Chương 53

Ngoài ý muốn Thẩm Tu Vân chính là, vị omega ăn vận sang quý bị hắn dùng chủy thủ cưỡng ép này chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn cười khẽ.

"Người ở bên ngoài đều nói, omega chạy trốn từ căn cứ Mai Tả lại xuất hiện, gây án lớn tại quân y viện đế quốc, trốn vào hoàng cung Klappa. Lúc đầu ta còn không tin, không ngờ lại là sự thật." Shia nói xong, khóe môi cong lên một độ cong tuyệt đẹp, hơi nghiêng đầu, mắt nhìn người đứng sau. Không hổ là người được sủng nhất hậu cung Carsen, một nụ cười một cái liếc mắt đều tràn ngập phong tình, sẽ làm cho bất kì một alpha nào cũng lâm vào khuynh đảo.

"Không có hỏi ngươi, không được lắm miệng." Thẩm Tu Vân lạnh giọng cảnh báo, chậm rãi đưa chủy thủ tới thêm gần. Shia thuận theo mà ngẩng đầu, cần cổ tuyết trắng bại lộ dưới lưỡi dao sắc bén, trong mắt không hề sợ hãi, ngược lại ý cười càng thêm sâu, mang theo một loại cuồng chết không còn gì luyến tiếc.

"Có thể nhìn omega truyền thuyết gần như vậy, cho dù chết, kỳ thật cũng là đáng giá."

Thẩm Tu Vân trầm mặc nhìn Shia, thế nhưng chậm rãi buông hắn ra.

"Ơ? Sao vậy? Không chỉa dao vào người ta nữa? Chẳng lẽ không sợ ta bây giờ liền hại thảm ngươi?" Shia lấy tay sờ lên vết hằn trên cổ, trêu cợt.

Thẩm Tu Vân thu hồi chủy thủ, cảm xúc trên mặt chưa tan: "Ta từng nhìn thấy ngươi."

Shia nhướng mày.

"Khi đó ngươi đang tắm." Nói tới đây Thẩm Tu Vân dừng một chút, ý vị sâu xa đánh giá Shia từ trên xuống dưới một lần, "Hơn nữa, còn dùng thuốc."

Shia biến sắc.

Đây là bí mật của hắn, mỗi lần bị Carsen sủng hạnh xong, hắn đều sẽ lợi dụng lúc tắm lén dùng thuốc bột tránh thai thanh lý bản thân, như vậy có thể làm cho tỷ lệ mang thai của omega rớt xuống thấp nhất. Nhưng loại thuốc này là thuốc cấm tại đế quốc, omega, nhất là omega trong hoàng thất, một khi bị phát hiện tự ý sử dụng, làm nguy hại đến sinh tồn của nhân loại, sẽ bị trọng hình tại chỗ, chuyện này với một omega mà nói, vĩnh viễn vẫn là ác mộng.

"Nếu vị đại hoàng tử kia biết chuyện này, ngươi tính sao?" Thẩm Tu Vân hỏi.

Ánh mắt Shia bỗng nhiên trở nên u ám, buồn bã nói: "Ta cho rằng, kiếm của ngươi là chỉa về alpha."

"Phải."

"Vậy vì sao lại uy hiếp đồng loại?"

"Bởi vì hiện giờ ta cần sự trợ giúp của ngươi."

"Ngươi có thể trực tiếp nói ra, ta vô cùng nguyện ý trợ giúp một đồng loại có gan chỉa mũi kiếm vào alpha."

"Ta không tin ngươi."

"Chúng ta đều là omega."

"Thì sao?"

Shia nghẹn lời, không nói thêm, nheo mắt nhìn nam nhân lạnh lùng trước mặt, mặc một bộ trang phục đen trắng, lại không hề có cảm giác hèn mọn. Hắn thật trẻ, nhìn như chỉ mới thành niên, bộ dáng cực đẹp, thậm chí còn có vẻ xuất sắc hơn cả hắn – độc sủng của đại điện hạ, nhưng là vẻ ngoài hoa lệ, bị khí thế sát phạt trên người hắn che đi không ít, giống như một thanh tuyệt thế thần binh, sau ánh nhìn đầu tiên, người ta bị thu hút bởi vẻ hàn quang lẫm lẫm, tiếp theo, mới chú ý tới bảo thạch cầu kỳ trang trí trên chuôi dao.

"Nếu ta không thừa nhận thì sao? Ngươi lại không có chứng cứ, còn có thể lấy cái gì tới uy hiếp ta?" Shia nguy hiểm mà nheo mắt.

"Trong thuốc phấn tránh thai có trộn lẫn một loại ức chế hormone trên cơ thể người dùng trong ba tháng, chỉ cần tin người dùng thuốc đến tai hoàng tử kia, đem ngươi đi kiểm tra máu, tự nhiên sẽ chiết xuất ra được thành phần."

Lúc này, một thanh âm khàn khàn truyền đến từ sofa phía sau, Shia theo tiếng nói nhìn qua, thấy một omega gầy yếu gian nan vịn lưng ghế sofa đứng lên, tuy hắn có vẻ vô cùng suy yếu, cặp mắt kia lại sáng ngời hữu thần, như ấu thú hung mãnh, tuy rằng móng vuốt chưa đủ dài, nhưng bản tính đã hiển hiện.

Shia kinh ngạc: "Baccho!"

Baccho nhìn Shia, tươi cười, "Học trưởng, đã lâu không gặp."

"Ngươi làm sao mà..."

"Nói ra thì rất dài dòng, đừng hỏi nữa." Baccho trong tình thế cấp bách mới trốn ở sau ghế sofa, sàn nhà quá cứng làm hắn khó chịu, thân thể vì nằm lâu trên giường bệnh mà cơ bắp teo rút, hành động bất tiện, mất chút công sức mới bò được lên ghế sofa. "Vừa rồi nhận ra được giọng nói của học trưởng, thật xin lỗi."

Thẩm Tu Vân nhìn nhìn Baccho, hỏi: "Thuốc bột kia là ngươi đưa cho hắn trong căn cứ Mai Tả? Ngươi làm?"

Baccho câu môi cười ngạo nghễ, không cần trả lời. Nhưng trong lòng âm thầm thán phục với nội lực nhìn thấu vấn đề của Thẩm Tu Vân.

Giữa ba người có khoảng trầm mặc ngắn ngủi, đến khi một trận vỗ tay ủng hộ vang lên, "Không hổ là người có thể làm cho đế quốc quân đau đầu, ngay cả nhân tài như Baccho cũng để ngươi lung lạc. Nếu vậy, mọi người chúng ta đều đã chung thuyền. Các ngươi muốn ra khỏi hoàng cung Klappa đúng không? Được, ta giúp các ngươi."

Shia nhìn Thẩm Tu Vân cười, mái tóc vàng nhạc lấp lánh dưới ánh đèn, mềm mại sáng bóng, trong ánh mắt xanh không còn âm trầm trống rỗng, tựa như bỗng nhiên tỏa sáng như châu báu.

"Sau khi chuyện thành công, liền thiếu ngươi một phần ân tình."

Thẩm Tu Vân cân nhắc một chút, nói với Shia.

Shia : "Ân tình? Vậy trả lại thế nào? Giúp ta giết người?"

Thẩm Tu Vân hỏi: "Người nào?"

Shia bĩu môi: "Đương nhiên là người ta nhìn không vừa mắt."

Baccho nhìn nhìn Thẩm Tu Vân, lại trêu chọc Shia, "Vậy chỉ sợ ngươi phải thêm tiền, vì một phần ân tình là còn chưa đủ."

Shia gật đầu: "Yên tâm, cho dù phải thêm tiền, ta cũng nguyện ý kết bạn với các ngươi."

Đang lúc ba người vì những mục đích bất đồng mà tạm thời trở thành đồng minh, cùng hợp tác, tổng giám trong hoàng cung Klappa nghênh đón một vị tuần tra có thân phận cao quý.

