Vân Mộng Khởi rời khỏi Tư Đồ gia ngay trong đêm hôm đó, mà sự ra đi của
nàng, đã dấy lên một trận phong ba khá lớn trong Tư Đồ gia.
"Ngươi nghe nói gì chưa?"
"Nghe nói cái gì?"
Sau bữa sáng, nhóm người hầu trong Tư Đồ gia bắt đầu truyền nhau về chuyện
Vân Mộng Khởi - thiếu phu nhân tiền nhiệm chưa được bao lâu của Tư Đồ
gia đã bỏ đi.
"Chuyện thiếu phu nhân bỏ đi vào tối qua đó."
"Cái gì?"
"Thiếu phu nhân bỏ đi hả?"
"Sao có thể chứ?"
Mặc dù Vân Mộng Khởi nhận chức thiếu phu nhân chưa được bao lâu, nhưng vì
tính tình của nàng khá tốt, dễ sống chung nên có quan hệ khá tốt với đám người hầu. Dù sao, vẫn có quan hệ tốt hơn so với Tư Đồ Vân Vân luôn
nhận mình là "thân thích của Tư Đồ gia", mà khinh thường đám người hầu,
thậm chí là cả Tư Đồ Doãn Văn nữa. Nói như thế nào, thì nàng cũng chưa
từng gây khó dễ với đàm người hầu.
"Thật đó, bữa sáng hôm nay đâu có thấy thiếu phu nhân."
"Hay là bởi vì chuyện ngày hôm qua sao?" Hôm qua, chuyện thiếu gia ầm ĩ muốn lấy Tư Đồ Vân Vân đã quá huyên náo, sáng sớm hôm nay ra ngoài mua thức
ăn, đã nghe thấy có người bắt đầu tuyên truyền trên đường.
Ngẫm lại, quả nhiên những tin đồn trong gia tộc phú quý luôn được dân chúng yêu thích nhất.
"Chắc chắn đấy, đổi lại là ai cũng không thể chịu đựng nổi đâu." Ở trước mặt
mọi người, tướng công của mình liền ầm ỹ đòi lấy một nữ nhân khác, loại
chuyện này, đổi lại là bất kỳ nữ nhân nào cũng chẳng thể chịu nổi. Trừ
phi.....Nàng vốn không quan tâm đến tướng công của nàng.
"Đúng thế, thật không biết thiếu gia đang suy nghĩ gì nữa, thiếu phu nhân tốt như vậy, vậy mà chẳng hề biết quý trọng."
"Thôi đi, nếu như hắn có thể hiểu được là ai thật sự muốn tốt cho hắn thì đã
không ầm ỹ đòi lấy vị biểu tiểu thư kia rồi." Hừ, nói đến vị biểu tiểu
thư kia, liền khiến người ta khịt mũi khinh thường.
Tư Đồ Vân Vân không được đám người hầu đánh giá cao, đáng tiếc, có người đã bị che
mắt, nên không thấy được bộ mặt thật của nàng ta.
"Suỵt, nhỏ giọng một chút đi." Nếu để những lời này truyền tới tai Tư Đồ Vân Vân thì bọn họ sẽ bị tội đó.
Ở trong phủ này, có khối người không chịu được hành vi tác quái của Tư Đồ Vân Vân, song cũng có vài kẻ tiểu nhân nịnh hót, ngộ nhỡ.....Lúc đó chỉ có bọn họ chịu thiệt mà thôi.
"Ai, thật sự cảm thấy đau lòng thay cho thiếu phu nhân."
Tất cả người hầu đều có loại cảm giác này, nhưng chỉ có thể lén bàn hoặc
nghĩ thầm trong lòng, bọn họ vốn không có tư cách đánh giá việc làm của
chủ nhân. Hi vọng thiếu gia sẽ không lấy Tư Đồ Vân Vân kia.....Nếu
không, bọn họ sẽ chẳng được yên ổn.
Kỳ thật, đám người hầu hoàn
toàn không cần lo lắng vấn đề ấy, vì Tư Đồ phu nhân Ngọc Tuyết Lâm sẽ là người đầu tiên phản đối chuyện Tư Đồ Dương Lễ muốn lấy Tư Đồ Vân Vân.
Mặc kệ lý do gì, nàng tuyệt đối phản đối nhi tử lấy tân thê, mà nàng
không đồng ý thì cho dù Tư Đồ Dương Lễ ầm ỹ nữa cũng chẳng thể thành
công.
Về chuyện Vân Mộng Khởi nhờ Tư Đồ phu nhân viết giúp hưu
thư, bởi vì tối hôm đó nàng đã rời đi, cho nên, chính nàng cũng chưa
nhận được bức hưu thư do Ngọc Tuyết Lâm viết. Nói cách khác, chuyện hưu
thê đã không trở thành sự thật, Vân Mộng Khởi vẫn là thiếu phu nhân của
Tư Đồ gia.
Nếu như không thật sự hưu thê, vậy sao còn để cho Vân Mộng Khởi rời đi chứ?
Ngọc Tuyết Lâm đương nhiên có tính toán của mình.
Hiện tại, nếu để cho Vân Mộng Khởi tiếp tục ở lại đây, con bé sẽ tiếp tục
chịu đựng những tổn thương do tên nhi tử ngốc nhà nàng vô ý gây ra, thôi cứ để cho con bé ra ngoài chơi bời, đợi giải quyết xong chuyện trong
này, lại đón nó về là được. Chỉ là, không biết phải tới khi nào, tên nhi tử ngốc mới hiểu rõ tầm quan trọng của Khởi nhi với nó đây.
Nàng hiểu rất rõ, Tiểu Dương chỉ vì Vân Vân rời khỏi phủ một khoảng thời
gian, đã lâu rồi Dương Lễ chưa nhìn thấy
nó, nay nó đột nhiên trở về, làm cho nhi
tử trở nên có chút dị thường, dính lấy nó mà thôi. Theo quan sát của
nàng, thật ra người mà trong lòng Tiểu Dương thật sự yêu thích là Khởi
nhi. Chỉ là, dưới sự xúi giục của kẻ có ác tâm, đầu óc nhi tử mới mơ hồ, không phân rõ trái phải nữa.
Mà cái kẻ gọi là có ác tâm kia,
trong lòng nàng đã rõ, chỉ là......Xét trên phương diện thân thích, nên
nàng không muốn vạch trần mà thôi. Nhưng.....Nếu như dám vượt quá, nàng
sẽ không ngồi yên mặc kệ nữa đâu.
Ở trong phủ, bởi vì chuyện Vân Mộng Khởi bỏ đi mà mấy nhân vật trọng yếu đã phản ứng khác nhau, ngoại trừ đám người hầu.
Trước tiên là nói về hai huynh muội Tư Đồ Doãn Văn và Tư Đồ Vân Vân, bọn họ
đương nhiên là rất vui sướng vì Vân Mộng Khởi đã bỏ đi, như vậy bọn họ
sẽ bớt đi một vật cản. Vân Mộng Khởi đúng là một vật cản rất lớn trong
kế hoạch của bọn họ.
Chưa nói đến quan hệ phu thê giữa nàng và Tư Đồ Dương Lễ, nếu như nàng mang thai thì kế hoạch của bọn họ có thể trở
nên quá xa vời. Nếu đã có người thừa kế chân chính, bọn họ muốn mưu đoạt gia sản sẽ càng thêm khó khăn, làm không cẩn thận có thể khiến cho danh không chính ngôn không thuận, gieo xuống thanh danh không tốt.
Thế nhưng, coi như là bọn họ không có đứa nhỏ, nàng vẫn là nàng dâu danh
xứng với thực của Tư Đồ gia, cho dù Tư Đồ Dương Lễ không thể kế thừa và
quản lý sản nghiệp của gia tộc, nói không chừng phu thê Tư Đồ sẽ có ý
bồi dưỡng nàng để quản lý thay. Như vậy, nói Vân Mộng Khởi là vật cản
trở toàn bộ kế hoạch của hắn cũng không ngoa.
Cho nên, Vân Mộng
Khởi bỏ đi, là một chuyện vô cùng tốt đối với bọn họ. Vui sướng thì vui
sướng, nhưng không thể biểu hiện quá rõ ràng, nếu không bi người rèm pha thì gay to.
