"Ảnh hậu nổi tiếng Du Yến hít ma túy bị bắt, bịbắt cùng cô ấy là tiểu thiên vương mới nổi của giớigiải trí..."
"Nghệ sĩ nổi tiếng Kỷ Hải hút ma túy với minh tinhDu Yến bị bắt, scandal của hai người đã bị chứngthực..."
"Du Yến bị bắt vì hút ma túy, nhãn hiệu hợp táclâu năm với cô ấy tuyên bố thay đổi người đại diệnđồng thời kiện lên tòa án yêu cầu bồi thường vì bêbối của cô ảnh hưởng doanh thu của sản phẩm..."
"Bởi vì scandal của Du Yến nên giá cổ phiếu củacông ty giải trí Du thị tụt dốc trên diện rộng, chủtịch Du thị là Du Chính Thiên ngất xỉu tại đại hộicổ đông, hiện đang được cấp cứu trong bệnh viện..."
"Trên Weibo Lưu Lực - Người đại diện của KỷHải tức giận ám chỉ Kỷ Hải bị người ta ‘dạy hư’,cũng mãnh liệt khiển trách quy tắc ngầm của giớigiải trí, ám chỉ Kỷ Hải bị tiềm quy tắc một cách bấtđắc dĩ..."
...
Hai ngày này tin tức của giới giải trí đều nói về DuYến, dẫn đầu 4 top weibo... Gần như đều nói về sựkiện Du Yến nghiện ma tuý, tai tiếng, tiềm quy tắc... Tất cả những bài viết đều chứng minh cô làngười tội ác tày trời, những minh tinh không thườngqua lại với cô âm thầm may mắn, những minh tinhcó qua lại đầu tiên là phủi sạch quan hệ, có một vàingười thậm chí lấy thân phận bạn bè bỏ đá xuốnggiếng.
Miệng đời, báo chí, Weibo, gạch đá không ngừngném liên tiếp về sự kiện lần này. Cuối cùng thuậntiện khiển trách bởi vì có loại người như Du Yếntồn tại, nên giới giải trí mới có thể trở nên vẩn đụcnhư thế.
Chỉ trong một đêm, Du Yến từ một đại minh tinhnổi tiếng biến thành chuột chạy qua đường bị ngườingười đuổi đánh, có thể nói là từ thiên đường rơithẳng xuống địa ngục.
Những người không quen biết cô nhìn xem scandalầm ĩ lần này, ai nấy đều chắc lưỡi thở dài: Cô ấyđã đắc tội với ai thế này?
Những người quen biết cô thì cực kì khinh thườngnhận xét: Tự làm tự chịu!
Mà nhân vật chính trong vở tuồng tự làm tự chịulần này sau khi bị nhốt vào trại tạm giam thì lúcnày đang ngây ngốc trong phòng chăm sóc đặcbiệt của ba cô. Không đúng, nên nói đúng hơn hẳnlà: Xác của cô hẳn còn vẫn còn đang trong phòngtạm giam, mà "Linh hồn" của cô đã bay tới bêncạnh cha của cô.
Du Yến nhớ rõ khi cô đang ở trong phòng tạmgiam nghe được tin cha cô là Du Chính Thiên bịnguy hiểm tới tính mạng, liền nổi điên muốn thoátra ngoài để đến bên cạnh cha. Nhưng cho dù cóluật sư đang giúp cô chuẩn bị thủ tục chỉ trongchốc lát là có thể được thả ra. Nhưng sau đó cơnnghiện phát tác, cả người đều điên cuồng, cuốicùng trong cơn vật vã thiếu thuốc cô rơi vào trạngthái hôn mê.
Du Yến không hiểu vì sao mình lại xuất hiện vớihình thái như thế này, thân thể trong suốt, trôi lữnglờ trong không trung, đây là "Quỷ" hoặc "Linhhồn" như mọi người thường nói đấy ư?! Cô có thểthấy, có thể nghe, nhưng không có cách phát ra âmthanh, cũng không có cách chạm đến bất cứ thứ gì,đương nhiên, người khác cũng không thể nhìn thấycô, cảm giác giống như trong giấc mơ, vừa mônglung lại mơ hồ, nói không chừng cô thật sự đang ởtrong giấc mộng.
Tuy rằng toàn bộ sự kiện lộ ra quỷ dị lạ thường,nhưng Du Yến vẫn cảm thấy may mắn, may mắnmình có thể chạy tới bệnh viện đúng lúc, lúc này côtuy không có biện pháp đích thân phụng dưỡng chacô, nhưng có thể an tĩnh mà đứng bên cạnh ông đãlà thời khắc ấm áp nhất trong khoảng thời giangần đây.
Từ khi Du Chính Thiên biết cô nghiện ma túy, thìsự dịu dàng ấm áp chiều chuộng cô của cha đãbiến mất không còn tung tích. Chỉ còn lại sự nghiêmkhắc cứng rắn của người cha khi cương quyết giamcô lại để cai nghiện và những lời nguyền rủa ácđộc từ cô khi cơn nghiện phát tác. Mâu thuẫn vàcãi nhau không ngừng nghỉ tích lũy lâu ngày đãbiến hai cha con thành kẻ thù vừa gặp đã không ưa.
Du Yến gần như không nhớ nổi cuộc trò chuyệnbình tĩnh nhất giữa hai người là lúc nào.
Trên giường bệnh, tình trạng thân thể của DuChính Thiên thoạt nhìn cực kì không ổn. Thậm chíông còn phải dựa vào bình ô xy mới có thể duy trìsự sống, dịch truyền không ngừng truyền vào mạchmáu và chảy khắp cơ thể của ông. Nếu không phảimáy đo nhịp tim bên cạnh phát ra tiếng vang tíchtắc thì Du Yến gần như tin rằng ông đã chết tronggiấc ngủ say.
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, ngoài hộ sĩ ngẫunhiên bước vào ghi chép số liệu, hộ lý dọn dẹpphòng ra thì cũng không hề có ai đến thăm, DuYến đột nhiên cảm thấy chua xót cho cha mình, cómột đứa con gái ngu xuẩn bất hiếu, còn có mộtđám thân thích ích kỷ. Đến khi già yếu nằm liệttrên giường bệnh thì chẳng hề có ai đến liếc nhìnông dù chỉ một lần. Vì một đám người vô tình vônghĩa này mà ông lại bận rộn cả đời, thật đúng làkhông đáng giá mà.
Du Yến rất muốn quỳ gối bên cạnh giường củacha cô, giống lúc còn trẻ thơ dùng làm nũng khócthút thít để khẩn cầu sự tha thứ của ông, nắm lấytay ông bảo rằng mình đã sai rồi. Những cô cũnghiểu rất rõ, tất cả đều đã quá muộn, đã quá muộn.
Ngay trong lúc Du Yến cho rằng sẽ không hề cóai đến thăm bệnh thì ngoài cửa lại truyền đến tiếnggõ cửa, hộ công đúng lúc này lại không có ở trongphòng bệnh, người đứng bên ngoài đợi một lúc liềntự mình đẩy cửa bước vào. Làm Du Yến bất ngờchính là người tới lại là Cố Hành Viễn.
Cố Hành Viễn đến đây có thể nói là bất ngờ nhưngcũng có thể hiểu được.
Cố Hành Viễn là chồng trước của Du Yến, haingười từng có cuộc sống hôn nhân bằng mặt khôngbằng lòng 5 năm, tính từ lúc bọn họ ký tên vào đơnly hôn cho đến tận nay thì bọn họ hẳn là có bốnnăm chưa từng gặp mặt, tự nhiên thành người xa lạquen thuộc nhất.
Không ngờ anh ta lại sẽ xuất hiện ở nơi này, DuYến vẫn luôn cho rằng, Cố Hành Viễn hẳn làngười ước gì có thể phủi sạch quan hệ với cô nhấtvà tránh cô xa nhất có thể. Bởi cuộc hôn nhân giữahọ đối với người đàn ông nghiêm khắc chuẩn mựcnày mà nói, hẳn là lịch sử đen tối khó mở miệngnhất mới đúng.
Giống như cảm nhận được có người tới thăm, DuChính Thiên thanh tỉnh trong chốc lát, Cố HànhViễn nghiêm chỉnh gọi một tiếng: Ông Du.
Du Yến cũng ở một bên kích động mà kêu "Baba", nhưng không ai nghe được.
Nằm trên giường bệnh, Du Chính Thiên gian nanmuốn mở miệng nói chuyện, Cố Hành Viễn săn sócmà cúi người tới gần ông, nghe một cách nghiêmtúc.
Du Yến ở bên kia cũng nghe được lời mà DuChính Thiên nói, ông khẩn cầu Cố Hành Viễn tiếpnhận giải trí Du thị, cho dù bán giải trí Du thị cũngmong anh ta có thể giúp Du Yến vượt qua trận thịphi lần này, sau đó giúp cô cai nghiện. Du ChínhThiên nói: Hãy nể tình hai người từng là vợ chồngcứu tiểu Yến lần này, cậu cũng biết con bé khônghư hỏng đến thế, chỉ là quen nhầm bạn xấu mà thôi.
Cố Hành Viễn gật đầu đồng ý ngay không hề dodự, thỉnh cầu này đối với anh mà nói, đều khôngphải việc khó.
Bác sĩ chữa trị khi biết được Du Chính Thiên tỉnhlại, lập tức chạy đến kiểm tra cho ông, đến khi rútra kết luận là tình huống thân thể của Du ChínhThiên cực kỳ không ổn, hy vọng người trong nhàchuẩn bị tâm lý thật tốt, đáng tiếc đến cuối cùngcũng không hề có bất luận cái là người nhà tớithăm ông.
Du Chính Thiên qua đời vào một buổi tối, ông ra đi mangtheo không cam lòng và bi thương, bởi vì khiông từ giã cõi đời thì ông rốt cuộc đã không thểlàm chỗ dựa cho con gái ông được nữa.
Du Yến không hề khóc, nhưng ruột gan đã sớmtan nát cả rồi.
…………
Du Yến chậm rãi mở to mắt trong ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai, vào thời khắc cô tỉnh lại, cô có chút mờ mịt.
Thân thể mệt mỏi, ý thức mơ hồ, giống như mình đã ngủ thật lâu thật lâu, còn làm một giấc mộng vô cùng kỳ quái, trong mộng cô kết hôn rồi lại ly hôn, sau lại còn hút ma tuý bị bắt giam, cuối cùng làm cha cô chết trong tức tưởi nghẹn ngào, những tình tiết trong giấc mộng hoang đường đến thế nhưng lại cực kỳ chân thật, cô thậm chí có thể dễ dàng nhớ tới bất luận một chi tiết nhỏ nào.
Khi đó và hiện tại, cái nào là mộng?
Rốt cuộc là Trang Chu mộng điệp, hay là điệp mộng Trang Chu?
Trong giấc mộng, cuối cùng cô hẳn là đã chết, bởi vì sau khi cha cô qua đời thì ý thức của cô cũng liền biến mất theo.
Vậy hiện tại rốt cuộc cô đang ở nơi nào?
Xoay người ngồi dậy, đưa mắt nhìn bốn phía, bài trí quen thuộc bên trong căn phòng làm cho cô kinh ngạc không thôi. Đây là căn nhà mà cô từng ở năm năm, là nhà của cô và Cố Hành Viễn, tuy rằng hai người có hiệp nghị hôn nhân, tài sản riêng của mỗi người đều thuộc về chính họ. Nhưng sau khi ly hôn, Cố Hành Viễn vẫn đem căn biệt thự này cho cô, nhưng khi đó cô đã nôn nóng đến mức không chờ nổi để phủi sạch quan hệ hai người, cho nên vừa tiếp nhận liền bán ngay lập tức, tuy rằng từ buổi ban đầu cô hoàn toàn không hề có ý định vun đắp đoạn hôn nhân đó, nhưng khi nhìn thấy căn phòng quen thuộc một lần nữa, lại cảm nhận được sự sở hữu quen thuộc, dù sao, đây cũng từng là ‘ngôi nhà’ mà cô đã từng có.
Ngực quay cuồng một trận khi cô nhớ tới hình ảnh cuối cùng khi cha cô qua đời, không ngờ người tiễn cha cô đoạn đường cuối của cuộc đời lại chính là Cố Hành Viễn, người mà cô đã từng vứt bỏ không hề quan tâm đến, thật là thế sự khó liệu.
Ánh mắt chạm đến di động trên đầu giường, là chiếc điện thoại Nokia N95 cực kì quê mùa, duỗi tay cầm lấy nhìn thoáng qua thời gian, Du Yến ngoài ý muốn lập tức trợn to đôi mắt, thời gian là khi cô và Cố Hành Viên vừa kết hôn năm thứ hai, chẳng lẽ những chuyện xảy ra trong trí nhớ của cô thật ra chỉ là một giấc mộng? Hay là xuyên qua? Thời gian lập tức quay ngược trở về 7 năm trước?
Vẫn còn chưa kịp nghĩ sâu xa hơn, điện thoại đã vang lên, nhìn đến hai chữ ba ba xuất hiện ở trên màn hình, Du Yến vội vàng tiếp nghe.
“Ba ba!” Bởi vì dư âm vẫn còn đọng lại trong lòng nên tiếng ba ba này cô kêu cực kì kích động.
Mặc kệ là nằm mơ cũng được, trọng sinh cũng thế, cô đều cảm kích trời cao còn cho cô một người cha vẫn còn đang sống.
“Tiểu Yến?!” Ở đầu điện thoại bên kia Du Chính Thiên hiển nhiên không nghĩ tới Du Yến sẽ tiếp điện thoại nhanh như thế, mọi khi nếu không có thông cáo vào sáng sớm thì Du Yến chắc chắn sẽ nằm lười trên giường, điện thoại đều sẽ reo rồi lại reo mãi cô mới có thể tiếp nghe, hôm nay không chỉ có tiếp mau, thanh âm nghe ra còn cực kì hăng hái, điều này làm cho Du Chính Thiên có chút do dự, bởi vì ông gọi điện thoại tới là chuẩn bị mắng cô.
“Ba ba, con rất nhớ ba.” Du Yến cười nói ra những lời này, nhưng trong nháy mắt lại đỏ hốc mắt.
Tốt rồi, đã đến mức này Du Chính Thiên đã hoàn toàn không thể mắng nổi nữa, bàn tay không nỡ đánh vào gương mặt đang cười, huống chi đây lại còn là đứa con gái bảo bối của ông, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ gộp lại thành một câu: “Trưa nay đến đây ăn bữa cơm đi.”
“Dạ, ba ba.”
Du Yến thật sự rất mong mỏi kêu hai tiếng ba ba như thế này, trong trí nhớ cuối cùng của cô, mấy năm rồi cô gần như rất ít khi được gọi tiếng ba ba vui sướng như thế, hoặc là kêu đầy oán hận, hoặc kêu đầy tức tối, giống như hận không thể đem hai chữ ba ba này nhai nát rồi nuốt xuống.
Tuy rằng Du Chính Thiên kêu cô trưa nay qua ăn cơm, nhưng Du Yến cảm thấy mình không thể đợi được đến trưa, cô muốn lập tức trở về tận mắt nhìn thấy cha cô. Bởi vì hình ảnh cha cô nằm trên giường bệnh, cuối cùng chết không nhắm mắt vẫn còn rõ rành rành trước mắt, cô cần cấp bách xác nhận tất cả hiện tại này đều là sự thật.
Đứng dậy vào phòng tắm, hình ảnh xuất hiện trong chiếc gương toàn thân làm Du Yến hơi sững sờ, làn da trắng nõn mịn màng, dáng người quyến rũ, chiếc áo ngủ bao bọc lấy bộ ngực cao vút và chiếc mông cong đầy khiêu gợi. Trên khuôn mặt với ngũ quan tinh xảo đều thể hiện rất rõ chủ nhân của nó trẻ trung và xinh đẹp.
Đây là cô với trạng thái tốt nhất, Du Yến biết, lúc này cô vẫn chưa hề rơi vào cơn nghiện làm cho cô vạn kiếp không thể ngẩng đầu lên nổi, vì thế không ốm gầy như que củi, không điên điên khùng khùng, trên người không có hình xăm với hình thù kỳ quái, trên cánh tay lại càng không có những lỗ kim chằng chịt.
Cảm xúc phức tạp nháy mắt tới đỉnh điểm, Du Yến không thể thừa nhận nổi, nằm úp sấp lên bồn rửa mặt khóc thất thanh, run bắn cả người.
Khóc cho quá khứ vô tri ngu xuẩn của cô, cũng khóc cho may mắn kỳ lạ mà cô đã gặp được. Không cần biết những thứ này có phải là sự thật hay không, không cần biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cô nhất định sẽ dùng tấm lòng biết ơn để đối mặt với nó.