Trong lúc đợi Cố tiên sinh đi lên, Du Chính Mỹ vẫn ngồi đó mạnh miệng khoe khoang Quần Sơn nhà bà ta tốt cỡ nào, lợi hại bao nhiêu, mỗi năm đi học đều giành được học bổng, lúc ra trường lập tức được công ty lớn thông báo tuyển dụng, lương một năm mấy vạn.
Du Yến nghe đến nỗi ngáp lên ngáp xuống, "Điều kiện tốt như vậy, về nước gây dựng sự nghiệp chẳng phải quá lãng phí hay sao."
Du Chính Mỹ trả lời: "Thì không phải do chuyện phải tìm đúng người hợp ý đó sao, hôn nhân chính là chuyện quan trọng nhất của đời người, qua loa là không được, nhắc đến cái này, chị muốn hỏi thằng ba mấy câu, sao cậu lại có thể để Du Yến kết hôn với một nhân viên công ty quèn, sản nghiệp nhà cậu lớn như vậy, lỡ như đối phương nhìn trúng gia sản của Du gia, vậy thì phải làm sao bây giờ?!"
Du Chính Lệ ở bên cạnh cũng gật đầu hùa theo, "Lòng người khó dò, huống chi đối phương chỉ là người ngoài không có quan hệ máu mủ với chúng ta."
Nghe xong mấy lời này, Du Yến không vui, cái gì gọi là người ngoài không có quan hệ huyết thống? Trên thế giới này ngoại trừ ba Dụ, chỉ có Cố tiên sinh là người thân thiết nhất đối với cô, bọn họ đã sớm hòa cùng một thể, chẳng phân biệt được đâu là anh đâu là em, tại sao anh có thể là người ngoài trong miệng mấy người kia? Trong mắt của Du Yến, mấy người cứ lẩm bà lẩm bẩm không ngừng nghỉ này mới chính là người ngoài.
Các bà ta vẫn nói huyên thuyên ở đằng kia, ba Du hoàn toàn không để ý đến các bà ta, nếu có phản ứng thì rõ ràng là ba Du đã bất mãn các bà ta đến cực điểm.
Cũng tốt, để cho ba Du chứng kiến hoàn toàn bộ mặt thật của bọn họ một lần duy nhất, sau này có thể giảm bớt vô số phiền phức, mặc dù đối với ba Du mà nói sẽ hơi khó chịu một tý, nhưng hiển nhiên vẫn còn trong phạm vi có thể thừa nhận của ông.
Du Yến còn phải âm thầm cảm ơn hai người cô này, nếu các bà ta tình nguyện tìm chút thời gian, kiên nhẫn diễn một tuồng tình thân, có thể ba Du sẽ nhớ mãi tình cảm ruột thịt này mà chiều theo ý các bà ta, đáng tiếc, các bà ta quá nóng lòng, vừa mới bắt đầu đã nói huỵch toẹt thứ mình muốn, một chút che giấu cũng không có, thật sự là khiến người ta chán ghét
Du Yến đáp: "Các cô à, các cô chưa từng gặp chồng của con mà, làm sao có thể vội vã kết luận như vậy? Ba của con đâu phải không biết nhìn người, làm sao ba có thể bỏ mặc để con kết hôn với người không đáng tin chứ."
Nghe cô nói như thế, Du Chính Mỹ và Du Chính Lệ mới ý thức được lời nói của mình quả thật là gây thương tổn đến thể diện của Du Chính Thiên, nhất thời hai người hơi mất tự nhiên, Du Chính Lệ phản ứng tương đối nhanh, bà ta nói với Du Yến, "Anh ba quá chiều chuộng con, con muốn lập gia đình thì anh ấy có ý kiến gì, chẳng phải đều nghe lời con hết hay sao."
"Chính Lệ à, lần này cô nói sai rồi, chuyện hôn nhân này là do tôi làm chủ tác thành đấy."
"Chuyện này..." Du Chính Lệ rất ngạc nhiên, bây giờ là thời đại nào rồi, vậy mà Du Chính Thiên còn ngang nhiên quyết định chuyện hôn nhân thay con gái mình, mà Du Yến lại có vẻ là đứa ngang ngược cố chấp, sao cũng đồng ý đây? Chẳng hợp lẽ thường tí nào cả.
