Hắn vừa hô vừa chạy đến viện của phu thê Tư Đồ, hoàn toàn mặc kệ dáng vẻ hô to gọi nhỏ của mình đã khiến người ta chú ý đến thế nào.
"Thiếu
gia?" Nha hoàn đang quét tước ở trong viện, thấy hắn như trận gió lướt
qua, nếu không phải vẫn nghe thấy tiếng hô của hắn, còn tưởng là mình bị ảo giác nữa.
"Mới sáng sớm, thiêu gia tìm phu nhân có chuyện gì
vậy?" Thiếu phu nhân đã bị hắn chọc cho tức giận rời đi, thật không biết hắn còn muốn làm chuyện quá phận gì nữa. Một nha hoàn thấy rất bất bình với hắn vì chuyện của Vân Mộng Khởi.
"Thôi, đừng quan tâm, ai
kêu hắn là thiếu gia chứ, hắn muốn làm gì cũng không đến lượt chúng ta
phát biểu ý kiến." Bọn họ chỉ cần làm tốt công việc của mình, còn lại,
bọn họ vẫn đừng quá nhiều chuyện thì hơn.
"Đúng rồi." Cho dù bọn
họ có bất bình thay cho thiếu phu nhân thì có thể làm được gì chứ? Thiếu phu nhân đã sớm rời đi, mà thiếu gia vẫn sống vui vẻ như thường, bọn họ có bất bình cũng vô nghĩa, bọn họ chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng thôi.
"Nương!" Hắn chạy một mạch tới đây, vừa mới đến sân ngoài, đã thấy phu thê Tư Đồ ra khỏi phòng, đang đứng ở ngoài cửa chờ hắn.
"Con lại muốn làm gì?" Mỗi lần nó xuất hiện ầm ỹ như vậy, là luôn luôn có
chuyện xấu. Ngọc Tuyết Lâm tức giận nhìn nhi tử đang thở hồng hộc đứng ở trước mặt mình, trong lòng vẫn cảm thấy rất tức giận với nó.
"Con....Phù phù....Con....." Bởi vì chạy quá nhanh, hắn mệt đến nỗi thở dốc một hồi lâu mà chưa mở miệng nói chuyện được.
"Con rất vội à? Còn chạy nhanh thế?" Tư Đồ Chính Không không hề giận con
mình giống như thê tử, dù sao hắn vẫn biết rõ tình huống của con mình,
tức giận với nó chẳng thể nghĩ cách khuyên bảo nó, vậy còn hiệu quả hơn
nhiều. Giận nó nửa ngày, nó cũng chẳng biết ngươi đang giận gì nó đâu,
tốt nhất là đừng giận nó còn hơn.
"Con....Phù phù." Sau khi dùng sức hít thở vài hơi, nhịp tim ổn định lại, cuối cùng hắn có thể nói chuyện rồi.
"Nương, ăn sáng xong con muốn đi ra ngoài chơi với Vân Vân muội muội." Ừ ừ, đến lúc đó hắn nhất định phải đi chơi đến rất khuya rất khuya mới trở về,
hắc hắc, hắn muốn ăn thật nhiều thật nhiều món.
"Không được."
Nếu như không phải nó là nhi tử của mình thì nàng đã đánh nó một trận rồi!
Thê tử của nó bị nó chọc tức đến nỗi phải bỏ đi, mà nó không hối lỗi,
còn muốn ra ngoài chơi với nữ nhân khác, đây đúng là......Đúng là....Là
rất quá đáng!
"Vì......Vì sao vậy?" Hắn xoắn hai tay vào nhau, không phục vung lên vung xuống.
Trước đây nếu như hắn muốn đi chơi, chỉ cần nói với nương một tiếng, mang
theo nha hoàn hoặc nô bộc là có thể đi ra ngoài mà, lần này sao nương
không cho phép chứ?
Ghét, ghét!
"Ta nói không được là
không được, không có tại sao cả." Nhìn thấy nó là tức giận rồi, nàng mới lười cùng nó lôi thôi dài dòng. Nói xong, liền kéo tướng công đi về
phía phòng ăn.
"Nương....." Hắn hô vài tiếng giống lúc trước,
nhưng không thấy mẫu thân quay đầu lại liếc mình một cái, hắn đành thay
đổi mục tiêu, cầu xin người còn lại.
"Cha, cha..."
"Xin
lỗi nhi tử, nương con đã nói là không được, vậy ta cũng hết cách." Hắn
chính là kẻ bị "Thê quản nghiêm" điển hình, chỉ nghe theo mỗi lệnh của
thê tử.
"Tại sao vậy, nương.....Con muốn đi ra ngoài chơi!" Nương xấu, còn không cho phép hắn đi chơi, thật quá đáng....
"Hừ." Nhi tử ngốc này, nàng mới nhi tử, nàng lười phải quan tâm đến nó.
Đáng thương nhìn bóng lưng của cha nương càng lúc càng xa, Tư Đồ Dương Lễ
cảm giác như có từng trận gió lạnh thổi qua bên người, rất có vài phần ý thê lương. Đầu óc của hắn ra sức hoạt động, dùng đến mọi nỗ lực trong
đời này, cố gắng nghĩ ra cách nào đó để được đi chơi. Suy nghĩ rất lâu,
mới nhớ tới có một người có thể cho hắn di chơi.
Mà người kia, đương nhiên chính là Vân Mộng Khởi rồi! Thế là......
"Mộng Mộng, Mộng Mộng!" Giống như lúc chạy đến đây từ viện của Tư Đồ Vân Vân, hắn lại hô to gọi nhỏ từ viện của phu thê Tư Đồ đến viện của mình.
"... ..."
Hắn kêu suốt đường đi như vậy, hễ hắn chạy đến đâu thì đều có người bị hù
bởi tiếng kêu của hắn. Phản ứng của mọi người đều chỉ có một, đó chính
là..... Thiếu gia không biết chuyên thiếu phu nhân đã sớm rời đi rồi hả?
"Thiếu gia, hắn..."
Quả thực không thể tin được, thiếu phu nhân đã đi được ba ngày
rồi, mà sao hắn còn gọi chứ. Hai người họ ở
chung một viện, thậm chí còn ngủ cùng một giường, hắn lại chẳng hề phát
hiện à. Phải nói là hắn quá đơn thuần, hay là hắn quá vô
tình đây?
"Ta không có nghe lầm chứ?" Cũng có người hoài nghi lỗ
tai mình có vấn đề thì phải, rõ ràng người đã đi rồi, sao hắn vẫn gọi
nàng chứ?
"Không phải thiếu phu nhân đã đi rồi hả? Đừng nói là ba ngày rồi mà thiếu gia chưa phát hiện ra nhé?" Nếu như vậy, đúng là rất
quá đáng...Thật sự không nghĩ ra được từ nào để hình dung nữa, thật là.
"Xem ra, thiếu gia thật sự là chưa phát hiện ra thiếu phu nhân đã rời đi." Ôi, họ lại cảm thấy tiếc thay cho thiếu phu nhân.
"Vậy thiếu gia cũng quá vô lương tâm nhỉ?" Tất cả mọi người đều nhìn ra,
thiếu phu nhân đã đối xử với hắn rất tốt, vậy mà hắn vẫn chưa biết
chuyện nàng rời đi, đúng là quá vô tình.
"Suỵt, đừng nói nữa." Ngộ nhỡ bị người khác nghe được, truyền tới tai phu nhân, vậy thì nguy to.
"Ừ."
"Mộng Mộng, Mộng Mộng."
'Rầm' một tiếng, đẩy cửa phòng ra, hù dọa Tiểu Thu đang sửa sang lại chăn
nệm, sợ tới mức đánh rơi chăn bông trong tay xuống đất.
"Thiếu gia?" Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn người tiến vào, có chút khó hiểu. Vừa rồi thiếu gia đã gọi thiếu phu nhân sao?
"Tiểu Thu, Mộng Mộng đâu? Mộng Mộng đâu?" Sáng sớm hắn đã chạy ra ngoài, cứ
tưởng rằng Mộng Mộng nhất định vẫn ở trong phòng chứ. Nhìn trái ngó
phải, phát hiện trong phòng chỉ có một mình Tiểu Thu, hoàn toàn không
có bóng dáng của Mộng Mộng.
"Thiếu.....Thiếu phu nhân ư?" Thiếu gia...Sao thiếu gia có thể......Đã qua ba ngày rồi, mới nhớ ra phải tìm thiếu phu nhân chứ?
"Hả?" Thiếu phu nhân? Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhớ ra hình như ngoại
trừ hắn và cha nương, mọi người đều gọi Mộng Mộng là thiếu phu nhân, vậy Tiểu Thu nói thiếu phu nhân chắc là chỉ Mộng Mộng rồi.
"Ừ, Mộng Mộng, thiếu phu nhân."
Ừm ừm, hắn thật sự là quá thông minh, vậy mà cũng nghĩ ra thiếu nãi nãi
chính là Mộng Mộng, xem sau này còn ai dám nói hắn ngốc nữa không. Hắn
như vậy.....Có phải gọi là tự mình hiểu mình hay không?
"Thiếu
gia tìm.....Thiếu phu nhân có chuyện gì không?" Đã qua ba ngày, hắn chưa lần nào nhắc đến thiếu phu nhân, sao đột nhiên lại nghĩ đến muốn tìm
thiếu phu nhân chứ? Thật là rất kỳ quái.
"Ta muốn đi ra ngoài chơi."
"Thiếu gia muốn tìm thiếu phu nhân cùng đi ra ngoài chơi hả?" Nếu đúng như vậy thì chứng tỏ hắn vẫn có chút lương tâm.
May quá, may quá, thiếu gia vẫn còn cứu được, coi như mỗi ngày hắn cứ quấn
lấy biểu tiểu thư gian xảo, nhưng thật ra trong lòng vẫn nhớ đến thiếu
phu nhân, vậy cũng không uổng phí công sức của thiếu phu nhân đối với
hắn rồi. Lúc Tiểu Thu đang cảm thấy vui mừng, lại bị một câu nói của hắn làm cho tiến xuống địa ngục.
"Ừ, ta muốn ra ngoài chơi với Vân Vân muội muội."
Thì ra....Không phải là muốn tìm thiếu phu nhân đi chơi cùng.....Hắn muốn đi chơi với biểu tiểu thư, như vậy......
"Nếu thiếu gia muốn đi chơi với biểu tiểu thư, vậy còn tìm thiếu phu nhân
làm gì?" Đó chẳng phải là quá kỳ quái sao? Vừa nãy còn cảm thấy hắn có
lương tâm, nhưng cách nhìn của nàng gần như đã bị thay đổi toàn bộ rồi.
Thiếu gia, hoàn toàn là loại nam nhân vô tâm vô phế!
"Nương không đồng ý."
Thật là, Mộng Mộng lại chạy đi đâu chơi à? Sao không thấy người
chứ? Nàng ham chơi quá, chờ nàng về, hắn
nhất định phải nói nói nàng mới được. Ừ, đợi đến lúc nhìn thấy Mộng
Mộng, hắn nhất định phải nói nói nàng, bảo nàng không thể
chạy loạn, thực sự là không nghe lời mà.
....Ai, đây chỉ là những suy nghĩ trong lòng hắn mà thôi, nếu không, nhất định sẽ chọc cả một đống người cười chết ngất.
"Cho nên?"
Kỳ thực không cần hỏi, Tiểu Thu cũng có thể đoán được bảy tám phần, thế
nhưng.....Hẳn là không cam lòng đi, nếu không, nàng sẽ không tiếp tục
hỏi nữa. Tựa như lúc đó, Vân Mộng Khởi nhất định phải nghe chính miệng
hắn nói ra, mới bằng lòng hoàn toàn hết hy vọng, nàng hỏi như vậy, chỉ
là muốn hoàn toàn nhận rõ hắn thôi.
Nàng đã đáp ứng thiếu phu
nhân nhất định sẽ chăm sóc tốt cho thiếu gia thay thiếu phu nhân, cho
nên mặc kệ thế nào, nàng vẫn sẽ làm theo lời căn dặn của thiếu phu nhân, mỗi tối đều sắc thuốc cho thiếu gia, còn những việc khác, dù gì thì
thiếu phu nhân đã đi rồi, nàng cũng không muốn làm nô tỳ thân cận của
thiếu gia đâu. Vì thế, sinh hoạt hằng ngày lại trở về giống như lúc
trước, tất cả nha hoàn đều phải thay nhau gánh vác. Mà hôm nay, vừa vặn
là đến phiên nàng.
"Mộng Mộng qua nói với nương, nương nhất định
sẽ đồng ý." Mộng Mộng nói cái gì, nương đều sẽ nghe, cho nên, hắn mới
quay về tìm nàng.
Nghe xong câu trả lời của hắn, Tiểu Thu tức giận trừng hắn một cái, rồi xoay người, tiếp tục sửa sang chăn nệm.
"Hả?" Sao Tiểu Thu đột nhiên không để ý đến hắn nữa? Quên đi, dù sao Mộng
Mộng cũng không ở trong phòng, vậy hắn đến chỗ khác tìm đi.
Đưa lưng về phía hắn, Tiểu Thu vừa sửa sang lại cái giường, khóe mắt cũng vô thức rơi xuống một giọt nước mắt.
Hu hu hu......Thiếu phu nhân ơi, ngài quan tâm thiếu gia nhiều như vậy, thế nhưng thiếu gia lại......
Nàng còn tưởng rằng rốt cuộc thiếu gia đã nhớ tới thiếu phu nhân, trong lòng còn đang cảm thấy vui mừng thay thiếu phu nhân, thế nhưng, không ngờ,
thiếu gia chỉ vì phu nhân không cho phép hắn và biểu tiểu thư ra ngoài
chơi nên hắn mới chạy đến tìm thiếu phu nhân. Hắn vốn chỉ muốn lợi dụng
thiếu phu nhân giúp bọn họ ra ngoài, sau đó lại một lần nữa ném thiếu
phu nhân qua một bên.
Mặc dù khổ sở, nhưng nàng không thể không nói, thiếu phu nhân rời đi, có lẽ đúng là một lựa chọn sáng suốt!
Trong phòng, có một kẻ vừa tiếp tục dọn dẹp gian phòng vừa chảy nước mắt, mà
tên còn lại vẫn đang tiếp tục tìm kiếm Vân Mộng Khởi ở khắp nơi. Đáng
tiếc, người ta đã sớm rời đi từ ba ngày trước rồi, mặc kệ hắn ra sức tìm kiếm, cũng chẳng thể tìm được đâu.
Mãi đến giờ cơm trưa, hắn vẫn chẳng tìm được Vân Mộng Khởi, cũng không biết là những người khác có cố ý chỉnh hắn hay không, lại chẳng có ai nói cho hắn biết chuyện Vân Mộng Khởi đã rời đi rồi.
Tư Đồ phu nhân là vì muốn hắn bị trừng phạt
một chút, cho nên mới không nói gì. Tư Đồ lão gia ấy à, là vì không được làm trái lệnh của thê tử, đành phải tiếp tục duy trì im lặng, không dám tiết lộ một chữ nào.
Còn Tư Đồ huynh muội đương nhiên không thể mạo hiểm mà nói cho hắn biết chuyện này.
Người hầu lại rất đồng lòng, nhất trí xả giận thay cho thiếu phu nhân, cũng
có lòng riêng muốn xem kịch vui, nhìn hắn như con ruồi không đầu chạy
loạn khắp nơi tìm người, không một ai có lòng tốt nói cho hắn biết.
Song, có một câu nói thế này: bệnh gì cũng có thể chữa trị, duy chỉ có bệnh
ngớ ngẩn là hết cách chữa trị. Nói cách khác, ngu ngốc là bệnh nan y
rồi.
Hắn tìm quanh phủ Tư Đồ vài vòng, chỗ nào tìm được hắn cũng
đã tìm qua, nhưng là, hắn lại chưa từng nghĩ
đến chuyện có phải nàng đã bỏ đi rồi hay không. Lại còn tưởng rằng nàng
đang chơi trốn tìm nữa chứ!
Tìm kiếm mệt mỏi, ngay cả bữa trưa
cũng không ăn, hắn liền chạy về phòng mình đi ngủ. Trong lòng còn nghĩ,
đợi hắn ngủ dậy, nhất định phải tìm được Mộng Mộng.
"Nó thật sự
không hề phát hiện ra Khởi nhi đã đi rồi hay sao?" Hắn là không có thần
kinh hay là không có đại não thế? Thật đúng là nhi tử ngốc.
"Đúng thế, ngốc dễ sợ, nó cứ nghĩ Khởi nhi đang chơi cùng nó chứ." Thật là
ngốc ngếch đáng yêu, nhưng cũng có thể nói nó quá đơn thuần rồi.
"Thế nhưng, nó không ăn cơm trưa, vậy có được không?" Sẽ không ảnh hưởng gì đến sự phục hồi thân thế của nó chứ?
"Nó ngủ lâu chưa?" Nói đến đây, nàng cũng hơi lo lắng.
"Bây giờ mà gọi nó, nó sẽ tức giận đấy." Trẻ con mà, lúc còn ngái ngủ tính tình sẽ rất thất thường đấy.
"Vậy thiếp dặn phòng bếp để cho nó một phần thức ăn trong lồng hấp giữ ấm,
nó tỉnh lại là có đồ ăn ngay." Cho dù có giận thì nó cũng là nhi tử của
mình, là mẫu thân vẫn sẽ lo lắng cho nhi tử của mình.
"Được rồi."
Hai phu thê rời khỏi phòng của Tư Đồ Dương Lễ, để nhi tử ngủ một giấc thật
say đi. Kỳ thực, trong lòng hai người cũng có tính toán của riêng mình.
Sau khi dùng xong bữa sáng được một lúc, Tư Đồ Vân Vân đã tới gặp bọn họ
nói muốn rời đi, quay về am Nhàn Vân tiếp tục ở một thời gian ngắn, mà
Ngọc Tuyết Lâm cũng đồng ý yêu cầu của nàng ta rồi. Nhưng cũng chính vì
thế, bọn họ đã phát hiện ra chỗ bất thường. Vì để đảm bảo chắc chắn, xem ra bọn họ cũng nên làm vài thứ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT