Chương 40
Nếu trên đời này, trong lòng y có một người, đó chính là Thẩm Tu Vân.
Giang sơn sắp tới tay, vì quyền vị tối cao kia, y đã sớm là một kẻ vô tình.
Vô tâm mà sống, tay nhiễm máu tươi mà sống, không từ thủ đoạn mà sống, chúng bạn xa lánh mà sống, cho dù cuối cùng không thể tránh khỏi hy sinh người yêu, y cũng muốn bước lên đến đỉnh, từng bước một, tiến đến ngôi cửu ngũ Kim Loan điện.
Thất hoàng tử vĩnh viễn cũng sẽ không quên, lúc y tận mắt nhìn Thẩm Tu Vân khi ám sát phụ hoàng đã nói:
"Vị trí cao như vậy, có lạnh hay không?"
Lúc đó y cho rằng những lời này là Thẩm Tu Vân nói với phụ hoàng y, cho đến một khắc kia khi y đâm chết Thẩm Tu Vân, nhìn vào mắt hắn, thất hoàng tử mới biết được, thì ra những lời này, là hắn nói với mình. Thẩm Tu Vân kỳ thật đã sớm biết, thời điểm ám sát hoàng đế, chính y nấp sau trụ.
"Tu Vân, ngươi quả nhiên... quả nhiên... vẫn quay lại..."
Khóe môi Lezar khẽ nhếch, thấp giọng nói, mãnh liệt ho khan hai tiếng, vị tanh ngọt dâng lên trong miệng, nhìn người nọ đơn thương độc mã quay về, không biết nên cảm thấy may mắn vì theo đúng kế hoạch mình tạo dựng, hay là nên cảm thán tính tình người này một chút cũng không thay đổi.
Thẩm Tu Vân dùng ám khí đánh lệch ngân đao trong tay người kia, cứu Lezar một mạng, hắn đã quan sát kỹ thực lực ba người này, không ngốc đến nỗi đánh nhau trực diện với bọn họ, Thẩm Tu Vân bắn ra một phi trảo về tòa nhà bên cạnh Lezar, thu dây, mượn lực phi thân qua, vào lúc lướt ngang qua Lezar, chuẩn xác đem người vớt lên.
Phi trảo chỉ có thể chịu được trọng lượng của một người, mang thêm Lezar liền có chút không chịu được. Quả nhiên, Thẩm Tu Vân ấn nút thu phóng, cũng không nhẹ nhàng như khi dùng một mình, móc câu biến dạng, dây thừng căng thẳng, mắt thấy sẽ nhanh rớt ra, Thẩm Tu Vân ném luôn một lúc hai cái phi trảo còn lại, lực chống đỡ của ba cái phi trảo cuối cùng kéo hai người bọn họ lên, nhưng vì có ba điểm cố định, nên không thể linh hoạt như khi dùng một cái, hơn nữa Thẩm Tu Vân chỉ còn 3 cái phi trảo trên người, không còn cách nào thay đổi, muốn bay qua các tòa nhà như khi hắn chỉ có một mình là chuyện không thể.
Bởi vậy Thẩm Tu Vân chỉ có thể mang theo Lezar đến ngã tư đường kế tiếp, sau khi rơi xuống, nhanh chóng trốn vào trong một ngõ hẹp.
Trong hẻm là mặt sau của một số cửa hàng, có hai lớp cửa. Cửa ở trong là kim loại, khóa chặt, bên trên còn có trang bị tia lazer bảo an, cửa bên ngoài đa số là cửa kiếng trang trí, hơn nữa đa số cửa hàng, cửa bên ngoài không khóa, giữa hai lớp cửa sẽ có khoảng không rộng vài mét vuông, người đi đường có thể vào tránh rét sưởi ấm, đây cũng là chỗ đặc biệt của tinh cầu Solomon.
Thẩm Tu Vân vác Lezar, tìm một cánh cửa đi vào, không khí ấm áp đập vào mặt, cùng với băng thiên tuyết địa bên ngoài quả thật giống như hai thế giới khác biệt, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai lớp cửa nhỏ hẹp lại không có thông gió, bên trong còn nằm sẵn hai tên ăn mày, ngáy rung trời vùi đầu ngủ, cho nên mùi vị cũng không dễ chịu gì cả.
Hai người đi vào, Thẩm Tu Vân không chút khách khí ném Lezar vào góc, vết thương sau lưng trên đùi và cánh tay lập tức lại bị xé rách, đau đến nhịn không nổi rên lên một tiếng.
"Ta không muốn thiếu nợ người khác, đây là trả lại ngươi vừa nãy đã giúp ta chắn đạn, về sau chúng ta không thiếu nợ nhau. Ba tên kia rất nhanh sẽ đuổi tới, về phần có thể giữ mạng hay không, liền phải nhìn bản lĩnh của điện hạ."
Trước đây Lezar vẫn luôn không rõ, vì sao mỗi lần nhìn thấy người này, đáy lòng liền sinh ra một cảm giác kỳ quái, càng không rõ, một omega từ căn cứ Mai Tả trốn tới vì sao không trốn cho kỹ lại đột nhập vào hoàng cung Klappa ám sát mình, cho đến vừa rồi y đột nhiên nhớ lại kiếp trước, mới xâu chuỗi được hết mọi việc, cũng chính từ một khắc đó, càng thêm vô pháp dời ánh mắt khỏi người này.
Chuyện này là sao? Đầu thai chuyển thế sao? Nhưng vì sao cả hai người bọn họ, đều quên uống bát canh Mạnh Bà kia? Đây có phải là thứ mà mọi người hay nói tới... thiên ý?
"Ngươi muốn để ta chết sao?" Lezar chậm rãi đưa tay tháo mặt nạ bạc xuống, nâng mắt hỏi.
Thẩm Tu Vân xoay người muốn đi, nghe y nói như vậy, không khỏi dừng lại, thấp giọng hỏi: "Ngươi có chết hay không, liên quan gì tới ta?"
Lezar cười, "Ta chết, sẽ không có ai tiết lộ thân phận của ngươi, không phải rất tốt sao?"
Thẩm Tu Vân khinh thường, "Chẳng lẽ hiện giờ không còn ai biết thân phận của ta? Huống hồ, một vị hoàng tử chết ở chỗ này, đến lúc đó tinh cầu Solomon biến thành tình cảnh thế nào, có thể tưởng tượng."
"Cho nên... ngươi sẽ rời khỏi chỗ này?" Lezar mất máu ngày càng nhiều, sắc môi vô cùng khó coi, ánh mắt trước sau vẫn không rời khỏi nam nhân trước mắt.
Trong ngoài chênh lệch nhiệt độ mãnh liệt, trên cửa kính tụ lại một lớp hơi nước , ánh sáng bên ngoài không thể chiếu rõ, xuyên qua lớp kính mờ ảo, tựa như cũng mang thêm vài phần lạnh lẽo.
"Thất điện hạ, ngươi vẫn là tự cầu nhiều phúc đi." Thẩm Tu Vân nghiêng người, nhìn nhìn gương mặt đã bỏ lớp mặt nạ, cuối cùng chỉ quăng lại một câu như vậy, đẩy cửa rời đi.
Theo cánh cửa mở ra, gió lạnh mãnh liệt ập vào, Lezar ho khan vài tiếng, cuối cùng lại nở nụ cười.
Quả nhiên hắn vẫn không thay đổi, vẫn kiên trì với một thân nguyên tắc thích khách.
Không biết rằng, nguyên tắc - mấy thứ như vậy, vốn chỉ là để bày ra cho người xem?
Hiện vừa mới cứu y, còn bảo y làm sao buông tay?
...
Lúc Thẩm Tu Vân trở lại đấu trường, đã là nửa đêm.
Brandy vẫn luôn chờ hắn không ngủ, thấy trên người hắn dính máu, hoảng sợ.
"Ngươi làm sao?".
Thẩm Tu Vân cúi đầu nhìn, trả lời "Của người khác".
Đồng tử Brandy co rụt lại, sắc mặt có chút trắng bệch.
"Sao? Sợ?" Thẩm Tu Vân cười.
Brandy nhíu mày "Không, sao ta lại sợ?"
"Vậy thì tốt, không nên hỏi nhiều."
Thẩm Tu Vân vào phòng tắm, thay hết quần áo dính máu, tắm sạch. Đêm nay gây sức ép lâu như vậy, hắn còn chưa ăn cơm chiều, nhưng mà hắn cũng không đói, một khi nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện gương mặt kia của thất hoàng tử.
Thất hoàng tử này thật sự quá giống người nọ từ kiếp trước, chỉ cần nhìn thấy gương mặt sau lớp mặt nạ của y, Thẩm Tu Vân liền nhịn không được khí huyết dâng trào, hắn dám khẳng định, nếu vị thất hoàng tử này tháo xuống mặt nạ vào lúc bị ba mặt vây công, hắn tuyệt sẽ không cứu y.
Nhưng tâm tư Thẩm Tu Vân cũng không dừng lâu trên người Lezar, mà lập tức chuyển đến ba người mang mạng che mặt màu đen kia. Bọn họ đến tột cùng là ai? Khách quan mà nói, thân thủ Lezar phi thường lợi hại, lấy một địch ba, tuy vất vả hết sức, nhưng sẽ tuyệt không thể bị vây công suýt chết.
Không chỉ có mỗi Lezar từng xem qua các trận đấu khu cấp cao, Thẩm Tu Vân cũng từng xem, nhận ra cách thức tấn công của ba người kia rất giống một vài đấu sĩ khu cao cấp. Nói như vậy, những người này là đấu sĩ trong đấu trường Solomon? Nhưng vì sao lại muốn giết bọn hắn?
Thân là hoàng tử, bị người ám sát là chuyện bình thường, nhưng thân phận của mình cho dù có bị người trong đấu trường biết, bọn họ cũng không có lý do gì phải hạ sát thủ. Nghĩ như vậy, lại hồi tưởng tới tình cảnh lúc đó, ba người kia dường như cũng chỉ có hướng về một mình thất hoàng tử mà thôi, sắc mặt Thẩm Tu Vân từng chút trở nên khó coi, chậm rãi nheo mắt.
Đáng chết! Hắn thế mà lại bị người đùa giỡn.
Lúc Thẩm Tu Vân từ phòng tắm đi ra, thấy Brandy còn ở phòng khách, chưa ngủ, có chút ngoài ý muốn.
Brandy vưa thấy hắn ra liền hỏi: "Tu Vân, có phải ngươi sẽ rời khỏi nơi này hay không?"
Thẩm Tu Vân hơi sửng sốt, ngược lại tỏ vẻ tán thưởng với sự sắc bén của Brandy.
"Không nhất định, muốn chờ thêm hai ngày xem sao."
Hiện giờ nếu khẳng định đấu trường không muốn động hắn, vậy cũng nói lên mọi chuyện vẫn còn có cách thương thảo, về phần có ở lại hay không, hoặc là có lấy thân phận Dã Quỷ ở lại hay không, thì phải xem vị thất hoàng tử kia có lớn mạng hay không.
Trong lòng Brandy có chút thả lỏng, hiện giờ Thẩm Tu Vân là cơ hội duy nhất của hắn, hắn đã dựa theo yêu cầu của Thẩm Tu Vân, dùng loại thuốc mô phỏng kỳ động dục này đã hơn hai tuần, chịu dày vò nhiều như vậy, hắn cũng không muốn bỏ giữa chừng.
Thẩm Tu Vân một cái liếc mắt liền biết trong lòng Brandy đang nghĩ gì, vừa lau khô tóc vừa nói: "Yên tâm, cho dù ta đi..."
"Sẽ mang ta theo sao...?" Brandy tràn ngập chờ mong.
Thẩm Tu Vân nhìn hắn, không trả lời.
Brandy nhục chí, "Được rồi, ta hiểu, ta hiện tại chỉ có thể liên lụy ngươi."
"Cho dù ta đi, ta cũng sẽ thực hiện lời hứa". Thẩm Tu Vân nói hết lời, không tiếp tục để ý tới Brandy, treo khắn tắm, trở về phòng ngủ.
Ánh mắt Brandy một đường bám theo, nhìn omega tuổi trẻ vừa tắm xong còn choàng khăn tắm, đừng nói là alpha, ngay cả một người lăn lộn giữa chốn phong nguyệt hồng trần như hắn, nhìn thấy Thẩm Tu Vân như vậy cũng không khỏi cảm thấy kinh diễm.
