Chương 51
Xe tải chở vật tư cung cấp cho hoàng cung Klappa đều sẽ tập trung tại một cửa hông để đi vào hoàng cung. Sắp đến tiệc sinh nhật của Kelmis bệ hạ, mấy ngày nay thường xuyên có xe chở vật tư ra vào hoàng cung, mỗi ngày đều là một hàng dài. Khi tài xế Tom chạy xe vào phạm vi bảo an của hoàng cung, chậm rãi giảm tốc độ chuẩn bị dừng lại kiểm tra an toàn, kéo cửa kính xe xuống nhìn ra bên ngoài, nhận thấy phía trước còn vài chiếc xe đang kiểm tra, trên mặt hiện ra thần sắc lo lắng.
"Hi, Peter, hôm nay ta thật sự rất vội, có thể dàn xếp một chút để ta trực tiếp đi qua không?" Tom vừa nhìn thấy quan quân quản lý kiểm tra an toàn đi qua bên cạnh, nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống, ngăn người lại.
"Có chuyện gì mà vội vã tới rối loạn như vậy?" Peter tà tà liếc nhìn Tom, sau áo choàng quân dụng có hùng sư dấu hiệu của binh đoàn Sứ Mệnh, nhìn uy phong lẫm lẫm. Vì Tom là lái xe quen, mỗi lần chở hàng hai người thường xuyên giao tiếp, coi như quen biết đã lâu.
Tom khó xử mà cười, đưa tới một điếu thuốc, "Con gái ở nhà sinh bệnh, sốt cao, đang chờ ta về đưa đi bệnh viện, dù sao trong xe cũng chỉ là ít nguyên liệu nấu ăn, từ lúc nhận hàng đến khi khóa cửa ta đều quan sát kỹ, cũng không cần mở ra kiểm tra tỉ mỉ đâu."
Peter nhận điếu thuốc, đặt dưới mũi ngửi qua một lần, nhướng nhướng mày, có vẻ vừa lòng với chất lượng thuốc, Tom rất có ánh mắt mà đẩy tới nguyên hộp thuốc lá còn lại, trong hộp thuốc còn kẹp mấy tờ tiền giá trị lớn, lúc này Peter mới gật đầu, vỗ vỗ bả vai Tom nói: "Đi đi, cứ đi qua đi, đến bên kia đi qua một lần x quang là xong, vẫn là an nguy của con gái quan trọng hơn."
"Thật sự rất cảm ơn!" Tom cảm ơn xong lập tức lái xe đi.
Nơi này là trạm kiểm soát thứ nhất khi tiến vào hoàng cung Klappa, trình tự chung là trước mở cửa, nhân viên bảo an dùng máy dò xét kiểm tra hàng hóa bên trong một lần, nếu không có vấn đề, lại niêm phong cửa, tiếp tục chạy qua máy chiếu x quang một lần, nếu không có vấn đề mới tiếp tục đến trạm thứ hai. Tại trạm thứ hai xe sẽ dỡ hàng, lúc đó sẽ có nhân viên chuyên môn vận tải đến lấy đi, phân phối cho các nơi trong hoàng cung.
Lúc này Thẩm Tu Vân và Baccho đang ở trên xe của Tom, bọn họ vẫn dán vào cửa xe nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Kỳ thật lần trước Thẩm Tu Vân đến hoàng cung, từng điều tra kỹ càng tỉ mĩ địa hình quanh hoàng cung và các quá trình an kiểm, cho nên lúc hắn biết được xe chở hàng sẽ đến hoàng cung Klappa cũng không lo lắng gì cả.
Trạm kiểm soát thứ nhất lực lượng không mạnh, Thẩm Tu Vân vốn dĩ tính toán khi nhân viên bảo an mở cửa xe kiểm hàng liền sẽ trực tiếp xông ra ngoài, nhưng không ngờ lại không như kế hoạch, xe không mở cửa, trực tiếp đi vào lần kiểm soát thứ hai, rất nhanh sẽ bị tia x chiếu qua.
