Chương 43
Phạm Tư Đức không tiếp tục đề tài thương cảm đệ đệ, chuyển lời: "Vậy, bây giờ ngài chuẩn bị rời khỏi nơi này sao?"
Thẩm Tu Vân thản nhiên nói: "Chuyện này không phải đã bị các ngươi nắm chắc?"
"Ngài nói quá khách khí, tin tưởng với bản lĩnh của ngài, nếu thật muốn đi, chúng ta cũng giữ không được."
Thẩm Tu Vân không trả lời. Phạm Tư Đức đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy điều khiển từ xa nhấn nút, mặt tường đối diện bàn làm việc biến thành màn hình toàn tức thật lớn, phát ra đoạn video trận đấu vừa rồi.
"Nói thật, từ lần đầu gặp mặt ta đã biết thân phận của ngài, có biết vì sao ta không báo cáo ngài không?" Phạm Tư Đức vừa điều chỉnh thử tốc độ đoạn video vừa nói.
Thẩm Tu Vân trả lời: "Muốn chờ ta kiếm đủ tiền cho đấu trường, không còn giá trị lợi dụng sau đó sẽ thả lưới dong thuyền sao?"
Phạm Tư Đức cười ha ha: "Tiên sinh, ngài thật đúng là một người thú vị, nếu ta chỉ là một thương nhân bình thường, nói không chừng sẽ thật sự làm như vậy. Nhưng ta không phải là thương nhân, hoặc là nói ta không chỉ là một thương nhân."
Video ghi hình trận thăng cấp bị tua đến đoạn cuối, Thẩm Tu Vân sử xuất Vân Quá Thiên Sơn bắt đầu 30 liên kích.
Phạm Tư Đức vỗ tay tán thưởng "Thật sự rất đẹp! Nhưng cũng thật đáng tiếc, không thể tưởng tượng được, thân phận chân thật của đấu sĩ L thế mà lại là thất hoàng tử..."
"Tới tìm ta, rốt cuộc muốn nói chuyện gì?" Thẩm Tu Vân mất kiên nhẫn.
Phạm Tư Đức quay đầu lại: "Chẳng lẽ ngài cam lòng? Người sáng suốt đều nhìn ra được, trận này rõ ràng là ngài thắng."
Thẩm Tu Vân không nói, chờ lời tiếp theo của đối phương.
Phạm Tư Đức thở dài, "Thôi được, ta nói thẳng với ngài. Kỳ thật ta vô cùng chân thành muốn mời ngài ở lại, hợp tác cùng chúng ta."
"Hợp tác cái gì?"
Sắc mặt Phạm Tư Đức hơi trầm xuống, "Quyền thế tuyệt đối của quý tộc Alpha đã được xác định từ hơn 200 năm trước sau cuộc chiến với trùng tộc, bọn họ dựa vào sức chiến đấu cường đại nên trở thành người thống trị đế quốc, mà vì nhân khẩu giảm mạnh, omega giỏi về sinh dục trở thành đối tượng bảo hộ đặc biệt của chính phủ, không ngờ rằng, cuối cùng lại trở thành cung ứng phẩm cho giới quý tộc..."
Nói tới đây, Phạm Tư Đức liếc nhìn Thẩm Tu Vân một cái, quan sát thần sắc của hắn, chỉ tiếc, cái gì cũng không nhìn ra, vì thế đành tiếp tục nói: "Nhưng hiện giờ đã hai trăm năm trôi qua, trùng tộc cũng đã sớm diệt vong, sinh tồn của nhân loại không còn phải dựa vào vũ lực của alpha, nhưng quý tộc alpha vẫn đứng ở đỉnh kim tự tháp, bọn chúng mục nát, sa đọa, chỉ là một đám ký sinh trùng hút máu nhân dân! Vì sao chúng ta phải vĩnh viễn hèn mọn mà ngưỡng vọng bọn chúng? Ví như trận đấu thăng cấp này, nếu không phải phát hiện đối phương là hoàng tử, ngài sẽ cam nguyện nhận thua sao, từ bỏ cơ hội tiến vào khu đẳng cấp cao sao?"
"Cho nên, ngươi đã sớm biết đấu sĩ L chính là thất hoàng tử?"
Phạm Tư Đức thần sắc vừa động, cười thuận theo: "Không hổ là người khiến cho binh đoàn sứ mệnh cũng phải hết cách."
"Vậy ba vị cao thủ kia, cũng đều là người của đấu trường?"
Phạm Tư Đức không phủ nhận.
Thẩm Tu Vân nói: "Nếu nơi này của các hạ cao thủ như mây, vì sao còn muốn hợp tác với ta?"
Thẩm Tu Vân có xu hướng chỉ tin vào quyền lợi, không tin ân tình. Giữa người với người chỉ có thời điểm tồn tại lợi ích chung mới có tạm thời địch bạn. Bởi vậy, với hắn, một đống lớn Phạm Tư Đức vừa nói đều là vô nghĩa, hắn muốn biết đối với Phạm Tư Đức mình có ích lợi gì, đáng để hắn giữ mình lại.
Phạm Tư Đức là một người thông minh, không quanh co lòng vòng nữa. "Ta nhìn trúng thân phận omega của ngươi."
Thẩm Tu Vân nhướng mày.
"Nếu muốn lật đổ sự thống trị của quý tộc alpha, chỉ dựa vào alpha tầng đáy và beta là không đủ, chúng ta nên liên hợp lại, không phải sao? Hiện giờ rất nhiều người cho rằng ngươi là truyền kỳ, bọn họ sùng bái ngươi, ngươi hoàn toàn có thể trở thành lãnh tụ của omega."
"Lật đổ thống trị? Vì sao?"
Lúc này đến phiên Phạm Tư Đức nhướng mày.
"Ta cho rằng, một kẻ có thể trốn khỏi tinh cầu Mai Tả mà còn đem tinh cầu Lama đùa đến nghiêng trời lệch đất, tất nhiên là bất mãn với vận mệnh bản thân, cũng tất nhiên có một trái tim dũng cảm dám phản kháng."
"Như vậy các hạ nhìn lầm người." Thẩm Tu Vân nói, gương mặt dịch dung thời khắc này càng có vẻ bình thản, giọng điệu hắn cũng bình thản như thế: "Ta chỉ là muốn sống sót, không có ý khác, hẳn là không giúp được ngươi."
Phạm Tư Đức nhíu mày, khẩu khí thay đổi: "Nếu không muốn hợp tác, không sợ ta trực tiếp báo lên tinh cầu Lama sao?"
"Vô phương, dù sao cũng đã từng đến một lần."
"Chẳng lẽ không sợ liên lụy đồng bạn?"
"Đồng bạn? Ai?"
"Omega kia trong phòng ngài."
Thẩm Tu Vân cười cười, không trả lời, trong mắt tràn ngập khinh thường trào phúng đối với uy hiếp trình độ thấp của phạm Tư Đức.
Giờ khắc này, Phạm Tư Đức bỗng nhiên ý thức được, tựa hồ căn bản không gì có thể uy hiếp được người này. Hắn căn bản không sợ bị lộ, cũng không để ý tới ai. Một người không còn gì sợ hãi, chỉ có thể lợi dụ, không thể cường bức.
Phạm Tư Đức quyết định lật con bài cuối.
"Trong khu cấp cao có rất nhiều đấu sĩ thực lực mạnh phi thường, nói vậy ngài đã có hiểu biết. Thực không dám giấu diếm, những năm gần đây trong đấu trường vẫn luôn bí mật kinh doanh phòng thí nghiệm, có thể thông qua dược vật đặc biệt cải thiện gen nhân loại, cường hóa cơ thể, thậm chí có thể loại bỏ tin tức tố, chẳng lẽ... chuyện này ngài cũng không thấy hứng thú?"
Thẩm Tu Vân nghe được có thể loại bỏ hương vị tin tức tố, ánh mắt thờ ơ liền thay đổi.
Phạm Tư Đức mỉm cười hài lòng, vỗ tay ba tiếng, ngoài cửa tiến vào một người, đúng là người đeo mặt nạ vừa mới theo sau Phạm Tư Đức.
"Ngài có thể nhìn ra sao, kỳ thực hắn cũng giống như ngài, cũng là một vị omega."
Thẩm Tu Vân nhìn về phía người tới, trên người hắn không có hương vị tin tức tố, vốn cho rằng hắn mặc cách ly trang, nhưng nhìn kỹ, cũng không phát hiện loại quần áo nào giống như là chế phẩm cách ly tin tức tố.
"Cần ta chứng minh cho ngài xem không?" Phạm Tư Đức nói xong lại làm tư thế mời, không biết ấn vào cơ quan nào, trên tường văn phòng bỗng nhiên xuất hiện cổng ánh sáng, Phạm Tư Đức dẫn đầu đi vào, Thẩm Tu Vân nhìn nhìn người đeo mặt nạ phía sau, đi theo.
Đi qua một đoạn cầu thang thực dài, vòng hai vòng như qua mê cung, lại là một cánh cửa, từ chỗ này đi vào liền tới phòng thí nghiệm của Phạm Tư Đức, nơi này lớn hơn tưởng tượng của Thẩm Tu Vân rất nhiều, các thiết bị thí nghiệm xa lạ nằm yên dưới ánh đèn lạnh như băng, có chút âm trầm.
Thẩm Tu Vân nhớ rõ cánh cửa vào có đánh số, phỏng chừng nơi này chính là một gian trong số nhiều phòng thí nghiệm
Trong góc phòng thí nghiệm có đặt một dụng cụ, cái này trước kia Thẩm Tu Vân đã từng thấy, là máy đo lường độ thuần huyết omega.
Phạm Tư Đức quay đầu lại có ý bảo, người đeo mặt nạ phía sau không nói một lời mà cởi sạch, trần truồng đứng lên máy đo, số điện tử thể hiện độ thuần huyết nhảy nhanh, cuối cùng dừng lại ở 93,13%.
"Thế nào, ngài tin rồi chứ?" Phạm Tư Đức quay đầu lại hỏi, "Kỳ thật độ thuần huyết của Vệ cũng coi như rất cao, đương nhiên, so với ngài vẫn có chút kém." Cơ hồ nhìn không ra đôi ngươi đảo qua nhanh trên người Thẩm Tu Vân, kiềm chế lòng tham chợt lóe.
Ánh mắt Thẩm Tu Vân dời từ con số đến trên mặt người kia, người được gọi là Vệ này, từ đầu tới cuối đều không nói chuyện.
"A, quên giới thiệu, vị này là Vệ, trợ lý của ta" Phạm Tư Đức nói, "hắn cũng từng là một đấu sĩ rất lợi hại."
Thẩm Tu Vân đột nhiên hỏi: "Không phải vừa mới nói, nhìn trúng thân phận omega của ta sao?".
Ý ngoài lời, trợ lý bên cạnh Phạm Tư Đức này có vẻ đã thỏa mãn toàn bộ điều kiện, sao còn muốn thêm hắn?
"Đương nhiên, chúng ta còn cần khả năng kêu gọi lực lượng của ngài lúc này." Phạm Tư Đức cẩn thận trả lời.
Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, Thẩm Tu Vân đổi ý.
"Ta đồng ý ở lại, nhưng thân phận của ta... Thất hoàng tử đã biết." Thẩm Tu Vân nhìn Phạm Tư Đức, con ngươi sâu thẳm bao hàm thâm ý.
"A, chuyện này ngài cứ yên tâm, nếu ngài đồng ý ở lại, mọi việc còn lại cứ giao cho Solomon." Phạm Tư Đức cười nói.
Sau khi Thẩm Tu Vân rời khỏi, video trận thăng cấp vẫn còn đang phát không tiếng động, Phạm Tư Đức xem lại nhiều lần, cuối cùng dừng lại vào lúc Thẩm Tu Vân ra chiêu Vân Quá Thiên Sơn kia.
Phạm Tư Đức bắt chéo tay trên bàn, chống cằm, bên miệng chậm rãi gợi lên ý cười, hắn thật sự rất muốn biết... lúc đó Thất hoàng tử vì sao không né?
"Vệ, đem đoạn video đưa cho chuyên gia khẩu âm, ta muốn biết, bọn họ lúc đó nói chuyện gì?"
Tin tức Thất hoàng tử công nhiên xuất hiện tại đấu trường solomon trong vòng vài giờ liền lan truyền khắp đế quốc.
Khi Carsen nhìn thấy thân đệ đệ của mình làm đấu sĩ ở đấu trường Solomon, mắt mở lớn cơ hồ muốn rớt ra ngoài, trực tiếp gọi điện thoại.
"Lezar, sao ngươi lại ở chỗ như vậy!"
"A, ra là đại ca", Lezar nằm ở trên giường, đối diện với gương mặt sư tử phẫn nộ của Carsen, há to mồm ngáp một cái, nhìn thật lười biếng, "Không phải chỉ là buồn chán trong lúc tuần tra biên quan sao, nên đến vui chơi một chút."
Carsen sửng sốt, cứ luôn cảm thấy thất hoàng tử này có chút không đúng, tuy nói sau khi tốt nghiệp học viện quân sự về y lập tức nhập ngũ, so với trước đây thì thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, nhưng vẫn là thoát không khỏi tâm tính nóng nảy của người trẻ tuổi, nhưng hôm nay là sao đây? Thần thái và ngữ khí hoàn toàn không để mình vào mắt như thế này, cũng sắp bắt kịp mấy lão cáo già khó chơi trong hội nghị rồi! Thật sự là làm người nhìn không yên!
"Thân là hoàng tử, thế nhưng lại đi làm đấu sĩ, quả thật là sỉ nhục hoàng thất! Nhân dịp phụ hoàng còn chưa nghe tới chuyện này, khuyên ngươi nhanh chóng trở về!"
"Không vội. Lại nói, ta ở chỗ này nghe được một tin đồn thú vị nha." Lezar cong khóe môi, ý vị sâu xa nhìn Carsen.
Sắc mặt Carsen khẽ biến "Đồn cái gì?"
"Mọi người đều nói, đấu trường Solomon là sản nghiệp của đại ca."
"Nói bậy!" Carsen lập tức phủ nhận.
"Đúng vậy, loại mua bán xấu xa dơ bẩn này, đại ca sao có thể nhúng tay chứ? Ta đã đánh hết những kẻ nói nhảm rồi!" Lezar nói đến lòng đầy căm phẫn.
Khóe miệng Carsen run rẩy.
"Lezar, khuyên ngươi một câu, đừng có quậy nữa, ngươi vừa được phong thống soái binh đoàn Vinh Quang, tự rời bỏ công vụ như thế, bị truyền ra ngoài thì phải làm sao giải thích với dân chúng đây?"
"Cho nên ta vừa đề xuất trả lại chức thống soái rồi."
Carsen cơ hồ trợn mắt há mồm, nửa ngày nói không nên lời.
"Ngươi nói cái gì?".
Thất hoàng tử lại ngáp một cái, vỗ vỗ gối chọn một vị trí càng thoải mái, "Được rồi đại ca, ta bị thương, muốn nghỉ ngơi. Sau này ta có trận đấu nhớ đến cỗ vũ, nhị ca cũng nói sẽ tới, ngươi cũng không thể bỏ qua."
Đầu tim Carsen nhảy dựng, "Manuss? Hắn đến làm gì?" Nhưng đầu kia đã cúp máy. Carsen nửa ngày cũng không kịp phản ứng, hai mắt đăm đăm nhìn điện thoại.
Thất hoàng tử đây là có ý gì? Có chuẩn bị chơi xấu Solomon không đây?
Mà bên kia Lezar sau khi cúp máy cũng không thật sự nghỉ ngơi, chỉ quăng ánh mắt ra hiệu với nhân viên chiếu cố chăm sóc cho mình để hắn mở cửa phòng.
Nhân viên chăm sóc hỏi ý kiến: "Ngài xác định?".
Thất hoàng tử mỉm cười gật đầu.
Nhân viên bất đắc dĩ phải nghe theo mệnh lệnh đi mở cửa, kết quả phóng viên rình mò ở ngoài tràn vào như thủy triều.
"Lezar điện hạ! Nghe nói ngài vào đấu trường Solomon bắt đầu khiêu chiến một đường từ tầng dưới chót chưa từng thua, được coi là chiến thần bất bại, chuyện này có thật không? Ngài có từng bị thương trong quá trình đó không?"
"Vương tử điện hạ tôn quý, xin hỏi vì sao ngài che giấu tung tích tiến vào Solomon? Trong chuyện này có mưu kế của Kelmis bệ hạ hay không?"
"Điện hạ, ngài có thể giải thích một chút trong trận thăng cấp gần đây, đối thủ của ngài, Dã Quỷ, sau khi nhận ra thân phận của ngài đã nhận thua không? Có người nói sự xuất hiện của ngài gây nhiễu loạn công bằng, đối với chuyện này ngài có ý kiến gì không?"
"Lezar điện hạ, nghe nói ngài vừa bị ám toán, xin hỏi có bắt được hung thủ hay không? Hiện tình trạng của ngài như thế nào?"
"Lezar điện hạ..."
"Thất hoàng tử điện hạ..."
Đối mặt đám phóng viên điên cuồng, trước mặt là vô số bút ghi âm, camera và ánh đèn flash nháy liên tục, Lezar lấy tay để trên môi, nhẹ nhàng ho một tiếng, thản nhiên cười, "Được rồi, đừng vội, từng người hỏi."
