Chương 46
Thẩm Tu Vân bất động nhìn omega kia bá cổ mình, vứt mị nhãn, khoan khoái như một con chim khách.
"Tiểu Lam Điểu, ngươi lại ngứa mông hay sao? Vội vã tìm người đâm như vậy?" Bên cạnh đã có người không thành thật sờ lên người hắn.
Hồng bài tên Tiểu Lam Điểu không chút lưu tình, hất văng bàn tay kia ra, người nọ bị đau, trừng mắt lên sắp nổi giận, hồng bài liếc mắt, phong tình vạn chủng câu môi cười, như châm dầu vào lửa, cơn giận chưa bùng phát đã cháy tẫn trong một nháy mắt, chỉ còn lại khói bay.
"Ngươi thật đáng ghét." Tiểu Lam Điểu dời trọng tâm ra sau, nhẹ nhàng đụng người nọ một chút. Người nọ ánh mắt nhìn thẳng, cái này ngay cả khói cũng không còn, chỉ còn lại một đầm xuân thủy, nhộn nhạo tại chỗ.
Tiểu Lam Điểu dính lên người Thẩm Tu Vân, vừa cười khanh khách vừa lôi hắn đi ra ngoài, tay vừa vuốt qua da mặt những kẻ dán lên tán tỉnh, vui thì cười, giận thì mắng, lúc thì 'Quân gia' 'Đại nhân', thướt tha một đường nhẹ nhàng mang Thẩm Tu Vân lên một gian phòng trên lầu quán bar, sau đó phanh một tiếng, sập cửa vào mặt một đám bộ dạng như chó thấy thịt thơm.
Thẩm Tu Vân để mặc bản thân bị kéo đi, không chống cự, đến khi hai người vào phòng đóng cửa lại, mới đẩy người trong ngực mình ra, cảnh giác nhìn.
Phòng riêng của hồng bài đầu bảng đế đô cũng không dễ vào, có thể để người này tôn sùng cũng là một loại địa vị, như vậy đây cũng không phải là một nhân vật dễ chọc. Người bên ngoài tranh cãi một trận, thấy không kết quả nên cũng giải tán. Tiểu Lam Điểu không còn dán lên người Thẩm Tu Vân, châm điếu thuốc hút một hơi, miễn cưỡng kẹp điếu thuốc giữa ngón giữa và ngón áp út, khoanh tay ngồi đánh giá Thẩm Tu Vân qua màn khói.
Bộ dáng Tiểu Lam Điểu cũng không phải là mỹ nhân kinh thế, nhưng nhất cử nhất động đều vô cùng quyến rũ, mỗi một bộ vị trên người đều như biết nói, đặc biệt sexy. Thấy Thẩm Tu Vân luôn lạnh lùng nhìn hắn, Tiểu Lam Điểu đột nhiên thổi phù một hơi vui vẻ: "Này, ngươi căng thẳng cái gì. Ta hỏi ngươi, ngươi là omega đúng không?"
Thẩm Tu Vân nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Tiểu Lam Điểu chậc lưỡi: "Ôi ngươi còn hung dữ với ta, nếu không nhờ ta, vừa rồi ngươi đã bị đám người kia lột xuống một lớp da rồi nha."
Phòng trên lầu quán bar chính là để làm loại chuyện này, bên trong chỉ có một cái giường, tình thú mười phần, Tiểu Lam Điểu dương dương tự đắc ngồi lên trên giường nhung đỏ, làn da trắng nõn càng thêm diễm lệ
"Ngươi đừng sợ, ta chỉ muốn giúp ngươi. Chờ ngươi nghỉ ngơi với ta một lúc, khi đi ra phỏng chừng sẽ không còn ai nói gì. Có điều, ta chỉ có thể giúp ngươi tới đó, về sau ngươi tự cẩn thận một chút, trên người không có một chút hương vị tin tức tố nào cũng không ổn, phải biết đặt ít đồ có ý vị của alpha trên người chứ."
"Vì sao giúp ta?" Thẩm Tu Vân hỏi.
Tiểu Lam Điểu thổi một làn khói, "Đều là đồng loại, có thể giúp một lần thì giúp một lần đi. Chỉ cần có thể sống tốt ai cũng sẽ không chọn con đường này, ta hiểu. Trước đây cũng từng gặp vài người như vậy, có điều ngươi cũng đừng trách ta nói mấy câu khó nghe, bọn họ cuối cùng đều bị bắt về, kết quả thế nào ta không nói ngươi cũng biết. Trước đây ta cũng không tin omega trốn đi thì có thể có kết quá tốt đẹp gì, nhưng không phải mới xuất hiện một kẻ rất cool sao, chính là từ tinh cầu Mai Tả tới, ngươi cũng biết rồi đi? Nhìn người ta, tới giờ cũng không bị bắt lại, chà chà, này nghĩa là ta cũng có hy vọng, ngươi nói đúng không? Haiz, ngươi đứng làm gì, ngồi đi, có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi nhiều một chút, cũng giữ thể lực tiếp tục trốn."
Thẩm Tu Vân vẫn đứng yên bất động, Tiểu Lam Điểu tự kéo hắn đến bên giường.
Thẩm Tu Vân lúc này cũng không kiếm được cách thoát thân nào tốt hơn, tạm thời ngồi xuống. Tiểu Lam Điểu hút hết một điếu thuốc, ném đầu lọc, vươn vai, duỗi thân, thư giãn ngã ra giường, rên rỉ ca thán: "Ôi thật tốt quá, không phải hầu hạ bọn alpha ngu ngốc, thật tốt! Nói với ngươi, ta thật sự rất sùng bái omega kia, lần trước hắn bị đám quân nhân binh đoàn Sứ Mệnh ngu ngốc vây bắt, ta còn chạy ra đường xem đó, thật cmn đã nghiền."
Trở người nằm sấp trên giường, chớp đôi mị nhãn nhìn Thẩm Tu Vân, đột nhiên nói: "Này, ngươi sẽ không phải là omega kia chứ?"
Thẩm Tu Vân chậm rãi chuyển mắt nhìn về Tiểu Lam Điểu, bốn mắt nhìn nhau. Tiểu Lam Điểu cười hắc hắc, lại xoay người nằm ngửa, nói với trần nhà: "Sao có thể chứ, vị kia mỗi lần xuất hiện đều oanh động toàn thành, người ta đại khái là khinh thường chuyện lén lút, mỗi lần đều coing khai đùa giỡn đám alpha kia."
Tiểu Lam Điểu nói một mình, Thẩm Tu Vân không đáp lời, vậy mà hắn cũng không cảm thấy tẻ nhạt, lại nhanh chóng dời lực chú ý lên Thẩm Tu Vân, cao thấp đánh giá Thẩm Tu Vân một phen: "Này, ngươi hẳn là có huyết thống rất tốt."
Thẩm Tu Vân nhướng mày, rốt cuộc có một tia đáp lại. Độ thuần huyết cũng có thể nhìn từ ngoại hình?
"Bộ dạng như ngươi, trên người còn có cách ly trang quý giá như vậy, nhất định là vào nhà quý tộc, vậy chỉ có thể là độ thuần huyết cao." Tiểu Lam Điểu hất cằm hỏi: "Vì sao trốn đí? Có phải không được sủng ái hay không? Ta nói với ngươi, có được sủng hay không được sủng loại chuyện này không hoàn toàn do bộ dáng thế nào, mà là kỹ thuật..."
Kế tiếp Tiểu Lam Điểu bắt đầu nheo mắt mờ ám truyền thụ các loại 18+ cho Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân mím môi ngồi nghe.
Cứ như vậy suốt hai tiếng, Tiểu Lam Điểu thấy thời gian vậy cũng khá ổn rồi, bảo Thẩm Tu Vân có thể đi. Thẩm Tu Vân vừa muốn mở cửa lại bị giữ chặt.
"Chờ một chút." Tiểu Lam Điểu nói xong liền lấy trong túi ra một hộp thuốc, lấy hai viên nuốt xuống.
Thẩm Tu Vân thấy hộp thuốc, nhíu mày hỏi: "Thuốc làm omega động dục?"
"Đúng vậy, không làm cho giống, nếu ta nói ngươi là alpha cũng không có ai tin." Tác dụng của thuốc đến thật nhanh, trên mặt Tiểu Lam Điểu đã đỏ ửng, hắn vỗ vai Thẩm Tu Vân cười nói: "Không sao, cái này có khi một ngày dùng mấy lần, đã sớm không còn phản ứng, chỉ là lừa gạt alpha thôi."
Đợi 10 phút sau, khi trong phòng tràn ngập hương vị tin tức tố omega, Tiểu Lam Điểu cởi áo, làm rối tóc, nhìn nhìn, lại cởi bỏ hai nút áo của Thẩm Tu Vân, kéo áo sơ mi ra khỏi quần, lúc này mới mở cửa cho Thẩm Tu Vân ra ngoài.
"Frey thiếu gia, lần sau nếu đến đế đô cũng đừng quên người ta nha." Tiểu Lam Điểu giống như không xương cốt tựa vào cửa, phong lưu đa tình nhìn Thẩm Tu Vân, lưu luyến không rời. Thẩm Tu Vân quay đầu lại, Tiểu Lam Điểu thừa dịp không ai chú ý làm một cái mặt quỷ với Thẩm Tu Vân.
"Tiểu Lam Điểu, mông được làm thoải mái rồi sao? Nếu chưa no, để ta đút ngươi nha." Dưới lầu có người thấy cửa phòng mở, lại bắt đầu ồn ào.
"Cút!" Thấy Thẩm Tu Vân đã ra khỏi quán bar, Tiểu Lam Điểu mới yên lòng, chửi người kia một câu, đóng sầm cửa.
Sau khi rời quán bar, tâm tình Thẩm Tu Vân có chút vi diệu. Hắn luôn không muốn mắc nợ người khác, nếu vừa rồi không nhờ omega kia giúp, hắn sẽ không thể tiếp tục ở lại tinh cầu Lama, đơn hàng đầu tiên chỉ sợ sẽ không thể hoàn thành. Hắn cũng không muốn như nữ nhân nằm dưới thân nam nhân khác, cho dù với thế đạo như bây giờ, omega nam nữ sinh ra đều là để cho người thượng sinh hài tử, hắn cũng không cách nào tiếp thu. Nhưng không phải không thừa nhận, đối với người vừa rồi kia, trong lòng hắn nảy sinh sự kính nể.
Bị vây trong hoàn cảnh xấu như vậy, lại có thể cố hết sức làm cho mình trải qua một cách tự tại nhất, nhìn thấy việc bất bình còn có thể trượng nghĩa tương trợ, đích thực khác biệt.
Như vậy phần ân tình này làm sao trả lại đây? Thẩm Tu Vân tự hỏi một khắc, quyết định chờ hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi sẽ suy xét.
Hiện giờ hắn đã biết thân phận binh sĩ đứng gác cổng chính viện quân y, một kế hoạch dần hình thành trong đầu hắn. Xem thời gian, đã là 10 giờ tối, dựa vào kinh nghiệm theo dõi sĩ binh này, Thẩm Tu Vân đến chỗ ở của hắn, ẩn nấp gần đó, chờ hắn trở về.
Gần nửa đêm, người này về nhà, lắc lắc lư lư, uống say không còn biết gì giống những ngày khác, Thẩm Tu Vân dễ dàng xô té hắn từ phía sau, sau đó phục thuốc mê, nhét người vào bao tải, chở đến một kho chuyên chở hàng hóa bỏ không cách đó không xa.
Thẩm Tu Vân đã điều tra, kho hàng này để không đã nhiều năm, bình thường không có ai đến, quăng người này ở đây khẳng định sẽ không bị phát hiện, Thẩm Tu Vân đã cho hắn đủ liều thuốc mê để hắn ngủ liên tiếp ba ngày, về phần ba ngày sau như thế nào, khi đó Thẩm Tu Vân đã thành công trốn thoát, tinh cầu Lama sẽ ầm ĩ thế nào, không liên quan tới hắn.
Trong kho hàng không có thông gió, rất nặng mùi, Thẩm Tu Vân dùng tốt độ nhanh nhất dấu binh sĩ hôn mê kia đi. Chờ tới khi hắn ra khỏi kho hàng, trên người đã là quần áo sĩ binh alpha nọ. Hắn xem như gặp may, alpha này dáng người tương đối nhỏ gầy, xấp xỉ với hắn, chỉ cần dịch dung một chút, hoàn toàn có thể lấy giả làm thật.
Nhưng, ngay khi Thẩm Tu Vân theo kế hoạch rời khỏi kho hàng bỏ hoang không lâu, một chiếc xe tải quân dụng đến. Đèn xe sáng đến chói mắt, chung quanh đều bị chiếu sáng như ban ngày.
Sau khi xe tải dừng lại, hai người từ phía sau nhảy xuống, đều mặc quân trang có hình gấu. Bọn họ vừa đi đến kho hàng vừa nói chuyện, giọng oán giận. "Mẹ, hơn nửa đêm không được nghỉ ngơi còn phải dọn kho hàng."
Một người đẩy mở cổng kho, bên trong lập tức xông ra mùi hôi lâu năm, làm hắn sặc đến phát ho.
"Được rồi, đừng cãi nữa, đây chính là mệnh lệnh của điện hạ Lemain, sáng mai cần dùng hàng trong này, ai bảo hai ta xui xẻo chứ, phải nhận nhiệm vụ hôm nay."
"Lại nói, mấy ngày rồi điện hạ Lemain chưa tới tinh cầu Lama phải không?"
"Đúng vậy, phỏng chừng lần này về cũng là để chúc mừng sinh nhật bệ hạ Kelmis"
"Vậy... công chúa Hasusan cũng trở về đúng không..."
"Đm, ngươi là biểu tình gì? Đại công chúa điện hạ là một alpha!"
"Vậy cũng không thể ảnh hưởng tới địa vị nữ thần của nàng trong lòng ta."
"Tốt thôi, nữ thần của ngươi, ta có thể tưởng tượng cảnh ngươi bị nàng đặt dưới thân thao..."
"Cút! Cmn ngươi thiếu đòn.."
Hai người mở cửa một lúc cho thông khí rồi mang theo hai người máy vệ sinh vào dọn kho, thanh âm ban đầu có thể truyền ra khỏi cửa, dần dần cũng nghe không rõ nữa.
Chương 47
Buổi sáng 8h, hai binh sĩ gác cổng quân y viện nhìn thấy đồng nghiệp Shutan, đều mở lớn mắt kinh ngạc.
"Shutan, sao hôm nay tới sớm như vậy?" Một binh sĩ hỏi.
"Tới gặp thúc thúc của ta." Binh sĩ trẻ tuổi mặc chế phục rũ mắt mệt mỏi.
"Phó viện trưởng đi làm sớm như vậy sao?" Một binh sĩ khác hỏi.
Shutan chỉ hừ một tiếng, không nói chuyện, trực tiếp quẹt thẻ an toàn, đi qua cổng quân y viện. Hai binh sĩ kia nhìn hắn một cách kỳ lạ, cho đến khi hắn khuất vào tòa nhà khám chữa bệnh, một người nói: "Ê? ngươi có thấy chỗ nào kì kì không?"
"Gì?"
"Vừa rồi sao ta không cảm nhận được tin tức tố trên người hắn?"
"Không phải chứ, sao ta không để ý?" Vào lúc này một chiếc xe buýt cỡ lớn tấp vào cổng, hai binh sĩ kia cũng không thể tiếp tục câu chuyện, vội vàng cúi chào ý bảo lái xe xuất trình giấy thông hành. Lái xe kéo cửa kính xuống, xuất trình chứng thư, binh sĩ thủ vệ hơi nhíu nhíu mày, liếc nhìn những người ngồi trong xe, sau đó nhìn bảo binh sĩ kia cho chạy xe vào.
"Đây là xe ở đâu tới vậy, sao trước giờ đều chưa từng thấy?" Sau khi xe qua khỏi cửa, một binh sĩ khác hỏi.
Vệ binh vừa xem giấy thông hành nhìn đồng nghiệp cười sâu xa, chớp mắt: "Là xe từ căn cứ Mai Tả."
"Hả? Căn cứ Mai Tả? Bên trong đều là omega sao?" Vệ binh kia nhất thời ánh mắt sáng rỡ, quay đầu lại nhìn theo, đáng tiếc chiếc xe đã khuất bóng trong bãi đỗ xe phía sau.
"Đâu chỉ là omega đâu, đó đều là omega huyết thống rất cao!"
"Gì chứ? Lại tới ngày căn cứ Mai Tả phân phối người sao?"
"Chưa, còn hơn hai tháng nữa. Mấy người này đều là có độ thuần huyết cao nhất, nếu không có gì thay đổi sẽ được đưa vào hoàng thất hoặc cấp cho quý tộc, cho nên cần phải kiểm tra sức khỏe."
"Vậy cũng đâu cần phải chạy tới đây kiểm tra đâu, căn cứ Mai Tả không có bệnh viện sao?"
Binh sĩ kia nhún vai, "Đại khái bọn họ chỉ tin tưởng quân y viện đế quốc, chỗ này là tốt nhất toàn quốc, ai bảo người ta là quý tộc chứ."
Bởi vì xuất hiện xe của căn cứ Mai Tả, hai người nói chuyện mấy câu, quên mất Shutan. Bọn họ hoàn toàn không thể tưởng được, vị đồng nghiệp vừa mới đi vào chỉ là hàng giả.
Thẩm Tu Vân đi vào tòa nhà chính của viện Quân Y đế quốc, đến trước bảng điện tử giữa chính sảnh, bên trên là các loại tin tức trong bệnh viện. Thẩm Tu Vân dùng tốc độ nhanh nhất tìm kiếm phòng làm việc của giáo sư Figg, thuận tiện ghi nhớ luôn vị trí của phó viện trưởng, thúc thúc của Shutan kia, sau đó đi qua sảnh chính, vào thang máy.
Thang máy nhanh chóng lên tầng 17, lúc Thẩm Tu Vân ra khỏi thang máy, thang VIP bên cạnh cũng mở cửa, hắn bỗng nghe vài âm thanh quen thuộc.
"Trang bị nơi này thật sự là rất đơn sơ! Vì sao ngay cả thang VIP mà cũng nhỏ như vậy! Còn có mùi hơi người ghê tởm!"
"Fernan, đây là bệnh viện, ngươi muốn xa hoa giống hoàng cung Klappa sao? Đủ rồi!"
"Tiểu thư Miffy, ta cảm thấy, thân là quý tộc, chúng ta có quyền được đãi ngộ tôn kính."
Thẩm Tu Vân dừng bước, nghiêng người nhìn thoáng qua, quả nhiên nhìn thấy đầu tóc đỏ của Fernan, cùng mỹ nhân tóc nâu xoăn thần thái kiêu ngạo dẫn đầu đoàn người ra khỏi thang máy, Thẩm Tu Vân liếc nhìn, đều là omega trong ban A.
"Được rồi, không cần lôi thân phận quý tộc ra nữa, chỗ này cũng không phải chỉ có mình ngươi là quý tộc." Miffy khinh thường hừ lạnh.
Fernan cười nhạo: "Ta biết, hiện giờ ngài đã chán ngấy thân phận quý tộc, chà, để ta nghĩ một chút xem là vì sao nha, a, đúng rồi, chắc là do ngài có một thần tượng tầng lớp bình dân..."
Nhóm omega ra khỏi thang máy liền được hộ tống đến nơi khám sức khỏe, Thẩm Tu Vân không đi theo bọn họ, cũng không đến khu A ngay, mà dựa theo đường ống thông khí, đi khắp hết tầng lầu 1 lần. Vị trí nào có tác dụng đặc biệt gì, nơi nào có lối thoát khẩn cấp, vị trí bình chữa cháy cùng chuông báo động, kết hợp với bản đồ quân y viện, Thẩm Tu Vân đã nhanh chóng nhớ hết bố cục cả tầng lầu.
Đúng lúc hắn chuẩn bị đến phòng làm việc của bác sĩ Figg thì gặp hai hộ sĩ trẻ tuổi đi đến từ hướng đối diện, một người đang oán giận nói: "Phiền chết, không biết hôm nay cổng chính có chuyện gì, tự nhiên có thiệt nhiều cảnh sát và sĩ binh đến, hình như một quan quân cũng tới, kiểm soát đến gắt gao, phiền ta xém chút nữa là đến trễ."
