Chương 73

"Đã lâu không gặp, ngươi là... Tiểu Lam Điểu phải không?" Thẩm Tu Vân đi đến trước mặt omega kia, hỏi.

Omega áo xanh nghe thấy có người nói chuyện với mình, vừa quay đầu lại, ngẩn người khi thấy Thẩm Tu Vân, lập tức tựa hồ như vừa ý thức được hắn là ai, ánh mắt trừng lớn, "Ngươi là... ngươi là..."

Những người khác đang đứng chung với hắn, cũng ngừng trò chuyện, lần lượt quay đầu lại xem, thấy nam nhân omega tóc đen đứng trước mặt bọn họ, tóc đen mắt đen, thần sắc lạnh lùng, trang phục toàn thân đều màu đen, bên hông mang một thanh trường kiếm, chờ tới khi bọn họ ý thức được thân phận của hắn, tất cả đều nhìn không chớp mặt, có người đang ngồi dưới đất cũng vội vàng đứng lên.

"Đi phía trước nói chuyện được không?" Thẩm Tu Vân cũng không để ý đến phản ứng của những người khác, chỉ hỏi omega bộ dạng xinh đẹp quyến rũ.

Tiểu Lam Điểu Tân Lai cảm thấy như mình đang nằm mơ, kỳ thật hắn liếc mắt một cái liền nhận ra Thẩm Tu Vân, hiện giờ thanh danh của Thẩm Tu Vân tại đế quốc đã đến trình độ không người không biết không người không hiểu, nhanh chóng trở thành thần tượng của mọi omega, ngay cả bản thân hắn cũng là một người sùng bái. Hắn vừa chạy nạn đến tinh cầu omega, vị danh nhân chỉ có thể thấy trên báo chí tivi này thế mà lại biết tên của mình, còn chủ động nói chuyện với mình, chuyện này đúng là làm cho Tiểu Lam Điểu có chút hoang mang.

Những người ở đây đều là lần đầu tiên tiếp xúc với Thẩm Tu Vân ở khoảng cách gần như vậy, cũng có không ít người tôn thờ Thẩm Tu Vân như thần tượng, nhưng không  giống sự cuồng nhiệt như nhìn thấy minh tinh, những người này không một ai dám tiến lên, bọn họ đều an tĩnh nhìn hắn bằng ánh mắt kính sợ phức tạp, thậm chí còn bị khí tràng xa cách của hắn dọa sợ, không tự chủ được mà lùi ra sau một chút.

Dưới ánh mắt kinh ngạc và hâm mộ của mọi người, Tân Lai được Thẩm Tu Vân mang đi, hai người rời xa đám đông, Thẩm Tu Vân mới nói với Tân Lai còn đang có chút sợ hãi: "Hai năm trước ngươi giải vây cho ta trong quán bar, khi đó bản thân ta còn khó bảo toàn, không nghĩ rằng có thể báo đáp. Sau này ta có cho người đến quán bar đó tìm ngươi, nhưng ngươi đã đi rồi, không ngờ, chúng ta còn có thể gặp lại ở đây, cũng xem như là có duyên."

"Quán bar? Chúng ta... chúng ta từng gặp nhau sao?" Tân Lai nghe xong mấy lời này của Thẩm Tu Vân lại chỉ cảm thấy mơ hồ, cẩn thận ngẫm lại, chắc chắn trước giờ đều chưa có tiếp xúc với đại nhân vật này, nhưngThẩm Tu Vân lại khẳng định như vậy, cũng không có vẻ gì là đùa giỡn.

"Lúc đó ta dịch dung, không dùng diện mạo thật." Thẩm Tu Vân giải thích, sau đó chỉ vào quần áo của mình, "Lúc đó ta mặc cách ly trang, bị vài binh lính bao vây, là ngươi đem ta về phòng của ngươi, cho nên ta mới tránh thoát bọn họ."

Tân Lai hơi nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhớ lại, chân mày giãn ra, chợt nói: "A! Thì ra là ngươi sao... ngươi chính là omega kia."

Thẩm Tu Vân gật đầu cười.

Nụ cười nhẹ nhàng này xém chút làm mờ mắt Tân Lai, mặc dù lăn lộn giữa chốn phong nguyệt nhiều năm, hắn cũng có chút xấu hổ.

"Thì ra, thì ra ngươi chính là người kia, ta thật đúng là xen vào việc của người khác, phỏng chừng không phải vì ta, ngươi cũng có thể thuận lợi thoát đi."

"Không, lần đó phải cảm ơn ngươi, đã giúp ta tránh đi rất nhiều phiền toái." Thẩm Tu Vân nghiêm túc nói, sau đó nhìn nhóm người phía sau lưng Tân Lai, lại hỏi: "Ngươi từ tinh cầu Lama tới?"

"Đúng vậy, bên kia đã không ở được nữa, nhất là omega." Nhắc tới chuyện này, thần sắc Tân Lai cũng có chút ngưng trọng, "Hơn nữa, ngươi cũng biết nghề nghiệp của ta là gì rồi chứ? Bởi vì chuyến đi này, tiếp xúc với nhiều người, cho nên ta cũng nghe nói rất nhiều chuyện kỳ quái."

Thẩm Tu Vân nói: "Nếu như vậy, ngươi theo ta vào trước, nói với ta một chút về tình huống bên tinh cầu Lama."

Tân Lai quay đầu lại nhìn một đám người còn đang xếp thành một hàng dài, "Không cần phải đăng ký kiểm tra sao?"

"Nếu chúng ta đã là bạn, thì không tất yếu phải phiền phức như vậy, ta tin ngươi."

Bạn?

Tân Lai sửng sốt, đột nhiên trái tim cũng đập nhanh hai nhịp, hình như tốc độ máu lưu thông trong cớ thể cũng nhanh hơn. Độ thuần huyết của hắn không cao, ngoại trừ một gương mặt không đến nỗi tệ này, cũng không có bản lãnh gì, bình thường ngoại trừ kết giao với những khách nhân alpha kia thì cũng là omega lưu lạc phong trần giống như mình. Hiện giờ một người lợi hại như vậy lại nói mình là bạn của hắn, chuyện này khiến cho Tân Lai cảm thấy vô cùng không chân thật, cũng có chút tự xấu hổ.

Thẩm Tu Vân đi đến cửa khẩu đăng ký kiểm tra an toàn, khẽ dặn dò nhân viên vài câu, sau đó trực tiếp mang Tân Lai tiến vào nội thành.

Hai người lên phi hành khí đi vào trung tâm nội thành, lúc đi qua bãi đỗ phi thuyền, vừa khéo gặp phi thuyền chở hàng của nhà xưởng đang cất cánh. Phi thuyền chở hàng to lớn chầm chậm bay lên không, ánh sáng xanh lam lóe lên, phi thuyền nháy mắt bay về phía chân trời, tiến vào vũ trụ.

