Chương 48

Máu đỏ sẫm từng giọt từng giọt chảy xuống từ chủy thủ, đọng thành vũng trên sàn, nam nhân cầm chủy thủ gương mặt dễ nhìn, tóc đen ánh lên ánh nắng, vương một màu kim sắc nhẹ nhàng, chiếu vào trong ánh mắt cô bé, giống như một bức ảnh chụp.

Sỡ dĩ Thẩm Tu Vân phải bỏ đi lớp ngụy trang thành binh sĩ Shutan, là vì hiện tại trong khắp tòa nhà, mọi người đều đã biết bộ dáng binh sĩ Shutan, nếu bị bắt gặp, không dễ thoát thân, hơn nữa thân quân trang kia thật sự hành động không quen. Thời gian ngắn ngủi như vậy không thể dịch dung thêm được, hắn đơn giản khôi phục diện mạo cũ của mình. Vốn là dự tính sau khi ám sát giáo sư Figg xong sẽ dựa theo đường ống thông hơi thoát thân, nhưng đột nhiên xuất hiện một cô bé, làm hắn thấy khó xử.

Cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, có người đến, cô bé đột nhiên bừng tỉnh, quên khóc, nước mắt còn đọng trên mặt, nghiêng ngã lảo đảo xoay người bỏ chạy. Thẩm Tu Vân muốn ngăn cũng không kịp, trong tay hắn có một chiếc châm sắt, chỉ cần hắn muốn, vào nháy mắt khi cô bé kia xoay người lại, có thể làm cho nhóc vĩnh viễn an tĩnh, tranh thủ thêm một khắc thời gian thoát thân. Nhưng ngón tay hắn giật giật, cuối cùng vẫn để đứa nhóc chạy đi.

Kiếp trước Thẩm Tu Vân từ thuở nhỏ đã bị tổ chức mang đến hoang đảo, hắn ở trên đảo ngây ngốc bảy năm, từng tận mắt thấy vài người còn nhỏ hơn cả mình, thừa dịp người chưa phòng bị, đã đánh gãy yết hầu của họ, cùng từng gặp được tiểu nữ nhi, thừa dịp đồng bạn đi đến, lấy đao xuyên tim đối phương. Những chuyện này đã thấy rất nhiều, từ nhỏ hắn đã được dạy một tư tưởng: muốn sống, nhất định phải diệt trừ hết những kẻ có thể gây uy hiếp cho bản thân, không đồng bạn, không tín nhiệm, chỉ dựa vào chính mình. Bởi vậy, khi hắn bước qua không biết bao nhiêu thi thể để rời khỏi đảo, thì đã sớm trở thành một thanh lợi khí có thể giết người. Trong mắt hắn, người trong thiên hạ đều có thể giết, mặc kệ nam nữ già trẻ ốm yếu tàn tật, nếu cần thiết, đều có thể giết.

Cho nên kiếp trước, lúc người kia nói với hắn người nào có thể giết không thể giết, hắn hoàn toàn không để trong lòng, nhưng nói nhiều như thế, vẫn khó tránh khỏi có đôi lời thật sự ghi nhớ.

Người kia nói: trên đời này có ba loại người không thể giết, trẻ con không thể giết, người tốt không thể giết, người vô tội không thể giết.

Hắn hỏi: nếu giết thì sao?

Người kia nói: sẽ khiến nhiều người tức giận.

Đời trước Thẩm Tu Vân chỉ xem lời này như gió bên tai, vẫn làm theo ý mình như cũ, cũng không phải hắn không hiểu, mà là vào lúc đó, trong tay hắn đã nghiệp chướng nặng nề, sớm đã không thể nào lui. Một thích khách, một công cụ sát nhân khiến người e sợ thống hận, nếu như một ngày kia đột nhiên có nhân tính, có điều cố kị khi ra tay, sẽ không còn là một thích khách nữa. Số mạng của hắn, cũng liền kết thúc.

Cho nên giờ khắc này, Thẩm Tu Vân không ra tay. Cho dù biết cô bé kia chạy thoát sẽ báo với người khác vị trí của hắn, làm giảm đi nhiều thời gian hắn có thể dùng để thoát thân, hắn vẫn không ra tay.

Khóa trái cửa phòng, Thẩm Tu Vân ngẩng đầu tìm được lối thông gió, lấy một cái ghế ném lên hơn 10 lần, nắp bên ngoài đầu thông gió bị đánh rớt, lộ ra đường ống bên trong, có thể miễn cưỡng chứa được một người. Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng gần, bắt đầu có người phá cửa, Thẩm Tu Vân xé ống quần thành một sợi dây vải, vắt lên cửa ống thông gió, sau đó, trong vài giây trước khi cửa phòng bị phá mở, nhảy ra ngoài cửa sổ.

"Giáo sư Figg! Trời ơi giáo sư Figg chết rồi!" Có người kinh hô.

"Nhanh! Người đi theo lối thông gió ra ngoài rồi! Mau báo với phòng quản lý hệ thống! Mở thông gió toàn tòa nhà đến tốc độ lớn nhất! Phải thổi được hắn ra!"

"Thân thủ người này rất lợi hại, ta nghĩ nên ném lựu đạn cay hoặc lựu đạn khói vào trước."

"Binh đoàn sứ mệnh đã bao vây toàn bộ tòa nhà, hắn muốn trốn cũng không được đâu, không cần thiết."

"Chuyện này đến cuối cùng là do ai làm, lá gan thật cmn không nhỏ."

Đang lúc mọi người bàn tán sôi nổi, đều nhìn chằm chằm lên đầu thông gió bị phá hư, một quan quân đột nhiên chú ý tới cửa sổ mở hé bên kia, trong lòng vừa động, tay nắm chắc súng, chậm rãi đi qua, đẩy mạnh cửa sổ ra, nhìn xuống, ở dưới trống rỗng, hơn nữa lầu dưới có rất nhiều binh lính tuần tra, không khỏi bĩu môi, khinh bỉ bản thân sức tưởng tượng rất cao, đóng cửa sổ lui trở về.

Mười giây trước, Thẩm Tu Vân nhảy ra khỏi cửa sổ, hai tay bám lấy bệ cửa sổ nhỏ hẹp, giữ vững thân thể. Hắn vốn định cứ như vậy nương nhờ vào bệ cửa sổ mỗi tầng giảm xóc, cứ vậy nhảy từng tầng từ tầng 17 xuống dưới, nhưng cúi đầu nhìn thấy đám binh sĩ ở bãi đỗ xe, dưới tình huống cấp bách, đành phải bám theo bệ cửa số cao cách mặt đất hơn trăm met di chuyển đến bên cạnh. Lúc vị quan quân kia mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Thẩm Tu Vân vừa nhảy vào cửa sổ bên cạnh, chỉ cần chậm 1,2 giây, sẽ bị phát hiện.

Nhảy vào phòng, đóng cửa sổ lại, Thẩm Tu Vân rơi xuống đất không tiếng động, không khỏi thầm cảm thấy may mắn cửa sổ kia không bị khóa trong, nếu không thực sự rất phiền toái. Hắn cảnh giác đánh giá, nếu không lầm thì gian phòng này chính là sát bên cạnh phòng của giáo sư Figg, là nơi bị khóa sau cửa kính đen.

Có lẽ vì sợ ánh sáng chiếu vào, phòng này đều sử dụng kính mờ tối màu, ánh sáng cũng thật hôn ám, nhìn qua vừa giống phòng theo dõi cấp cứu, vừa có chút giống phòng thí nghiệm hóa học. Các loại máy móc chữa bệnh đều có đủ, cũng không biết là thiết bị nào đang vận hành, ngẫu nhiên phát ra âm thanh tíc tíc. Đủ loại ống nghiệm nối liền đựng các dịch thể màu sắc khác nhau, dịch chuyển theo hệ thống, thỉnh thoảng thoát ra một đám khí, làm cho căn phòng vốn nặng nề áp lực tăng thêm vài phần quỷ dị.

Thẩm Tu Vân nhìn thấy bên cạnh đám dụng cụ có một bình phong, liền lặng lẽ tới gần, nhìn xuyên qua khe hở bình phòng, thấy giường bệnh bên trong có một người nằm, hôn mê bất tỉnh, trên người mang đầy các loại ống, mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, kinh ngạc hơn nữa là, người này Thẩm Tu Vân đã từng gặp.

Lúc này, bỗng nhiên có tiếng bước chân ngoài cửa phòng, Thẩm Tu Vân lắc mình trốn vào sau bình phong, phát hiện trong phòng còn có một thông phòng nữa, tiếng bước chân này là từ thông phòng truyền đến. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cửa thông phòng mở ra, một nam nhân trẻ tuổi mặc áo blu trắng bước vào, đeo kính, mũi cao môi mỏng, rất anh tuấn, lại mang đến một loại cảm giác xa cách.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, người trẻ tuổi mở cửa phòng đi ra ngoài.

"Tiến sĩ Laurent, giáo sư Figg bị ám sát, hung thủ vẫn còn trong viện, xin mở cửa để bọn ta vào kiểm tra."

"Giáo sư Figg?" Laurent hơi ngập ngừng, tựa hồ cố gắng tiếp thu tin tức này, nhưng cũng không giống đại đa số mọi người sẽ giật mình sợ hãi, ngữ điệu hắn vẫn lạnh nhạt như cũ: "Nhưng chỗ này của ta không có ai."

"Làm phiền ngươi để chúng ta vào kiểm tra một chút."

"Rất xin lỗi, nơi này là phòng thí nghiệm bí mật của bệnh viện, có liên quan đến bí mật quân sự cấp cao, không có lệnh, ta không thể cho bất cứ ai vào."

"Tiến sĩ Laurent!"

"Rất xin lỗi, nếu muốn điều tra, xin mang chỉ thị của viện trưởng đại nhân đến."

"Viện trưởng không có trong viện."

"A, vậy ta cũng không có cách nào."

Mặc kệ người bên ngoài kích động, ngữ điện cứng nhắc của tiến sĩ Laurent vẫn trước sau như một, chút phập phồng cũng không có, thực khiến người khác tức chết.

Thẩm Tu Vân trốn sau bình phong trong phòng, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nắm chặt chuôi kiếm, lúc này hắn bỗng có cảm giác có người nhìn mình, quay đầu lại, may là hắn lớn gan nên không có hoảng sợ.

Người nằm trên giường bệnh kia, không biết đã mở mắt từ lúc nào, đang yên lặng nhìn Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân từng gặp người này một lần, hắn chính là omega hơn một năm trước tự sát ở căn cứ Mai Tả, lớn hơn Thẩm Tu Vân một tuổi, Baccho. Lúc trước hắn để lại phong thư ghê người trên không trung ngoài căn cứ Mai Tả, đến bây giờ vẫn còn được tôn sùng là truyền kỳ. Nghe nói sau này có nhân viên chuyên môn của quân đội nghiên cứu loại đạn tín hiệu dùng để viết di thư kia, cho đến nay vẫn không tìm ra hắn đến tột cùng là dùng loại vật liệu gì, vì sao lại có hiệu quả kéo dài như vậy.

Baccho nhìn Thẩm Tu Vân, khó khăn giơ tay lên, kéo xuống mặt nạ dưỡng khí trên mặt, Thẩm Tu Vân kê chủy thủ vào cổ y, cảnh cáo: "Không được lên tiếng."

Baccho chớp mắt, trong mắt không hề có một chút sợ hãi nào cả, tựa hồ hoàn toàn không để ý đến thanh chủy thủ có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào kia, không sợ máu của giáo sư Figg còn dính trên mặt dao, vẫn như cũ cố gắng mở miệng, muốn nói. Hắn hình như do đã lâu không nói chuyện, dây thanh quản đông cứng, khép mở miệng cả buổi, cũng không phát ra được một âm thanh nào, Thẩm Tu Vân nheo mắt đọc khẩu âm, rốt cuộc nhận ra được ba chữ: "Dẫn ta đi."

Thẩm Tu Vân vẫn không nhúc nhích, Baccho vẫn còn cố gắng phát ra tiếng, bộ dạng hắn vô cùng xinh đẹp, cho dù nằm trên giường bệnh lâu ngày, sắc mặt trắng bệch tiều tụy, nhưng ánh mắt lại sáng đến kinh người.

"Dẫn ta đi." Cuối cùng, dưới cố gắng không ngừng, Baccho cũng nói ra được từng tiếng ngắt quãng, tiếng nói khàn khàn khô khốc thều thào, "Ta... trả tiền. Muốn bao nhiêu, trả bấy nhiêu. Mang ta... đi."

Đúng lúc này, cửa phòng đóng lại, tiến sĩ Laurent giải quyết xong những người ở ngoài, đang quay vào, đi giữa đám máy móc dụng cụ, xem xét mấy số liệu, sau đó bấm một cái nút trên tường, bình phong che giường bệnh của Baccho tách ra hai bên.

Tiến sĩ Lauren vừa ghi chép số liệu vào sổ vừa hướng mắt vô tình nhìn lên một cái, sau đó liền thấy được Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân rút súng lục bên hông ra, chỉ vào tiến sĩ Laurent.

Laurent hơi nhướng mày, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt vô biểu tình tiêu chuẩn của hắn, ánh mắt dời về omega trên giường bệnh, không chút sợ hãi nói: "Cuối cùng ngươi cũng đồng ý tỉnh lại."

Baccho và Thẩm Tu Vân đều không nói gì, ba người giằng co trong trầm mặc, không khí cực kỳ căng thẳng, nhẹ nhàng đặt bản ghi chép lên trên bàn, tiến sĩ Laurent tay đút túi áo bước về tủ thuốc phía trước, cẩn thận đeo vào một bao tay, mở cửa tủ lấy ra một bình thuốc nhỏ và một ống kim tiêm.

Dùng ống chích lấy thuốc trong bình, kế tiếp, Laurent thế nhưng trực tiếp tiêm lên cánh tay mình, đẩy thuốc vào từng chút.

Thẩm Tu Vân nhíu mày, không hiểu vị tiến sĩ này muốn làm chuyện gì.

Laurent tiêm thuốc cho bản thân xong, ném chai thuốc và kim tiêm xuống đất, lấy trên bàn thí nghiệm một cái cốc, ném vào trong đó vài mẫu thuốc thử, làm xong liền cởi bao tay bỏ vào trong cốc, chỉ nghe mấy tiếng xì xèo nhỏ, bao tay bị dung dịch ăn mòn hoàn toàn, triệt để hủy thi diệt tích.

"Thuốc mê sẽ nhanh có tác dụng" Thanh âm Laurent bình thản, nhìn Baccho một chút, rồi nói với Thẩm Tu Vân: "Sau gian phòng kia có một thang máy bí mật, chỉ có người mang công tác đặc biệt mới có thể mở, bên trong không có camera. À, thuận tiện nói một câu, giấy chứng minh công tác nằm trong túi áo trong của ta, lúc lấy nhớ cẩn thận, đừng làm bẩn đồ ta."

Thẩm Tu Vân: "..."

Nhìn nam nhân beta trẻ tuổi ngất xỉu dưới tác dụng của thuốc mê, Thẩm Tu Vân lần đầu có chút không biết làm sao.

Đây là... loại tình huống gì thế này?

"Đi mau... không còn nhiều thời gian." Baccho nhắc nhở, tự chống giường ngồi dậy, cánh tay gầy đến cơ hồ chỉ còn da bọc xương chống đỡ cơ thể, nhè nhẹ run, tựa hồ lung lay sắp đổ, thấy Thẩm Tu Vân không đáp lại, nghiêng đầu nhìn Thẩm Tu Vân, lần thứ hai lặp lại câu nói kia: "Dẫn ta đi, ta trả tiền cho ngươi."

Thẩm Tu Vân nhìn vào cặp mắt sáng như có ánh lửa thiêu đốt, trầm ngâm một khắc, rốt cuộc, vung kiếm chặt đứt một loạt ống và dây này nọ trên người baccho, sau đó cõng người lên, đi qua thông phòng, ra cửa sau thoát ra ngoài.

"Sao không lấy giấy chứng nhận công tác?" Baccho nằm trên lưng Thẩm Tu Vân, thấp giọng hỏi.

Thẩm Tu Vân đi ngang qua thang máy bí mật mà Laurent nói kia cũng không ngừng lại.

"Không đáng tin." Thẩm Tu Vân thản nhiên trả lời, cũng không hiểu là nói người không đáng tin hay là thang máy không đáng tin.

Chương 49

Thẩm Tu Vân đã nghiên cứu kỹ, rất quen thuộc với bố trí 17 tầng, từ hành lang cạnh thang máy bí mật dẫn ra một lối đi bình thường, chỉ tiếc là bị một cánh cửa thủy tinh khóa lại. Thẩm Tu Vân không chút do dự, lấy súng laser bắn nát cửa thủy tinh, không ngờ cánh cửa này là thủy tinh chống đạn, lúc này Baccho mới nói: "Dùng kiếm laser."

Thẩm Tu Vân vốn muốn thay đường khác, nghe Baccho nói vậy liền rút ra kiếm laser, đang muốn chém vào cửa kính, Baccho lại vén áo lộ ra cánh tay, "Cắt lên tay ta trước đi."

Tuy rằng không biết Baccho đang muốn làm cái gì, nhưng nếu hắn đã chủ động yêu cầu, Thẩm Tu Vân sẽ không nương tay, nhẹ nhàng cắt qua, kiếm laser tạo thành một vết cắt qua tay Baccho, máu tươi chảy ra, Baccho bảo Thẩm Tu Vân mang hắn đến trước cửa kính, bôi máu bản thân lên cửa.

"Dùng kiếm laser, đặt lên cửa kính, giữ khoảng cách 5mm lâu một chút."

Lúc này Thẩm Tu Vân đại khái đã hiểu ý Baccho, "Nhiệt độ?"

Baccho nghiêng đầu nhìn Thẩm Tu Vân, gợi lên khóe miệng: "Thông minh."

Thẩm Tu Vân không nói nhiều, theo lời Baccho, dán kiếm laser lên cửa kính chỗ đã được Baccho bôi máu, đại khái là cũng nhận ra chỉ số thông minh của Thẩm Tu Vân, Bachho giải thích thêm, ghé vào bên tai hắn nói: "Loại vật liệu thủy tinh này độ cứng và độ đàn hồi được cân bằng hoàn mỹ, nhưng nó có một khuyết điểm trí mạng, nếu tiếp xúc với máu ở một nhiệt độ nhất định sẽ sinh phản ứng, độ cứng nháy mắt tăng lên nhiều lần, trở nên giòn, cuối cùng không chịu nổi một kích."