"Le... Lezar điện hạ, ngài có gì phân phó sao?" Người trực phòng quan sát kinh sợ mà chạy đến nghênh đón.

"Không có gì, hôm nay bên ngoài rất loạn, chỉ còn ba ngày nữa là đến yến hội sinh thần bệ hạ, ta đến xem xem có vấn đề gì hay không?" Lezar đi vào từng phân khu trong phòng quan sát, ánh mắt xẹt qua màn hình đầy tường, đặc biệt cẩn thận dừng lại ở một ít lối đi nhỏ và hành lang hẻo lánh.

"Hồi bẩm điện hạ, hết thảy bình thường, không phát hiện bất cứ vấn đề gì."

"Thật không?" Lezar kéo khóe môi, trong ánh mắt lợi hại hiện lên một tia nhu hòa ngay cả y cũng không ý thức được, "Vậy là tốt rồi, không phát hiện gì thì tốt."

Không hổ là người kia, quả nhiên không làm y thất vọng. Hoàng cung Klappa to lớn như vậy, chỉ cần hắn không muốn để người khác tìm được, ai có thể có biện pháp chứ?"

Rời khỏi phòng quan sát, Thất hoàng tử Lezar lại đi đến đình viện kia, trong đầu hiện lên đôi mắt đen quen thuộc, bất kể phát sinh chuyện gì, đều lãnh tĩnh như vậy, rất vô tình. Cho dù là tại một khắc sắp chết trong đời trước, trong đôi mắt kia cũng chưa từng chứa chấp một kẻ nào, chưa từng để ai vào mắt, chưa từng nhìn đến y.

Điện thoại lại vang lên, Lezar mở ra xem xét, đều là thông báo bản tin. Sự kiện tại quân y viện đế quốc vừa xảy ra vài giờ, hiện nay chỗ nào cũng là tin tức liên quan và bình luận. Nhìn vào xu thế của dư luận, vô cùng bất lợi với Thẩm Tu Vân, cơ hồ nghiêng hẳn về một bên, xem hắn thành một sát phạm ác liệt, mà đối với vị giáo sư Figg làm người ta tôn kính kia, thì được tưởng niệm sâu sắc. Cho dù ngẫu nhiên có vài người lên tiếng, nói đến việc thí nghiệm omega, cũng đều nhanh chóng bị bao phủ vùi lấp giữa làn sóng đang dâng cao.

Lezar đại khái đều xem qua một lần, ánh mắt hơi trầm xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười lãnh khốc. Lúc này y vừa đi đến khu vườn mà lúc trước Thẩm Tu Vân và Baccho lẩn trốn, cúi người, nhặt một chiếc cúc áo màu xám bạc giữa bụi hoa, trên mặt có hoa văn trang trí, có vẻ cũ kĩ. Lezar nắm chiếc cúc áo lạnh lẽo vào trong bàn tay ấm áp, cho đến khi hơi ấm bao phủ lấy, mới cất vào túi áo.

Đời trước không biết cách này, cuối cùng để hắn chết trong tay mình, không thể vãn hồi. Như vậy, cả đời này, để cho y nhìn hắn, đi một con đường hoàn toàn bất đồng, cho dù phải trả cái giá đắt thế nào, y chỉ muốn để hắn ở chỗ mà y có thể nhìn thấy, đạt được thứ mà đời trước hắn rất muốn - tự do.

Nhưng mà lúc này thất hoàng tử điện hạ lại không để ý tới một vấn đề rất mấu chốt chính là: nếu phải để hắn ở một nơi y có thể nhìn thấy, vậy còn có thể gọi là tự do sao?

Ba ngày sau, đại thọ của hoàng đế Kelmis.