Từ sau khi nhà xưởng omega được xây dựng xong, trên danh nghĩa vẫn luôn là kinh doanh dược phẩm bảo vệ sức khỏe, những phi thuyền chở hàng về các tinh cầu lớn trong đế quốc như thế này cũng chứa đầy các sản phẩm bảo vệ sức khỏe để ngụy trang. Thực tế, trong một khoang thuyền bí mật, lại chất đầy cách ly trang đã được cải tạo, ban đầu chỉ có thể bắt chước tin tức tố alpha, sau này đã có thể bắt chước cả tin tức tố của beta và omega, những hàng hóa lậu này chảy vào thị trường ngay dưới mí mắt chính phủ đế quốc và viện khoa học, chỉ có thể thấy được hàng hóa, không tra được xuất xứ. Nhưng Thẩm Tu Vân và Joshua bọn họ đều biết, loại bí mật này cũng chỉ có thể là tạm thời, dưới món lãi kếch sù, nhất định sẽ có người điều tra ra bọn họ, đặc biệt là dạo gần đây, đã bắt đầu có người chú ý tới nhà xưởng của bọn họ, mà chuyện bọn họ phải làm, chỉ có thể là chuẩn bị giải quyết phiền toái khi rắc rối lớn kéo tới.

Cái gọi là tự làm bậy không thể sống, chính là bởi vì hiện nay số lượng cách ly trang trong dân chúng tăng mạnh, bởi vậy cũng không có khả năng giống như trước kia, chỉ dựa vào tin tức tố là có thể phán đoán thân phận của một người. Việc này cũng gây thêm khó khăn cho việc kiểm tra bảo an ngay trên tinh cầu Omega, phàm là thành viên mới, đều phải đặc biệt làm kiểm tra đối chiếu gen và xét nghiệm máu.

Vào lúc Thẩm Tu Vân mang theo Tân Lai vào trung tâm chủ thành, một cửa khẩu khác ở ngoại thành lại vô cùng náo nhiệt, nhân viên công tác đang chiêu mộ cơ giáp sư từ những người mới đến tị nạn.

"Vị kế tiếp."

Quan khảo hạch ngồi bên bàn viết ký lục, vừa hướng về những người được mời đến báo danh, gọi lên.

Một nam nhân cao gầy vô cùng anh tuấn tiến lên.

'Tên"

"Lance"

Quan khảo hạch nâng mắt lên liếc nhìn, đối phương chớp mắt vô tội nhìn hắn.

"Tên đầy đủ" quan khảo hạch tức giận nói.

'À. Lance a a... Carter."

"Carter? Sao chưa bao giờ nghe đến họ này? Kì lạ."

"Đúng đó đúng đó, rất kỳ nha." Người tên Lance vui vẻ gật đầu cười nói phụ họa, tỏ vẻ mười phần đồng quan điểm với quan khảo hạch.

"Giới tính"

"Nam, ta là beta."

"Có kinh nghiệm trong việc chế tạo cơ giáp không?"

"Có có. Ta rất giỏi luôn!" Lance Carter nghiêm túc một cách hiếm có mà gật đầu

"Bên kia có một ít linh kiện cơ giáp bị trục trặc, ngươi chọn một cái, tìm ra chỗ có vấn đề." Quan khảo hạch không hề có chút ấn tượng đối với cái kẻ quá mức tự tin này, cũng mặc kệ hắn, trực tiếp chỉ vào một đống lớn linh kiện cơ giáp phía sau, nói.

Lance đi ra sân sau, nhìn những linh kiện bị ném tùy tiện bừa bãi trên mặt đất như những thứ rách nát, trên nét mặt lộ ra vẻ thương tiếc. Liền chui vào giữa biển linh kiện kia, đông nhặt một cái tây nhặt một cái, kiểm tra cái này, xem xét cái khác, nhặt lên cái nào ôm vào ngực cái đó, miệng vừa thì thầm, nếu ai không biết, sẽ nghĩ là trong ngực hắn không phải đang ôm mớ linh kiện mà chính là ôm baby nhà hắn.

Còn có bốn năm người khác cũng đồng thời được mời tới khảo hạch với hắn, người khác sau khi chọn được linh kiện, đều sẽ dùng những dụng cụ có trong tay bắt đầu tiến hành đo lường kiểm tra, xem xét xem vấn đề nằm ở đâu, còn người tên Lance này, một lúc đặt đến tám chín linh kiện bên chân, sau đó ngồi xếp bằng xuống đất, một lát thì cầm lên linh kiện này xem xét, một chốc thì cầm một linh kiện khác giơ lên ánh sáng soi soi, thần tình say mê, quả thực như những quý phụ nhà cao cửa rộng nhìn ngắm đá quý vậy, có chỗ nào giống cơ giáp sư chứ.

"Chú ý, thời gian khảo hạch đã bắt đầu tính, càng tiêu phí thời gian, điểm càng thấp, sẽ bất lợi." Quan khảo hạch quay đầu lại nói với tên điên Lance kia, có ý nhắc nhở.

Mà Lance giống như không hề nghe thấy, tiếp tục không nhanh không chậm tỉ mỉ mày mò đống linh kiện.

Quan khảo hạch không thèm để ý đến hắn thêm nữa, tiếp tục mời người khác tiến lên đăng ký.

Chờ thêm khoảng nửa giờ sau, ngay cả những người đến sau Lance cũng đã thuận lợi tìm ra được điểm trục trặc, hoàn thành nhiệm vụ, mà Lance vẫn đang còn loay hoay tại chỗ.

Quan khảo hạch thật sự nhìn không nổi nữa, đi đến nói với hắn: "Vị thí sinh này, rất tiếc phải thông báo với ngài, thời gian khảo hạch của ngài đã hết, xin mời ngài về..."

"Xuỵt!" mà Lance lại đột nhiên dựng thẳng ngón trỏ lên môi, vô cùng khoa trương mà làm một tư thế chớ-có-lên-tiếng với quan khảo hạch, sau đó thì thầm, "Đừng ồn đừng ồn, một cánh tay sắp xong rồi."

Quan khảo hạch căn bản nghe không hiểu kẻ này đang cẳn nhẳng cằn nhằn cái gì, đang muốn mở miệng đuổi người thêm lần nữa, ánh mắt vô tình đảo qua những linh kiện dưới chân hắn, lại trở nên ngơ ngẩn, hắn khom lưng xuống, muốn cầm lên một linh kiện trong số đó xem xét, lại bị một bàn tay của Lance đánh trở về.

"Đừng động!"

Đầu quan khảo hạch xuất hiện hắc tuyến, hiện giờ có thể tới được tinh cầu omega, đều là người không sống nổi ở ngoài, cho nên nếu có thể tìm được một công việc ở đây, đối với bọn họ mà nói là rất khó. Hắn làm quan khảo hạch lâu như vậy, những người được mời tới khảo hạch có ai là không khách khí với hắn, nào ai dám đánh hắn, chọc giận hắn?