Chương 44
Ánh mắt của người khác, ta vì sao phải để ý? Thẩm Tu Vân nhớ rõ trước kia từng hỏi người nọ.
Người nọ chỉ nói tám chữ: nhân tâm sở hướng, nhân ngôn đáng sợ.
Thẩm Tu Vân lúc ấy chỉ nghe như vậy, không để trong lòng.
Một lần say rượu mơ hồ nghe người nọ nói bên tai : "Tu Vân, ngươi thật giống một thanh vũ khí sắc bén, một món thần binh tuyệt thế." Thẩm Tu Vân nói "Hử? vậy ngươi là cái gì?" Người nọ cười cười, "Ta là người cầm binh khí."
Lợi khí lợi khí, lợi khí bất lợi, bị người vứt bỏ. Thẩm Tu Vân cười lạnh, người kia so sánh hắn với vũ khí, kỳ thật đã sớm chỉ ra kết cục cho hắn. Chỉ tiếc năm đó chính mình kiến thức nông cạn, không hiểu thâm ý của hoàng tử.
Trang nhất nhật báo đế quốc, ảnh chụp thất hoàng tử cơ hồ chiếm trọn mặt bìa. Thẩm Tu Vân nhìn gương mặt giống hệt người trong kiếp trước kia, bất tri bất giác mím môi, ánh mắt càng thêm u ám.
Thất hoàng tử làm đấu sĩ, sau vài ngày đã không còn là tin mới, hiện giờ thu hút sự quan tâm của mọi người chính là trong trận thăng cấp của khu võ sĩ trung tầng, thất hoàng tử cho rằng đối thủ vì thân phận của y mà thoái nhượng cho nên thỉnh cầu đấu trường được đấu lại. Đấu trường lại trả lời trận đấu trước tính hòa, cả hai đồng thời thăng cấp vào khu đấu sĩ cấp cao.
Giữa yên tĩnh, một âm thanh cao vút đánh vỡ suy nghĩ, Thẩm Tu Vân lấy lại tinh thần, ra khỏi phòng ngủ, thấy Brandy mồ hôi đầm đìa rên rỉ vặn vẹo trên sofa. Omega trong trạng thái động dục vô cùng mê người, tin tức tố nồng đậm có thể gợi lên dục vọng bất cứ một alpha nào, một bên khao khát bị hung hăng xâm chiếm, một bên không chút do dự hạ xuống dấu vết của chính mình lên thân thể mang đến niềm vui thích kia. Một đêm giao hoan, đối với một bên là hẹn ước đã sớm mất đi hiệu lực pháp luật, mà bên kia, lại là dung nhập cốt nhục, thần phục không thể nghịch.
Brandy đã dùng thuốc được đúng một tháng, hôm nay là ngày cuối cùng, dược hiệu không được giải quyết càng ngày càng thêm khổ sở, lúc này rốt cuộc bộc phát ra đến. Hắn nằm trên ghế sofa khó nhịn mà cọ xát thân thể của chính mình, ngón tay không nặng không nhẹ xoa lên cơ thể, có vẻ dằn vặt không chịu nổi. Brandy nhìn Thẩm Tu Vân, muốn nói, há miệng thở dốc, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng
Thẩm Tu Vân chợt nhớ tới khi Phạm Tư Đức nhắc tới Brandy đã dùng từ: đồng bạn.
Đồng bạn? Người trên đời này, trừ bản thân, còn có ai có thể tin? Cũng chỉ lợi dụng lẫn nhau mới có thể làm người an tâm.
"Đứng lên, cầm kiếm của ngươi." Thẩm Tu Vân không chút biểu hiện thương cảm quan tâm, đá thanh kiếm bị ném bên cạnh xô pha tới trước mặt Brandy.
Brandy mở lớn đôi mắt phiến hồng, ánh mắt tràn ngập sương mù nhìn Thẩm Tu Vân, nhưng sau một giây, hắn giãy dụa lăn xuống, Môi đã bị cắn rách, quỳ rạp trên mặt đất muốn đứng dậy, nhưng thử mấy lần cũng không thành công, gian nan bò tới phía trước muốn ôm chân Thẩm Tu Vân, bị Thẩm Tu Vân một cước đá văng.
"Tự dựa vào sức mình đứng lên. Hôm nay là ngày ước định kiểm nghiệm của chúng ta, ta muốn xem ngươi múa kiếm."
Brandy run rẩy cả người, hai chân nhũn ra, căn bản không thể dùng sức, khẽ cắn môi, nhịn không được muốn nắm chân Thẩm Tu Vân, lại bị đá ra.
"Ngươi nói hận alpha thấu xương, trong mắt của ta cũng chỉ thế này không hơn." Thanh âm Thẩm Tu Vân không cao, đạm mạc ngồi vào ghế dựa, rủ mắt, từ trên cao nhìn xuống Brandy. "Nếu đứng trước mặt ngươi là Alpha, có phải ngươi cũng sẽ như vậy hay không, khom lưng quỳ gối hầu hạ bên dưới?"
Brandy giống như bị những lời này kích thích, tay run rẩy cầm lấy thanh kiếm, dùng hết khí lực toàn thân hét lớn, lấy kiếm chống xuống sàn, từ từ đứng lên. Chém ra một đường kiếm, chân mềm nhũn, lại nửa quỳ trên mặt đất. Thở hổn hển hai hơi, lại cố gắng đứng thẳng, tiếp tục động tác.
Một bộ kiếm thuật cơ bản, gập gập ghềnh ghềnh, nếu dựa theo tiêu chuẩn của Thẩm Tu Vân, tuyệt đối không phù hợp. Thẩm Tu Vân kỳ thật rất muốn để Brandy từ đâu đến liền quay về chỗ cũ, hắn không phải người kiên nhẫn gì, nhưng vẫn chịu đựng tiếp tục nhìn, cho dù Brandy ngã xuống bao nhiêu lần, hắn đều không bắt dừng lại. Tin tức tố omega động dục nồng đậm tràn ngập căn phòng, khí vị quen thuộc kia, làm Thẩm Tu Vân trộm nhớ tới tình cảnh bản thân ở căn cứ Mai Tả.
Loại khổ sở này, hắn hiểu.
"Đủ." Thẩm Tu Vân cuối cùng cũng nói.
Brandy buông kiếm ngồi xuống sàn nhà, tựa hồ cũng biết biểu hiện của mình rất kém cỏi, lúc trước hai người ước định, nếu hắn không thể xuất ra được bộ kiếm pháp đầy đủ, Thẩm Tu Vân sẽ không giữ hắn lại. Nghĩ tới đây, hắn tuyệt vọng nhắm mắt, nước mắt không khống chế được chảy xuống. Chẳng lẽ nhất định phải trở lại vũng bùn kia sao? Chẳng lẽ bản thân mình chỉ xứng đáng làm đồ chơi của người khác thôi sao?
"Kỹ xảo chưa nắm vững, về sau phải luyện tập nhiều hơn."
Thẩm Tu Vân bỏ lại một câu nói như vậy, liền đứng dậy rời đi, để lại Brandy sững sờ ngồi dưới đất.
Nghĩa là... đủ tư cách? Hắn có thể ở lại?
Thẩm Tu Vân sau khi rời phòng ở tầng 101, đi vào thang máy.
Bởi vì trận đấu kia được đấu trường phán hòa, hắn hiện giờ đã tiến vào khu đấu sĩ cấp cao, có thể sử dụng phòng huấn luyện súng và phòng huấn luyện cơ giáp. Trong đó phòng huấn luyện cơ giáp phải ở trên tầng 120 mới có tư cách sử dụng, Thẩm Tu Vân hiện giờ chỉ có thể đi đến phòng huấn luyện súng. Lúc này đã là đêm khuya, là lúc phòng huấn luyện vắng nhất, Thẩm Tu Vân không thích nhiều người, cho nên chọn giờ này.
Dùng thẻ đấu sĩ quét vào cửa, đây là lần thứ hai Thẩm Tu Vân tới chỗ này, sau khi vào cửa, bên trong gồm có hai tầng, toàn bộ chia thành các gian huấn luyện kín như tổ ong, rất đồ sộ.
Thẩm Tu Vân chọn một gian không có ai, cửa thủy tinh sau lưng tự động đóng lại, hắn đeo kính mắt có sẵn trên bàn điểu khiển, phía trước lập tức xuất hiện súng mô phỏng, khoảng cách tới điểm ngắm có thể điều chỉnh theo tùy nhu cầu.
Hệ thống thông minh hỏi Thẩm Tu Vân muốn chọn loại súng nào, hắn lướt qua tất cả các loại súng, hiện giờ cần phải tập độ chính xác, vì vậy Thẩm Tu Vân chọn súng laser cơ bản, bắt đầu tập luyện. Kỳ thật chuyện này với hắn không khó, đời trước từng cưỡi ngựa bắn tên, cũng có thể cách 1km bắn trúng đầu người, hiện giờ chuyện này với hắn mà nói, chỉ là tập cho thêm thuần thục.
Từng phát bắn ra, trên tay Thẩm Tu Vân đeo sẵn tai nghe, trên mặt đeo kính mắt điện tử màu trà, trước mắt không ngừng hiện ra con số.
Kết thúc 9.68. Kết thúc 9.71. Kết thúc 9.75. Kết thúc 9.79....
Thành tích không ngừng tăng theo thời gian, hơn nữa còn tăng rất nhanh, nhưng hắn không dừng lại, bắn xong một băng đạn lại thay cái mới, cứ như vậy liên tục vài giờ, giống như cánh tay không biết mệt, cho đến khi đạt được 10 điểm thành tích, thân thể đã gần như cương cứng mới bắt đầu cử động một chút.
Thẩm Tu Vân điều chỉnh khoảng cách xa hơn, lập lại quá trình, tới khi được 10 điểm lại chỉnh khoảng cách xa thêm nữa, lại bắn.
Một khẩu laser tự động A2, Thẩm Tu Vân bắn được thành tích thập toàn ở khoảng cách xa nhất, mới bỏ súng xuống, tháo tai nghe và kính điện tử xuống, tay trái nắm lấy tay phải, chậm rãi dựa vào tường, điều chỉnh hô hấp, giảm đi sự cương đau của cơ bắp.
Hôm qua, đường dây ngầm mà Thẩm Tu Vân khổ cực bố trí lúc trước rốt cuộc có kết quả, có người tìm được hắn, muốn hắn giết một người.
Nếu muốn làm lại nghề cũ, Thẩm Tu Vân nhất định phải quen thuộc vũ khí của thế giới này, bất kể là đao, kiếm hay là súng, hắn phải hiểu hết tính năng mới có thể đảm bảo không có sai sót. Kỳ thật suy nghĩ lại, trận đấu với hoàng tử Lezar kia cũng không tệ, Thẩm Tu Vân hắn cho tới hôm nay vẫn có thể tiêu dao bên ngoài, không phải không liên quan tới khinh thị cố hữu của mọi người đối với omega.
Hắn chưa từng chạm đến điểm mấu chốt của bọn họ, cho nên bọn họ cũng chưa áp dụng thủ đoạn cực đoan. Nhưng sau này sẽ không còn như vậy nữa, khi hắn lại trở thành ma đầu tay nhiễm máu tươi, ai sẽ còn hạ thủ lưu tình với hắn?
"Tu Vân, ngươi nên biết, có vài người có thể giết, vài người không thể giết, vài người giết phải cho người biết, mà có vài người, không thể ra ánh sáng."