Baccho bỗng nhiên phát hiện xe khởi động, không giống với tình huống vừa bàn bạc với Thẩm Tu Vân, đang muốn mở miệng hỏi, không ngờ lại bị Thẩm Tu Vân đột nhiên kéo qua ôm vào trong ngực. Thẩm Tu Vân nhanh chóng cởi bỏ áo cách ly đặt may ở đấu trường, mở rộng vạt áo bao bọc luôn Baccho, miễn cưỡng gài kín lại, sóng từ cách ly lập tức được hình thành.
Xe tải chầm chậm chạy tới, từ từ đi ngang qua máy chiếu tia X, nhưng không có gì bất thường mà thuận lợi thông quan.
"Cách ly trang có thể cản trở tia x." Lúc này Thẩm Tu Vân mới giải thích ngắn gọn.
Baccho nhướng mày, "Chuyện này lần trước ngươi đã nghiên cứu rồi?"
Thẩm Tu Vân gật đầu, trong lòng tính toán thời gian, chờ đến khi chắc chắn qua khỏi trạm mới cởi bỏ cách ly trang, buông Baccho ra.
Ánh mắt Baccho đảo qua cách ly trang trên người Thẩm Tu Vân, tựa hồ cân nhắc chuyện gì, trầm ngâm một khắc, chậm rãi nói: "Cách ly trang này là một loại tốt, chỉ tiếc, bị chính phủ lũng đoạn thị trường sản xuất, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không có cải tiến, thật sự vô năng."
"Cải tiến? Cải tiến thế nào?" Thẩm Tu Vân bị gợi lên hứng thú.
"Hiện giờ cách ly trang chỉ có thể làm được tác dụng đơn giản nhất, cho dù ngươi là alpha, beta hay omega, chỉ cần mặc vào cách ly trang sẽ không ai cảm nhận được tin tức tố của ngươi nữa. Nếu như, có một loại kỹ thuật nào đó có thể nâng cấp cho nó một chút, ví dụ như..."
"Như thế nào?"
Baccho cười, trong mắt lại hiện lên một loại cuồng nhiệt kích động, mang theo một loại mê hoặc nguy hiểm, "Ví dụ như có thể vừa che dấu tin tức tố vừa bắt chước tin tức tố khác, như một omega, có thể thông qua cách ly trang, biến thành alpha?"
Baccho nói tới đây bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tu Vân , "Lần trước ngươi đột nhập hoàng cung Klappa là vì cái gì?"
Thẩm Tu Vân: "Không thể trả lời."
Baccho giả vờ cười một chút, ánh mắt lại không rời khỏi gương mặt thản nhiên của Thẩm Tu Vân, tia nhìn rạng rỡ, giống như nhìn thấy kho báu: "Từ căn cứ Mai Tả trốn tới, sau đó một mình độc sấm hoàng cung, toàn thân trở ra, chiếm bản tin trang bìa gần một tháng, cuối cùng thả ra thông tin thích khách... Hiện giờ bên ngoài có không ít người muốn có ngươi, đúng không? Đã tìm được tổ chức bảo hộ rồi hả? Trách không được, binh đoàn Sứ Mệnh cố gắng như vậy cũng không thể tìm ra ngươi."
"Ngươi nói thật nhiều." Thẩm Tu Vân lạnh lùng liếc nhìn Baccho.
Nếu là người bình thường, bị một thích khách nhìn như thế, có lẽ đã biết sợ mà im miệng, thế nhưng Baccho ngày càng hưng phấn, không sợ chết mà trực tiếp hỏi: "Ngươi thật sự là chỉ cần có người trả tiền thì sẽ giết người sao?"
Thẩm Tu Vân không trả lời, lại chợt nhớ tới một chuyện, "Sau khi ngươi chuyển tới từ căn cứ Mai Tả, không phải vẫn luôn hôn mê sao?" Ý ngoài lời, ngươi biết nhiều chuyện như vậy từ lúc nào.
Baccho cười ha ha, cười đến nỗi cong người, "Ta đã tỉnh mấy tháng trước rồi, nhưng vẫn giả vờ vô tri thôi, bọn họ xem ta như một kẻ gần chết, bình thường đều nói chuyện phiếm không cố kỵ, ta tự nhiên nghe được không ít."
Trong lòng Thẩm Tu Vân hơi ngạc nhiên, nhìn Baccho nhiều thêm một chút, hắn biết người này không chỉ thông minh, hơn nữa đối với bản thân cũng xuống tay cứng rắn, chẳng ngờ lại còn có năng lực nhẫn nhịn mạnh mẽ như vậy. Đã khôi phục ý thức mà lại cố ép buộc thành vô tri, nằm im trên giường bệnh không nhúc nhích, mặc cho người khác lấy máu đặt ống trên người mình mà không chút phản ứng, hơn nữa còn làm tới mấy tháng... Người này, quả thật đáng sợ.
Giữa trạm kiểm soát 1 và trạm kiểm soát 2 của hoàng cung Klappa là một khu vườn tú lệ phong cách hoàng gia, xe tải chạy khoảng 20 phút mới dừng lại, lúc này trực tiếp mở cửa dỡ hàng. Sau khi thùng hàng được người máy dỡ khỏi xe, Tom liền lập tức lái xe trở về, mà Thẩm Tu Vân và Baccho trốn vào thùng hàng, cùng với một đống thịt đông lạnh, bị đặt lên băng chuyền kiểm tra.
Lần kiểm tra này không giống lần trước, là do người máy tiến hành kiểm tra đo lường, xem có hại, có độc, có bệnh hay không, bởi vì do người máy chuyên môn kiểm tra đo lường theo trình tự được lập trình từ trước, nên không chú ý tới hai người sống bí mật ẩn núp bên trong, bởi vậy, Thẩm Tu Vân và Baccho thuận lợi tới được phòng bếp hoàng cung.
Nhân viên phòng bếp nhận từ người máy vài thùng hàng cao rộng to lớn đem xếp vào kho lạnh.
Một người nói: "Hả? Kỳ quái, ngươi có ngửi được tin tức tố omega hay không?"
"Xong đời, ngươi là muốn omega đến phát điên rồi sao?" Đồng bạn cười nhạo.
"Ta có phải alpha đâu, sao lại muốn omega tới phát điên chứ? Ta thực sự ngửi được mùi tin tức tố."
"Được rồi được rồi, làm việc nhanh đi, cẩn thận chốc nữa bếp trưởng nhìn không thấy chúng ta sẽ mắng đó."
Phụ bếp kia không còn cách nào, đành không hỏi nữa, đóng cửa kho lạnh rời đi cùng đồng nghiệp.
Thẩm Tu Vân và Baccho nghe bên ngoài đã không còn động tĩnh, liền cạy mở thùng hàng, bước ra kho lạnh.
Baccho hắt hơi một cái, chà xát cánh tay bị lạnh đến nổi da gà, hắn ở trong bệnh viện lâu như vậy, cơ bắp cả người đều teo hết, còn thiếu máu nghiêm trọng, căn bản không có cách nào tự hành động, chỉ có thể để Thẩm Tu Vân cõng. Thẩm Tu Vân kỳ thật đã biết Baccho là một kẻ nghèo hèn, dựa theo tính cách trước kia của hắn, không giết người này đã là tốt rồi, sao còn có thể vào lúc chạy nạn còn mang thêm món nợ như hắn? Nhưng, lần này không biết là làm sao, Thẩm Tu Vân lại không ném người, vì vận mệnh như có một thanh âm nói cho hắn biết, hắn cần người này.
Dựa vào ký ức lần trước đột nhập hoàng cung, và những tư liệu sưu tầm có liên quan, Thẩm Tu Vân ra khỏi khu vực bếp cũng không khó, thật sự làm khó hắn chính là làm sao thuận lợi thoát ra khỏi hoàng cung. Hiện giờ hắn đã làm ra động tĩnh không nhỏ ở bên ngoài, toàn thành đều giới nghiêm, hơn nữa sắp đến tiệc sinh nhật của hoàng đế Kelmis, trong hoàng cung sẽ cử hành vũ hội, lực lượng bảo an sẽ tăng mạnh, nếu muốn rời đi như lần trước là hoàn toàn không có hy vọng.