Cũng mệt cho vị quan khảo hạch lòng dạ bao dung này, không cần chấp nhặt với kẻ điên, ngược lại kiên nhẫn đứng chờ, muốn biết người này rốt cuộc đang làm gì. Kết quả, không ngờ càng xem càng kinh hãi.

Người này không giống đang kiểm tra đo lường trục trặc mà là đang... sửa chữa! Nhưng mà chuyện này sao có thể? Những linh kiện này đều được tháo xuống từ cả ba cấp cơ giáp, hiện giờ bọn họ đang tuyển rất nhiều cơ giáp sư, cũng có nhiều người trình độ cao, nhưng cho dù là bọn họ làm việc với nhau, muốn sửa chữa một bộ phận cũng cần phải mất hai giờ, mà lại còn cần đến dụng cụ tinh vi. Trong tay người này chỉ có mấy cái búa với khoan điện, mà còn muốn tu sửa cơ giáp sao?

Nhưng Lance lại hoàn toàn không nhìn đến cơ giáp sư đứng bên cạnh, hắn lấy từ trong hộp công cụ mini của mình ra đủ loại dụng cụ, hết sức chuyên chú bắt đầu đùa nghịch đống linh kiện, tốc độ thao tác nhanh đến cơ hồ làm người hoa mắt, căn bản không thấy rõ đến tột cùng là hắn vừa mới tác động vào chỗ nào, chỉ cảm thấy công cụ nho nhỏ kia của hắn không ngừng điểm nhẹ lên các nơi trên linh kiện, sau đó mắt mở trừng trừng mà nhìn những linh kiện rách nát kia từ từ khôi phục sinh mệnh.

Đúng vậy, chính là sinh mệnh, cho dù quan khảo hạch biết dùng lời như vậy để nói về một linh kiện thì không phù hợp, nhưng mà hắn lại có một cảm giác vi diệu như thế.

Rất nhanh, tất cả mỗi một linh kiện bên cạnh Lance đều bị hắn đùa nghịch một lần, sau đó đem tất cả kết hợp vào một, sau mười mấy phút đồng hồ, một cánh tay cơ giáp đầy đủ đã xuất hiện trước mặt!

Lance huýt sáo một tiếng, quệt mồ hôi trên trán, đứng lên, nhìn cánh tay mới lắp ráp nằm trên mặt đất, có vẻ hài lòng.

Mà suốt thời gian này, quan khảo hạch đã trợn mắt há mồm, không khỏi có chút trì độn mà nhìn đám linh kiện chất đống như một ngọn núi nhỏ sau lưng Lance. Có thể tìm ra linh kiện cùng loại để làm nên một cánh tay cơ giáp giữa một đống linh kiện như thế này, chuyện này không phải có chút... trái với lẽ trời sao hả?

"Ngươi, ngươi đi theo ta, ngươi được nhận."

"Thật sao? Thật tốt quá!" Thanh niên anh tuấn hưng phấn đến nỗi nhảy dựng lên, nụ cười đặc biệt sáng lạn, "Khi nào ta có thể đi làm?"

Quan khảo hạch nói: "Trước tiên ngươi đi làm xét nghiệm máu, chúng ta phải xác nhận thân phận beta của ngươi."

"Hả?" Lance há miệng trừng mắt, hệt như một đứa trẻ bất lực, "còn phải rút máu sao?"

"Đương nhiên, đừng lo, chỉ là một xét nghiệm đơn giản thôi, cũng không có cách nào, đây là chỉ thị của cấp trên." Lúc này quan khảo hạch đã vui vẻ với Lance rất nhiều, thậm chí có thể gọi là thân thiết, "Dù sao ngươi cũng không nói dối che dấu thân phận, sợ cái gì?"

"Có phải rất đau hay không..." Lance cúi đầu nhìn hai bàn tay của mình, "Phải chích lên ngón tay sao? Đôi tay thiên tài duyên dáng như vậy, sao lại tàn nhẫn bắt chúng phải đổ máu chứ?"

Quan khảo hạch xém té ngã, thật sự chịu hổng nổi có đứa lại tự kỷ khen chính mình như vậy.

"Nhanh theo ta đi, đây là quy định của tinh cầu omega, mọi người đều phải tuân thủ."

"A, vậy được." Lance ủ rũ lên tiếng, như là phải chịu một nỗi oan ức lớn, cúi thấp đầu đi theo quan khảo hạch, nhưng đôi mắt to trong suốt sau khi cúi mặt cứ liên tục đảo tới đảo lui, không biết đang suy tính chuyện gì.

Sắc trời về chiều, Thẩm Tu Vân và Tiểu Lam Điểu hàn huyên thật lâu, biết được rất nhiều việc liên quan đến tinh cầu Lama, kỳ thật cũng không phải chỉ có mình tinh cầu Lama, cơ hồ mọi tinh cầu lớn đều xảy ra việc alpha trở nên trầm mặc ít nói hoặc là 'hành vi đột nhiên trở nên kỳ lạ", nhưng tinh cầu Lama là nghiêm trọng nhất.

Nghe Tiểu Lam Điểu nói xong, nỗi bất an trong lòng Thẩm Tu Vân càng trở nên mãnh liệt, cảm thấy có rất nhiều chuyện dần dần hiện ra rõ ràng, nhưng vẫn không nhìn thấy mối liên hệ giữa thiên ti vạn lũ, điều này làm cho hắn vô cùng phiền não.

"Phải rồi, hôm nay cũng không còn sớm nữa, ta tìm người sắp xếp chỗ ở cho ngươi, ngươi muốn làm công việc gì?"

"Công việc?" Tân Lai xuất thần, có chút ngại ngùng mà cười cười, rũ mắt buồn bã nói, "Ta, ta hình như cái gì cũng không biết, haiz." Tuy rằng nét cười vẫn treo bên khóe môi, nhưng đôi mắt đã từng rất có phong thái, lúc này lại cô đơn ảm đạm.

Thẩm Tu Vân phát hiện, từ khi Tiểu Lam Điểu gặp lại mình, vẫn luôn rất dè dặt, hoàn toàn không giống bộ dáng hào phóng tiêu sái thành thạo lúc trước trong quán bar.

"Không sao, ngươi cứ từ từ sắp xếp, chờ tới khi thích ứng với cuộc sống ở đây, hãy nghĩ tới công việc mà mình thích." Thẩm Tu Vân hiếm khi dùng giọng điệu nhẹ nhàng trấn an như thế, "Cho dù ngươi muốn làm công việc gì, ta cũng sẽ sắp xếp giúp ngươi."

Tân Lai lại gật đầu, cảm kích nhìn Thẩm Tu Vân, hơi do dự, cuối cùng vẫn nói với Thẩm Tu Vân: "Chuyện này, có thể nhờ ngươi một chuyện nhỏ không?"

"Chuyện gì?"

"Có thể nào... ở đây có thể không gọi ta là Tiểu Lam Điểu không? Ta... kỳ thật tên của ta là Tân Lai." Lúc Tân Lai nói những lời này, hàng lông mi khẽ run, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Vân, "Đã ra khỏi mấy chỗ kia, lại gọi tên này, ta cảm thấy kỳ kỳ."

Thẩm Tu Vân chăm chú nhìn Tân Lai một khắc, mới nói: "Được, Tân Lai, rất hân hạnh được biết ngươi."

"Vậy rất cảm ơn, nói thật, ta cũng không muốn để những người ở đây biết nghề nghiệp trước kia của ta. Dù sao, hãy bắt đầu cuộc sống mới thôi!" Tân Lai làm mặt quỷ, ra vẻ thoái mái cười nói.

"Rất mong nhìn thấy cuộc sống mới của ngươi." Thẩm Tu Vân nói, "Nhưng mà, cho dù như thế nào, cái tên Tiểu Lam Điểu này, trong lòng ta vĩnh viễn đáng để tôn kính."

Trong lòng Tân Lai khẽ run lên, ngẩng đầu, nhìn omega đã từng tạo ra vô số truyền kỳ đang mỉm cười với mình, tuy rằng môi dưới chỉ hơi cong lên, nhưng trong ánh mắt không có bất kỳ một ý tứ khinh thường châm chọc nào, đối với Tân Lai mà nói, đây chính là một sự cổ vũ lớn lao, cũng làm cho hắn vô cùng cảm động. Dù sao, trước kia hắn từng bị rất nhiều người khinh thường, không ai xem hắn như một người chân chính, chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi tìm vui mà thôi.

"Đa tạ." Tân Lai nhẹ giọng nói.

Sau khi dàn xếp cho Tân Lai, Thẩm Tu Vân đến phòng thí nghiệm bí mật dưới tầng hầm tìm Baccho, nhưng lại bị trợ thủ của hắn báo, hiện giờ hắn không gặp ai, cũng không cho phép ai tới quấy rầy, trợ thủ đành phải không đón khách.

Joshua và Evan cũng đều đi thám thính tin tức, sau khi trở về, ba người bọn họ mở một hội nghị lâm thời, tổng kết một chút, tin tức thu được đại khái đều như nhau, giống như thư tín mà Miffy gởi. Sau khi thảo luận, cả ba đều không hẹn mà lại nghĩ tới khả năng mà bọn họ đã cân nhắc – tình huống như hiện giờ, có thể nào có quan hệ với trùng tộc năm đó hay không? Dù sao lúc đó tại tinh cầu Solomon, bọn họ đã từng chính mắt nhìn thấy hắc trùng trôi nổi giữa bầu trời, cảnh tượng rất giống với chiến tranh người và trùng xưa kia. Joshua thậm chí còn lớn mật đề xuất một giả thiết, hoài nghi những người có hành vi không bình thường kia có thể là bị khống chế hay không... linh tinh các kiểu tỉ như bị trùng tộc ăn mòn thân thể, khống chế ý thức bla bla.

Lúc ấy khi Joshua đề xuất quan điểm này, đã bị Baccho nói là do hắn xem phim viễn tưởng quá nhiều. Bởi vì dựa theo phim tư liệu về cuộc chiến người và trùng hai trăm năm trước, trùng tộc căn bản không có năng lực xâm nhập thân thể khống chế ý thức nhân loại, loại giả thiết này quả thực rất ảo tưởng.

Lúc này cũng không còn gì tiến triển, huống chi, về phương diện này, người hiểu biết nhất là Baccho lại không có mặt, ba người liền giải tán hội nghị, từng người quay về làm việc của mình.

Từ khi bắt đầu quản lý tinh cầu Omega, mỗi ngày Thẩm Tu Vân đều có rất nhiều công vụ phải xử lý, thường thường làm việc đến khuya. Hắn đã từng là một thích khách, khi đó rất tự do tự tại, trong tay không quyền, trên vai không gánh, một người ăn no cả nhà không đói bụng. Nhưng mà hiện giờ, hắn phải mệt mỏi vì rất nhiều việc, người đến tìm nơi nương tựa càng lúc càng nhiều, mỗi một bước tiến, đều cần phải cẩn thận thêm, những chuyện thân bất do kỷ càng ngày cũng càng nhiều.

Thẩm Tu Vân vẫn còn nhớ rõ, vào lúc mình cầm kiếm chém lão hoàng đế trong kiếp trước, đã từng hỏi y: "Vị trí này, có lạnh không?"

Hiện giờ nghĩ lại, chính mình lúc trước thật sự là buồn cười, bởi vì nay bản thân tự trải qua mới hiểu được, quyền lợi càng nhiều vị trí càng cao, lúc này sẽ thường không còn cảm thấy ấm lạnh, bởi vì đơn giản không còn thời gian để ý nhiều chuyện như vậy. Giữ mạng, giữ mạng cho chính mình, giữ mạng cho những người đi theo mình, bày bố, mưu đồ, đi một bước tính trước ba bước, thủ thuật giữ cân bằng đã từng là tuyệt kỹ của hắn, giờ đây trở thành thủ đoạn để giữ mạng.

Hiện giờ hắn đã hiểu được rất nhiều vấn đề, không phải chỉ cần chém xuống một đao là có thể giải quyết.

Lại bận rộn đến nửa đêm, Thẩm Tu Vân lết thân thể mệt mỏi ngã lên giường, không biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên không trung nổ vang một tiếng sấm, hắn từ từ mở mắt, trái tim đột nhiên hốt hoảng một cách khó hiểu.

Có một cảm giác kỳ lạ, lôi kéo hắn đứng lên, đi ra ban công, nhìn về một nơi xa vô tận trong bóng đêm.

Lại thêm một tiếng sấm nổ vang, bóng đêm cũng nháy mắt trở nên sáng rõ dưới tia chớp, mưa to giàn dụa rơi xuống.

Tinh cầu Omega rất ít khi đổ mưa, nhưng mỗi lần mưa xuống, sẽ thành bão táp kéo dài.

Thẩm Tu Vân mở cửa sổ, hạt mưa lạnh lẽo lập tức bị cuồng phong thổi ào vào phòng, hắn không khỏi nheo lại mắt, lại một tia chớp nữa chói lóa, hắn nhìn thấy một bóng người đứng trong khoảng sân phía dưới.

Trong lòng Thẩm Tu Vân thất kinh, trong nháy mắt đó, hắn như bị tia sét đánh trúng, một dòng điện chạy dọc toàn thân, hắn vội khoác thêm áo, cầm súng cầm kiếm, lao nhanh xuống lầu, đá văng cửa, vụt vào màn mưa.

Tim đập càng lúc càng nhanh, tựa như chấn động theo cùng tiếng sấm, mưa làm ướt mái tóc hắn, nhanh chóng xối ướt cả người, hắn chạy như điên, tay nắm kiếm siết chặt, hướng về nơi thấy bóng người kia.

Hắn không biết vì sao mình lại phản ứng như vậy, chỉ là một dự cảm, nếu chậm một chút nữa, hắn sẽ lỡ mất thứ gì!

Mưa to sấm sét, hạt mưa chảy vào trong mắt, làm con ngươi đau xót, nhưng hắn vẫn không ngừng bước chạy về phía trước, cho đến chỗ vừa rồi nhìn thấy bóng người, lại phát hiện, nơi đó chỉ còn lại một mảnh trống không.

Chương 74

Tinh cầu Lama.

Nhà giam của quân bộ đế quốc.

Trong phòng giam âm u dưới tầng chót, Joseph hôn mê bất tỉnh, hai tay bị treo giữa không trung, đầu vô lực cúi gầm xuống, trên thân thể trần trụi tràn đầy vết roi đánh. Một quan quân có đôi mắt vô cùng nhạt màu ngồi trên ghế đối diện, vắt chân, giày quân đội sáng loáng phản chiếu hồng quang của camera trên góc trần nhà, một bàn tay mang bao tay trắng đang cầm một cái roi sắt, từng chút gõ gõ vào lòng bàn tay kia.

"Tướng quân Joseph, tội tình gì chứ?" Quan quân nhìn Joseph, thở dài bất đắc dĩ, "Chẳng qua là muốn ngươi tiếp nhận thực nghiệm cải tạo gen mà thôi, vốn cũng là tốt cho thân thể của ngươi, ta không hiểu sao ngươi cứ phải cứng đầu kháng cự như vậy?"

Joseph không phản ứng, chỉ cúi đầu, cơ bắp trên người vì tứ chi bị kéo duỗi mà căng lên thành những đường cong rắn chắc.

Quan quân đứng lên, chắp tay ra sau chậm rãi dạo bước trước mặt Joseph, tiếp tục khuyên bảo: "Ta biết tướng quân trung thành tận tâm với Thất hoàng tử điện hạ, nhưng hiện nay Thất hoàng tử đã mất tích, tuy rằng bên ngoài đều nói là sống chết chưa rõ, nhưng kỳ thật ngươi và ta đều hiểu, Thất hoàng tử tám phần là đã không còn ở nhân thế, hơn nữa không chỉ có Thất điện hạ, Nhị điện hạ vẫn luôn có giao tình tốt với Thất điện hạ cũng không thấy bóng dáng. Hiện nay là thiên hạ của Đại hoàng tử, toàn bộ hội nghị đều nghiêng về Đại điện hạ Carsen, Tam hoàng tử trong giáo hội cũng đã bắt đầu chuẩn bị nghi lễ lên ngôi cho Đại điện hạ, hiện giờ ngay cả Đại công chúa cũng không còn lời nào để nói, ngài cứ ở đây kiên trì để làm gì chứ? Khó được Đại hoàng tử coi trọng, muốn trọng dụng tướng quân, chi bằng tướng quân hãy làm rõ tình thế, đầu nhập vào dưới trướng Đại hoàng tử. Điện hạ đã hứa, nếu ngài đồng ý tiếp nhận cải tạo gen, hắn sẽ lập tức đặc xá tội danh mưu hại hoàng tử Lemain của ngài, thả ra khỏi ngục, hồi phục chức vụ."

Quan quân tính tình tốt kiên nhẫn ở trong này với Joseph hết nửa ngày, thấy đối phương ngay cả động cũng không động một chút, nếu không phải vì thời gian giam cầm lâu làm cho hắn hiểu rõ người này, hắn thật sự đã cho rằng người kia bị mình đánh đến bất tỉnh.

"Được rồi, nếu tướng quân chướng mắt tại hạ, không muốn nói chuyện với tại hạ, vậy, liền đổi người khác đến nói chuyện với tướng quân đi thôi, nếu là người này, chắc tướng quân sẽ cảm thấy hứng thú... hơn nữa hôm nay ngài gặp được hắn, chắc sẽ vui mừng."

Quan quân vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng bước chân.

"Báo cáo trưởng quan, người đã được mang đến." Ngoài cửa truyền vào giọng thông báo.

Quan quân 'chậc' một tiếng, thấp giọng trách cứ: "Thật không có lễ phép, cái gì mà 'người đã được mang đến', còn không mau mời Tứ hoàng tử điện hạ vào."

Nghe được 'Tứ hoàng tử điện hạ', đội trưởng quân đoàn 19 trước nay vẫn không phản ứng lại bất kỳ lời nói nào của quan quân, mãnh liệt ngẩng đầu lên.

Quan quân phát ra một tiếng cười nhạo, "Joseph tướng quân quả nhiên là không muốn nói chuyện với ta, tốt thôi, nếu giờ ngài đã có khách tới, vậy ta cũng không quấy rầy nữa."

Cửa phòng giam mở ra, ánh sáng ngọn đèn trong hành lang len vào, mang đến ánh sáng chói mắt giữa căn phòng u tối.

Joseph nheo lại đôi mắt đã che kín tơ máu, nhìn thấy chiếc xe lăn quen thuộc chậm rãi đẩy ra cánh cửa, tay bị treo giữa không trung từ từ nắm lại thành nắm đấm, gân xanh trên cánh tay cũng vì dùng sức mà nổi lên rõ ràng.

"Ssard!" Joseph hét lớn một tiếng, đột nhiên giãy dụa điên cuồng. "Ssard!"

Nhưng, hoàng tử omega ngồi trong xe lăn vẫn cúi đầu yên lặng, sau khi tiến vào cũng không hề liếc nhìn Joseph một lần, hoàn toàn thờ ơ với sự kích động của hắn.

"Chó chết! Các người đã làm gì hắn!" Ánh mắt Joseph quả thực có thể giết người, mãnh liệt giãy dụa như dã thú bị giam cầm, muốn thoát khỏi xiềng xích.

Quan quân lại lộ ra một nụ cười sâu không lường được, giao cho Ssard một hộp kim loại, sau đó dùng giọng điệu mệnh lệnh nói với hắn: "Nghĩ cách làm cho hắn đồng ý tiêm vào, nếu không cứ cách một một phút, ngươi đâm bản thân một dao. Hiểu chưa?"

"Vâng." Hoàng tử ngồi xe lăn ngoan ngoãn nhận hộp thuốc, nhẹ giọng trả lời.

Joseph không dám tin mà nhìn chằm chằm Ssard, thân thể run rẩy, ánh mắt đỏ bừng, "Ssard..."

Hắn hoàn toàn không nghe thấy hương vị tin tức tố trên người Ssard, không lẽ, Ssard đã bị...

Joseph cảm thấy da đầu run lên, hắn có thể không quan tâm tính mạng của chính mình, thậm chí có thể cô phụ sứ mệnh của một quân nhân, nhưng người trước mặt này với hắn mà nói, còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân. Không phải đã an bài người bảo vệ hắn rồi sao, sao hắn lại bị bắt đến đây? Sao có thể biến thành như vậy?!

