Hôm nay, Vân Chi Kỳ phụng mệnh muội muội, muốn hoàn thành một chuyện rất vĩ đại.
Là việc gì chứ? Đương nhiên là phải nghĩ cách dạy Tư Đồ Dương Lễ thế nào mới là động phòng chân chính.
Chuyện này giao cho người khác làm, đại thể cũng chỉ là nói miệng thôi, hơi
lớn mật một chút thì đi mua mấy tờ xuân cung đồ, để Tư Đồ Dương Lễ tự
mình nghiên cứu học tập, thế nhưng, giao cho Vân Chi Kỳ, kết quả lại có
sự khác biệt rất lớn.
Khác biệt thế nào ư? Mọi người xem sẽ biết.
Chi có điều, đang nói hắn đã dạy Tư Đồ Dương Lễ như thế nào, chúng ta phải nói đến Vân gia đại ca trước đã.
Lại nói, sau khi hắn giúp muội muội giải quyết xong chuyện của Tư Đồ gia,
vẫn ở trong Thụy vương phủ cùng phu thê Lý Hạo, hắn thế nhưng được hưởng thụ đãi ngộ của thế tử nhà vương gia. Chỉ có điều, nói như vậy cũng
không đúng, dù sao tất cả mọi người đều biết hắn đã được kế thừa phong
hào Thụy vương, nên hắn phải được hưởng đãi ngộ của Vương gia.
Chuyện vốn đã được định đoạt, nhưng vì hắn cảm thấy phiền phức nên cứ trì hoãn chưa kế thừa tước vị, cuối cùng vẫn do Thụy Vương gia Lý Hạo cưỡng ép
và dụ dỗ, mới không cam tâm tình nguyện kế thừa tước vị vào nửa năm sau.
Kỳ thực, với trí thông minh và một thân võ công tuyệt thế này của hắn,
muốn đạt được thành tựu là khá dễ dàng, chỉ là, hắn vừa khéo cũng có vài tật xấu giống muội muội bảo bối, đó chính là lười, trừ phi có chuyện
quan trọng, nếu không ngay cả chuyện lên chầu cũng bị hắn lược bỏ. May
mà Thụy Vương tiền nhiệm vốn được hưởng vài đặc quyền nên hắn mới không
bị chất vấn.
Hắn cũng giống như Vân Mộng Khởi, nếu như sự tình
không liên quan trực tiếp đến mình thì hắn đều lười hành động. Mà lần
này, chuyện Vân Mộng Khởi nhờ hắn giúp đỡ, đã không thể từ chối, hắn
đành cố đáp ứng mà làm thôi.
Trước đó hắn đã quy ước ba điều với
Vân Mộng Khởi, một là không cho phép nàng đi theo, hai là muốn nàng nói
chuyện riêng với Tư Đồ Dương Lễ, muốn Tư Đồ Dương Lễ phải nghe theo lệnh của hắn, ba đương nhiên là muốn bắt Tư Đồ Dương Lễ ở lại vương phủ một
đêm.
Bởi vì hắn thật sự không muốn lãng phí quá nhiều nước bọt
nên dĩ nhiên phải sắp xếp vài việc thật tốt trước mới được. Vân Mộng Khởi đương nhiên biết được ý định của ca ca mình, bởi vì đây là cách hữu hiệu nhất, nàng chẳng thể nói
được gì, nhưng có một vài điều...
"Không cho phép những nữ nhân khác động vào Tư Đồ Dương Lễ!" Nàng không có yêu cầu khác chỉ có mỗi yêu cầu đó thôi.
"Đó là đương nhiên." Mặc kệ thế nào, hắn cũng vẫn coi trọng tên ngốc kia,
không cho hắn chạm loạn vào nữ nhân khác. Dù sao quan sát là một
chuyện, hành động thực tế lại là một chuyện khác mà.
"Nhớ là huynh đã đồng ý với muội đấy." Nàng không yên lòng, dặn dò lần nữa, tìm kiếm sự bảo đảm.
Sờ sờ đầu nàng, vì để cho muội muội yên tâm, hắn không ngại đưa ra lời bảo đảm lần nữa: "Chuyện ca ca đã đáp ứng muội, đã từng không làm được
chưa?" Thật là, cho dù không tin phu quân ngốc của mình thì cũng nên tin tưởng ca ca mình chứ.
Nhận được lời bảo đảm của Vân Chi Kỳ, ngay hôm đó Tư Đồ Dương Lễ bị Vân Chi Kỳ mang về Thụy Vương phủ, mãi đến hôm sau mới bị đuổi về Tư Đồ gia. May mà Vân Chi Kỳ đã có chuẩn bị trước,
cho nên Tư Đồ Dương Lễ mới ngoan ngoãn ở lại vương phủ một ngày.
Về chuyện động phòng của hai người, đúng chiều tối hôm Tư Đồ Dương Lễ trở
lại Tư Đồ gia, đã hoàn thành rồi. Thuận lợi như vậy khiến cho phu thê Tư Đồ luôn nghĩ hết cách để hai con động phòng mà luôn thất bại, tò mò
không thôi.
Trải qua nhiều lần dò hỏi, mới chiếm được đáp án từ
trong miệng Vân Chi Kỳ. Lúc nghe được đáp án, trong nháy mắt, phu thê Tư Đồ chỉ biết trợn mắt á khẩu, nhưng cũng không thể không nói, huynh muội Vân gia này thật đúng là 'kẻ tám lạng người nửa cân', đều đầy mưu ma
chước quỷ.
Kỳ thật, cách của Vân Chi Kỳ rất đơn giản, chính là
kéo Tư Đồ Dương Lễ đến thanh lâu, quan sát một chút, thân là nam nhân,
bản năng tự nhiên cứ như vậy mà thông suốt.
Ba tháng sau, truyền
ra tin tức Vân Mộng Khởi mang thai, thân phận và địa vị của nàng lại
tăng thêm một bậc nữa. Thế nhưng, cho dù Tư Đồ Dương Lễ có làm cha thì
trọng tâm của hắn vẫn chỉ ở trên người Vân Mộng Khởi, coi như hai người
có hài tử thì cũng chẳng phân tán được lực chú ý của hắn.
Đáng
thương cho Vân Mộng Khởi, kỳ thật, cho dù lúc chưa được làm nương thì
nàng đã có một đứa trẻ rồi, quả thật là một vị nương đáng nương. Nàng
phát hiện mình còn phải chăm sóc một đại hài tử nhiều hơn là tiểu hải tử do mình sinh ra nữa.
Hạnh phúc vẫn luôn lan tràn vô hạn ở giữa
hai người, hi vọng bọn họ có thể mãi mãi hưởng thụ phần hạnh phúc đơn
giản và thuần khiết này.
*****Hoàn*****
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT