Lúc Đỗ Phi Phi nhìn thấy Du Yến, cô nàng chịu không nổi bộc phát ra tiếng thét chói tai kéo dài mười giây, sau khi thét xong, Đỗ Phi Phi nghiêng đầu kiềm chế không nhìn cô nữa, năm phút sau, Đỗ Phi Phi lại quay đầu lại nhìn cô, lần này lại bộc phát tiếng thét chói tai suốt mười giây...

Du Yến không thể nhịn nổi nữa, cô trực tiếp giơ tay ra che miệng cô nàng lại, "Có cần khoa trương như vậy không? Lý trí của chị, bình tĩnh của chị đi đâu hết rồi?"

Đỗ Phi Phi trợn trắng mắt, cô nàng đẩy tay cô ra, "Chị còn tỉnh táo được sao? Trong điện thoại em nói với chị là Cố tiên sinh đồng ý cho em nhận những việc đơn giản, chị nghĩ mãi mới tìm ra được công việc thích hợp tương đối thoải mái cho em, kết quả thì sao đây?! Em phơi nắng thành đen như thế, em còn dám mạnh miệng không biết xấu hổ nói muốn làm việc!!"

Từ giây phút nhìn thấy Du Yến, Đỗ Phi Phi luôn ở trong trạng thái tan vỡ.

Từ làn da trắng mịn nõn nà đến bây giờ biến thành màu lúa mì, trong khoảng thời gian này màu da có lẽ đã tăng mấy bậc! Đây mà là cô gái ngọt ngào động lòng người được yêu thương chiều chuộng hay sao? Đỗ Phi Phi rất muốn cứ như vậy mà ngất đi cho rồi.

"Em đi chơi mà không biết bôi kem chống nắng à?"

"Đương nhiên là có bôi chứ, nếu không thì hiện tại nhất định là càng đen hơn nữa." Du Yến ngó ngó vào gương trang điểm, cô thấy cũng đâu đến nỗi nào, đâu có đen không chịu nổi như vậy, hơn nữa Cố tiên sinh còn khen trông cô thế này khỏe khoắn hơn rất nhiều.

"Haizz, chỉ có thể để hậu kỳ xử lý thôi." Đỗ Phi Phi mệt mỏi đưa ra kết luận.

Có điều bản chất làn da Du Yến là trắng hồng, cho dù là bị rám nắng thì qua mấy ngày nữa sẽ trắng trở lại, cho nên vấn đề cũng không phải lớn lao gì.

Ngược lại là Cảnh Hân, sau khi đến Úc, có Vu quản gia chịu trách nhiệm dẫn đi chơi, cho nên cô nàng giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, chơi điên cuồng khắp nơi, có lẽ là do chủ quan sơ ý, không tự giác bôi kem chống nắng, kết quả không chỉ có xám đen mà hai bên vai còn bị tổn thương do phơi nắng.

Đỗ Phi Phi nhìn thấy Cảnh Hân, suýt chút nữa đã không nhận ra, "Chị tưởng là em gái Châu Phi nào đấy chứ." Đỗ Phi Phi khoa trương chọc ghẹo Cảnh Hân, cô còn nói thêm: "Cũng may em không phải minh tinh, bằng không thì người đại diện không muốn tự sát cũng không được."

Cảnh Hân hừ hừ hai tiếp đáp lại: "Vu quản gia nói như vầy mới đẹp."

Đỗ Phi Phi khinh thường, "Khiếu thẩm mỹ của cánh đàn ông thật đặc biệt!"

Du Yến cảm thấy người đại diện của mình chính là loại miệng dao găm lòng bồ tát, nói cô nàng không chăm chỉ làm việc cũng không ngoa, nhưng lúc gặp sự cố gì đó, cô nàng vẫn không ngại khổ mà chỉnh đốn cục diện rối rắm giúp cho cô.

Ngoài miệng Đỗ Phi Phi ghét bỏ Cảnh Hân phơi nắng thành yêu quái, nhưng quay đầu lại cô nàng vẫn tìm thuốc bôi tốt nhất bôi cho Cảnh Hân.

Cho nên nói tuy cô nàng hơi độc miệng, nhưng lại là người có lòng nhân hậu.

Du Yến và Cảnh Hân đều nhìn ra mặt này của cô nàng, vì thế hai người chưa bao giờ để ý mấy lời độc miệng của cô nàng, mỗi lần bị cô nàng mắng, hai người đều cười hì hì giả ngu cho qua chuyện.

Ở chung thời gian lâu dài, cảm giác ấm áp giống như người một nhà, Du Yến nghĩ như thế, so với đám họ hàng bác cả cô lớn, cô nhỏ kia, Cảnh Hân và Đỗ Phi Phi càng giống người thân của cô hơn.

Bộ phim "Lâm Hạ" của Viên Viên công chiếu lần đầu vào dịp lễ giáng sinh, với tư cách là bạn tốt của Viên Viên, cô là người đầu tiên nhận được thiệp mời, Viên Viên nói cô nhất định phải đến ủng hộ chị ấy.

Điều này gây khó khăn cho Du Yến, bởi vì lễ giáng sinh hôm nay, cô muốn ở nhà chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ, người một nhà vui vẻ trải qua lễ giáng sinh, mà nói cũng khéo, sinh nhật Cố tiên sinh được tính theo âm lịch, sinh nhật năm nay của Cố tiên sinh không ngờ lại trùng với ngày lễ giáng sinh, cho nên Du Yến cảm thấy buổi tiệc này không thể làm quá sơ sài.

Bởi vậy nên khi nhận được thiệp mời cô cảm thấy rất khó xử.

Sau khi Cố tiên sinh biết được chuyện phiền lòng của cô, anh vừa cười vừa nói: "Em có thể tổ chức party đêm giáng sinh sớm một chút, đêm giáng sinh chỉ cần hai người chúng ta trải qua, đừng tham gia náo nhiệt với người khác."

Du Yến cảm thấy đề nghị này xem như không tệ, cho nên cô lần lượt thông báo cho từng người một.

Vu quản gia tuyệt đối là một chuyên gia tổ chức vũ hội, lúc học tập ở nước Anh, tổ chức tiệc vũ hội hoàn mỹ cho gia chủ chính là môn học bắt buộc của ông.

Vì vậy Du Yến chỉ cần nói với Vu quản gia một câu: Đêm giáng sinh chúng ta tổ chức buổi tiệc nhỏ đi. Tiếp theo mọi chuyện đằng sau không cần Du Yến nhúng tay.

Trang trí phòng ốc, trang trí cây thông noel, hoa tươi, món ăn, thậm chí ông còn nghiêm túc viết thư mời, nét chữ hoàn mỹ, Du Yến cảm thấy hết sức bất ngờ.

"Thật ra, người một nhà tụ tập lại ăn bữa cơm thân mật mà thôi, không cần quá long trọng như vậy đâu." Du Yến xem thư mời, có ba Du, ba Cố mẹ Cố, Đỗ Phi Phi, Cảnh Hân, Triệu Thiêm, còn có Vu Phi. Đợi một chút, Vu Phi này là ai? Tại sao lại được mời? Du Yến cầm lấy thiệp mời kia đưa cho Cố tiên sinh xem.

Cố tiên sinh nhận lấy xem một chút, đầu anh cũng không thèm ngẩng lên, "Em hỏi quản gia đi."

Du Yến quay đầu lại, vẻ mặt cần biết sự thật, Vu quản gia trầm mặc cả buổi mới nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Đây là tôi."

Vẻ mặt Du Yến mơ hồ, cô cảm thấy rất lạ, "Vu quản gia, thì ra ông cũng có tên à! Hơn nữa tên còn nghe rất hay."

Vu quản gia phiền muộn quay đầu đi chỗ khác, không muốn để ý đến cô.

"Nhưng mà tại sao ông phải ghi thư mời cho mình? Ông là quản gia nên đương nhiên phải ở đây chứ."

"..."

"Bởi vì ông ấy muốn trở thành khách mời, vậy mái có thể khiêu vũ cùng Cảnh Hân." Cuối cùng Cố tiên sinh cũng lên tiếng giải vây cho Vu quản gia.

Giờ Du Yến mới hiểu ra, sau đó cô còn nói thêm: "Em đã nói ông ấy là một người lòng dạ hiểm ác mà, làm việc có mục đích đâu ra đó, sớm muộn gì Cảnh Hân cũng sập bẫy."

Vu quản gia rất vô sỉ trả lời: "Cảm ơn phu nhân đã khích lệ."

"..."

Ai khích lệ ông, rõ ràng là đang mỉa mai!

Hôm nay là ngày 24, Du Yến theo Cố tiên sinh ra ngoài một chuyến, chuẩn bị quà giáng sinh cho mọi người.

Kỳ thật trước đó đã chuẩn bị quà rồi, nhưng Du Yến cảm thấy mấy món quà bày dưới cây thông noel hơi ít, cho nên cô lôi kéo Cố tiên sinh ra ngoài, hai người quàng khăn cộng thêm mũ len, che chắn rất cẩn thận, nhưng trên đường đi vẫn có người kiềm chế không được mà ngoái đầu nhìn bọn họ vài lần, ai bảo trông bọn họ có khí chất hơn người đi đường khác làm chi.

Không khí ngày lễ bao trùm lên tất cả mọi người, trên đường đông đúc nên cũng không có quá nhiều người để ý đến các đôi tình nhân tay trong tay.

Du Yến nắm tay Cố tiên sinh, nắm rất chặt, thân phận của bọn họ đã định trước bọn họ không thể có cuộc sống bình thường như người ta, chuyện nắm tay nhàn nhã đi dạo trên đường đối với bọn họ mà nói chỉ là hy vọng hết sức xa vời.

Bởi thế nên ngẫu nhiên trộm được cơ hội nhỏ, Du Yến vô cùng quý trọng, cô mua hai ly trà sữa ven đường đưa cho Cố tiên sinh, mỗi người một ly vừa đi vừa uống, Cố tiên sinh uống một ngụm, hương vị trà sữa quá ngọt làm cho anh hết hồn, anh không thể hiểu nổi thứ đồ uống ngọt đến rụng răng này sao lại có nhiều người thích uống vậy nhỉ, không sợ sâu răng sao?

Du Yến không biết xấu hổ nói: "Cái này gọi là cảm giác yêu đương nha, nếu như nhân lúc này hôn môi thì mùi vị càng ngọt hơn nữa đó."

Cố tiên sinh sợ ngày mai cô lại lên trang đầu báo lá cải, cho nên anh không nghe theo ý kiến của cô, chuyện hôn môi thân mật như thế phải thực hiện ở mấy chỗ kín đáo thì tốt hơn.

Thật ra hai người chỉ đi dạo lung tung mà chẳng có mục đích nào cả, thấy thứ gì thú vị thì mua, cuối cùng bao lớn bao nhỏ xuất hiện đầy tay, đến khi Du Yến không còn sức đi dạo nổi nữa, lúc này hai người mới trở về nhà.

Đêm giáng sinh hôm nay, tất cả mọi người nhận lời tham gia tiệc đều váy áo lộng lẫy, Cảnh Hân mặc một bộ lễ phục màu đỏ chót khiến cho Du Yến vô cùng kinh ngạc, đến gần nhìn rõ, còn là nhãn hiệu nổi tiếng à nha.

"Kinh khủng quá, sao tự dưng em chọn nhãn hiệu lớn thế này, bộ lễ phục này đắt lắm nha, chị cũng không thường mặc đâu." Du Yến trêu ghẹo Cảnh Hân.

Cảnh Hân cúi đầu ngượng nghịu trả lời: "Là của chú Vu đưa cho em."

Du Yến quay đầu nhìn thấy Vu quản gia cũng mặc một bộ lễ phục rất đẹp, cô cười mắng: "Chó hình người." Tiếp theo cô quay lại nói với Cảnh Hân: "Em phải học cách thông minh một chút, không phải ai theo đuổi cũng đồng ý, biết chưa?"

Cảnh Hân nghe cô nói xong, cô nàng xấu hổ gật gật đầu.

Cố tiên sinh đi đến bên cạnh cô, anh cười nói: "Hình như em quan tâm Vu quản gia quá rồi, anh muốn kháng nghị."

Du Yến nhón chân hôn lên má anh một cái, "Càng ngày anh càng hài hước nha."

Ba Du đang nói chuyện phiếm với ba Cố mẹ Cố, mẹ Cố kể về những điều mắt thấy tai nghe trong những chuyến du lịch, ba Du nghe rất chăm chú, tiếc là tình hình sức khỏe lại ngăn cản bước chân ông.

Du Yến đề nghị: "Đi xa không được chúng ta có thể tổ chức đi gần một chút mà, sau khi thời tiết ấm hơn, con sẽ đưa ba đi chơi."

Mẹ Cố ở bên cạnh cũng khen ngợi: "Có con gái tốt quá, đúng là tri kỷ."

Vì thế Du Yến lại chân chó nói: "Mẹ, con đã là con dâu của mẹ, cũng là con gái của mẹ mà."

Lời này khiến mẹ Cố vui vẻ, bà ôm cô gọi bảo bối.

Thấy vợ yêu của mình làm bộ ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt người lớn trong nhà, Cố tiên sinh đứng bên cạnh lặng lẽ cười, đây chính là bảo bối của anh, cả đời trân quý.

Trước bữa tối, một nhà ba người Bùi Tử Hoa không được mời mà tới, làm cho bầu không khí càng thêm náo nhiệt.

"Nghe nói có party giáng sinh nên tôi tới đây... Tuy rằng không mời mà tới nhưng tôi có mang quà tới nha." Bùi Tử Hoa giơ chai rượu đỏ trên tay lên, "Laffey năm 82."

Nể mặt chai rượu, tất cả mọi người đều nhiệt liệt hoan nghênh sự có mặt của nhà bọn họ.

Phòng bếp đưa lên hai con ngỗng nướng cực lớn, sắc hương vị đều đầy đủ, khiến người ta không kiềm được mà thèm chảy nước miếng.

Cảnh Hân nghiên cứu cả buổi, cô nàng tàn nhẫn hỏi: "Đây không phải là vịt nướng sao?"

Mọi người buồn cười, Du Yến là người cười to nhất, "Cái này gọi là gà tây giáng sinh nha."

Vu quản gia đứng bên cạnh Cảnh Hân giải thích: "Đây là ngỗng nướng, tôi nướng theo phong cách Anh Quốc đấy, đợi lát nữa em ăn nhiều một chút."

"Do tự tay chú nướng luôn hay sao?" Cảnh Hân sùng bái nhìn ông, đôi mắt lập lòe tỏa sáng.

Vu quản gia đắc ý gật đầu thừa nhận.

"Chú tuyệt vời quá, cái gì cũng biết hết."

Vu quản gia mặt dày mày dạn đề nghị: "Tôi làm bạn trai là tốt nhất, em có muốn thử một chút không?"

Cảnh Hân hừ một tiếng trả lời: "Chị Yến nói phải đề phòng chú, quả nhiên không sai."

Vu quản gia lập tức lệ rơi đầy mặt.

Bình thường làm gì cũng hồ đồ, tại sao khi nhắc đến chuyện này lại khôn thế không biết?

Sau bữa ăn tối phong phú, quả nhiên Vu quản gia mở điệu Waltz, phòng khách rộng rãi nháy mắt trở thành sàn nhảy.

Du Yến và ba Du khiêu vũ mở màn, Cố tiên sinh đứng bên ngoài ngắm nhập thần, ba Cố đi đến bên cạnh con trai, ông cười trêu ghẹo: "Làm sao bây giờ? Bị ghét bỏ, không có bạn nhảy thật đáng thương."

Cố tiên sinh liếc nhìn cha già nhà mình, "Tất cả thời gian sau này của cô ấy đều là của con."

Bất kể là điệu nhảy tiếp theo, hay là thời gian mấy chục năm dài đằng đẵng sau này, cô ấy đều thuộc về anh hết, không ai có thể tranh giành với anh, vì thế anh mới có thể thong dong bình tĩnh, bởi anh biết rõ, chỉ cần yên tĩnh chờ đợi, tiểu tinh linh ngọt ngào động lòng người kia sẽ tự động ngã vào vòng tay của anh.

Ba Cố phát hiện con trai vẫn đứng đắn trước sau như một, ông cảm thấy cực kỳ nhàm chán, cho nên ông nắm tay mẹ Cố, song song bước vào sàn nhảy.

Bên kia, Đỗ Phi Phi vừa ngồi một mình ngắm mọi người khiêu vũ vừa thưởng thức ly rượu đỏ thuần túy trên tay, không ngờ rằng mình cũng được mời khiêu vũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play