Thành Lạc Dương,
phong cảnh diễm lệ, núi non vây quanh, phía Bắc có sông Hoàng Hà, phía
Nam có Tung Sơn, Bạch Vân Sơn cùng Hoa Quả Sơn nằm trong Ngũ Nhạc. Mà
hoa Mẫu Đơn ở Lạc Dương lại càng có khí chất trời sinh, duyên dáng hoa
lệ, danh chấn thiên hạ, có lịch sử hơn một ngàn năm. Hàng năm, trước và
sau cốc vũ*, "Hai mươi ngày hoa nở hoa tàn, giai nhân một thành đều
cuồng dại" . Biển hoa biển người, vô vàn sắc màu, cảnh tượng vô cùng
hoành tráng.
Năm nay, phu thê Tư Đồ vì muốn thưởng thức cảnh hoa
mẫu đơn nở rộ, tiện thể thăm hảo hữu, liền mang theo nhi tử vừa tròn một tuổi từ kinh thành xa xôi tới Lạc Dương.
Phu thê Vân gia đương nhiên vô cùng cao hứng, nên thiết đãi bọn họ cực kỳ nồng nhiệt.
Mà thủ phủ của Vân gia ở Lạc Dương chắc chắn là nhà đại phú đại quý.
Đình viện, lầu các đối với gia thế của Tư Đồ gia mà nói, cũng không mấy ngạc nhiên. Thực sự làm cho người ta cực kỳ kinh ngạc chính là vườn hoa mẫu đơn rất đặc biệt của Vân gia.
"Mạch đất của Lạc Dương tốt nên mẫu đơn càng là kỳ cảnh của thiên hạ." Hơn nữa, mẫu đơn của Vân gia lại càng khác biệt.
Diện tích gieo trồng trên trăm mẫu, có hơn một ngàn chủng loại. Diêu hoàng,
Ngụy tử, Xanh lá, Hắc Khôi, vân vân, khiến người ta mãn nhãn. Trong đó,
kinh diễm nhất chính là đóa Vương Mẫu Đơn kia, kiêu ngạo tuyệt sắc,
trong nháy mắt liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Thỉnh thoảng, vườn mẫu đơn này chỉ mở ra cho người thân và hảo bằng hữu chiêm ngưỡng, người ngoài không có cách nào vào được.
Hai cặp phu thê ung dung ngồi trong biệt đình phẩm trà thưởng hoa.
Vân phu nhân vì có thai năm tháng nên vô cùng yêu thích tiểu hài tử. Tư Đồ
thiếu gia vừa trắng trẻo lại mập mạp, hai mắt tròn xoe, cổ tay nhỏ đeo
một cái chuông bạc, mỗi lần lắc lư đều vang lên tiếng đinh đang vui tai. Bé chẳng những không khóc mà mỗi lúc đùa bé, bé còn cười vui vẻ khiến
Vân phu nhân yêu đến tận xương.
"Muội muội à, tiểu bảo bối này thật sự quá đáng yêu." Nàng vươn một ngón tay ra trêu đùa bé.
"Đúng vậy, bé thật sự rất ngoan, cũng không giống những đứa trẻ khác, động
một tí là khóc." Tư Đồ phu nhân gật đầu, ngồi bên cạnh trêu đùa nhi tử
đang nằm trong nôi.
"Hi vọng bảo bối trong bụng ta cũng đáng yêu
như vậy." Nàng vuốt ve bụng, tưởng tượng dáng vẻ hài tử của mình, liền
cảm thấy hạnh phúc.
"Tỷ tỷ cũng sắp sinh à?" Nhìn bụng Vân phu nhân cũng không khác biệt lắm so với lúc nàng sắp sinh.
"Còn sớm mà, mới có năm tháng thôi." Nàng mỉm cười, tiếp tục trêu đùa tiểu bảo bối trong nôi.
"Woa, sao bụng lại lớn thế này?" Đúng là có chút dọa người, mới năm tháng mà bụng đã to như lúc nàng sắp sinh vậy.
"Chắc không phải là song bào thai chứ?"
"Không biết." Nàng không quá để tâm, chỉ cần hạ sinh hài tử khỏe mạnh cường tráng là đã mãn nguyện rồi.
"Chỉ cần hài tử khỏe mạnh là ta an tâm."
"Đúng thế." Tư Đồ phu nhân gật gật đầu, bày tỏ tán thành. Có mẫu thân nào mà không mong hài tử khỏe mạnh?
"Phải rồi, muội muội." Thật sự là quá thích tiểu bảo bối này, nên nàng vừa nghĩ ra chuyện thú vị.
Vân phu nhân vuốt ve bụng, dịu dàng nói: "Ta thật sự rất thích tiểu bảo bối này, nếu ta sinh nữ nhi, sẽ để bọn nó thành thân, có được không?"
Nghe xong đề nghị của nàng, hai mắt Tư Đồ phu nhân sáng lên, lập tức đồng ý. Còn vội vàng kéo trượng phu tới, lấy ngọc bội long phượng của tổ truyền ra, tặng cho Vân phu nhân làm tín vật.
"Phu nhân, nếu Vân đại tẩu sinh nhi tử thì phải làm sao?" Cái này cũng rất có khả năng.
"Vậy để bọn chúng dùng miếng ngọc bội này làm chứng, kết nghĩa kim lan
thôi." Ha ha, nàng đã nghĩ kỹ rồi, tình huống gì cũng lường qua.
"Được." Vân phu nhân cũng lấy kim khóa tổ truyền ra, trên mặt có khắc hình hoa
mẫu đơn diễm lệ, có thể xem như vật độc nhất vô nhị trên đời.
"Chờ sau khi bọn chúng trưởng thành, hai người cứ mang kim khóa này tới cầu thân."
Tư Đồ phu nhân nhận lấy kim khóa, cẩn thận cất vào trong ngực, gật đầu đồng ý.
Trưởng bối hai nhà nhìn nhau cười, về sau hai nhà bọn họ sẽ thân càng thêm thân rồi.
Kinh thành, trong phủ Tư Đồ liên tục truyền ra tiếng khóc tê tâm liệt phế
của hài nhi. Đừng nói là người thân của hài nhi, ngay cả người qua đường nghe thấy cũng không nhịn được mà đau lòng.
"Đại phu, ông mau
khám xem, rốt cục là nó bị làm sao vậy, cứ luôn kêu đau. . ." Tư Đồ phu
nhân lôi kéo ống tay của đại phu, vội vàng thúc giục.
Ái nhi
khóc kêu khiến cho tâm nàng đau quặn, giống như có người dùng chùy sắt
gõ mạnh vào tim. Nàng thật sự không hiểu, vì sao hài tử vốn khỏe mạnh
cường tráng, cũng chẳng có quái bệnh gì, mà toàn thân lại đau nhức,
không ai có thể chạm vào. Dù chỉ nhẹ nhàng đụng chạm, cũng khiến cho nó
kêu khóc như bị roi quất.
"Phu nhân, không phải lão phu không
muốn trị liệu cho tiểu thiếu gia, mà căn bản là lão phu vô năng." Đại
phu lén lau giọt mồ hôi lạnh, vẻ mặt gượng gạo.
"Không, ông giúp
nó, giúp nó đi, bắt bệnh giúp nó đi mà! Nó kêu đau, nó đang kêu đau, ông là thầy thuốc, sao có thể nói vô năng được!" Nàng ra sức lôi kéo đại
phu, đau lòng nói.
Nghe ái nhi khóc kêu, nàng sao có thể để ông
ta đi được, ông ta đã là vị đại phu thứ tám được mời đến rồi. Vậy mà ông ta lại nói y hệt như những vị trước, nói mình vô năng. Tất cả đại phu
đều nói mình vô năng, chẳng lẽ nhi tử bảo bối của nàng. . . Có thể sẽ. . . Không, nàng không muốn như vậy, nàng tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra, năm nay nhi tử mới có tám tuổi. .
"Phu nhân, nàng bình tĩnh một chút."
Nhi tử bất ngờ trở thành thế này, không chỉ có nàng mà ngay cả hắn cũng rất đau lòng. Thế nhưng cứ lôi kéo đại phu như thế, cũng không phải cách
hay.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Thiếp sao có thể bình tĩnh được! Lễ
nhi đau đớn kêu khóc, sao thiếp có thể bình tĩnh đây?" Nàng xoay người,
nhào vào lòng phu quân, dùng lực đánh lên ngực hắn. Nhi tử đang nằm trên giường kêu đau, bọn họ thân là phụ mẫu, lại chẳng thể cứu nó, bảo nàng
bình tĩnh thế nào?
Ai. . .
Hắn thầm thở dài, ôm chặt ái
thê, sau đó phân phó tỳ nữ đứng ở bên cạnh: "Xuân Lan, tiễn Lưu đại phu
ra ngoài đi." Nếu ông ta đã nói mình vô năng, thì có ở lại đây cũng vô
dụng.
"Không, ông ta không được đi." Nghe phu quân nói tiễn đại
phu ra ngoài, Tư Đồ phu nhân lập tức túm chặt cổ áo phu quân, sốt ruột
nhìn hắn.
Hắn vỗ nhẹ tay nàng, ý bảo nàng cứ bình tĩnh.
"Ta lập tức tiến cung gặp hoàng thượng, mời thái y tới giúp đỡ, Lễ nhi của
chúng ta sẽ tốt thôi." Nếu đại phu bên ngoài đã bó tay thì hắn đành phải tiến cung mời thái y.
"Đúng rồi, suýt nữa quên, chàng đi nhanh, đi nhanh."
Lời nói của hắn làm cho hai mắt nàng sáng lên, vội vàng đẩy phu quân, giục hắn đi mau.
Khẽ gật đầu, hắn phân phó hạ nhân chuẩn bị ngựa, vội vã tiến cung.
Tuy Tư Đồ lão gia không hề đảm nhận chức vụ gì trong cung, nhưng lại là
huynh đệ kết bái với hoàng đế. Trước kia hắn đã giúp thái tử đương nhiệm lên ngôi hoàng đế, nên quan hệ giữa hai người rất sâu nặng.
Sau khi thái y thi châm giúp hài tử giảm đau, mới bắt đầu bắt mạch, chỉ là kết quả lại làm cho người ta kinh sợ.
"Thái y, rốt cuộc Lễ nhi bị sao vậy?" Thấy ái nhi đã ngừng khóc, ngủ thật say, Tư Đồ phu nhân mới yên tâm phần nào.
Thái y thở dài, cuối cùng vẫn quyết định nói sự thật cho bọn họ, muốn bọn họ chuẩn bị tâm lý thật tốt.
"Tiểu thiếu gia không có sinh bệnh. . ."
"Không có sinh bệnh? Vậy sao nó lại kêu toàn thân rất đau?" Tư Đồ lão gia khó
hiểu hỏi. Đang yên lành lại kêu toàn thân đau đớn, nhưng thái y lại nói
Lễ nhi không có sinh bệnh? Không phải quá kỳ quái sao?
"Đó là độc trong thân thể đang phát tác." Thái y vẻ mặt trầm trọng nói.
"Độc? Ngài nói Lễ nhi bị trúng độc?" Thật không thể tin nổi, lại có người có thể nhẫn tâm hạ độc một hài nhi mới tám tuổi.
". . . Làm sao có thể. . ." Thân thể Tư Đồ phu nhân như nhũn ra, khó có thể tin những gì mình vừa nghe. . .
Nhìn vẻ mặt đau đớn của hai người, thái y vẫn quyết định nói hết mọi chẩn
đoán của mình, bởi vì đằng sau còn tàn khốc hơn, nếu không làm cho bọn
họ sớm minh bạch, sau này sẽ. . .
"Nếu ta đoán không sai thì độc
trong người tiểu thiếu gia, hẳn là trúng từ trong bụng mẫu thân." Nói
cách khác, loại độc này đã theo Tư Đồ tiểu thiếu gia từ lúc mới sinh
rồi.
Lời của thái y làm cho Tư Đồ phu nhân lảo đảo, suýt nữa thì
ngã ngồi trên đất. Hai mắt nàng trợn to, ánh mắt kinh hãi đảo qua phu
quân cùng thái y, sau khi xác định mình không nghe lầm, liền "Oa" một
tiếng khóc to.
Tư Đồ lão gia ôm chặt thê tử, dịu dàng vỗ nhẹ lưng nàng, im lặng an ủi.
"Thái y, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chẳng lẽ lúc mang thai phu nhân đã
trúng độc sao? Nhưng khi ấy hắn gần như không rời nàng nửa bước, vậy
nàng trúng độc từ lúc nào chứ?
"Độc trong người tiểu thiếu gia sẽ phát tác tăng dần theo tuổi tác. Đây là lần phát tác đầu tiên, từ nay
về sau, sẽ thành một năm một lần, dần dần biến thành nửa năm một lần,
một quý một lần, càng về sau sẽ thành mỗi tháng một lần."
Tuy
độc này không hề nguy hiểm tới tính mạng, nhưng sẽ hành hạ người ta
trong thời gian dài, khiến người ta sống không bằng chết.