"Ca ca, nếu như nữ nhân kia đã bỏ đi rồi, vậy muội
không cần đi theo tên ngốc kia nữa, đúng không?" Muốn nàng ta suốt ngày
bày ra vẻ mặt dịu dàng với tên ngốc chỉ biết quấn lấy mình, thật sự là
rất khó chịu.
"Cứ làm dáng chút nữa đi, bằng không, muội đột
nhiên phớt lờ tên tiểu tử đó, vậy chẳng phải sẽ lộ hết à?" Nếu không
phải vì khối gia sản phong phú của Tư Đồ gia này, hắn cũng chẳng muốn ở
lại đây. Nhưng đã đi tới một bước này rồi, chỉ bất cẩn một chút, chẳng
phải sẽ rất đáng tiếc sao?
"Huynh biết rất rõ muội vô cùng chán
ghét hắn mà, lại sắp xếp cho muội một chuyện như thế, thật là." Mỗi lần
nhìn thấy gương mặt ngốc nghếch của Tư Đồ Dương Lễ, nàng ta chỉ muốn nôn thôi, vậy mà vẫn phải giả vờ vui vẻ nên càng khiến cho nàng ta khó
chịu.
"Hết cách mà, làm vậy tương đối an toàn." Lần đầu tiên ả
Vân Hương Thảo ngu ngốc kia nhìn thấy Tư Đồ Dương Lễ, đã khiến Tư Đồ Dương Lễ chán ghét ả, nên hắn đành phải tiến hành song song như thế. Nếu không, Tư Đồ Dương Lễ mà chán ghét cả hai thì kế hoạch tiếp theo của hắn sẽ rất khó
tiến hành.
Nhìn đi, hắn tính toán quá chuẩn mà, chình vì lúc
trước hắn kêu muội muội ra sức đi lấy lòng Tư Đồ Dương Lễ, hiện tại mới
có thể đuổi được chường ngại vật tên Vân Mộng Khởi đó đi.
"Hừ."
Nàng ta phải thừa nhận là ca ca của mình suy nghĩ rất thấu đáo, chỉ
là....Dù sao, bảo nàng ta đi lấy lòng kẻ ngốc kia, nàng ta rất khó chịu
đấy.
"Nghe lời ca ca, nhẫn nại thêm mấy ngày, sau đó muội tìm cớ rời đi thì ổn rồi, đúng chưa?"
Đến lúc đó, cứ nói là mình hối hận vì đã xuất hiện, phá hủy tình cảm của Tư Đồ Dương Lễ và nương tử hắn, vì muốn tỏ lòng xin lỗi, quyết định đến am Nhàn Vân ở lâu một chút là xong.
"Được rồi." Dù sao thì kế hoạch của ca ca cũng tiến hành sắp xong rồi, sắp kết thúc rồi, nàng ta cũng
không muốn đến thời điểm mấu chốt sắp thành lại thất bại, cho dù không
phải vì gia sản của Tư Đồ gia thì nàng ta cũng không được để cho kế
hoạch của ca ca thất bại. Bởi vì, nàng ta đã đáp ứng người kia, sẽ giúp
đỡ ca ca hoàn thành nhiệm vụ chiếm đoạt gia sản của Tư Đồ gia.
Dáng vẻ vui sướng của Tư Đồ huynh muội đối lập rõ ràng với sự khổ sở của phu thê Tư Đồ.
Mất đi một nàng dâu mà cả hai đều thích thì sao bọn họ có thể sống dễ chịu
chứ? Cũng vì thế, cho nên, suốt cả buổi sáng, bọn họ đều bày ra vẻ mặt
khó chịu với nhi tử.
Đáng tiếc, nhi tử ngốc nhà bọn họ lại chẳng
biết bọn họ đang giận cái gì, chỉ sợ bọn họ có thưởng cho hắn thêm vài
cái trừng mắt và khinh bỉ thì hắn vẫn say sưa ăn sáng, chẳng hề phát
hiện ra trên bàn ăn đã thiếu mất một người.
"Nàng chắc chắn là cứ để Khởi nhi rời đi như vậy sẽ tốt sao?"
Hắn không hề lo lắng xem quyết định của nương tử mình là đúng hay sai, hắn
lo lắng nhất chính là đợi sau khi sự tình được giải quyết, nhi tử ngốc
nhà mình có bản lĩnh truy thê về hay không! Đó mới là vấn đề lớn nhất!
Ai, hắn không hề có một chút lòng tin nào với khả năng theo đuổi nữ nhân của nhi tử mình cả.
"Chẳng lẽ chàng nhẫn tâm nhìn con bé tiếp tục bị thương tổn, khổ sở sao?"
Mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích chung của Khởi nhi,
nàng liền cảm thấy rất đau lòng. Tuy rằng để Khởi nhi rời đi trước đúng
là có chút mạo hiểm, nhưng vẫn tốt hơn là để con bé ở trong này, bị Tiểu Dương càng đẩy càng xa. Như vậy, đến lúc đó coi như là Tiểu Dương muốn
đưa Khởi nhi trở về sẽ càng khó hơn.
Vấn đề của nàng khiến hắn trầm tư. Hắn cũng nghĩ như nương tử nhà mình,
nhìn dáng vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích chung của Khởi nhi, hắn cũng đau lòng vì con bé, chỉ là......
"Yên tâm đi, đến lúc đó chúng ta có thể đưa Khởi nhi trở về giúp Tiểu Dương." Dù sao, nàng đã nghĩ được nên làm như thế nào rồi. Theo quan sát của nàng, Khởi nhi có chút lạnh nhạt đối với những người và sự vật không có quan hệ với con bé, nhưng thật
ra nó vẫn là một cô nương dịu dàng lương thiện. Chính vì vậy, nàng mới
yêu thương con bé.
"Cũng phải." Phía sau nhi tử còn có hắn và
nương tử làm chỗ dựa, vấn đề hẳn là......Không lớn đi.....Mặc dù trong
lòng vẫn chưa nắm chắc, nhưng hắn cũng miễn cưỡng đồng ý với cách nói
của nương tử.
Hiện tại đành vậy, chuyện sau này để sau này lo đi, giải quyết vấn đề ở trước mắt mới là điều quan trọng.
"Nhưng dựa theo cách nhìn của nàng, bây giờ nên làm gì đây?"
"Yên lặng theo dõi biến hóa đi."
Trước tiên phải đợi nhi tử phát hiện ra Khởi nhi đã bỏ đi rồi mới tiếp tục
tiến hành bước tiếp theo. Nếu nhi tử vẫn không thể phát hiện ra Khởi nhi đã bỏ đi và tầm quan trọng của Khởi nhi với nó, thì.....Nàng không dám
nghĩ tiếp, bởi vì đó sẽ là kết quả khủng bố và tệ nhất.
Vân Mộng
Khời bỏ đi, hai loại biểu hiện hoàn toàn khác nhau là vừa mừng vừa lo
cũng rất bình thường, mà bất bình thường nhất chính là Tư Đồ Dương Lễ.
Bắt đầu từ buổi tối hôm Vân Mộng Khởi bỏ đi, đã qua ba ngày, vậy mà hắn
vẫn chưa phát hiện ra chuyện nàng mất tích.
Ngẫm lại, mỗi ngày
bọn họ đều ngủ chung một phòng, chung một gối, coi như mấy ngày qua hắn
toàn quấn lấy Tư Đồ Vân Vân, thì vẫn có thể nhận ra bên cạnh mình đã
thiếu đi một người chứ!
Hắn ăn, ngủ bình thường, mỗi ngày đều
quấn lấy Tư Đồ Vân Vân từ sáng sớm, cuộc sống của hắn vẫn trôi qua như
bình thường. Đối với phản ứng bạc tình đó của hắn, đã khiến cho đám
người hầu luôn xì xầm nghị luận.
Kỳ thật, đó cũng chưa phải là
chỗ khó hiểu nhất, buổi tối hắn đều phải uống thuốc, người bưng thuốc và giám sát hắn uống thuốc luôn thay đổi, hắn vẫn chẳng có phản ứng. Đây
mới là nguyên nhân khiến trong lòng đám người hầu bất bình và cảm thấy
tiếc nuối cho Vân Mộng Khởi.
