Cưới Em Rồi Để Em Yêu Anh

Chương 10: Bữa tối


1 năm

trướctiếp

Vì để tạo ra bầu không khí lãng mạn, Vu quản gia cố ý bảo người làm tắt hết toàn bộ đèn ở lầu 1, chỉ chừa lại cái đèn nhỏ mờ ảo mông lung gắn trên tường, đèn gắn tường được thiết kế theo phong cách Châu Âu chiếu sáng lẫn nhau, đan xen thành một thế giới huyền bí lãng mạn.

Trên bàn cơm, lọ hoa hồng rực rỡ ướt át, từng giọt nước trên cánh hoa được ánh nến chiếu lại lóe ra từng ánh hào quang, mùi thơm bò bít tết tản ra hấp dẫn, chỉ nhìn cách bày biện trên bàn thôi đã khiến người ta thèm chảy nước miếng.

Du Yến dùng bộ pháp ma quỷ, hùng hùng hổ hổ chạy tới trước bàn ăn.

Cố Hành Viễn đứng sừng sững bên cạnh bàn, có vẻ như đợi đã lâu. Từ lúc về tới nhà đến giờ anh vẫn chưa đổi sang trang phục thoải mái dễ chịu, có điều hiện giờ áo vest khoác ngoài âu phục đã được cởi ra, chỉ còn lại áo sơ mi trắng ở bên trong, ống tay áo xắn lên tới khuỷu tay, trên cổ tay là chiếc đồng hồ được đặt làm riêng, sáng lấp lánh dưới ánh nến, cực kỳ sang trọng.

Trước đây, dù cho ghét bỏ cuộc hôn nhân này đến mức nào thì Du Yến cũng không thể phủ nhận, Cố Hành Viễn là một người đàn ông rất đẹp mắt. Ngũ quan của anh không đến mức quá tinh tế, nhưng mỗi cái đều vừa đủ, đường cong cương nghị không làm anh trở nên lạnh lùng mà càng tăng thêm vẻ hơn người, khí chất trầm tĩnh, đi đến chỗ nào cũng dễ dàng trở thành tiêu điểm.

Nghĩ như thế, Du Yến nghĩ kiếp trước chắc đầu cô bị kẹp cửa rồi, choáng váng không dùng được, cho nên cô mới bỏ qua một người đàn ông chất lượng tốt thế này, thậm chí sau đó còn thích một người thối nát không ra gì.

Thấy cô đến gần, Cố Hành Viễn lịch sự giúp cô kéo ghế, đợi sau khi cô ngồi xuống, anh mới kéo ghế ngồi xuống phía đối diện.

Hai người vừa mới ổn định chỗ ngồi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn vi ô lông du dương vang lên từ phòng khách, Du Yến quay đầu nhìn lại, Vu quản gia đang cầm đàn vi-ô-lông say sưa diễn tấu trong phòng khách, vẻ mặt kia, động tác kia, có thể nói cùng cấp độ với siêu sao thế giới.

Thực biết diễn!

Mọi chuyện đã tiến vào giai đoạn tiến triển thần tốc, Du Yến cảm thấy, mặc kệ tiếp theo Vu quản gia làm ra hành động gì, cô cũng sẽ không ngạc nhiên nữa.

"Tài đánh đàn của Vu quản gia đúng là không tệ." Du Yến quơ quơ ly rượu vang đế cao, lộ ra vẻ mặt tươi cười cứng nhắc, cười ha ha vài tiếng.

"Ừ, lúc còn trẻ ông ấy đã học qua."

"Ha ha, thật không, quả nhiên là quản gia vạn năng!"

Cố Hành Viễn nâng ly rượu lên, khóe môi mỉm cười nhẹ nhàng, cùng chạm ly với cô, anh nói: "Anh rất thích sự sắp xếp đêm nay, cảm ơn!"

Du Yến chạm cốc với anh sau đó nhấp một hớp rượu đỏ, hương vị ngọt ngào tinh khiết che lấp đi sự lúng túng trong lòng. Du Yến rất muốn hô to một tiếng, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô đâu.

Song không có cách nào, xét đến chuyện cô tự tìm đường chết do đưa ra ý kiến buổi tối ăn bò bít-tết, trong lúc vô tình Vu quản gia tự tiện trang trí không gian.

Bỏ qua phần lúng túng này, thật ra đây chính là một đêm hết sức tốt đẹp, không chỉ có mỹ nam làm bạn, có ánh nến, có hoa hồng, có âm nhạc, còn có bít-tết bò thơm ngon, cố ý sắp xếp thế này làm cho người ta kiềm chế không được muốn giơ hai ngón tay cái lên, nói một câu: Hoàn mỹ!

Sự thật chứng minh, Vu quản gia đã sắp xếp hết thảy.

Chờ bọn họ vừa kết thúc bữa ăn, Vu quản gia cất đàn vi ô lông vào, ngoài phòng khách đổi thành điệu nhạc Waltz.

Lúc Du Yến đang uống nước thì nghe điệu waltz vang lên, suýt chút nữa cô đã phun toàn bộ nước vừa ngậm vào miệng, cũng may cô kịp thời nuốt xuống, nhưng mà vẫn bị sặc, tiếng khụ khụ vang lên không ngừng.

Thấy cô ho gần tróc phổi, Cố Hành Viễn mới đứng dậy giúp cô vỗ lưng, vỗ nhẹ một hồi, Du Yến mới hết ho, bình tĩnh trở lại.

"Vị tiểu thư này, ta có thể mời nàng nhảy một điệu không?" Cố Hành Viễn đưa tay, tạo ra một động tác mời khiêu vũ tiêu chuẩn, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy ý cười, mặt đối mặt, tựa như tắm gió xuân.

Du Yến khẽ giơ bàn tay nhỏ ra, cười nói: "Ta rất vinh hạnh, tiên sinh."

Tuy rằng, một người mặc áo sơ mi quần tây đơn giản, một người còn kỳ lạ hơn mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, hình ảnh đập vào mắt người khác, nhìn thế nào cũng thấy thê thảm, nhưng Cố Hành Viễn đã nâng tay cô dắt ra phòng khách, Du Yến có ảo giác giống như mình sắp lên sân khấu lớn.

Nhưng mà, chẳng có sân khấu lớn, cũng chẳng có quần áo sang trọng, chỉ có mấy ánh đèn tường mờ nhạt làm bạn, Du Yến nhón chân nhẹ nhàng xoay tròn ngã vào khuỷu tay Cố Hành Viễn.

Trong không gian không đầy một mét vuông thế này, Du Yến chợt phát hiện ra một thế giới tốt đẹp khác.

Giương mắt nhìn người đối diện, dường như cô đã nghe được âm thanh động lòng đang nhảy nhót.

Bữa tối lúc này làm cho Du Yến cực kỳ lúng túng vì đề nghị ngốc nghếch của mình, song sau khi trải qua thời gian ăn uống vô cùng hoàn mỹ, cô chợt cảm thấy vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không còn bối rối nữa.

Nếu muốn đem vấn đề này ra thảo luận, thì tất cả các phiếu đều được thông qua. Thậm chí hai người còn không thể chờ được mà bắt đầu hôn nhau từ bậc thang đầu tiên, một đường dây dưa đến trong phòng. Lúc đầu lưỡi bị mút mát đến tê rần, Du Yến âm thầm cười trộm, thì ra người bình tĩnh như Cố tiên sinh cũng có một mặt gấp gáp cỡ này.

Cố tiên sinh gấp gáp, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Vừa mới bắt đầu Du Yến còn có thể rên hừ hừ phối hợp với anh, từ tư thế này đổi sang tư thế khác, tuy lặp đi lặp lại nhiều lần nhưng cô vẫn cố gắng, nhưng sau đó Du Yến lại phải cầu xin tha thứ, ai ngờ Cố tiên sinh cấm dục đã lâu, một khi đã khai trai là không thể nào hãm phanh được, cuối cùng, cô chỉ còn biết thở hổn hển mà thôi.

Thế là, bị sóng tình lật đổ, một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Cố Hành Viễn đã đi làm, Du Yên trở mình thì phát hiện cô hoàn toàn không thể đứng dậy được, cả người giống như bị xe tăng nghiền nát, chỉ khẽ động đậy một chút là toàn thân đau nhức.

Nhớ lại tất cả mọi chuyện đêm qua, Du Yến không chịu nổi nghiến răng nghiến lợi oán thầm: Vu quản gia, ông là tên tú bà đầy nham hiểm!

Cô cực kỳ hoài nghi, Vu quản gia không đơn giản chỉ là sắp xếp một bữa ăn dưới ánh nến, chắn chắn ông ta đã hạ thuốc trong rượu rồi, bằng không làm sao Cố tiên sinh sẽ hóa thân thành motor điện, hì hục cày cấy cả buổi tối chứ.

Xoa xoa eo, Du Yến chọn một tư thế thích hợp tiếp tục ngủ, nhưng tiếng gõ cửa không thức thời mà vang lên, vừa nghĩ đến có lẽ tên tú bà nham hiểm chuyên dắt mối Vu quản gia đến gõ cửa, Du Yến chẳng muốn để ý tới ông một chút nào.

Người ngoài cửa gõ một lúc lâu mà không thấy ai lên tiếng, vì vậy lập tức gọi to.

"Chị Yến, chị Yến, em là Hân Hân đây, chị có nghe em gọi không ?

Cảnh Hân gọi cực kỳ lớn, còn vừa gọi vừa đập cửa, động tĩnh lớn như vậy nếu không nghe được nữa thì chính là người chết đấy! 

Khó khăn bò xuống giường, Du Yến chậm rì rì đi ra mở cửa, vừa ngáp vừa nói: "Em làm gì thế, mới sáng sớm mà gào thét cái gì?"

"Chị hai à, giờ này là giờ nào rồi mà còn ngủ, điện thoại cũng không mở, chị có nhớ hôm nay chị phải đến công ty một chuyến không?" Cảnh Hân thở hổn hển nói, sau đó cô nàng nhanh chóng nhìn thấy từng vết hôn chằng chịt rậm rạp trên người cô, Cảnh Hân không khỏi líu lưỡi, xem ra tình hình chiến đấu đêm qua rất kịch liệt nha, không ngờ tình cảm của chị Yến và Cố tiên sinh lại tốt như vậy.

"Biết rồi, biết rồi, trễ một chút thì có sao, cha chị sẽ không trừ tiền lương chị đâu." Du Yến không quan tâm vẫy vẫy tay, cô xoay người chuẩn bị trèo lên giường.

Cảnh Hân ở phía sau bổ nhào về phía trước, ôm lấy một bên đùi cô, "Sắp đến giữa trưa rồi, chị mà không đến chắc chắn em sẽ bị Trần Hòa Gia mắng chết đấy."

Du Yến quay đầu lại trừng Cảnh Hân, "Chỉ số thông minh của em có phải bị âm không, rốt cuộc anh ta đáng sợ hay chị đáng sợ? Điểm này còn không rõ thì sao lăn lộn với chị được?"

Cảnh Hân dứt khoát ngồi bệt xuống sàn, tiếp tục ôm chân cô nói: "Nữ vương đại nhân bớt giận, chẳng phải em sốt ruột thay chị sao, dù cho có mặc kệ Trần Hòa Gia thì chúng ta phải có trách nhiệm với người hợp tác chứ, hôm nay chị có hẹn bàn chuyện làm người phát ngôn cho người ta đấy."

"Hình như có chuyện như vậy thật. Chúng ta mau chóng thay quần áo rồi đi thôi, nhanh một chút có lẽ sẽ tới kịp."

Thế là Du Yến đau khổ buông tha cho ý muốn ngủ nướng ở trong đầu, sau khi giữ vững tinh thần đi rửa mặt xong cô mới trở lại phòng chuẩn bị thay quần áo, cô muốn ăn mặc xinh đẹp một chút, để cho người đại diện bàn bạc hợp đồng phát ngôn vừa nhìn thấy cô là phải khăng khăng chọn cô, không phải cô thì không được.

Nhưng thời gian hoang phí ở phòng thay đồ không ít, cô còn chưa quyết định xong mình phải mặc cái gì thì Cảnh Hân ở bên cạnh đã gấp đến phát điên.

"Chị à, nhiều quần áo đẹp như thế, tùy tiện chọn đại một cái mặc vào là được, chị mặc cái nào cũng khiến người ta chết mê chết mệt, có gì phải do dự!"

"Hân Hân, em không cảm thấy phong cách của mấy bộ quần áo này quá trẻ trung hả?" Du Yến nhíu mày, lật nhìn một lát, cuối cùng cô đưa ra kết luận, quần áo lúc trước cô mua đều quả, trẻ, rồi!

Cố Hành Viễn lớn hơn cả 8 tuổi, là độ tuổi trưởng thành vững vàng, cô nhỏ hơn anh nhiều như vậy mà còn ăn mặc trẻ trung, như thế chẳng phải trong lúc vô tình sẽ làm cho hai người không xứng với nhau sao?

Không được, cô nên đổi lại phong cách ăn mặc mới được.

Trong lòng có quyết định, lúc này Du Yến mới vui vẻ trở lại, cô cũng không rối rắm suy nghĩ về chuyện vì sao mình muốn xứng đôi với Cố Hành Viễn nữa.

"Hân Hân, gần đây đừng sắp xếp lịch trình cho chị quá nhiều, chị muốn đi Paris một chuyến."

Cảnh Hân có cảm giác mình hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Du Yến, "Đi Paris làm gì?"

"Mua sắm quần áo!"

"Ồ!"

Trong tủ quần áo của phụ nữ vĩnh viễn đều thiếu một bộ quần áo, điểm ấy Cảnh Hân có thể hiểu được, đặc biệt là nữ minh tinh, bước chân đuổi theo mốt thời thượng không bao giờ ngừng nghỉ.

"Cái này chị chưa mặc lần nào, vẫn còn mác đấy, em xem có thích hay không, nếu thích thì lấy đi." Du Yến vừa chọn váy mặc ngày hôm nay vừa nói với Cảnh Hân bên cạnh.

Cảnh Hân vô thức gật đầu, gật xong mới phát hiện không đúng, cô nàng quát to một tiếng, "Chị Yến, chị vừa nói sẽ cho em hết số quần áo này hả?"

"Đúng vậy, tất cả đều còn mới, chắc em sẽ không ghét bỏ chứ?" Du Yến nghi ngờ nhìn cô nàng, sau đó còn bổ sung thêm: "Có điều em béo hơn chị, có nhiều cái chưa chắc đã mặc vừa."

"Đương nhiên em mặc được, những thứ này em đều muốn!!!" Nói giỡn à, những thứ này đa số đều là mẫu mới, mỗi cái đều xa xỉ, tùy tiện xách một bộ lên có thể bằng hai tháng tiền lương, vì vậy cho dù mặc không vừa cô nàng cũng phải mặc.

"Mặc không vừa thì đừng miễn cưỡng." Du Yến tiếp tục trêu chọc.

"Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày em chỉ ăn một bữa, nửa tháng sau những bộ quần áo này em sẽ mặc được dễ dàng thôi!" Cảnh Hàn quyết tâm quăng ra lời thề.

"Có can đảm, bội phục, bội phục!" Du Yến giơ thẳng ngón tay cái, "Bữa trưa chị còn định mời em đi ăn món nhật thì làm sao bây giờ? Buổi tối còn đi ăn hải sản nữa."

"Aa a, vậy em sẽ không làm chị thất vọng đâu, hôm nay em ăn, ngày mai mới bắt đầu giảm béo."

Du Yến lườm cô nàng, đồng thời cũng chọn được một bộ váy liền màu xanh, bởi vì cổ áo cao, trùng hợp có thể che đi dấu hôn dày đặc trên cổ cô.

Khóe môi cong lên tươi cười, Du Yến hài lòng gật đầu nhìn mình trong tấm gương to sát đất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp