Du Yến ngồi ở trên giường nghiêm túc bôi thuốc, đột nhiên cô cảm giác được sau lưng có chút mát mẻ, cô vô thức quay đầu nhìn về phía cửa thì thấy một người đàn ông chân dài vai rộng đang thẳng tắp đứng ở cửa, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào cô.

Cái ánh mắt chuyên chú đó, phảng phất giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Nháy mắt Du Yến rùng mình một cái, cô bỗng nhớ tới mình vẫn còn ở trần nửa thân trên, cả khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, cũng không để ý xem thuốc mỡ mới bôi đã khô hay chưa, cô luống cuống tay chân mặc áo lại.

Cố Hành Viễn quan sát mấy động tác bối rối của cô mới nhận ra mình có chút thất lễ, nhưng nhớ đến người phụ nữ này là vợ của mình nên không còn lúng túng nữa.

Tay anh nắm thành đấm giơ lên môi, vội ho một tiếng, thong thả nói: "Sau lưng bị thương à?"

Du Yến xấu hổ đến nỗi mặt muốn rỉ máu, tim đập thình thịch, hít thở không thông, nghe thấy anh hỏi, cô cúi thấp đầu gần như chui vào trong chăn, lúng túng trả lời, "Phơi nắng nên bị bỏng một chút thôi."

"Bôi thuốc xong chưa?" Vừa nói chuyện Cố Hành Viễn vừa đi về phía trước, càng lúc càng tới gần cô.

"Bôi... Bôi xong rồi." Du Yến bối rối nói bừa, thật ra vừa rồi cô chỉ tuỳ tiện bôi vài cái, còn chưa kịp xoa bóp để thuốc phát huy tác dụng nữa là.

Boss vốn đã duyệt qua vô số người, bây giờ liếc nhìn cô một cái là biết cô không nói thật, vì thế anh đi thẳng đến bên giường, cúi đầu nói ra: "Để anh xem thử."

Nói đùa gì thế, giữa ban ngày ban mặt, Cố tiên sinh à, anh muốn nhìn cái gì, muốn nhìn cái gì chứ! Lưng con gái nhà lành có thể tùy tiện nhìn sao, nhìn rồi anh sẽ chịu trách nhiệm với người ta phải không?!

"Không... không cần đâu..., chẳng có gì đáng lo cả." Du Yến có cảm giác mình quần áo không chỉnh tề, khi đối mặt với Cố Hành Viễn chẳng có một chút sức lực nào cả.

Cố Hành Viễn không nói nhảm với cô, anh giơ tay kéo cô lại rồi ấn cô nằm sấp trên giường đưa lưng về phía anh, anh nhẹ nhàng nắm cổ áo cô kéo xuống bả vai một chút. 

Làn da nơi bả vai vừa trắng vừa ửng đỏ, trong màu đỏ có mấy chấm đen nhỏ, hết sức đặc sắc, đặc biệt là làn da cô vừa trắng nõn vừa trơn bóng, cho nên vết bỏng da do phơi nắng càng thêm rõ ràng, càng thêm chướng mắt.

Cố Hành Viễn nhếch môi, hai mắt híp lại quan sát lưng cô, anh có chút không hiểu, không phải phụ nữ đều rất yêu quý làn da của mình sao, sao cô có thể buông thả để da mình bị thương thành như vậy? "Đưa thuốc bôi cho anh." Cố Hành Viễn chìa tay về phía cô muốn lấy thuốc mỡ.

Đã đến nước này, Du Yến cũng không sĩ diện cãi láo nữa, dù sao chuyện thân mật nhất hai người bọn họ đều đã làm rồi, vì vậy cô đưa tuýp thuốc bên cạnh cho anh, còn không quên dặn dò: "Sau khi thoa xong thì anh xoa bóp một chút nữa nhé." Vừa dứt lời cô lập tức quýnh hết cả lên, mẹ ơi, có phải tiết tấu quá nhanh rồi không, rõ ràng cô muốn chồng trước xoa bóp lưng cho mình, đạo lý gì đây? Mất mặt không biết nói thế nào cho hết.

Cố Hành Viễn nhận lấy thuốc mỡ, sau khi nghiêm túc đọc hướng dẫn sử dụng, anh cũng không vội bôi thuốc cho cô ngay mà đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay.

Du Yến cảm thấy điều hòa trong phòng hết sức mát mẻ nên thuận tay ôm gối đầu trước ngực, nháy mắt ngăn cản cảnh xuân mê người nào đó. Cố Hành Viễn trở lại rất nhanh, anh cũng không nói gì thêm mà bôi thuốc cho cô ngay lập tức, lau tay xong, anh bắt đầu nặn thuốc ra.

Căn phòng to như thế, một người vì thẹn thùng mà trầm mặc, một người chuyên tâm xoa bóp lưng, cả không gian rộng lớn yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.

Tiếng hít thở rất nhỏ gần trong gang tấc cộng thêm mùi nước hoa như có như không trên người đàn ông, quyện vào nhau tạo nên một mạng lưới vô hình, mập mờ nhốt cô vào trong đó, cả người Du Yến căng thẳng, cảm nhận được bàn tay ấm áp đang sờ tới sờ lui trên lưng, xoa bóp lúc nặng lúc nhẹ, tựa như đang nhẹ nhàng vuốt ve trái tim cô, độ mạnh yếu hết sức thoải mái dễ chịu, làm cho lòng cô hơi ngưa ngứa khó kiềm chế.

Một người đàn ông xuất sắc như thế, không phải là chồng trước của cô mà là ông xã hiện tại hàng thật giá thật, dù cho trước đây cô cố tình gây sự thế nào đi nữa thì anh cũng không có chịu không nổi, lúc nào anh cũng bao dung bỏ qua lỗi lầm cho cô, còn kiên nhẫn tự tay bôi thuốc cho cô nữa. Tạm coi như giữa bọn họ chưa có tình yêu, nhưng Du Yến có thể cảm nhận được, từ sau khi kết hôn đến nay, anh đã xem cô là người nhà, dùng thái độ chân thành để sống chung với cô.

Đàn ông Cố gia đều rất đặc biệt, cực kỳ nổi danh trong thế gia vọng tộc thành phố B.

Trong tay bọn họ nắm hầu hết tài phú và tài nguyên, thuộc tầng lớp thượng lưu, là chong chóng đo chiều gió, càng có thể hô mưa gọi gió. Có điều cuộc sống riêng tư của họ lại sạch sẽ như một tờ giấy trắng, khiến cho không có một người có thể lên án, trong cái xã hội tràn ngập vàng son và sặc mùi máu tanh này, đàn ông Cố gia quả
thật giống như đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, một khi bọn họ đã nhận định người bạn đời thì sẽ không tha thiết với những cám dỗ bên ngoài, mặc cho
người ta tốn bao công sức dụ dỗ, phí bao nhiêu tâm tư đi quyến rũ, đối với bọn họ mà nói đều chỉ là không khí mà thôi.

Loại đàn ông này có một trái tim mạnh mẽ, tự chủ không ai bằng, vì thế bọn họ có thể bất động trước giông bão, chung thuỷ với một người từ đầu tới cuối.

Mặc kệ giữa họ và người bạn đời còn lại có tồn tại tình yêu hay không, chỉ cần bọn họ thừa nhận hôn nhân thì chính là chuyện cả đời, truyền thống này của Cố gia đã kéo dài qua nhiều thế hệ, nó là một dạng thành tựu khép kín và cũng tạo ra tiếng thơm để Cố gia được xã hội ca tụng.

Đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất mà Du Chính Thiên tìm mọi cách để gả cô vào Cố gia, đàn ông như vậy đúng là con rể tốt trong mắt tất cả cha mẹ trên thế gian này.