Trên kiếm laser có nhiệt độ cao, mà Baccho nói 5mm chỉ là thuận miệng, nhưng nhìn kiếm laser trên tay Thẩm Tu Vân, đánh giá nhiệt độ dựa theo quang năng, sau đó định ra khoảng cách, chuyện này cũng thể hiện bản lĩnh, còn sẽ làm cho người trong nghề cũng phải kinh ngạc. Về phần người kia, có thể dưới tình huống khẩn cấp như thế, vẫn tỉnh táo giữ vững mũi kiếm chính xác như vậy, không phải cao thủ không thể làm được.

Máu tươi chảy xuống cửa kính trong suốt, như mệnh tẫn, trở nên khô cằn dưới ánh sáng xanh của kiếm laser. Hình bóng hai người in trên cửa kính, chậm rãi lui về sau, một người lấy ra súng laser, chọn vết máu đỏ khô làm hồng tâm, bóp cò, rầm một tiếng, cửa kính vỡ, chuông báo động vang lên, hai người kia phá cửa đi ra.

Thẩm Tu Vân bước nhanh theo hành lang, Baccho quay đầu lại, ánh mắt u ám nhìn về đoạn hành lang bị bỏ lại phía sau. Bên kia cánh cửa, là một năm ác mộng dài đến không có thiên lý của hắn.

Lúc này khắp nơi đều là bảo an tuần tra và binh sĩ, Thẩm Tu Vân vừa ra liền gặp 2 người, không đợi đối phương phản ứng liền trực tiếp đá ngã một người, sau đó nắm cổ người kia xoay một vòng, mãnh liệt ném lên tường khiến hắn ngất xỉu, người lúc trước bị đá ngã đứng lên, Thẩm Tu Vân cõng Baccho sau lưng, hành động có chút hạn chế, phản ứng chậm nửa nhịp, cánh tay đã bị người giữ lại, đang muốn đá thêm một cước, đã thấy lực tay người nọ buông lỏng, đảo trắng mắt té trên mặt đất.

Thẩm Tu Vân nhìn lại, thấy trên tay Baccho cầm một kim tiêm, màu thuốc bên trong y hệt loại đã được Laurent tự tiêm cho bản thân. Thẩm Tu Vân hơi nhướng mày, Baccho khinh miệt nhìn binh lính vừa bất tỉnh, hừ lạnh: "Thuốc mê tiến sĩ Laurent tự mình nghiên cứu chính là thứ tốt, không lấy tiền thật là lãng phí."

Đến lúc này, đám bảo an và quân cảnh bị Thẩm Tu Vân lừa vào lối thông gió đã biết mình bị đùa giỡn, thẹn quá hóa giận, lại nghe được chuông báo động bên cửa kính bên này,nên cũng nhanh chóng chạy đến chỗ Thẩm Tu Vân. Thẩm Tu Vân cõng Baccho đi trên hành lang, hai bên hành lang đặt hai camera, Thẩm Tu Vân bắn mỗi cái một phát đạn, sau đó trốn vào phòng kho vật tư bên cạnh, đặt Baccho lên một chiếc xe lăn, chính mình mặc áo blu trắng, đeo kính mắt, đẩy xe đi ra, xuyên qua hành lang. Quân cảnh và nhân viên an ninh từ thang bộ và thang máy chạy đến, trước khi bọn họ đuổi tới, Thẩm Tu Vân đẩy Baccho vào một gian phòng.

Gian phòng này Thẩm Tu Vân đã đi qua, là phòng xét nghiệm máu, hơn mười khung cửa sổ đều mở, bên trong chia thành các khu vực ABO khác nhau. Lúc này người bên trong không ít, đều là những người đang chờ lấy máu xét nghiệm, hơn nữa vừa rồi toàn bộ tòa nhà đểu phát ra cảnh báo, rất nhiều người đang thì thầm bàn luận, tạp âm không nhỏ, bởi vậy lúc Thẩm Tu Vân đẩy Baccho vào, chỉ có vài người gần cửa chú ý, tò mò nhìn sang.

Thẩm Tu Vân đẩy Baccho đi tới, vẻ mặt bình tĩnh: "Bên ngoài giới nghiêm để truy bắt tội phạm, không được tùy ý đi lại, bọn ta đợi ở đây một chút."

"À, vậy ngươi vào khu vực omega chờ đi." Một Alpha đang chờ lấy máu ái muội liếc nhìn Baccho. Thẩm Tu Vân gật gật đầu, đẩy Baccho đi vào bên trong, vì trên người Baccho không mặc cách ly trang, hương vị tin tức tố omega nồng đậm dẫn tới không ít sự chú ý từ những người xung quanh, cho đến khi hai người đi vào khu vực omega, tình hình mới tốt hơn một chút.

Bên cạnh khu chờ dành cho omega có một bức vách kính, bên trong là phòng chờ VIP, thủy tinh là dùng chất liệu phản quang một chiều, từ trong phòng VIP có thể nhìn thấy đại sảnh bên ngoài, mà bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Lúc này nhóm omega đến từ căn cứ Mai Tả đang chờ trong phòng VIP. Trải qua một đợt cảnh báo kia, mọi người đều có chút hồi hộp, bọn họ ngốc ở căn cứ Mai Tả đã thành quen, bất kể gió thổi cỏ lay nào tại thế giới bên ngoài đều có thể khiến họ thành chim sợ cành cong, tố chất thân thể yếu đuối làm cho nhiều người trong bọn họ tràn ngập sợ hãi đối với bạo lực, vừa nghe nói có kẻ sát nhân đi lại trong tòa nhà, bọn họ đều cực kỳ khẩn trương, thường nhìn quanh bên ngoài đại sảnh phòng xét nghiệm máu, Fernan cũng không ngoại lệ.

Nhưng, vào lúc quý tộc tóc đỏ này đảo mắt nhìn ra ngoài, hơi hơi sửng sốt, không khỏi nheo mắt lại. Mà cơ hồ ngay cùng lúc này, Miffy cũng nhìn thấy Thẩm Tu Vân, ánh mắt nàng đầu tiên là sáng ngời, lại nhìn thấy Fernan đứng dậy, liền nhíu mày, vội đi theo.

"Ngươi là... Thẩm Tu Vân!" Fernan đứng cạnh vách kính cẩn thận đánh giá một chốc, tới khi nhận rõ mặt người kia, đẩy cửa ra ngoài, từng bước tới trước Thẩm Tu Vân, chỉ vào mặt hắn quát.

Mà lúc này, cảnh báo toàn phần lại vang lên: 'Xin mọi người chú ý, sau khi điều tra, hung thủ đang lẫn trốn chính là omega năm ngoái vừa bỏ trốn khỏi căn cứ Mai Tả, người này vô cùng nguy hiểm, nếu phát hiện, xin vui lòng liên hệ bảo an ngay lập tức, để phòng ngừa hắn lại tổn thương tính mạng người vô tội."

Trong đại sảnh lại ồ lên, một số người đứng gần Thẩm Tu Vân cảm thấy không thích hợp, tiếng bàn tán như virus nhanh chóng lây lan, ánh mắt đổ dồn lên Thẩm Tu Vân càng lúc càng nhiều, Fernan có chút hoảng sợ mà nhìn hắn, vừa lui về sau, vừa chỉ về hắn hô to: "Hắn! Hắn chính là..."

Nhưng mà những lời này còn chưa nói xong, đã bị người phía sau mạnh mẽ đánh vào sau đầu, Fernan liền yếu đuối ngã xuống sàn.

Có máu chậm rãi chảy ra từ sau đầu Fernan, Evan cầm trong tay một cây gậy sắt không biết lấy được ở đâu, mắt mở lớn không thể tin mà nhìn Fernan, tay cầm gậy bắt đầu run rẩy, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, hắn thở dốc, tựa hồ không biết phải làm sao.

Miffy trừng lớn mắt đứng bên cạnh, lúc này bảo an trong phòng VIP nhìn thấy bên ngoài xôn xao, Miffy liếc mắt nhìn Evan, lại nhìn về hướng bảo an chuẩn bị lại đây, cắn cắn môi hạ quyết tâm, chui đầu vào trong ngực Thẩm Tu Vân, đồng thời la lớn: "Evan, ngươi đánh sai người! Đó là Fernan! Tên kia đứng ở bên cạnh... A! Cứu mạng cứu mạng..!"

Thẩm Tu Vân thuận thế ôm lấy người vừa la cứu mạng vừa lao vào lòng mình, chủy thủ để ngang trên cổ Miffy.

"Đa tạ."Thẩm Tu Vân nói.

Miffy cuối cùng cũng nghe được thanh âm dễ nghe kia thấp thoáng thì thầm bên tai, tim đập nhanh thình thịch, không khỏi cắn môi, tai cũng đỏ lên. Việc làm hôm nay của nàng là chuyện khác thường nhất từ khi sinh ra, vô cùng không phù hợp với sự giáo dưỡng của một thục nữ quý tộc, nhưng nàng cảm thấy rất kích thích, hơn nữa cũng tuyệt không hối hận. Bởi vì trong lòng nàng, Thẩm Tu Vân tuyệt đối không phải kẻ sát nhân, hắn là một omega rất đặc biệt, còn dũng cảm, hắn làm rất nhiều chuyện mà omega muốn làm nhưng không dám, cho nên nàng muốn đem sự cố gắng lớn nhất trợ giúp hắn trốn thoát khỏi khốn cảnh.

Sau khi đại danh của Thẩm Tu Vân được công bố ra ngoài, việc giết người tại quân y viện đế quốc cơ hồ dùng tốc độ tên lửa truyền bá ra ngoài, vô số phóng viên chen chúc tới, phân đội trưởng binh đoàn Sứ Mệnh tại tinh cầu Lama điều thêm nhiều người, bao vây quân y viện chặt như nêm cối. Thẩm Tu Vân biết, tạo nên cục diện hiện giờ, rất có thể là do để cho cô bé lúc trước chạy thoát, chỉ cần thấy được hắn, cũng sẽ nhanh chóng dưới sự trợ giúp của người máy bắt chước nhân ảnh, dùng tốc độ nhanh nhất tìm ra bộ dạng của hắn.

Thẩm Tu Vân không sợ bị người thấy hình dạng, nhưng mà, thời gian chưa phù hợp, bây giờ thời cơ chưa tới. Kế hoạch của hắn đều bị làm loạn, đó là báo hiệu nguy hiểm. Nếu hỏi hắn có hối hận vì đã không giải quyết sạch sẽ cô bé kia không, Thẩm Tu Vân cũng không biết. Lúc này hắn cũng chỉ có thể cưỡng ép con tin làm bùa hộ mệnh, đây cũng là chuyện trước kia hắn sẽ không làm.

"Cứu mạng! Các người đừng lại đây! Hắn sẽ giết ta a... a..." Miffy vẫn còn đang tận chức tận trách sắm vai con tin, nhưng vào lúc người khác không chú ý, con tin Miffy sẽ quay đầu lại nhìn Thẩm Tu Vân, trong lòng Thẩm Tu Vân sinh ra một cảm giác khác thường. Ánh mắt nhiệt liệt tín nhiệm này, hơi làm đau hắn.

Hắn bỗng nhiên có nghi vấn, nếu, cô gái này biết mình sẽ giết người vì tiền, thậm chí còn từng động ý niệm giết hại một đứa nhóc con, liệu sẽ còn bảo bệ hắn như vậy sao?

Khi binh đoàn Sứ Mệnh nghe được thông tin, đuổi tới, thay thế bảo an và cảnh sát, bao vây Thẩm Tu Vân trong phòng xét nghiệm máu, quyết định cho dù thế nào hôm nay cũng không để cho omega này chạy thoát, lại nghe một tin dữ, cháu gái bảo bối của tổng tư lệnh đế quốc, thế nhưng bị bắt làm con tin.

Quan quân alpha mang binh đến vây bắt suýt nữa khóc đến mù, ngươi nói đi, hắn nên vây bắt hay là không nên vây bắt đây? Nếu như hành động tùy tiện, sơ suất ảnh hưởng đến cháu cưng của tổng tư lệnh, cho dù hắn có vài cái đầu cũng không đủ chém đâu! Không chừng kết quả chính là bị quăng đến biên cương đó!

Bởi vì có Miffy làm vương bài hộ thân, Thẩm Tu Vân mang theo Baccho một đường cường ép Miffy đi đến sân thượng viện quân y. Rất nhiều người ở đây đều biết Thẩm Tu Vân, nhưng không biết Baccho bên cạnh hắn là ai, vẫn luôn tò mò phỏng đoán.

Sân thượng quân y viện, Thẩm Tu Vân bị binh đoàn Sứ Mệnh vây quanh, đối diện vô số họng súng laser tự động, chỉ cần hắn buông tay Miffy, liền sẽ bị bắn thành rổ, lúc này Thẩm Tu Vân lại đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó Lezar dùng lưới phòng hộ mini ở Solomon, nghĩ thầm, nếu mình cũng có thứ đó thì thật tốt, có thể tránh được rất nhiều phiền toái.

Lúc này trên không trung có vài phi thuyền quân đội bay tới, dưới lầu quân y viện tụ tập rất nhiều phóng viên và quần chúng đứng vây xem, mọi người thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn sân thượng quân y viện, mặc dù cái gì cũng nhìn không tới.

"Nghi phạm Thẩm Tu Vân, khuyên ngươi không nên chống cự vô ích, ngươi không có khả năng chạy thoát..." Quan quân dẫn đầu binh đoàn Sứ Mệnh gây sức ép với Thẩm Tu Vân.

Kỳ thật nếu Thẩm Tu Vân chỉ có một mình, hắn có thể thoát thân dễ dàng, nhưng mang theo Baccho, liền có chút khó khăn. Thẩm Tu Vân khẽ nhíu mày, hỏi lòng nên lấy hay bỏ, lúc này chợt nghe Baccho ghé vào tay hắn nói: "Có thể lấy loa phóng thanh của người kia cho ta không?"

Suy nghĩ tác giả: Tu gia đời trước chính là một thích khách, từ thích khách đến người lãnh đạo cách mạng, người trước đơn thuần là tội phạm, người sau là đại diện chính nghĩa, cho nên cần có một quá trình lột xác.

Chương 50

Quan quân binh đoàn sứ mệnh còn đang dùng loa phát thanh công kích hành vi mưu sát của Thẩm Tu Vân, khuyên hắn lập tức thả con tin, đầu hàng nhận tội. Các phóng viên truyền thông đứng chật dưới lầu đang tường thuật trực tiếp tình huống trên các mạng lưới truyền thông lớn, thông qua các kênh thông tin tiếp cận quần chúng, trong nhất thời, giữa vô vàn tin tức, tên của Thẩm Tu Vân nhảy lên thành hot search, thậm chí còn nổi bậc hơn cả đại thọ 60 sắp đến của hoàng đế Kelmis.

Trước kia rất nhiều người nghe tên Thẩm Tu Vân, cũng chỉ biết hắn là một omega rất có năng lực, có thể trốn khỏi căn cứ Mai Tả, đột nhập hoàng cung ý đồ mưu sát hoàng tử, sau đó còn có thể lông tóc vô thương trốn thoát dưới sự vây bắt của quân đội, kỳ thật rất nhiều người đều chỉ coi là xem việc vui mà thôi, mà lúc Thẩm Tu Vân thả ra thông tin nói chỉ cần trả tiền, là có thể hướng hắn mua mạng alpha, cũng không có bao nhiêu người tưởng thật, về sau Thẩm Tu Vân mai danh ẩn tích, dần dần mờ nhạt khỏi tầm nhìn của dân chúng, mọi người cũng dần quên người này, cho đến hôm nay, nghe nói hắn vậy mà lại dám giết người, mọi người ngoài khiếp sợ cũng sinh ra lòng phản cảm với omega này.

Vì sao có thể giết người? Thân là omega, không an ổn ở trong căn cứ được bảo hộ, không ngoan ngoãn chờ đợi sinh con nối dòng cho alpha, thực hiện cống hiến cho nhân loại, vậy nhưng lại bỏ trốn, trốn còn chưa nói, muốn thì làm đi thôi, còn giết người, đây không phải là tìm đường chết sao?

Trong đám đông vây xem tại hiện trường, không ít người nghĩ như vậy, có người thậm chí còn nói ra, trong giọng nói tràn ngập khinh miệt và bất mãn đối với omega nháo sự này.

"Nhưng mà, omega trốn được thì sao? Bọn họ không có quyền lao động, có phải sẽ đói chết hay không?" Một thanh âm non nớt vang lên giữa đám người.

Nam nhân vừa mới nói omega này tìm đường chết hơi sửng sốt một chút, nhìn quanh một vòng, mới thấy nhóc con đứng bên chân. Nhóc con này bộ dáng vô cùng xinh đẹp, chớp chớp đôi mắt to, nhìn khoảng 5,6 tuổi, thông qua tin tức tố, đó chính là omega.

"Athill, không được xen vào lúc người lớn nói chuyện, không lễ phép."

Nhóc con được một nam nhân beta trẻ tuổi bế lên, thanh niên beta tạ lỗi với người kia: "Thật ngại quá, nhóc con không hiểu chuyện, mong ngài bỏ qua cho."

Nam nhân kia không nói gì, nhưng nghe xong lời của nhóc con, khi hắn lại ngẩng đầu nhìn về sân thượng quân y viện, trong ánh mắt đã trộn lẫn chút cảm xúc bất đồng.

Bé con kia ánh mắt long lanh, chờ mọi người không để ý, đưa cánh tay mũm mĩm ôm lấy cổ ca ca, nằm úp sấp thì thầm vào tai hắn: "Joshua ca ca, những lời đó không phải là ca nói với ta sao? Vì sao không cho ta nói ra chứ?"

Thanh niên beta đặt một ngón tay lên môi, nháy mắt với nhóc con: "Đây là bí mật của chúng ta, cho nên không thể nói cho người khác nghe được, nhớ chưa?"

Athill gật đầu thật mạnh, Joshua mìm cười vuốt nhẹ lên mái tóc nâu mềm mại, sau đó ngẩng đầu, cũng nhìn lên sân thượng quân y viện, bàn tay không ôm Athill bỏ vào túi áo, chạm vào miếng mộc bài, đầu ngón tay nhẹ nhàng trượt theo hoa văn khắc bên trên, là một chữ Vân.

Cùng lúc đó, trên sân thượng quân y viện, Baccho hỏi Thẩm Tu Vân có thể có cách lấy được loa phóng thanh hay không, Thẩm Tu Vân ném ra phi trảo, giựt lại, loa phóng thanh trong tay quan quân đã vào tay hắn.

