Sau khi Du Yến kích động tuôn ra một tràng hỏa khí, mấy người trong phòng cùng trầm mặc, Cố tiên sinh vỗ vỗ vai cô, lặng lẽ an ủi cô.
Du Chính Thiên thì thở dài, quả thật ông không ngờ cả nhà Du Chính Mỹ vừa trở về chẳng bao lâu mà có thể gây ra chuyện lớn đến thế, nghĩ tới là thấy nhức đầu, qua tất cả những chuyện mà Lý Quần Sơn đã làm, ông chẳng muốn giúp đỡ một chút nào, có điều nói cho cùng, ông và Du Chính Mỹ là chị em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, dù cho tình cảm phai nhạt, song ông vẫn không đành lòng nhìn Du Chính Mỹ thương tâm khổ sở.
Ba Du nhìn con gái của mình, vừa liếc mắt ông đã nhận ra thái độ nó rất kiên quyết, nhất định sẽ không giúp đỡ, sau đó ông nhìn sang con rể, ba Du cảm thấy chuyện nhà mình mà để cho Cố tiên sinh giải quyết giúp, trong làng ông rất băn khoăn.
Cố tiên sinh tuyệt đối là một ấm nam khéo léo hiểu lòng người, anh liếc mắt một cái là nhận ra sự khó xử của ba Du. Cố tiên sinh suy nghĩ một lát rồi nói ra: "Chuyện này đúng là hơi khó, dẫn độ anh họ về Mỹ chắc chắn phải đành chịu thôi, có điều chúng ta có thể mời luật sư giỏi bào chữa, để mức án giảm xuống mức thấp nhất."
Nghe Cố tiên sinh nói xong, Du Yến cực kỳ không vui, theo ý của cô, bọn họ hoàn toàn không nên giúp đỡ mấy người này, giúp đỡ rồi thì sao? Người ta không hẳn sẽ nhớ lòng tốt của anh, hoặc là lỡ như giúp xong, người ta nhất định bám riết lấy anh không buông tha.
Đây tuyệt đối là một việc làm phí sức mà chẳng có kết quả gì tốt đẹp.
Du Chính Mỹ vẫn không hài lòng, theo ý của bà ta là phải cứu con trai bà ta ra ngay mới đúng, con trai bà ta được nuông chiều từ bé tới lớn, làm sao chịu nổi loại tai ương lao ngục này.
Song sau khi bị Du Yến hung hăng mắng một trận, bà ta thật sự có chút sợ cô, muốn trách thì trách bà ta tính toán sai lầm, lợi ích của nhà này, đúng là không thể dễ dàng chiếm được.
Cuối cùng ba Du vẫn nghe theo lời đề nghị của Cố tiên sinh, ông nói với Du Chính Mỹ: "Sở dĩ tôi giúp chị là bởi vì tôi còn gọi chị một tiếng chị, sau này lỡ xảy ra bất cứ chuyện gì nữa thì sẽ không có bất cứ quan hệ nào với chúng tôi, chị cũng đừng trách tôi tuyệt tình, nhiều năm qua như vậy, tình cảm của chị đối với tôi thế nào, trong lòng chị rõ ràng nhất mà."
Du Chính Mỹ âm thầm cân nhắc một chút, bà ta đành phải chấp nhận cách giúp đỡ này của bọn họ, nếu Cố Hành Viễn là một nhân vật có máu mặt, vậy luật sư anh ta mời chắc sẽ không kém, so với chính mình tự đi tìm thì tốt hơn nhiều.
Thế là, dù không cam lòng cỡ nào, bà ta cũng không thể không gật đầu nói cảm ơn.
Tiễn Du Chính Mỹ về, lúc này người một nhà bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm, ba Du phục hồi tinh thần lại thì phát hiện tay Du Yến đã tháo thạch cao, nhưng vẫn còn dùng tay kia nâng lên, tư thế rất mất tự nhiên, vì thế ba Du lo lắng hỏi han: "Sao thế con? Hồi phục không tốt hả? Tại sao vẫn cần nâng lên thế kia?"
Du Yến buồn bã nhăn mặt trả lời: "Con có cảm giác buông ra là đau."
Ba Du lắc đầu, "Còn đang trong quá trình phục hồi mà, con phải rèn luyện thích hợp, chứ nếu không sẽ lâu khỏi hẳn lắm."
Cố tiên sinh che chở vợ yêu, anh nói với ba Du, "Có thể vừa tháo thạch cao nên cô ấy không quen thôi ạ, trước hết cứ để cô ấy thích nghi vài ngày, sau đó con nhất định đốc thúc cô ấy luyện tập."
"Con đó, cứ tiếp tục như vậy nữa thì nhất định sẽ chiều hư nó mất."
Nói xong mấy lời này, ba Du lập tức cười cười, trên con đường chiều hư Du Yến, ông cũng cống hiến không nhỏ.
Du Yến le lưỡi, cô nói với ba Du: "Con và Cố tiên sinh chuẩn bị đi Úc du lịch, ba có muốn đi cùng không ạ?"
"Hai đứa các con đi tận hưởng thế giới hai người, dẫn ông già như ba theo làm cái gì?" Ba Du vừa cười vừa nói: "Ba lớn tuổi rồi, đi tới đi lui không tốt."
Nghe ba Du nói xong, sáng mũi Du Yến cay cay, cô đi qua ôm ba Du nhõng nhẽo: "Ba chẳng già một chút nào cả, ba mẹ chồng con còn đi du lịch nước ngoài suốt kia kìa."
"Với sức khỏe của ba, đi du lịch vòng quanh thế giới là chuyện không thể nào, ba chỉ hi vọng tình cảm của hai đứa ngày càng tốt, nhanh chóng sinh cháu ngoại cho ba ẵm bồng, vậy ba đã thỏa mãn rồi." Ba Du cảm khái vỗ vỗ vai con gái.
Nhất thời, vành mắt Du Yến đỏ ửng, ba Du đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến cho cô không biết phải làm sao.
Cố tiên sinh ngồi bên cạnh nhìn vành mắt bảo bối nhà mình đỏ ửng, anh đau lòng không thôi, nhưng đây là giây phút ba và con gái hai người tâm sự, anh đành kiềm chế không tiến lên quấy rầy bọn họ.
Chuyện của Lý Quần Sơn, Cố tiên sinh đã sai Triệu Thiêm đi làm rồi, cho nên anh không nhắc lại nữa, chẳng qua Du Yến vẫn không yên lòng mà dặn dò anh vài câu, cô nói ngàn vạn lần đừng cãi cho anh ta trắng án, kẻo anh ta lại đi gây tai họa cho người khác, phải cho Lý Quần Sơn một bài học thì anh ta mới biết sợ mà chừa.
Đối với yêu cầu của vợ yêu, Cố tiên sinh đồng ý từng cái một.
Lúc tay Du Yến dám cử động nhẹ thì Cố tiên sinh mới dẫn cô ra nước ngoài du lịch.
Trong khoảng thời gian này, công việc không được như ý, chuyện riêng thì phiền lòng, Du Yến biết tốt nhất là nên nghỉ ngơi thật tốt, điều tiết lại tâm trạng, sau khi trở về mới làm việc tốt hơn được.
Trước khi xuất phát, Du Yến gọi điện cho Điền Kỳ Lễ, cô nói đề nghị của anh ta hôm đó cô đã suy nghĩ kỹ, giải trí Du thị sẽ cố gắng hết sức đầu tư bộ phim này, trở thành nhà đầu tư lớn nhất, nhưng còn vai trò nhà làm phim, cô đành phải từ chối, Du Yến cảm thấy với kinh nghiệm hiện tại của mình thì không thể nào đảm nhiệm nổi, chờ sau này khi cô muốn tiếp tục chiến đấu ở chiến trường phía sau màn ảnh, có lẽ cô sẽ thử xem.
Điền Kỳ Lễ cũng không miễn cưỡng cô, nếu đã xác định công việc xong, anh phải nhanh chóng lập đoàn phim, chờ qua đầu năm sau, bộ phim sẽ chính thức khai máy.
Lần này Vu quản gia bám riết Cố tiên sinh xin xỏ, ông nói mình cũng muốn đi theo, tự trả tiền cũng được.
Du Yến nghĩ đến Cảnh Hân suốt ngày sôi nổi quá mức, rồi nhìn lại Vu quản gia lúc nào cũng lạnh nhạt, tính tình nghiêm túc, cô không khỏi có chút lo lắng.
Cố tiên sinh hỏi Vu quản gia lý do muốn đi theo là gì, Vu quản gia trả lời: "Tôi không muốn làm chó độc thân nữa."
"..."
Lý do này quả thực hết sức thuyết phục, Cố tiên sinh và Du Yến không phản bác được.
Cuối cùng khi xuất phát, thế giới hai người biến thành tổ hợp bốn người, trước khi đi đi Cố tiên sinh đã lập ước pháp tam chương với Vu quản gia, khi đến nơi, Vu quản gia nhất định phải dẫn Cảnh Hân đi chơi, để lại không gian riêng yên tĩnh cho hai người bọn họ.
Cố tiên sinh còn dẫn theo hai trợ lý chăm lo cuộc sống, hai người này sẽ giúp bọn họ giải quyết vấn đề du lịch hay bất cứ công việc nào khác, so sánh hai bên thì Du Yến dẫn theo người trợ lý là Cảnh Hân, hoàn toàn chính là dư thừa.
Thấy trợ lý của Cố tiên sinh tất bật chuẩn bị hết thảy mọi chuyện, Du Yến quay đầu nhìn Cảnh Hân đang ăn kem ngon lành, cô phiền muộn nói: "Muốn em làm cái gì không biết!"
Cảnh Hân cười ngọt ngào, "Em chịu trách nhiệm đáng yêu trêu chọc cho chị vui nha!"
Du Yến nghĩ tới nghĩ lui, đúng là cô nàng chỉ có chức năng này là có thể dùng thôi.
Máy bay chỉ cần bay hơn 10 tiếng là có thể xuyên từ mùa đông sang mùa hè, khi đến Cairns - Úc thì trời đã về khuya, đoàn người đi thẳng đến khách sạn xa hoa nhất ở Cairns.
Ngồi cả ngày trên máy bay nhưng Du Yến lại không cảm thấy mệt mỏi, sau khi rửa mặt, cô đứng ngoài ban công, yên tĩnh lắng nghe tiếng gió biển thổi rì rào.
Trong bóng tối, biển rộng mênh mông lộ ra một sự thần bí đặc biệt, tiếng sóng biển sàn sạt uyển chuyển êm tai.
Cố tiên sinh đi ra khỏi phòng tắm, trong phòng không có người, anh cũng đi ra ngoài ban công, thấy cô gái nhỏ đang ngắm biển đến xuất thần, anh không lên tiếng quấy rầy mà nhẹ nhàng đi tới kéo cô ôm vào lòng, sau đó cùng lẳng lặng ngắm biển với cô.
Cả người được thả lỏng làm cho Du Yến có cảm giác vô cùng sung sướng, cô hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhìn lại, ánh mắt đối diện với chiếc cằm Cố tiên sinh, vì thế cô kiềm lòng không được mà nhón chân lên, khẽ hôn lên khóe môi anh một chút.
"Nơi này đẹp quá." Cô cảm thán.
Cố tiên sinh nhỏ giọng cười cười, anh nói: "Mặt trời mọc còn đẹp hơn, ngày mai anh sẽ dẫn em đến rặng đá ngầm san hô ngắm san hô, còn có thể lặn xuống biển nữa."
"Không có du thuyền tư nhân em không ra khỏi cửa đâu." Du Yến kiêu ngạo nói.
"Ừ, anh đã mượn bạn anh một chiếc, muốn chơi bao lâu cũng được hết."
Du Yến nháy mắt mấy cái, "Vậy để Vu quản gia lái sao anh?"
Cố tiên sinh lắc đầu, "Không, chỉ có hai người chúng ta."
"Hai người chúng ta tự lái thuyền ra biển ạ?"
"Ừ." Cố tiên sinh hôn nhẹ lên trán cô, lúc này ánh mắt cô lóe lên từng tia sáng lấp lánh như các vì sao, cực kỳ hấp dẫn.
"Vậy anh dạy em lái thuyền nha." Du Yến đề nghị.
"Được."
"Vậy..." Cô còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng người đàn ông phía sau đã cúi đầu hôn lên đôi môi đang khép khép mở mở của cô, nhất thời cô không nói thêm được gì nữa.
Du Yến bị hôn đến mơ mơ màng màng, dường như cô nghe được giọng nam thì thầm bên tai mình: "Nếu em đã có tinh thần như vậy, chẳng bằng chúng ta làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa đi."
Một giây sau, cô đã bị Cố tiên sinh bế ngang lên, đích đến là chiếc giường trải drap màu xanh lam lớn dọa người.
Ngày hôm sau lúc hai người đi ra ngoài, Cố tiên sinh cực kỳ hối hận, anh không nên lựa chọn đến đây nghỉ phép, đây tuyệt đối là một quyết định vô cùng sai lầm!
Ánh mắt quét lên cơ thể tràn trề sức sống không hề bị quần áo che cản trở của Du Yến, Cố tiên sinh chưa từ bỏ ý định mà đề nghị một lần nữa, "Có phải nên mặc thêm một chiếc áo choàng nữa không em?"
"Bên ngoài nóng lắm, em chẳng mặc thêm áo choàng đâu!" Du Yến hoàn toàn không để ý đến đề nghị của anh, cô đi thẳng ra bên ngoài.
Bikini hai mảnh gợi cảm tôn lên dáng người linh hoạt căng tràn sức sống của Du Yến, bên ngoài cô có khoác một cái áo choàng mỏng, chất vải gần như trong suốt, mặc dù có thể che được chút ít cảnh xuân, nhưng thị giác mông lung lại càng tạo hiệu quả đòi mạng, cảm giác nửa kín nửa hở khiến cho mấy người đàn ông đi lướt qua người cô đều ngoái đầu nhìn lại mấy lần.
Khoảng cách từ khách sạn đến bãi biển cực ngắn, nhưng Cố tiên sinh lại cảm thấy nó còn xa hơn hai vạn dặm, xa đến nỗi khiến người ta không thể nào chịu nổi.
Lúc có người trắng trợn nhìn Du Yến huýt sáo, rốt cuộc Cố tiên sinh không thể kiềm chế nữa, anh trực tiếp bế người lên luôn.
Đối với hành động bất thình lình của anh, Du Yến hét lớn một tiếng, sau đó cô vội vàng vươn tay ra ôm lấy cổ anh rồi nhỏ giọng trách: "Cố tiên sinh, anh làm em hết hồn à."
Cố tiên sinh cũng biết động tác của mình có hơi đường đột, nhưng trong lòng anh đã đổ một thùng dấm chua to nên mới làm ra hành động mất lý trí, có điều về tình thì có thể tha thứ.
"Dáng vẻ em thế này chỉ có thể để một mình anh ngắm." Cố tiên sinh bá đạo tuyên cáo chủ quyền.
Du Yến mím môi cười cười, cô nói với anh: "Vậy thì biết làm sao bây giờ, trong vali của em toàn là quần áo mát mẻ thôi."
"Mua thêm cái khác là được." Cố tiên sinh không thỏa hiệp trả lời.
Du Yến rất hưởng thụ dáng vẻ ghen tuông của người đàn ông nhà mình, cô chịu không nổi mà cười ra tiếng, "Biết rồi, em hứa mặc thế này chỉ để anh ngắm, lần sau em sẽ không như vậy nữa."
Cố tiên sinh nhận được lời hứa, lúc này anh mới cảm thấy mỹ mãn bế người lên du thuyền.
Những ngày tiếp theo Du Yến đều trải qua trong vui vẻ, Cố tiên sinh dẫn cô đi ngắm san hô, Cố tiên sinh dẫn cô lặn xuống biển, Cố tiên sinh dẫn cô đi ngắm cá nhiệt đới, Cố tiên sinh dẫn cô đi ăn hải sản...
Mỗi một ngày, từ sáng đến tối, Cố tiên sinh đều ở bên cạnh cô.
Du Yến cảm thấy dạng cuộc sống này nếu như có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết mấy.
"Cố tiên sinh, em rất thích nơi này, chúng ta mua một ngôi nhà ở đây đi, hàng năm chúng ta sẽ đến đây nghỉ ngắn hạn, được không anh? Đợi khi chúng ta già đi cũng có thể đến đây ngắm biển."
Trước sau như một, Cố tiên sinh dịu dàng trả lời: "Được."
Có điều thời gian tốt đẹp đến mấy đi chăng nữa thì cũng phải trôi qua, Du Yến còn chưa kịp phục hồi tinh thần thì thời gian 10 ngày đã lặng lẽ trôi qua mất, chớp mắt mà đã đến thời gian bọn họ phải trở về.
Thấy cô không nỡ, Cố tiên sinh đề nghị: "Hay là chúng ta ở thêm hai ngày nữa."
Du Yến lắc đầu, dù cho cô không nỡ về, nhưng nơi này vốn không phải là nơi dừng chân cuối cùng của cô, nơi đây đúng là một nơi rất đẹp, song cô lại không có quá nhiều lưu luyến, đối với cô mà nói, nơi tốt đẹp nhất chính là trong vòng tay người đàn ông bên cạnh cô đây.
Anh ở đâu thì đó chính là nhà của cô.
Trong chuyến bay về nước, Du Yến phát hiện bầu không khí giữa Cảnh Hân và Vu quản gia có gì đó kỳ kỳ, rõ ràng là có thay đổi, nhất là khi Cảnh Hân đối mặt với Vu quản gia, cô nàng không còn vẻ vô tư lự như thường ngày nữa mà là nhăn nhăn nhó nhó, dáng dấp cô gái nhỏ thẹn thùng mười phần.
"Vậy là đã thành rồi chăng?" Cô quay đầu hỏi Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh đang xem báo, nghe cô hỏi anh cũng liếc nhìn bọn họ sau đó mới chậm rãi trả lời: "Chắc là thế."
Du Yến nhịn không được mà cảm thán, "Quả nhiên thỉnh thoảng đi du lịch sẽ khiến cho cả hồn lẫn xác đều vui sướng nha."