"Hả? Vì sao vậy?"
"Ai biết! A đúng rồi, còn nhìn thấy cháu của phó viện trưởng, bộ dáng đặc biệt chật vật, được người dùng cáng nâng đi... Gì?" Hộ sĩ trẻ đang nói bỗng nhiên ngừng lại, trừng mắt nhìn Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân khẽ nhíu mày, trong lối đi nhỏ nhiều người qua lại không tiện để lộ, hắn đành kéo thấy vành nón, che khuất nửa khuôn mặt, sau đó lướt nhanh qua bên cạnh hai hộ sĩ kia.
"Này, ngươi làm sao vậy?" hộ sĩ kia không chú ý tới Thẩm Tu Vân, hỏi người bên cạnh.
"Hắn, hắn...." Hộ sĩ trẻ nhanh chóng xoay người, lại không còn nhìn thấy bóng dáng cái người nhìn giống hệt cháu của phó viện trưởng kia, không khỏi trợn mắt há mồm: "Hắn rất giống cháu của phó viện trưởng..."
Trong lòng Thẩm Tu Vân biết sự tình có biến, hiện giờ hắn có hai lựa chọn: một, từ bỏ nhiệm vụ; hai, tiếp tục nhiệm vụ. Sau khi cân nhắc lợi hại, trong mắt Thẩm Tu Vân tinh quang chợt lóe, quyết định, chọn cái sau, vì vậy tăng cước bộ tiến về văn phòng bác sĩ Figg.
Phòng làm việc giáo sư Figg nằm giữa một hành lang tương đối độc lập an tĩnh, nơi này chỉ có một mình văn phòng của hắn. Nhưng hàng lang này cũng không dài, chỉ bằng một nửa những hành lang khác, chính giữa bị ngăn cách bởi một cửa kính dùng khóa đồng tử khóa lại.
Cửa kính phản quang, Thẩm Tu Vân nhìn từ xa chỉ có thể thấy thân ảnh của chính mình, không thể nhìn xuyên qua, bởi vậy tới gần vài bước. Khóa đồng tử chợt lóe ánh sáng xanh, có thể nhìn thấy nửa hành lang khóa sau cánh cửa, bên trong ánh sáng hôn ám, vừa sâu vừa dài, có vẻ thần bí sâu thẳm.
Thẩm Tu Vân hơi nheo mắt, nhìn thấy cuối hàng lang bên kia cũng có một cánh cửa, cửa khóa chặt, nhưng nhìn vị trí, phòng kia hẳn là nằm sát vách với văn phòng bác sĩ Figg.
Trong hành lang yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, thậm chí Thẩm Tu Vân chỉ có thể nghe thấy nhịp thở của mình cùng với tiếng tim đập. Đúng lúc này, trong văn phòng bác sĩ Figg truyền ra tiếng người nói chuyện, nghe như là hai người, thanh âm đều rất kích động, giống như đang cãi nhau.
Thẩm Tu Vân tới gần cửa văn phòng, dần dần nghe rõ nội dung bọn họ nói chuyện
"Ta bảo ngươi làm sao thì làm như vậy, không cần hỏi nhiều!" Giọng nói này tương đối cao, cảm giác tràn ngập tức giận.
"Giáo sư Figg, nếu cứ tiếp tục như vậy, omega kia sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại, hắn sẽ chết!" Một giọng nói khác, lạnh lùng đạm mạc hơn rất nhiều, nhưng có thể nghe ra được, tâm trạng người nói cũng không bình tĩnh.
"Tiến sĩ Laurent, là thầy ngươi, ta cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu năm nay ngươi không muốn lấy không được học vị tốt nghiệp, liền lập tức mang theo mấy bản báo cáo này rời khỏi phòng của ta".
"Giáo sư Figg..."
"Hoặc là đi thu thập mẫu, hoặc là ra ngoài, đi khỏi tổ nghiên cứu của ta." Rõ ràng giáo su Figg đã mất kiên nhẫn, bắt đầu đuổi người.