Quan quân vỗ vỗ tay, nói với binh sĩ vừa áp giải Ssard vào: "Tốt rồi, từ đây giao cho Tứ điện hạ đi, tin tưởng với năng lực của Tứ điện hạ, nhất định khuyên được tướng quân hồi tâm chuyển ý. Chúng ta không quấy rầy hai vị nữa." Hơi cúi chào, quan quân mang người ra khỏi phòng giam, đến phòng bên cạnh quan sát bọn họ qua camera.

Bên trong phòng giam chỉ còn hai người, Joseph không dám chớp mắt, nhìn người ngồi trong xe lăn, thật lâu sau, mới run giọng gọi: "Ssard..."

Nam nhân ngồi trong xe lăn vẫn không trả lời, một khắc đó, Joseph cảm thấy một trận quặn đau chạy tràn khắp cơ thể, chút sức lực còn sót lại cũng như đã tiêu tan. Có thứ gì như đang thiêu đốt trong mắt, giờ phút này, thế giới chỉ còn là một nắm tro tàn, không một hy vọng sống sót.

"Ssard..." Đường đường một tướng quân đế quốc, đại danh đỉnh đỉnh, đội trưởng quân đoàn 19, vậy nhưng không thể khắc chế mà nghẹn ngào, "Ssard.."

Joseph cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên mặt đất.

Đúng lúc này, Tứ hoàng tử vẫn luôn bất động bỗng nhiên giật giật, Joseph nghe thanh âm ngẩng đầu lên, thế nhưng phát hiện Ssard đứng dậy khỏi xe lăn.

Joseph kinh ngạc trừng lớn mắt, "Ssard... ngươi... chân của ngươi..."

"Joseph." Rốt cuộc, Ssard mở miệng.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, trong ánh mắt đã chết, tựa như khôi phục một tia ánh sáng, "Ssard? Ngươi... ngươi..."

Ssard vẫn ôn hòa như bình thường, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, từng bước đi đến trước mặt Joseph.

Joseph nhìn nam nhân đang chậm rãi tới gần, liều mạng tìm kiếm dấu vết thân quen trên gương mặt hắn, muốn biết giờ này phút này, hắn có còn là người mà mình yêu sâu sắc kia không.

"Joseph, người nhìn xem, ta có thể đứng lên." Ssard nhẹ giọng nói với Joseph "Kỳ thật thuốc cải tạo gen này rất tốt, có thể giúp ngươi tối ưu hóa kết cấu nhân thể, tin ta, nó sẽ không thương tổn ngươi, ngươi thật sự có thể tiếp nhận."

Nếu dùng từ ngữ để hình dung cảm giác lúc này của Joseph, đó phải là hai chữ: thống khổ. Đúng vậy, vào giờ khắc này, hắn hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, thậm chí cũng không đành lòng nhìn người trước mặt. Hắn kỳ thật rất muốn hét lên thật lớn, muốn giết người, muốn đốt cháy toàn bộ tinh cầu Lama, nhưng ở trong này, hắn không thể làm được gì, chuyện duy nhất hắn có thể làm, cũng chỉ là nhắm mắt lại tuyệt vọng.

"Ssard." Thật lâu sau, Joseph mới thì thào, thanh âm vô cùng dịu dàng, giống như vô số lần trước kia như vậy, "Ta nghe lời ngươi, ngươi nói không sai, ta đồng ý tiêm loại thuốc này." Nói xong, Joseph thậm chí còn cong môi nở nụ cười một chút. "Ta mạnh hơn, cũng có thể bảo vệ ngươi tốt hơn, đúng không?"

Nụ cười ôn hòa đến vô cảm của Ssard bỗng nhiên có một chút cứng nhắc khó phát hiện, mâu quang trong mắt vụt sáng.

"Joseph..." Ssard giơ tay lên, vuốt ve vết thương trên ngực Joseph, đầu ngón tay run nhè nhẹ.

Cho dù biết Ssard lúc này đã không còn là Ssard, cho dù biết thao túng động tác của hắn lúc này có thể là trùng tộc trong cơ thể hắn, nhưng Joseph thế nhưng không hề có chút cảm giác ghê tởm ghét bỏ nào, trái lại còn có một loại đau lòng nói không nên lời, cùng với tự trách thật sâu. Đều do hắn không bảo vệ tốt người này, hết thảy đều là hắn sai. Lúc trước vì sao phải rời khỏi hắn? Không bảo vệ hắn? Biết rất rõ ràng bên cạnh có rất nhiều người bị khống chế, vì sao còn ngu ngốc tới nỗi cho rằng mình rời đi cũng vẫn có thể bảo vệ được hắn? So sánh với an nguy của người kia, cái gì sứ mệnh của quân nhân, tồn vong của nhân loại, với hắn mà nói đều là vô nghĩa. Nhưng cho dù hiện tại hối hận, đã là vô dụng.

"Ssard, ta có thể hôn ngươi một chút không?" Joseph nhìn Ssard, hỏi, tựa như những lúc bình thường của bọn họ vậy, thậm chí nụ cười cũng mang theo một chút hèn yếu, "Ngươi cho ta hôn một chút, ta liền đồng ý cải tạo gen, được không?"

Thân thể Ssard bỗng nhiên run lên, mãnh liệt ngẩng mặt nhìn Joseph, thấy đáy mắt đối phương bình tĩnh nhìn mình, giống như đã thoải mái chấp nhận. Thân thể Ssard cứng ngắc hồi lâu, mới đi qua ấn nút trên vách tường, thả dây đang trói tay của Joseph xuống một chút, để chân hắn có thể đứng vững trên sàn, cánh tay cũng có thể buông xuống. Sau đó, quay lại trước mặt joseph, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của hắn.

Joseph nhắm mắt lại, trong lòng hắn, đây chính là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh. Hắn cùng chết với người hắn yêu.

Vốn tưởng rằng Ssard hôn một cái, sẽ rời đi, nhưng không như vậy, Ssard lại chủ động làm sâu sắc nụ hôn kia, hai tay chậm rãi ôm lấy cơ thể hắn, nụ hôn cũng từ từ di động đến khóe môi, má, xương mặt, cuối cùng hôn lên tai hắn.

"Joseph, bồn hoa hồng trắng ngươi tặng ta, đã nở hoa rồi, ta rất thích."

Giữa không gian tĩnh lặng như cõi chết, Joseph nghe thấy thanh âm kia nhẹ nhàng thì thầm bên tai mình.

Hắn mãnh liệt mở mắt ra, thân thể như đã nguội lạnh lại một lần nữa được rót vào dòng máu nóng mạnh mẽ.

"Đừng động, chỗ này có camera." Ssard nhỏ giọng nhắc nhở, giọng nói mềm mại vẫn kề sát bên tai.

"Ssard, là ngươi sao?" Ánh mắt làm như vô tình lướt qua camera trong góc phòng, nghiêng người, vùi đầu vào cổ Ssard, thấp giọng hỏi.

"Phải."

"Ngươi không sao?"

"Phải."

"Nhưng, nhưng chân của ngươi, còn tin tức tố trên người ngươi."

"Chuyện này không phải vài câu là có thể giải thích rõ, ngươi không cần lo lắng, cứ theo kế hoạch là được."

"Kế hoạch? Ngươi..." Joseph khẽ nhíu mày.

Ssard cười ảm đạm, "Joseph, ngươi cho rằng ta không biết gì cả sao? Y còn sống, các ngươi đang chờ thời cơ, ta biết."

Joseph nhìn vào đôi mắt ôn hòa của nam nhân, đôi mắt này cho dù vào lúc nào, cũng là bình tĩnh thong dong như thế, ngập tràn trí tuệ, giống như chỉ cần ở bên cạnh người này, không cần phải giải thích bất cứ chuyện gì, hắn sẽ lặng lẽ hiểu cho ngươi. Kỳ thật có đôi khi Joseph thật sự cảm thấy, không phải là hắn đang bảo vệ Ssard, mà là Ssard đang âm thầm bảo vệ hắn, khi còn bé là như vậy, hiện tại cũng là như vậy.

"Ssard, không phải ta đang nằm mơ chứ? Ngươi... thật sự vẫn còn là Ssard sao?"

"Phải làm như thế nào ngươi mới tin đây?" Ssard nói xong, thế nhưng lại đưa tay vào trong quần Joseph.

Thân thể Joseph căng thẳng, "Ssard, ngươi làm gì?"

Ssard nhẹ nhàng hôn lên vết thương trên người hắn, "Không phải ngươi hỏi ta có còn là Ssard không hay sao? Ta chứng minh với ngươi." Nói xong, Ssard thế mà lại cởi bỏ dây lưng của Joseph, vươn tay vào sờ soạng.

"Sa.... ưm ... Ssard, có camera."

"Ừ."

"Ta hiện tại ngược lại có chút hoài nghi, ngươi có phải bị trùng bám vào người rồi hay không." Joseph rất nhanh bị Ssard trêu chọc đến cương, không khỏi hơi hơi thở dốc.

Ssard cởi bỏ quần áo, một tay ôm vào cổ Joseph, cả người bám lên hắn, nhẹ nhàng bao phủ lấy nơi lửa nóng kia.

Hai thân thể vốn dĩ hòa hợp, bởi vì chia cách đã lâu, mà có chút trúc trắc. Một khắc khi bị tiến vào, Ssard đau đến không khỏi ngẩng đầu lên, theo bản năng muốn lùi lại, Joseph vội vươn tay ôm chặt hắn, bị bao vây giữa xúc cảm bức thiết, dục hỏa đã lâu không được phát tiết rốt cuộc tìm được nơi phóng thích, sau lúc ban đầu tiến nhập, nhanh chóng trở nên thông thuận, cánh tay rắn chắc ôm lấy Ssard, chậm rãi siết chặc, đẩy nhanh tốc độ.

Cùng lúc này, quan quân khảo vấn Joseph kia đang ở trong một căn phòng khác theo dõi camera, nhìn hai người.

"Bọn họ làm cái gì vậy? Không thể ngờ được vị tướng quân Joseph có vẻ đứng đắn kiên cường kia, vậy mà dục hỏa khó nhịn, biết rõ có người nhìn, mà còn  làm ra chuyện này." Một binh sĩ nói.

"Hừ, nhân loại, không phải chính là như vậy? Thật không hiểu vì sao đại chiến trùng và người lần trước, chúng ta sao lại có thể thất bại trước sinh vật hạ đẳng như vậy. Ngươi nhìn xem, đã là lúc nào rồi, còn có thể cùng với omega kia đùa nghịch cơ quan sinh dục ghê tởm của bọn họ. Chẳng lẽ hắn không biết, omega kia đã bị kí sinh, không thể nào gây giống sinh sản cho hắn nữa." Một người khác nói tiếp.

"Đúng vậy. Nhân loại đúng là hạ đẳng."

"Hai người các ngươi bớt tranh cãi." Quan quân buông một câu, tiếp tục quay đầu nhìn video theo dõi, ánh mắt nhạt màu nheo lại, "Các ngươi có để ý tới hai người bọn họ vừa nói gì lúc nãy hay không?"

"Không, không phải bọn họ vẫn luôn hôn nhau sao, làm sao còn có tâm trí đâu mà nói chuyện?"

Quan quân nhìn nhìn video, không hỏi nữa.

Mà trong phòng giam, Ssard và Joseph đã sắp đến cao trào, đúng lúc này, Joseph bỗng cảm thấy vai trái nhói đau.

"Ssard, ngươi, ngươi làm gì vậy?"

Sắc mặt Ssard đỏ ửng, ánh mắt lại đặc biệt sáng, "Ngươi cảm thấy ta đang làm cái gì?" Ssard nói xong, một hơi hung hăng cắn xuống vai trái Joseph, để lại ấn ký omega của riêng mình trong cơ thể nam nhân.

Alpha và omega kết hợp đã là một nghi thức có từ xa xưa, là một khế ước thần thánh. Gần ngàn năm trước, khi nhân loại vẫn còn nhỏ bé trước trùng tộc hoàn toàn không có khả năng chống cự, để tránh khỏi vận mệnh diệt chủng, toàn nhân loại tiến hóa lần thứ hai, từ phân chia nam nữ, tiến hóa thành ba chủng quần ABO. Alpha có được sức chiến đấu mạnh mẽ vượt qua người thường, omega có năng lực sinh sản vô cùng ưu tú, bọn họ đều chiếm một tỷ lệ nhỏ trong nhân loại, gắn bó phối hợp với nhau. Alpha cần omega sinh sản ra đời sau ưu tú, omega cần alpha bảo vệ mình an ổn giữa loạn thế. Alpha dấu hiệu omega, omega phản dấu hiệu alpha, sau khi hai người chân chính kết hợp, rốt cuộc vô pháp chia lìa, vô pháp phản bội, bọn họ sẽ đạt được tâm ý tương thông, dựa vào cảm ứng tin tức tố của nhau, cho dù đi tới nơi nào, cũng sẽ không vứt bỏ đối phương. Cùng nắm tay, làm bạn với nhau, nếu một bên chết, bên còn lại cũng sẽ không thể sống một mình.

Giai đoạn dấu hiệu thứ nhất, dấu hiệu khí vị.

Giai đoạn dấu hiệu thứ hai, dấu hiện thân thể.

Giai đoạn dấu hiệu thứ ba, phản dấu hiệu.

Trong xã hội hiện đại, cơ hồ không alpha nào nguyện ý để omega phản dấu hiệu bọn họ, giữa tình thế hoàn toàn chênh lệch về vũ lực, omega cũng không có tiếng nói. Trong đêm đầu tiên của hai người, Joseph đã từng muốn Ssard phản dấu hiện hắn, nhưng Ssard lại không đồng ý, bởi vì hắn cảm thấy mình không thể sinh dục, không xứng với Joseph.

"Ssard!" Joseph đột nhiên cảm nhận một loại tin tức tố omega nồng đậm dần dần lan tràn khắp toàn thân, từ vai trái thông qua tuyến thể nối liền đến trái tim rót vào cơ thể, giống như một dòng điện, đem sinh mệnh của một người khác từ từ dung nhập sâu vào trong cốt nhục.

Omega phản dấu hiệu, có nghĩa là khế ước chân chính của alpha và omega được hình thành! Từ nay về sau, họ không thể thiếu nhau, làm bạn sinh tử, vô pháp chia lìa. Từ nay sinh mệnh có một loại liên hệ vi diệu, cho dù trời nam đất bắc, cũng có thể thông qua sự dẫn dắt của ý niệm, tìm được nhau. Ngươi sống, hắn sống. Ngươi chết, hắn cũng chết.

"Ssard." Joseph ôm chặt hoàng tử omega trong ngực, một cảm giác kích thích ngứa ngáy truyền khắp cơ thể, khiến hắn hưng phấn đến da đầu cũng phát run, không khống chế được mà gia tăng cả tốc độ lẫn biên độ tiến công trong cơ thể Ssard, cuối cùng rốt cuộc co rút bắn toàn bộ chất lỏng vào trong cơ thể đối phương, cả người thấm đẫm mồ hôi.

"Joseph, rất xin lỗi, có lẽ ta không thích hợp để làm bạn lữ của ngươi, nhưng hiện tại ta phải làm như vậy." Ssard bị Joseph ôm, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi nguyện ý tin tưởng ta sao?"

Joseph siết chặt thêm cánh tay, hôn nhẹ lên gương mặt Ssard, "Ta nguyện ý giao mạng này cho ngươi."

"Rất tốt, lát nữa chúng ta tách ra, ta sẽ tiêm cho ngươi loại thuốc bọn họ bắt ngươi sử dụng này."

Joseph trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó gật đầu nói: "Được."

"Ngươi chỉ cần giả vờ như đã bị bọn họ khống chế là được, viên thuốc này có thể giúp ngươi thay đổi màu sắc đồng tử, ngươi uống đi." Ssard nói xong lại hôn Joseph, dùng miệng truyền qua cho hắn một viên thuốc.

Sau khi hai người tách ra, sửa sang quần áo, Ssard mở ra hộp thuốc mà quan quân kia đưa cho hắn, lấy ra ống chích bên trong, kim tiêm đâm vào mạch máu Joseph, chậm rãi đưa thuốc vào.

Joseph cúi đầu nhìn, kỳ thật có một khắc, hắn đã nghĩ, có thể hết thảy chỉ là một hồi chính mình nhất sương tình nguyện hay không, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Nếu thật là âm mưu, vậy Ssard cũng không còn trên đời này nữa rồi, như vậy hắn sống còn có ý nghĩa gì đâu? Chi bằng đồng thời cùng Ssard biến thành quái vật bị sâu ký sinh, ít ra cũng còn có thể làm bạn.

Ssard vừa tiêm thuốc cho Joseph xong, cửa phòng giam liền mở ra.

"Không hổ là Tứ điện hạ, thế nhưng có thể làm cho tướng quân Joseph đổi ý, thật sự là không đơn giản." Quan quân đôi đồng tử nhạt màu đi tới cười nói. Sau đó lại hỏi Ssard: "Có điều, ta ngược lại rất ngạc nhiên, ngươi đã làm thế nào?"

Từ sau khi quan quân kia tiến vào, nét mặt Ssard lại khôi phục vẻ nhạt nhẽo thờ ơ, biểu tình cũng rất cứng ngắc, có nề nếp trả lời câu hỏi của quan quân: "Hắn nói chỉ cần để cho hắn hôn một chút, hắn sẽ nguyện ý chấp nhận."

"Oh, thật không ngờ, đại danh đỉnh đỉnh Joseph tướng quân, thế nhưng còn rất phong lưu nha." Quan quân kia không khỏi trêu ghẹo, sau đó còn nói: "Được rồi, nếu tướng quân đã sử dụng thuốc cải tạo gen, như vậy hôm nay không quấy rầy ngài nữa, ngài có thể nghỉ ngơi." Nói xong quay lại quăng ánh mắt ra hiệu cho hai binh sĩ phía sau, "Còn thất thần làm gì? Không mau thả tướng quân xuống!"

Hai binh sĩ vội vàng tiến lên, mở còng tay còng chân cho Joseph.

"Joseph tướng quân, cho mời, đã chuẩn bị chỗ ở cho ngài, tối nay có thể nghỉ ngơi."

Joseph bị bọn họ mang đi, lúc ngang qua Ssard, không khỏi quay đầu lại nhìn hắn một lần, cuối cùng cũng không nói tiếng nào, trực tiếp đi theo những người kia.

Khế ước giữa alpha và omega đã đạt thành, lúc này bọn họ đã không còn là hai người tách biệt. Có những chuyện, không cần nói ra, đã có thể hiểu được tâm ý của nhau.

Tướng quân Joseph vô tội nhanh chóng được phóng thích, phục hồi chức vụ, mà bên ngoài lại lan truyền tin đồn Carsen muốn chinh phục tinh cầu Omega.

Mấy ngày gần đây, tin tức đều là những tin mặt trái của Thẩm Tu Vân, lần lượt bới móc tất cả những hành vi của hắn trước đây, hoàn toàn xem hắn như một sát thủ tâm thần mất trí, hiện giờ co đầu rụt cổ tại tinh cầu Omega, cùng với những người bạo lực căm thù chính phủ giống như hắn đang chuẩn bị phản kháng sự thống trị của hoàng thất.

Kỳ thật trong thời gian này, có rất ít người còn chú ý tới các loại tin tức, mọi người đều đắm chìm trong nỗi hoảng sợ, cả thế giới đều rối loạn, bên ngoài càng lúc càng xuất hiện nhiều người kỳ quái, thậm chí còn có lời đồn đây chính là tận thế, nhân loại đang phải hứng chịu một loại dịch bệnh lây lan. Hiện giờ người người đều cảm thấy bất an, ăn bữa nay lo bữa mai, còn có ai quan tâm chính phủ muốn đi chinh phạt cái gì mà omega?

Cho nên mặc dù Carsen dùng các loại thủ đoạn hạ đẳng đối phó Thẩm Tu Vân, cũng không ai để ý, mà mục đích của Carsen cũng chỉ là tìm một cái cớ thích hợp.

Cứ như vậy, một tháng sau, đế quốc quân xuất động một lực lượng lớn mạnh nhất từ trước tới nay, bao vây tinh cầu Omega, Carsen điện hạ tự mình dẫn binh, tuyên bố phải bắt sống Thẩm Tu Vân, mang về tinh cầu Lama, nhận chế tài nghiêm khắc, để an ủi những binh lính alpha 'bị tàn sát' -- vốn dĩ không tồn tại -- của đế quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play