Cảnh Hân đặt vé máy bay về thành phố B lúc 1 giờ chiều, nhân lúc cô ấy bận rộn thu xếp hành lý không để ý, Du Yến muốn đi tìm Điền Kỳ Lễ chơi một lát giết thời gian. Lúc ăn sáng, chuyện Cảnh Hân nói đã tạo 10.000 điểm thương tổn, cho nên bây giờ cô phải tìm chút chuyện gì đó để làm, giải tỏa tâm trạng, phục hồi nguyên khí.
Phim đã đóng máy rồi, nhưng đoàn phim cũng không tập tức thu dọn về ngay, đạo diễn còn có rất nhiều chuyện phải làm, lúc Du Yến tìm được Điền Kỳ Lễ, anh ta đang tập trung bổ sung thêm mấy cảnh trên màn hình, chào hỏi
xong, cô bèn đứng bên cạnh quan sát, vừa có thể học hỏi thêm một ít, vừa có thể giết thời gian, thật sự là một hành
động hiếm có.
Lúc hơn 11 giờ, Cảnh Hân đến tìm cô đi ăn trưa rồi còn ra sân bay.
"Gì cơ, hiếm khi được đến đây một chuyến, chị thấy hay là chúng ta đi chơi một chút cho khuây khỏa!" Du Yến nháy nháy mắt, cười tươi thương lượng với Cảnh Hân.
Cảnh Hân nhếch môi, "Chị không rảnh được đâu, ngày mai còn có lịch trình."
"Dù không đi chơi thì chúng ta có thể đi mua sắm mà, mua một ít đặc sản gì gì đó." Du Yến tiếp tục đề nghị.
"Mua đặc sản rồi, tận mấy thùng lớn, em đã gửi vận chuyển về trước rồi." Cảnh Hân tiếp tục vô tình đả kích cô.
Mặt Du Yến buồn rười rượi, đáng thương nói: "Chị cảm thấy chị nên mời đạo diễn Điền ăn một bữa cơm."
Cảnh Hân vung tay lên, kéo cô trở về khách sạn, hung ác nói: "Chị đừng tìm cách né tránh nữa, ngửa đầu một đao
mà cúi đầu cũng một đao, tốt nhất là chết sớm siêu sinh sớm, dù sao Cố tổng cũng là một nhân vật lớn, chắc có lẽ
anh ấy không làm gì quá đáng với chị đâu."
"Anh ấy hoàn toàn không làm gì quá đáng, chỉ riêng hơi thở thôi là đủ giết người trong nháy mắt rồi!" Du Yến cười khổ.
Cảnh Hân cảm thấy kỳ lạ nhìn cô, "Trước kia chị vốn đâu có quan tâm anh ấy sẽ như thế nào mà, sao bây giờ đột nhiên chị sợ anh ấy quá vậy?"
Bởi vì quan tâm, vì thế mới sợ hãi.
Du Yến không có cách nào giải thích với Cảnh Hân những gì mà mình đã trải qua, cô đành cười ha ha lừa gạt cô bé cho qua chuyện, "Chỉ là đột nhiên chị hiểu ra thôi."
"Hiểu? Lợi hại như vậy, vậy sao chị không trả lời được?" Cảnh Hân hoàn toàn không tin lý do nhảm nhí đó của cô.
Trải qua một phen tốn công giãy giụa vô ích, cuối cùng Du Yến cũng có mặt đúng giờ trên máy bay về thành phố B. Đáng nhắc tới chính là trên đường ra sân bay, Du Yến nhận được điện thoại của vị quản gia nghiêm trang ở nhà kia, đối phương lễ phép hỏi thăm nàng khi nào lên máy bay, ông ấy sẽ cho người tới đón, còn nói bởi vì nửa đêm hôm qua cô gọi điện đòi ăn sủi cảo tôm thủy tinh với Cố tiên sinh, cho nên sáng nay tiên sinh đã bảo phòng bếp
chuẩn bị nguyên liệu sẵn rồi, đợi cô vừa về nhà là có thể ăn ngay sủi cảo tôm thủy tinh mà cô ngày nhớ đêm mong
rồi.
Cúp điện thoại, Du Yến cụng cụng đầu lên cửa xe, vừa ngượng vừa tức không chịu nổi, "Muốn chết quách cho xong!"
Cảnh Hân ở bên cạnh che miệng cười trộm.
Hai giờ sau, máy bay đúng giờ đáp xuống thành phố B, nhắc tới cũng trùng hợp, lúc các cô vừa bước ra khỏi cửa thì trùng hợp gặp mấy minh tinh khác, bởi vì minh tinh nổi tiếng nên có rất nhiều người hâm mộ làm tắc cửa ra vào, nhất thời các cô không ra được.
"Lạ thật, sao bọn họ không đi cửa VIP?" Cảnh Hân cau mày giúp Du Yến mang hành lý chen ra khỏi cửa.
"Chắc là muốn tuyên truyền phim mới, em nhận ra ai không?" Du Yến tò mò nhìn xung quanh, hoàn toàn quên mất ít nhiều gì mình cũng là minh tinh.
"Hình như là một nhóm nhạc nam mới nổi gần đây của công ty giải trí Tinh Tinh, tuổi còn rất nhỏ, mới vừa ra mắt năm trước, được hoan nghênh lắm, nghe nói năm nay tăng thêm một thành viên." Cảnh Hân nhìn người hâm mộ chen chúc nhau xin chữ ký, cô quay đầu nói thêm cho Du Yến vài tin tức, nhóm nhạc này vừa ra mắt đã rất được yêu thích, fan hâm mộ toàn là nữ sinh mười mấy tuổi, rất cuồng nhiệt.
Du Yến nhớ lại, nhóm nhạc nhỏ tuổi rất được hoan nghênh, trong ấn tượng của cô đúng là có một nhóm như thế, thế nên cô hỏi, "Có phải nhóm nhạc ba người kia không?"
"Lúc ra mắt đúng là có ba thành viên, nhưng năm nay tăng thêm một người, cho nên bây giờ là bốn."
"Bốn người?" Du Yến cảm thấy kỳ lạ, trong trí nhớ của cô quả thật là có nhóm nhạc thiếu niên rất thành công
này, cô đã từng hợp tác quảng cáo với họ mấy lần, cô nhớ rất rõ là nhóm nhạc này chỉ có ba người mà thôi, tại
sao trùng sinh một lần mà bọn họ biến thành bốn người? Chẳng lẽ do cô trùng sinh, có phải những chuyện xảy ra sau này và những chuyện cô trải qua trước đây không hề giống nhau hay không?
Ý nghĩ này khiến Du Yến sợ hãi kêu ra tiếng, chẳng lẽ bước ngoặt cuộc đời cô nhận được bản lĩnh tiên tri nhưng hoàn toàn không dùng được? Cái này thì nguy rồi!
Không đợi Du Yến rối rắm xong, quản gia nhà nàng đã dẫn một đoàn người đi đến, nhìn thấy quản gia dẫn theo bốn người cao to lực lưỡng, oai phong lẫm liệt đến đón, Du Yến rất chi là im lặng, có phải hơi phô trương quá rồi không? Có điều nhớ tới Vu quản gia là người có tính cách vừa nghiêm trang vừa khó chịu, thì loại chuyện này vô cùng hợp lý.
Du Yến mở to mắt nhìn các vệ sĩ to con lưu loát nhận hành lý rồi quay sang nói với Vu quản gia, "Tùy tiện lái xe tới là được rồi, không cần phiền phức như vậy đâu."
Mặt Vu quản gia không biểu tình như cũ, nghe xong lời cô ông mới trả lời, "Lần đầu đi đón phu nhân, tất cả mọi người rất xem trọng."
Nghe quản gia nói như thế, Du Yến có chút xấu hổ, cô cười khúc khích nói tiếp: "Mọi người có lòng rồi, cảm ơn nhé."
Đừng thấy mặt Vu quản gia vẫn bình tĩnh trước sau như một, vừa rồi ông bị đám fan ra sân bay đón thần tượng hù dọa, ông đều cho rằng bọn họ ra sân bay đón nữ chủ nhân nhà mình đấy, ông chợt cảm thấy mình dẫn theo bốn người quá ít, sau đó còn muốn nhanh chóng gọi thêm vài người nữa mới được, mãi cho tới khi hiểu rõ mọi chuyện, biết các fan không phải đến đón Du Yến. Lúc này ông mới âm thầm thở ra.
Có điều quản gia vẫn quyết định, lần sau ra sân bay đón người nhất định phải dẫn theo thêm mấy người nữa, tuy hiện giờ phu nhân nhà họ chưa nổi tiếng, nhưng sau này không biết chừng sẽ nổi lên thôi.
Vu quản gia dẫn Du Yến đi đến bên cạnh xe nhà mình, Du Yến lập tức im lặng một lần nữa, chiếc Rolls-Royce màu trắng này xuất hiện từ đâu thế? Cô cũng biết trong ga ra nhà mình có chiếc xe này, nhưng đó là màu đen mà, lúc cô và Cố Hành Viễn đi dự tiệc có ngồi qua mấy lần, tuyệt đối không nhớ lầm.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của Du Yến, Vu quản gia giải thích: "Chiếc xe này vốn được chuẩn bị cho phu nhân, nhưng trước đây vẫn luôn không sử dụng đến mà để bên khu nhà cũ bên kia, hôm nay Thiên tiên sinh bảo tôi tới lấy để sau này phu nhân đi lại."
Du Yến cảm thấy rất ngoài ý muốn xen lẫn với một chút ấm ức, cô mấp máy môi không nói lời nào, thấy cửa xe mở ra cô cũng thản nhiên ngồi vào trong, thầm nghĩ tới đãi ngộ của con dâu Cố gia đúng là không tệ, chỉ là bình thường đi lại bằng xe này có chói mắt quá không?!!
Cảnh Hân lại không bình tĩnh như cô, sau khi ngồi vào xe, nhất cử nhất động của cô bé đều đặc biệt cẩn thận từng li từng tý, y chang như đang ngồi dò mìn trên mặt đất.
Du Yến thấy rất buồn cười, "Em đang diễn tuồng gì vậy?"
Cảnh Hân cười ha hả, "Em sợ không cẩn thận đụng trúng đâu đó, không đền nổi!"
"Cái này đâu phải làm bằng giấy, sao có thể đụng một chút là hỏng, yên tâm đi, dù cho có đụng hư mất thì cũng không cần em bồi thường đâu."
"Thật hả, em biết chị Yến tốt với em nhất mà!"
"Chị còn chưa nói xong mà, không cần bồi thường bằng tiền, trực tiếp bán mình gán nợ đi." Một tay Du Yến chống cằm, cười vô sỉ nhìn Cảnh Hân.
Cảnh Hân xoay người nằm úp sấp lên cửa xe, "Cho tôi xuống, tôi muốn xuống xe, tôi không bán mình, hu hu hu..."
Mọi người đưa Cảnh Hân về trước rồi mới về nhà.
Du Yến và Cố Hành Viễn hiện đang sống trong khu biệt thự cao cấp, khu biệt thự tư nhân cách trung tâm không xa lắm, đây là một khu đất phong thuỷ quý giá lấy tĩnh chế động, hoàn cảnh sống cực kỳ tốt, phương tiện giao thông xung quanh rất hoàn mỹ. Không hổ danh là khu tấc đất tấc vàng của thành phố B, một chỗ thế này, có tiền cũng chưa chắc mua được.
Do ban đầu hiểu rõ tiềm năng của khu đất này nên tập đoàn của Cố Hành Viễn bắt tay vào khai thác, dù là người từ nhỏ lớn lên trong cảnh giàu sang là Du Yến cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi, người giàu thì càng giàu hơn, giàu nghèo cách biệt cực kỳ lớn.
Thời tiết thật sự quá nóng, ánh mặt trời sắc bén như lửa, chỉ ở bên ngoài nhiều thêm một giây đồng hồ, người ta đều có cảm giác bị ánh nắng làm cho tan chảy, sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên Du Yến làm là đi tắm rửa, lăn lộn vất vả ở bên ngoài suốt mấy tháng, đến khi được nằm vào bồn tắm massage rộng rãi thoải mái nhà mình, cả người thả lỏng, cộng thêm uống hơn nửa ly nước trái cây mát lạnh, Du Yến cảm thấy không có gì tốt đẹp hơn được nữa, dễ chịu đến nỗi khiến cô buồn ngủ.
Tiếp theo đó cô thật sự đã ngủ thiếp đi mất, nếu không phải người làm đứng bên ngoài gõ cửa một lúc lâu, làm cô thức dậy thì đoán chừng cô có thể ngủ thẳng đến sáng mai. Đợi cô bước ra khỏi bồn tắm và lau khô nước trên người thì phát hiện da mình ngâm nước lâu tái mét nhăn nheo hết cả, chỗ phơi nắng bị thương trên lưng cũng bong tróc hết ra, cô mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Tuy vậy nhưng cô cũng không để ý xử lý vết thương ngay mà mặc quần áo thoải mái dễ chịu đi xuống lầu, không có cách nào, phơi nắng bỏng da là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn, trước tiên cô phải đi tìm thức ăn lấp đầy bao tử mới được.
Đi đến phòng ăn, Vu quản gia đã bày các món ăn lên bàn rồi, mấy lồng bánh trắng núc ních, sủi cảo tôm thuỷ tinh sáng óng ánh đang bốc khói nghi ngút, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Du Yến không thể chờ đợi ngồi xuống trước bàn, cô gắp một cái bỏ vào trong miệng, một giây sau cô lập tức bị bỏng đến hà hơi, Vu quản gia kịp thời đưa ly nước lạnh, cô vội vàng uống hai hớp lớn mới ổn định trở lại.
Trong lúc ăn sủi cảo, Du Yến nhận được điện thoại của người quản lý Trần Hoa Gia, gã nói ngày mai cô phải đến công ty một chuyến, Du Yến chậm rãi nhai nuốt sủi cảo tôm thuỷ tinh trong miệng, hoàn toàn không tập trung nghe điện thoại. Đợi cô cúp điện thoại xong và ăn nốt viên sủi cảo cuối cùng, Vu quản gia mới xuất hiện bên bàn ăn một lần nữa, hỏi cô buổi tối muốn ăn thêm gì đó không.
Du Yến vừa ợ một cái vừa nghe Vu quản gia hỏi về món ăn bữa tối, bỗng nhiên cô hơi muốn ói.
Có điều, khi nghe Vu quản gia nói buổi tối Cố tiên sinh sẽ về nhà ăn cơm, cô còn thuận nước đẩy thuyền hỏi bình thường Cố tiên sinh thích ăn món gì.
Trước đây, thái độ của Du Yến đối với căn nhà này rất lạnh lùng, Vu quản gia đều nhìn thấy hết, lúc này rốt cuộc trong mắt cô cũng có chút quan tâm đến Cố tiên sinh, trong lòng ông rất vui mừng nên thao thao bất tuyệt về tất cả các món mà Cố tiên sinh thích ăn, thẳng cho tới khi Du Yến nghe đến nỗi đầu phình to ra, cô rất muốn bảo quản gia soạn thảo một bài báo cáo rồi đưa cho cô được rồi.
Vu quản gia nói xong lời cuối cùng, Du Yến cũng hiểu đại khái là Cố tiên sinh thích ăn những món thanh đạm, hoàn toàn không kén ăn.
"Vậy thì đêm nay nhà bếp nấu món cari bò đi." Du Yến gõ gõ tay lên bàn quyết định.
Vu quản gia nhận lệnh đi dặn dò nhà bếp, rốt cuộc trả lại cho Du Yến không gian yên tĩnh. Du Yến ăn quá no, cô muốn đi tản bộ, nhưng bên ngoài sân quá nóng, thế là cô đành đi vòng vòng trong nhà cho tiêu thực.
Mới đi được một vòng cô bỗng cảm thấy trên lưng vừa rát vừa ngứa, lúc này cô mới nhớ tới chỗ bị bỏng nắng còn chưa bôi thuốc, cô chậm rì rì đi về phòng mình, lôi tuýp thuốc trị bỏng màu trắng ra, chuẩn bị tự bôi thuốc cho mình.
Lúc trước toàn là do Cảnh Hân bôi giúp cô, cô chỉ việc phụ trách cởi áo nằm sấp bất động trên giường là được, mấy chuyện còn lại cứ giao hết cho Cảnh Hân, bây giờ đến phiên cô tự bôi thuốc thì mới phát hiện đây tuyệt đối là động tác có độ khó cao, nhưng mà cô đã cởi áo ra rồi, thật sự rất lười gọi người tới bôi giúp mình, vì vậy cô ẩu tả lấy một ít thuốc mỡ, với tay ra sau lưng tùy tiện bôi bôi mấy cái, chỗ không với tới thì mặc kệ nó.
Khi Cố Hành Viễn mở cửa bước vào phòng, đập vào mắt là phong cảnh tuyệt đẹp của người nào đó ở trên giường.