Du Yến xem hết tài liệu, cô lắc đầu bày tỏ: "Cô lớn cũng đáng thương quá, bà ta tin tưởng con trai mình đến thế, cuối cùng kết quả lại như vậy, có điều rốt cuộc tại sao Lý Quần Sơn có thể làm được nhỉ? Trong tài liệu liệt kê không ít người, trong đó hơn phân nửa đều là người Trung Quốc."

Cố tiên sinh trả lời: "Theo điều tra của mấy người Triệu Thiêm, anh ta chuyên tìm những phụ nữ độc thân để ra tay, cách thức rất đơn giản, chính là theo đuổi rồi xảy ra quan hệ, sau đó kiếm cớ vay tiền, mấy người bị lừa sợ mất mặt nên không tố cáo anh ta, lần cuối cùng anh ta đụng phải một quả phụ da trắng, phát hiện anh ta có vấn đề, người này lập tức báo án, tuy nhiên anh ta chạy trốn rất nhanh."

Ba Du vỗ một cái lên tay vịn ghế, ông tức giận nói: "Kết quả vừa về nước chưa bao lâu nó đã lại dùng danh nghĩa của ba đi lừa gạt các cô gái trẻ tuổi, nếu ngày nào đó nó thành công, vậy tiếng nhơ chẳng phải đổ hết lên đầu ba hay sao?"

Cố tiên sinh gật đầu, "Điểm ấy đúng là cần phải đề phòng."

"Vậy phải làm thế nào đây? Anh ta làm gì là quyền tự do của anh ta, chẳng lẽ chúng ta còn phải phái người đi theo dõi anh ta." Du Yến cũng rất bực mình, quả nhiên là cây to đón gió.

"Không cần theo dõi anh ta, tìm người cảnh cáo anh ta là được rồi." Cố tiên sinh đề nghị.

Ba Du gật gật đầu, ông nhịp tay nói: "Chuyện này giao cho Hành Viễn làm đi, con làm việc ba rất yên tâm."

Du Yến về đến nhà, cô phát hiện Cảnh Hân và Vu quản gia đang pha trà, Cảnh Hân thao tác, Vu quản gia hướng dẫn, hai người đều vô cùng tập trung, xem ra lời Điền Kỳ Lễ nói ngày đó đã kích thích cô nàng.

Có điều Cảnh Hân có thể nghĩ ra chuyện học pha trà với Vu quản gia, quả là một quyết định rất thông minh, Vu quản gia nhà bọn họ là vạn năng đấy nhé, cái gì cũng biết, ngoại trừ cờ vua Trung Quốc mà thôi.

Quan trọng nhất là tiền lương của ông ấy rất cao, nếu không tìm được việc gì cho ông ấy làm thì thật là xin lỗi tiền lương hàng năm của ông ấy.

Du Yến lôi kéo Cố tiên sinh đi qua uống trà, Cảnh Hân nghiêm túc dựa theo trình tự mà Vu quản gia dạy mình, cẩn thận thao tác, mặc dù động tác không được trôi chảy, song cơ bản vẫn hoàn thành được, cuối cùng nước trà pha xong không tệ, Cố tiên sinh cũng rất khuyến khích mà uống hai chén nhỏ.

"Cũng không tệ lắm, cố gắng phát huy, sau này trách nhiệm pha trà chị sẽ giao hết cho em." Du Yến vỗ vỗ đầu cô nàng khích lệ.

Cố tiên sinh đặt chung trà xuống, anh bảo Vu quản gia xuống phòng bếp dặn đầu bếp làm mấy món đơn giản, buổi trưa cả anh và Du Yến đều ăn chưa no.

Vu quản gia nhận được lệnh vội vàng đi xuống phòng bếp.

Du Yến cười nói với Cố tiên sinh, "Anh yêu, anh thật biết săn sóc."

Cố tiên sinh vỗ vỗ mặt cô rồi kéo cô vào lòng, "Ngồi chung với đám người đáng ghét kia, anh đoán nhất định em không có khẩu vị."

Du Yến le lưỡi trả lời: "Nào chỉ dừng lại ở chuyện không có khẩu vị, quả thực là ngán đến tận óc, toàn mấy trò hề, em không cho anh đi là vì thế đấy."

Cố tiên sinh không đồng ý đáp lại cô: "Chúng ta là vợ chồng, gặp phải chuyện gì thì cũng phải cùng nhau đối mặt biết không? Sau này em dám tùy tiện gạt anh qua một bên, anh nhất định sẽ trừng phạt em đấy."

Du Yến ghé sát vào tai anh nhỏ giọng thì thầm, "Trừng phạt em? Phạt thế nào, đánh đòn chăng?"

Bị cô trêu, Cố tiên sinh cười trả lời lại: "Cũng có thể."

Du Yến lắc mông nhõng nhẽo, "Đừng mà, em sợ đau lắm, anh có thể dùng một cách khác để trừng phạt em mà."

Cảnh Hân yên lặng ở bên cạnh nghe đoạn hội thoại của hai người bọn họ, nội tâm cô nàng hoàn toàn tan vỡ, mẹ nó, lỗ tai sắp điếc mất luôn rồi! Cô gái không biết xấu hổ, táo bạo như thế là chị Yến mà cô sùng sái hay sao? Cô không tin!!

Cố tiên sinh biết kiềm chế hơn Du Yến nhiều, tuy rằng trong lòng anh rất muốn làm vài chuyện thân mật với cô, nhưng anh vẫn bận tâm bên cạnh còn có người, cuối cùng anh chỉ ôm cô càng chặt hơn, hôn lên môi và tóc cô một chút.

Hương thơm nhàn nhạt hết sức quen thuộc, mùi vị ưa thích, Cố tiên sinh không khỏi có chút say mê.

"Đợi sau khi dỡ thạch cao, chúng ta đi Úc nghỉ ngơi nhé." Cố tiên sinh đề nghị.

Hai mắt Du Yến tỏa sáng, đi du lịch cũng hay, từ khi cô và Cố tiên sinh xác nhận yêu đương đến nay, hai người chưa từng có kỳ nghỉ dài hạn nào cùng với nhau. Mùa hè, ánh mặt trời, biển rộng, Cố tiên sinh... Quả thực là quá tuyệt vời.

Cảnh Hân ngồi nghe ở bên cạnh, tay run run, âm thầm hò hét: Còn vậy nữa! Còn đi du lịch chung đồ nữa!

Vu quản gia nhanh chóng thúc giục phòng bếp dọn đồ ăn lên, Du Yến ngồi xuống bàn ăn, cô không cần động tay mà ngoan ngoãn há miệng chờ Cố tiên sinh đút ăn, ăn được vài miếng, cô bỗng ngọt ngào cảm thán, "Cố tiên sinh, nếu không có anh, nhất định em không sống nổi, đói đến chết mất."

Cố tiên sinh đút một muỗng cơm lớn vào miệng cô, thuận tiện ngăn không cho cô nói bậy bạ nữa.

Thời tiết ngày càng lạnh, phần lớn thời gian Du Yến đều ở nhà chơi với Cảnh Hân, cô phát hiện làm người thật sự không nên nhàn rỗi quá lâu, càng nhàn rỗi thì càng lười biếng, sáng hôm nay lúc thức dậy cô định rời giường rồi, nhưng mà sau đó lại đổi ý cuộn mình vào chăn, cứ nhàn nhã sống qua ngày thế này, thật tốt!

Ý tưởng này suýt chút nữa đã dọa chết cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, nhất định là do cô ở không quá lâu, rảnh rỗi đến mức sinh nông nổi, cũng may cuối tuần này là có thể tháo thạch cao, sau đó cô sẽ không cần rảnh rỗi như bây giờ, hơn nữa cô và Cố tiên sinh đang chuẩn bị kỳ nghỉ dài hạn, chuyến du lịch tốt đẹp đang chờ cô phía trước.

Nghĩ đến đây, cả người cô tràn ngập vui vẻ, cô cũng không ngủ nướng nữa, ăn sáng xong cô bảo tài xế lái xe đưa cô đến Du thị. Gần đây ba Du ở nhà dưỡng bệnh, mỗi ngày cô đều đặn đến công ty một chuyến, nghe trợ lý báo cáo công việc, nghe riết rồi cô cũng chuyên nghiệp hơn.

"Nhóm nhạc mới?" Du Yến xem tài liệu, đây là bản kế hoạch thành lập một nhóm nhạc mới, tùy tiện lật vài tờ, cô không khỏi nhíu mày nói với lão Đàm: "Đây là bắt chước cách thức hoạt động của nhóm Tinh Tinh boy sao?"

Lão Đàm gật đầu trả lời: "Giải trí Tinh Tinh tung ra nhóm nhạc Tinh Tinh boy rất thành công, trong công ty chúng ta cũng có người đề nghị thành lập một nhóm nhạc, cho nên mới có bản kế hoạch này."

Du Yến thả bản kế hoạch lên mặt bàn, cô nói: "Bác bỏ, bắt chước người khác thì có ý nghĩa gì? Chỉ khiến người ta cười chê, ngược lại có thể để mấy người mới trong công ty chúng ta tham gia các tiết mục tìm kiếm tài năng nhiều một chút."

Lão Đàm không nói gì thêm, ông trầm mặc lấy lại bản kế hoạch.

Du Yến biết khi làm báo cáo cho ba Du, lão Đàm nhất định sẽ nhắc đến việc này, nhưng chẳng sao cả, mặc kệ quyết định cuối cùng của ba Du là như thế nào, cô cũng đã biểu đạt ý kiến của mình, ba Du có thể thông qua quyết định đó mà phán đoán năng lực của cô.

Hết bận việc công ty Du Yến mới nhận điện thoại của Tề Điềm Điềm, ở đầu dây bên kia cô ta vô cùng cao hứng nói với Du Yến, bên đoàn phim đã thông báo cho cô ta nhập đoàn rồi, cô ta nhận được vai diễn như mong muốn, vì thế cuộc điện thoại này là để cảm ơn Du Yến.

Du Yến cười chúc mừng cô ta được như mong muốn, hơn nữa chuyện này đối với cô mà nói, chẳng qua cô chỉ tốn nước bọt nói vài câu mà thôi, đúng lúc Đỗ Phi Phi có quen biết đạo diễn bộ phim đó, cho nên chuyện đi cửa sau tương đối dễ dàng.

"Đúng rồi, Lý Quần Sơn kia không thấy xuất hiện ở quán bar nữa, nghe nói hai ngày trước bị đánh." Đầu dây bên kia, Tề Điềm Điềm cung cấp tin tức về Lý Quần Sơn.

Du Yến cảm thấy hứng thú ngồi thẳng lưng lên, cô hỏi lại: "Thật sao? Tại sao bị đánh?"

Tề Điềm Điềm trả lời: "Tớ đặc biệt hỏi thăm, người ta nói Lý Quần Sơn giao kèo với một cô gái trẻ nào đó, nói là sẽ tiến cử cô ta vào giải trí Du thị, còn nhận tiền của cô ta trước, có điều cô ta chờ hoài mà vẫn không nhận được tin tức của gã, cảm thấy hắn lừa gạt, trong lúc tức giận, cô ta nhờ anh của mình dẫn người đánh gã một trận."

"Anh ta thật sự gạt tiền người ta chứ không đơn giản là dụ dỗ các cô gái trẻ?" Du Yến ngạc nhiên hỏi.

"Đúng là gạt tiền, tớ nghe nói gã đã gạt rất nhiều người."

Du Yến khinh thường bĩu môi, quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trở về nước vẫn không quên bản chất lừa gạt, bị đánh là đáng đời.

Tuy nhiên, cuối cùng Du Yến vẫn dặn dò Tề Điềm Điềm, "Hạng người này, tốt nhất cậu tránh xa anh ta một chút."

"Tớ đã không để ý gã từ lâu rồi, chuyện đêm đó tớ xem như bị chó cắn một cái. Nhưng mà trước đây gã mượn danh nghĩa của ba cậu đi tuyên truyền khắp nơi, chắc hẳn có không ít người tin, hậu quả nhất định sẽ khó lường."

"Ừ, chuyện này chúng tôi sẽ chú ý."

Cúp điện thoại, Du Yến quẳng chuyện Lý Quần Sơn qua một bên ngay, bởi vì Cố tiên sinh nói anh sẽ xử lý, cô cũng không hỏi đến.

Chẳng qua là không ngờ rằng, Lý Quần Sơn lại nhanh chóng xảy ra chuyện

Hôm nay là chủ nhật, Du Yến được Cố tiên sinh hộ tống, hai người âm thầm đến khoa chỉnh hình của một bệnh viện nổi tiếng tháo thạch cao, sau khi tháo thạch cao, xương cốt hồi phục rất tốt, bác sĩ dặn phải làm vài động tác để phục hồi, song dù sao đã không cử động lâu như vậy, ít nhiều gì cơ bắp cũng có chút sưng và cứng.

Mặc dù đã tháo thạch cao, nhưng mà Du Yến vẫn không dám cử động cánh tay, cô có cảm giác chỉ cần cử động sẽ rất đau, bác sĩ nói đây là vấn đề tâm lý, phải vượt qua nó.

Kết quả còn chưa ra khỏi bệnh viện. Du Yến đã nhận được điện thoại của ba Du, ông nói Du Chính Mỹ đến nhà bọn họ quậy um lên, ông muốn Du Yến và Cố tiên sinh về nhà một chuyến.

Du Yến cúp điện thoại, chưa kịp nói lời nào, cô đã kéo Cố tiên sinh đi về nhà họ Du.

Vừa mới tiến vào cổng chính thì đã nghe tiếng Du Chính Mỹ gào khóc bên trong, "Làm thế nào bây giờ? Quần Sơn đáng thương của tôi..."

Du Yến và Cố tiên sinh đi vào thì thấy Du Chính Mỹ ngồi trên ghế salon, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng khóc to, một chút hình tượng cũng không có, cả người tiều tụy và già đi rất nhiều, so với người gặp lúc trước, quả thật như hai người khác hẳn.

Du Yến bước tới hỏi ba Du bên cạnh, "Chuyện gì vậy ba?"

Ba Du thở dài trả lời: "Quần Sơn là đối tượng tình nghi lừa gạt chiếm đoạt tài sản nên bị bắt giam, sau đó công an phát hiện nó sử dụng thẻ xanh, mà nước Mỹ bên kia cũng ra lệnh bắt giữ, cho nên công an chuẩn bị dẫn độ nó quay về Mỹ."

"Tại sao lại bị bắt ạ? Anh ta lừa rất nhiều người sao?" Đột nhiên Du Yến cảm thấy Lý Quần Sơn rất bản lĩnh, cũng rất quyết đoán nữa, gạt người ở Mỹ bị báo án, âm thầm về nước còn không biết an phận, người dũng cảm như thế chẳng có mấy ai đâu.

Du Chính Mỹ càng khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc bà ta vừa nói với ba Du, "Chính Thiên à, mặc kệ trước đây Quần Sơn đã làm sai điều gì, bây giờ nó đã bị bắt rồi, nếu như bị dẫn độ về nước Mỹ, vậy thì nó tiêu đời, cậu mau giúp chị, cứu nó ra đi.... Ô... ô."

Du Yến kéo Cố tiên sinh ngồi xuống ghế salon, nghe Du Chính Mỹ nói xong, cô cười nhạo: "Tự mình làm sai thì tự mình gánh chịu, hơn nữa đã nói là bị dẫn độ trở về, chúng ta còn có thể làm cái gì?" Cô cảm thấy rắc rối này tuyệt đối không thể giúp được.

Nhất thời, hai mắt Du Chính Mỹ trợn trắng, bà ta độc ác nhìn cô rồi cao giọng mắng: "Du Yến, mày còn có lương tâm hay không, tại sao mày độc ác như thế, nó là anh họ của mày, nó gặp chuyện không may, chẳng những mày không lo lắng mà còn ngồi đó nói lời châm chọc, mày có còn là người hay không?!"

Du Yến không hiểu tại sao mình bị mắng một trận, cô cũng nổi giận nói trắng ra: "Anh họ? Đây là họ hàng kiểu gì? Thời điểm ba tôi cần giúp đỡ nhất, các người đều từ chối lời thỉnh cầu của ông ấy, thậm chí cuối cùng còn dứt khoát cắt đứt liên lạc, nhiều năm trôi qua, các người vừa về nước là yêu cầu ông ấy phải làm thế này làm thế nọ, người gọi là anh họ kia còn tuyệt hơn, dám mượn danh tiếng của ông ấy đi lừa người gạt tiền khắp nơi, loại người không biết liêm sỉ như thế, lần đầu tôi gặp được đấy. Rốt cuộc là ai quá phận, theo tôi thấy, loại họ hàng như vậy thà không có còn hơn." Du Yến nói một hơi dài đến thế mà vẫn chưa hết giận, cô còn nói thêm: "Hôm nay bà đến cầu sự giúp đỡ của ba tôi, thái độ bà như vậy mà là cầu người ta sao?"

Du Chính Mỹ bị nói á khẩu không trả lời được, bà ta thất hồn lạc phách ngồi tại chỗ, ngay cả khóc cũng quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play