Mặc dù trước mắt bọn họ không có tình yêu, tuy nhiên do noi gương theo thế hệ trước, tuy tình yêu là không thể thiếu nhưng nó không phải là tất cả cuộc sống, hai người làm bạn cả đời, ngoại trừ tình yêu thì còn cần phải bao dung, hiểu rõ lẫn nhau, gần gũi bình thản như nước.

Những thứ này, cả đời trước Du Yến cũng không thể lý giải được vì sao, cô cũng không muốn lý giải, lúc đó trong tư tưởng cô chỉ có: hôn nhân không tình yêu thì chính là một nấm mồ, chính là tận thế. Vì thế cô không ngừng phản kháng giãy giụa, vừa mù quáng vừa liều lĩnh phá nát cuộc hôn nhân này, cũng bởi vậy mà cô bỏ lỡ một người đàn ông rất tốt, cũng bỏ lỡ mục tiêu mà cô hướng tới một đời một thế một đôi người.

Giả sử kiếp trước cô không mắc sai lầm mà bỏ qua anh, thì có lẽ đời cô đã có một kết cục khác, cũng có thể là một kết cục tốt đẹp.

Những chuyện đã qua đều là quá khứ, có nhớ mãi không quên cũng không có tác dụng gì, may mắn là ông trời thương xót, cho cô thêm một cơ hội nữa, vì vậy lần này, cô không thể bỏ lỡ một giây phút nào nữa.

Cố Hành Viễn chu đáo giúp cô bôi thuốc xong, anh đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay một lần nữa.

Đến khi trở ra thì thấy cô ngơ ngác ôm gối đầu ngồi trên giường, anh bèn hỏi một câu, "Em sao thế?"

Bị anh hỏi bất ngờ, Du Yến thoáng giật mình, nhưng suy nghĩ vẫn còn dư âm không bỏ qua Cố Hành Viễn, hiện giờ chống lại ánh mắt bình tĩnh sâu thăm thẳm như vực sâu của Cố Hành Viễn, tự nhiên cô bật thốt ra: "Chúng ta làm luôn đi."

Chúng ta làm luôn đi...

Chúng ta làm luôn...

Chúng ta làm...

Chúng ta...

Chúng ...

Dường như Du Yến nghe được một luồng gió mùa thu thổi qua, từng mảng lá rụng quét qua trước mặt mình...

Du Yến gần như cảm nhận được một tiếng sấm giữa trời quang, đánh cô cháy đen bốc khói ngùn ngụt.

Trời ơi, làm cho cô chết đi!

Lời này vừa nói ra, hai người đều lâm vào lúng túng.

Cố Hành Viễn bị cô dọa sợ, nhưng có sóng gió gì mà anh chưa trải qua chứ, thế là anh hắng giọng, bình tĩnh nói: "Em mới vừa bôi thuốc, cho nên chuyện này tối nay chúng ta sẽ thảo luận, anh ra ngoài trước đây." Nói xong anh cất bước thong dong đi ra ngoài.

Nháy mắt, cả người Du Yến bị rút hết toàn bộ sức lực, cô mạnh mẽ ngã nhào ra giường, không nhúc nhích.

Không biết qua bao lâu, lúc Du Yến đang chìm đắm trong hối hận, cửa phòng được gõ gõ rồi mở ra, người làm lên mời cô xuống ăn cơm.

Chỉnh đốn lại một chút, Du Yến đi thay quần áo rồi nặng nề lê từng bước chân ra khỏi phòng.

Đến lúc cô nhìn thấy bữa tối đầy màu sắc, trên bàn còn có bình hoa tươi rực rỡ dưới ánh nến sáng lấp lánh, Du Yến lại khóc thầm một lần nữa.

Rõ ràng cô đã dặn là buổi tối ăn bò bít- tết nhưng không ngờ Vu đại quản gia anh minh thần võ làm hết trách nhiệm, chuẩn bị cho hai người bạn họ một buổi tối dưới ánh nến lãng mạn thế này!!!

Bởi thế, hết thảy trong mắt Cố tiên sinh chính là, cô cực kỳ cố gắng lấy lòng anh đấy đấy đấy... (Âm thanh vọng về)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play