cửa hầm mà bọn họ vừa mới chạy ra.

"Nếu vừa rồi thật sự là trùng tộc truy đuổi các ngươi, hiện giờ, các ngươi cũng đã là người chết." Thẩm Tu Vân nói xong, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám tân binh, "Hơn hai ngàn người, thế nhưng ngay cả một đám trùng nhỏ như vậy cũng không chống lại được, còn có thể làm gì? Cơm chiều hôm nay giảm một nửa, từ chỗ này bắt đầu chạy về doanh trại, người tới trước còn có cơm ăn, người tới sau, chỉ có thể cầu nguyện ngày mai không tiếp tục phạm sai lầm."

Sau khi Thẩm Tu Vân nói xong, hiện trường an tĩnh như chết, tất cả mọi người gắt gao nhìn Thẩm Tu Vân, có phẫn nộ, có uất ức, không hề cam tâm.

"Sao? Bất mãn với ta sao?" Thẩm Tu Vân nhẹ nhàng cười, "Nếu vậy, ngay tại sa mạc này, giết ta đi, chỉ cần các ngươi có thể giết được ta, liền tự do, nếu không, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp