Chương 90
Tại chỗ ở của Thẩm Tu Vân, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể trông thấy nhà xưởng omega, trong tòa nhà bị cải tạo trở nên ngày một khổng lồ, có toàn bộ mạch máu kinh tế của tinh cầu Omega bọn họ. Những omega đến đây tị nạn đều tìm được vị trí công việc riêng cho mình, có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, đây chính là công việc đầu tiên trong đời.
Ssard nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới ánh hoàng hôn, nhà xưởng omega như tân nương khoác áo cưới, bóng hình mỹ lệ xinh đẹp in vào trong mắt hắn, làm cho đôi mắt luôn bình đạm như nước cũng tăng thêm vài phần rực rỡ.
"Tu Vân, là một hoàng tử của đế quốc, có lẽ ta không nên có ý nghĩ như vậy, nhưng ta thật sự cảm thấy, có lẽ lần này trùng tộc ngóc đầu trở lại, không phải làm cho chúng ta trở nên đoàn kết." Ssard thu hồi tầm mắt, ý vị sâu xa mà nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tu Vân, "Mà là... khiến cho chúng ta tranh đoạt."
"Tranh đoạt? Cùng ai? Tranh cái gì?" Thẩm Tu Vân hỏi.
"Mấy ngày nay ta và Baccho đã thảo luận rất nhiều về nguyên nhân khiến trùng tộc sống dậy. Mảnh gen của trùng tộc kết hợp với máu omega sẽ sinh ra thể sống sơ cấp, thể sống sơ cấp vào máu của alpha có thể tiến hóa. Kỳ thật nếu suy nghĩ một chút, đây không phải là tương tự với đặc thù chủng tộc của chúng ta hay sao? Danh hiệu của omega là sinh sôi nảy nở, mà alpha là sức mạnh. Nhưng mà, để duy trì trùng tộc, máu của omega và alpha, thiếu đi một cũng không được, phải phối hợp với nhau. Mà trái lại, nhân loại chúng ta, chủng quần omega không biết tự bao giờ đã bắt đầu trở nên phụ thuộc vào alpha, không tự do, không địa vị, chỉ có thể dưỡng trong nhà như công cụ gây giống, như con rối mặc người định đoạt. Nhưng phải biết là, hai trăm năm trước khi nhân loại vừa tiến hóa, alpha và omega là ngang hàng; bọn họ dựa dẫm vào nhau, ai cũng không thể thiếu ai. Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy, đây mới là mối quan hệ nên có giữa hai chủng quần sao?"
"Cho nên nói nhiều như vậy, Ssard điện hạ chính là muốn ta mang theo người của tinh cầu Omega đi phản kháng chính phủ sao? Thừa dịp đế quốc quân giao chiến với trùng tộc, từ sau lưng tranh thủ thời cơ chiếm lĩnh tinh cầu con của đế quốc?"
"Có thể hiểu như vậy, mà tinh cầu thích hợp để bị chiếm đầu tiên, chính là tinh cầu Mai Tả." Ssard thẳng thắn.
Thẩm Tu Vân bật cười, "Tứ điện hạ, theo ta được biết, tướng quân Joseph đối với ngươi rất tốt, ngươi làm như vậy, chẳng lẽ không sợ một ngày kia sẽ đối đầu với hắn?"
Nhắc tới Joseph, ánh mắt Ssard không khỏi trở nên nhu hòa đi, rũ mắt vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, mới nhẹ giọng nói: "Chính bởi vì bọn ta yêu nhau, cho nên ta mới muốn cùng hắn sóng vai chiến đấu, mà trước hết, ta muốn có tư cách cùng hắn sóng vai mà chiến."
Bình thường bên người Thẩm Tu Vân không omega nào là không căm thù alpha đến tận xương tủy, nhưng không biết vì sao, hình ảnh Ssard cúi đầu, nhẹ nhàng giương lên khóe môi nhắc đến một alpha khác vào lúc này, lại làm cho đáy lòng hắn hơi chút xúc động. Thậm chí có trong một nháy mắt, hắn tựa hồ có thể nhìn xuyên qua Ssard thấy vị tướng quân tóc tai hỗn độn kia, ôm nón quân đội trong tay, nhìn Ssard mỉm cười.
Lúc này Thẩm Tu Vân còn chưa biết, đây kỳ thật cũng không phải là hắn sinh ra ảo giác, mà bởi vì Ssard và Joseph hai người đã dấu hiệu lẫn nhau, khế ước xa xưa của alpha và omega được hình thành, loại liên kết vi diệu này, sẽ làm cho bên người Ssard tràn ngập khí tức của Joseph, mà cũng bởi vậy, bên Joseph cũng sẽ có dấu vết của Ssard, tâm linh tương thông ăn ý giữa hai người bọn họ, là thứ mà những người không mang theo loại ràng buộc này sẽ không thể hiểu được.
"Tu Vân, ngươi hẳn là hiểu được một đạo lý," Ssard ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Thẩm Tu Vân, biểu tình càng lúc càng nghiêm trang, "Một người phản kháng là phạm tội, cần phải bị chế tài. Một đám người phản kháng là bạo loạn, phải bị trấn áp. Mà một chủng tộc cùng giai cấp phản kháng, đó là chính nghĩa, là hy vọng ánh rạng đông, máu của omega và alpha đều là không thể thiếu đối với trùng tộc, mà trái lại, nếu bọn chúng thiếu đi một trong hai, sẽ đình chỉ không thể sinh sản hoặc lớn mạnh. Chúng ta đều không muốn đến một ngày kia, nhân loại vì ngăn cản sự xâm lấn của trùng tộc mà quyết định hy sinh một số ít người, bảo vệ số đông, chúng ta lại càng không muốn thấy, số ít bị hy sinh đó, chính là omega."
Nghe xong lời Ssard, Thẩm Tu Vân trầm ngâm một khắc, mới chậm rãi mở miệng nói: "Tứ điện hạ, lúc trước ta trốn ra khỏi căn cứ Mai Tả, ngươi đoán xem là vì cái gì?"
"Tự do?"
"Không." Thẩm Tu Vân lắc đầu, "Ta chỉ là vì báo thù."
Biểu tình của Ssard không thay đổi, "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó."
Ssard thản nhiên mà cười cười, "Tu Vân, chỉ sợ ta không thể tin tưởng lời này của ngươi."
Ssard đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ánh chiều tà kiều diễm như máu nhuộm đỏ cả thiên địa, cũng làm cho gương mặt tái nhợt của Ssard ánh lên mấy phần hồng thuận, như màu sắc của sự sống.
"Nếu ngươi chỉ muốn làm một thích khách thông thường, thì tại sao mỗi lần hành động đều biến thành mọi người đều biết? Với thân thủ của ngươi, nếu muốn bí mật ám sát, sau khi ám sát lại mai danh ẩn tích, rất dễ dàng, không phải sao? Nếu ngươi chỉ là muốn ẩn cư, sống cuộc sống tự do tự tại, thì tại sao lại hữu ý vô ý mà bắt đầu thu nạp thuộc hạ của mình? Thậm chí còn có một tinh cầu làm điểm dừng chân? Lúc trước Lezar vì đối phó Carsen và Lemain, hướng ngươi mua hung ám sát giáo sư Figg và quan quân quân nhu Sheron, ta không tin ngươi hoàn toàn nhìn không ra, nhưng ngươi vẫn cứ biết thời biết thế mà làm, mà còn làm cho tên tuổi của ngươi vang vọng khắp đế quốc, trở thành lãnh tụ của omega. Tu Vân, cho dù ngươi không nguyện ý thừa nhận, ngươi ngay từ đầu đã không đi trên con đường sát thủ, điều này trong lòng ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai khác, cho dù không có trùng tộc tham gia, sớm hay muộn cũng có một ngày ngươi đối lập với chính phủ, bởi vì, bất tri bất giác, ngươi đã là một nhà cách mạng, Tu Vân, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?"
Lần này Ssard cũng không nhìn Thẩm Tu Vân, mà vẫn nhìn ra xa xa ngoài cửa sổ, bầu trời tinh cầu Omega đang như thiêu đốt, chói mắt như ánh lửa, hắn tựa hồ không phải nói chuyện với Thẩm Tu Vân, mà đang tự cảm khái với bản thân, hoặc là, cảm khái với phiến thiên địa tinh khôi bên ngoài.
Mà lúc này Thẩm Tu Vân ngồi trong sofa sau lưng Ssard, một tay gác lên tay vịn, chống đầu, ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ phủ một lớp sáng vàng lên góc nghiêng của gương mặt tuấn mỹ, mắt tiệp buông rũ tạo thành bóng đổ thản nhiên lên đáy mắt.
Kỳ thật Ssard nói không sai, cho tới nay hắn chưa từng nghĩ đến chuyện mai danh ẩn tích mà sống tạm. Nhưng vì sao hắn lại làm như vậy? Vì sao lại muốn đem thể giới mà alpha điều hành này lật tung lên đến long trời lở đất?
Đơn giản là có người, đã từng lặp lại một câu nói trước mặt hắn:
Tu Vân, có vài người có thể giết, mà có vài người lại không thể, có vài người giết có thể để người khác biết, mà có vài người lại không thể.
Hắn không biết vì sao mình lại dựa theo lời người nọ mà làm, có lẽ chỉ vì đời trước thất bại, đáy lòng còn sót lại một phần chấp niệm không cam.
Không muốn bị người khác bài bố, phải kéo người có lá gan bài bố hắn xuống khỏi địa vị cao nhất của y, đây là cách của người kia. Mà Thẩm Tu Vân cũng thật không ngừng giết chết nhũng kẻ muốn bài bố mình, sau đó không ngừng trốn tránh, cho đến khi biến thành một thân kiệt lực, bị vây vào tử lộ.
Lưỡi dao sắc bén dễ tổn hại, độc lang khó sống.
Lời này đã từng nghe được giữa cơn say mông mông lung lung, lại bất tri bất giác thấm vào tận cốt tủy. Từng bước một, có lẽ ngay cả chính Thẩm Tu Vân cũng không biết mình đã đi qua như thế nào, cho đến hôm nay, khi hắn xoay người lại, phát hiện sau lưng đã đứng rất nhiều người, bọn họ là người đi theo hắn, nguyện ý phụng hắn làm chủ.
Mà là một thích khách độc lai độc vãng không gì vướng bận đã thành thói quen, Thẩm Tu Vân rốt cuộc cũng tự hỏi có muốn cuộc sống như thế không? Thẩm Tu Vân không biết, thậm chí có vài phần mê mang, đó cũng là lý do vì sao vừa rồi khi đối mặt với bọn Joshua, hắn lại không lời nào có thể nói.
"Tu Vân, bây giờ ngươi là người tự do, mà nếu ngươi muốn tự do này trở nên hợp pháp, biến thành vĩnh cửu, trước mắt chính là cơ hội tốt nhất, không phải sao?" Ssard rốt cuộc quay đầu lại, nhìn Thẩm Tu Vân cười rạng rỡ, "Ta chờ mong, ngươi viết truyền kỳ cho chúng ta."
Thẩm Tu Vân liếc mắt nhìn Ssard một cái, tầm mắt hơi đổi, ánh mắt dừng trên nhà xưởng omega, lúc này đang là giờ tan tầm, công nhân lục tục đi ra khỏi nhà xường, mọi người vừa đi vừa nói chuyện, thần thái thoải mái, tựa hồ hoàn toàn không bị trùng tộc ảnh hưởng.
Thẩm Tu Vân yên lặng nhìn trong chốc lát, lúc này đột nhiên có người gõ cửa, một thị vệ đi tới đưa một phong thư cho Thẩm Tu Vân.
"Đây là Joshua đại nhân đưa tới cho ngài, nghe nói là lễ vật do một vị khách thần bí tặng cho ngài, lễ vật còn đang được kiểm kê, đây là thư của người tặng lễ gởi cho ngài." Sau khi giao thư cho Thẩm Tu Vân, thị vệ liền lui ra.
Thẩm Tu Vân mở phong thư ra, nhìn thấy nét chữ quen thuộc:
Tu Vân, lễ đã đưa đến, sử dụng cho tốt.
Trong phong thư còn có một bản danh sách thật dài, ghi chép loại hình, số lượng súng ống đạn dược. Quy mô như vậy, tính ra hẳn là một phần mười quân bị của đế quốc quân đã được Lezar cho hắn toàn bộ.
Thẩm Tu Vân quét mắt nhìn bản danh sách, lại nhìn dòng chữ kia, thật lâu sau, mới yên lặng gấp thư lại, ánh mắt lộ ra ý cười đạm mạc.
"Ssard điện hạ, ngài và đệ đệ của ngài đúng thật rất ăn ý, kẻ xướng người họa, ta có lẽ nên nghĩ đến chuyện các ngươi thông đồng."
