Cha của Vu quản gia là lão quản gia, ngay khi còn trẻ ông đã làm quản gia cho nhà họ Cố, sau khi ly hôn, ông mới dẫn Tiểu Vu quản gia tiến vào nhà họ Cố.

Khi còn bé Vu quản gia cực kỳ bướng bỉnh, không nghe lời, lúc nào cũng bày trò quỷ khiến người lớn hết sức đau đầu, về sau chủ nhân Cố gia sinh ra tiểu thiếu gia, Vu quản gia có thêm đối tượng chơi đùa mới, nhân lúc người lớn lơ là chút xíu thôi là ông sẽ có cách giày vò tiểu thiếu gia, suýt chút nữa đã làm cha ông gấp đến độ phát bệnh tim.

Khó khăn lắm mới học xong tiểu học, cha của ông không thể chờ đợi được nữa mà tiễn ông xuất ngoại.

Lúc các gia đình khác đưa con cái của mình ra nước ngoài, chắc chắn sẽ có chút gì đó lưu luyến không nỡ rời xa, đây mới là kiểu tình thân bình thường, có điều hôm lão quản gia tiễn Vu quản gia xuất ngoại, suýt chút nữa lão quản gia đã bắn pháo hoa chúc mừng, quả thực là cha ghẻ mà!

Vu quản gia xuất ngoại du học, ban đầu ông chọn ngành âm nhạc cổ điển vừa cao quý vừa có khí chất, nghe có vẻ rất oách, Vu quản gia cũng hào hứng bừng bừng học một lần là nhiều năm, khả năng kéo đàn vi-ô-lông siêu việt, vì thế có rất nhiều cô gái nhỏ tóc vàng mắt xanh theo đuổi ông.

Vu quản gia cũng từng nói chuyện yêu đương với mấy em gái tóc vàng mắt xanh, song em gái ngoại quốc phóng túng quá, một khi nói chuyện yêu đương là phải hôn môi, hôn môi xong sẽ lập tức lên giường luôn, nhiều lần, Vu quản gia đều bị dọa đến nỗi áo mũ không chỉnh tề chạy bán sống bán chết.

Trông bề ngoài Vu quản gia có vẻ cà lơ phất phơ thế thôi chứ thật ra ông là một người đàn ông Trung Quốc truyền thống đúng chuẩn, dạng con gái mà ông thích, hẳn là gái ngoan đi, có một chút đáng yêu, một chút hoạt bát, còn có một chút thẹn thùng, chỉ cần nghĩ thôi là đã khiến tâm tình ông nhộn nhạo, đáng tiếc ở nước ngoài ông không gặp được cô gái nào như thế.

Có một lần nghỉ phép về nước, ông bỗng phát hiện cha mình đã già rồi, đột nhiên ông hơi đau lòng, trong một tháng đó, ông vẫn luôn giúp cha mình làm việc, muốn giảm bớt lượng công việc cho cha già, sau đó thông qua các công việc thường ngày, Vu quản gia chợt phát hiện làm quản gia cũng có thú vui riêng, vì thế lúc xuất ngoại lần nữa, ông quyết tâm tiến vào Hiệp hội quản gia uy tín nhất Anh Quốc, học tập để trở thành một quản gia ưu tú nhất.

Sau khi lão quản gia biết được ông chịu buông tha cho âm nhạc đi theo con đường của mình, suýt chút nữa ông cụ đã phát bệnh tim, tuy nhiên trời cao hoàng đế xa, ông cụ không quản được con trai của mình, thôi đành mặc kệ nó đi.

Sau đó Vu quản gia học thành tài rồi về nước, ông liền nhận lại công việc của cha mình ở nhà họ Cố, khi Cố tiên sinh thành gia lập nghiệp, Vu quản gia cũng thuận lý thành chương trở thành đại quản gia của chủ nhân trẻ tuổi.

Đối với công việc của mình, Vu quản gia rất thích thú, ông thích nhất là bày ra dáng vẻ thân sĩ nghiêm trang trông coi việc nhà, khiến cho các người hầu khác bị dọa cho chết khiếp, ngoại trừ chủ nhân, những người khác trong nhà đều sợ ông cả, đừng thấy ông nghiêm túc phong độ nhẹ nhàng mà lầm, thật ra trong bụng ông toàn là ý nghĩ xấu.

Có lần Vu quản gia bắt gặp một cô bé người hầu ăn vụng thức ăn, thế là ông tập trung những người khác trong nhà lại, làm một bàn thức ăn ngon, mọi người cùng ngồi xuống ăn vui vẻ, sau đó bắt cô bé người hầu ăn vụng kia đứng bên cạnh nhìn mọi người ăn, làm cô gái nhỏ tội nghiệp nhìn đến khóc.

Vu quản gia không chỉ thích giày vò người làm mà còn thích trêu cợt chủ nhân nữa, lúc Du Yến chưa gả vào nhà họ Cố, lúc rảnh rỗi Vu quản gia rất thích trêu chọc Cố tiên sinh, theo lời ông mà nói, trêu chọc từ nhỏ thành thói quen, lâu quá không trêu là tay chân ngứa ngáy không chịu nổi, có điều dù sao Cố tiên sinh cũng là chủ nhân của ông, ông vẫn có chừng mực.

Cố tiên sinh không thích ăn khổ qua, điểm ấy người trong nhà đều biết, song thỉnh thoảng Vu quản gia vẫn chuẩn bị các món làm từ khổ qua cho Cố tiên sinh ăn, ví dụ như khổ qua xào, canh khổ qua, nước ép khổ qua, sau khi các món ăn làm từ khổ qua được bày lên bàn, mặt Cố tiên sinh bèn biến thành mặt khổ qua, vậy mà Vu quản gia còn có thể nói rất thành khẩn: Thỉnh thoảng ăn khổ qua giải nhiệt.

Ví dụ như Cố tiên sinh chỉ thích uống cà phê đen nguyên chất, nhưng chỉ cần ở nhà là anh vĩnh viễn không bao giờ có cà phê đen để uống, không phải thêm sữa thì thêm đường, vì thế Cố tiên sinh trịnh trọng kháng nghị với Vu quản gia, nhưng lý do Vu quản gia đưa ra là, cà phê đen nguyên chất dễ làm cho dạ dày bị tổn thương, phải uống ít thôi, lý do hết sức đường hoàng, song chẳng qua chỉ là mấy trò vụn vặt ông trêu Cố tiên sinh mà thôi.

Có lẽ thời gian làm quản gia quá mức thuận buồm xuôi gió, như cá gặp nước, Vu quản gia sống cực kỳ thoải mái, song đồng thời ông cũng quên mất chuyện chung thân đại sự của mình, cũng có thể do bị mấy em gái nước ngoài lúc trước dọa ra tâm lý oán hận, cho nên Vu quản gia luôn vô thức cự tuyệt mấy chuyện yêu đương.

Lão quản gia thì vội muốn chết, ông cụ muối mặt xin mẹ Cố làm mai cho Vu quản gia, mẹ Cố cũng rất có năng lực, bà liên tục giới thiệu cho ông một vài tiểu thư cành vàng lá ngọc, gái ngoan có, nhã nhặn có, nóng bỏng có, cần cái gì có cái đó.

Vu quản gia cũng rất nhiệt tình đi xem mặt, song mỗi lần ông đều kiềm chế không được mà nói với các cô về tình hình công tác của mình, miêu tả chi tiết ngày hôm nay chủ nhân muốn ăn món gì, ủi quần áo thế nào mới đẹp, dùng nước tẩy nào tốt nhất để tẩy toilet sạch bong sáng bóng, tất cả đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, không đợi ông nói tận hứng thì con gái người ta đã đập bàn rời đi rồi.

Cứ như vậy, Vu quản gia hoang phí tuổi xuân của mình, cho đến năm 40 tuổi ông vẫn là một chó độc thân, đối với chuyện hôn nhân của ông, lão quản gia đã tuyệt vọng.

Thậm chí ông cụ còn bắt đầu xem xét chọn một con chó cái phù hợp, nói là chuẩn bị đưa cho Vu quản gia, chơi lúc ông già đi, ít nhất còn có con chó làm bạn.

Sau khi Vu quản gia biết được, ông cười ha ha hai tiếng khen ngợi cha mình có khiếu hài hước, tiếp theo ông mới hỏi vì lý do gì mà cha mình chọn chó cái? Lão quản gia nghiêm túc trả lời: Ở chung với chó cái lâu ngày, nói không chừng có thể kích thích nhu cầu của con với phụ nữ!

Vu quản gia im lặng nhìn trời rồi nói mấy lời cực kỳ thấm thía với cha của mình: Cha không sợ con ở cùng chó cái lâu ngày rồi trực tiếp đè chó cái ra làm luôn à, vậy thì về sau càng không thể tìm phụ nữ.

Lời này suýt chút nữa đã hù chết lão quản gia, ông cụ lập tức bỏ ý định tìm chó cái trong đầu, ngay cả chó đực cũng không đưa cho nó.

Sau đó nữa, Cố tiên sinh lấy vợ, gia đình nghênh đón nữ chủ nhân mới, Vu quản gia cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị để hầu hạ nữ chủ nhân, thậm chí còn tuyển thêm hai hầu gái tay chân lanh lẹ để cho nữ chủ nhân sai vặt, nhưng nữ chủ nhân vừa mới bước chân vào cửa, hình như không giống như trong tưởng tượng của ông, cô hoàn toàn xem những người giúp việc trong gia đình là người trong suốt, thậm chí còn coi thường Cố tiên sinh.

Loại chuyện này khiến cho Vu quản gia rất phiền muộn, tuy ông thích âm thầm trêu cợt Cố tiên sinh, nhưng từ nhỏ ông đã nhìn Cố tiên sinh lớn lên, cảm tình của ông đối với Cố tiên sinh chỉ có nhiều chứ không ít, vì thế ông không thể chấp nhận chuyện nữ chủ nhân đối xử không tốt với Cố tiên sinh, thậm chí ông còn lén lút bỏ gián vào trong túi xách để hù dọa cô.

Chẳng qua là bên cạnh nữ chủ nhân có một em gái nhỏ rất đáng yêu, đáng yêu hơn nữ chủ nhân gấp trăm lần!

Lần đầu tiên tới nhà, thái độ cô bé cẩn thận từng ly từng tí, tựa như bé thỏ trắng lần đầu xông vào cấm địa, đôi mắt vô tội ngắm nhìn bốn phía, vẻ mặt kia khiến trái tim Vu quản gia ngứa ngáy, thật muốn bỏ mặc tất cả chạy tới giật tóc cô bé, chọc cô bé xù lông lên.

Nhưng mà nữ chủ nhân thường xuyên không ở nhà, vì thế cơ hội gặp cô bé trợ lý ít càng thêm ít.

Vu quản gia âm thầm chà xát tay mà nghĩ, bé thỏ trắng đáng yêu này hoàn toàn phù hợp với mẫu người lý tưởng của ông.

Ban ngày nghĩ gì ban đêm nằm mơ thấy cái đó, tối hôm đó, Vu quản gia nằm mơ thấy mình ở cùng một chỗ với bé thỏ trắng, hai người sung sướng chơi trò đuổi bắt trên thảo nguyên mênh mông bát ngát, em chạy anh đuổi theo, tiếng cười không ngớt, cho đến khi ông đuổi kịp bé thỏ trắng rồi đẩy người ta té nhào lên bãi cỏ thì ông giật mình thức dậy.

Vén chăn lên thì phát hiện, ông đã vẽ một bản địa đồ rất lớn trên giường! Mặt già Vu quản gia đỏ lên ngã ngửa ra giường giả chết.

Buổi sáng hôm đó, Vu quản gia vừa giặt drap giường vừa nhớ đến bé thỏ trắng, khóe môi kiềm chế không được mà cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng.

Vu quản gia nhận ra, hình như bản thân mình đã bắt đầu nghĩ về tình yêu...

Về sau, nữ chủ nhân đột nhiên đổi tính, thái độ đối với Cố tiên sinh ngày càng tốt hơn, cũng ngày càng mập mờ.

Thấy Cố tiên sinh cười càng lúc càng nhiều hơn, Vu quản gia âm thầm ở bên cạnh giúp đỡ, nhanh chóng giúp quan hệ hai người tốt lên.

Từ một người cả ngày không có mặt ở nhà, nữ chủ nhân hoàn toàn biến thành một cô gái tốt, người được lợi lớn nhất đương nhiên là Cố tiên sinh, tiếp theo mới tới Vu quản gia, bởi vì nữ chủ nhân thường xuyên ở nhà, bé thỏ trắng cũng sẽ thường xuyên xuất hiện ở nhà họ Cố, Vu quản gia càng có nhiều cơ hội tiếp cận người ta hơn.

Tuy nhiên, ngay từ đầu Vu quản gia cũng do dự lắm, ông âm thầm giãy giụa rất nhiều, dù sao khoảng cách tuổi tác giữa hai người quá lớn, thậm chí bé thỏ trắng còn rất biết điều gọi ông một tiếng chú Vu, điều này làm cho ông có chút không đành lòng ra tay.

Nhưng mà dù không thể ra tay, Vu quản gia vẫn thuận theo lòng mình đối xử tốt với bé thỏ trắng, ông âm thầm chuẩn bị thức ăn ngon cho cô bé, ghi nhớ đồ ăn cô bé thích, khi cô bé muốn đi đâu đó mà không có xe, ông sẽ lái xe đưa cô bé đi.

Nữ chủ nhân của Vu quản gia là một người tinh ý, cô nhanh chóng phát hiện tâm tư đen tối của Vu quản gia, có điều cô không có ngăn cản mà chẳng qua chỉ cảnh cáo ông, ông có thể theo đuổi bé thỏ trắng, nhưng không được phép ép buộc cô bé.

Có lời nhắc nhở đó, Vu quản gia chẳng khác nào uống một viên thuốc an thần, ông cảm thấy nếu mình không ra tay, thì ngay cả ông cũng sẽ xem thường chính mình.

Trước khi quyết định theo đuổi bé thỏ trắng, Vu quản gia còn rất hiếu thảo gọi điện thoại báo tin vui cho lão quản gia, ông nói với cha mình: Con của cha vừa ý một cô gái... Chuẩn bị rước người ta về làm con dâu của cha.

Lão quản gia vui đến nỗi suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên, ông cụ vội vàng ra chỉ thị: Nhanh tay lẹ chân theo đuổi đi, nhà cửa hay xe gì đó đều có thể tặng, nhất định phải theo đuổi được người ta!

Vu quản gia tuân lệnh, ông cúp điện thoại rồi lên kế hoạch theo đuổi người ta ngay.

Tuy mùa xuân của ông tới chậm một tý, song tốt xấu gì cũng đã tới! Vu quản gia xắn tay áo lên đuổi theo bước chân bé thỏ trắng, một bước tiến vào hoa viên mùa xuân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play