Thái độ và sinh hoạt của hắn vẫn như cũ, khiến người ta cứ nghĩ rằng hắn vẫn chưa biết chuyện Vân Mộng Khởi
đã bỏ đi. Nhưng, thực tế thì sao?
Vào buổi tối hôm đầu tiên, lúc
không thấy nàng chở ở trong phòng, nhìn hắn uống thuốc thì hắn đã phát
hiện ra. Chỉ là, hắn cứ nghĩ đơn giản là nàng đang chơi trò gì đó, nên
hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, càng không nghĩ tới nàng đã bỏ đi.
"Vân Vân muội muội!"
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, vừa nghe thấy hắn vui mừng gọi mình, Tư
Đồ Vân Vân chỉ muốn trốn biệt tăm ngay. Nếu như không phải đã đáp ứng ca ca nhẫn nại thêm mấy ngày, nàng ta đã sớm chuồn về am Nhàn Vân rồi.
Cách đối phó tốt nhất với hắn chính là nhắm mắt làm ngơ.
"Vân Vân muội muội."
'Rầm' một tiếng, đẩy cửa vào, hắn không hề phát hiện ra vẻ mặt hơi cứng ngắc của Tư Đồ Vân Vân.
"Biểu.....Biểu ca, huynh lại tới hả."
Mỗi ngày, lúc hắn vừa thức giấc, đã chạy đến phòng tìm nàng ta, hại nàng ta không thể ngủ nướng, mỗi ngày đều phải dậy sớm, rửa mặt chải đầu gọn
gàng rồi chờ hắn đến. Tóm lại, chỉ muốn để cho hắn thấy được mặt tốt của nàng ta, còn dáng vẻ đằng sau đó thì hắn đừng nên biết sẽ tốt hơn.
"Đúng thế, đúng thế, Vân Vân muội muội, hôm nay chúng ta ăn bữa sáng xong thì ra bên ngoài chơi đi, được chứ?"
Hắn rất muốn ăn kẹo hồ lô. Chỉ có lúc nào muốn ăn thứ gì đó thì hắn mới muốn xuất phủ.
"Ra... Ra...À.... ..."
Trời ạ, ai tới cứu nàng ta với, nàng ta không hề muốn xuất phủ với hắn đâu!
Đi ra phủ chơi cùng hắn, đồng nghĩa với việc mất thể diện, sẽ bị những
người khác chỉ trỏ, mà điều nàng ta không chịu nổi nhất, đó chính là sẽ
bị đánh giá cùng cấp bậc với hắn, bị đám dân đen nghèo xác xơ cười nhạo.
"Đúng, đúng, đúng, chúng ta ra ngoài chơi thôi." Lâu lắm rồi hắn chưa được ăn kẹo hồ lô, thật sự muốn ăn quá đi.
"Nương huynh đồng ý cho huynh ra ngoài à?" Suy nghĩ hồi lâu, nàng ta mới nghĩ
ra lý do từ chối này. Nàng ta nghĩ thầm trong lòng, mấy hôm trước hắn
mới ầm ỹ với cha nương hắn, chắc sẽ không chạy đến xin bọn họ để hắn ra
ngoài chơi đâu.
Song nàng ta đâu ngờ được chứ? Thần kinh của hắn còn thô hơn cả trụ cầu, qua vài ngày, hắn đâu còn nhớ nữa.
"Vậy bây giờ ta sẽ đi hỏi nương, xin nương đồng ý cho chúng ta ra ngoài chơi."
Vừa dứt lời, người đã lao vút đi, chẳng thèm cho Tư Đồ Vân Vân một cơ hội để ngăn cản.
"Ta không có......" Sao lại khác xa với suy nghĩ của nàng ta vậy?
Đáng ghét, cho nên nàng ta mới chán ghét tên ngốc kia, bởi vì nàng ta vốn
không theo kịp lối suy nghĩ và hành động của hắn. Hết chịu nổi rồi, nàng ta quyết định ngày mai sẽ nói ra chuyện muốn quay về am Nhàn Vân, còn ở chung với tên ngốc đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn chọc cho phát điên.
Dù sao thì, kế hoạch của ca ca đã tiến hành khá tốt, có nàng ta hay không cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT