Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Vân Mộng Khởi kéo Tư Đồ Dương Lễ về tới viện nhỏ của bọn họ. Trong lúc đó có gặp qua huynh muội Tư Đồ Doãn Văn, nàng cũng chẳng nói gì, thậm chí còn không thèm liếc bọn họ cài nào. Hiện tại nàng chỉ quan tâm đến tên nam nhân nàng đang lôi đi đây, còn những kẻ khác đều nằm ngoại phạm vi quan tâm của nàng.

Trở về phòng, động tác và phản ứng của cả hai hoàn toàn khác nhau.

Tư Đồ Dương Lễ bị ánh mắt hung ác và lạnh lùng của nàng dọa sợ, sau khi vào phòng liền đứng ở cạnh cửa, không dám cử động, dáng vẻ giống như chuẩn bị chạy trối chết. Còn Vân Mộng Khởi thì buông lỏng bàn tay nhỏ bé đang kéo hắn đi, tự mình đi vào trong phòng, chậm rãi rót hai chén trà cho mình và hắn rồi ngồi xuống.

Phát hiện hắn vẫn đang đứng ở cạnh cửa, dáng vẻ giống như là rất sợ hãi, nàng cũng chẳng để ý, chỉ vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé kêu hắn qua đây.

"Qua đây ngồi đi, chàng đứng ở cạnh cửa phát ngốc gì đó." Ngữ khí vẫn là thờ ơ, khiến cho người ta không nghe ra rốt cuộc nàng còn tức giận nữa không.

"A..."

Giống như bị nàng hù dọa, nghe thấy nàng đột nhiên lên tiếng nói chuyện, hắn nhất thời không kịp phản ứng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng không làm gì cả.

"Gọi chàng qua đây ngồi xuống, có nghe thấy không hả?" Tuy nói lời cứng rắn, nhưng giọng điệu của nàng vẫn như thường ngày.

"À, được." Hắn nhấc chân lên đang chuẩn bị đi qua, lại nghe thấy nàng nói tiếp.

"Đóng cửa lại." Nàng cũng không muốn để kẻ nhiều chuyện nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ.

Hắn lập tức dừng động tác, xoay người, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, lúc này mới cẩn thận đi về phía bàn trà, ngồi xuống đối diện nàng.

Nàng chẳng thèm để ý đến dáng vẻ khúm núm đó của hắn, hắn ngồi xuống rồi, liền rót cho hắn một chén trà ngon. Cũng mặc kệ hắn có muốn uống hay không, nàng nâng chén trà của mình lên, nhàn nhã nhấp một ngụm.

Thấy nàng không còn hung dữ như lúc nãy, hắn mới hơi yên lòng, vươn tay cầm chén trà lên. Vừa mới đưa chén trà đến bên miệng, nàng lại bắt đầu nói chuyện, dọa hắn sợ đến mức suýt chút nữa đã hất hết trà ngon đi. Xem ra, hắn vẫn bị dáng vẻ lạnh lùng ban nãy của nàng dọa cho kinh sợ.

Nhìn hắn luống cuống tay chân đặt chén trà trong tay xuống, dáng vẻ đứng ngồi không yên, như lâm vào đại địch, nàng lại thầm cảm thán ở trong lòng, nếu như quay lại chừng mười ngày trước, hắn sẽ có dáng vẻ này à? Song, bộ dạng này của hắn thật sự rất đả thương người ta, nếu như không phải nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý buông bỏ, vậy chắc chắn sẽ lại đau lòng vì hắn. Tâm đã chết nên nàng quyết định buông tha, cũng có thể nói là trong mười ngày qua, lòng của nàng sớm tê dại rồi, lúc quyết định buông tha cho đoạn nhân duyên này, nàng lại cảm thấy rất thoải mái.

"Thiếp chỉ hỏi chàng mấy vấn đề, chàng không cần làm ra vẻ sợ sệt như thế." Thế nhưng, coi như là đã quyết định buông tha, nàng vẫn cảm thấy rất bi thương.

Nhớ lại ngày đầu tiên mới quen hắn, nàng gần như suy nghĩ hết cho hắn, nghĩ cho hắn có thân thể khỏe mạnh, nghĩ đến chất độc mà hắn mang theo khi còn ở trong bụng mẫu thân, nghĩ cách xả giận cho hắn vì bị những kẻ hầu độc ác ở trong phủ này ức hiếp, tuân theo việc đính ước từ tấm bé, trên cơ bản, kể từ ngày đầu tiên nàng bước vào phủ Tư Đồ này, mỗi chuyện nàng làm đều là vì hắn. Hắn có thể không hiểu rõ tình cảm của nàng, nhưng cũng đừng làm ra vẻ như nàng là kẻ xấu, sẽ mưu hại hắn chứ! Thật sự khiến cho người ta đau khổ và thất vọng đấy.

Ai, xem ra nàng quyết định buông tha và rời khỏi Tư Đồ gia đúng là rất chính xác mà. Nàng cũng không biết nếu tiếp tục tình trạng này thì trái tim đã chồng chất vết thương của nàng, còn bị hắn tổn thương đến mấy lần nữa.

Không muốn xen vào kế hoạch của đôi Tư Đồ huynh muội kia, không muốn để ý Tư Đồ Vân Vân đã nói những gì với hắn, càng không muốn ở trong này nhìn hắn và Vân Vân muội muội của hắn thân thân thiết thiết nữa. Nói chung, nàng đã quyết định, hưu cái tên tướng công ngốc ngếch chẳng biết cái gì, chỉ biết làm nàng tổn thương kia. Về phần lúc trước đã đáp ứng sẽ giải độc cho hắn, nàng sẽ không bỏ dở giữa chừng, chuyện đã đáp ứng thì nàng sẽ làm được.

"Ờ." Hai tay nắm chặt đặt ở trên đầu gối, cúi đầu, chẳng dám nhìn nàng.

"Ngẩng đầu lên nhìn thiếp." Nàng khủng bố thế cơ à? Khiến hắn không dám ngẩng đầu nhìn nàng sao? Rốt cuộc hắn còn muốn tổn thương nàng đến mức dộ nào đây.... ...

"..." Hắn vẫn cúi đầu, không hề có một chút ý tứ muốn ngẩng đầu lên.

"Bảo chàng ngẩng đầu đó!" Vốn không muốn lớn tiếng với hắn, nhưng hắn thật sự biết cách làm người khác tức giận, nên nàng không nhịn được đề cao giọng, còn ẩn chứa chút sát khí.

Nghe thấy giọng nói của nàng lại thay đổi giống như lúc nãy, khi nàng cứng rắn kéo hắn đi còn hắn thì ra sức chống cự, hắn không dám cãi lời nàng nữa, mặc dù động tác rất chậm chạp, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Phát hiện trong mắt nàng không hề có chút độ ấm nào, hắn liền cảm thấy sợ hãi song lai không dám cúi đầu nữa, hắn cứng ngắc ngồi đó, bất động.

Lại thở dài trong lòng, hơi hạ mắt xuống, ý là nhắm mắt làm ngơ, chỉ cần không nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn, nàng sẽ cảm thấy bớt bi thương hơn....Nâng chén trà đưa đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm, mượn vị trà giảm bớt cơn đau âm ỷ trong lòng nàng.

Hít thở sâu mấy cái, đợi cơn đau trong lòng giảm bớt, nàng mới có dũng khí lại nâng mắt lên nhìn hắn đang sợ mình.

"Chàng......" Nàng vừa mở miệng, đã nhìn thấy bả vai hắn run nhè nhẹ, hại nàng suýt chút nữa đã chẳng thể nói tiếp. Ở trong lòng ra sức bơm hơi cho mình, nàng vẫn cắn răng một cái, tiếp tục hỏi.

"Chàng có biết mình vừa mới nói gì không?"

Nếu như hắn chẳng biết gì hết, nhưng lại bị người ta xúi giục, vậy thì.....Lắc lắc đầu, bỏ qua những suy nghĩ tiếp theo, mặc kệ có phải hắn bị người ta xúi giục hay không, nàng vẫn muốn bỏ qua à? Tại sao có thể dễ dàng bị lung lay như thế chứ? Tựa như lúc trước nàng đã nói, có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, nàng không thể lúc nào cũng phòng bị xem có ai đó ghé sát vào tai hắn nói lời xúi giục, gây xích mích hay không, vậy chẳng phải nàng sẽ cảm thấy quá mệt mỏi ư? Đời người như vậy thì quá vô nghĩa, nàng không muốn một cuộc sống đầy lo lắng và phòng bị khắp nơi như thế.

Hắn khó hiểu nhìn nàng, không biết nàng muốn hỏi cái gì, bởi vì hắn cảm thấy hắn đã nói rất nhiều rồi.

"Chàng đã nói chuyện muốn lấy Tư Đồ Vân Vân với cha nương rồi sao?" Quên đi, nói quanh co lòng vòng với hắn chỉ vô ích thôi, dù sao cũng là chuyện đã rồi, nàng cần gì phải sợ hãi bi thương, sau khi tự tay cắm mấy đao xuống trái tim mình, ngược lại nàng đã không thấy đau đớn nữa.

"Ừ." Ừm, hắn đã nói với cha nương là muốn lấy Vân Vân, song hắn vẫn không biết rốt cuộc nàng đang muốn hỏi cái gì.

"Chàng có biết chàng nói muốn lấy Tư Đồ Vân Vân, có nghĩa là gì không?" Nàng hoài nghi, có phải hắn đã quên mất mình có nương tử rồi không, và nàng chính là nương tử của hắn? Nhưng hắn có thật sự hiểu được ý nghĩa của chuyện lấy thê nạp thiếp hay không?

"Biết chứ." Dùng sức gật gật đầu, hắn nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.

Hắn có ngốc, hắn có đần, nhưng hắn vẫn biết cái gì gọi là lấy thê mà, sao Mộng Mộng có thể coi thường hắn như thế, giống như hắn ngốc lắm đấy, thật đáng ghét.

Đau đầu nhìn hắn, đột nhiên bị hắn coi như kẻ ngốc, nàng đúng là quá hao tổn tâm trí và mất mặt mà.

"Vậy chàng thật sự quyết định lấy nàng ta sao?" Lười so đo với hắn, phớt lờ ánh mắt của hắn, tiếp tục hỏi vấn đề của mình.

"Ừ...." Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hắn cũng không suy nghĩ quá lâu, tuy trả lời rất hồn nhiên, nhưng vừa nghe đã biết là hắn nói thật lòng.

"Nếu làm vậy mà được ở chung mãi mãi với Vân Vân muội muội, vậy thì ta muốn lấy nàng." Câu trả lời của hắn chỉ đơn giản là vậy, nhưng lại chân thật đến thế, chân thực giống như hắn lập tức phải lấy Tư Đồ Vân Vân.

Cũng đúng, dựa theo tính cách đơn thuần của hắn, sao hắn có tâm tư khác nữa chứ, ý nghĩ của hắn vẫn luôn đơn giản, rõ ràng như vậy.

Thứ hắn nhìn trúng không phải là diện mạo, vẻ đẹp, giàu có, càng không phải là quyền thế, hắn nhìn trúng người chỉ là đơn thuần. Nhìn trúng ai, đương nhiên sẽ muốn ở chung một chỗ với nàng, mà một nam một nữ muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ, như vậy, chỉ có một con đường, đó chính là hắn, lấy, nàng!

Nàng rất muốn thét chói tai, cũng rất muốn ôm ai khóc rống một trận, thế nhưng ca ca không có ở đây, nàng có thể tìm ai kể khổ đây? Nàng rất muốn nắm cổ áo hắn, lớn tiếng chất vấn hắn, nàng thì sao? Có phải hắn đã quên mất sự tồn tại của nàng rồi? Hắn muốn ở cùng một chỗ với Tư Đồ Vân Vân, cho nên hắn muốn lấy nàng ta, vậy lúc trước sao hắn lại thành thân với nàng chứ? Hắn trực tiếp thành thân với Tư Đồ Vân Vân thì chẳng phải đã xong rồi à? Lúc trước nàng kiên trì muốn gả cho hắn, thật sự là sai lầm sao?

Không không không, đừng nghĩ tiếp, còn nghĩ nữa thì nàng sẽ điên lên mất!

Lại hạ mí mắt, muốn che giấu ánh sáng trong mắt, nàng không muốn để ai nhìn thấy nước mắt đong đầy trong mắt nàng. Ở trong lòng, ra sức nói với mình, nàng sẽ không khóc, đừng khóc, cũng không thể khóc, nàng không cần khóc vì một tên nam nhân ngốc nghếch chẳng biết gì cả.

Nàng dùng sức hít vào, dùng sức thở ra, sau vài hơi, rốt cuộc đã nén được kích động muốn khóc to.