Toàn bộ hoàng cung Klappa đều đắm chìm trong bầu không khí vui mừng, cửa chính hoàng cung rộng mở, ngựa xe như nước. Các quý tộc được mời đều ăn mặc đẹp đẽ đến tham dự, tất cả nhân vật có danh dự uy tính trên chính đàn đế quốc đều hội tụ về đây, binh đoàn Sứ Mệnh phụ trách bảo vệ xung quanh hoàng cung xuất động toàn bộ lực lượng ba binh đoàn phụ trách bảo trì an toàn. Phóng viên truyền thông đều bị ngăn ở bên ngoài xa xa, nhìn không đến phụ cận, chỉ có vô số đèn flash không cam lòng mà lóe lên trong đêm, chụp chút cảnh bên ngoài, bắt bóng bắt gió.

Carsen thân là trưởng tử hoàng thất, lại tay nắm trọng binh, lấy thân phận chủ nhân, mặc lễ phục hoàng tử, thay thế lão hoàng đế Kelmis đứng ở đại sảnh đón khách, khí phách phấn chấn, không ai bì nổi.

Ba ngày nay Thẩm Tu Vân và Baccho đều được Shia dấu trong phòng hắn, dưới sự huấn luyện của Thẩm Tu Vân, tình trạng thân thể của Baccho khôi phục vô cùng nhanh, hiện giờ đã có thể tự đi lại chậm rãi.

Thời gian thoát khỏi hoàng cung Klappa được định vào tối nay, hết thảy đều đã lên kế hoạch.

Shia đã theo Carsen đi dự tiệc tối, Baccho đang dựa vào cửa sổ, nhìn ánh đèn xa xa, thì thầm với Thẩm Tu Vân: "Hôm nay tất cả quý tộc đều tập trung ở chỗ này rồi, nếu có chút sơ xuất gì, chính đàn đế quốc có thể thiệt hại không nhỏ."

Lời nói có vẻ tỏ ra lo lắng, nhưng trong giọng nói, làm người ta có cảm giác, giống như đặc biệt hy vọng có chuyện sẽ xảy ra.

Thẩm Tu Vân không trả lời, chỉ yên lặng kiểm tra mấy món vũ khí mang theo bên người, mắt nhìn điện thoại trên bàn, đây là Shia để lại cho họ trước khi đi.

Điện thoại vang lên, Thẩm Tu Vân nhìn tin nhắn, thuận tay xóa bỏ, lên tiếng gọi Baccho, hai người chuẩn bị sắp xếp, xuất phát đến sảnh yến hội. Lúc đi qua gương cạnh cửa, hiện lên trong gương dung mạo của hai người lúc này. Dung mạo Baccho không thay đổi, vẫn là bộ dáng của chính mình, mà Thẩm Tu Vân lại ngụy trang thành một nam tử trẻ tuổi xa lạ.

Chín giờ tối.

Chủ điện hoàng cung Klappa đèn đuốc sáng trưng, lưu quang rực rỡ. Vũ khúc du dương vang vọng giữa trời đêm, giữa tiệc rượu linh đình, đôi môi đỏ mọng, rượu ngon, các quý tộc đàm tiếu, cùng với tinh thạch hoa mỹ lóng lánh.

Từ cửa sau phòng thiết yến là hoa viên sâu thẳm, màn sân khấu thật lớn tạo thành hình ảnh vũ trụ huyền ảo được dựng lên ngay đài phun nước, tinh thể xoay tròn, sao băng bay qua, như ẩn như hiện dấu sau màn nước, uyển chuyển mê người, tạo nên sắc thái lãng mạn cho đêm nay.

Lúc này, hai hình bóng đi ra khỏi phòng khiêu vũ, đến bên đài phun nước.

"Shia tới tìm ta có ý gì? Không sợ điện hạ Carsen thấy sẽ ghen sao?" Nam nhân anh tuấn cười nói, vóc dáng cao ráo, trên người khoác chiếc áo choàng xa xỉ hoa lệ, tuy rằng đối diện một nam nhân omega nho nhã lễ độ, nhưng trong thần sắc vẫn khó nén nổi sự ngạo mạn cao cao tại thượng cùng ngả ngớn.

"Tu Tư thiếu gia, ngài không thấy không khí bên trong quá kém sao, ta chỉ là muốn ra ngoài hít thở không khí." Nam nhân xinh đẹp thản nhiên trả lời, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, thái độ không xa không gần, càng làm cho người khác động lòng.

Tu Tư nhìn trái nhìn phải một chút, xác định không có người, mới vươn tay, nhẹ nhàng nắm cằm Shia, thấp giọng tán tỉnh: "A? Không Khí? Vậy tại sao lại phải tìm ta?"

Shia đẩy nam nhân ngày càng sáp lại gần kia ra, liếc hắn, xoay người né tránh, "Ta mệt, muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút."

Tu Tư bị ánh mắt tràn ngập ám chỉ kia câu đến cả người xao động, hô hấp cũng ngừng lại, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, vội vã đuổi theo.

Shia nghe tiếng bước chân phía sau, ánh mắt tối sầm lại, vòng qua một chỗ bí mật, chỉ nghe sau lưng vang lên âm thanh sột xoạt, tiếng ú ớ của nam nhân bị bịt miệng, sau vài cái giãy dụa, đã không còn tiếng động gì nữa. Shia cong môi cười lạnh, xoay người, nhìn thấy Thẩm Tu Vân đã mặc lên áo choàng của nam nhân kia, thấp giọng nói: "Về sau, liền dựa vào bản lĩnh chính mình."

Chương 54

Thẩm Tu Vân nhanh chóng lôi Tu Tư đã hôn mê vào bụi cây, lột y phục, đang lúc mặc lên người mình, lại nghe thấy Baccho bên cạnh lên tiếng: "Ủa."

"Sao vậy?" Thẩm Tu Vân hỏi.

"Trên người hắn đã không còn cách ly trang, nhưng mà... vì sao ta không cảm nhận được tin tức tố?" Baccho nhăn mi, cẩn thận quan sát dưới ánh sáng u ám, cuối cùng đơn giản cởi sạch Tu Tư, chỉ chừa lại quần lót.

Thấy Baccho bưng cằm xem trái xem phải, còn duỗi tay tính lột luôn quần lót kia, sắc mặt Thẩm Tu Vân cứng đờ, trực tiếp đưa tay cản lại.

Baccho vô tội ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ta có thể cảm nhận được tin tức tố trên người hắn, tin tức tố alpha." Thẩm Tu Vân nói.

Baccho kinh ngạc: "Phải không? Vậy sao ta lại không cảm nhận được?" Hắn nghĩ nghĩ, gọi vọng ra bên ngoài đám cây một tiếng.

Shia đứng bên ngoài canh gác cho bọn hắn nhìn quanh bốn phía một chút, đi vào hỏi: "Sao, xảy ra chuyện gì?"

"Ngươi có thể cảm nhận được tin tức tố trên người hắn không?" Baccho dùng mũi chân đá đá Tu Tư đang nằm trên đất.

"Đương nhiên không thể, hắn không phải là mặc cách ly trang sao?" Shia liếc liếc một cái, lực chú ý vẫn tập trung ở bên ngoài, chỉ sợ sẽ có người lại đây phát hiện bọn họ, nhưng sau khi hắn dời mắt, lại hơi hơi sửng sốt, nhanh chóng nhìn lại, tới khi nhìn thấy Tu Tư chỉ mặc mỗi một cái quần lót liền nhướng mày.

Ánh mắt Baccho chớp động, "Phát hiện vấn đề rồi sao?"

"Đừng nói với ta hiện giờ cách ly trang còn có thể làm thành quần lót." Shia nói.

"Bọn ta đều không cảm nhận được tin tức tố của hắn." Baccho nhìn Thẩm Tu Vân mà nói, ánh mắt lộ ra một tia hưng phấn, "Nhưng ngươi thì có thể cảm nhận được, vì sao?"

"Chẳng lẽ là đã có thuốc ức chế tin tức tố?" Shia cũng có chút kích động.

"Nhưng vì sao chỉ có Thẩm Tu Vân cảm nhận được?"

Lúc Baccho và Shia chăm chú nhìn Tu Tư thiếu gia trần như nhộng nằm giữa bụi cây, trăm câu hỏi không lời giải đáp, Thẩm Tu Vân không chút ảnh hưởng mà thay xong quần áo, sau khi đi ra khỏi bụi cây, nghiễm nhiên đã cùng Tu Tư thật giả bất phân.

"Hết thảy đều làm theo kế hoạch, không cần phân tâm." Thẩm Tu Vân nhìn lướt qua hai đồng bạn bị phân tán tư tưởng, thấp giọng nhắc nhở.

"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Hiện giờ không phải lúc."

Thẩm Tu Vân nói xong, rời đi trước, giả trang thành bộ dáng quý tộc Alpha, quay lại sảnh yến hội.

Vị thiếu gia Tu Tư này kỳ thật chỉ có danh hiệu quý tộc, không có chức vụ, nhưng gia tộc hắn rất có quyền thế, ngay cả hoàng tộc cũng phải nể mặt ba phần, hơn nữa tuổi trẻ khí thịnh, tác phong bình thường ngạo mạn khoa trương. Hắn thích mặc áo choàng cách ly, cho dù ở trường hợp nào, cũng sẽ khoác áo choàng hoa mỹ, chuyện này trong giới quý tộc ai cũng biết. Đối với Thẩm Tu Vân mà nói, người này không thể nghi ngời chính là lựa chọn tốt nhất để cải trang, cho nên trước đó đã thử dịch dung theo bộ dáng của hắn, chờ Shia dẫn người đến, liền xuống tay.

Nguyên bản Thẩm Tu Vân không quá để ý tới thói quen mặc cách ly trang của người này, cảm thấy chẳng qua là quý tộc Alpha rảnh rỗi làm chuyện nông cạn buồn cười hư vinh. Nhưng xảy ra chuyện vừa rồi, liền có vẻ kỳ quái.

Thân là một alpha, vì sao phải mặc áo choàng cách ly mỗi thời mỗi khắc chứ?"

Thẩm Tu Vân trầm ngâm suy tư, bước chân cũng không ngừng lại, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại yến hội.

Bước vào sảnh yến hội, giày đen cao cổ, quần xám, quý tộc trẻ tuổi mặc áo choàng tím, khẽ nâng cằm, ánh mắt lãnh đạm, một bộ dáng xa cách lạnh lùng. Hắn đi một vòng quanh sàn nhảy, nhìn đến một nam tử omega choàng khăn trùm đầu màu tím ngồi trong ghế dựa sát cửa sổ lớn. Omega này là bạn nhảy Tu Tư mang đến tham dự yến hội. Ngoài sở thích mặc áo choàng, Tu Tư còn có một điều quái lạ, đó là những lúc cần mang omega tham dự xã giao, đều sẽ bắt bọn họ choàng khăn trùm đầu, bởi vậy thường bị các quý tộc cười nhạo tính chiếm hữu quá mạnh mẽ, không muốn người khác nhìn thấy đồ vật của mình, lại thích trêu hoa ghẹo nguyệt, lả lơi với omega của người khác.

Ánh mắt đen sâu của Thẩm Tu Vân híp lại, đi nhanh đến trước mặt người kia, omega nọ lập tức nhu thuận đứng lên, rụt rè chủ động ôm lấy cánh tay hắn, nhưng Thẩm Tu Vân có thể cảm nhận được, cánh tay đối phương run rẩy, tựa hồ rất sợ hãi.

"Theo ta ra ngoài." Thẩm Tu Vân thì thầm bên tai omega. Omega che mặt không thấy rõ biểu tình, nhưng rõ ràng càng run rẩy nhiều hơn. Thẩm Tu Vân khẽ nhíu mày, kéo tay omega, đi ra khỏi sảnh.

Mà đúng lúc này, Lezar cầm ly cao đang nói cười cùng người, liếc mắt nhìn qua.

"Xin lỗi, xin phép một chút." Lezar lễ độ nho nhã nói vời vài vị nghị viên bên này, sau đó đặt ly cao xuống, rời khỏi sảnh yến hội, đuổi theo hai người vừa đi ra ngoài.

Để tránh phức tạp, Thẩm Tu Vân một đường không lên tiếng, mà omega này cũng im lặng, vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo, nhưng bọn họ càng đi càng hẻo lánh, omega tựa hồ cũng càng lúc càng sợ hãi.

"Chủ nhân, ngài..." Rốt cuộc omega nhịn không được, thanh âm run sợ rõ ràng, chằng qua còn chưa dứt lời, đã bị Thẩm Tu Vân dùng khăn lụa bịt miệng mũi.

Omega nhanh chóng mất đi ý thức, Thẩm Tu Vân vén lên mạng che mặt của hắn, cũng không nhìn thấy dấu vết ngược đãi như trong tưởng tượng, nhưng sắc mặt omega này vô cùng tái nhợt, quả thực là không chút huyết sắc, rất giống lúc trước nhìn thấy Baccho trong bệnh viện.

Thẩm Tu Vân đem omega hôn mê đến đặt cùng với Tu Tư, Shia sợ Carsen tìm hắn nên đã đi trước, chỉ có Baccho ở lại chờ, vừa thấy Thẩm Tu Vân nửa ôm nửa kéo một người, lập tức lại giúp đỡ, cũng thay quần áo của omega kia.

"Vừa rồi tên Alpha này bỗng nhiên tỉnh, cũng may ta có mang theo thuốc mê bên người, cho hắn dùng liều lượng đủ để hắn ngủ 4 ,5 ngày." Baccho vừa thay quần áo vừa nói "Cũng thật lạ, liều ban đầu cho hắn dùng cũng đủ với một alpha trưởng thành, sao hắn lại tỉnh?"

"Ngươi trước nhìn người này một chút?" Thẩm Tu Vân cắt ngang lầm bầm của Baccho, ý bảo hắn nhìn omega.

"Ngươi nói tin tức tố trên người hắn sao? Rất bình thường, ta có thể..."

"Không, ngươi nhìn mặt hắn."

Vì Thẩm Tu Vân nói như thế, Baccho lúc này mới cẩn thận đánh giá omega trước mặt, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, chân mày cau lại, lập tức kéo tay áo hắn lên xem xét cánh tay.

"Người này hẳn là bị rút máu không ít, bởi vì thiếu máu nên sắc mặt mới kém như vậy." Đến lúc thấy rõ dấu kim tiêm trên cánh tay người nọ, Baccho mới nói.

"Lúc trước ngươi trong bệnh viện, cũng là bị lấy máu?"

"Không sai, hơn nữa còn bị lấy rất nhiều." Tựa hồ nhớ tới chuyện đã trải qua, sắc mặt Baccho trầm xuống.

Hai người đều lâm vào trầm mặc, cho dù không mở miệng, bọn họ đều biết, lúc này trong lòng bọn họ có cùng một nghi vấn: vì sao lại bị rút một lượng máu lớn, hơn nữa còn là máu omega? Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?

"Chỗ này không nên ở lâu, rời đi trước đã." Thẩm Tu Vân nói.

Giấu kỹ Tu Tư cùng với omega kia, để phòng ngừa, Baccho cũng tiêm cho omega kia một liều thuốc mê, sau đó bọn họ sửa soạn lại quần áo, đi ra khỏi bụi cây, trên đường về, chạm phải Lezar chầm chậm đi tới.

"Nam tước Tu Tư." Lezar nhìn hai người, cười chào.

"Thất điện hạ." Thẩm Tu Vân bình thản gật đầu, thần thái lại không có một chút tôn kính với hoàng tử.

Gia tộc Tu Tư là người ủng hộ mạnh mẽ cho đại hoàng tử Carsen, không gần gũi với Thất hoàng tử. Thẩm Tu Vân cho dù xuất từ ngụy trang hay là bản ý, đều thích dùng mặt lạnh giao tiếp với người này.

"Thật hăng hái." Lezar ngoài miệng thì khách khí, ánh mắt lại yên lặng mà lưu luyến trên người quý tộc alpha đối diện, cuối cùng dừng ở con ngươi màu đen của hắn, bốn mắt nhìn nhau trong một khắc, ánh mắt khó có thể nắm bắt.

"Quá khen." Thẩm Tu Vân miễn cưỡng mỉm cười đáp lại, sau đó kéo Baccho mang khăn che đầu đứng bên cạnh rời đi, lướt qua bên cạnh Lezar.

Hai người thoáng gặp mặt, giữa lối hẹp lát đá, gió đêm dịu dàng, nhấc lên một góc áo choàng quý tộc hoa mỹ, vạt áo nhẹ phất qua ống quần quân trang, nhấc chân bước qua. Đúng lúc này, Lezar bỗng nhiên xoay người, "Tu..."

Thẩm Tu Vân dừng bước, ánh mắt hơi trầm xuống, tay giấu trong áo choàng hạ xuống, nắm chặt chuôi kiếm laser.

"Tu Tư nam tước." Lezar nhìn bóng dáng nam tử, thu vào mắt động tác nhẹ nhàng của hắn.

Thẩm Tu Vân nghiêng đầu: "Thất điện hạ có việc?"

"Bệ hạ sẽ đến nhanh thôi, nam tước đại nhân vẫn là không nên đi lại lung tung, nếu như bị binh lính không hiểu chuyện nhìn thấy, đuổi theo kiểm tra đại nhân, vậy sẽ mất hứng."

"Đa tạ điện hạ nhắc nhở." Thẩm Tu Vân đáp.

"Khách khí." Lezar đáp.

Baccho trầm mặc tiếp tục đi lên phía trước cùng Thẩm Tu Vân, chờ đi xa một đoạn, cho rằng Lezar đã không thể nghe được, mới hừ lạnh dưới khăn trùm đầu, "Nam nhân alpha kia là sao, vì sao chỗ nào cũng thấy y, thật sự là vướng tay vướng chân, ta ghét ánh mắt y nhìn ngươi."

Trong đầu Thẩm Tu Vân hiện lên ánh mắt thâm trầm của thất hoàng tử, cặp mắt dùng phương thức tìm tòi nghiên cứu nhìn vào mắt mình. Bộ dạng của y cùng với người kia trong kiếp trước thật sự là quá giống, lần đầu tiên đến hoàng cung Klappa ám sát y, hắn cơ hồ chắc chắn bọn họ là cùng một người. Nhưng cuối cùng lại xác định y không biết mình, cũng là vì ánh mắt y không giống. Người kia âm hiểm, giả dối, tâm cơ, thâm sâu, những điều này thất hoàng tử Lezar không có. Nhưng mà, trong nháy mắt vừa rồi, ký ức kiếp trước giống như chồng lên kiếp này, làm cho hắn lại có cảm giác bị người nọ đùa giỡn.

Ánh mắt Thẩm Tu Vân đột nhiên trở nên sắc bén.

"Này, ngươi làm sao vậy?" Baccho nhanh nhạy nhận ra cảm xúc Thẩm Tu Vân thay đổi, hắn biết người này vài ngày, vẫn chưa từng cảm thấy cảm xúc của Thẩm Tu Vân dao động, cho dù gặp phải chuyện gì, người này cũng rất bình tĩnh, không nóng không vội, không giận không bi, thậm chí còn làm cho người khác có cảm giác rằng hắn chính là một người máy thông minh không tình cảm.

Thẩm Tu Vân không trả lời, lúc này, bên ngoài chủ điện của hoàng cung Klappa vang lên tiếng pháo mừng, dàn nhạc hoàng gia tấu lên lễ nhạc cung đình, truyền xướng quan ngoài cửa sảnh yến hội cao giọng hô: "Kelmis bệ hạ đến, đại công chúa điện hạ Hasusan đến, hoàng tử điện hạ Lemain đến..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play