Ssard cười khẽ, đã đoán ra chủ nhân bức thư là ai, nội dung nói những gì.
"Thật không? Nếu nói như vậy, coi như ta và Lezar nội ứng ngoại hợp đi."
"Nhưng ta không hiểu, Lezar là một hoàng tử alpha, vì sao lại ủng hộ ta?"
"Không hiểu sao?" Ánh mắt trong suốt như thấu rõ mọi sự của Ssard lẳng lặng nhìn Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân có chút không được tự nhiên mà quay đầu, tránh né tầm mắt của Ssad.
"Tâm tư Thất điện hạ, khó có thể đoán được."
"Như vậy, quyết định hiện giờ của ngươi là..." Ssard nói sang chuyện khác.
Thẩm Tu Vân cất lá thư của Lezar vào trong ngực, đứng lên, lúc này gương mặt tươi tắn, mơ hồ có thể thấy được nét tùy ý tiêu sái năm nào khi độc sấm hoàng cung Klappa ám sát Lezar.
"Nếu Tứ điện hạ đã nói nhiều như vậy, ta vẫn một lòng một dạ trốn trong này, làm một người nhu nhược co đầu rút cổ, không phải uống phí tâm tư của ngài?" Thẩm Tu Vân cười nói: "Có điều, truyền kỳ thì không dám nói, cuối cùng trở thành anh hùng hay là cẩu hùng, cũng chỉ có thể đi bước nào nhìn bước nấy."
Buổi tối, Joshua đã tìm từ cả một ngày, chuẩn bị tìm Thẩm Tu Vân nói chuyện một chút, nhưng hắn lại không thấy Thẩm Tu Vân trong phòng, hỏi thăm thủ vệ bên ngoài, mới biết Thẩm Tu Vân thế nhưng lại đến bộ chỉ huy.
Bộ chỉ huy chính là nơi được cải tạo từ nhà xưởng vào lúc Carsen vây công, từ đó tới nay vẫn luôn được giữ lại.
Joshua đi vào phòng chỉ huy, nhìn thấy Thẩm Tu Vân đang vùi đầu xem cái gì.
"Tu Vân."
Thẩm Tu Vân ngẩng đầu.
Joshua quyết định, sẽ tiến hành một lần khuyên bảo tẩy não đối với Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân người này cố chấp, có khi lại có chút tùy tính, Joshua vì muốn làm Thẩm Tu Vân nhận thức rõ thân phận của mình hiện nay, hít sâu một hơi, dồn khí đan điền, chuẩn bị bày ra tư thế đàm phán trên thương trường, đang muốn mở miệng, không ngờ lại bị Thẩm Tu Vân cắt ngang.
"Rất xin lỗi, chuyện lần này là do ta suy xét không chu toàn, sau này ta cam đoan tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa."
Joshua trố mắt, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cả một buổi chiều, ai biết chưa kịp phát huy đã bị một câu của Thẩm Tu Vân làm nghẹn chết.
"Tu Vân, ngươi... không sao chứ?"
Thẩm Tu Vân mạc danh kỳ diệu mà liếc mắt nhìn Joshua một cái, sau đó nói: "Gọi Baccho và Evan tới đi, ta có chuyện muốn thương lượng với các ngươi."
Joshua lắp bắp hai tiếng, cuối cùng chỉ nói được một chữ "A", sau đó liếc nhìn thứ trên tay Thẩm Tu Vân, hơi hơi kinh ngạc.
"Ngươi đang xem danh sách chiến sĩ võ trang?"
"Phải." Thẩm Tu Vân gật đầu.
Cái gọi là chiến sĩ võ trang, chính là quân đội phụ trách bảo hộ tinh cầu Omega. Kỳ thật nghiêm khắc mà nói, cũng không phải là quân đội gì cả, ngoại trừ một ít vị trí cố định theo yêu cầu của hệ thống phòng vệ, những lực lượng vũ trang khác phần lớn đều là những công nhân trên tinh cầu, sau khi được Evan huấn luyện liền trực tiếp cầm lấy vũ khí, lâm thời tham chiến.
Bởi vì quản lý và huấn luyện đều không có hệ thống, lực lượng vũ trang tương đối rời rạc, chỉ dựa vào một đội ngũ như vậy, thế nhưng có thể cản được lần vây công trước đây của Carsen, không thể không gọi là kỳ tích.