Hết thảy diễn ra rất bất ngờ, quan quân kia đang ngôn từ nghĩa chính kể tội hành vi Thẩm Tu Vân, bỗng nhiên cảm thấy trong tay trống không, lời nói phía sau đi ra khỏi miệng đã không còn được khuếch trương, giống như bị nuốt mất, binh lính bên cạnh thấy Thẩm Tu Vân vừa động, thiếu chút nữa đã kích động đến nổ súng, nhưng nhìn lại cháu gái tư lệnh, vẫn nhịn xuống.

Baccho nhận loa phóng thanh, liếc nhìn Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân gật đầu với hắn.

Baccho cầm loa phóng thanh cười lạnh, bắt đầu nói: "Hung thủ giết người? Như vậy, ta đây thì sao? Một người đã chết. Hay là, linh hồn đã chết mà thân thể còn sống?"

Lời vừa nói ra, dưới lầu bỗng nhiên xôn xao, châu đầu ghé tai, nghểnh cổ nhìn lên, tất cả đều muốn biết là ai đang nói.

"Ta đã từng tự sát không thành tại căn cứ Mai Tả, bị đưa đến quân y viện đế quốc cứu trị, nhưng vị giáo sư vừa bị giết kia lại lấy ta làm thí nghiệm, bắt đủ các loại ống trên người ta, mỗi cuối tuần đều phải lấy một lượng máu lớn từ cơ thể ta. Ta chỉ muốn còn sống thoát ra khỏi chỗ này, ta chỉ không muốn cứ như vậy mà biến mất vô thanh vô tức trên mảnh đất tổ quốc ta yêu thương, bằng hữu của ta liều chết tới cứu ta, hắn không muốn thấy ta lạnh băng trong phòng thí nghiệm từng chút biến thành vật thí nghiệm, xin hỏi, chúng ta đến tột cùng đã phạm vào tội gì? Chẳng lẽ bởi vì chúng ta muốn cố gắng sống sót, sống như một người chân chính sao, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta sao?"

Lúc Baccho nói những lời này, ngữ khí thanh lãnh, lại tràn ngập sức mạnh, thật giống như một người tuyệt vọng bị bức ép đến cùng cực, nản lòng thoái chí mà bộc lộ ra sự phẫn nộ bất kham, "Về phần vì sao ta lại chọn tự sát ở căn cứ Mai Tả, ha ha, các bạn ở đây, nếu các người là thường dân, trong nhà lại trùng hợp có đệ đệ muội muội hoặc nhi tử là omega, như vậy, chờ sau khi bọn họ qua 15 tuổi đi vào căn cứ, các người sẽ rõ... À, không, các người vĩnh viễn sẽ không hiểu được, chỉ cần không tự mình trả qua cuộc sống như vậy, sẽ vĩnh viễn không thể nào hiểu được..."

Khi Baccho còn đang nói, Miffy cảm giác tay Thẩm Tu Vân giữ bên hông nàng thả lỏng một chút, vào lúc mọi người đều đang chú ý đến từng lời nói của Baccho, trên tay khẽ chấn động. Nàng hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch, biết nam thần của nàng sắp hành động, mở to mắt, đứng yên không dám động, sợ lộ ra sơ hở sẽ liên lụy đến nam thần.

Bên kia, Baccho vẫn tiếp tục lên án. Thanh âm của hắn vang đội qua loa phóng thanh truyền khắp bốn phía quân y viện, đám người vẫn thấm giọng  bàn tán dưới lầu lúc này cực kỳ an tĩnh, xe lưu thông bên đường cũng có rất nhiều chiếc dừng lại, nghe Baccho nói, binh sĩ binh đoàn Sứ Mệnh nhìn nhau không biết phải làm sao, cũng không biết nên phản ứng thế nào, lúc này, bộ đàm quan quân kia vang lên, bên trong truyền ra mệnh lệnh của thượng cấp:

"Trung úy Dulas, ngăn cản người kia! Không cho hắn nói thêm gì nữa!"

"Nhưng mà cháu gái của tư lệnh..."

"Đây là mệnh lệnh! Không cần biết phải trả bằng cái giá nào, ngăn cản omega kia nói bậy bạ lung tung! Nếu còn nói, có thể bắn hạ."

"...Vâng."

Quan quân trẻ tuổi nhìn omega trước mặt, nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.

Muội muội của hắn, cũng là omega, mà tính theo quân hàm của hắn, nhà bọn họ tuyệt đối không thể xem là quý tộc.

"Hàng năm căn cứ Mai Tả đều có omega tự sát, nhưng tin tức chưa bao giờ được công khai ra ngoài, vì sao? Thân là công dân đế quốc, chẳng lẽ không có quyền được biết một phần đồng bào mình đang trải qua cuộc sống thế nào sao? Nói cái gì mà chính sách bảo hộ, hừ, rốt cuộc là chính phủ muốn che đậy chân tướng, hay là quý tộc alpha vì tư lợi mà kiếm cái cớ chính đáng.."

Quan quân trẻ tuổi khẽ thở dài, tay để ra sau, ra dấu với thuộc hạ, thủ thế: chuẩn bị.

Baccho nghe động tĩnh rất nhỏ từ Thẩm Tu Vân đang đứng phía sau, khóe miệng hơi nhếch, nói ra câu sau cùng vào loa phóng thanh: "Quyền lực không phải vĩnh hằng, một ngày nào đó, omega và beta sẽ nhận thấy giá trị của chính mình, cũng sẽ ý thức được, bán mạng cho alpha là cỡ nào không được trọng dụng."

Trung úy Dulas thủ thế biến đổi: bắn!

Ngay trong nháy mắt, Thẩm Tu Vân một tay xô Miffy ra sau tấm thu năng lượng mặt trời, chính mình ôm lấy Baccho, thả người nhảy khỏi tòa nhà. Phía sau là một chuỗi thanh âm súng laser tự động nhả đạn, Thẩm Tu Vân quăng ra 2 cái phi trảo, bám vào ống dẫn tòa nhà đối diện, đồng thời mặc vào áo choàng cách ly màu đen mang tính đại biểu cao, hai người dựa vào phi trảo giảm xóc để tiếp đất, đám người vây xem tản ra, Thẩm Tu Vân lại ném phi trảo, áo choàng đen lại lần nữa phấp phới giữa không trung.

"Nhanh đuổi theo bọn họ!" Trung úy Dulas hạ mệnh lệnh với hai chiếc phi thuyền quân dụng.

Phi thuyền nhỏ đuổi theo bóng dáng áo choàng đen len qua các tòa nhà cao tầng của thành phố, đây là lần đầu tiên quân đội dùng phi thuyền truy bắt Thẩm Tu Vân, mấy lần trước vì quá mức khinh địch, nên đều để hắn trốn thoát, lúc này bọn họ cũng không dám phớt lờ.

Quả nhiên, tốc độ phi trảo của Thẩm Tu Vân có nhanh thêm cũng không thể nhanh hơn tốc độ của phi thuyền quân dụng, vào lúc có ý định trảo đến tòa nhà kế tiếp đã bị phi thuyền vây khốn, tung ra lưới từ trường vây bắt, nhưng khi tấm lưới chạm đến thân ảnh màu đen kia, bóng đen lại nhẹ nhàng run lên, áo choàng màu đen dưới sức gió nháy mắt tựa như quả bóng xì hơi, mềm mại rơi xuống, mà hai omega vốn ở dưới áo choàng, lại hoàn toàn biến mất!

"Báo... báo cáo trung úy, không thấy người.."

Trung úy Dulas: "..."

Chuyện này có thể tính thế nào đây, thất trách nghiêm trọng, hắn cũng nên khóc rồi. Nhưng mà lần này, hắn thế nhưng sẽ vì hai đào phạm trốn thoát, mà hơi hơi nhẹ nhàng thở ra... Hắn đây là làm sao vậy?

Kỳ thật từ trước khi rơi xuống đất, Thẩm Tu Vân đã chuẩn bị kỹ càng, lần thứ hai bị phi trảo kéo lên chỉ là một cái áo choàng không, mà hắn và Baccho vào lúc mọi người tập trung chú ý vào áo choàng đã tranh thủ lẻn vào đám đông, trong lúc hỗn loạn, nhảy vào một chiếc xe tải chuyên chở hàng hóa gần đó.

Lần đầu tiên hắn đến tinh cầu Lama, hoặc là nói, lần đầu tiên hắn xuất hiện trước công chúng, chính là dùng hình tượng áo choàng đen xuất hiện, mọi người đã thành thói quen, như vậy cũng rất dễ dàng sinh ra ảo giác thị giác, khi áo choàng xuất hiện, mọi người đều vô tình coi là chính hắn, lần này Thẩm Tu Vân chính là lợi dụng điểm này để thoát thân.

Thích khách giỏi nhất, không phải chỉ có lén lút, bí mật hành động, đôi khi, càng nguy hiểm lại là càng an toàn, cái gọi là dương đông kích tây, kim thiền thoát xác, động tĩnh lớn một chút ngược lại thêm dễ dàng đánh thắng vì yếu tố bất ngờ, nhất là trong những nhiệm vụ nguy hiểm, phương pháp này lần nào cũng hữu dụng.

Trong kho hàng của xe chở hàng, đạt được một khắc thoải mái, Thẩm Tu Vân hơi hơi thở dốc, cả người đầy mồ hôi, Baccho sắc mặt tái nhợt, thở hồng hộc, thể chất quá chênh lệch chỉ cần nhìn một cái là thấy rõ.

"Ngươi thật sự lợi hại, chưa từng thấy omega nào lợi hại như vậy." Baccho loay hoay tìm chỗ dựa trong thùng xe đầy hàng hóa. Thẩm Tu Vân thản nhiên nhìn Baccho, cuối cùng chỉ nói ba chữ : "Tiền thù lao?"

Baccho nheo nheo mắt, kéo kéo khóe miệng: "Kỳ thật, nói cho ngươi biết, ta không có tiền, một đồng cũng không có."

Thẩm Tu Vân: "..."

Baccho ngạo nghễ hất cằm: "Nhưng ta có thể kiếm tiền, biêt không, ta có thể kiếm rất nhiều tiền."

Thẩm Tu Vân bỗng nhiên rất muốn ném hắn ra ngoài.

Xe vận tải cao tốc chạy trên đại lộ Quốc Vương, đi qua cầu vượt trên không, bên tay trái chính là cao ốc hội nghị của đế quốc Tinh Tế, phù điêu tượng trưng cho tự do và hòa bình, chúng tinh phủng nguyệt được alpha beta omega vây quanh ở giữa, cùng đắm chìm trong ánh nắng vàng chiều tà, như một biểu hiện giả dối được tô son trát phấn. (chúng tinh phủng nguyệt: tinh tú vây xung quanh mặt trăng)

Xa xa, đỉnh tháp nhọn của hoàng cung Klappa như ẩn như hiện, cũng như chủ nhân của nó, hoàng thất, quý tộc cao cao tại thượng không dung người trộm nhìn khuôn mặt.

Baccho thấy Thẩm Tu Vân nghe nói mình không có tiền cũng không phản ứng gì, cuối cùng cũng thả lỏng một hơi, hỏi: "Xe này đi đâu vậy? Chúng ta tìm một cơ hội thích hợp nhảy xuống đi?"

Vừa rồi Thẩm Tu Vân và Baccho thừa dịp xe này đang bốc hàng thì trốn vào, hiện giờ cửa thùng xe đã khóa lại, hai người bị nhốt bên trong.

"Bây giờ chưa được." Thẩm Tu Vân nói.

"Cửa bị khóa? Thử xem có thể phá mở hay không?"

Thẩm Tu Vân lắc đầu.

Baccho nhíu mi, "Vì s..." Còn chưa nói hết lời, Baccho đã hiểu được.

Từ ánh sáng nhạt qua khe cửa xe, Baccho nhìn thấy dấu hiệu lớn bên trong cánh cửa, mái vòm của hoàng cung Klappa, dấu hiệu của hoàng thất.

Đây là xe đến hoàng cung?

Nhìn kỹ thêm một lần, có thể thấy toàn bộ xe đều được bao phủ bởi một lớp ánh sáng xanh nhạt khó phát hiện, đây là hệ thống phòng ngự bảo an cao cấp nhất, nếu tự tiện phá hư, sẽ kích hoạt báo động, đến lúc đó xuất hiện chế độ chống trộm như thế nào thì cũng khó nói, kết quả không tốt nói không chừng còn có lưới laser vụt ra cắt nát thành tổ ong.

Bọn họ thật vất vả mới thoát khỏi quân y viện, thế nhưng lại lên một chiếc xe đi hoàng cung Klappa, đây không phải là... rất bi kịch sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play