Thẩm Tu Vân mang theo Baccho lén quan sát vài lối ra, quả nhiên như hắn dự đoán, đều tăng mạnh thủ vệ. Hắn ngoại trừ một chiếc cách ly trang trên người, chỉ còn một áo choàng cách ly, lúc trước đã dùng để thu hút sự chú ý của truy binh, cho nên Baccho không có vật ngụy trang. Nếu trong đoạn thời gian ngắn không thể rời đi, vấn đề trước mắt là giải quyết tin tức tố trên người Baccho. Thẩm Tu Vân nghĩ nghĩ, trực tiếp đi đến tẩm cung của đại hoàng tử Carsen.
Nếu muốn che dấu tin tức tố omega trên người Baccho, ngoại trừ cho hắn mặc cách ly trang, chỉ còn cách đem hắn tới chỗ tập trung nhiều omega, mà theo hiểu biết của Thẩm Tu Vân, số lượng omega nhiều nhất trong hoàng cung Klappa này chính là hậu cung của Carsen.
Từ phòng bếp hoàng cung tới tẩm cung của Carsen là một khoảng cách khá xa, cần ra khỏi một cung điện, xuyên qua một đình viện thật dài. Lúc này Thẩm Tu Vân đang mặc một thân phục vụ nam, đẩy một bàn ăn, đi qua mấy cái hành lang, chọn đường ít người nhất mà đi, nếu nhìn thấy binh lính tuần tra, lập tức đổi đường, hoặc là lẻn trốn vào một phòng trống, để phòng ngừa bọn họ nghe được tin tức tố của Baccho.
Nếu lúc này tổng giám hoàng cung Klappa theo dõi video quan sát, nhất định sẽ phát hiện một phục vụ nam khả nghi, đáng tiếc, hiện giờ là thời gian dùng bữa tối, hạ nhân đẩy toa ăn đi khắp nơi rất nhiều, hơn nữa mọi người cũng sắp phải chuẩn bị cho vũ hội cung đình, cho dù là người hầu hay là bảo an, đều vội đến sứt đầu mẻ trán, căn bản không có ai chú ý giữa môt đám màn hình rậm rạp kia, có phải có một phục vụ nam đẩy toa ăn xuất hiện không đúng chỗ cần tới hay không.
Bởi vậy, cho dù mạo hiểm, Thẩm Tu Vân cuối cùng vẫn thuận lợi đến được tẩm cung Đại hoàng tử, đúng lúc này, hắn thấy hai người từ xa xa đi tới, một người trong đó đúng là người quen cũ, thất hoàng tử Lezar.
Ps (của tác giả): thấy có em gái nói dòng thời gian có vấn đề, hôm nay giải thích một chút, phát hiện trước có vài chỗ Bug, sẽ chậm rãi sửa, tóm lại câu chuyện phát triển tới chỗ này, phải là khoảng chưa tới 1 năm sau khi Thẩm Tu Vân rời khỏi căn cứ Mai Tả.
Chương 52
Hoàng hôn buông xuống là lúc hoàng cung Klappa đẹp nhất, ngọc thạch trắng noãn khảm trên vách đá như ánh lên ánh sáng vàng kim, toát ra vẻ cao quý sang trọng từ trong ra ngoài. Đem hết thảy thâm căn, âm trầm cùng đáng ghê tởm, che dấu hoàn hảo dưới tấm màn quý tộc hoa lệ, nơi này nhìn không thấy tự do, mà cũng thật sự không có, càng nghe không được tiếng nức nở thất bại. Trong ngoài tường vây, đó là hai thế giới khác nhau, người ngoài thành trừ bỏ nhìn lên, chỉ có thể thừa nhận hèn mọn, mà người trong thành, thoạt nhìn có vẻ xa hoa dâm dật, lại là tàn nhẫn chém giết đẫm máu.
Lối nhỏ lát đá cẩm thạch uốn lượn trong đình viện, dưới ánh chiều tà lấp lánh lưu quang, từ xa tiến tới hai nam nhân trẻ tuổi cao ráo, vừa thấp giọng nói chuyện phiếm vừa đi về hướng chủ điện trong hoàng cung.
