- Hôm qua mày làm cao tay quá! - Nhỏ Như ngồi nhấp ly cam ép vừa cười.

- Nhưng tao chả thấy thấm đâu vào đâu! - Tôi đáp.

- Mày định làm gì nữa?

- Ừm... Để tao nghĩ! Mày cứ chờ đi! Tình yêu của tao tao phải giành được!

- Ừ, giành thì giành mà đừng mù quáng thì ok rồi! - Nhỏ nhắc nhở.

Tôi trố mắt, hồi lâu mới hiểu nhỏ đang nói gì. Uầy, IQ của mày đúng là tụt dốc không phanh rồj Hàn ơi!

- Tao biết rồi! Khỏi lo!

Tôi đi học, cố tình cạch mắt với cô ấy và cư nhiên phải dặn lòng ngó lơ khi thấy Ngọc bị thằng Tuấn ăn hiếp. Thằng Tuấn cười mỉa mai.

- Kì này mày khỏi trông tình địch là cao thủ karate ra giúp rồi ha!

Chả biết đứa nào là cái loa phát thanh rỗi hơi đi phát chuyện của tôi và Ngọc ra khắp luôn nguyên cái trường! Ừ thì cưng trốn cho kĩ để chế thấy chế xử cho đi uống "rau má" luôn nhe cưng!

Tôi cười ngồi thảnh thơi kệ cho thằng Tuấn muốn làm gì thì làm. Ớ nhưng mà sao kệ được! Tôi đã hứa không làm người ta tổn thương về mặt thể xác rồi kia mà! Thế là tôi nhắn cho nhỏ Như, cái con mà tôi chắc chắn lúc này mới lon ton từ cổng trường đi vào.

[Lên báo giám thị thằng Tuấn đang ăn hiếp Thuỳ Ngọc!]

[Ok]

Nhỏ nhắn lại trong vòng chưa đầy 5 giây sau. Và tất nhiên chỉ vài phút nữa, giám thị đã xuống và thằng Tuấn phải méo mặt ăn một tờ kiểm điểm!

Tương Như ngồi xuống, nháy mắt.

- Rủi tao chưa vô thì mày tính làm gì?

- Con dở! Chuông sắp reo rồi mày chưa vô chả lẽ bị Tào Tháo giữ chân à?

- Rủi chuyện này xảy ra sớm hơn? - Nhỏ tiếp tục cái màn hỏi xoáy.

- Tới đó tính. - Tôi đáp như không đáp.

- Bó tay chấm "com". - Nhỏ lầm bầm.

13h00", biệt thự Dương gia.

- Mày điên à em! Kêu tụi bạn anh làm trò đó! - Lão Quân trợn mắt.

- Anh Nam và anh Khang, hai anh là thánh "diễn sâu" mà! Với lại chả phải hai anh biết Tiệt Quyền Đạo à? Không sợ bị đánh ghen đâu! - Tôi cố lí luận thuyết phục hai lão Khang, Nam chịu giúp mình.

- Thôi nghe cưng! Kì trước anh bây bị dính thuốc sổ nên giờ mẫn cảm với mày rồi, không làm chuyện sống nhăn đó đâu! - Lão Khang từ chối.

- Anh Nam...! - Tôi lại chuyển hướng.

- Ghệ anh nó biết nó "quánh" anh ba má nhìn không ra!

Bực mình, năn nỉ cả buổi trời chả lão nào chịu giúp, tôi điên lên.

- Bây giờ giúp không? - Tôi đứng chống hông quát lớn.

- Không! - Cả ba lão đồng thanh.

- Được thôi! Em nhớ lần trước anh hai vô tình hay cố ý thì không biết mà đã lỡ phang cây gậy bóng chày vào bức tượng ngoài vườn hoa ly, à! Đó là món quà của đại sứ Pháp tặng và ba quý nó vô cùng. Dù anh đã dùng keo dán lại nhưng dấu vết thì năm tháng khó xoá nhoà a... - Tôi đã nắm được điểm yếu của lão Quân thì sợ gì nữa.

- Cái con...! - Lão lắp bắp.

Nghĩ một hồi lão đành quay sang hai đứa bạn.

- Tụi bay giúp nó đi!

- Cái gì? - Lão Khang sửng sốt.

Riêng lão Nam thì đang uống nước nên phun ra tràn lan.

- Tụi bay không giúp nó là tụi bay giết tao đấy! - Lão tiếp tục nài nỉ.

Ha ha thấy sự lợi hại của Dương Tú Hàn này chưa?

- Tụi bay giúp nó đi tao giúp tụi bay trong kì Anh ngữ cấp 6!

Tôi chả biết lão đang nói về cái chuyên mục gì nhưng chỉ cần có lợi là tuốt hết!

- Các anh bàn nhau đi nhé! Em lên phòng on face xíu! - Tôi tung tăng nhảy chân sáo lên cầu thang. Đột nhiên giác quan thứ sáu nó bộc phát nghe đâu lời lầm bầm của một trong ba lão:" Chạy đi vái cho hồi trẹo chân nè!" Ngay lập tức tôi quay lại xoẹt một đường như con cáo săn mồi lườm ba kẻ. Không khí im lặng ngay cả con ruồi bay cũng chết sững.

Tung tăng lướt wed xem có bộ đồ nào đẹp giá rẻ không thì có tiếng gõ cửa phòng, à há! Bộ tam kéo lên đầy đủ!

- Bàn kế hoạch đi! Bao giờ thực hiện! - Lão Khang hỏi.

Tôi cười khanh khách đi xuống ngồi huyên thuyên cùng ba lão một hồi.

- Thì hai anh cứ đứng đó nói chuyện với nhau! Còn anh hai thì có trách nhiệm dẫn đường cho cá tìm mồi thôi! - Tôi vạch ra kế hoạch.

- Mày có chắc ăn thằng Vinh nó tin không đấy? Hay đó quay lại xử anh luôn? - Lão Nam e dè.

- Yên tâm! Tội vạ gì em chịu! - Tôi phất tay.

- Hậu quả tụi anh hốt? - Lão Quân đâm chọt.

- Mệt quá! Vậy quyết định ngày mai nha!

Tôi tiếp tục bày kế để chia rẽ Hoàng Vinh và Thuỳ Ngọc, và trò lần này là gây ra mâu thuẫn hiểu lầm của Vinh với Ngọc. Cụ thể là lão Nam sẽ đóng vai tên mê Ngọc và đứng tâm sự với lão Khang rằng Ngọc còn đang phân vân vì Vinh quá dai dẳng và chưa cắt đứt được với anh ấy để đến với mình, đơn thuần là biến mối quan hệ cao cả của họ thành mối quan hệ nhuốm màu lợi dụng. Nhiệm vụ của lão Quân là cùng song bước trò chuyện và để Vinh vô tình do người khác cố ý nghe được câu chuyện đó!

Tôi nảy ra ý tưởng này một cách rất tình cờ khi thấy Ngọc luôn muốn tránh xa Vinh và chia tay với anh ấy. Cư nhiên tôi biết do Ngọc vì gia đình, Ngọc muốn rút lui. Nhưng cô ấy lui bao nhiêu thì Vinh tiến bấy nhiêu thành ra việc tôi tung ra chiêu này là điều sớm muộn thôi!

Tối đến, hôm nay ba ở lại công ty vì đang có một đề án phát triển quan trọng nên bữa cơm có ba người: tôi, lão Quân và Mỹ Hân!

Tôi cư nhiên đâu thể bỏ qua cơ hội dạy dỗ "bé" Mỹ Hân này được. Biết em nó bị dị ứng với sốt bơ đậu phộng, tôi đặc biệt căn dặn nhà bếp từng li từng tí rằng tất cả các món ăn từ gà, rau hay gì cũng đều phải thêm thứ nước sốt thần thánh đó lên.

Ôi chu choa em nó vẫn ăn ngon lành cho tới khi thấy ngưa ngứa, gải lên thì da tấy đỏ. Nó lắp bắp.

- Anh Quân! Món này làm từ gì vậy ạ?

- Em hỏi ngộ? Đương nhiên là gà rồi! - Tôi trả lời.

- Không, không! Phụ gia đấy?

- Ờ cái này thì chị không biết nhưng mà hình như có đổ sốt bơ đậu phộng lên ý. - Tôi bình thản.

- Hả? Trời ơi! - Nó la làng. - Em vào WC xíu!

Nói rồi nó ba chân bốn cẳng chạy đi. Bỏ lại tôi ngồi cười như con điên.

- Bơ đậu phộng? Mày tinh ranh lắm rồi em à! - Lão Quân cũng cười sặc sụa.

Nói là một xíu nhưng nãy giờ em nó chạy cả chục xíu rồi ấy! Trong khi anh em tôi đã ăn xong từ đời tám hoánh rồi thì con bé vẫn chạy ra chạy vào nhìn đến phát tội.

- Chị chơi em hả? - Nó ôm bụng ngồi xuống ghế sofa.

- Đâu đâu! Chị đâu biết gì! - Tôi chưng ra bộ mặt ngây thơ vô số tội.

Mỹ Hân hằn học ráo riết chạy thêm lần nữa, tôi nói với theo.

- Em hay lãng phí đồ ăn quá nên giờ nó hợp sức lại trả thù đấy!

Nói ra thì đừng bảo tôi ác hay gì! Cho em nó nếm mùi một chút thôi, ai mà không có vảy ngược, tôi bắt trúng mạch của cái vảy ấy mà dạy dỗ thôi. Bớt bớt cái tánh thiên kim một chút sau này người ta còn thương. Mới mười lăm tuổi đầu đã làm người ta thấy chướng tai gai mắt rồi! Mà kể ra tại quái gì mà dạo này đầu tôi lắm tâm cơ thế nhỉ? Vừa bày trò chia rẽ Vinh và Ngọc giờ lại bày trò troll Mỹ Hân! Ài thôi kệ! Ở đời đừng sống quá đáng ghét nhưng cũng đừng sống quá hiền lành! Điển hình như những con nữ chính trong phim cứ sướt mướt bánh bèo tối ngày làm tôi chỉ muốn phang vỡ màn hình! Phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play