Điền Kỳ Lễ đến công ty cô rất nhanh, từ tốc độ này có thể thấy được, tâm trạng muốn chia sẻ kịch bản hay bức thiết đến cỡ nào.

Du Yến bảo Cảnh Hân đưa Điền Kỳ Lễ lên tầng cao nhất, cô sẽ tiếp anh ta trong văn phòng chủ tịch của ba Du.

Điền Kỳ Lễ cởi áo khoác, ánh mắt quét một vòng quanh phòng làm việc, vẻ mặt thể hiện quả nhiên là thế, "Lúc trước tôi hỏi cô, lúc nào cô cũng đánh thái cực với tôi, hôm nay lại sảng khoái bày bối cảnh ra cho tôi xem, cô có mục đích gì đây?"

Du Yến cười trả lời: "Mục đích nhiều quá, chẳng biết nói từ đâu."

Điền Kỳ Lễ hô cắt một tiếng, anh ta ngồi xuống ghế salon nhỏ đối diện cô.

Du Yến cầm bình trà trên bàn chuẩn bị rót, thế nhưng rõ ràng là dùng tay trái không quen nhưng vẫn muốn cậy mạnh, kết quả thiếu chút nữa làm rớt ấm trà của ba cô, cô cũng giật mình vội vàng gọi Cảnh Hân đang chuẩn bị đi lại, sai cô nàng đi pha bình trà khác.

Cảnh Hân mang vẻ mặt đau khổ, "Em không biết pha."

"Em nấu nước sôi rót vào ấm trà, sau đó bỏ lá trà vào là được rồi." Du Yến giải thích trình tự đơn giản cho cô nàng.

Điền Kỳ Lễ tỏ vẻ khinh bỉ, "Đừng gạt người ngoài nghề, nghệ thuật uống trà làm gì có chuyện đơn giản đến thế?"

"Anh không uống thì thôi, có điều trà này là trà thượng hạng mà ba tôi rất quý đó."

"Chủ tịch Du là ba của cô, đây hẳn là một chuyện rất vẻ vang, tại sao cô lại cố tình che giấu? Đâu phải không có mặt mũi gặp ai." Điền Kỳ Lễ tò mò hỏi cô.

Du Yến cười khúc khích trả lời: "Tôi an phận không được à, tôi không muốn dựa vào ba mình để tăng thể diện, sau này chính tôi cho ông ấy thể diện mới đúng."

Điền Kỳ Lễ dựng thẳng ngón tay cái, "Có chí khí!" Dừng lại một lát, anh ta còn nói thêm, "Đúng rồi, lúc nãy trong điện thoại cô nói cô có chồng?" Trên đường đi anh vẫn luôn rối rắm vấn đề này, cho nên tốc độ lái xe mới nhanh hơn một tý, lúc trước chỉ nghe cô và Cố Hành Viễn truyền ra scandal, chứ không có nghe nói cô đã kết hôn!

Du Yến le lưỡi, vừa rồi tâm trạng tốt quá nên nói chuyện không kiêng dè với Điền Kỳ Lễ, nhất thời vọt miệng nói ra, có điều cô cũng không có ý muốn gạt Điền Kỳ Lễ, dù sao hai người họ còn nhiều cơ hội hợp tác với nhau lắm.

"Cái này nói ra càng vẻ vang hơn," Du Yến nghịch ngợm cười cười, "Cố Hành Viễn là chồng tôi."

"..." Điền Kỳ Lễ há hốc mồm, cả buổi không thốt nên lời, "Là... là Cố Hành Viễn bị tung scandal với cô đó hả?"

Du Yến gật gật đầu.

Cảnh Hân đứng bên cạnh vừa che miệng cười trộm vừa lung tung pha trà, trình tự loạn xạ hết cả.

Đợi sau khi Điền Kỳ Lễ tiêu hóa hết tin tức này, anh ta mới khó khăn nói ra: "Chẳng phải lúc trước mới truyền ra scandal ư? Sao tự dưng lại trở thành chồng cô, hai người vừa lĩnh chứng đúng không?"

Du Yến cười híp mắt tiếp tục hù chết người không đền mạng, "Chúng tôi kết hôn hơn một năm rồi."

"..." Điền Kỳ Lễ có cảm giác mình luôn há to mồm như một kẻ ngốc, nhưng anh hoàn toàn không khép miệng lại được, mẹ nó, cái đùi Du Yến này không khỏi quá thô rồi đi!

Đột nhiên anh có chút uể oải, thật ra anh rất có cảm tình với Du Yến, "Nói như vậy là tôi không còn cơ hội nữa rồi."

Lần này đổi lại là Du Yến há mồm, đổi lại là cô bị Điền Kỳ Lễ làm giật mình, cô mất tự nhiên cười gượng hai tiếng, "Anh hay nói giỡn quá."

"Được rồi, đúng là tôi hay nói giỡn." Điền Kỳ Lễ thở dài đáp, "Cô còn tin nào khủng khiếp hơn nữa không, nói luôn một lần cho tôi nghe đi, tôi có thể chịu đựng được."

Du Yến lắc đầu, "Thật sự hết rồi."

"Có điều đúng là không hiểu nổi cô, ba của cô là chủ một công ty giải trí, chồng cô là tỷ phú tiếng tăm lừng lẫy, cô muốn danh có danh, muốn lợi có lợi, vậy mà cô còn che che giấu giấu lăn lộn trong ngành giải trí, rốt cuộc cô muốn làm gì đây?" Điền Kỳ Lễ tỏ vẻ không hiểu.

Du Yến cũng biết loại chuyện này rất khó giải thích, lúc mới bắt đầu cô còn chưa trọng sinh tới đây nên mới dốc sức liều mạng che giấu tin tức của mình, sau đó quan hệ với Cố tiên sinh tốt hơn, cô lại sợ danh tiếng của anh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, vì thế cô mới giấu tiếp, nhưng mà bây giờ cô bỗng có cảm giác thất bại vì đâm lao phải theo lao.

Giả sử công khai, người hâm mộ nhất định sẽ trách cô lừa gạt ngay từ đầu, sau đó một số người ghét cô nhất định sẽ lấy cớ đó mà gây sự. Còn nếu không công khai, loại tình trạng này đoán chừng cũng sẽ không lừa gạt được bao lâu, hao tổn tâm trí quá đi mất.

Cuối cùng cô đành nói: "Cố tiên sinh đang có kế hoạch công khai quan hệ của chúng tôi."

Nghe xong, Điền Kỳ Lễ cho cô một chữ đánh giá, "Đúng."

Hai người nói xong việc tư, Điền Kỳ Lễ mới nhớ tới mục đích đến đây lần này, anh ta đưa kịch bản cho cô, sau đó nói với cô về bối cảnh của câu chuyện xưa này.

Đây là một kịch bản chiến tranh, điểm quan trọng không phải diễn tả tình cảnh đau buồn trên chiến trường, mà thông qua đó thể hiện cách nhìn của một nữ bác sĩ trên chiến trường, miêu tả chiến tranh tàn khốc tạo thành tổn thương không thể cứu vãn đối với mọi người như thế nào.

Kịch bản hay, nhân vật cũng cực tốt, loại tác phẩm mang theo màu sắc bị thương day dứt này Du Yến luôn muốn diễn, song cô lại e ngại không dám diễn loại hình này, cô sợ mình diễn không ra được cái cảm giác tang thương cần phải có trong bối cảnh thời đại này.

Kiếp trước cô cũng từng nghe nói qua kịch bản này, nhưng lúc ấy kịch bản này bị ngâm nhiều năm, cuối cùng vẫn sanh non mất, sau khi truyền thông đưa tin thì cô mới biết, không ngờ hôm nay Điền Kỳ Lễ mang kịch bản này đến trước mặt cô.

Bước chân lịch sử vẫn luôn chậm rãi tiến lên, chẳng qua là cách thức có chút thay đổi mà thôi, Du Yến phát hiện, tuy cô trọng sinh về thời kỳ trước của mình, nhưng cô lại không thể dự đoán chính xác 100% một số chuyện, bởi vì các sự vật bày ra ở trước mắt cô, có rất nhiều thứ mà cô không hề hay biết.

Ví dụ như cái kịch bản này, cô không biết sau khi công chiếu nó có danh tiếng gì không.

Tuy nhiên, chuyện này cũng chẳng liên quan gì, nếu như đã muốn tự chứng minh thực lực của mình, vậy thì đầu tiên cô phải học được cách phân tích tốt xấu ra sao.

Quá mức ỷ lại năng lực biết trước tương lai sau khi sống lại, dần dà cô sẽ biến thành một người chỉ biết giữ lại cái cũ, chứ không phải là một người hướng về tương lai, vậy thì nói gì đến thành công.

"Vai diễn này tôi nhận." Du Yến giở mấy trang đầu kịch bản ra rồi nói tiếp, "Còn kịch bản về nhà tôi sẽ xem từ từ."

"Sảng khoái như vậy, không cần suy nghĩ thêm một chút à?" Điền Kỳ Lễ cảm thấy ngoài ý muốn, trước khi tới đây anh đã chuẩn bị mấy phương án để thuyết phục cô, kết quả một cái cũng chưa kịp phát huy tác dụng thì Du Yến đã thẳng thắn nhận lời rồi.

"Kịch bản rất hay, chẳng lẽ anh không tự tin nó được quay tốt?" Du Yến hỏi lại anh ta.

"Làm sao có thể, với năng lực của tôi, chỉ có thể nói là cực tốt nhé." Đụng chạm đến tự ái là Điền Kỳ Lễ nổi cáu ngay.

Du Yến cảm thấy anh ta đúng là kiêu ngạo, động một chút là xù lông, "Vậy không phải kết thúc được rồi sao? Kịch bản không tệ, anh có năng lực tốt, cho nên tôi nhận lời thôi."

Điền Kỳ Lễ gật gật đầu, anh cảm thấy cô nói rất có lý, sau đó còn nói thêm: "Cô đã nhận kịch bản này rồi, vậy chúng ta bàn một chút về chuyện đầu tư đi."

Du Yến hơi mơ hồ, "Chuyện đầu tư, tại sao phải nói với tôi?"

Điền Kỳ Lễ gian xảo nháy mắt mấy cái, "Chẳng giấu gì cô, hiện tại bộ phim này chỉ mới có hai người là tôi và biên kịch, những người khác còn chưa xác định, tôi cảm thấy cô rất có tố chất của người làm phim, hay là cô thử đi?"

"..." Du Yến bỗng sinh ra cảm giác bị đưa vào tròng, "Tôi có tố chất của người làm phim từ lúc nào vậy? Anh có thể nêu một ví dụ chỉ rõ hơn không?"

"Đây chính là linh cảm cô cho tôi đó, cô  xem, chủ tịch Du thị là ba cô, chủ tịch tập đoàn Cố gia là chồng cô, cô muốn đường đi thì có đường đi, muốn có chỗ dựa thì có sẵn một tòa núi, cô làm phim là thích hợp nhất luôn, có điều nếu không kéo được nhà đầu tư thì cô tự móc tiền túi ra cũng không hề áp lực tý nào, có cô ở đây, bộ phim điện ảnh của chúng ta sẽ có thể khai máy sớm thôi."

Du Yến cầm ly trà lên nhấp một hớp rồi cười lạnh, "Có cơ hội là anh tận dụng hết sức mà, lợi dụng tôi triệt để không chừa chút gì luôn nhỉ!"

Điền Kỳ Lễ lập tức biến thành chó săn, anh ta nịnh nọt ton hót cười tươi như hoa, "Biệt tài của tôi là tận dụng hết sức nguồn tài nguyên mà, vừa hiệu suất lại vừa tiết kiệm, cô nghĩ thử, nếu kịch bản này được quay thì nhất định sẽ trở thành một tác phẩm lớn, tuy hiện tại tôi có chút danh tiếng, nhưng không thể so sánh với các đạo diễn của các tác phẩm lớn được, việc thu hút đầu tư là hết sức khó khăn, phim còn chưa khởi quay ai biết được sau này mức độ thành công đến mức nào, tuy nhiên, nếu như có cô thì mọi chuyện không giống vậy nữa, chỉ riêng một mình chồng cô thôi là đủ cung cấp tiền cho chúng ta quay thoải mái rồi."

Du Yến hiểu những gì Điền Kỳ Lễ nói, trong đó có một phần là sự thật, tuy phần lớn đều đang nói mát để lấy lòng cô. Bỗng nhiên cô có chút hối hận, vừa rồi cô không nên nói gia thế bối cảnh của mình cho người này nghe, vậy thì sẽ không rước họa vào thân.

Quả nhiên làm người không thể quá đắc ý, báo ứng ở ngay trước mắt đấy.

"Việc này tôi không thể đồng ý với anh ngay, cho tôi thời gian suy nghĩ đã." Cuối cùng Du Yến chỉ có thể trả lời anh ta như thế.

Điền Kỳ Lễ thu hồi thái độ cười cợt, anh ta nghiêm túc nói: "Không gấp, cô có thể từ từ cân nhắc, có điều trước khi sang năm mới  thì cho tôi một câu trả lời thuyết phục, bởi vì bộ phim này sang năm là bấm máy rồi."

"Tôi biết rồi."

Lúc Điền Kỳ Lễ đứng dậy chào tạm biệt, anh ta vẫn nhớ đến nước trà không thể nuốt nổi kia, "Có phải ông Du bị gạt rồi không, trà khó uống như vậy mà xem như báu vật."

Du Yến cầm lấy kịch bản đánh anh ta, "Không biết thì đừng có nói mò, trà chẳng có vấn đề gì hết, mà là kỹ thuật pha trà có vấn đề."

Cảnh Hân rất cố gắng để pha trà, bởi vì chưa thử qua lần nào nên ngón tay bị phỏng mấy lần, không ngờ mình làm việc nghiêm túc như vậy mà vẫn bị trúng đạn!

Vì thế, cô nàng bĩu môi kháng nghị: "Các người thật đáng ghét!"

Du Yến đứng dậy tiễn Điền Kỳ Lễ ra ngoài, Cảnh Hân tủi thân cầm điện thoại gửi tin nhắn méc Vu quản gia, "Chú Vu, tôi pha trà cả buổi, vậy mà bọn họ còn chê khó uống."

Vu quản gia nhanh chóng hồi âm cho cô nàng, "Khi nào về tôi dạy em pha, nhất định sau này bọn họ phải xin em pha trà cho uống."

Cảnh Hân xem tin nhắn, cô nàng cực kỳ đắc ý, quả nhiên chú Vu lợi hại nhất, cái gì cũng biết!

Mặc dù ba Du kiên quyết không cho Du Yến đi bệnh viện với ông, nhưng mà Du Yến vẫn đi, cô nghiêm túc cùng ba Du đi làm kiểm tra đủ các hạng mục, kết quả trái tim không có chuyện gì, song huyết áp thì hơi cao, bác sĩ kê đơn thuốc cho ông, còn dặn dò ông phải chú ý nghỉ ngơi.

"Thời gian này ba đừng đến công ty, con quản giúp ba, có chú Đàm hướng dẫn có lẽ không sao đâu ạ." Du Yến lo lắng thương lượng với ba Du.

"Con chưa quen với công việc công ty mà." Ba Du lo lắng.

"Con chưa quen, nhưng còn có Cố tiên sinh mà, anh ấy là chồng con nên phải giúp con." Du Yến ôm ba mình những nhẽo, "Cứ quyết định vậy đi... Được không ba?"

"Được được được, nghe con hết."

Hình ảnh ba Du cô độc sống hết quãng đời còn lại trong bệnh viện vẫn hiện lên rõ mồn một trước mắt, mỗi lần nhớ tới, Du Yến đều vô cùng lo lắng, vì thế đời này cô nhất định phải hiếu thảo với ông, để cho ông trải qua từng ngày khoan khoái dễ chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play