Trên miệng Joseph vẫn ngậm điếu thuốc, mái tóc hỗn độn, vẫn một bộ dáng tùy tính cố hữu, nút thắt trên quân trang không cài, nhưng cũng không thể che lấp đi một thân khí chất quân nhân sát phạt của hắn. Joseph lúc này nhìn có vẻ không vui, chân mày nhíu lại, mà thất hoàng tử đi bên cạnh hắn, lại là vẻ mặt nhàn nhã, vô tư ngắm nhìn phong cảnh trong đình viện, trên người có một loại khí chất thong dong vượt quá lứa tuổi.
Bên con đường nhỏ, một cây liễu cành rễ um tùm, tơ liễu mềm mại rũ xuống, nhẹ nhàng đung đưa trong gió, như một bức mành làm bằng thúy ngọc, che ngang lối đi.
Ngón tay thon dài tao nhã vén ra mành liễu, nút cài kim chúc trên tay áo lóe lên dưới ánh mặt trời, ánh mắt Lezar lướt đến một chỗ xa xa trên vườn hoa, tia nhìn mị mị sáng lên.
"Này, ta nói Lezar, ngươi rốt cuộc có đang nghe ta hay không hả?" Joseph nổi giận, ánh mắt âm trầm nhìn vị hoàng tử đi bên cạnh, đột nhiên có một loại cảm giác hoàng đế không vội mà thái giám vội, rất đáng ghét.
"Sao?"
"Hai đảng phái trên hội nghị hiện giờ đều nhìn ngươi không vừa mắt, ngươi không biết sao? Hơn nữa đầu óc ngươi rớt hỏng hả? Dám nói với Carsen muốn thôi làm thống soái binh đoàn Vinh Quang? Đây là tung tin vịt sao? Là tin tức được làm giả đúng không?" Joseph ngậm điếu thuốc gắt gao nhìn Lezar, tựa hồ nếu y dám nói một chữ 'không' liền sẽ lập tức đánh y.
"À, không phải tin vịt, là thật." Lezar nhìn vườn hoa thêm một lần, chậm rãi thu hồi tâm tư.
"Ngươi uống lộn thuốc? Có biết chúng ta vì binh quyền của binh đoàn Vinh Quang đã mất bao nhiêu tâm huyết không?"
"Đừng kích động như vậy, nếu so sánh, thứ chúng ta mất đi rất rất nhiều, cho nên chút tâm huyết đó thật không quan trọng. Huống hồ..." Nói tới đây Lezar cười cười, "Joseph thân mến, ngươi thật sự cảm thấy hiện giờ trong tay chúng ta có binh quyền?"
Joseph sửng sốt: "Có ý gì?"
"Ba đại binh đoàn của đế quốc, Sứ Mệnh, Quang Minh, Vinh Quang, trong đó binh đoàn Vinh Quang có thế lực yếu nhất, bên dưới chỉ có binh đoàn 19, 24, và 32, tổng nhân số không quá hai mươi ngàn người. Chân chính nghe lệnh chúng ta, cũng chỉ có thủ hạ của ngươi, binh đoàn 19, hai binh đoàn kia sai sử không được, ngươi cảm thấy, còn treo cái chức vị thống soái binh đoàn Vinh Quang có ý nghĩa sao?"
"Mặc kệ là thế nào, chỉ cần ngươi còn ở vị trí này, chính là quân hàm trung tướng, ít nhất sẽ có một phiếu đại diện cho quân đội trong hội nghị, sao có thể buông tha dễ dàng?" Joseph khẽ nhíu mày.
"Tiếp cận quyền lực sẽ làm xuất hiện một loại ảo giác, cho rằng chúng ta đã có quyền lực, kỳ thật không phải. So với như vậy, chi bằng để cho bản thân bảo trì đầu óc thanh tỉnh, biết rõ cái gì là nên là được." Lúc nói ra lời này, ánh mắt thâm thúy của Lezar nhìn về phía chủ điện của hoàng cung, nơi đó, có vương tọa của Kelmis bệ hạ.