Từ khi biết thân phận Thẩm Tu Vân, Brandy cũng biết khuôn mặt Dã Quỷ trưng ra cho người ngoài nhìn chỉ là ngụy trang mà thôi, thậm chí giọng nói cũng đổi, dung mạo chân chính của Thẩm Tu Vân đã sớm bị đưa ra ánh sáng. Dung mạo bình thường hàng ngày đúng là trở thành ngụy trang tốt nhất của hắn.
Sống cùng Thẩm Tu Vân hơn nửa tháng, sớm tối nhìn thấy hắn tắm xong xóa sạch lớp ngụy trang, trong lòng Brandy cảm thán với khuôn mặt khuynh thành kia, đồng thời, càng tôn sùng kỹ thuật dịch dung xuất thần nhập hóa này.
Nếu như thời điểm vừa mới nhìn thấy Thẩm Tu Vân, chỉ là trong một bản tin tức bình thường, thì hiện giờ đối với Brandy mà nói, Thẩm Tu Vân chính là tượng trưng cho tinh thần sống sót của hắn, tựa như những người trong giáo hội mỗi này đều muốn hôn lên tượng thánh, nếu có thể, Brandy cũng muốn nhào vào ôm chân Thẩm Tu Vân, hôn góc áo choàng của hắn, cầu nguyện hắn có thể mang theo giáo đồ này, thoát ly hiện thế cực khổ.
Thứ hắn muốn học từ Thẩm Tu Vân nhiều lắm, kiếm thuật, dịch dung, hạ độc... chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, hắn đều muốn học!
"Không được hỏi nhiều!"
Đây là thái độ hiện tại của Thẩm Tu Vân đối với hắn.
Brandy nâng lên hai tay vẫn còn run run dưới tác động của thuốc, thật lâu sau, mãnh liệt nắm chặt tay, ánh mắt dời về giá binh khí đối diện, bên trong trưng bày vài thanh trường kiếm, đều là tuyệt thế lợi khí, nằm an tĩnh trong vỏ, trầm mặc, giấu tài, chờ đến một ngày bộc lộ khả năng đại sát tứ phương.
Thẩm Tu Vân không phải thánh nhân, hơn nữa tính cách lạnh lùng, không dễ nói cho người khác suy nghĩ của mình. Nếu muốn trở thành đồng bạn của Thẩm Tu Vân, Brandy biết, hắn còn kém quá xa.
Chương 41
Hai ngày sau, Thẩm Tu Vân cuối cùng cũng nhận được thông báo từ phòng đặt cách ly trang. Dã Quỷ chỉ là một đấu sĩ trung cấp, không được hưởng thụ dịch vụ giao hàng tận nơi, cho nên chỉ có thể tự mình đi.
Khi Thẩm Tu Vân vào phòng đặt hàng, hai nhân viên tiếp tân đang châu đầu nhỏ giọng bàn luận tin tức mới nhất.
"Này, ngươi nghe nói gì chưa, đấu sĩ L mất tích thần bí, có lời đồn nói y hai ngày trước ra ngoài ăn cơm bị người ám toán."
"Trời ạ, sao có thể chứ! Ai mà hèn hạ như vậy, thế nhưng hãm hại L?"
"Chuyện này, ta nói với ngươi, ngươi đừng nói với ai nha!" Một nhân viên nhỏ giọng thần bí, "Ta nghe bảo vệ cửa lớn đêm hôm đó nói, L đi ra cùng Dã Quỷ, cuối cùng L không quay về, Dã Quỷ về..."
"Cho nên ngươi là nói..."
"Khụ khụ!" nhân viên kia đột nhiên nhìn thấy Thẩm Tu Vân đứng trước quầy, nhanh chóng ho khan một chút, "Xin chào, Dã Quỷ đại nhân, xin hỏi là tới lấy cách ly trang sao?"
Thẩm Tu Vân thản nhiên nhìn các nàng một cái, gật đầu.
Làm thủ tục nhận hàng, thanh toán hết nợ, hai nhân viên tiếp tân ngay cả thở mạnh cũng không dám, đến khi vị đấu sĩ kia mặt không đổi sắc mà bước ra, mới dám thở ra một hơi.
"Má ơi, làm ta sợ muốn chết, vừa rồi không phải hắn nghe hết rồi chứ?" Nhân viên tiếp tân nhỏ tuổi vỗ ngực liên tiếp mà nói.
"Nghe thấy thì sao? Loại chuyện này trong đấu trường rất nhiều, chưa nghe nói một câu lét lút lưu hành trong Solomon sao? Chuyện có thể giải quyết dưới đài tuyệt không để tới trên đài, người có thể xử lý hôm nay tuyệt không để đến ngày mai. Aiya aiya, ngươi là người mới có thể còn chưa quen, từ từ sẽ quen." Nhân viên cũ bày ra một bộ dáng tiền bối lão làng, phổ cập khoa học cho người mới đến.
Kỳ thật đúng như nhân viên tiếp tân nói, hai ngày nay ánh mắt mọi người ở khu trung cấp nhìn Thẩm Tu Vân có chút là lạ, tuy nói mấy việc như âm thầm ra ám chiêu cũng không tính là hiếm thấy, nhưng cũng không hẳn là rõ ràng. Dù sao ai cũng không thể cam đoan kế tiếp có phải tới lượt mình hay không, cho nên đối với loại người như thế, mọi người vừa khinh bỉ lại vừa sợ hãi. Nhưng cho dù khinh bỉ thì sao? Không có chứng cứ, đấu trường sẽ mắt nhắm mắt mở, sẽ không nhúng tay.
Thẩm Tu Vân một đường từ phòng đặt cách ly trang trở về, đều có thể cảm nhận được vô số ánh mắt thăm dò, có điều chuyện này hắn cũng đã quen. Nhưng khi hắn đến đại sảnh hình tròn nằm ở tầng trệt đấu trường, bỗng nhiên phát hiện một luồng ánh nhìn khác biệt, mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn thấy Phạm Tư Đức đứng dựa lan can lầu hai.
Phạm Tư Đức mặc một thân y phục màu trắng mô phỏng quân trang, mái tóc nhạt màu gần như trắng xóa phản chiếu ánh đèn vàng từ chùm đèn thủy tinh trang trí đại sảnh, bắt được tia nhìn của Thẩm Tu Vân, hắn tràn ngập phong độ mà gật đầu, mỉm cười.
Thẩm Tu Vân yên lặng thu hồi ánh mắt, vừa vặn nhìn thấy cửa thang máy mở ra, theo đám người đi vào, cửa thang máy khép lại, một khắc kia, đôi mắt như không có đồng tử bỗng nhiên khiến hắn cảm thấy bất an mãnh liệt.
Trực giác của thích khách luôn sắc bén, không ai có thể cảm nhận nguy hiểm nhạy như bọn họ.
Rốt cuộc có thể tiếp tục ở lại đấu trường Solomon nữa hay không?
Ngoại trừ nơi này, còn có chỗ tốt hơn sao?
Thang máy ngừng lúc Thẩm Tu Vân còn mãi suy tư, vừa vặn đúng vào tầng sảnh dùng để đăng tin tức về các trận đấu trong đấu trường, giữa sảnh có rất nhiều bảng điện tử ghi thông báo, đối diện thang máy là màn hình đếm ngược các trận quan trọng.
Hiện nay trận quan trọng nhất là trận thăng cấp của khu trung cấp thăng lên khu cao cấp, đại khái còn khoảng hơn 4 ngày nữa. Một khắc đóng mở thang máy, con số màu đỏ trên bảng đếm ngược từ 100 giảm xuống 99. Vài người mới vào không chú ý tới Thẩm Tu Vân trong thang máy, nhìn thấy con số đếm ngược từ 3 số giảm còn 2 số, không khỏi cảm thán.
"Chậc chậc, cái kẻ L này thật đúng là xui xẻo, đấu trường cũng rất nhiều năm không có xuất hiện người nào dựa vào thực lực của mình đánh từ tầng chót đánh lên như vậy, sao lại vào trong tay Dã Quỷ rồi."
"Ai mà nghĩ ra, Dã Quỷ kia bình thường nhìn cũng rất thành thực nha, thật không nhìn ra..."
"Xì, thành thật cái rắm! Đó là do ngươi chưa giao thủ cùng hắn!"
"Ngươi nói xong chưa, không phải ở trên đài bị đánh như chó, không chỗ trút cho nên mới thấy bất công thay L sao? Đấu sĩ bị âm thầm hãm hại trước kia cũng có rất nhiều, sao không thấy ngươi chính nghĩa như hôm nay?"
"Ngươi thúi lắm!"
Hai người tuy rằng nói chuyện nhỏ tiếng, nhưng trong thang máy an tĩnh nhỏ hẹp vẫn làm cho mỗi người đều nghe được rõ ràng, những người biết Thẩm Tu Vân mà còn nhìn thấy hắn vào thang máy, lúc này cũng nhịn không được liếc nhìn đánh giá hắn.
Cửa thang máy lại mở ra, tầng này ra ít vào nhiều, người đứng trước vì nhường chỗ cho người vô sau, lui một bước, không cẩn thận dẫm phải chân người phía sau.
"Xin lỗi anh bạn." Nam nhân cao to vừa mắng Thẩm Tu Vân nham hiểm tiểu nhân quay đầu lại, thuận miệng nói, nét mặt liền đông cứng, chậm rãi quay đầu lên.
Thẩm Tu Vân nhìn hắn.
Nam nhân: "..."
Nhóm người biết được chân tướng đều dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn hắn.
Cửa thang máy lại mở, hai người nghị luận về Dã Quỷ vội vã đi ra.
"Ngươi tiêu rồi, đắc tội Dã Quỷ, cũng không biêt sẽ chết thế nào."
Nam nhân cãi cứng: "Hừ, dù sao hắn cũng sẽ vào khu cấp cao, cùng lắm thì ta vĩnh viễn ở lại trung cấp."
Vị bẳng hữu khinh miệt: "Làm như ngươi có thể thăng cấp lên khu cao cấp không bằng."
Nam nhân vừa rồi còn khí thế, giây tiếp theo đã ủ rũ, một bộ dáng thỏ con sợ hãi đặt trên một cơ thể rắn chắc to lớn thật có thể làm người đau mắt.
"Nói, vừa rồi ta... không nói gì quá phận chứ... có thể làm vị Dã Quỷ đại nhân kia không vui không hả...?"
99 tiếng đếm ngược từng giây từng phút chậm rãi trôi qua, đại đa số mọi người trong khu trung cấp đều chắc chắn rằng Dã Quỷ đã trộm xử lý đối thủ cạnh tranh L, trận này không cần đấu cũng có thể thăng cấp.
Lại nói tiếp, loại đếm ngược trước khi trận đấu bắt đầu tại đấu trường đã có quy tắc, cho dù trước trận đấu có người chết hoặc không tham gia được, cũng sẽ không để người có tích phân kế tiếp đến thay thế, nếu không chẳng khác nào dung túng việc ám sát dưới đài sao?
Tại đấu trường Solomon tôn sùng vũ lực, chỉ có cường giả mới có quyền sinh tồn, mặc kệ là quang minh hay là ám toán sau lưng, những kẻ bị đánh bại, cuối cùng vẫn bị người quên lãng. Bởi vậy, mặc dù hàng năm đều có rất nhiều đấu sĩ chết không minh bạch bên ngoài đấu trường, nhưng cũng không ai nghi ngờ.
Dù sao, có thể tiến vào Solomon, ít nhiều cũng chả phải là người tốt gì, trong thân thể bọn họ đều mơ hồ tiềm tàng một loại ưa thích bạo lực, đổi thành một câu chính là: thắng làm vua, thua làm giặc. Ngươi bị người giết chết? Ok, vậy chỉ có thể trách ngươi không có bản lĩnh giữ mạng.
Kỳ thực hoàn cảnh như vậy lại thích hợp với Thẩm Tu Vân.
Thân là thích khách, nếu ngay cả khu đẳng cấp cao của Solomon cũng không vào được, còn dám nhận mình có thể ăn được chén cơm này hay sao? Muốn đi vào khu cao cấp, vào phòng huấn luyện súng ống và cơ giáp, đây là mục đích để Thẩm Tu Vân tiếp tục ở lại đấu trường Solomon này, bởi vậy Thẩm Tu Vân suy nghĩ mãi, cảm thấy nếu đã đi tới vị trí hiện tại, đơn giản chờ thêm 2 ngày, lấy tĩnh chế động, yên lặng theo dõi biến cố.
Hơn chín mươi giờ chớp mắt đi qua, rốt cuộc cũng đến trận đấu hôm nay.
Mặc dù L vẫn luôn không có tin tức, nhưng dựa theo quy tắc của đấu trường, chưa đến một giây cuối cùng trước trận đấu, trận đấu sẽ không bị hủy bỏ, cho nên Thẩm Tu Vân mặc áo cách ly, đợi ở đấu trường, lẳng lặng đứng một bên lôi đài.
Người chờ xem trong thính phòng không ít, tuy rằng mọi người đều nghĩ trận này 99% sẽ ngâm nước nóng, nhưng đấu trường bán ra vé của trận này là vé gập, cho nên vẫn nhiều người nguyện ý đến, nhất là một bộ phận người nghèo tại tinh cầu Solomon, ôm tâm tư 'có thể đi vào đấu trường liếc mắt một cái cũng tốt rồi', nên mới mua vé vào cửa xem trận này, trong đó có Kiệt Sa, muội muội của Kiệt Duy.
Đấu sĩ L vừa thần bí vừa đẹp trai, học sinh trung học đại bộ phận đều là fan của L, nghe nói L bởi vì cùng người tên Dã Quỷ này ra ngoài ăn bữa ăn liền mất tích, mọi người đều đã không có ấn tượng tốt với Dã Quỷ, lúc này thấy chỉ có mình hắn dưới lôi đài, không khỏi la hét.
Mà Thẩm Tu Vân giống như không nghe thấy những âm thanh đó, cặp mắt đen trước sau như một lạnh nhạt, nhìn chăm chú vào con số đếm ngược.
Còn ba phút cuối.
Chỉ cần qua hết ba phút đồng hồ này, L vẫn không xuất hiện, sẽ tự động bị phán bỏ quyền đấu, Thẩm Tu Vân danh chính ngôn thuận trở thành đấu sĩ cấp cao.
Hai phút.
Thời gian càng gần hết, tiếng la hét trong thính phòng cũng càng lúc càng lớn, nếu không phải đấu trường và lôi đài đều có lưới phòng hộ, không chừng những người trẻ tuổi kích động này đều sẽ chọi đồ lên Thẩm Tu Vân.
Một phút.
Thẩm Tu Vân nhíu mày, tay nắm chặt chuôi kiếm.
Ba mươi giây
Mười giây
Năm giây
Khi con số đếm ngược quay về 0, giữa tiếng thất vọng thở dài và gào thét phẫn uất của khán giả, cửa Địa Môn đối diện lôi đài đột nhiên mở ra, cùng lúc đó trên không đấu trường vang lên một tiếng đinh, truyền ra âm thanh điện tử: "Đấu sĩ L tiến vào đấu trường."
Thính phòng ồn ào dần dần yên tĩnh, rất nhiều người vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không nghe rõ âm thanh điện tử, bọn họ chỉ biến thời gian đếm ngược kết thúc, nhưng mà lưới phòng hộ đấu trường và lôi đài cũng không được gỡ bỏ, cho đến khi có người nhìn thấy cửa Địa Môn bên kia mở ra, đấu sĩ mang mặt nạ bạc quen thuộc từng bước từng bước đi lên bậc thang, hưng phấn mà thét chói tai: "Nhìn kìa, là L! Là L!"
Tiếng thét như virus lây lan, lấy tốc độ không thể tin lan tràn khắp thính phòng, đám người nhanh chóng sôi trào, tất cả đều đứng lên nhìn về phía L xuất hiện, liên tục, biển người tạo thành từng đợt sóng mãnh liệt.
Đúng lúc này, trong đấu trường lại vang lên một tiếng 'đinh', âm thanh điện tử lại vang lên:
"Đấu sĩ L thỉnh cầu thay tên."
Đinh.
"Đấu sĩ L đã thay tên, tên mới: Cô Hồn."
Đinh.
"Đấu sĩ Cô Hồn, chuẩn bị."
Đinh.
"Đấu sĩ Dã Quỷ, chuẩn bị."
Đinh.
"Trận đấu bắt đầu."
Mọi người trong đấu trường lấy lại tinh thần giữa một tràng âm thanh 'đinh đinh', hai đấu sĩ đã nhảy lên lôi đài, mỗi người đứng ở một bên, nhìn đối phương, an tĩnh đối diện.
Quy tắc trận đấu tại đấu trường Solomon, có ba cách thắng trận:
1, đá đối thủ xuống lôi đài.
2, đánh đối thủ không đứng dậy nổi.
3, ba mươi đòn liên tiếp.
Nếu đấu sĩ tử vong trong trận đấu, không ai phải chịu trách nhiệm, vì mọi đấu sĩ tại đấu trường Solomon đều đã ký tên vào hợp đồng tử vong, sinh tử có mệnh, nguyện đánh cuộc nhận thua.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Thẩm Tu Vân nhìn người đối diện hỏi.
"Ngươi muốn làm gì, ta làm vậy." Thất hoàng tử vẫn mang mặt nạ bạc, mặc quần cách ly màu đen, chân mang giày da, trên thân chỉ mặc một áo trắng rộng, cùng với Thẩm Tu Vân áo đen quần trắng đứng đối diện thực rất xứng đôi.
"Muốn bắt ta?"
"Nếu muốn bắt ngươi, cần gì chờ tới hôm nay?" Đôi môi mỏng dưới mặt nạ bạc nhẹ nhàng cong lên: "Yên tâm, ngươi đã cứu ta một mạng, ta sẽ không vạch trần ngươi, ta chỉ muốn thắng trận này thôi, không có ý khác."
"Thắng thì làm sao?"
"Không phải đã nói, ngươi muốn làm gì, ta làm như vậy."
Thẩm Tu Vân đương nhiên là muốn thắng trận để tiến vào khu đẳng cấp cao, làm cho mình trở nên càng mạnh, nhưng một hoàng tử như y, thăng cấp để làm gì?
"Ngươi đang bụ thương, ngươi cảm thấy ngươi sẽ thắng được ta?" Thẩm Tu Vân đã đem kiếm để ngang trước mặt, ánh sáng phản xạ trên thân kiếm ánh vào mắt, cặp mắt đen càng thêm sáng ngời sâu thẳm.
"Ta muốn thử xem." Lezar cũng cầm đao lên, bên miệng vẫn giữ nụ cười thản nhiên, "Thiếu chút nữa liền lỡ mất cơ hội, sao có thể không tranh thủ một chút."
Thẩm Tu Vân thống hận nhất là người mang theo vẻ hờ hững bỡn cợt trêu đùa như thế nói chuyện với mình, hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục vô nghĩa, trực tiếp nhảy vọt lên, một kiếm trực tiếp đâm tới người đối diện.
Lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!
Chương 42
Lezar thấy trường kiếm Thẩm Tu Vân đâm thẳng, lập tức vung đao chắn ngang, nhưng Thẩm Tu Vân lần này chính là hư chiêu, nửa đường đổi thế, cúi người tránh thoát ngân đao của Lezar, thu kiếm đâm xuống, Lezar lại chắn, không ngờ vẫn lại là hư chiêu, Thẩm Tu Vân thừa dịp trước ngực Lezar mất đi phòng hộ một khắc, đứng dậy lấy khuỷu tay đánh vào ngực y.
Mấy đêm trước Lezar bị người móc khối thịt sau lưng, xương sườn nứt gãy, Thẩm Tu Vân va chạm vào phía trước, động cốt thương, đau đến hừ một tiếng.
Thẩm Tu Vân cười lạnh: "Thất điện hạ, có phải rất đau không? Diễn khổ nhục kế thật là tốt!"
Lezar che ngực, ngẩng đầu, ép khóe môi câu lên: "Đau, thân đau, lòng cũng đau."
Thẩm Tu Vân sa sầm ánh mắt, hừ một tiếng, kiếm phong chỉ xéo, chém về chân trái của Lezar, y nhấc chân né, đồng thời lui về phía sau, Thẩm Tu Vân đuổi sát đến, kiếm hướng tay phải, hư chiêu, Lezar lần này không mắc câu, ngân đao cuốn lại đánh úp về phía Thẩm Tu Vân, Thẩm Tu Vân nhảy lên tránh thoát, tiếp đất xoay chân, đá lên đùi phải Lezar, vừa vặn trúng vết thương bị xé thịt trên đùi Lezar.
Chân Lezar bị đá mềm nhũn, nửa quỳ xuống sàn, lập tức dùng đao trụ vững thân thể, tóc đen xoăn rủ xuống, nhưng không cách nào che khuất ánh nhìn.
"Xem ra ngươi thật hiểu biết các vết thương trên người ta, thật sự là một cước một chuẩn." Lezar nói.
"Giúp thất điện hạ xem xét mà thôi." Thẩm Tu Vân vung tay, lại xuất kiếm.
Keng! Đao kiếm chạm vào nhau. Kiếm trên, đao dưới, hai người một quỳ một đứng, Thẩm Tu Vân kiệt lực áp chế, chân bước tới, muốn tiên phát chế nhân, đẩy Lezar đến cạnh lôi đài. Lezar một tay giơ đao đỡ, một tay gắt gao chống lên sàn lôi đài, bị Thẩm Tu Vân đẩy đi một đoạn, bàn tay đã không biết rớt mấy lớp da, nhưng y ngay cả chân mày cũng không nhăn một chút, vào khắc cuối cùng, nắm lấy cạnh bên lôi đài, khó khăn dừng lại.
Trán Lezar đẫm mồ hôi, nhìn vào mắt Thẩm Tu Vân: "Hiện tại, có phải hối hận hôm đó đã cứu ta hay không?"
"Hửm? Vì sao phải hối hận?"
"Nếu hôm nay ta không xuất hiện, tất cả sẽ cho rằng ngươi giết ta."
"Thì sao?"
Lezar cười "Đơn giản là làm cho người khác hiểu lầm, chi bằng không làm, đã làm phải làm đến cùng, hà tất phải mang oan uổng trên lưng?"
Thẩm Tu Vân nhíu mày, tay ra sức dùng lực.
Lezar bỏ tay nắm cạnh lôi đài, sắp té xuống, thế nhưng trực tiếp buông đao, trực tiếp ôm đùi Thẩm Tu Vân.
Thẩm Tu Vân không muốn bị y tha xuống đài, không thể không lui ra sau, tự nhiên cũng một lần nữa mang y về lại lôi đài.
Lezar biết Thẩm Tu Vân tránh lui mượn lực vùng thoát khỏi y, trước tiên có phòng bị, hai tay buột chặt, chết cũng không buông, chờ sau khi hắn tiếp đất, trực tiếp ôm hai chân Thẩm Tu Vân xoay người, làm Thẩm Tu Vân té ngửa trên sàn, sau đó lắc mình đè lên, gắt gao chế trụ hay tay hắn.
Lúc này trên người Lezar, đùi, tay, mấy vết thương bởi vì một loạt động tác này mà mãnh liệt vỡ ra, máu tươi nháy mắt nhiễm đỏ áo trắng, như hồng liên nở giữa tuyết trắng. Trong thính phòng truyền đến từng trận hít khí, nhưng hai người triền đấu dưới lưới phòng hộ, trừ bỏ tiếng hô hấp của nhau, cái gì khác cũng không nghe được.
"May mắn đêm hôm đó không phải là ngươi bị thương, nếu không còn không phải đau đến chết? So với ngươi đau, không bằng để ta đau."
"Muốn chết!"
Thẩm Tu Vân rống giận, ánh mắt nheo lại, một cái động thân quay cuồng, đổi ngược vị trí hai người, trường kiếm kê lên cổ Lezar.
"Sao? Muốn giết ta?"
Lezar nắm cánh tay Thẩm Tu Vân, cổ đã bị kiếm phong chấn vỡ một tầng mỏng, chảy ra huyết châu, "Có nghĩ tới giết ta rồi tại đây sẽ như thế nào hay không? Không giết ta sẽ như thế nào? Thân phận của ta công khai thì sao? Thân phận của ngươi bại lộ lại như thế nào? Trận này ngươi nếu thắng thì có kết quả gì, thua lại có kết quả gì?"
"Hừ, còn không tới phiên ngươi dạy ta!"
Lezar thật sâu mà nhìn đôi mắt đen trước mặt, dù cho người này có dịch dung thành bộ dáng gì, ánh mắt này cũng sẽ không đổi. Y vĩnh viễn vô pháp quên đi ánh mắt này, bởi vì khi chúng nó nhìn lại đây, cho dù là cừu là hận, bên trong đều sẽ phản chiếu thân ảnh của mình.