"Ta đang nhìn xem người nào có thể đề bạt làm tướng lĩnh, sau này chiêu nạp nhân số nhiều, cũng có thể chia thành phân đoàn, từng người cầm binh."
Joshua sửng sốt: "Phân đoàn? Cầm binh? Tu Vân ngươi có ý gì?"
Thẩm Tu Vân rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn Joshua một cái, "Không phải các ngươi quyết định muốn đi tấn công tinh cầu Mai Tả sao?"
Joshua ngoài ý muốn: "Ngươi đồng ý?"
"Vì sao không đồng ý?" Thẩm Tu Vân hỏi lại, lập tức mâu quang hơi trầm xuống, "Nhưng nếu muốn tấn công tinh cầu Mai Tả, đầu tiên chúng ta phải có quân đội, chuyện này cũng không giống với trận chiến lúc trước, cũng không giống với lần đánh lén vào căn cứ bí mật của trùng tộc. Lần này, chúng ta phải chiếm cứ tinh cầu kia."
"Vâng... ta trước đi tìm Evan bọn họ tới." Joshua có chút kích động, cho tới nay, tuy rằng kính nể con người Thẩm Tu Vân, nhưng không thể không thừa nhận, trên nhiều khía cạnh, Thẩm Tu Vân còn chưa đủ tố chất của một thống soái, hơn nữa chính bản thân hắn cũng tựa như không có quyết tâm làm một thống soái, nhưng Thẩm Tu Vân lúc này, lại làm cho Joshua đột nhiên dâng lên hy vọng, xúc cảm mênh mông, nhiệt huyết sôi trào, hắn sợ đây chỉ là ảo ảnh nhất thời, vì vậy mà không dám trì hoãn thêm một khắc nào, chạy đi phòng chỉ huy tìm mấy người khác tới.
Thẩm Tu Vân vẫn còn đang vùi đầu nghiên cứu bản danh sách kia, lôi hết những người có công trong vụ đánh vào căn cứ thực nghiệm của trùng tộc lần trước mà mình có ấn tượng ra xem xét một lần, sau khi chỉnh lý danh sách xong, Thẩm Tu Vân mới yên lặng ngồi trên ghế thở ra một hơi.
Nếu phải làm, vậy phải làm cho giống, khỏi để người khác xem thường. Cái gọi là xuất sư nổi danh, hiện giờ chuyện đầu tiên, chính là đặt tên cho đội quân này. Thẩm Tu Vân trầm tư một khắc, cuối cùng đề bút, viết lên danh sách bốn chữ - Minh Quân Omega.
Thẩm Tu Vân là một người đã không làm thì thôi, làm liền làm đến cùng.
Trùng tộc, đế quốc quân, chủng tộc và dị tộc...
Hiện giờ quân kỳ đã lập, Vinh Quang, Sứ Mệnh, Quang Minh, cuối cùng tương ứng vào ai, chờ xem đi!
Chương 91
Thủ đô đế quốc, tinh cầu Lama.
Hoàng cung Klappa sớm đã không còn xa hoa náo nhiệt như xưa, trong cung điện âm trầm tối tăm, mơ hồ có thể nghe thấy thanh âm lửa đạn ù ù bên ngoài.
Lão hoàng đế Kelmis nằm ở trên giường, sắc mặt trắng xám, không còn tri giác, nếu không phải khuôn ngực vẫn còn phập phồng, cơ hồ đã nhìn không ra là một người sống.
Carsen đứng trước giường bệnh của lão hoàng đế, ánh mắt động cực nhanh, biểu tình trên mặt thập phần cổ quái, tựa như đang chịu đựng đau đớn mãnh liệt.
"Phụ hoàng, hiện giờ mọi người đều phản đối ta, ngài nên ra mặt một lúc." Carsen nhẹ giọng nói, "Ngài chỉ cần truyền lại ngôi vị hoàng đế cho ta, ta có thể dẫn dắt dế quốc đi đến quang mình cùng vinh quang, ngài tin tưởng ta, đúng không?"
Carsen nói xong, vỗ vỗ tay, sáu thị vệ tiến vào, muốn di chuyển hoàng đế Kelmis ra ngoài, nhưng đúng lúc này, bên ngoài cửa cung vang lên một chuỗi tiếng bước chân, cửa lớn phanh một tiếng bị đánh mở, rất nhiều đế quốc binh tràn vào, đôi mắt những người này đều nhạt màu không giống nhau, nhưng đều chỉa mũi kiếm về phía Carsen, mà dẫn đầu đội vệ binh hoàng gia, chính là đại công chúa Hasusan.
Nhìn thấy Hasusan, Carsen lại giống như nhìn thấy quỷ: "Là ngươi? Ngươi thế nhưng... thế nhưng..."
Hasusan mặt không đổi sắc, hừ lạnh một tiếng, nói: "Thế nhưng không bị đám trùng kia ăn mất não, đúng không?"
Sau một khắc kinh hoảng, Carsen bỗng nhiên cười như điên, "Thì ra đại tỷ cũng đã sớm thông đồng một mạch với những người kia, ngươi cũng dùng máu của y? Ha ha, thì ra các ngươi đều tin tưởng y như vậy, sao lại không nghĩ tới, vì cái gì mà máu của y có thể miễn dịch đối với trùng tộc? Lúc trước ta rõ ràng nhận được tin y đã chết, sao lại có thể nguyên vẹn trở về, còn lợi hại như vậy, trở thành kẻ cứu thế? Lấy máu của y làm vắc xin, đừng quên trùng tộc ban đầu xâm nhập vào cơ thể như thế nào!"
"Carsen, đã đến lúc này rồi, ngươi vẫn còn muốn nói dối sao?"
"Đại tỷ! Ngươi minh mẫn một chút đi được không! Rốt cuộc ai mới là người nói dối! Là Lezar! Y căn bản không phải là huyết mạch hoàng tộc, tiện nữ kia trước khi tiến cung đã có dã chủng, đúng, còn có tên Ssard kia! Vì sao các người đều nguyện ý đứng về phía y?"
Nhìn đại hoàng tử tức đến khó thở, ánh mắt công chúa Hasusan lạnh lẽo, "Ít ra, y không vì ngôi vị hoàng đế mà giao dịch với trùng tộc, vứt bỏ mấy vạn tính mạng con dân đế quốc không quan tâm. Ít ra, không vì ngôi vị hoàng đế, hạ độc cha mình, cầm tù hãm hại huynh đệ cùng cha khác mẹ."
Là trưởng nữ hoàng gia, Hasusan thân là alpha, trên người cũng có một cỗ khí thế uy nghiêm, lúc này thân mặc chiến bào, sát khí đầy người, tay nắm chặt thanh kiếm laser bên hông từng bước tới gần Carsen, mà binh sĩ sau lưng nàng cũng đểu xếp thành hai hàng tiến vào, trong tẩm cung của hoàng đế Kelmis, hình thành vòng vây nghiêm ngặt, Bao vây người của Carsen, trận địa sẵn sang đón địch.
Carsen không còn đường lui, mâu quang dần tán, khuôn mặt vặn vẹo đến cực điểm, từng chút nắm chặt tóc của mình, đau đớn ngồi trên mặt đất tru lên, tựa như lâm vào điên cuồng. Ngoại trừ Hasusan, mọi người ở đây đều bị trạng thái của hắn dọa sợ.
"Đại tỷ... đại tỷ... Chúng, bọn chúng lại xâm nhập... ta ... ta đau quá... cứu ta..." Carsen cơ hồ cuộn tròn thành một đoàn, run rẩy ngẩng đầu, đồng tử dần trở nên nhạt thêm, lúc này che kín tơ máu, dữ tợn đáng sợ, thẳng tắp nhìn Hasusan.
Hasusan khẽ nhíu mày, rút kiếm laser trong tay ra.
"Đại tỷ... những chuyện đó cũng không phải do ta làm, là do trùng trong cơ thể ta...đ ại tỷ..." Carsen quỳ dưới chân Hasusan, thần sắc càng thêm thống khổ.
Hasusan cúi đầu nhìn Carsen, tựa như nhớ tới lúc còn nhỏ Carsen thường quấn lấy mình chơi đùa, lúc đó trong hoàng cung chỉ có hai người bọn họ, cho nên tình cảm của Hasusan đối với vị hoàng tử này có thể nói là sâu đậm nhất, nâng kiếm laser lên, một khắc chần chờ.
Mà đúng lúc này, một thị vệ sau lưng Carsen lại tập kích về hướng Hasusan, ánh mắt Hasusan thoáng động, lập tức lui về sau, Carsen cũng nhân cơ hội này mà nhảy đứng lên!
Phanh!
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ cung điện đều bị chấn động, một thân ảnh lao đến, đem Carsen đang nhảy lên đánh lén Hasussan đè lên mặt đất!
"Là ngươi!" lúc Carsen thấy rõ là ai đang áp đảo mình, ánh mắt lộ ra hận ý khắc cốt, tia nhìn cơ hồ có thể giết người.
"Carsen, đến bây giờ còn không biết hối cải?"
"Hối cải cái gì? Thứ con hoang như ngươi!" Carsen mãnh liệt động thân đá văng Lezar, rút súng muốn bắn Lezar.
Ngoài cửa tẩm cung, người Lezar mang đến đang ngăn cản những binh sĩ trùng tộc khác.
Mà Carsen cũng như sáu tên thị vệ của hắn, đều đã bị trùng tộc ăn mòn, sức chiến đấu hơn người thường mấy lần, lúc này trong sáu tên thị vệ, một tấn công Hasusan, cho dù công chúa Hasusan oai hùng, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với sĩ binh đã bị trùng tộc đồng hóa, nhưng, đáng mừng chính là, tên này rõ ràng chưa tiến hóa đến cấp cao, cho nên Hasusan lợi dụng chiến thuật, ngược lại có thể miễn cưỡng đối đầu với hắn. Năm tên thị vệ còn lại, thì bị người của Hasusan bao vây, mấy chục người đấu với năm người, vậy mà cũng không chiếm được ưu thế, lục tục có binh sĩ bị thương, mà đối phương lại vô đau vô cảm, cho dù trên người máu tươi đầm đìa, vết thương sâu tới xương, nhưng vẫn hành động nhanh nhẹn như cũ.
Bên này, Carsen và Lezar chiến đến bất phân thắng bại, Carsen hành động mau lẹ, thể lực cường hãn, Lezar lại còn nhanh hơn, mạnh hơn hắn. Vừa rồi khi Carsen nổ súng về phía y, y thế nhưng nháy mắt tránh thoát, chỉ là quần áo bị xướt rách.
"Thể lực như vậy, Lezar, ngươi còn dám nói chính mình vẫn là nhân loại." Carsen híp mắt, nói.
Lezar tránh thoát một đao chính diện của carsen, cúi người, hung hăng quất một chỏ vào bụng Carsen, đá hắn đến ban công, sau đó nhảy qua ngăn hắn, một kiếm chém xuống, bị Carsen trực tiếp dùng tay đón đỡ.
"Carsen, ngươi căn bản không xứng làm hoàng tử. Từ khi ngươi cam nguyện tiếp thu tiêm vào thuốc của trùng tộc, thì ngươi đã chết." Gương mặt Lezar quay về hướng Carsen, thấp giọng nói.
"Ta không xứng? Ngươi thì xứng sao?" Carsen cười lạnh, hung hăng đẩy Lezar ra, bàn tay huyết nhục mơ hồ, mà hắn hoàn toàn giống như không cảm giác.
Lezar tránh được đao phong của Carsen, dẫm lên sống đao của hắn mượn lực nhảy lên, đá một cước vào đầu Carsen. Carsen bị đá đến mông lung, hơi hơi nhắm mắt, không đợi hắn khôi phục, Lezar lại thêm một cước, trực tiếp đá hắn té trên mặt đất. Lezar không ngừng, liên tiếp từng cước từng cước đá lên đầu Carsen.
Carsen đầu váng mắt hoa, đột nhiên cảm thấy trong óc có thứ gì đó bắt đầu động đậy, toàn bộ thế giới thiên toàn địa chuyển.
"Carsen, ngươi mở to mắt nhìn đi, đế quốc mà ngươi muốn, hiện giờ đã biến thành cái dạng gì?" Lezar lôi Carsen lên khỏi sàn nhà, ấn hắn lên ban công, túm tóc hắn, ép hắn nhìn cảnh tượng ngoài hoàng cung.
Tẩm cung hoàng đế Kelmis nằm ở chỗ cao nhất của hoàng cung Klappa, gần bằng tháp chuông. Đây là nơi tượng trưng cho quyền lực tối cao của quốc gia, đứng ở chỗ này, tầm nhìn trống trãi, có thể quan sát toàn cảnh đế đô, cũng chỉ đứng ở chỗ này, mới có thể hiểu được, thế nào là quân lâm thiên hạ.
Mà giờ này khắc này, cảnh tượng đế đô phồn hoa ngày xưa đã không còn tồn tại, chung quanh tràn ngập khói thuốc, thi thể đầy đường, tiếng khóc bi ai, tiếng súng đạn, hắc trùng như mây đen, từng đoàn từng đoàn tập kết trên không tinh cầu Lama, ngẫu nhiên có người chạy qua trên đường, bị sóng trùng xua đuổi như lùa gia súc, bất cẩn một chút, liền biến thành lương thực cho trủng tộc.
Cảm xúc tuyệt vọng tràn ngập khắp mọi ngõ ngách trong thành thị, tượng điêu khắc ABO bên đài phun nước trước quảng trường Klappa cũng sụp đổ hơn một nửa. Xa hoa lãng phí như được bọc trong hoàng kim ngày trước đều đã trở nên đổ nát.
Carsen nhìn thành đô bên dưới, ánh mắt bỗng trở nên mê mang, màu sắc đồng tử lúc đậm lúc nhạt. Nhưng, giây tiếp theo, gương mặt hắn lại trở nên vặn vẹo, thống khổ kêu gào, cơ bắp căng cứng.
Lezar đột nhiên cảm thấy trong thân thể Carsen bộc phát ra một lực lượng mạnh mẽ, rốt cuộc không kìm giữ nổi hắn, từng chút một bị hắn đẩy qua một bên.
Carsen dùng tốc độ cực nhanh tránh qua bên cạnh, nhặt lên súng bị rớt trong lúc đánh nhau, trong lòng Lezar căng thằng, biết tốc độ của Carsen lúc này đã nhanh hơn lúc trước, đơn đả độc đấu tuyệt không phải là đối thủ của hắn, nhưng khi họng súng của Carsen nhắm ngay vào Lezar, lại không nổ súng ngay lập tức như y nghĩ.
"Lezar, ta chán ghét ngươi, cũng chán ghét mẫu thân của ngươi. Nhưng ta là người thừa kế của hoàng tộc Zethanon, tuyệt sẽ không để cho một kẻ không rõ lai lịch như ngươi vấy bẩn tôn nghiêm và danh dự của ta!" Màu mắt của Carsen không ngừng thay đổi giữa các màu trắng, nói xong câu này, ánh mắt quyết liệt, thế nhưng làm ra một hành động mà Lezar không thể nghĩ tới – chậm rãi nâng súng, kê họng súng vào ngay huyệt thái dương của chính mình!
"Carsen!"
Đại công chúa Hasusan lúc này đã giải quyết xong tên binh sĩ trùng tộc kia, lại nhìn thấy một màn tự sát này của Carsen, tâm tình đau xót mà quát to một tiếng,
Nhưng, không đợi Carsen bóp cò, ánh mắt hắn rốt cuộc triệt để chuyển thành màu trắng!
"Cẩn thận! Trùng tộc trong cơ thể Carsen đã hoàn toàn tiến hóa!" Lezar la to, lập tức lui ra sau đóng kín cửa ra ban công. Nhưng, tia laser bắn phá theo phía sau làm cho cánh cửa gỗ nát vụn.
Công chúa Hasusan bảo vệ hoàng đế Kelmis tránh ra sau ghế sofa, bên cạnh là Lezar vừa lăn tới vào thời khắc cuối cùng. Vừa rồi nếu không nhờ y đóng cửa ban công, chỉ sợ rất nhiều người trong phòng sẽ bị thương.
Mà Carsen đứng ngoài ban công, sau khi tiêu hao hết năng lượng của súng laser, hơi ngẩng đầu, miệng phát ra âm thanh khanh khách làm người bủn rủn.
Người tận mắt chứng kiến đều biết, Carsen điện hạ lúc này, đã triệt để mất đi ý thức, đối với nhân loại mà nói, vị Đại hoàng tử này đã chết. Mà trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có trong mắt công chúa Hasusan toát ra bi ai.
"Chung quy hắn vẫn không bảo trụ nổi tôn nghiêm của một hoàng tử." Hasusan nhẹ giọng nói.
"Đại tỷ, ta cảm thấy, vấn đề hiện giờ của chúng ta không phải là tiếc hận thay cho Carsen." Lezar nói, "Ta cảm thấy, việc chúng ta cần giải quyết bây giờ, là làm sao còn sống ra khỏi nơi này."