Tiến sĩ Laurent kia tựa hồ còn muốn nói thêm chuyện gì, không ngờ lúc này, hành lang bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng chuông báo động.
"Cảnh báo! Cảnh báo! Trong bệnh viện hiện có nhân vật nguy hiểm lẫn vào, đề nghị nhân viên công tác đề cao cảnh giác, cố gắng không di chuyển một mình, nhân vật nguy hiểm ngụy trang thành một binh sĩ, nếu phát hiện tung tích của hắn, đề nghị lập tức thông báo."
Quân y viện đế quốc là chuyên môn dành cho hoàng thất, quý tộc và quan lớn trong quân đội, mỗi bệnh nhân bênh trong đều cao quý vô cùng, hệ thống phòng hộ an toàn dĩ nhiên là vô cùng tiên tiến, toàn bộ hệt như được quân sự hóa quản lý, bởi vậy, một khi nhận được tin tức khả nghi, các tòa nhà đều sẽ phản ứng nhanh chóng.
Vào lúc cửa văn phòng giáo sư Figg mở ra, Thẩm Tu Vân thân thủ cực nhanh vọt vào khúc cua của hành lang, ẩn nấp, nhìn thấy một bác sĩ trẻ mặc áo blu trắng, đeo kính mắt đi ra, mũi cao môi mỏng, ánh mắt có vẻ lạnh nhạt xa cách. Nhưng mà lúc này chân mày hắn nhíu lại, có thể thấy được tâm trạng không tốt.
Giáo sư Figg năm nay gần 60, vậy nam nhân tuổi trẻ này hẳn là tiến sĩ Laurent. Chỉ thấy sau khi hắn đi ra khỏi văn phòng, liền đến thẳng cửa kính kia, đưa đồng tử mắt đen nhìn vào khóa đồng tử, cửa kính mở ra, tiến sĩ Laurent ôm theo một xấp tư liệu đi vào.
Thẩm Tu Vân lúc này đã không còn nhiều thời gian để trì hoãn, âm thanh cảnh báo vang vọng trong hành lang, không biết bảo an sẽ đi đến tầng lầu này vào lúc nào, vì thế Thẩm Tu Vân không do dự nữa, trực tiếp vọt vào phòng làm việc của giáo sư Figg.
"Tiến sĩ Lauren, vì sao ngươi..." giáo sư Figg nói nửa câu, ngẩng đầu, trước mặt bỗng đi vào một người mặt chế phục quân trang, kết hợp với nội dung cảnh báo, y sợ tới mức từng chút từng chút từ từ đứng lên. "Ngươi, ngươi là ai?"
Nhưng, giáo sư Figg không có cơ hội biết đươc chân tướng, y chỉ cảm thấy bạch quang trước mặt nhoáng lên, cần cổ đột nhiên chợt lạnh, đau nhức tuôn ra, còn nghe thấy một tia tanh ngọt, trước mắt đã bị một mảnh sắc đỏ vùi lấp.
Đó là màu máu, là mùi máu. Là một chuyên gia khoa huyết học, khi còn sống y luôn giao tiếp cùng với chất lỏng thần bí này, lại chẳng ngờ rằng, vào thời khắc cuối cùng trong sinh mạng của mình, y cũng không tránh khỏi lời nguyền màu đỏ kia.
Giáo sư Figg ngã xuống đất, máu tươi không ngừng từ cổ chảy ra, thấm đỏ mái tóc hoa râm, cuối cùng chậm rãi mất đi độ ấm. Cảnh cuối cùng y nhìn thấy trên đời, là hung thủ cướp đi sinh mạng của y, cởi ra áo khoác bị máu tươi bắn lên tung tóe, lộ ra trang phục đen bên trong, da mặt bị bóc ra, để lộ một gương mặt kinh thế hãi tục.
Một tiếng thét chói tai non nớt vang lên, cắt ngang qua tiếng cảnh báo điện tử đang lặp lại không ngừng.
Thẩm Tu Vân quay đầu, thấy một bé gái 5,6 tuổi đang đứng trước cửa, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt, thất thanh khóc gọi: "Gia, gia.."