Chẳng lẽ là quan hệ thông gia thương mại? Đâu phải, không phải nói đối phương chỉ là nhân viên quèn của một công ty nhỏ thôi sao?
Đợi một chút, nhân viên quèn công ty nhỏ là do Du Chính Mỹ nói cho bà ta biết, bản thân Du Chính Mỹ cũng chưa từng gặp mặt đối tượng của Du Yến, tại sao lại đưa ra kết luận như vậy?
Chẳng lẽ các bà đều bị gạt?
Nghĩ đến đây, Du Chính Lệ mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không ổn.
Mãi cho tới khi đối tượng của Du Yến tới, khi Du Chính Lệ nhìn thấy người đàn ông khí chất hơn người kia, thì bà ta biết mình đã sai quá sai rồi.
Lúc trước bà ta nhận được lợi ích từ Du Chính Mỹ, bà ta vẫn còn đắc ý đến tận bây giờ. Có điều sau khi người đàn ông này xuất hiện, món lợi nhỏ mà bà ta nhận được lại hết sức buồn cười.
Cố Hành Viễn?! Viên chức quèn của công ty nhỏ? Có trời mới biết, Du Chính Mỹ dựa vào đâu mà kết luận như vậy.
Lúc Cố tiên sinh bước vào, Du Yến vừa kết thúc đoạn đối thoại với Du Chính Lệ, Du Chính Lệ rơi vào trạng thái lúng túng không tưởng, nhân viên phục vụ gõ cửa đúng lúc hóa giải lúng túng của bà ta.
Gia đình Du Chính Mỹ ở nước Mỹ nhiều năm, không biết Cố tiên sinh thì không có gì lạ, song dù gì Du Chính Khoan và Du Chính Lệ cũng được xem là người lăn lộn lâu năm trên thương trường, không thể nào không biết, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Cố tiên sinh thì trực tiếp lâm vào mộng cảnh.
Đã nói là nhân viên quèn công ty nhỏ mà! Tại sao ông chủ lớn một tập đoàn lại đến đây thế này? Có phải đi nhầm phòng rồi không?!
Sau khi Du Chính Mỹ nhìn thấy Cố tiên sinh, bà ta bỗng thấy có chút ngoài ý muốn, người trẻ tuổi trước mắt, tuấn tú lịch sự, khí chất hơn người, nhìn thế nào cũng không thấy giống một nhân viên quèn, hơn nữa phản ứng của Du Chính Khoan và Du Chính Lệ lại cực lớn, đồng thời cũng cực mất tự nhiên, hai người vốn đang ngồi, vậy mà nhìn thấy người trẻ tuổi kia một cái là đứng bật dậy, sắc mặt cực kỳ kích động.
Chẳng lẽ người này rất lợi hại?
Cố tiên sinh mặc một âu phục đúng tiêu chuẩn, bên ngoài khoác áo choàng dài, sau khi đi vào khách sạn, anh bèn cởi áo choàng ra, tùy ý vắt trên tay, dáng người cao gầy anh tuấn, trong nháy mắt anh bước vào, giống như người mẫu trình diễn trên sân khấu chữ T, đẹp trai bức người.
Du Yến đứng lên ra đón anh, ngọt ngào gọi một tiếng Cố tiên sinh.
Cố tiên sinh đưa áo choàng trong tay cho nhân viên phục vụ rồi tự nhiên thân mật ôm lấy Du Yến, dẫn cô trở lại bàn ăn, anh không để ý đến mấy người khác mà lên tiếng chào Du Chính Thiên trước, "Ba."
Trong mắt ba Du, Cố tiên sinh chính là người hoàn mỹ nhất trên đời, cũng là đứa con rể ông rất hài lòng, mỗi lần gặp mặt ông đều vui cười hớn hở, lần này cũng không ngoại lệ, tuy rằng bị Du Chính Lệ và Du Chính Mỹ làm cho phiền không chịu nổi, nhưng vừa nhìn thấy con rể, tâm trạng của ông bỗng tốt đẹp hẳn lên.
"Hành Viễn, xong việc hết rồi hả con?"
Cố tiên sinh cung kính trả lời, "Dạ, xong hết rồi ba."
Kỳ thật anh chẳng có việc gì cả, chẳng qua là Du Yến bắt anh ở nhà không cho đi cùng, anh mới kiếm cớ có việc ở gần đây, song cha vợ lại là người hết sức tinh ý, lúc nên hồ đồ ông tuyệt đối sẽ không giả bộ thông minh, khách sáo hỏi thăm anh vài câu.
Ba Du tươi cười hớn hở mời anh, "Con ăn chưa, bảo nhân viên phục vụ lấy thêm ghế, gọi thêm vài món ăn đi."
Cố tiên sinh vội nói mình đã ăn rồi, không cần phiền phức.
Nghe anh nói xong, ba Du cũng không miễn cưỡng, ông nói với Du Yến đang rúc vào người Cố tiên sinh: "Tiểu Yến, con giới thiệu cho Hành Viễn làm quen một chút đi."
Du Yến bĩu môi, không tình nguyện giới thiệu cho Cố tiên sinh, "Đây là cô lớn, dượng lớn, bên cạnh là anh họ, đây là bác cả và cô nhỏ."
Ánh mắt Cố tiên sinh quét qua mặt mấy người kia, anh không chào hỏi từng người mà chỉ lễ phép nói một câu: "Chào mọi người." Chào xong cũng không nói thêm gì nữa, thái độ có chút lạnh lùng.
Ngược lại là lúc ba Du chuẩn bị kéo ghế cho anh ngồi, Cố tiên sinh vội vàng bước tới tự mình kéo ghế, không dám để cho cha vợ đại nhân ra tay, sau đó anh cung kính ngồi xuống bên cạnh ba Du.
Du Yến cũng ngồi xuống vị trí của mình, chẳng qua là cô kéo ghế xích qua chỗ Cố tiên sinh, tiếp tục dính lấy anh.
Một cái bàn tròn lớn, vậy mà có xu hướng chia ra làm ba phe, cả nhà Du Chính Mỹ một bên, Du Chính Khoan và Du Chính Lệ một bên, ba Du, Cố tiên sinh và Du Yến một bên, giống như đang chuẩn bị đàm phán.
Du Chính Khoan và Du Chính Lệ có chút đứng ngồi không yên, mấy lần muốn mở miệng, nhưng mà muốn nói rồi lại thôi, sợ mạo phạm quý nhân.
Du Chính Lệ hối hận đến nỗi ruột gan xoắn hết cả lên, bởi vì Du Chính Mỹ muốn để con trai mình tiến vào giải trí Du thị, cho nên trước khi đến đây Du Chính Mỹ đã đi tìm bà ta, cho bà ta một số tiền, còn nói sau chuyện thành công sẽ hậu tạ, Du Chính Lệ chiếm được lợi ích, đương nhiên phải nói giúp Du Chính Mỹ, bởi thế trên bàn cơm bà ta mới liên tục nói giúp Lý Quân Sơn, hơn nữa thỉnh thoảng còn xem thường Du Yến và người chồng chưa gặp mặt của nó.
Thật sự không ngờ, người chồng mà Du Yến không dám mang ra khoe với mọi người lại là Cố Hành Viễn tiếng tăm lừng lẫy, làm gì có chuyện không dám mang ra gặp người, rõ ràng là sợ mang ra sẽ hù dọa mọi người.
Vừa nghĩ tới vừa rồi bản thân mình còn chanh chua nói người ta là người ngoài lòng dạ khó dò, hiện tại Du Chính Lệ hận không thể quay ngược thời gian, để bà ta quay lại hung hăng tát cho mình hai bạt tay.
Họ hàng như Cố Hành Viễn, thắp hương bái Phật cầu còn không kịp, ai mà ngu đến nỗi nói anh ta là người ngoài?!
Có điều lời nói rồi như tát nước ra ngoài, nhất định không thể thu trở về, chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là làm thế nào bắt chuyện với Cố Hành Viễn.
Sau khi âm thầm bày mưu tính kế một hồi, Du Chính Lệ mới cẩn thận từng li từng tí lên tiếng, "Không ngờ chồng của Tiểu Yến lại là nhân vật lớn như Cố tiên sinh, tại sao lúc trước không nghe mọi người nhắc đến nhỉ?"
"Đúng vậy, lúc đãi tiệc mừng cũng không thông báo một tiếng, chúng ta vẫn luôn chờ uống rượu mừng của đứa cháu gái này đó." Du Chính Khoan cũng tiếp lời, giọng điệu thân mật kia, tựa như hai nhà ở đối diện, thường xuyên qua lại thân mật vậy.
Du Yến vốn đang lặng lẽ vuốt vuốt ngón tay Cố tiên sinh, nghe Du Chính Khoan nói như vậy, cô lập tức nổi giận, lạnh lùng mở miệng: "Nhắc đến chuyện này, con bỗng nhớ tới, hình như trước khi hôn lễ diễn ra mấy ngày, ba con có gọi điện thoại cho mọi người, mọi người đều nói công việc bận rộn không rảnh tới, vì chuyện này mà ba con còn rầu rĩ không vui mấy ngày đấy."
Tấm mặt mo của Du Chính Khoan nháy mắt cứng ngắc, ông ta loáng thoáng nhớ lại, đúng là Du Chính Thiên có gọi điện thoại cho ông ta, nói về việc kết hôn của Du Yến, lúc nhận điện thoại người anh cả Du Chính Khoan còn trách móc, bao nhiêu năm không liên lạc, vừa liên lạc là mời ông ta đi uống rượu mừng, rõ ràng là nhớ thương phần tiền mừng của ông ta thì có.
Bây giờ nhớ lại ruột gan đều đau nhói, nếu lúc đó biết người Du Yến lấy là Cố Hành Viễn, dù muốn bao nhiêu tiền mừng, ông ta đều cho hết đó!
Nghĩ đến bản thân để vuột mất cơ hội tốt nhất để kết giao với Cố Hành Viễn, Du Chính Khoan hận không thể làm cho thời gian quay ngược trở lại, để ông ta hung hăng tát cho mình hai cái.
"Chuyện này... Có lẽ lúc ấy bận rộn đến váng đầu, cho nên bác quên mất chuyện này, ha ha, ha ha ha."
Đối với chuyện họ hàng của mình thích làm trò hề, Du Yến có hơi không đành lòng nhìn thẳng, cô quay đầu nhìn sang Cố tiên sinh, thấy vẻ mặt anh vẫn điềm nhiên như không, dường như đang xem một cảnh hài mà thôi.
Đột nhiên, Lý Quần Sơn vỗ bàn một cái, anh ta kích động đứng bật dậy chỉ tay về phía Cố tiên sinh, "Cậu cậu cậu... Cậu chính là một trong các tỷ phú đứng đầu cả nước Cố Hành Viễn!"
Du Chính Mỹ đang lâm vào cõi mộng bên cạnh nghe con trai phán như thế, bà ta cũng sợ hãi la lên một tiếng, hai mắt trừng to cẩn thận quan sát Cố Hành Viễn, trái nhìn phải ngó, rốt cuộc chỉ là một chàng trai trẻ tương đối đẹp trai, quần áo ngăn nắp chỉnh tề mà thôi, theo bà ta mà nói, chàng trai này còn không có tướng mạo phúc hậu như con trai bà ta, người này thế mà có tên trong bảng xếp hạng tỷ phú? Chẳng lẽ thật sự không phải nhân viên quèn công ty nhỏ?
Lý Quần Sơn bên cạnh hưng phấn nói không ngừng nghỉ, "Vừa rồi tôi cảm thấy mặt cậu rất quen, mấy ngày trước tôi còn đọc tạp chí viết về cậu, đúng là chất không thể tưởng."
Lý Quần Sơn vừa nói xong thì đi tới chỗ Cố tiên sinh, gã đứng bên cạnh bọn họ, vui cười hớn hở nói tiếp: "Thì ra cậu là chồng của em họ tôi, có duyên quá đi chứ... Sau này xin chiếu cố nhiều hơn."
Du Yến ghét bỏ nhìn Lý Quần Sơn, anh ta không phải lớn lên ở nước ngoài à? Sao tự dưng hiểu rõ quan hệ họ hàng ở Trung Quốc như vậy, vừa rồi còn bày ra dáng vẻ là người ngoài cuộc, bây giờ lại gọi em họ thân mật đến thế, kỹ năng diễn xuất thế này không lăn lộn trong ngành giải trí đúng là quá lãng phí.
Hiển nhiên, Cố tiên sinh cũng chịu không nổi, anh che chở cho Du Yến rồi nói với Lý Quần Sơn, "Vị tiên sinh này, mời anh đứng xa một chút, anh hù đến vợ của tôi rồi."
Nghe anh nói thế, Du Yến lập tức bày ra dáng vẻ tôi rất mảnh mai yếu ớt.
Luận về diễn xuất, ở đây có ai so được với cô chứ!