"Mộng Mộng?" Sao nàng đột nhiên im lặng nhỉ? Hắn vất vả lắm mới hết sợ, sao nàng đột nhiên không nói câu nào nữa vậy? Thật là kỳ quái.

Nàng mở mắt ra nhìn về phía hắn, trong lòng cảm thấy bi thương. Đã mười ngày rồi, lần đầu tiên hắn mở miệng gọi nàng là "Mộng Mộng", một cách xưng hô xa lạ và bỡ ngỡ biết bao nhiêu, vậy mà nàng lại cảm thấy hoài niệm, đúng là quá kỳ quái mà.

"Không có việc gì." Dù cho có chuyện gì cũng không liên quan đến hắn, lần này nàng thật sự hạ quyết tâm, phải vứt bỏ hắn ra khỏi cuộc sống tương lai của mình, trong cuộc sống tương lai của nàng, sẽ không bao giờ cần người tên "Tư Đồ Dương Lễ" đó nữa.

Có lẽ nàng nên cảm tạ hắn, nếu như không có hắn, vậy nàng sẽ khó hạ được hạ quyết tâm.

"Ờ." Gật gật đầu, nếu nàng đã nói là không sao thì hắn cũng cảm thấy không sao cả, hắn nào có biết phải cẩn thận phát hiện ra nội tâm rắm rối của nàng.

"Chàng đi tìm Vân Vân muội muội của chàng chơi đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

Bỏ lại những lời này, nàng nâng chén trà lên, từ từ hớp một ngụm, nàng cảm thấy mình đã không còn tâm lực để tiếp tục nói với hắn nữa, mà nàng cũng không muốn thấy vẻ mặt đơn thuần vô tôi, chẳng biết gì của hắn.

"Ừ." Vừa nghe thấy có thể đi tìm Vân Vân muội muội, vẻ mặt của hắn liền thay đổi rất lớn.

Mặc dù sự sợ hãi và khẩn trương lúc trước đã tan biến rất nhiều trong lúc hỏi đáp cùng nàng, nhưng ít nhiều vẫn có chút không tự nhiên, thế nhưng, vừa nghe thấy có thể đi tìm Tư Đồ Vân Vân, trên mặt hắn liền lộ ra vẻ tươi cười xán lạn.

Nụ cười ấy, có thể khiến cho trời đất biến sắc. Nụ cười ấy, có thể khiến cho người ta như xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, đồng thời cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy long trời lở đất. Mà nụ cười của hắn, lại giống như một con dao sắc rạch vào trong lòng nàng.

Nhìn bóng dáng vui mừng, phấn chấn, sôi nổi rời đi của hắn, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt xuống từ khóe mắt nàng. Nàng nâng hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng sức cắn chặt môi dưới, không cho nước mắt tiếp tục rơi xuống.

Vân Mộng Khởi, ngươi thật là một kẻ vô cùng ngu ngốc, rõ ràng đã nói sẽ không rơi lệ vì hắn, lúc trước biểu hiện tốt như vậy, sao hắn vừa rời đi đã không nhịn nổi nữa rồi? Ngu ngốc, ngu ngốc, Vân Mộng Khởi, ngươi thật là một kẻ vô cùng ngu ngốc.

Tiểu nha hoàn Tiểu Thu trốn ở ngoài cửa, đã nhìn thấy hết vẻ thương tâm khổ sở của Vân Mộng Khởi, nàng cảm thấy, thiếu gia nhà bọn họ đúng là kẻ cực kỳ ngu ngốc. Không phải bởi vì bị nhiễm độc từ trong bụng mẫu thân khiến cho trí lực thoái hóa, mà hắn thật sự là một kể cực kỳ ngu ngốc.

Có một thiếu phu nhân tốt như vậy, hắn lại không biết quý trọng. Đáng tiếc, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, không có tư cách nói chuyện, cũng không có địa vị và thân phận để chất vấn những hành động của thiếu gia.

Tối hôm đó, Vân Mộng Khởi liền giao cho Tiểu Thu công việc sắc thuốc và đưa thuốc đến cho Tư Đồ Dương Lễ. Dù sao Tiểu Thu cũng đã đi theo nàng một khoảng thời gian rồi, Tiểu Thu cũng biết rõ sắc thuốc cần phải chú ý những gì, nàng hoàn toàn yên tâm giao việc sắc thuốc cho Tiểu Thu. Về phần đưa thuốc và giám sát hắn uống thuốc, nàng sẽ nhờ một người khác.

Mà người đó, chính là Tư Đồ phu nhân, Ngọc Tuyết Lâm. Thế nhưng, chuyện nàng muốn nhờ vả Tư Đồ phu nhân, cũng không phải chỉ một chuyện, mà còn một chuyện khác nữa.

"Khởi nhi, con thật sự quyết định vậy sao? Không muốn cho Tiểu Dương một cơ hội sao?" Trong lòng nàng vô cùng tiếc nuối, bọn họ đã vì nhi tử mà cưới một nàng dâu tốt như thế vào cửa, nó lại ngốc nghếch không giữ được, vậy bọn họ còn nói được gì đây.

"Không được, đây không phải là chuyện con có cho chàng cơ hội hay không, mà là chàng đã không cho con cơ hội nữa." Là tự tay hắn chặt đứt sợi dây tình cảm của hai người, vậy sao nàng phải một mình đau khổ níu giữ chứ?

"Thế nhưng....." Nàng thật sự rất luyến tiếc, nàng rất yêu thương Khởi nhi mà.

Ngọc Tuyết Lâm đương nhiên biết rõ lời Vân Mộng Khởi nói là rất đúng, nàng là mẫu thân, có luyến tiếc hay yêu thương nàng dâu này thì có ích lợi gì chứ, nhi tử ngốc nhà nàng hoàn toàn không phát hiện ra tầm quan trọng của Khởi nhi, bây giờ nó đã đặt hết tâm tư lên Vân Vân, nó đã quên hết mọi thứ, thậm chí cả mẫu thân nó nữa.

Mặc dù mới mười ngày ngắn ngủi, nhưng trong lòng Khởi nhi đã vô cùng đau khổ rồi, cũng chính vì biết điểm này, nàng mới không thể yêu cầu con bé ở lại đây.

"Đây là đơn thuốc, ngài nhớ dặn dò Tiểu Thu sắc thuốc dựa theo đơn này mỗi ngày, muội ấy đã biết lúc sắc thuốc cần lưu ý những gì rồi." Không để cho Ngọc Tuyết Lâm có cơ họi nói thêm gì, nàng lấy đơn thuốc tự tay viết ra, đưa cho bà bà.

Tiếp nhận đơn thuốc, Ngọc Tuyết Lâm chỉ yên lặng nhìn những nét chữ xinh đẹp trên mặt giấy, cảm thấy đầy tiếc nuối vì sắp mất đi nàng dâu thảo này.

"Thuốc giải cuối cùng, đợi đến lúc thích hợp, con sẽ đưa sau." Đến lúc đó, không nhất thiết là nàng phải tự mình đưa đến.

"Khởi nhi..."

"Vậy thì xin nhờ người.....Nương....." Đây sẽ là lần cuối cùng nàng gọi Ngọc Tuyết Lâm một tiếng "Nương" đi, sau này bọn họ còn có cơ hội để gặp mặt không, vẫn chưa thể biết trước được.

"Khởi nhi, chúng ta......" Tư Đồ Chính Không gọi nàng lại, muốn nói gì đó, nhưng không biết phải nói từ đâu.

Vân Mộng Khởi cúi người trước bọn họ, vái một cái, muốn cảm tạ hai người họ đã quan tâm và yêu mến nàng trong suốt khoảng thời gian qua.

"Cảm ơn cha nương đã quan tâm con trong khoảng thời gian này, hi vọng sau này còn được gặp lại hai vị."

"Khởi nhi."

Nhìn bóng lưng của Vân Mộng Khởi, Ngọc Tuyết Lâm tựa vào trong lòng Tư Đồ Chính Không khóc rống không thôi. Tư Đồ Chính Không cũng khó có được vẻ mặt nghiêm túc, đau lòng vì mất đi một nàng dâu tốt.

Vân Mộng Khởi nhờ vả Ngọc Tuyết Lâm chuyện gì vậy?

Đó chính là cầu xin Ngọc Tuyết Lâm, viết cho nàng một bức hưu thư thay cho nhi tử Tư Đồ Dương Lễ. Chỉ là, đây rốt cuộc là Tư Đồ Dương Lễ hưu nàng, hay là nàng hưu Tư Đồ Dương Lễ, vậy thì tùy mỗi người từ từ suy ngẫm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play