"Vậy ngươi cảm thấy như thế nào thì mới xem như là chưởng khống binh quyền?"
"Thực lực lớn nhất trong ba đại binh đoàn là cái gì?" Lezar hỏi lại.
"Ngươi đang nói binh đoàn Sứ Mệnh?" Joseph nhướng mày, nhả khói, "Đừng đùa, ngươi muốn đụng tới Carsen? Trong khoảng thời gian ngắn... có chút khó khăn nha."
Lezar dùng vẻ mặt cực kì vi diệu liếc nhìn Joseph, chậm rãi cười nói: "Thuận theo tự nhiên đi Joseph. Có một số việc, vẫn cứ phải thuận theo tự nhiên."
Joseph không biết phải hiểu sao với lời nói mơ hồ này của Lezar, chợt nghe tiếng điện thoại vang lên.
Lezar đeo tai nghe, thông tin chỉ được chuyển qua âm thanh, cũng là vì bảo mật, bởi vậy người gọi cũng không có nhảy ra trên màn hình toàn tức, hơn nữa thanh âm chỉ có mình hắn nghe thấy.
Đây là thói quen mới của Lezar, trước kia nếu không phải là người đặc biệt quan trọng, Lezar đều thích trò chuyện qua video, y đã từng nói, có khi có thể dựa vào biểu cảm của một người mà tìm ra thông tin hữu dụng, nhưng gần đây Joseph phát hiện y thay đổi, bất luận người đứng bên cạnh là ai, cho dù có là tâm phúc như mình đi chăng nữa, Lezar cũng chỉ dùng âm thanh truyền tin, hơn nữa còn là hình thức bảo mật. Nếu không nhờ tình cảm nhiều năm như vậy, luôn hiểu rõ đối phương, Joseph có lẽ cũng cho rằng hắn đã đánh mất đi tín nhiệm của Lezar.
Lại nói, hình như khi Lezar trở về từ đấu trường Solomon, y tựa như đã thay đổi không ít, trở nên càng trưởng thành, cũng càng làm cho người khác không thể nhìn thấu. Có đôi khi, Joseph cảm thấy Lezar tựa hồ không phải là cái vị tướng quân trẻ tuổi tốt nghiệp học viện chỉ huy quân sự mà hắn thân thuộc, thậm chí có nhiều khi, nhìn thẳng vào cặp mắt kia, hắn cũng sẽ cảm thấy... sợ hãi.
Lúc nhận điện, Lezar không nói gì, chỉ im lặng nghe, từ đầu tới cuối chỉ 'ừ' hai tiếng, liền tắt máy. Chỉ nhìn vẻ mặt của y, chuyện gì cũng không đoán ra được.
"Joseph, ngươi đã xem bản tin hôm nay chưa?" Sau khi tắt máy Lezar hỏi.
"Bản tin? Không, ra khỏi bộ chỉ huy liền vội tới gặp ngươi, có chuyện gì?'
"Omega từ căn cứ Mai Tả trốn tới kia, hôm nay giết một người ở viện quân y đế quốc."
Joseph chấn động, "Cái tên Thẩm Tu Vân kia? Hắn lại xuất hiện?" Lời vừa ra khỏi miệng, Joseph cũng thấy kỳ lạ, phản ứng đầu tiên của hắn thế nhưng lại là kinh ngạc vì omega kia lại xuất hiện, mà không phải là có người chết ở viện quân y đế quốc, để ý như vậy, đối với một quan quân cao cấp mà nói, quả thật rất hạ giá. Phải biết, với thân phận địa vị này của bọn họ, chuyện bên lề không thể xếp chung với tin tức mang hơi hướm chính trị. Tựa hồ để che dấu, Joseph ho khan một tiếng, lại hỏi: "Là bác sĩ bị giết? Ai vậy?"
"Giáo sư Figg."
"Thành viên làm việc trong viện khoa học của đảng Hòa Bình?"
"Chính là hắn."
