Bị người ta đuổi thẳng mặt, Lý Quần Sơn lập tức cảm thấy cực kỳ mất mặt, nếu bạn bè bình thường nói chuyện với gã như vậy, gã đã trở mặt từ lâu, nhưng mà vị trước mắt này không phải người bình thường mà chính là thần tài, nếu như có thể móc nối quan hệ tốt với anh ta, vậy thì có thể bớt phấn đấu rất nhiều năm.
Mới mấy giây mà Lý Quần Sơn đã suy nghĩ không ít, song đồng thời có suy nghĩ này còn có Du Chính Khoan và Du Chính Lệ, nói về khôn khéo, hai người chỉ có hơn Lý Quần Sơn chứ chẳng kém, tuy nhiên vừa đụng phải mấy lần đóng đinh mềm, tạm thời hai lão hồ ly im hơi lặng tiếng, bắt đầu sống chết mặc bay, xem Lý Quần Sơn làm thế nào để đánh bại Cố Hành Viễn.
Lý Quần Sơn nghiễm nhiên trở thành quân cờ giúp người ta thăm dò tình hình mà không hề hay biết, gã còn cố cười hì hì ở đằng kia, "Em họ nào có mảnh mai như thế, miệng lưỡi em ấy lợi hại lắm mà."
"Tính Tiểu Yến thế nào, đương nhiên tôi hiểu rõ." Tuy Cố tiên sinh nói chuyện với Lý Quần Sơn nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến trên người Du Yến, ánh mắt Du Yến ẩn chứa ý cười, cô cũng nhìn chăm chú lại anh.
Thấy người trẻ tuổi chẳng phân biệt được hoàn cảnh mà ân ái công khai, ba Du nâng chung trà lên hớp một ngụm, ông phát hiện lúc tâm trạng tốt, dù là nước trà bình thường cũng trở nên rất ngon miệng.
Lý Quần Sơn bị phớt lờ triệt để, song gã vẫn chưa từ bỏ ý định, gã vẫn tiếp tục nói: "Ha ha, người anh em, tối nay đến quán bar uống hai chén, thế nào?"
Nghe xong lời đề nghị của gã, Du Yến ngẩng đầu nhìn nhìn gã, sau đó cô quay sang nhìn cô lớn Du Chính Mỹ rồi mới nói: "Vừa rồi cô lớn nói anh đâu có đi đến loại địa phương đó."
Lý Quần Sơn dừng một chút, gã cũng quay đầu lại nhìn mẹ mình rồi trả lời: "Quán bar cũng phân thành rất nhiều loại, đương nhiên chúng ta phải đến những nơi cao cấp."
Cố tiên sinh lạnh nhạt trả lời một câu, "Tôi không rảnh."
Thấy rốt cuộc Cố tiên sinh cũng chịu để ý đến mình, Lý Quần Sơn xoa xoa hai tay vào nhau nịnh hót, "Vậy thì khi nào cậu rảnh, chỉ cần nói thời gian, lúc nào tôi cũng có thể đi cùng cậu."
Từ khi bước vào phòng cho tới bây giờ, Cố tiên sinh chưa từng liếc mắt nhìn gã, bây giờ cuối cùng anh cũng nhướng mi nhìn thẳng vào gã, nói rõ từng câu từng chữ: "Tôi không thích lãng phí thời gian ở bên cạnh người ngoài."
"Tôi đâu phải người ngoài, tôi..." Lý Quần Sơn nói được một nửa mới phát hiện ra, Cố Hành Viễn hoàn toàn không muốn nhận gã là họ hàng, từ nãy đến giờ chỉ có mình gã ngu ngốc tự biên tự diễn mà thôi.
Gã quay đầu lại nhìn những người khác, ngoại trừ ba mẹ mình, thái độ mọi người đều như đang xem kịch vui vậy.
Lý Quần Sơn bỗng cảm thấy mấy tay có tiền này cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Gã vốn tưởng rằng mình gặp may mắn, sau khi trở về nước không ngờ còn có bắp đùi thô to để ôm, trong lòng âm thầm sung sướng không chịu nổi, có điều đến cuối cùng mới biết được, mấy cái đùi này chỉ có thể nhìn mà không thể ôm, đúng là gặp quỷ rồi.
Cố tiên sinh chẳng thèm quan tâm đến Lý Quần Sơn đang dâng trào cảm xúc bên cạnh, anh quay sang hoi Du Yến: "Ăn no chưa em?"
Du Yến gật gật đầu, lời Cố tiên sinh có ý là: Nếu ăn no rồi chúng ta đi về thôi. Du Yến ngầm hiểu, cô hỏi ba Du: "Ba, ba ăn xong chưa ạ?"
Ba Du xua xua tay, "Không có khẩu vị, không ăn nữa."
"Vậy chúng ta về thôi ạ." Du Yến đứng lên chuẩn bị đỡ ba Du.
Lý Quần Sơn liên tiếp bị mất mặt, anh ta cảm thấy thể diện mình mất sạch luôn rồi, cho nên không khỏi thẹn quá hóa giận, "Các người có ý gì đây, đùa cợt chúng tôi phải không?"
Trong tình thế cấp bách, người đứng gần gã nhất là Du Yến, nhất thời Du Yến không kịp đề phòng bị anh ta kéo lảo đảo một chút, cô ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt hoảng hốt.
Lực chú ý của Cố tiên sinh vốn ở trên người ba Du, chỉ mới sơ xuất một chút mà anh đã thấy Du Yến ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trầm xuống, anh vung tay lên, chẳng biết anh đã dùng bao nhiêu sức lực mà đẩy Lý Quần Sơn liên tục lùi về phía sau.
Động tác của hai người gần như là xảy ra trong nháy mắt, Du Chính Mỹ nhìn thấy suýt chút nữa là con trai mình ngã lăn ra đất, bà ta lập tức la hét, "Các người muốn làm gì?"
Cố tiên sinh cau mày đỡ Du Yến đứng dậy, "Em không sao chứ?"
Du Yến lắc đầu, ý bảo cô không có việc gì.
Ba Du cũng rất tức giận, ông đứng lên nói: "Hôm nay cứ như vậy đi, ai trở về nhà nấy."
Du Chính Mỹ vội vàng chạy đến đỡ con trai bảo bối của bà ta, thấy cổ tay con trai bị Cố tiên sinh bóp đỏ hết cả lên, nháy mắt, bà ta tức giận đùng đùng, quay đầu nhìn sang Cố Hành Viễn.
"Đám người man rợ này, bộ có tiền là hay lắm sao? Thích là tùy tiện ra tay đánh người à? Có còn pháp luật hay không? Cậu nói xem, tại sao cậu đánh con trai tôi thành ra như vậy?!"
"Cô lớn, rõ ràng là con của cô ra tay trước."
Du Chính Mỹ trừng mắt với Du Yến, bà ta lập tức nhìn sang Du Chính Thiên, lạnh lùng trách mắng: "Cậu xem, cậu xem, cậu dạy con gái tốt quá nhỉ, chẳng có một chút giáo dục nào, liên tục trả treo tranh luận với người lớn, so với Quần Sơn nhà chúng ta mà nói, chẳng khác nào bầu trời và mặt đất."
Ba Du vẫn luôn khống chế tính tình mình, không để mình kích động quá mức, thế nhưng nghe đến đó, ông không thể kiềm chế nổi nữa, "Chị nói đủ rồi, từ đầu đến cuối chị có ra dáng một người lớn sao? Lúc nào cũng chỉ biết khoe khoang con trai mình, chị có biết con trai chị làm những gì sau lưng chị hay không? Nó mang tên tuổi của tôi đi dụ dỗ các cô gái trẻ ở khắp nơi, chị có biết mấy chuyện đó hay không? Chỉ dựa vào điểm ấy, Tiểu Yến đã mạnh hơn con chị gấp 100 lần."
Tin tức này đối với Du Chính Mỹ mà nói, tuyệt đối là đả kích thật lớn, ngay lúc đó bà ta quay đầu nhìn lại con trai của mình, "Cậu con nói có đúng hay không?"
Ánh mắt Lý Quần Sơn đảo lia đảo lịa, gã không dám đối mặt với Du Chính Mỹ nhưng vẫn mạnh miệng trả lời: "Con không có, bọn họ ngậm máu phun người!"
Hiển nhiên, Du Chính Mỹ cũng không thể nào tin được con trai bà ta sẽ làm ra chuyện như thế, bởi vì nó vẫn luôn là niềm tự hào của bà ta, có tư tưởng như vậy nên khi Lý Quần Sơn lên tiếng phủ nhận, bà ta lập tức lựa chọn tin tưởng con trai mình.
Bà ta che chở con trai mình nên nói với ba Du: "Quần Sơn sẽ không làm ra chuyện như thế, các người bớt vu oan hãm hại lại đi."
Lần đầu tiên ba Du phát hiện Du Chính Mỹ không phải người biết nói lý lẽ như vậy, ông bất lực xua xua tay, "Được rồi, chị tin hay không thì tùy chị, nhưng sẵn đây tôi cũng nói luôn, sau này ai dám lợi dụng tên tuổi của tôi đi lừa gạt, tôi nhất định sẽ không dễ dãi đâu!"
Ba Du vịn tay Du Yến chuẩn bị rời đi, ai ngờ Du Chính Mỹ cố chấp không chịu buông tha.
"Khoan đã, các người gây thương tích cho người ta, chẳng lẽ không cần xin lỗi hả?"
Ba Du hừ lạnh, "Bọn nó không có làm sai, tại sao lại phải xin lỗi?"
Cố tiên sinh cực kỳ bội phục hành động người mẹ dũng cảm bảo vệ con trai mình, song bà ta cố chấp không chịu buông ta, anh cũng rất không có kiên nhẫn, vậy nên, anh nói với Du Chính Mỹ: "Cô lớn vẫn tin rằng con của cô không làm sai?"
"Từ nhỏ con tôi đã giỏi tất cả các mặt, ngoan ngoãn nghe lời, nó có thể làm sai chuyện gì?" Dù sao Du Chính Mỹ vẫn không chịu đựng nổi khi người ta nghi ngờ sự ưu tú của con trai mình.
Cố tiên sinh nhìn bà ta một cái, anh bước ra cửa nói với người đợi bên ngoài mấy câu, người bên ngoài nhanh chóng đưa cho anh một file hồ sơ, Cố tiên sinh cầm file hồ sơ đi trở vào.
Quơ quơ file hồ sơ, Cố tiên sinh nói tiếp: "Trong này có một ít tin tức thú vị, không chê thì mọi người cứ xem." Nói xong anh ném file hồ sơ lên trên bàn.
Du Chính Mỹ cầm lên, bà ta mở ra xem một lúc lâu, mặt càng ngày càng trắng bệch, sau một lát, bà ta mất hồn mất vía đứng lên, ánh mắt khi nhìn con trai mình mang theo nỗi tuyệt vọng không nói thành lời.
Lý Quần Sơn vội vàng giành lấy file hồ sơ mở ra xem, nhất thời gã cũng sợ choáng váng.
Du Yến nhỏ giọng hỏi Cố tiên sinh, "Trong file hồ sơ nói gì thế?"
Cố tiên sinh trả lời cô: "Anh sai người sang Mỹ điều tra được ít chuyện, trên xe còn một phần, đợi lát nữa cho em xem."
Ba Du cũng rất tò mò nội dung bên trong file hồ sơ, sau khi nghe trộm lời Cố tiên sinh, ông giả vờ ho khan hai tiếng, "Chúng ta đi thôi." Kỳ thật ông cảm thấy xấu hổ khi bước tới giành hồ sơ mở ra xem, lên xe xem thì tốt hơn.
Du Chính Khoan và Du Chính Lệ không để ý đến cả nhà Du Chính Mỹ, thấy ba Du chuẩn bị rời đi, hai người vội vàng đuổi theo, Du Chính Lệ thân thiện nói với Du Chính Thiên, "Anh, nhiều năm rồi anh cả và em chưa đến thăm nhà anh, nhân dịp này rảnh rỗi, anh dẫn em và anh cả về nhà chơi chứ?"
Du Yến cười lạnh, lúc này mới nhớ đến đánh nước cờ tình thân, sao không làm từ sớm đi!
Ba Du rất quyết đoán từ chối, "Sức khỏe tôi không tốt, hôm nay tạm thời kết thúc ở đây đi, chuyện khác sau này hãy nói."
Không có Du Chính Mỹ dây dưa, cuối cùng mọi người cũng rời khỏi khách sạn.
Vừa lên xe, Du Yến không thể chờ đợi được mà yêu cầu Cố tiên sinh cho xem hồ sơ của Lý Quần Sơn.
"Ặc, tội lừa gạt đó, rõ ràng lừa nhiều phụ nữ như vậy, lừa tiền lừa tình, ngay cả bà già 50 tuổi cũng không buông tha, anh họ của em quả là trâu bò!"
"Lần này anh ta trở về là do biết rõ mọi chuyện đã bại lộ, trước khi có lệnh truy nã mà trốn về nước trước."
"Quả nhiên là tri nhân tri diện bất tri tâm, chắc hẳn cô lớn của em chịu nhiều đả kích lắm, dù sao bà ta luôn cho rằng con trai bảo bối của mình lợi hại nhất."
Ba Du hừ lạnh, "Từ chuyện lừa tình lừa tiền có thể thấy, nó đúng là lợi hại."