Thẩm Tu Vân phiền lòng, không hiểu vì sao, cả đời này, hắn mỗi lần nghĩ tới chuyện giết người, trong đầu sẽ nhớ tới lời này của người kia. Hừ, giết người mà thôi, đều là do Diêm Vương đoạt mệnh, tóm lại đều phải gặp báo ứng, còn phân biệt cái chó gì.
Thất hoàng tử cứ muốn quanh co lòng vòng, hắn thì cái hiểu cái không, hắn chỉ biết là, cực hạn, là căn bản bảo mệnh của hắn. Trong thời gian ngắn nhất, đạt hiệu quả cao nhất, là chuyện duy nhất hắn có thể làm.
Thẩm Tu Vân đợi thật lâu, sống lưng cứng nhắc mới có tri giác trở lại, đang chuẩn bị ra khỏi phòng huấn luyện, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy bên ngoài cửa kính đứng một người. Sắc mặt Thẩm Tu Vân trầm xuống, mở cửa đi ra.
"Tốc độ thay đạn của ngươi không đủ nhanh, nếu vậy trên chiến trường sẽ chịu thiệt." Lezar bước tới, nói.
"Ngươi vẫn luôn đứng đây?"
Thẩm Tu Vân không biết giữa Phạm Tư Đức và Lezar đã đạt thành giao dịch gì, chẳng qua Lezar cũng không tiết lộ thân phận của hắn, với hắn, chỉ biết vậy là đủ rồi, nhưng cân bằng vi diệu như vậy không biết có thể duy trì bao lâu, đó cũng là một nguyên nhân khiến Thẩm Tu Vân gấp gáp huấn luyện.
"Mỗi loại súng không phải chỉ cần bắn chuẩn là được, cấu tạo tháo ráp súng cũng cần phải nắm rõ, như vậy sẽ trăm trận trăm biết, tiết kiệm rất nhiều thời gian luyện tập."
Thẩm Tu Vân không để ý tới Lezar, im lặng đi ra ngoài, Lezar bám theo sau hắn, "Nếu ngươi muốn học, ta sẽ dạy ngươi."
"Thất hoàng tử, ngươi muốn cái gì từ ta?" Thẩm Tu Vân sau khi rời khỏi phòng huấn luyện, thấy Lezar vẫn bám theo không rời, mất hết kiên nhẫn.
Lezar ngẩn người, cười cười: "Không có gì, chỉ cảm thấy có duyên với Dã Quỷ huynh, muốn kết giao bằng hữu."
Thẩm Tu Vân nhìn nụ cười của Lezar, kiếp trước kiếp này vào thời khắc này giống như dung vào làm một, ánh mắt dần chìm xuống. "Thân phận Thất điện hạ tôn quý, tại hạ không dám trèo cao."
Lezar còn muốn bước tới, không ngờ trước mặt đột nhiên thoáng qua một mảnh sáng như tuyết.
Thẩm Tu Vân rút kiếm chỉ vào Lezar, "Thất điện hạ, bộ dáng của ngài quá giống cừu gia của ta, xin khuyên một câu, tốt nhất hãy cách xa ta một chút, nếu không, khó đảm bảo ngày khác ta thất thủ, tổn hại đến tánh mạng điện hạ."
Chương 45
Lezar nhìn bóng dáng Thẩm Tu Vân rời đi, ánh mắt đuổi vào đến tận trong thang máy.
Cừu gia... Không sai, đời trước chính mình hại chết hắn, nếu hắn biết người đứng trước mặt chính là Thất hoàng tử của kiếp trước kia, kiếm vừa rồi có phải sẽ trực tiếp đâm tới?
Điện thoại trên người vang lên, Lezar quay về phòng mình nhận điện, là Joseph: "Lezar mau hồi cung, hoàng đế Kelmis tức giận, hội nghị đang buộc tội ngươi."
"Được, ta biết."
Joseph thấy Lezar không nóng không vội, có chút bực: "Ta nói nhóc con nhà ngươi xảy ra chuyện gì, không phải nói bí mật hành động sao! Sao lại để lộ thân phận như vậy? Giờ thì tốt quá rồi, ngươi chỉ còn thiếu điều mang thêm đèn tụ quang nữa thôi! Chờ về bị mấy lão già kia lột da đi!"
"Được, ta biết, về ngay." Lezar ngồi thằng, bày ra biểu tình nghiêm túc.
Joseph lấy ngón tay làm súng lục chỉ về phía Lezar: "Tự giải quyết cho tốt đi, lười quản ngươi." Nói xong liền tắt máy.
Lezar cầm chiếc mặt nạ bạc đã sớm không còn tác dụng, cuối cùng vẫn quyết định suốt đêm lên đường về tinh cầu Lama. Phòng y cách phòng Thẩm Tu Vân không xa, đi ngang qua cửa phòng hắn không khỏi dừng bước, nhìn cách cửa đóng chặt, thật lâu sau mới bước chân rời đi.
Sau khi tiến vào khu đẳng cấp cao, Thẩm Tu Vân không quá chấp nhất với việc thăng cấp, lựa chọn bỏ rất nhiều trận đấu, nhưng ngày đêm không ngừng ở trong các loại phòng huấn luyện của đấu trường. Từ khu thể năng cận chiến quyết liệt, đến huấn luyện súng ống, phương pháp huấn luyện tự ngược của hắn cơ hồ dọa ngốc Brandy.
Lúc trước Brandy bị Thẩm Tu Vân ép buộc uống thuốc huấn luyện tính kháng dược, có đôi khi nhẫn nhịn đến thật sự không chịu nổi, trong lòng cũng trộm oán hắn, thậm chí còn hoài nghi không biết có phải là do hắn chưa thành niên hay không, chưa trải sự đời, không hiểu được sự thống khổ của kỳ động dục. Lúc trước ở khu trung cấp, hắn chỉ thấy uy phong của Thẩm Tu Vân trên lôi đài, cho đến khi vào khu đẳng cấp cao, thấy Thẩm Tu Vân cơ hồ mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng huấn luyện, mỗi ngày chỉ ngủ vài tiếng, khi trở về quần áo từ trong ra ngoài đều ướt đẫm, mới rốt cuộc hiểu được, để có cảnh đẹp bày cho người xem, sau lưng phải trả giá đắt như thế nào.
Tay Thẩm Tu Vân cũng nhanh chóng bởi vì cường độ huấn luyện cao mà dẫn đến huyết nhục mơ hồ, Brandy mở lớn mắt nhìn hắn dùng loại thuốc rẻ tiền đổ lên miệng vết thương, sau đó mặt không đổi sắc lấy vải quấn lại, Brandy chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy đau. Đối diện Thẩm Tu Vân, Brandy cảm thấy mình uống loại thuốc này, thật sự là chẳng có gì đáng nói.
Kỳ thật Thẩm Tu Vân cũng không phải muốn tự ngược, nhưng thật vất vả mới có đơn hàng, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, cầm tiền cầm mạng trở về, hắn phải nhanh chóng khôi phục đến trạng thái tối cao của hắn.
Hiện giờ ở chỗ này hắn đã tương đương một khối thịt béo, rất nhiều người đều muốn nuốt, chỉ vì nhiều nguyên nhân kiềm hãm mà tạm thời bình an, hắn là omega, lại có độ thuần huyết cao, dễ sinh dục. Đây là tội. Không ai sẽ chân chính chứa chấp hắn, ngay cả Solomon cũng không thể ở lâu. Nếu muốn thoát thân, hắn cần tiền. Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, nếu đơn hàng đầu tiên này không thể làm nổi lên tên tuổi, về sau sẽ không ai còn tìm hắn nữa, đến lúc đó hắn có năng lực gì tìm kiếm cuộc sống yên ổn?
Mười ngày sau, Thẩm Tu Vân thay đổi dịch dung, lặng lẽ rời khỏi Solomon, lên phi thuyền đến tinh cầu Lama, cũng nhờ Brandy để hắn giúp mình tạo chứng cứ như chưa bao giờ rời khỏi Solomon. Kỳ thật Thẩm Tu Vân cũng không mấy tín nhiệm omega này, giả vờ như vậy chỉ để thêu hoa trên gấm, những chuyện chân chính liên qua tới tính mạng bản thân, hắn không thể tin bất luận kẻ nào, ai cũng không thể.
Tinh cầu Lama vẫn luôn phồn thịnh như thế, nơi tập trung hoàng thân quốc thích, đứng dầu kinh tế đế quốc. Lần đầu tới nơi này, Thẩm Tu Vân như chuột chạy qua đường, không có cơ hội lĩnh hội cẩn thận những phồn hoa xa xỉ của tinh cầu này. Đứng ở đài phun nước lớn trước quảng trường trung tâm Klappa, nhìn pho tượng tượng trưng cho ba nhóm giới tính ABO, vẻ đoàn kết tươi cười hài hòa chiếu vào trong mắt Thẩm Tu Vân, có vẻ hoang đường đến nực cười.
Đón xe từ chỗ này đi hướng đông nam khoảng 15 phút, là Quân Y viện đế quốc, đối tượng trong đơn hàng đầu tiên của Thẩm Tu Vân, chính là một vị giáo sư trong đó.
Không hỏi nguyên nhân, chỉ nói giá tiền, có người mua mạng, hắn sẽ lấy mạng, đó là nguyên tắc nhất quán của Thẩm Tu Vân, cho nên sự hiểu biết về vị giáo sư này đối với hắn cũng chỉ giới hạn ở một cái tên, tuổi, ngoại hình: Figg, 56 tuổi, Alpha béo hói. Tư liệu rất ít, muốn biết thêm, cần yêu cầu thêm một chút công phu của hắn.
Thẩm Tu Vân dịch dung thành một lão già, mặc quần áo cũ kỹ lang thang ở phụ cận Quân Y viện ba ngày, điều tra địa hình, âm thầm quan sát quy luật hành tung của Figg. Người mua cho hắn 20 ngày, hắn dùng 10 ngày tiến hành đột kích thể năng huấn luyện, khởi hành, chuẩn bị hết 1 ngày, hiện giờ còn lại sáu ngày. Hoàn cảnh bên ngoài đã nắm rõ, còn cần phải nghiên cứu thêm bên trong quân y viện, đặc biệt cần đi vào văn phòng của Figg, xem xem có thể thu được manh mối lợi dụng được hay không.
Quân Y viện đế quốc chỉ xem bệnh cho quan viên chính phủ, nhân viên quân đội và toàn thể quý tộc, hoàn toàn không có cảnh người đến người đi như các bệnh viện thông thường khác, toàn bộ bệnh biện đều được bảo vệ nghiêm ngặt, khó trà trộn vào. Thẩm Tu Vân tìm rất nhiều phương pháp, cuối cùng tập trung vào tên lính đứng gác bên cổng chính.
Theo quan sát nhiều ngày của Thẩm Tu Vân, phát hiện thời gian thay ca bảo vệ là cách cứ mỗi 4 giờ, mỗi lần hai người, sĩ binh bảo vệ tổng cộng có 12 người. Những sĩ binh khác chia theo nhóm lên khóa học, thời gian đều là thay phiên, nói cách khác, ca của mỗi người có thể vào ban ngày cũng có thể vào ban đêm.
Nhưng, người bị Thẩm Tu Vân đặc biệt chú ý này, thời gian gác là 10h sáng đến 2h trưa, mỗi ngày đều như vậy, kiên trì, chưa bao giờ thấy hắn vào ca đêm. 10h sáng đến 2h trưa, người tinh ý đều có thể nhận ra, là đoạn thời gian thuận tiện dễ dàng nhất trong ngày, không phải dậy sớm mà lại được về sớm.
Thẩm Tu Vân sinh nghi trong lòng, theo dõi binh sĩ này 1 ngày, nhân lúc hắn ở quán bar uống rượu liền trộm ví tiền của hắn, tìm ra thẻ lính, lên mạng tra thân phận hắn, quả nhiên đúng như suy nghĩ, người này là một vị cháu của phó viện quân y. Cũng chỉ có thể quan hệ lớn như vậy, mới có thể được hưởng ưu đãi đặc biệt này.
Thần không biết quỷ không hay mà trả lại ví tiền, Thẩm Tu Vân cười cười, kéo cao cổ áo, len vào đám người trong bar, lặng yên rời khỏi.
Ngay khi hắn vừa chuẩn bị ra khỏi quán bar, đột nhiên một đám người tiến vào, đều là quân nhân đế quốc, trên áo choàng bọn họ thêu gấu, là người của binh đoàn Quang Minh. Đám người kia cử chỉ càn rỡ, thần thái cuồng vọng, chưa vào cửa đã có thể nghe thấy tiếng cười của bọn họ.
Thẩm Tu Vân không muốn trêu chọc những người này, lối ra nhỏ hẹp, hắn nghiêng người muốn né qua, nhường đám người kia đi trước, không ngờ binh lính binh đoàn Quang Minh này đùa giỡn với nhau, có một người bị đẩy đụng vào Thẩm Tu Vân.
"Mẹ! Có mắt hay không!" Rõ ràng là bọn họ đụng người, đã không xin lỗi, ngược lại đổi trắng thay đen, mắng Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân ở căn cứ Mai Tả và Solomon đã nghe nói ít nhiều chuyện về ba binh đoàn của đế quốc, đều nói binh đoàn Sứ Mệnh trọng quyền, binh đoàn Vinh Quang trọng danh, mà binh đoàn Quang Minh này thì trọng tiền, vào lúc chiến tranh phụ trách làm hậu cần và hỗ trợ, thời bình thì phục trách trông coi vận chuyển các loại vật tư, là nơi có miếng nhất trong ba binh đoàn, cũng là vô dụng nhất, bên trong toàn là con cháu quyền quý không tiền đồ không cầu tiến, hoạt động nhiều nhất chính là ỷ thế hiếp người, gieo tiếng xấu khắp nhân gian.
Bởi vì không muốn lớn chuyện, Thẩm Tu Vân chỉ có thể chấp nhận nói câu xin lỗi, tên kia cũng hùng hùng hổ hổ vài câu vốn cũng đã muốn bỏ qua, lúc này một người trong đám lại nói: "Gì chứ? Tên này mặc cách ly trang?"
Đế đô đương nhiên không giống với Solomon luật pháp suy đồi, nơi nơi đều có thể nhìn thấy người mặc cách ly trang. Muốn mặc cách ly trang ở đế đô cần phải đăng ký quản lý, quản chế chặt chẽ như đối với sử dụng súng ống, rất ít người có được.
"Hả? Thế mà không phải là áo choàng cách ly mà là cách ly trang?" những người khác lúc này cũng chú ý tới.
Mấy ngày nay Thẩm Tu Vân đều mặc áo cách ly kia ở bên trong, bên ngoài ăn vận bình thường, như vậy vừa không dễ thấy như áo choàng, cũng có thể che đi tin tức tố omega, điều không hoàn mỹ duy nhất chính là trên người sẽ không còn tin tức tố, chỉ cần có người đặc biệt chú ý đến hắn, sẽ phát hiện ra chỗ khả nghi.
Có thể mặc tới cách ly trang, loại trang phục trân quý này, phỏng chừng trên toàn tinh cầu Lama cũng không quá hai mươi vị, Thẩm Tu Vân vừa khéo không gặp may, đụng phải đám quân nhân binh đoàn Quang Minh này đều là quý công tử, hiểu biết của đối phương về loại chuyện này phải nói là sâu sắc. Tại tinh cầu Lama, có thể đặt được cách ly trang chỉ có ba cửa hàng, đặc biệt làm theo yêu cầu của khách hàng, bọn họ không dám nói đều biết rõ, nhưng cơ bản đều có sơ giao, vừa nhìn Thẩm Tu Vân thì đã biết là gương mặt mới, khó trách thu hút sự chú ý của bọn họ.
"Này, đây là quý công tử nhà ai vậy ta? Sao lạ mặt như vậy? Hãy làm quen một chút đi!" Người đụng phải Thẩm Tu Vân nói, ánh mắt không một chút ý tốt.
Thẩm Tu Vân trầm xuống, đảo mắt nhìn qua 8 vị quân nhân này, biết khó có thể êm đẹp, chuẩn bị tốt nhất cho chuyện xấu.
"Ta nghĩ,... chắc không phải là omega trộm trốn ra trong phủ của ai đấy chứ?" Thấy Thẩm Tu Vân không nói lời nào, vài người càng thêm to gan, "Cho bọn ta xem chứng minh thư của ngươi, hoặc là cởi cách ly trang ra để bọn ta tự kiểm tra cũng được nha." Câu nói sau cùng đưa đến một trận tiếng cười, rất nhanh liền dẫn đến sự chú ý của khách nhân trong quán.
Thẩm Tu Vân biết nếu trì hoãn thêm, tình huống sẽ càng bất lợi, tay chậm rãi sờ chuôi kiếm laser bên hông, đang muốn phát tác, lúc này lại nghe một tiếng cười duyên: "Ôi, còn tưởng là ai, ầm ĩ như vậy, đây không phải là Frey thiếu gia sao! Ngài lại tới đế đô buôn bán sao, làm người ta nhớ chết luôn rồi!"
Sau đó, trong đám người chen vào tới một nam nhân trẻ tuổi ăn diện như hoa, là omega trong quán, hồng bài của đế đô. Mọi người hết nhìn trái rồi nhìn phải, muốn nhìn xem Frey thiếu gia có thể làm cho hồng bài đầu bảng kích động đến vậy là ai, chỉ thấy hắn đầy nhiệt tình lao vào trong ngực Thẩm Tu Vân.