"Xong rồi xong rồi, omega nhỏ kia chính thức gây họa rồi." Joseph thổn thức, "Giáo sư Figg là nhân vật tiêu biểu vẫn luôn kiên trì chủ trương giữ gìn nhân quyền omega mà, đây không phải là tự tát vào mặt sao? Omega kia hiện giờ thế nào? Bị bắt?"
"Không, chạy thoát." Lezar nói, âm thầm cong khóe môi.
Joseph huýt sáo "Thật là có bản lĩnh."
"Điện thoại vừa rồi chính là nói chuyện này, theo lời người của binh doàn Sứ Mệnh, thông qua phân tích camera đầu đường, hung phạm là trốn lên một xe tải giao hàng vào hoàng cung Klappa, lúc này nói không chừng đang trà trộn trong hoàng cung." Lezar nói xong, ánh mắt hơi chuyển động, lúc này bọn họ đã đi đến bên cạnh vườn hoa kia, "Hơn nữa, Carsen còn tự mình hạ lệnh, giới nghiêm toàn bộ hoàng cung Klappa, mấy ngày này, sợ là muỗi trong hoàng cung cũng không bay ra được. Xem ra vẫn là không nên đi lung tung bên ngoài thì tốt hơn."
"Thật là, Carsen nhất định là đã bị chọc tức." Joseph nói xong, đột nhiên dừng bước, nhìn xung quanh: "Gì chứ? Lezar, ngươi có ngửi thấy... hình như xung quanh có hương vị tin tức tố omega?"
"Nơi này là hoàng cung Klappa, mỗi một tất đất dưới chân ngươi, đều có vô số omega đi qua, ngửi được hương vị omega thì ngạc nhiên lắm sao?" Lezar mặt không đổi sắc mà nói.
"Không phải, ta thực sự cảm thấy hình như có..." Joseph vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn qua hướng vườn hoa, lại bị Lezar bá cổ kéo đi.
"Được rồi, không còn sớm, không phải ngươi nói ăn cơm xong muốn đi gặp ca ca của ta sao? Tốt nhất đừng rời cung quá muộn, nếu không coi chừng bị người của binh đoàn Sứ Mệnh gây phiền phức."
Nhắc tới SSard, lực chú ý của Joseph quả nhiên bị dời đi.
"Ngươi nói... gặp điện hạ Ssard?" Biểu tình của Joseph bỗng phút chốc trở nên cứng ngắc, cặp mắt lúc nào cũng có vẻ buồn ngủ lập tức mở to, ngay cả điếu thuốc trên miệng cũng cạch một tiếng rớt xuống đất.
"Đúng vậy, ngươi không phải đã nói nhiều lần với ta rồi sao, vừa đúng lúc ca ca ta cả ngày ngốc trong cung đến phát chán, chúng ta đi trò chuyện với hắn cũng tốt." Lezar thu hết khác thường của Joseph vào mắt, thản nhiên mỉm cười, vừa giải thích vừa lôi Joseph đi.
Chờ đến khi hai người ra khỏi đình viện, Thẩm Tu Vân và Baccho trốn trong vườn hoa mới đi ra, chỗ này chỉ có 2 camera, góc chết rất nhiều, Thẩm Tu Vân cõng Baccho nương theo góc chết đi qua hết đình viện, thuận lợi đến tẩm cung của Carsen, đi vào cửa sau, cũng lợi dụng góc chết mà di chuyển, quăng một cái phi trảo lên một cái cửa sổ. Dựa theo điều tra lúc trước của Thẩm Tu Vân, tòa nhà phía sau này đều là omega thuộc sở hữu của Carsen. Khi Thẩm Tu Vân đến gần nơi này, có thể cảm nhận rõ ràng trong không khí tỏa ra khí tức đồng loại.
Đến được nơi này, Baccho sẽ không dễ dàng bị phát hiện, hai người hơi nhẹ nhàng thở ra, xốc cửa sổ lên đi vào, thực may mắn, trong gian phòng này không có người.
"Bảo an nơi này nhiều lỗ hổng như vậy, bọn Alpha kia làm sao sống tới hiện tại? Vậy mà còn chưa bị giết sạch." Baccho hái một chiếc lá trên đầu cành, một đường mệt mỏi sớm đã kiệt sức, nhưng thấy bọn họ tránh camera dễ dàng như vậy, vẫn nhịn không được lộ ra thần sắc khinh miệt.
Thẩm Tu Vân vào sau Baccho, đóng cửa sổ lại, nói: "Nơi này chính là chỗ ở của omega, tẩm cung của hoàng tộc alpha chẳng khó để tìm được góc chết của camera." Nên biết, lần trước hắn xông vào tẩm cung của Lezar phải tốn rất nhiều công sức.
Baccho khinh miệt cười to, đôi mắt đẹp trở nên âm trầm: "Cũng phải, quý tộc alpha chỉ giữ mạng của mình, omega đối với bọn họ mà nói, chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi."
Thẩm Tu Vân yên lặng nhìn Baccho, cảm thấy sát khí trên người tên này còn nặng hơn so với hắn, tựa hồ thời nào khắc nào cũng tính tính toán toán làm sao giết sạch nhóm alpha.
"Chúng ta cần nghĩ cách trốn ở đây vài ngày." Thẩm Tu Vân quan sát căn phòng này một chút, dựa vào vị trí căn phòng phỏng đoán vị trí của bọn họ.
"Ừ, vừa nghe hai người kia nói." Baccho gật đầu, "Đúng rồi, hai người kia đều là quý tộc alpha sao? Nghe tiếng thôi đã thấy chán ghét. Ngươi có thể giết luôn bọn họ hay không?"
Thẩm Tu Vân: "..."
"A đúng, ta nhớ ra rồi, ngươi chỉ giết người khi có tiền." Baccho không chờ Thẩm Tu Vân trả lời, gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: "Nghề này có thể kiếm rất nhiều tiền sao?" Hắn nghĩ, nếu không thể kiếm nhiều tiền, vậy loại hành động này không cần thiết, Alpha không một ai tốt, giết được một người liền giết, sao còn phải chờ người thuê? Làm chuyện thừa.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng có tiếng động.
"Đại nhân Shia, đây là lễ phục điện hạ Carsen chuẩn bị cho ngài tại vũ hội sinh nhật bệ hạ, ngài muốn mặc thử hay không?"
"Để đó, có thời gian ta sẽ thử lại."
"Đại nhân Shia, vũ hội quan trọng như vậy, điện hạ Carsen chỉ muốn mang ngài đi, ngài..."
"Được, để đó đi, chốc nữa ta thử, được chưa?" Trong chất giọng vô cùng dễ nghe của nam tử trẻ tuổi, lộ ra mấy phần mất kiên nhẫn đè nén. Cửa phòng bị mở ra, nam tử omega tóc vàng đi tới, bộ dáng cực đẹp, ngũ quan hoàn mỹ không tì vết, đôi mắt xanh lam mơ mộng, nhưng giữa chân mày toát ra vài phần u ám, làm cho vẻ đẹp của hắn tăng thêm mấy phần tà tính.
Cửa lớn nặng nề đóng lại sau lưng, bỏ lại bên ngoài hết thảy giả dối đến kinh tởm, khen chê ác ý tràn ngập đố kỵ, Shia khi thường hừ lạnh.
Cho rằng dẫn hắn đi vũ hội thì có nghĩa là hắn có địa vị đặc biệt trong lòng Carsen? Đừng đùa, những người đó chẳng lẽ đều ngu ngốc như vậy sao? Trong hoàng cung Klappa này, ai có thể may mắn hơn ai đâu? Dù cho trước mắt đang có bao nhiêu ân sủng, chẳng qua cũng vẫn chỉ là đồ vật mà người ta chơi chán thì ném thôi, có gì phải ganh đua?
Shia chậm rãi đi đến trước cửa sổ, muốn mở cửa sổ hít không khí, cảm thấy trong lòng buồn bực khó chịu, không ngờ bên cổ chợt lạnh, một cây chủy thủ kê đến, chỉ nghe một âm thanh nói bên tai: "Đừng động! Nếu còn muốn sống, ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái nấy, rõ chưa?"