Giờ khắc này trong mắt ngươi chỉ có ta, mặc dù đao kiếm cùng hướng, cũng tốt hơn làm như không thấy, cũng tốt hơn thờ ơ thoáng nhìn.
"Ngươi có thể tính hết mọi đường lui, vô luận phát sinh chuyện gì đều có thể đi. Có thể trốn nhưng về sau thì phải làm thế nào đây? Cuối cùng còn có thể chạy trốn tới chỗ nào? Có từng nghĩ tới, trong mắt người khác ngươi tột cùng là thế nào? Anh hùng? Tiểu nhân? Hung thủ? Hay là... tên hề nhảy nhót cho người làm đồ chơi?"
Thẩm Tu Vân nghe đến câu cuối của Lezar, rốt cuộc tức giận khắc chế không được, sát khí trên người đại thịnh, tăng thêm lực đạo, kề kiếm lại gần thêm mấy phần.
Lezar không thể không nâng lên một tay khác trực tiếp nắm lấy mũi kiếm, máu tươi chảy ra khỏi vết cắt, tí tách tí tách máu đỏ từ ống tay áo Lezar chảy tràn đến trên ống quần Thẩm Tu Vân, diễm lệ xinh đẹp.
"Thẩm Tu Vân, muốn nghịch thiên cải mệnh, ngươi còn kém xa lắm,"
"Thất hoàng tử, ngươi vô nghĩa rất nhiều."
Kiếm từng chút rút khỏi cổ, lại bị một lực đạo giữ lại. Thất hoàng tử tính mạng treo ngang, nhưng đôi mắt sau mặt nạ bạc lại sáng lên rực rỡ.
Tu Vân, ngươi muốn giết ta? Có biết rằng muốn đẩy ta vào chỗ chết, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất?
Cuối cùng cũng vẫn là như vậy, lúc ngừng không ngừng, lúc không nên ra tay lại quyết giữ ý mình, từng bước một, cuối cùng đem chính mình bức đến tuyệt lộ, bị nghìn người chỉ chỏ, vạn người thóa mạ, từ hiệp khách biến thành ma đầu, cuối cùng hận không thể giết hết, đời trước khổ như vậy, còn chưa đủ hay sao?
Ngay lúc kiếm phong sắp chém vào cổ thất hoàng tử, Thẩm Tu Vân bỗng thu hồi lực đạo, một cước đá lên ngực Lezar, đạp y văng ra ngoài.
Thẩm Tu Vân đứng thảng, nhìn thất hoàng tử nằm trên mặt đất, con ngươi đen chớp động.
Lấy mạng thì dễ, nhưng ở chỗ này lấy mạng y, muốn thoát thân lại không dễ. Hai kiếp làm người. Thẩm Tu Vân lúc trước từng không phục, từng khinh cuồng tùy hứng. Nhưng, đến tột cùng là bắt đầu từ khi nào, một người chưa bao giờ muốn thành công cụ sát nhân, cho tới lúc như bây giờ, đi một bước cũng phải khổ tâm tính kế, hắn không nhớ rõ.
"Lượm đao của ngươi lên, tái chiến."
Lezar chậm rãi đứng lên, sờ cần cổ, có vài tia máu, vết thương sau lưng vỡ ra, đau đến nỗi mỗi một lần hô hấp đều như đứt ruột gan, nhưng y lại cong khóe môi, nói : "Được, tái chiến."
Trên lôi đài, trọng tài người máy thông minh đưa đao tới, ngay lúc Lezar tiếp đao, thân hình Thẩm Tu Vân thoáng động, tốc độ nhanh đến nỗi cơ hồ không rõ hắn đến từ hướng nào, cuồng kiếm quét ngang, kiếm quang cơ hồ nhập thành một mảnh, như khói như sương.
Kiếm quang soàn soạt, tay áo nhẹ nhàng, mây che nhật nguyệt, không thấy núi sông.
Lezar sửng sốt nhìn người nọ, kiếm nọ, còn có chiêu thức cuối cùng của Lưu Vân kiếm kia, Thẩm Tu Vân cực ít khi dùng chiêu này, lại khiến cho người đã thấy một lần sẽ nhớ mãi không quên.
Đã từng ở bên bờ sông xanh, ngắm hoa bên ngạn, rượu hàm ý nồng là lúc y nâng chén hỏi Tu Vân: Tu Vân, chiêu này của ngươi thật đẹp, gọi là gì?
Người nọ thu kiếm, hờ hững đáp: Vân quá thiên sơn. (Mây qua ngàn núi)
Vân quá thiên sơn, chiêu như thế, kiếm như thế, ánh bạc lưu chuyển, người khẽ cười, lướt nhìn thế tục phàm trần, cùng trời cuối đất, duyên tẫn, giá biệt.
Bóng kiếm chiêu phản chiếu lên mặt nạ bạc, càng lúc càng gần, càng lúc càng gấp, nhưng Lezar không tránh.
Trường kiếm như mây bay qua sát bên tai, một kiếm hư ảnh, hóa thành số kiếm, trong kiếm có kiếm, trong chiêu có chiêu, chém bả vai, trúng! Đâm thắt lưng, trúng! Đâm, xả, chém, trúng trúng trúng! Năm kích liên tiếp! Tiếp theo là một đường kiếm quang hạ bàn, như mây cao vờn gió, như gió qua đất trống, quét, móc, vung, thượng trung hạ ba đường, mười bảy liên kích! Trúng Trúng trúng!
Kiếm chiêu như tên, mỗi một chiêu đều nhẹ như mây bay, chỉ cắt da, không thương thịt, nhưng trong đấu trường, có thể coi là công kích hữu hiệu.
Liên kích từ 6 kích nhảy lên 27, thêm 3 kích nữa, Thẩm Tu Vân sẽ thắng.
Trong thính phòng vốn dĩ là một mảnh âm thanh cổ vũ L, nhưng đến lúc này, tập thể an tĩnh lại, cơ hồ mọi người đều bị chấn động bởi kiếm pháp rối mắt của Thẩm Tu Vân, trong nhất thời, lại có không ít người tự đáy lòng hy vọng ba mươi liên kích này có thể thành công.
Chỉ trong chớp mắt, trên người Lezar lại trúng một kiếm, vào lúc kiếm thứ hai tiếp tục đánh úp tới, Lezar bỗng nhiên lấy lại tinh thần, xoay người, nghiêm mặt, kiếm vừa đánh trúng mặt nạ trên mặt.
Hai mươi chín liên kích!
Mặt nạ vỡ đôi rơi xuống, lộ ra gương mặt vẫn luôn giấu kín, mọi người có mặt đều thấy rõ gương mặt kia.
Cho dù cách lưới bảo hộ, cũng có thể cảm nhận được phản ứng mọi người trong thính phòng lúc này, đám đông sau vài giây kinh ngạc sững sờ ngắn ngủi bắt đầu xôn xao cuồng loạn đứng lên, mọi người đổ xô chạy xuống bậc thang, đến trước lưới phòng hộ, ánh đèn flash máy hình nháy lên không ngừng.
Kiếm thứ 30, dừng lại trước mặt Lezar, không tiếp tục.
Thẩm Tu Vân nhìn gương mặt hệt như cừu nhân kiếp trước, hết thảy cảm xúc giấu vào đáy lòng, cho người khác nhìn thấy, chỉ là một gương mặt lạnh lùng không cảm xúc.
Bỗng nhiên, trường kiếm được thu hồi.
Dưới ánh mắt chú mục của quần chúng, Dã Quỷ đã như nắm chắc phần thắng, bỗng nhiên chậm rãi lui về phía sau, đợi tới khi tới mép lôi đài, câu môi mỉm cười, chắp tay hành lễ với Lezar, sau đó xoay người, nhảy xuống lôi đài.
Một bên rớt xuống lôi đài, trận đấu chấm dứt, đấu sĩ Cô Hồn giành chiến thắng.
Lưới phòng hộ cùng với hai cánh cửa hai bên lôi đài mở ra, trước khi âm thanh ồn ào náo nhiệt tràn vào cùng dòng người, Thẩm Tu Vân cao giọng nói: "Thất điện hạ, ta thua!"
Một màn này được một tràng vỗ tay cổ động, Thẩm Tu Vân cuối cùng liếc nhìn Lezar, xoay người đi về Địa môn.
Làm thật hay!
Lezar nhìn theo Thẩm Tu Vân rời đi, bỗng nhiên cười ra tiếng, liền kịch liệt ho khan, thân thể cường chống đã lâu, cuối cùng hao hết khí lực, ngã mạnh xuống lôi đài.
Ssard đã nói, y xem như nhặt về một cái mạng, lưng bị thương, xương sườn gãy, nội tạng cũng tổn thương, cho dù phối hợp dược liệu đặc biệt của quân đội cũng phải mất một tháng mới có thể hoàn toàn bình phục. Nhưng chỉ mới qua một tuần, y đã không nghe lời khuyên can, bí mật quay về. Chỉ là hy vọng có thể giữ hắn lại, để hắn ở lại chỗ mắt mình có thể nhìn thấy...
Không muốn nhìn hắn từng chút một đi vào lại con đường ngày xưa, cũng không muốn, sống cuộc đời cũ.
Sau khi Lezar té xỉu được nhân viên công tác khiêng xuống, mà Thẩm Tu Vân vào Địa môn, mặc vào đồng phục công nhân, chuẩn bị rời khỏi đấu trường Solomon, không ngờ tại lối đi cho nhân viên lại bị người cản lại.
"Thẩm Tu Vân tiên sinh, nguyện ý nói chuyện với ta hay không?" Người đến là Phạm Tư Đức, phía sau hắn chỉ theo một người, cũng đeo mặt nạ.
Trong đấu trường Solomon này, người không thể ra sáng quả thật là nhiều.
"Được" Thẩm Tu Vân trả lời, cũng không kinh ngạc vì Phạm Tư Đức biết thân phận của mình.
Phạm Tư Đức cười, vươn tay, "Mời đi bên này."
Cửa ngầm mật đạo trong đấu trường rất nhiều, Phạm Tư Đức mang Thẩm Tu Vân vào một hành lang bí ẩn, đi vào một thang máy chỉ có thể đi lên một chỗ cố định không thể đi về, căn cứ tốc độ tính ra nơi này phải là tầng cao nhất đấu trường.
Phạm Tư Đức mang Thẩm Tu Vân vào phòng làm việc của hắn, toàn bộ trang trí màu xám bạc kim loại khiến nơi này không có chút ấm áp nhân tình nào cả, mà thậm chí còn có chút quỷ dị dữ tợn, thế nhưng sau bàn làm việc lại là cửa sổ sát đất, có thể ngắm cảnh ban đêm khu trung tâm sầm uất của tinh cầu.
"Rất đẹp, có phải không?" Phạm Tư Đức không vội vào vấn đề, mà chậm rãi dạo bước đến cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn neon bên ngoài, cảm thán.
Thẩm Tu Vân không nói, chỉ lẳng lặng đứng sau hắn, liếc nhìn ngoài cửa sổ, thật sự là cảnh đẹp.
"Đế quốc hiện giờ phồn vinh, nhiều ít dựa vào Beta vất vả cần cù công tác sáng tạo nên, nhưng vì sao chỉ có quý tộc alpha mới có thể độc hưởng quyền quý!" Ngữ điệu Phạm Tư đức đột nhiên tăng cao "Dựa vào đâu, mặc kệ beta cùng omega cố gắng cỡ nào lại vĩnh viễn cũng bị người giẫm dưới chân!"
Thẩm Tu Vân hơi hơi giương mi, nhìn Phạm Tư Đức. Sống lưng thẳng thắn, trang phục mô phỏng quân trang, còn có tác phong thân thể cường tráng, người này vô cùng có khả năng xuất thân là quân nhân.
"Thực xin lỗi, ta có chút kích động, mong ngài thứ lỗi!" Phạm Tư Đức xoay người lại, ngữ khí đã khôi phục như thường, rất có phong độ mà gật đầu tạ lỗi.
"Ngươi không phải là alpha?" Thẩm Tu Vân hỏi.
"Ta là, nhưng với huyết thống của ta, không thể so sánh với alpha quý tộc." Phạm Tư Đức nói, đôi mắt hệt như không con ngươi nhìn về Thẩm Tu Vân, có lẽ bởi vì con ngươi không rõ, cảm xúc trong ánh mắt của người này cũng khó có thể nắm bắt, "Nhưng, ta có một đệ đệ, hắn là một vị quan quân beta vô cùng ưu tú, đáng tiếc, hắn đã chết rồi."