"Tuy
loại độc này không cướp tính mạng ngay, nhưng lại khiến người ta toàn
thân đau đớn, thậm chí còn ăn mòn trí óc, chỉ là. . ." Cho dù không chết người ngay, nhưng cũng sẽ khiến người ta đoản mệnh.
"Có giải dược không?"
Tự thuật của thái y làm cho Tư Đồ phu nhân khóc không thành tiếng, vẫn là Tư Đồ lão gia bình tĩnh hơn.
"Ta sẽ nghiên cứu thật kỹ, hi vọng có thể giải được." Tuy nói như vậy, nhưng thái y cũng không dám chắc.
Thật ra đại phu vô năng không phải vì y thuật kém, mà là độc này thật sự kỳ
lạ. Ông ta cũng là cơ duyên xảo hợp, từng đọc qua một bản sách thuốc,
nếu không cũng sẽ bất lực. Có lẽ ông ta nên quay về tìm tòi, xem có tìm
được manh mối không.
"Làm phiền thái y rồi." Chỉ cần còn cứu được, đó chính là hi vọng.
"Lão phu sẽ tận lực tìm ra thuốc giải cho tiểu thiếu gia, nhưng vẫn xin Tư
Đồ lão gia cùng phu nhân chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nếu vẫn không tìm ra
giải dược cho tiểu thiếu gia trước 24 tuổi, thì. . ." Nếu ông ta nhớ
không lầm, trong sách có ghi dài nhất có thể sống được 16 năm, nhưng
ngắn nhất thì chỉ có 10 năm.
"Ừm, ta biết rồi." Tư Đồ lão gia nặng nề đáp, tỏ ý đã hiểu.
Chuyện bọn họ có thể làm bây giờ chính là liều mạng tìm ra thuốc giải.
*******
Một trận lửa lớn nổi lên, chỉ trong một đêm, thủ phủ của Vân gia ở Lạc Dương đã thành đống tro tàn.
Trận hỏa hoạn vô tình kia chẳng những thiêu rụi vườn mẫu đơn danh tiếng, mà
còn cướp đi tính mạng của gần trăm người Vân gia, bao gồm cả Vân lão gia cùng phu nhân. Đại thiếu gia và tiểu thư song sinh mới năm tuổi của Vân gia cũng biến mất trong trận đại hỏa.
Có người nói bọn họ bị
chết cháy, cũng có người nói bọn họ được hảo bằng hữu của phu thê Vân
thị cứu đi, thậm chí còn nói hai người đã hóa thành lệ quỷ, lưu luyến
trong tòa phế tích của Vân gia. Tóm lại, có rất nhiều bản truyền ngôn,
tốt có xấu có, giật gân có, tin vịt có, nhưng sự thật ra sao, thì sau
mười năm vẫn không ai biết.
Sau đại hỏa hoạn năm năm, cũng là lúc Tư Đồ Dương Lễ mười lăm tuổi, Tư Đồ gia đã phái người đi tìm người Vân
gia, muốn hỏi xem có thể gả tiểu thư mười bốn tuổi cho Lễ nhi không? Vậy mà, thật không ngờ lại nhận được tin Vân gia bị một trận lửa lớn đốt
thành tro tàn, thậm chí còn không có người sống sót.
Tư Đồ gia lập tức chìm trong bóng tối, không chỉ vì thương xót hảo hữu, càng vì nhân duyên của nhi tử.
Vốn cho rằng, Vân gia có thể nể tình quan hệ giữa hai nhà, nguyện ý gả ái nữ cho Lễ nhi, không nghĩ tới. . .
Tất cả bọn họ đều biết, cho dù Tư Đồ gia có quyền có tiền ra sao, chỉ dựa
vào tình hình của Lễ nhi, cũng sẽ chẳng có ai nguyện ý gả nữ nhi của
mình cho hắn. Ai sẽ nguyện ý để nữ nhi vừa gả tới chưa được mấy năm đã
phải thủ tiết, thậm chí còn phải chăm sóc một phu quân bị nhược trí.
Nghĩ muốn vì Tư Đồ gia lưu lại một chút huyết mạch, hiện tại xem ra đã vô vọng rồi.
Hiện tại, Tư Đồ lão gia cùng phu nhân chỉ có thể ôm một tia hi vọng, hi vọng một ngày nào đó sẽ xuất hiện một người cầm ngọc bội long phượng của tổ
truyền tới cửa nhận thân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT