Ba Du gật đầu, ông vui mừng đáp: "Suy nghĩ này của con rất đúng, ba ủng hộ con."

"Ba, chuyện của công ty ba không cần quá quan tâm, dù cho không kiếm tiền chúng ta vẫn còn tòa núi lớn là Cố tiên sinh để dựa vào, ba giữ gìn sức khỏe của mình là quan trọng nhất."

Hai người uống trà trò chuyện một hồi, ba Du mới lấy ra một ít tài liệu, ông vừa chỉ vừa giảng giải cho Du Yến, Du Yến cũng rất có kiên nhẫn nghe, bởi vì bản thân cô lăn lộn trong ngành giải trí, có rất nhiều chuyện cô hiểu rõ, vì thế không cần phải cố gắng hết sức, cô vẫn học rất hăng say.

Đến thời gian nghỉ trưa, Du Yến mới phát hiện trong điện thoại có tin nhắn, mở ra nhìn qua, là do Tề Điềm Điềm gửi tới, tấm ảnh trong tin nhắn dọa cô sợ hãi kêu to một tiếng.

Trong tin nhắn, Tề Điềm Điềm nói cô ta quen người đàn ông này ở quán bar, tên là Lý Quần Sơn, gã tự xưng là cháu trai của chủ tịch giải trí Du thị, Tề Điềm Điềm không quen biết với thân thích Du Yến, sợ gã lừa gạt nên mới chụp ảnh gửi cho cô để xác nhận.

Du Yến nhìn Lý Quần Sơn ăn mặc như một tay ăn chơi ở trong hình, cô lập tức tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cô âm thầm nghĩ những người họ hàng này quả nhiên không phải thứ gì tốt, biệt tài giỏi nhất chính là chó đội lốt người, mới trở về vài ngày mà đã lộ nguyên hình rồi.

Du Yến chẳng chút do dự, cô thẳng thắn đưa hình cho ba Du xem.

Ba Du cũng lắc đầu nói là tri nhân tri diện bất tri tâm, không ngờ Lý Quần Sơn không tốt đẹp như lời Du Chính Mỹ khoe khoang.

Du Yến ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, "Ba, tên Lý Quần Sơn này vừa về nước đã lấy danh nghĩa của ba đi dụ dỗ mấy em gái nhỏ, chắc chắn không phải người tốt, con đoán thanh danh anh ta bên Mỹ cũng chẳng tốt lành gì, có lẽ lăn lộn bên đó không nổi mới trở về nước đấy, con khẳng định cả nhà cô lớn vẫn còn rất nhiều chuyện lừa gạt chúng ta."

Ba Du thất vọng thở dài, "Loại chuyện tình thân này, trông cậy trên người bọn họ đúng là không được."

"Ba, ba có con là đủ rồi, con là con gái của ba, Cố tiên sinh là con rể của ba, hai chúng con sẽ hiếu thảo với ba, tình thân của người khác, chúng ta không cần, được không ba?"

"Được được được, tất cả đều nghe theo con, chỉ là tuần sau bác cả và cô nhỏ của con muốn sang đây một chuyến, bảo là muốn gặp cô lớn của con, đến lúc đó con cũng phải có mặt, mà con nhớ kỹ, trước mặt người ngoài giữ lại cho họ chút mặt mũi, có một số việc tự chúng ta hiểu là được rồi."

Du Yến le lưỡi, cô cười trả lời, "Ba dạy rất đúng, con hứa sẽ không xằng bậy."

Giữa trưa, Vu quản gia mang cơm đến, ông luôn là một người hết sức chu đáo, ngay cả ba Du, Đỗ Phi Phi, Cảnh Hân đều có phần, nhìn mấy hộp thức ăn chồng chất lên nhau, quả thực y hệt mang ra ngoài bán.

Du Yến tinh mắt phát hiện, hộp cơm Vu quản gia đưa cho Cảnh Hân hơi khác so với mọi người, vì thế cô xấu bụng giành lấy mở ra nhìn xem, rõ ràng là mấy món rau xanh mà Cảnh Hân thích ăn, tuy không phải thứ quý giá gì nhưng lại được làm rất dụng tâm, thoạt nhìn ăn rất ngon.

Du Yến trả hộp cơm lại cho Cảnh Hân, cô trêu ghẹo Vu quản gia, "Quản gia, rõ ràng ông thiên vị Cảnh Hân, có phải nguyên liệu nấu ăn này trừ vào tiền lương của ông không?"

Mặt Vu quản gia không đổi sắc, "Phu nhân là người rộng lượng, nhất định sẽ không chú ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này."

Dùng vẻ mặt nghiêm trang đi vuốt mông ngựa, chưa từng có ai làm vậy đâu.

Sức khỏe ba Du không tốt, bình thường ông chỉ đến công ty vào buổi sáng, sau khi ăn trưa xong ông đã quay về nhà nghỉ ngơi, vất vả lắm Du Yến mới tới công ty được một chuyến, cô không muốn trở về nhà sớm, hơn nữa Cố tiên sinh nói buổi chiều sẽ đến đón cô, cho nên, nói gì thì nói cô vẫn sẽ đợi Cố tiên sinh đến rồi cùng nhau về nhà.

Lúc cô đang nhàm chán ngẩn người trong văn phòng chủ tịch thì Đỗ Phi Phi đến tìm nói là đạo diễn Điền Kỳ Lễ trước đây có đến công ty tìm cô, chỉ là nghe nói cô đang dưỡng thương nên anh ta nhắn lại là sẽ tìm cô bàn bạc sau.

"Anh ta có nói là chuyện gì không?"

"Không nói, tuy nhiên anh ta là đạo diễn, tìm em thì nhất định là bàn chuyện đóng phim thôi."

Du Yến gật gật đầu, cô suy nghĩ một chút mới nói: "Vậy để em gọi điện thoại cho anh ta được rồi."

Đỗ Phi Phi không quấy rầy cô nữa, cô nàng xoay người ra khỏi phòng làm việc.

Du Yến không lập tức gọi điện cho Điền Kỳ Lễ ngay mà bấm số của Tề Điềm Điềm.

"Du Yến, cậu có biết người đó không?" Tề Điềm Điềm vừa bắt máy đã hỏi vấn đề này ngay, xem ra, cô ta rất để bụng chuyện này nha.

Du Yến dừng lại một chút mới trả lời: "Người này đúng là tôi có biết, anh ta là con của cô lớn tôi."

"Nói như vậy, anh ta không phải lừa gạt rồi."

"Nhưng mà chúng tôi và hắn thật sự không thân, bọn họ vừa trở về từ nước ngoài, chỉ là chuyện vài ngày nay thôi."

Nghe Du Yến nói thế, hình như Tề Điềm Điềm có vẻ rất thất vọng, "Vậy thì anh ta cũng xấu bụng quá rồi, dám đi khắp nơi nói anh ta là cháu trai của ba cậu."

"Thế nào? Cậu và anh ta rất quen thuộc à?"

Tề Điềm Điềm do dự một chút mới nói: "Quen tại quán bar, ngày đó tớ uống say rồi xảy ra việc kia..."

Du Yến âm thầm cười lạnh, trước kia trong đám bạn bè của cô, Tề Điềm Điềm là người thích làm bộ làm tịch nhất, không ngờ nhiều năm như thế tính tình vẫn không thay đổi, thậm chí còn xằng bậy nghiêm trọng hơn, cũng không sợ nhiễm bệnh.

"Cậu chơi với ai không có liên quan gì đến tôi, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, chúng tôi và Lý Quần Sơn chẳng qua chỉ là quan hệ thân thích trên danh nghĩa, tuyệt đối không có qua lại gì đáng nói, cậu là người thông minh, nhất định phải biết giữ mình đấy."

Tề Điềm Điềm trầm mặc một hồi, "Tớ đã hiểu rồi."

Du Yến híp mắt, cô suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Cậu muốn tiến vào đoàn phim kia cũng không phải chuyện gì khó, hai ngày này tôi giúp cậu chuẩn bị một chút, có điều, tôi muốn cậu quan sát Lý Quần Sơn giúp tôi, nhất cử nhất động của anh ta cậu đều phải nói cho tôi biết, thế nào?"

"Du Yến, cậu thật sự thay đổi rất nhiều."

Du Yến cười khẽ một tiếng, "Cậu chỉ cần trả lời cậu có làm hay không thôi."

"Chuyện này đối với tớ mà nói là cực dễ, yên tâm đi, tớ sẽ để mắt đến anh ta."

"Vậy cậu thu xếp đồ đạc chuẩn bị gia nhập đoàn phim đi." Du Yến sung sướng khoa trương.

Tề Điềm Điềm là hạng người gì, Du Yến làm bạn với cô ta nhiều năm như vậy, đương nhiên là hiểu rõ tường tận, trước kia lúc cho cô ta nguồn tài nguyên, Du Yến vẫn có mắt nhìn xa, không đưa cho cô ta nguồn tài nguyên tốt nhất, chính là vì sợ cô ta lên đời sẽ trở mặt, thậm chí còn có thể công bố lịch sử đen tối của cô ra.

Hiện tại, tuy bản thân chán ghét Tề Điềm Điềm, song cô vẫn chưa cắt đứt quan hệ với cô ta, tất cả là bởi vì Tề Điềm Điềm biết quá rõ cuộc sống riêng tư của cô, nếu như ép cô ta quá, nói không chừng cô ta sẽ quay sang cắn ngược lại cô một cái, cho nên đối với con người Tề Điềm Điềm này cần phải giữ lại khống chế trong tầm mắt mới được.

Kỳ thật, nếu như không có chuyện của Lý Quần Sơn lần này, Du Yến cũng sẽ giúp Tề Điềm Điềm, để cho cô ta tiến vào đoàn phim, có điều cô muốn kéo dài thời gian, bởi vì cô muốn để cho Tề Điềm Điềm hiểu rõ một việc, hiện tại muốn Du Yến giúp đỡ cô ta, đã không còn là chuyện dễ dàng như trước.

Nguồn tài nguyên thì cô vẫn sẽ cho Tề Điềm Điềm, nâng cho cô ta nổi tiếng lên, cuối cùng, sự nổi tiếng sẽ trở thành vòng kim cô, mạnh mẽ bóp chặt Tề Điềm Điềm, chỉ cần cô ta quan tâm đến tiếng tăm thì sẽ không tự tiện làm việc theo ý mình, đến lúc đó, Du Yến muốn bắt bí cô ta thế nào cũng dễ dàng hơn.

Chẳng qua là, Du Yến thật sự có lời khen cho Lý Quần Sơn, thằng cha này, đúng là xứng với câu đồng đội ngu như heo, Du Chính Mỹ ba hoa chích chòe khoe khoang về anh ta trước mặt mọi người, kết quả người này, anh ta lại trực tiếp bán Du Chính Mỹ đi.

Cái gì mà thanh niên thành công, sự nghiệp đầy hứa hẹn? Còn không phải là mang tên tuổi họ hàng đi lừa gạt các em gái ngốc khắp nơi à?

Nói cái gì mà trong nước có tiềm năng phát triển tốt, thực chất là nhìn trúng công ty ba Du làm ăn lớn, muốn ở lại chiếm lợi ích thì có.

Lúc trước Du Yến vắt hết đầu óc suy nghĩ, tìm cách nói cho ba Du biết anh chị em của ông đều toàn là cực phẩm, để ông đề phòng kẻo bị lừa, bây giờ thì tốt rồi, Lý Quần Sơn trực tiếp bày nhân chứng vật chứng ra trước mặt ba Du, làm cho ba Du vừa nhìn là hiểu ngay mục đích thật sự của bọn họ.

Lý Quần Sơn cũng xem như vô tình giúp Du Yến giải quyết một mối tâm sự, cho nên cô nhất định phải khen ngợi anh ta, đúng là công thần.

Nghĩ đến đây, trong lòng Du Yến sung sướng không chịu nổi, tiếp theo cô gọi điện cho Điền Kỳ Lễ, giọng điệu khi nói chuyện vui tươi hớn hở, khiến Điền Kỳ Lễ bị dọa không ít.

"Tôi chỉ nghe nói tay cô bị gãy chứ đâu có bị ảnh hưởng đầu óc đâu nhỉ? Không phải té đập đầu ngu luôn rồi chứ? Vẫn chưa tỉnh táo lại à, tôi đây có chuyện quan trọng muốn bàn với cô đấy."

Đầu Du Yến đầy vạch đen nghe anh ta mỉa mai, "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả."

Điền Kỳ Lễ làm ra vẻ ghét bỏ nói: "Này này này, dù gì cô cũng mang danh là một nữ thần, nói chuyện xin chú ý tố chất một tý!"

"Đối với hạng người nào thì tôi sẽ nói chuyện theo cách người đó, tôi rất có chừng mực mà." Ý của cô rõ ràng anh ta không phải là một người có tố chất. 

Điền Kỳ Lễ phát hiện mình đấu khẩu không thắng nổi cô, vì thế anh ta thu binh, nói đến việc chính, "Trong tay tôi có một kịch bản cực kỳ không tệ, muốn mời cô diễn vai nữ chính."

"Kịch bản gì?"

"Đề tài chiến tranh."

"Ồ, đề tài đang rất hot nhỉ, chắc không phải nội dung cốt truyện thuộc chủng loại nát bét kia đấy chứ." Du Yến trêu ghẹo anh ta, chẳng hiểu tại sao, đối với Điền Kỳ Lễ cô không bao giờ nói chuyện đứng đắn được, có lẽ là vì lần hợp tác trước vui vẻ quá mức, hai người tương đối ăn ý, cho nên lời nói cũng sẽ thuận miệng tự nhiên, không phân biệt lớn nhỏ.

Nghe cô nói xong, quả nhiên đầu dây bên kia Điền Kỳ Lễ đã nổi cáu, "Đùa gì thế, kịch bản trong tay tôi mà có chuyện nát bét hay sao? Cô phải tin tưởng tài hoa của tôi, năng lực của tôi."

"Dạ dạ dạ, tôi vô cùng tin tưởng tài hoa của anh, năng lực của anh, nhưng tôi vẫn muốn xem kịch bản trước."

"Cắt, vẫn là không tin tôi, cô ở đâu, tôi lập tức mang qua, xem xong tôi đảm bảo cô sẽ tâm phục khẩu phục."

"Tôi ở công ty, tôi sẽ chờ anh đến tự làm mất mặt đây, có điều năm nay tôi không diễn được nữa, muốn quay phim thì cũng phải đợi sang năm sau rồi." Thương thế của Du Yến không khỏi nhanh đến thế, cho dù có khỏi, Cố tiên sinh cũng sẽ không chịu thả người sớm đâu.

Điền Kỳ Lễ không hề nghĩ ngợi trả lời ngay: "Biết rồi, bao lâu tôi cũng chờ cô."

"Này này này, tự dưng nói lời buồn nôn vậy làm gì, tôi có chồng rồi nhé, xin tự trọng!"

"Tút tút tút... Ò e í..." Người ở đầu dây bên kia thẳng thừng ngắt điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play